Ngôn Mặc nghĩ ngày hôm qua mình đã nói rất rõ ràng . Cũng nghĩ thái độ của mình mạnh mẽ và cứng rắn như vậy , thì người kia sẽ vì tức giận mà bỏ đi . Mà câu cuối cùng của cậu ta ngày hôm qua đúng là mang theo tức giận .
Thế nhưng , thời điểm cô bước vào cửa tiệm lúc sáng sớm , lại phát hiện Nam Cung Nguyên đã nhàn nhã ngồi ở vị trí đối diện quầy , tay cầm cốc café , trên mặt vẫn là bộ dạng tươi cười bỡn đời kia , liếc mắt nhìn về phía Ngôn Mặc .
“Tiểu Mặc , nhanh lên .”
“Dạ , em đến đây.” Ngôn Mặc cũng đi nghiêng qua ánh mắt của Nam Cung Nguyên , sau đó đi vào phòng nghỉ của nhân viên ở phía sau .
“Này này , em có .. thấy nam sinh ngồi ở ngoài kia không?” Ngôn Mặc vừa mở cửa đã bị thợ cả Tiêu Hiểu kéo vào trong .
Người có mắt đương nhiên đều thấy được , một người gai mắt như vậy cơ mà.
“Cậu ta chính là cái người hôm qua tới đây ? Không phải người em đi tiếp đón sao?”
“Vâng.”
“Thật sự rất đẹp trai .”
“Đúng nha , hôm qua tôi đã nói rồi , đó là thượng hạng ! Không ngờ hôm nay cậu ta lại đến sớm như vậy .” Huân Tử bên cạnh cũng không mặc đồ ngay mà vội vàng chen một miệng vào .
“Tiểu Mặc ,có khi nào cô gái xinh đẹp hôm qua là bạn gái của cậu ta không ?”
“Chắc vậy .”
“Haiz , cô muốn mơ cũng đừng mơ . Một cậu trai đẹp như vậy , làm sao có thể không có bạn gái?” Huân Tử cười nhạo Tiêu Hiểu đang mơ mộng hão huyền .
“Làm vậy cũng không phạm pháp , hơn nữa , càng đẹp trai càng hoa tâm , ai biết được lúc nào đó cậu ta sẽ đá cô gái kia ?” Tiêu Hiểu cãi bướng nói.
“Chấc chấc , cô gái kia cũng là mỹ nữ thượng hạng , cô đừng vọng tưởng.”
Hai người còn ở một bên cãi nhau .
“Hai người các cô một vừa hai phải thôi , còn không thay đồ đi làm việc cho tôi.”
Tiếng cửa hàng trưởng xuất hiện kịp thời , lúc này trận tranh cãi này không thể nghi ngờ là phải dừng lại .
Ngôn Mặc lắc đầu , khóa kỹ tủ lại bước chân rời khỏi phòng nghỉ .
Ngôn Mặc đi đến quầy trước , đi đến chỗ máy pha café múc một thìa café hảo hạn , đổ lượng nước thích hợp , đậy nắp , cắm điện . Rất nhanh , một mùi hương café thơm nồng nàn đã làn khắp tiệm café , làm cho cửa tiệm nhỏ tràn ngập một tầng hương mê người .
Đây là một trong những điều Ngôn Mặc thích nhất vào sáng sớm , nhìn café nâu sẫm hòa tan , trộn lẫn vào trong nước bọt đáng yêu cuộn lên , sau đó , mùi thơm thần bí kia liền bay ra . Tới gần hít một hơi , cái cảm giác này thật sự làm cho người ta vui vẻ thoải mái . Ngôn Mặc vẫn cho rằng hương café hấp dẫn hơn so với mùi vị nó khi đưa vào trong miệng .
“Tiểu thư , cho xin cốc nữa.”
Tiếng nói không được hoan nghênh cắt đứt thời gian hưởng thụ của Ngôn Mặc .
Khách hàng là thượng đế.
Bất đắc dĩ , Ngôn Mặc cầm bình café đi đến trước mặt Nam Cung Nguyên , rót thêm café vào trong cốc . Cảm giác được cậu đang nhìn mình , nhưng cô lại không trả lời.
Sau khi rót thêm , lại quay về.
Nam Cung Nguyên cũng không nói thêm gì .
