Edit: jen🎀
Lữ Gia Ân đứng trên bục giảng, đưa tay chỉnh lại bộ vest, mỉm cười với đám người đông nghịt phía dưới.
"Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để nghe tọa đàm của tôi ngày hôm nay."
Ông ta cẩn thận quét mắt nhìn hai hàng ghế đầu tiên, nét cười càng sâu hơn.
Những tràng pháo tay ngắt quãng kèm theo tiếng máy ảnh, tất cả mọi người trong giảng đường đều cực kỳ tôn trọng, sùng bái Lữ Gia Ân.
Ông ta quả thật rất xứng đáng.
Mấy năm trước, những ý tưởng đột phá của ông ta về trạng thái lượng tử và công nghệ nano đã khơi gợi những ý tưởng mới cho sự phát triển của toàn ngành.
"Tôi biết rằng không ít đồng nghiệp có hiểu biết rất sâu về công nghệ nano, cho nên chúng ta đến đây không phải là nghe giảng, chủ yếu là cùng nhau trao đổi ý tưởng."
"Tôi đưa ra quan điểm của tôi, mọi người đưa ra quan điểm của mọi người, chúng ta cùng tiến bộ."
"Dù nói sao đi nữa, tôi tin rằng tất cả chúng ta đều đồng ý rằng công nghệ nano là hướng phát triển trong tương lai..."
Lữ Gia Ân ở trên bục vừa cười vừa bình tĩnh nói chuyện, mũi giày hơi nhấc lên, cảm giác thư thái thoải mái.
Trình Viện ngồi ở hàng đầu tiên cúi đầu, đầu bút ấn ấn trên giấy, để lại một vệt mờ nhạt, nhìn lướt qua có vẻ hơi trầm.
Mỗi lần Lữ Gia Ân lên tiếng, giống như có một ngọn núi đè trên lưng cô ta, khiến cô ta không thở nổi, sức cùng lực kiệt.
Nhưng cô không thể nói bất cứ điều gì, không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Không phải do đối thủ quá mạnh, mà là do cô quá nhỏ bé.
"Sau ba năm thí nghiệm và nghiên cứu, tôi mới chỉ khám phá được bề mặt của những vi bào trong thế giới nano. Tương lai của ngành vật lý còn phải phụ thuộc vào các vị học giả trẻ đang ngồi ở đây."
Lữ Gia Ân nói xong dừng một chút, chờ đợi phản ứng từ bên dưới.
Quả nhiên, mấy giáo sư như Từ Hòa Vĩ nhiệt tình vỗ tay ầm ầm.
Từ Hòa Vĩ đặc biệt hưng phấn, anh ta thích nghe những câu chuyện thành công sau khi làm việc chăm chỉ, điều này khiến anh ta tin rằng con đường mình đi là đúng, sớm muộn cũng sẽ có ngày anh ta vượt qua Quý Nhược Thừa để trở thành trụ cột của khoa Vật lý Đại học T.
Lòng bàn tay anh ta bắt đầu hơi đau, nhìn PPT màu xanh, anh ta như thấy mình của mấy năm sau đã công thành danh toại đứng trên bục giảng.
Trình Viện thậm chí không nhấc nổi tay, mỗi lời Lữ Gia Ân nói đều là sự châm chọc với toàn ngành.
Người bạn kế bên nhìn sắc mặt cô, lo lắng nói: "Cô có sao không, mặt cô trắng bệch như tờ giấy, cô bị bệnh à?"
Trình Viện lắc đầu, không nói năng gì.
Điều duy nhất có thể giúp cô ta tiếp tục ngồi ở đây có lẽ là vì đàn anh không ngồi cạnh cô ta.
Bằng không, cô ta chỉ có thể khiêm tốn bò ra từ vết nứt trên mặt đất, tự xấu hổ cho bản thân.
Một chùm ánh sáng vàng ấm áp chiếu vào người Lữ Gia Ân, ông ta đứng giữa chùm sáng, phía sau là một cái bóng dài.
Ánh sáng càng sáng, cái bóng càng sâu.
Quý Nhược Thừa vốn tưởng rằng mình sẽ phải chịu đựng toàn bộ quá trình.
Nhưng...
Báo cáo còn chưa được một nửa, Khương Dao đã nhăn mặt, kéo nhẹ tay áo Quý Nhược Thừa.
