.
Mấy ngày đi thực tế còn lại, ngày nào tôi cũng nghĩ đến việc quay về trường, không biết vì nhớ Cà chua nhỏ hay là gì khác.
Trên đường quay về trường, tôi nhìn ven đường có bán cây xanh, trong đó có một cây xương rồng rất đẹp. Tôi mua, Yến Tử An giúp tôi chăm Cà chua nhỏ, dù gì tôi cũng nên đáp lễ. Tôi đâu phải người nhỏ mọn.
Nhưng mà cây xương rồng trơ trụi hơi xấu, tôi nghĩ nên mua cho nó cái chậu, vì vậy tách khỏi thầy hướng dẫn và mọi người.
Không ngờ ở chỗ bán chậu cây lại gặp Khâu Nguyên.
Gã ngu này. Không chỉ lừa gạt bạn thân tôi mà còn lấy danh nghĩa bạn thân mà lừa tôi không ít tiền, nếu không phải vì chửi gã thì đợt đó tôi không đến mức nổi điên mà vặt trụi gai xương rồng của Yến Tử An.
Túm gọn lại, con mẹ nó đây là ngọn nguồn tội ác.
Lúc này tôi đang đứng sau lưng gã, nhìn gã ôm bạn gái mới trong tay, miêu tả sống động quá trình PUA bạn gái cũ, tức là bạn thân tôi. (PUA Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện", vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dc/tiền bạc... có phần thao túng tâm lý để phái nữ tự cảm thấy có lỗi vì những vấn đề trong mối quan hệ tình cảm hai người, có thể tạo những cái bẫy để dẫn đến hành vi bạo lực, lừa đảo, …)
Gã còn tỏ vẻ hào phóng: “Còn có cô bạn cô ta, học Nông nghiệp, chậc, một nông dân tính tình kém cỏi, hỏi mượn anh rất nhiều tiền để mua đồ xa xỉ, cuối cùng không trả lại.”
Bạn gái mới phẫn nộ: “Trời ơi, sao lại có loại người như thế này chứ.”
Khâu Nguyên lắc đầu: “Thôi, coi như bố thí ăn xin…”
“Bố thí mẹ mày!” Tôi từ phía sau quăng cho gã một cái tát, Khâu Nguyên hét lên một tiếng thảm thiết, ôm mặt nằm sụp xuống đất.
Xì, cũng giỏi giả vờ thật, sức tôi lớn đến thế sao?
Mọi người xung quanh kinh hoàng nhìn tôi. Tôi cúi đầu nhìn.
Ủa? Xương rồng trên tay tôi đâu?
Khi Yến Tử An hỏi tôi đang ở đâu, tôi nhìn Khâu Nguyên đang rút gai, nói nhỏ: “Bệnh viện.”
Yến Tử An vội vàng chạy tới, nhìn thấy Khâu Nguyên thì đi thẳng tới nắm cổ áo hắn xách lên: “Mày đánh cô ấy?!”
Khâu Nguyên chỉ vào gương mặt mình bị gai đâm nửa mặt: “Đại ca, anh nhìn cho kỹ, người bị hại là tôi!”
Lửa giận tôi lại bùng lên, muốn xông tới đánh hắn: “Mẹ kiếp mày còn dám nói!”
Yến Tử An chú ý xung quanh đông người, dùng tay hơi ngăn tôi lại: “Đánh người ở đây ảnh hưởng không tốt.”
Đợi tôi bình tĩnh lại anh mới buông tay ra, nói nhỏ: “Lấy xương rồng đánh người ta quá độc ác.”
Tôi ấm ức nhìn anh: “Nhưng mà… cây xương rồng này là mua cho anh, giờ không còn nữa.”
Yến Tử An sửng sốt hai giây, xắn tay áo đi về phía Khâu Nguyên: “Chết tiệt, mày mà xứng được xương rồng của tao đánh!”
Tôi ngăn anh lại: “Đánh người ở đây ảnh hưởng không tốt.”
Yến Tử An: “…”
.