Ngôn Mặc quay về sau quầy hàng chọn một bản piano chậm , một ngày làm việc chính thức bắt đầu .
Trong tiệm nhanh chóng bắt đầu trở nên bận rộn .
Cửa tiệm này thật ra không lớn , có thêm cửa hàng trưởng , Tiêu Hiểu , Huân Tử , Ngôn Mặc , còn có hai thợ làm bánh , cùng ba đầu bếp , tổng cộng cũng là tám người . Nhưng bởi cửa hàng trưởng giỏi , tay nghề pha café cũng tốt , mời được đầu bếp và thợ làm bánh có tay nghề , thiết kế mặt tiền cửa hàng lại ấm áp thoải mái , cho nên , cũng có thể gọi là nổi tiếng trong khu phố này .
Ngôn Mặc quả thực là làm việc không ngừng nghỉ , đảo quanh trong tiệm : nhận món , đưa món , tiếp chén , kiểm kê sổ sách . Đương nhiên ,hai người khác cũng chẳng dễ chịu hơn cô làm mấy .
Thật vất vả mới lấy được chút hơi , Ngôn Mặc vừa định uống miếng nước . Cái giọng nói chết tiệt lại vang lên .
“Tiểu thư , thêm cốc nữa.” Nam Cung Nguyên hất hàm chỉ định nói về phía Ngôn Mặc , sau đó dốc ngược cái cốc lại , nói : “Uống hết rồi.”
Bàng quang của cậu ta làm bằng cái gì vậy ? Ngôn Mặc muốn không nhìn thấy cũng không được , cả buổi sáng cậu ta đã uống tám cốc ! Cửa hàng trưởng đại nhân cũng sắp té xỉu khi nhìn vị soái ca này , tại sao có người có thể uống như vậy.
Hơn nữa , khi cậu muốn rót tiếp cốc thứ tư , Ngôn Mặc vừa vặn đang bưng đồ ăn định đi đưa món . Cho nên không để ý đến yêu cầu của cậu ta , đem cái nhiệm vụ “quang vinh” này giao cho Tiêu Hiểu phía sau .
Ai ngờ .
“Thật ngại , tôi chỉ gọi vị tiểu thư kia.” Nam Cung Nguyên mỉm cười còn đưa tay có lễ ngăn cản Tiêu Hiểu đang định rót tiếp cho mình.
“Nhưng mà cô ấy hiện giờ không rảnh . Tôi tới rót giúp ngài.” Tiêu Hiểu nhìn thấy người nam sinh khuôn mặt tuấn tú , phong độ bất phàm này không kìm được có chút căng thẳng , nhìn gần mới giật mình phát hiện làn da của cậu cũng rất đẹp , ngay cả lỗ chân lông cũng gần như không nhìn thấy .
“Tôi có thể đợi cô ấy .” Nam Cung Nguyên lại từ chối ý tốt của Tiêu Hiểu .
Tiêu Hiểu đành phải khó hiểu mà thu tay lại .
Cho nên , mỗi lần tiếp nước cho Nam Cung Nguyên đều rơi lên đầu Ngôn Mặc .
Mà càng khiến cho Ngôn Mặc đau đầu chính là Tiêu Hiểu , Huân Tử vừa có kẽ hở liền bắn ra ánh mắt bức người .
“Nam Cung Nguyên , cậu đã uống hết tám cốc rồi đấy ?” Ngôn Mặc cầm bình café đứng trước mặt Nam Cung Nguyên . “Nói chuyện rồi ? Tôi còn tưởng cả ngày hôm nay cậu sẽ giả câm trước mặt tôi đấy.” Đôi con ngươi màu hổ phách của Nam Cung Nguyên mang theo ý cười nhìn Ngôn Mặc .
“Đã tám cốc rồi , cậu không thể uống nữa.” Café trong tiệm rất đậm , uống liên tục nhiều như vậy bụng sẽ hỏng mất , rầy rà ảnh hướng xấu đến cả thần kinh .
“Thế nào , chẳng phải tiệm này đang hoạt động thêm cốc miễn phí sao ?” Nam Cung Nguyên cầm thấy tờ quảng cáo trên bàn , quơ quơ trước mặt Ngôn Mặc , vẻ mặt vô tội hỏi .