Cô co rúm người trên ghế, toàn thân gần như uốn cong thành quả bóng, thở yếu ớt, nói: "Bụng em đau quá."
Trong nháy mắt, Quý Nhược Thừa bị kéo về thế giới hiện thực, anh nghiêng mặt, cau mày, thấp giọng hỏi: "Sao lại đau?"
Khương Dao tiến lại gần một chút, lấy tay che miệng, nói nhỏ nhẹ: "Chỉ là... mỗi tháng đều đau một lần."
Quý Nhược Thừa lập tức hiểu được cô đang nói cái gì, lỗ tai bất giác đỏ lên, lén lút chớp chớp mắt, xoa ngón tay hơi bất an.
"Vậy... làm sao bây giờ?"
Những năm gần đây bên cạnh anh không có ai, lúc này anh cũng không biết phải chăm sóc cô nương này thế nào.Hóa ra những câu chuyện cười chế giễu thẳng nam trên mạng thật sự có lý.
Khương Dao dán mặt lên bàn, sợi tóc bết vào tai, đội mũ trên đầu, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Cô thở yếu ớt, nói: "Giúp em làm ấm chút."
Nói xong liền túm tay Quý Nhược Thừa, nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới.
Hành động đột ngột này khiến Quý Nhược Thừa không phản ứng kịp, chờ khi anh ý thức được tình hình thì đã rơi vào tình thế khó xử.
Nếu rút tay về, Khương Dao hình như rất đau, ngón tay lạnh toát, không tự làm ấm bụng được.
Nhưng nếu không rút lại...có phải hơi quá giới hạn không?
Quý Nhược Thừa duy trì tư thế kì lạ này, nhẹ nhàng dùng tay che bụng Khương Dao, nghiêng đầu sang bên kia, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Dao.
Cô thực sự đã giảm rất nhiều cân, gần như có thể che toàn bộ vòng eo bằng một bàn tay, chỉ cần cử động nhẹ là có thể chạm vào xương chậu cứng rắn.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh không đành lòng rút tay về.
Khương Dao nghiêng người, dùng thân mình kẹp tay Quý Nhược Thừa, giống một con Koala ôm lấy cành cây tự chống đỡ.
Anh quả thực là chỗ dựa của cô, có thể bám chặt vào cánh tay Quý Nhược Thừa, đau đớn đã giảm bớt rất nhiều.
Cô dần dần bình tĩnh lại, phồng má, tựa cằm lên bàn, trong đầu suy nghĩ miên man.
Lúc trước là Quý Nhược Thừa đứng trên bục giảng, cô vừa ôm bụng vừa nghe giảng. Hiện tại là Quý Nhược Thừa ngồi bên cạnh cô, sưởi ấm bụng cho cô.
Cô rất hài lòng, cảm thấy hồi đó ăn đá viên để ép ra cái bệnh đau bụng kinh này cũng rất đáng.
Cùng với sự chuyển đổi chậm rãi của nhiệt độ cơ thể, bầu không khí tràn ngập màu hồng.
Tay phải bị Khương Dao kéo qua, Quý Nhược Thừa muốn viết cái gì cũng không được, chỉ có thể từ cứng ngắc chuyển sang thả lỏng, thích ứng với tư thế này.
Anh dùng hết sức lực để thích ứng, đến mức vứt Lữ Gia Ân và bài báo cáo kia ra sau đầu, như thể đang đeo tai nghe chống ồn cao cấp nhất.
Tâm trí chỉ có mỗi Khương Dao, lo bụng cô đau, ngượng ngùng trước hành động không thích hợp này, còn có sự mãn nguyện không thể bỏ qua trong lòng.
Anh không ngờ rằng mình có thể vượt qua buổi tọa đàm tưởng chừng rất khó khăn này thoải mái đến vậy.
Khi khán giả vỗ tay nhiệt tình, anh mới muộn màng nhận ra: được giải thoát rồi.
Lữ Gia Ân cúi người thật thấp trên bục giảng, PPT cũng đã chạy đến trang cuối.
Khương Dao từ trong túi lấy ra một chiếc băng vệ sinh, cúi người đứng dậy: "Em đi giành nhà vệ sinh."
Cô đi theo đám đông chậm rãi rồi rời đi, hơi tiếc nuối vì hơi ấm ở bụng dưới đột nhiên biến mất.
Quý Nhược Thừa cũng có chút tiếc nuối, chậm rãi rút tay lại, chậm rãi nắm lấy, nhẹ giọng nói: "Được, tôi đợi em."
