Ai Cứu Vớt Ai

quyển 1 chương 25: hóa giải khúc mắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngôn Mặc đóng gói tất cả hành lý lại cẩn thận , thu dọn xong đồ đạc , không có chút lưu luyến nào mang theo hai túi lớn đi ra khỏi phòng .

Mẹ cô đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cô đi qua mặt mình , khom người xuống đi giày.

"Nghỉ hè con sẽ sống ở đó , khi nào khai giảng con sẽ về. Trong khoảng thời gian này chắc sẽ không về nhà." Ngôn Mặc vừa đi giày vừa nói về hướng mẹ đứng một bên .

Mẹ cô im lặng hồi lâu.

Ngôn Mặc đứng dậy , một lần nữa xách túi lên , cúi đầu thấp giọng nói : "Con đi đây"

"Tốt nhất là đừng có trở về nữa" Ngữ khí của mẹ cô đột nhiên sắc bén chói tai , giống như tiếng sấm vang lên trong phòng , san sát vào lông tơ của người khác. Bà nói xong còn dùng bả vai huých Ngôn Mặc một cái thật mạnh , bước đi về phòng của mình .

Ngôn Mặc không đứng vững , tý nữa lui về phía sau hai bước , cô ngẩng đầu nhìn quanh phòng khách một lần , ở nơi này không nhớ ra có chút gì đó lưu lại cảm giác tốt đẹp với cô , thu hồi tầm mắt , cô cầm lấy túi dứt khoát đi ra khỏi nhà.

Trong khoảng khắc đóng cửa lại , Ngôn Mặc cảm nhận được bầu không khí tự do đang tranh nhau ùa về phía mình . Ít nhất là vào trong mùa hè như thế này.

Sau khi rời nhà đi , Ngôn Mặc liền sống thẳng trong quán bar . Cô dự định cả kỳ nghỉ đều ở quán . Thứ nhất là vì ở đây cô có thể ở cùng một chỗ với mọi người , tâm tình cũng sẽ tốt , thứ hai là vì từ nơi này đến tiệm hoa cô làm thêm cũng tiện , thứ ba là có thể không cần phải ở trong nhà bốn mắt nhìn nhau với mẹ .

Thế nhưng , mọi chuyện lại không thuận lợi như Ngôn Mặc dự tính.

Tâm tình bức bối của cô mãi vẫn không thể tháo gỡ được .

Mưa rào mùa hạ nói đến là đến , cũng may hôm nay là cuối tuần , ngày nghỉ duy nhất trong một tuần của Ngôn Mặc .

Mưa to như trút nước , giống như những con dao găm rơi thẳng xuống cửa sổ , tiếng vang lộp bộp càng lúc càng mạnh hơn .

Ngôn Mặc ngồi ở trên giường , hai tay siết chặt cuộn tròn bản thân lại . Tư thế như vậy là thói quen từ nhỏ đến lớn của Ngôn Mặc . Sau mỗi lần bị đánh , hay ở nhà một mình cô đều ép mình rúc vào một góc nhỏ . Ban đầu là bởi vì sợ hãi , sau đó không liên quan đến sợ hãi nữa , chỉ là cảm giác như vậy an toàn hơn.

Nhớ đến cuộc điên thoại của Tiểu Nhã gọi đến trước một tối khi cô tới chỗ này . Lần đầu tiên Ngôn Mặc nghe được Tiểu Nhã dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện cùng cô , không còn giọng điệu dịu dàng , mỗi một từ đều giống như đặc biệt nghiền ngẫm từng chữ một rõ rệt vang lên trong đầu Ngôn Mặc .

"Ngôn Mặc , Yên Nhiên khóc."

"Ngôn Mặc , cậu thật sự cố ý gạt chúng mình sao ?"

"Ngôn Mặc , vì sao , vì sao ?"

"Ngôn Mặc , lần này mình không khuyên cậu điều gì , tính cách của cậu như vậy , tụi mình biết , nhưng người khác không biết , cậu cứ mãi khó chịu như vậy chỉ càng dễ bị hiểu lầm hơn thôi . Tụi mình là bạn của cậu , ít nhất là tụi mình nghĩ như vậy . Bên Yên Nhiên , tự cậu xem mà lo liệu đi."

Theo sau đó là những âm thanh tút tút kéo dài .

