Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Trừng Lý Khánh Niên, Phó Điềm nịnh nọt lén cuốn lấy ngón tay Sở Hướng Thiên, chớp mắt ra hiệu cho Lý Khánh Niên, “Ta không đi đâu, các ngươi cứ đi chơi đi.”
Xui cho cậu, đồng đội heo Lý Khánh Niên bình thường thì khôn lắm mà cứ lúc mấu chốt là lại không bắt được trọng tâm, nhìn Phó Điềm ra dấu còn tưởng cậu ngại mang theo hộ vệ nên không tiện đi chung, cậu ta ra vẻ phóng khoáng nói với Sở Hướng Thiên: “Ngươi cũng đi luôn chứ, chờ tý thiếu gia nhà ngươi uống say thì còn vác cậu ấy về.”
Sở Hướng Thiên: “…”
Liếc mắt nhìn tiểu thiếu gia đang lén lút níu tay hắn, tựa tiếu phi tiếu đáp lời: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lý Khánh Niên đần độn đứng cười ngu, thậm chí còn dùng bả vai húc vào người Phó Điềm, cậu ta hưng phấn dùng loại thanh âm tự cho là nhỏ đến mức chẳng ai nghe được mà thì thầm vào tai Phó Điềm: “Chờ tý nữa có cái này hay lắm nè, đảm bảo ngươi thích mê.”
Phó Điềm thầm rủa xả cậu ta trong lòng.
Lý Khánh Niên nói rồi liền cười hớ hớ bước lại chỗ đám bạn, Phó Điềm chậm rì rì theo sau cùng, Sở Hướng Thiên cũng đi chếch nửa bước sau cậu.
Chột dạ nhìn dáo dác, Phó Điềm lấy lòng xin tha thứ: “Chúng ta không đi nữa có được không?”
Sở Hướng Thiên câu môi, “Ta còn chưa được uống hoa tửu bao giờ, đi cho mở mang kiến thức.”
Khi nghe tiểu thiếu gia thừa dịp không có hắn mà dám đi uống hoa tửu, bình dấm chua trong lòng nức toạc ra, hận không thể đè cậu lên giường mà dạy dỗ một phen, tuy nhiên, khi nhìn bộ dáng lấy lòng của tiếu thiếu gia, vị chua cũng tản bớt.
Dựa theo tính nết của Phó Điềm, cứ coi như cậu vô đấy thật, thì cùng lắm chỉ uống vài ly rượu, ăn mấy miếng điểm tâm là hết đát.
Hết ghen rồi, Sở Hướng Thiên quyết định chuyển sang chọc cậu chơi.
Phó Điềm tự biết mình đuối lý, nhưng mà nghe Sở Hướng Thiên nói muốn mở mang đầu óc lòng cậu cũng không vui, phồng má ra điều kiện: “Em chỉ uống rượu, nên chỉ cho anh được phép uống rượu thôi.”
Sở Hướng Thiên ngưng cười, mờ ám “Ừ” một tiếng.
Tú bà Xuân Phong lâu vừa thấy bọn họ đến liền vui mừng ra đón tiếp. Vẫn là loại lô ghế riêng như bận trước, mọi người tùy ý khoanh chân ngồi xuống, các cô nương ôm nhạc cụ nối đuôi nhau vào.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc lả lướt, bọn Lý Khánh Niên tiếp tục chơi xúc xắc, Phó Điềm không tham gia, cuộn chân ngồi một góc, dùng ánh mắt sáng quắc trừng Sở Hướng Thiên.
Sở Hướng Thiên ngoắc ngoắc môi, bưng chén rượu khẽ nhấp, “Rượu không tồi.”
“Tý nữa còn có chuyện tuyệt hơn cơ.” Lý Khánh Niên cười hớ hớ, Phó Điềm nghe mà da đầu tê rần, cứ có dự cảm không lành, chợt cậu thấy hai cô nương chậm rãi đi vào phòng.
Khác với những cô đang diễn tấu nhạc cụ, hai vũ nương này diện xiêm y xinh đẹp mà vào, vải vóc mỏng tang dễ xuyên thấu, mọi cử chỉ đều có thể lộ từng mảng da thịt trắng muốt. Phó Điềm chỉ liếc sơ qua rồi không dám nhìn nữa, lúng túng nghiêng đầu đi chỗ khác.