Khương Dao không nghe được, anh cũng không muốn cô nghe thấy, anh đang tự nói với chính mình.
Điều hòa hình như đã bị tắt, hơi nóng từ ngoài cửa ùa vào mang theo hơi nước ẩm ướt.
Quý Nhược Thừa đóng cuốn sổ chưa đụng tới lại, cất vào túi, không thèm nhìn lên sân khấu, anh tiện tay cầm túi của Khương Dao, vừa đứng dậy.
"Tiểu Quý, em chờ một chút."
Giọng nói êm dịu của Lữ Gia Ân vang lên trên bục giảng.
Quý Nhược Thừa dừng bước một chút, không quay đầu lại.
"Tiểu Quý, chúng ta nói chuyện rõ ràng."
Lữ Gia Ân từ trên bục đi xuống, trên mặt là nụ cười bình thản, đôi giày da đạp cộp cộp lên sàn đá cẩm thạch.
Trình Viện nắm chặt bút, đầu ngón tay và lòng bàn tay đều đau nhức.
Quả thật... Cô ta không biết phải hình dung thế nào về vị giáo sư mà ngày xưa cô từng kính nể.
Quý Nhược Thừa buông túi xuống, quay đầu nhìn Lữ Gia Ân, trong mắt không có cảm xúc buồn vui.
Lữ Gia Ân rút khăn giấy lau tay, sau đó vo tròn ném vào thùng rác bên cạnh.
"Tôi còn tưởng em không tới, hóa ra là ngồi phía sau, không dẫn tôi đi xem môi trường làm việc mới sao?"
Trình Viện cắn mạnh vào má mình, cơn đau cho cô ta chút can đảm, đi đến giữa Quý Nhược Thừa và Lữ Gia Ân.
"Thầy, đàn anh còn có việc phải làm, em dẫn thầy đi một vòng."
Lữ Gia Ân trầm mặc hồi lâu, mới miễn cưỡng cười nói: "Trình Viện à, em nói xem em nhất định phải cùng đàn anh của em về nước, chồng con đều ở nước ngoài, sao phải vậy chứ."
Trình Viện nở một nụ cười cứng ngắc, thầm nghĩ: Ở lại nước ngoài, tiếp tục chịu áp lực của thầy, làm những chuyện trái lương tâm?
Quý Nhược Thừa tiến lên hai bước, kéo Trình Viện ra.
"Chúng ta không có gì để nói cả."
Lữ Gia Ân thở dài, vỗ vỗ cánh tay Quý Nhược Thừa, trong lời nói có chút tiếc nuối: "Tôi không ngờ em lại ghi nhớ nhiều năm như vậy, xem ra tình cảm thầy trò lâu năm chống không lại một trở ngại nhỏ."
Quý Nhược Thừa cười lạnh, đưa tay phủi bụi chỗ Lữ Gia Ân vừa vỗ.
Trình Viện đứng một bên nghiến răng nghiến lợi, một tấm gương tốt, vậy mà có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Trở ngại nhỏ trong miệng ông ta, là tâm huyết ba năm trời của đàn anh. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện mà người ta không thể nghĩ đến, cô ta gần như có thể tưởng tượng được, trong toàn ngành Vật lý, đàn anh sẽ trở thành một nhân vật xuất chúng, một sự tồn tại lộng lẫy đến nhường nào.
Anh chính là một thiên tài, anh vốn nên đứng trên đỉnh kim tự tháp, khiến người khác không với tới, khiến người ta sùng bái.
Nhưng thực tế thì sao?
Anh về nước, tinh thần sa sút suốt ba năm, bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng, gánh trên vai áp lực rất lớn từ trường học, trơ mắt nhìn người khác dùng thành quả nghiên cứu của mình để đoạt lấy danh lợi.
Người này, là bạn tốt, tri kỷ của ba anh, là người thầy đã dìu dắt anh nhiều năm, sự đời thật nực cười.
"Thầy, thầy đừng nói nữa."
Trình Viện cảm thấy thần kinh của mình đã căng đến cực điểm, cô ta không thể chịu đựng thêm bất cứ lời nào của Lữ Gia Ân nữa, cô ta ghê tởm đến sắp nôn rồi.
Lại là cảnh này.
Ba người họ đứng cùng một chỗ, một cảnh tượng vô cùng mỉa mai.