Có lẽ người khác không tin , nhưng Ngôn Mặc cũng có ước vọng và giấc mộng khác biệt , giấc mộng của cô xa xôi lại an bình , mỗi lần cô chỉ cần lặng lẽ nhìn về phía xa đó là tốt rồi , không tham vọng quá đáng nó có thể thực hiện . Còn ước vọng , lại là thứ Ngôn Mặc hi vọng mình có thể nỗ lực đạt được .

Thật ra , đối với Ngôn Mặc mà nói , học ban Xã hội hay Tự nhiên đều là học , không có khác biệt quá lớn , cô học khoa học tự nhiên tốt , môn xã hội cũng không yếu . So với môn Tự nhiên buồn tẻ nhám chán , Ngôn Mặc lại cảm thấy hứng thú hơn đối với môn xã hội hơn . Ngoài ra , đối với cô mà nói thời gian là quý báu , nếu học ban Tự Nhiên thì có nghĩa mỗi ngày mỗi đêm đều phải chui đầu vào một tá bài thi không nhìn thấy biên giới , người phải làm việc nuôi bản thân giống như cô đây nếu muốn rút một chút thời gian kiếm tiền trong đống việc bận rộn như vậy quả thật là đầm rồng hang hổ . Mà môn khoa học xã hội thì không giống như vậy , Ngôn Mặc đã hỏi thăm qua , các môn khoa học xã hội thoải mái hơn rất nhiều các môn của ban tự nhiên , có thể sắp xếp được nhiều thời gian trống , trí nhớ của cô tốt , cho nên việc học môn Xã hội cũng có ưu thế.

Suy nghĩ của Ngôn Mặc rất đơn giản , muốn biến những thi ca trong đầu cô hóa thành tương lai , phơi bày lý niệm của cô trước mắt mọi người . Mặc dù Ngôn Mặc đã treo con đường âm nhạc này lên cao , nhưng nếu Ngôn Mặc muốn dấn thân vào công việc này cũng chẳng phải quá xa . Hiện tại nói tới công việc có thể là quá mức khách quan , nhưng mấy năm nay lận đận chạy khắp nơi đã để Ngôn Mặc nhận rõ một công việc an ổn đối với một người trong xã hội quan trọng cỡ nào .

Cho nên , học môn học Xã hội có thể giúp Ngôn Mặc củng cố hơn kiến thức về phương diện này , cân nhắc lợi hại , cô vẫn chọn môn Xã hội .

Cho dù không có Nam Cung Nguyên , cô cũng vẫn chọn như vậy .

Nhưng sự xuất hiện của hắn ít nhiều cũng làm rối loạn kế hoạch của Ngôn Mặc , những vẫn chỉ để cô thuận nước đẩy thuyền , vứt bỏ một vỏ bọc .

Có điều vạn lần không ngờ được chính là , Tả Ngôn Mặc lại vì sự lựa chọn như vậy mà làm tổn thương đến người bên cạnh , cũng bởi vì chuyện này , lần đầu tiên khiến Ngôn Mặc buồn bực không vui thời gian dài như vậy . Ngôn Mặc không phải người có đa cảm , ngay cả Bạch Đạm cũng từng nói , Tả Ngôn Mặc có thể đối tốt với người khác , nhưng muốn làm cho cô thật sự bỏ vốn vào tình cảm đấy , điều như thế có lẽ gần như bằng không .

Lần này , bởi vì không muốn để cho Nam Cung Nguyên hoài nghi , cho nên cô không nói với Yên Nhiên và Tiểu Nhã , vốn cô định giải thích vào ngày hôm sau .

Nhưng đến cuối cùng , quyết định của cô lại khiến hai người bạn bởi vì sự lạnh nhạt của cô mà bỏ đi . Ngôn Mặc không phải người đá , Yên Nhiên và Tiểu Nhã coi cô như bạn , cô đối với bọn họ là đặc biệt , nhưng bây giờ , tất cả giống như lại quay về ban đầu , cảm giác xa cách xuất hiện khiến Ngôn Mặc không biết làm thế nào để tiêu trừ. Mưa rào kèm sấm chớp tới cũng nhanh , đi cũng nhanh , chỉ trong chốc lát tiếng mưa rơi bên ngoài đã dừng , trời lại sáng , bầu trời quang đãng . Bầu trời mù tối bị một tia sáng rực rỡ rạch một vết sau đó kéo ra , căng lớn , không quá bao lâu , trời đã trở nên trong vắt , xanh như biển .

