Cuộc sống hậu cung của Thạch Yến coi như trôi qua không mấy khó khăn, ngoài việc hàng đêm phải ngủ trên giường khô chăn ráp trương đối chẳng phải thoải mái gì ra, công việc của nàng hầu hết đều là ăn xong rồi ngủ, ngủ xong lại ăn!
Ngay cả Tiểu Thanh và Tiểu Hoàng cũng coi không vừa mắt cảnh này nữa rồi.
Trong một đêm nguyệt hắc phong cao rất thích hợp để làm chuyện xấu, Hàn Thiên Quân không có ghé tẩm cung như thường lệ. Thạch Yến vô cùng hoan hỉ ngồi trên giường ngọc niệm nam mô a di đà Phật, hai nha hoàn thiếp thân mỗi người một bên trái phải cầm cái quạt bằng lông vũ tinh xảo phe phẫy hầu hạ chủ tử nhà mình.
“Ngươi nói xem, nếu cứ như thế này mãi thì tốt biết bao nhiêu?!” Nàng đối với hắn ngoài sắc đẹp ra không có chút hứng thú nào khác, mà nói đi cũng phải nói lại, hắn tuy hay ức hiếp nàng nhưng từ khi thành thân đến giờ vẫn không đụng vào người nàng lấy một lần.
Hai người vẫn chưa viên phòng! Đối với vấn đề này, Thạch Yến vừa cảm tạ vừa căm tức vừa tò mò.
Cảm tạ hắn tôn trọng nàng, cho nàng một chút trinh tiết làm của hồi môn.
Căm tức hắn coi nàng như không khí, khiến nàng thấy mình làm người thất bại, hoàn toàn không có chút mị lực nào.
Tò mò nếu nguyên nhân hai người chưa viên phòng không phải ở mị lực của nàng thì tức là ở hắn... chẳng lẽ... hắn có bệnh kín khó bày tõ à? Hay là đoạn tụ bà nó rồi?!
E hèm! Những suy nghĩ này của nàng nếu để Hàn Thiên Quân biết được, hắn ta không xé xác nàng ra mới là lạ.
“Vương hậu, người bây giờ có cái gì tốt chứ?” Tiểu Hoàng nhanh miệng đáp trả, ánh mắt khó đoán nhìn sang chủ tử nhà mình.
Công chúa của họ a, ăn xong rồi lại ngủ sớm muộn gì cũng sẽ có ngày biến thành con heo mất!
“Tiểu Thanh thấy hay là chúng ta xin phép vương ra ngoài dạo chơi đi, hôm qua nô tỳ trên đường từ ngự thiện phòng về đây nghe được hai cung nữ khác nói chuyện, thì ra bây giờ ở Tây Oa Thiên quốc là mùa đào hoa nở rộ nhất, xinh đẹp nhất đó!!!” Nha hoàn ngây thơ nào đó vừa nói vừa lấy tay ôm mặt, ánh mắt long lanh mơ màng bắt đầu liên tưởng đến cảnh mình cùng chủ tử và Tiểu Hoàng tỷ tỷ đứng trong một trời mưa cánh hoa, gió thổi qua, mùi hương quyện vào mũi a~~~
Chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy hạnh phúc sung sướng đến mức nào rồi!
Trái ngược với tâm tư của hai nha hoàn nhà mình, Thạch Yến thân là trạch nữ tiêu chuẩn lười siêu cấp một chút hứng thú cũng không có: “Ta nói hai muội a, chỉ cần nghĩ đến phải bước đi là bổn cung đã mệt chết rồi!” Cũng chỉ là hoa đào rơi vãi từ trên cành xuống đất thôi, có cái gì đáng xem?!
“Vương hậu, người đừng như vậy mà~ Coi như Tiểu Thanh năng nỉ người đó!” Tiểu Thanh giở trò làm nũng, nàng đã để ý từ khi chủ tử bị mất trí nhớ đến giờ, cái chiêu này là có tác dụng với người nhất!
Quả nhiên ty chịu không nổi cứ bị Tiểu Thanh lắc la lắc lư, miễn cưỡng chấp thuận: “Thôi được rồi, ngày mai ta sẽ đi nói với hắn!”