Năm đó, vì tấm bằng của bản thân, đối diện với cuộc điều tra của trường học, cô ta đã sợ sệt lựa chọn phản bội Quý Nhược Thừa, đứng về phía Lữ Gia Ân.
Khi đó cũng là ba người đứng cùng một chỗ, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy sự bẩn thỉu của thế giới trưởng thành, biết đến bản tính xấu xa của bản thân.
Cô ta muốn nói điều gì đó, muốn thay đổi điều gì đó, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng chúng biến thành những tiếng thở dài im lặng.
Khi đó cô ta còn trẻ, cho rằng mình bất lực trước sự bất công, cho rằng bản thân trả không nổi cái giá quá đắt.
Cô ta trơ mắt nhìn đàn anh của mình mất đi tất cả, còn cô ta thì lấy được tấm bằng tiến sĩ như ước nguyện.
Lúc cô ta nhận tấm bằng từ tay Lữ Gia Ân, nhìn nụ cười đầy ẩn ý của ông, cô ta mới ý thức được mình đã đánh đổi lương tâm để lấy cái gì.
Nhưng mọi thứ đều không thể thay đổi được.
Cả đời cô ta đều có lỗi với Quý Nhược Thừa, cũng vĩnh viễn không có cách nào đối diện với tấm bằng tiến sĩ của bản thân.
'Trình Viện, tiểu Quý, hai người các em là hai học trò Trung Quốc duy nhất mà tôi từng dẫn dắt, vì vị thế của đất nước trong ngành giáo dục, chúng ta không nên làm kẻ thù, phải biết nhìn xa trông rộng." Vóc người Lữ Gia Ân không cao, ngửa đầu nhìn Quý Nhược Thừa, sau đó nhìn đến Trình Viện ngang tầm mắt.
Quý Nhược Thừa hơi nheo mắt lại, không khống chế được cảm xúc, xương sườn bị ấn đến đau đớn.
"Thì ra lúc ông trộm thành quả của tôi, trong đầu vẫn chỉ nghĩ tới lý tưởng vĩ đại."
Giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lùng hiếm có, lạnh như băng, dọa người khiếp sợ.
Trên mặt Lữ Gia Ân hiện một tia không vui, thấp giọng nói: "Đừng nói lời khó nghe như vậy, kinh phí thí nghiệm của em là tôi duyệt, hoàn cảnh thí nghiệm cũng là nhờ tôi tranh thủ, ngay cả phương hướng cũng là tôi hướng dẫn em lựa chọn, bất kì nghiên cứu nào cũng không phải là thành công của riêng một người."
Trình Viện thật sự nôn khan một chút, mắt đỏ hoe đục ngầu, cô ta ôm ngực kìm nén thanh âm run rẩy, phản bác: "Thầy, thầy đừng quá đáng, thành quả thí nghiệm chính là do đàn anh làm ra, chúng ta chỉ làm những việc lặt vặt mà thôi, nhưng thầy lại lén lút công bố luận văn trước đàn anh, đến tên của anh ấy cũng không nhắc đến."
Giữa trưa hôm đó, tạp chí khoa học ra mắt, cả nhóm thí nghiệm chết lặng.
Tất cả mọi người đều không thể tin được cái tên trên cuốn tạp chí đó, cái tên duy nhất.
Tra xét hết một vòng phòng thí nghiệm, không có ai bí mật đưa chi tiết thí nghiệm cho Lữ Gia Ân. Mà trên thực tế, cho đến bây giờ cũng không ai tránh mặt Lữ Gia Ân.
Bởi vì dù thế nào họ cũng không tưởng tượng được, người thầy hướng dẫn ngày đêm bận rộn đến không có thời gian chỉ đạo bọn họ, sẽ cướp lấy thành quả của Quý Nhược Thừa.
Bả vai gầy của Trình Viện khẽ run lên, những chuyện cũ cứ quẩn quanh cô như một cơn ác mộng không ngừng nghỉ.
Quý Nhược Thừa vỗ vỗ vai Trình Viện: "Em về trước đi."
Trình Viện dù sao cũng là con gái, nên trước khi phản kháng, cô ta đã tức nghẹn đến mức muốn khóc rồi.
Thật ra cũng không cần thiết, đã sáu năm rồi, không có gì thay đổi cả.
Gần đây Quý Nhược Thừa càng ngày càng ít nhớ đến quá khứ, có lẽ sau một thời gian nữa sẽ hoàn toàn buông bỏ.