Có tiếng đập cửa vang lên .

"Vào đi"

Ngôn Mặc quay đầu lại , thấy chị Thi Hoa mỉm cười bước vào , trên tay cầm một đĩa hoa quả .

"Nhóc con , chị mới mua được , ăn thử xem" Chị Thi Hoa cười ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc , cầm đĩa trái cây tới trước mặt Ngôn Mặc , vẻ mặt mong chờ.

Ngôn Mặc dùng dĩa xiên một miếng dưa hấu bỏ vào miệng cắn , nước ngọt mát lạnh ngon miệng .

Chị Thi Hoa chăm chăm hết ngó sang trái lại chuyển sang phải nhìn Ngôn Mặc , cuối cùng tiếc nuối lắc đầu nói : "Sao em gầy vậy , gầy nữa thì không đẹp đâu."

Ngôn Mặc cười cười , cô cũng không để ý đến điều này.

Chị Thi Hoa đặt đĩa sang một bên , vân vê chơi đùa tóc Ngôn Mặc , dịu dàng nói :

"Nghe Bạch Đạm nói em không muốn đi chơi cùng tụi chị ?"

"Vâng"

"Là bởi vì có tâm sự sao?" Chị Thi Hoa nháy mắt nhìn Ngôn Mặc nói.

"Ừ . Chị nhìn ra rồi?"

"Đúng hơn là mọi người đều đã nhìn ra được rồi." Chị Thi Hoa ném viên băng phiến vào Ngôn Mặc "Trong số những người chúng ta có em và Air là có tâm tình ổn định nhất , nhưng mà biểu hiện gần đây của em rất khác thường đấy!" Ngôn Mặc vuốt vuốt cái nĩa trong tay , hình ảnh trong đầu , âm thanh trong đầu thoáng đến lại thoáng đi , chị Thi Hoa cũng không vội , chậm rãi rung đùi chờ Ngôn Mặc mở miệng .

"Thật ra , là như vầy," Im lặng hồi lâu , cuối cùng Ngôn Mặc cũng đem hết sự tình kể đại khái lại một lần , nhưng theo bản năng đã loại đi chuyện của Nam Cung Nguyên . Ngôn Mặc không nói cho chị Thi Hoa biết chuyện của Nam Cung Nguyên , ở trong đấy lòng cô vẫn cảm thấy chuyện này người biết càng ít càng tốt.

Chị Thi Hoa nghe rất chăm chú , không khí ngày mưa hơi có vẻ ẩm ướt , trong phòng chỉ có tiếng nói của Ngôn Mặc , du dương như tiếng hát khẽ , ngữ điệu bình tĩnh , nghe xong lại làm cho tâm tình người ta thấy áp lực .

"Nói như vậy ," Chị Thi Hoa nhíu mày , tìm đến trọng tâm trong câu chuyện của Ngôn Mặc "Bạn học của em nghĩ em lừa họ , còn em thì không giải thích rõ ràng với bọn họ ? Đúng không ?"

Cô nhìn chị Thi Hoa bối rối gật đầu.

"Nhóc con , chuyện như vậy trước kia em chưa từng gặp phải sao ?" Chị Thi Hoa biết Ngôn Mặc tươi đối khép kín , bạn bè không nhiều lắm , nhưng khép kín đến nước này , cô thật sự là không ngờ.

"Không có"

Đối với Ngôn Mặc mà nói , có thể làm bạn bè với người khác đúng là việc lần đầu có .

Chị Thi Hoa ngồi nhích lại gần Ngôn Mặc một chút , nói ; "Vô cùng đơn giản , nói rõ ràng thôi . Chuyện này càng kéo dài càng phiền phức , đương nhiên phải giải quyết nhanh một chút. Hơn nữa vấn đề ở phía em , đương nhiên là em chủ động đi tìm bọn họ giải thích rồi . Không phải là em cứ để kéo dài mãi đến tận bây giờ đấy chứ?" "Em không biết nói như thế nào ." Ngôn Mặc nhìn biểu tình hơi kinh ngạc của chị Thi Hoa thì ngượng ngùng nói ra lời cô cân nhắc mấy ngày nay .