Vậy cũng không phải uống theo cách này .
“Cậu muốn thế nào ?”
Ngôn Mặc thở dài , cái bộ dạng này của cậu ta nhất định là có việc muốn nói . Đặt bình café xuống , Ngôn Mặc xoa trán hỏi .
“Ăn bữa cơm , thế nào ?”
Nam Cung Nguyên nhíu đôi mày anh tuấn , hai tay đan chéo đặt trước người , nhìn lên Ngôn Mặc hỏi .
“Tôi không rảnh .”
“Được rồi , phiền cậu cho tôi thêm cốc nữa.”
Ngôn Mặc nhìn khuôn mặt tinh xảo kia nửa ngày , cuối cùng , vẫn nhấc bình café lên rót thêm vào trong cốc kia .
Tình huống như vậy vẫn tiếp diễn , Nam Cung Nguyên ngồi bên cửa sổ , im lặng đọc sách , ngoài ăn cơm canh giữa trưa ra , cậu cũng chỉ uống café , hơn nữa còn không có ý đổi khẩu vị . Liên tục gọi thêm cốc . Mỗi lần giúp cậu rót thêm café Ngôn Mặc đều có phần lo lắng , nhưng ngược lại , nhìn thấy bộ dạng cậu uống café có chút buồn bực nói không nên lời . Có điều , ngoài miệng chung quy vẫn không nói gì .
“Tiểu Mặc , vì sao cậu ta chỉ gọi em tiếp nước vậy?”
Lúc ăn cơm giữ trưa , Tiêu Hiểu cuối cùng cũng không nhịn được nữa , chạy tới lặng lẽ hỏi Ngôn Mặc .
Ngôn Mặc nhìn Tiêu Hiểu chỉ nói một câu ngắn gọn : “Hỏi hắn.”
Huân Tử cũng chạy theo sát Tiêu Hiểu tới thăm dò .
Ngôn Mặc vẫn chỉ nói hai chữ kia .
Nói xong lại bắt đầu bận rộn .
Thời gian Ngôn Mặc làm việc buổi chiều có chút phân tâm , Nam Cung Nguyên đã uống hết cốc café thứ mười ba . Đây mới thật sự là không bình thường . Ngay lúc cậu định uống cốc thứ mười bốn , cửa hàng trưởng đại nhân cuối cùng cũng ra tay .
“Vị tiên sinh này , ngài đã uống hết ly café thứ mười ba , vì suy nghĩ cho thân thể của ngài , bổn tiệm không thể rót thêm ly nữa cho ngài .” Cửa hàng trưởng đại nhân vô cùng cung kính nghiêm túc nói với Nam Cung Nguyên .
Nam Cung Nguyên đặt sách lên trên bàn , ngẩng đầu nhìn cửa hàng trưởng , dùng giọng điệu giống y như vậy nói : “Nếu như là bởi vì số lần tôi gọi thêm cốc quá nhiều , vậy được , mời đổi một ly mới giúp tôi.”
“Không phải như thế…” Cửa hàng trưởng đang định giải thích bọn họ là lo lắng cho cậu ta uống quá nhiều café không tốt đối với thân thể thì Nam Cung Nguyên đã lập tức cắt đứt lời cửa hàng trưởng nói : “Tôi nghe nói café của cửa tiệm này rất ngon , cho nên đặc biệt tới đây . Hơn nữa tôi còn rất thích uống café , hai ngày này đặc biệt rất muốn uống , cho nên , cửa hàng trưởng không cần lo lắng , mời cho tôi một ly nữa được không ?” Ánh mắt của cậu trong vắt , khiến người ta cảm thấy có chứa một khí chất quý tộc bên trên thế nhưng lúc này lại chứa biểu tình rất chân thật còn có ý thỉnh cầu , hoàn toàn không có ý cười tà giống như khi đối mặt với Ngôn Mặc .
Cửa hàng trưởng sửng sốt , cuối cùng cũng có chút bất đắc dĩ xoay người nói với Ngôn Mặc : “Giúp vị tiên sinh này đổi một ly latte.”
Ngôn Mặc nhìn Nam Cung Nguyên , cậu cũng đang nhìn cô , hơn nữa còn dùng khẩu hình nói với cô : “Ăn cơm”
Lập tức không có chút do dự , Ngôn Mặc đáp lời cửa hàng trưởng : “Được , em đi lấy đây.”