“Sao em nói chỉ uống rượu thôi?”
Sở Hướng Thiên ghé sát tai cậu, đôi môi như có như không lướt qua vành tai mẫn cảm.
“Lần trước thực sự không có cái này mà.” Phó Điềm né tránh, dùng sức xoa xoa lỗ tai.
Bọn Lý Khánh Niên đã dừng cuộc chơi, bắt đầu chuyên chú xem ca múa. Không biết điệu nhảy này được bắt nguồn từ đâu, động tác xinh đẹp mà lớn mật, váy áo lả lướt khiến người ta dễ liên tưởng. Mấy vị công tử thích thú nhìn màn trình diễn mới mẻ, chẳng bao lâu sau họ đã bắt đầu ngà ngà say, móc hết ngọc bội kim ngân trên người quăng về phía các vũ công.
Cặp của Sở Hướng Thiên vẫn lẳng lặng ngồi trong góc, thấy không còn ai chú ý đến bọn họ, động tác của hắn càng thêm càn rỡ.
Bàn tay thô ráp mang theo vết chai đặt ra sau gáy cậu vuốt ve, Phó Điềm đáng thương rụt cổ lại, dùng cắp mắt ướt sũng nhìn Sở Hướng Thiên, vừa oan ức lại đặc biệt ngoan ngoãn.
Vốn chỉ tính chọc cậu tý cho vui, nào ngờ gặp ngay cảnh này, hơi thở của Sở Hướng Thiên trở nên dồn dập hơn, nghiêng người dí sát mặt đến gần cậu, thân hình cao lớn vây lấy Phó Điềm, “Chúng ta đi vào phòng trong nhé?”
Lô ghế chia làm hai gian: Phòng khách và phòng trong, dùng cho khách nếu có nhu cầu thì vào chợp mắt nghỉ ngơi. Còn chưa đợi cậu kịp gật đầu, Sở Hướng Thiên đã bán ôm lấy người dẫn cậu vào phòng trong, Phó Điềm đỏ cả mặt chôn trong lồng ngực hắn, giả bộ say.
Trong đây tối hơn hẳn, ánh sáng nhen nhóm chiếu trên sa mạn nhạt màu, phảng phất một tầng không khí ám muội.
Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, Sở Hướng Thiên lập tức móc người yêu còn đang thẹn thùng trong lòng ra mà mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
Phó Điềm nhắm hờ hai mắt, tóm chặt lấy y phục hắn để giữ bản thân đứng vững, nơi cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, mãi khi Sở Hướng Thiên buông cậu ra, Phó Điềm mới nhỏ giọng oan ức thanh minh: “Em chưa từng xem cái đó.”
Đương nhiên Sở Hướng Thiên biết cậu chưa từng xem, hắn dùng chóp mũi cọ loạn trên gương mặt tiểu thiếu gia, khi cọ đến gần vành tai mẫn cảm, hắn dùng thanh âm trầm thấp rỉ vào tai cậu: “Ta biết, chẳng qua ta… Muốn tìm lý do để được hôn em.”
Tiểu thiếu gia vừa oan ức mà vừa ngoan ngoãn không phản kháng thực sự quá mê hoặc, Sở Hướng Thiên hận không thể nuốt cậu vào trong bụng. Đáng tiếc không đúng thời điểm, Sở Hướng Thiên chỉ có thể khắc chế mà hôn cậu, hôn cậu đến khi đỏ bừng mới chịu ôm người ra bên ngoài.
Một đám say tí bỉ nằm la liệt, hai vũ nương nọ đã không thấy tăm hơi, Phó Điềm nhìn quanh, phát hiện thiếu mất hai người, không cần hỏi cũng biết đi đâu.
“Sau này bớt chơi với bọn nó đi.”
Chê đám nhóc con dạy hư tiểu thiếu gia, Sở Hướng Thiên dùng mũi chân đá đá cục bùn nhão nằm vật trên sàn – Lý Khánh Niên, khó chịu hừ mũi.