"Nhóc con , trong tình bạn quan trọng nhất chính là sự thành thật với nhau . Bọn họ sẽ không để ý đến cách diễn đạt của em thế nào , bọn họ chỉ để ý tới tình cảm biểu đạt ra của em thôi . Cho nên , em chỉ cần nói thật suy nghĩ của mình ra , mới là cách giải thích tốt nhất . là bạn bè thì có thể chấp nhận được , nhưng nếu không đi nói , sẽ là em sai."

Thi Hoa một mặt tươi cười thoải mái nói "Nhóc con , chuyện thế này rất bình thường , chung quy em vẫn phải bước ra bước đầu tiên . Aizz , tụi chị tưởng em giấu diếm chuyện gì lớn nữa chứ , nhiều ngày như vậy cũng chưa thấy em cười cái nào."

Ngôn Mặc từ từ thả lỏng cơ thể , vươn vai mỏi mệt về phía sau , giống như muốn cởi bỏ tất cả buồn phiền trên người cô . Cô có thể gian cầm chính mình , đến mức sợ hãi giao tiếp với Yên Nhiên , cô chưa từng có bạn bè thân thiết giống vậy , cho nên cô lo được lo mất , trong lòng để ý , nhưng hành động lại không theo kịp bước chân . Sau đó khiến cho các cô ấy nghĩ cô không coi trọng tình bạn giữa họ , thật ra không phải như thế . Hiện tại , Ngôn Mặc đã hiểu rõ rồi , trên mặt cô tỏa ra một ánh sáng rực rỡ , giống như bông hoa tươi cười hé mở khi hè tới.

Sau khi nói chuyện cùng chị Thi Hoa , Ngôn Mặc nhanh chóng đi đến trước máy điện thoại , sau đó không chần chừ một phút nào nhanh chóng bấm dãy số nhà Yên Nhiên , nghĩ lại dường như mình đang làm một việc trước giờ mình chưa từng làm qua . Hình như sau khi vào cao trung , cô đã bắt đầu làm mỗi một việc trước kia cô chưa từng làm .

"A lô , xin hỏi tìm ai vậy ?"

"Xin chào , xin hỏi Yên Nhiên có ở đấy không ?"

Nam Cung Nguyên và Ôn Lĩnh không có việc gì đi lang thang trên đường. Bên đường đèn neon đủ sắc rực rỡ lóa mắt , sau khi vào hè có một chuyện rõ ràng đó là người đi trên phố nhiều hơn . Trên đường cái , trong cửa hàng , chung quanh đều rất nhiều người . Tiếng ồn ào và vẻ hoa lệ của thành phố về đêm cũng không kém ban ngày chút nào.

Phù hoa vô tận , chiếu sáng như ban ngày .

Màn đêm buông xuống chính là lúc con người mở cửa ra bắt đầu mở màn cho một cuộc sống mới.

Nam Cung Nguyên cúi đầu đếm từng ô gạch trên đường dành cho người đi bộ , lon coca trong tay thi thoảng lại gõ lên hàng rào bảo vệ bên đường . Dọc theo đường đi đều là tiếng kim loại chạm vào kim loại .

Về cơ bản , mỗi ngày cậu đều nhớ tới ngày hôm đó , khi nghe thấy tin tức giống như ngòi nổ thiếu chứ nữa khiến cậu nổ bùng từ miệng "lão yêu" ra.

Nam Cung Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời , bầu trời đêm của thành phố ít sao , cậu muốn phác họa khuôn mặt của Ngôn Mặc , nhưng mặc cho cậu nghĩ ra thế nào đi nữa , khuôn mặt của Ngôn Mặc ngoại trừ lạnh lùng vẫn chỉ có lạnh lùng , bình thản không hơn . Ngày hôm đó , cảm xúc của cô hình như có phần kém . Cậu nhìn ra được bóng dáng trầm mặc ngồi một mình của cô , cậu cũng đã thấy cô không giải thích với bất kỳ ai về chuyện này , cho dù là với người bạn thân nhất của cô ở trong lớp . Bóng dáng cô đơn của cô in trên mặt đất , ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bức vẽ trên bàn học , có chút gì đó lúng túng.

Vậy mà ... Nam Cung Nguyên ném lon nước cầm trong tay xuống đấy , từ ngày hôm đó đến giờ nụ cười xuất hiện trên mặt cậu đều như tự cười nhạo chính mình .

