.
Trong lúc Diệu Diệu và Hương Hương dưỡng thương, một ngày Yến Tử An gửi tin hỏi tình hình chúng. Thậm chí còn ép tôi ghim tin nhắn wechat anh ta lên đầu để có thể nhận được tin nhắn ngay tức thì.
Đối với vấn đề này, tôi xử lý xong.
Xương rồng mọc rễ mới, tôi chăm thêm một tuần mới đưa chúng về cho Yến Tử An.
Như vậy không ai nợ ai!
Hôm đó Yến Tử An không nói gì, nhưng hôm sau đến lớp, tôi thấy trên bức tường trắng của lớp học treo một lá cờ thưởng, trên đó viết: “Bạn học Lâm Diệp Bạch ‘diệu thủ hồi xuân’, cứu ‘gốc rễ cục cưng’ của tôi, đặc biệt gửi cờ thưởng tỏ lòng biết ơn.”
Tôi hóa đá trước tấm cờ thưởng.
Cảm động sao?
Không dám động.
Con mẹ nó gốc rễ cục cưng.
Này khác gì ị phân trong lớp?!
Đầu sỏ gây tội còn gửi tin nhắn tới: “Thấy cờ thưởng tôi gửi không? Đắc .”
Tôi: “Có…”
Yến Tử An: “Sao? Là may mắn của cô sao?”
Tôi: “Tôi thật cmn phục rồi!”
‘Không ai nợ ai’ nói sớm quá, cờ thưởng này bị chụp lại truyền khắp nơi, còn có mấy nam sinh nặc danh hỏi tôi có thể trị khỏi…
Trị mụ nội nó!
Đây là Yến Tử An kiếm chuyện trước, để đáp lễ, tôi cũng chuẩn bị cho anh ta một bài hát.
Trưa hôm sau, giọng nữ trong trẻo phát ra từ đài phát thanh của trường: “Bài hát sau đây do Lâm Diệp Bạch lớp Khoa Nông nghiệp hiện đại tặng Yến Tử An khoa Toán…” Giọng cô ấy ngừng một chút, cố nén cười: “Bài hát này đúng là tràn đầy vui nhộn, tựa là “Đừng tưởng tôi nhỏ”.
Ngay sau đó tiếng hát dõng dạc hùng hồn truyền khắp khuôn viên trường…
“Đừng tưởng tôi nhỏ, đừng tưởng tôi nhỏ, tôi nhỏ đến mức anh tìm không thấy
Khi tôi xuất hiện trước mặt anh, dọa anh nhảy dựng nhảy dựng
Clap clap clap dọa anh mất hồn…”
Tôi nằm trên giường nghe tiếng hát tung bay cùng tiếng điện thoại vang lên không ngừng.
Thảnh thơi nhắm mắt lại.
Sướng!
.
Gần cuối học kỳ, để tích lũy tín chỉ hoạt động, tối thứ sáu tôi đến cơ sở khác tham gia hoạt động câu lạc bộ. Đón chuyến xe buýt cuối cùng về đã quá muộn, nhìn thấy đã đến giờ kiểm tra ký túc xá, tôi xuống xe buýt là bắt đầu chạy như điên.
Trường nằm ở khu vực hẻo lánh, giờ này trên đường không một bóng người. Tôi vừa vòng qua lối cổng phụ của trường thì bất ngờ có mấy người nồng nặc mùi rượu từ đối diện đi tới chặn đường tôi.
“Em gái, đi chơi đâu giờ về đó?”
“Đừng đi vội, ở lại uống mấy ly với các anh…”
“Đúng đúng, mấy anh thương nhất luôn.”
Một người trong số đó kéo tay tôi, tôi né sang một bên. Mấy kẻ say rượu này làm tôi kinh tởm:
“Uống nhiều quá thì nhanh mà tìm cái thùng rác phân loại tự động đi, nhớ là cho vào thùng ‘có hại’.
Nói rồi tôi định bỏ đi, người đàn ông đứng gần tôi nhất xắn tay áo định tiến tới, tôi còn chưa kịp tránh đi thì nghe tiếng hét thảm thiết, người đó bị đá văng ra cả mét.
Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy gương mặt u ám của Yến Tử An. Anh không nói một lời, lại túm cổ áo một người quật ngã xuống đất, mấy người còn lại thấy tình hình không ổn vội đỡ hai người kia dậy bỏ chạy.
Trên đường phố yên tĩnh chỉ còn tôi với Yến Tử An.
Anh nhìn tôi, thấy tôi ngẩn người đứng yên thì nhíu mày: “Em không sao chứ, ngu người rồi?”
Tôi: “Tiêu rồi.”
Yến Tử An cau mày: “Sao vậy?”
“Hết giờ vào cổng rồi.”
…
Thấy Yến Tử An không nói lời nào, tôi trêu: “Anh không sao chứ, ngu người rồi?”
Anh nhìn sang, chúng tôi nhìn nhau, bật cười.
Tôi phóng khoáng vỗ vỗ vai anh: “Đi, mời anh ở khách sạn sang nhé!”
.
Sự thật chứng minh, “nói trước bước không qua.”
Ví dụ như lúc này, tôi đứng trước quầy lễ tân của một khách sạn hạng sang, nhưng mấy hôm trước tiêu xài quá nhiều nên cà mấy thẻ cũng không đủ tiền thuê hai phòng.
Quá xấu hổ.
Tôi quay lại nhìn thoáng qua Yến Tử An đang ngồi trên sô pha trong đại sảnh, trầm tư. Bây giờ tôi nói với anh tôi không có tiền thì có mất mặt không, câu trả lời chắc chắn là có.
Tôi do dự trong chớp mắt, đầu nảy ra một ý.
Tôi khẽ ngoắc ngoắc chị lễ tân, thì thào: “Lát nữa anh ấy đến thì chị nói khách sạn chỉ còn một phòng, được không?” Tôi chớp chớp mắt với chị lễ tân.
Chị lễ tân vẻ hiểu ý tôi: “Lúc đó bất kể hai người nói gì thì tôi cứ nói chỉ còn một phòng!”
“Đúng vậy!”
Có thế chứ, hoàn hảo.
Tôi quay đầu định gọi Yến Tử An đến thì lại đâm đầu vào ngực anh.
Má!
Không biết Yến Tử An đứng sau lưng tôi từ lúc nào…
Chuyện tôi mới nói với chị lễ tân anh không nghe thấy chứ, vậy là sẽ biết tôi không có tiền, quá mất mặt!
Tôi yên lặng nhìn biểu hiện Yến Tử An. Chà, hình như anh không có phản ứng gì.
Không đúng, tai anh đỏ lên là cái gì?
Kệ đi! Tôi không mất mặt là được!
Ban đầu tôi định đặt một phòng đôi, ở tạm một đêm là được. Vào phòng mới phát hiện là giường đôi.
Tức là… giường đôi rẻ hơn phòng đôi tệ.
Chị lễ tân quá tốt, nghĩ giùm tôi…
Nhưng mà giường đôi thế này thì khá ngượng ngùng, chênh lệch đồng này tôi trả nổi, vì vậy tôi điện thoại xuống lễ tân.
“Chào chị, chúng tôi muốn đổi phòng.”
“Xin lỗi, chỉ còn một phòng đó thôi.”
“Khụ khụ, là em đây, em muốn đổi phòng.”
“Thật sự chỉ còn một phòng đó.”
“Khụ khụ khụ, ý là nói, cũng có thể không phải phòng này ha ha ha…”
“Chỉ còn căn phòng duy nhất này.”
…
Chị bé này thật cố chấp…