Lữ Gia Ân rút mấy tờ khăn giấy, muốn lau nước mắt cho Trình Viện nhưng lại bị Trình Viện kháng cự né tránh, như thể ông ta là một con thú man rợ.
"Tôi thật sự không muốn để mọi chuyện trở nên như thế này, tôi thật sự rất yêu quý các em, thật lòng coi trọng các em, mọi việc tôi làm đều là do tôi có nỗi khổ riêng."
Ông ta mất tự nhiên buông tay xuống, cầm khăn giấy trong tay, miết đến mức nhăn nheo.
Dừng một lúc, không thấy ai đáp lời, Lữ Gia Ân tiếp tục: "Thật ra tôi và tiểu Quý làm cùng một chủ đề, thậm chí còn bắt đầu trước em ấy, nhưng tôi đã chọn một hướng đi khác, đầu tư quá nhiều chi phí và thời gian. Nếu không phải gấp gáp làm ra thành tích, kinh phí thí nghiệm của các em, thiết bị, tiền đi lại, học bổng, phía trường học có thể phê duyệt sao?"
Trình Viện nhắm mắt, che mặt lại.
Lữ Gia Ân hết cứu rồi, người này hết thuốc chữa.
Cô ta đi theo người này học ba năm, dưới sự chỉ thị, ám chỉ của ông ta trì độn vượt qua ba năm.
Đến cô ta cũng không biết, bản thân rốt cuộc đã trở thành loại người gì.
Quý Nhược Thừa lắc đầu cười cười: "Quả nhiên chúng ta không có gì để nói, xét đến mối quan hệ giữa ông và ba tôi, tôi sẽ không mắng ông, mau đi đi, đừng làm bẩn giảng đường Đại học T."
Cho dù Lữ Gia Ân không đi, anh cũng chuẩn bị đi rồi, chút tự chủ cuối cùng cũng sắp không còn.
Trình Viện khịt mũi, chớp chớp mắt, cố gắng kìm nén sự bất bình.
"Thầy, mẹ em tin Phật, bà nói với em rằng làm chuyện sai trái sẽ phải chịu quả báo, hiện tại em đã nhận quả báo, cũng sắp đến thầy đây rồi."
Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng đã hoàn toàn, triệt để, cắt đứt quan hệ với Lữ Gia Ân.
Dù ngoài mặt không có gì nhưng không có cách nào tiếp tục giả vờ nữa.
Lần này rốt cuộc Lữ Gia Ân đến Đại học T với ý định gì, Trình Viện không cần nghĩ cũng biết.
Ông ta kiêng kị đàn anh, lo sợ đàn anh ở trong hoàn cảnh thí nghiệm không cao cấp mấy vẫn làm ra được thành tích tốt hơn ông ta.
Bởi vì đàn anh còn rất trẻ, một người trẻ tuổi như vậy, nếu có năng lực vượt xa tuổi tác thì ông ta không chấp nhận được.
Lữ Gia Ân bĩu môi, thở dài một tiếng: "Thật ra, thành thật mà nói, nếu các em còn ở nước ngoài, tôi tin rất nhanh thôi còn có thể làm ra thành tựu không nhỏ, đáng tiếc chỉ là một canh bạc tạm thời, hà tất phải như vậy, tôi..."
Cánh cửa giảng đường khép hờ bị ai đó đá tung một cách thô bạo, cánh cửa đập vào tường phát ra một tiếng động nặng nề chói tai, vang vọng trong phòng, như có sấm nổ bất ngờ.
*Editor: Tao đã tới nơi còn mày thì tới số =)))
Lữ Gia Ân còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng đạp cửa dọa giật mình.
Ông ta ngước mắt nhìn về phía cửa, vẻ mặt đầy bất mãn.
Một cô gái trẻ, cao ráo, đẹp diễm lệ, bước chân đầy phóng khoáng đi từ cửa xuống bậc thang.
Sau đó khoanh tay cực kì kiêu ngạo, vung chiếc băng vệ sinh hàng ngày cực dài lên mặt ông ta.
"Ông đang nói mẹ ông ấy hả!"
Khương Dao lạnh mặt, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lữ Gia Ân.
Editor: trời ơi chương này dài điênnn, gần 3 nghìn rưỡi chữ lận á, nếu tui soát thiếu lỗi nào thì nhắc nhẹ tui với nha