Vạch trần bộ mặt thật của Khâu Nguyên, lấy lại được số tiền hắn lừa tôi. Tôi cao hứng, bắt đầu lên giọng: “Đi, mời anh ăn khuya, lần này có tiền thiệt.”
Yến Tử An: “Lần này? Lần nào không có tiền?”
Tôi cười gượng: “Đó đâu phải trọng điểm.”
Chúng tôi ra khỏi bệnh viện, đứng ven đường đón xe, gió lớn nên tôi vô thức rụt cổ lại.
Yến Tử An cởi áo khoác quăng cho tôi: “Cầm giúp tôi.”
Tôi: “…”
Miệng một đằng lòng một nẻo đúng không. Haizz, đàn ông.
Tôi mới mặc áo khoác vào thì một giọng nữ trong trẻo cách đó không xa vang lên: “Tử An?”
Tôi nhìn qua. Một cô gái mặc váy dài, đeo túi xách thời trang, nhìn qua rất hợp với cách ăn mặc thoải mái hiện giờ của Yến Tử An. Còn tôi, mới đi thực tế về, vác ba lô to, mặt mày bụi bặm xám xịt, có phần lạc lõng.
Cô gái đó thân mật vỗ vai Yến Tử An: “Đã lâu không gặp nha, anh nhìn em xem có gì khác không?”
Yến Tử An nhìn từ trên xuống dưới, mặt không cảm xúc: “Càng ngày càng giống mẹ cô.”
Cô gái che miệng cười: “Phải không, mẹ đẹp vậy, em không thể làm mất mặt bà được.”
“Ý tôi là, bây giờ nhìn thấy mẹ cô là sợ.”
“Yến Tử An! Anh cứ vậy thì sau này kết hôn em giận thật sự đó!”
Mặt Yến Tử An khiếp sợ: “Đừng nói chuyện kinh dị được không? Tôi có việc, đi trước.” Nói rồi Yến Tử An nắm cổ tay tôi kéo đi.
Suốt cả buổi, cô gái đó không hề liếc mắt nhìn tôi, cố tình phớt lờ sự tồn tại của tôi. Không hiểu sao, tôi quay đầu nhìn lại, đối diện tầm mắt cô gái đó, cô ta nhướng mày với tôi.
Giống như, khiêu khích.
Lần đầu tiên tôi dùng dùng từ “thèm đòn” để hình dung một cô gái.
Vì vậy…
Tôi trợn trắng mắt nhìn cô ta.
.
Yến Tử An không nói với tôi chuyện cô gái kia, tôi cũng không hỏi.
Điều làm tôi bất ngờ là cô gái kia tìm đến tôi trước. Cô ta tìm được phương thức liên lạc với tôi, hẹn tôi ra quán café ngoài trường.
“Tôi là hôn thê Yến Tử An, tên Phương Nghi Diệu.” Cô ta khoanh tay, hất hàm nhìn tôi.
Tôi: “Ồ.”
“Tôi với Yến Tử An là thanh mai trúc mã, còn nhỏ đã đính hôn.”
“Ồ.”
“Yến Tử An rất thích tôi, anh ấy còn trồng một chậu xương rồng, đặt tên là Diệu Diệu.”
Tôi: “…”
Mẹ nó, không ‘ồ’ nổi nữa!
Sau đó Phương Nghi Diệu nói gì nữa tôi cũng không nghe, đơn giản là bảo tôi tránh xa Yến Tử An. Tôi mà để ý cô thì tôi mới là đồ ngốc.
Thời đại nào rồi, còn đính hôn từ bé, ha ha.
Nhưng việc gọi xương rồng là Diệu Diệu thì đúng là có…
Càng nghĩ càng giận!
Sau khi về ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn của Yến Tử An, anh gửi liên tiếp mấy tin, tôi không trả lời.
Sau đó, anh gửi một ảnh chụp xương rồng: “Diệu Diệu của tôi hình như lại có vấn đề, thần y, em nhìn xem?”
…
Thần con mẹ Diệu Diệu!
Tôi trả lời: “Diệu Diệu của anh, tự chăm đi. Mỉm .”