Cậu quá ngây thơ rồi , Tả Ngôn Mặc làm sao có thể để cậu được như ý nguyện cơ chứ? Cô đương nhiên sẽ nghĩ tất cả biện pháp dể rời khỏi phạm vi của tầm mắt cậu , tránh né tất cả gần gũi của cậu mới đúng .

Cô không nói , cậu thay cô nói.

Cô phủ nhận , cậu càng khẳng định .

Trừ chớp mắt khi cậu ôm cô , cô hoảng hốt thất thần ra , cho dù cậu có chăm chú nhìn vào mắt cô thế nào đi nữa , cũng không được cô đáp lại .

Nếu ngay từ đầu cô đã muốn học ban Xã hội , thì tình huống hiện tại chỉ có thể nói rõ cô bày ra một đường cho cậu , bố trí cạm bẫy , còn cậu thì cứ vui vẻ mà nhảy vào.

Nếu ngay từ đầu cô đã muốn học ban Tự nhiên , vậy cũng chỉ có thể nói vì một nguyên nhân nào đó đã thay đổi mong muốn ban đầu , còn về phần nguyên nhân kia là gì , mỗi lần cậu suy nghĩ thì đều không thể kìm được coi mình trở thành trung tâm của lốc xoáy .

"Cậu đủ chưa . Đã bao lâu rồi còn chưa bình tĩnh được ?"

Ôn Lĩnh từ đầu tưới cuối đều đi theo phía sau Nam Cung Nguyên , nghỉ hè đi giúp vị điện hạ này giải sầu đúng là đã trở thành bài tập mỗi ngày của cậu , không chịu nổi phiền phức này nữa rồi.

"Nếu trong lòng không thoải mái , thì gọi điện thoải cho cậu ta đi , cũng coi như đi xúc tiến thêm tình cảm ."

Nam Cung Nguyên quay đầu lại , hờ hững cười : "Cậu nghĩ mình rằng mình ngốc đến mức giờ này còn chưa gọi điện cho cô ấy sao ? Sớm gọi từ lâu rồi."

"Cô ấy không đồng ý."

Nam Cung Nguyên gục đầu xuống , lảo đảo bước , giọng nói buồn bực giống như phát ra từ trong lồng ngực : "Cô ấy không có ở nhà , mẹ cô ấy nói cả kỳ nghỉ này cô ấy đều ở nhà người thân , cũng không chịu nói cho mình biết điện thoại bên đó."

Nam Cung Nguyên dừng lại đá bay cục đá bên chân , nói "Có phải thật hay không , ai biết được , có thể chỉ là cô ấy không muốn nhận điện thoại của mình mà thôi"

Ôn Lĩnh đi đến bên cạnh Nam Cung Nguyên , hiện tại cậu cũng chỉ có thể bó tay hết cách , tả Ngôn Mặc cứng như đá hoa cương , sức hấp dẫn vô song như Nam Cung Nguyên cũng lệch bánh đến mức chỉ có nước ngày ngày buồn bực , cậu có thể có biện pháp gì chứ?

Đột nhiên , cậu nhìn thấy cách đó không xa có một bảng hiệu lộng lẫy , hai mắt lóe sáng.

"Đi , đi theo mình"

"Làm gì ?" Nam Cung Nguyên còn đang đứng một chỗ "tự oán trách" , đột nhiên bị Ôn Lĩnh kéo đi chạy lại phía sau , trong khoảng khắc chân cũng chỉ biết tự giác đi theo .

"Nhìn đi anh bạn phiền muộn , đi vào chứ?"

Ôn Lĩnh chỉ về phía sau , Nam Cung Nguyên thuận thế nhìn lại .

Cửa tiện màu đen nhấp nháy những ánh sáng kỳ dị , đơn giản lại thần bí , hoa hồng đen đen bí ẩn quẩn từng lớp quanh cửa vào , giống như dây leo dẫn lỗi người đi qua . Khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái có thể thấy chính là nó hòa lẫn với ánh đèn biển hiệu sắc tím thẫm giống như bóng ma thu hút ánh mắt của mọi người.

Mùng sáu tháng sau - sinh nhật của satan.

"Quá bar mùng tháng " Mở ra một tấm màn giữa đêm đen .

Truyện Chữ Hay