Nam Cung Nguyên và Ngôn Mặc cùng rời khỏi cửa hàng .
Ngôn Mặc đi phía trước , cậu đi đằng sau .
“Tả Ngôn Mặc , hỏi lại lần nữa , ăn bữa cơm đi .”
Ngôn Mặc dừng bước , quay người lại , lấy tay nâng cặp kính to trượt xuống , vô cùng bất đắc dĩ nói với Nam Cung Nguyên : “Bạn học Nam Cung ,cậu cần gì phải cố chấp như vậy , về cái đàn violin kia tôi không muốn nói thêm gì nữa . Nếu cậu muốn nói tiếp , như vậy , mời cậu trả lại đàn cho tôi.”
“Như vậy sao được , cậu đã tặng cho tôi rồi.”
“Vậy thì được , tôi thật sự vô cùng bận .” Ngôn Mặc vừa nói hết lời đã muốn chạy lấy người . Thế nhưng Nam Cung nguyên lại giành trước bước tới nắm lấy cổ tay Ngôn Mặc không cho cô đi .
“Vội cái gì , một học sinh trung học , cậu có thể vội đến mức nào chứ ? Đã làm công một ngày rồi , chẳng lẽ buổi tối cậu cũng định dùng để làm việc ? Một đợt nghỉ đông cậu làm việc nhiều như vậy để làm gì ?” Ngày hôm nay Nam Cung Nguyên đã uống nhiều thứ café chính cậu ghét nhất đã rất chán ghét và uất ức rồi , hiện tại cô nhóc này lại khiêu chiêu giới hạn nhẫn nại của cậu . Nói đến đây thì hình như khi đối mặt với cô , phạm vi nhẫn nại của cậu sẽ thu nhỏ lại .
Khuôn mặt anh tuấn của cậu gần ngay trước mắt , Ngôn Mặc thậm chí còn có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt của cậu . Khi cậu nói chuyện có thể ngửi thấy hương café , phối hợp với hơi thở màu trắng tan vào trong không trung .
Ngôn Mặc cúi đầu , nghe lời của cậu chợt thấy có chút châm chọc .
Làm gì ?
Cô không phải đại thiếu gia như cậu , có mạng phú quý , có được gia cảnh vững chắc , cái gì cô cũng phải dựa vào chính mình .
Ngôn Mặc có chút hung dữ hất bàn tay đang ở trên cổ tay của mình ra , lùi về phía sau mấy bước , bảo trì khoảng cách ba mét với Nam Cung Nguyên .
“Nam Cung Nguyên , Tả Ngôn Mặc tôi chỉ muốn yên ổn mà sống cuộc sống của mình , đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Ngôn Mặc không chút lưu luyến nào xoay người rời đi , mỗi bước chân bước lên phía trước đều kiên định mà mạnh mẽ .
Cậu đã không phải đơn giản tới gần ranh giới của cô , cậu đã uy hiếp đến cuộc sống tẻ nhạt , yên tĩnh không có chút hỗn tạp của cô .
Cô thỏa mãn với tình hình trước mắt , cô không muốn có một gốc rạ nào cắm vào đây .
Ngôn Mặc không biết Nam Cung Nguyên dùng tâm tình thế nào để nghe những lời cô nói .
Cũng không biết cậu đã dùng ánh mắt như thế nào nhìn cô rời đi . Trời đã gả về tây , ánh tà dương đã ảm đạm từ lâu .
Đèn đường bên ngoài đồng loạt được bật lên .
Trước quán café “colorful day” , có một nam sinh anh tuấn mặc chiếc áo khoác ngoài vàng nhạt , vẻ mặt ảm đạm nhìn về phía con đường cuối ngã tư , một bàn tay trống rỗng dừng lại trên không trung .
Chưa từng trải qua bi thương như vậy , đọng đầy nơi đáy mắt Nam Cung Nguyên .
Kể từ sau ngày đó , Ngôn Mặc không còn gặp Nam Cung Nguyên nữa.
Cậu không đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngôn Mặc nữa.
Cũng không tiếp tục tắm mình trong quán café uống hơn mười cốc café nữa.