Ta là đường phân cách vắng mặt
Hàn Thiên Quân ngồi trong mật thất dưới thư phòng, bên cạnh vẫn là Yến Thanh khuôn mặt vạn năm không đổi sắc, vã lại còn có thêm một người.
Nam tử ngũ quan tuấn dật trên tay đang cầm quạt ngọc của Hàn Thiên Quân, ánh mắt phong tình vạn chủng khẻ cong cong thành một nụ cười luôn luôn hiện hữu, trên khóe mắt yêu nghiệt còn điểm một nốt ruồi chu sa. Không ai khác chính là tam công tử của Nam Cung thế gia- Nam Cung Thừa!
“Hôm nay đến tìm ta tất không có gì tốt, nhờ vã cái gì mau nói!” Hàn Thiên Quân ngữ điệu không nhanh không chậm, ánh mắt chung quy vẫn dán vào bức tranh đang vẽ dỡ.
Nam Cung Thừa một bộ dáng sưu nịnh hai tay hết gập rồi lại mở cây quạt, khiến nó phát ra hàng hoạt những âm thanh ‘xoạt xoạt’: “Tiểu Quân nha, ngươi có cần nói ta thành người vì lợi ích không nể tình thân như vậy không?”
“Ta không thân với ngươi!” Hàn Thiên Quân vẫn không thèm liếc hắn ta lấy một cái, âm điệu hời hợt: “Còn nữa, lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn gọi ta buồn nôn như vậy thì đừng trách ta may cái mồm trơn tru của ngươi lại!”
Nam Cung Thừa thu về nét tươi cười cợt nhã trên mặt, ngồi xuống đối diện bằng hữu tính khí không tốt kia của mình: “Hàn Thiên Quân, ngữ khí của ngươi bao nhiêu năm vẫn không tốt lên được chút nào!”
Khi hai người quen biết nhau đều còn là một cậu nhóc chưa tới năm tuổi, hơn mười lăm năm qua tính tình tên này vẫn không hề thay đổi. Nam Cung tam thiếu gia nhiều lần tự hỏi năm xưa ăn phải cái loại đan dược độc hại nào mà trở nên ngu ngốc đến mức đi kết giao với loại người mặt than như vậy.
“Ta đến chúc mừng ngươi, thành thân, chuyện tốt như vậy cũng không mời ta!”
Hàn Thiên Quân cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn đối phương, nhưng trong ánh mắt mang theo một chút hàm tiếu khiến người ta dị thường sởn gai óc: “Muốn chết?”
“Còn lâu! Chỉ là muốn nhìn thử một chút, người như thế nào lại có thể khiến Hàn Thiên Vũ nghĩ đến nàng sẽ quyến rũ được ngươi?!” Nam Cung Thừa bỏ qua thái độ của Hàn Thiên Quân, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Nếu sau này xử lý xong mọi chuyện, không ngại giao cho ta chơi đùa một chút chứ?”
Hàn Thiên Quân không trả lời hắn, chỉ là khóe miệng nâng lên nụ cười ôn nhu. Nam Cung Thừa vừa thấy hắn như vậy liền im miệng. Biểu tình này chính là bày tỏ hắn đang tức giận rồi, chán ghét vấn đề này.
Hừ, làm sao thiếu gia hắn lại quên mất hảo bằng hữu có cấm kỵ lớn chuyện nữ nhân bị bạc đãi chứ?! Kẻ thù của hắn cho dù là cái dạng gì, hể là nữ nhân sẽ không phải chịu dày vò hành hạ, một đao giết chết nhẹ nhàng.
Cô công chúa kia e rằng cũng không có kết cục tốt hơn bao nhiêu!
Người như Hàn Thiên Quân, nói chuyện nếu chỉ cần dùng đơn âm tiết tuyệt không dùng đa âm tiết, có thể dùng một chữ không dùng nhiều chữ, một câu diễn đạt tốt tuyệt không dùng nhiều câu! Làm người lại càng lạnh lùng vô tâm, dứt khoát không dung tình!!!