Để lại một tờ giấy nhắn cho Lý Khánh Niên, Phó Điềm sửa sang quần áo hỗn độn, theo Sở Hướng Thiên về nhà.
Về tới phủ, Phó Điềm bắt đầu ngồi ngẫm lại mới ý thức được người yêu mình căn bản nào có tức giận đâu, toàn giả bộ để trêu cậu.
Tức giận trừng ai đó, Phó Điềm nói: “Em sang thư phòng, không cho anh đi theo!”
Trước khi đi còn lấy chân đạp Sở Hướng Thiên cho bỏ giận.
“Ui cha” Giả bộ rít lên đau đớn, Sở Hướng Thiên nhìn thân ảnh tiểu thiếu gia đang xa dần, chậm rãi nở một nụ cười yêu chiều.
Phó Điềm đúng phải qua thư phòng xử lý công chuyện, hồi bữa Tây Sơn trang, tức Tây Sơn trại có gửi tin đến, bảo là mấy ngày nay đang thu hoạch.
Tây Sơn trang trồng giống lúa mới theo lời Phó Điềm, vậy nên cậu đặc biệt để tâm đến kết quả thu hoạch được ở đây, nếu nó cho ra đúng hiệu quả y lời lão nông, vậy cậu quyết định sẽ chuyển hẳn sang trồng giống ấy, nhân cơ hội chưa đến ngày hạn thì mau mau xuất thêm một mùa nữa.
Duyệt hết tất cả báo cáo từ các điền trang, bản cuối cùng, chính là của Tây Sơn trại.
Nó được viết rất chi tiết, không khác mấy những bản báo cáo trước. Mấy ngày này Tây Sơn trang đã bắt đầu thu gặt lúa, sớm hơn cả những điền trang khác, thế nhưng sản lượng mỗi mẫu thì nhiều hơn.
Giờ đang vào mùa thu hoạch, bần lắm cũng thu được ba thạch gạo, nhiều thì bốn hoặc năm, ngay thời điểm hiện tại, đây đúng là một tin vui cổ vũ lớn đến bất ngờ.
Phó Điềm đứng bật dậy hí hửng nhảy ton ton hai vòng, bảo người đi truyền lời, sau mấy hôm nữa cậu sẽ đích thân đến Tây Sơn trang, bảo bọn họ giữ lại hết số thóc, đừng đem đi bán.
Kích động lấy bàn tính ra gõ, Tây Sơn trang có hơn mẫu đất, nếu mỗi mẫu xuất được ba thạch, vậy khi nhân lên ta sẽ được thạch gạo.
Đổi thành những bình dân nghèo khó, một mẫu đất có khi còn nuôi được cả một gia đình năm người, nếu chỉ giữ lại ăn thì hai nhà chắc vẫn dư.
Huống hồ chi dựa trên phép cậu tính ấn theo dữ liệu hiện tại trong bản báo cáo thì ít nhất sản lượng thu được cũng phải trên thạch.
Hít sâu mấy hơi đè xuống niềm hân hoan trong lòng, mà mãi khi đã dùng xong cơm tối, tâm trạng như đi hội của cậu vẫn chưa chịu giảm bớt.
Đại Phúc tháo buộc tóc xuống cho cậu, nhìn cậu vui vậy cũng nghi hoặc hỏi, “Thiếu gia gặp chuyện gì vui sao?”
Phó Điềm gật gật đầu, bò lên giường ôm chăn lăn lộn, “Chuyện đại hỉ.”
Gần đây trong phủ đâu có chuyện gì vui đâu ta, Đại Phúc ngẫm mãi không ra rồi quy về chuyện liên quan đến Sở Hướng Thiên, cả kinh hít một hơi khí lạnh, lo lắng bất an lùi khỏi phòng.
Chờ khi Đại Phúc đã đi khuất, Phó Điềm như sực nhớ chuyện gì đó, để chân trần nhảy xuống giường, cài chốt cửa phòng ngủ lại, sau đó mới hớn hở bò về giường ôm chăn thăng giấc.
Chính thế, lúc dạ tập (đột kích ban đêm), người nào đó sầm mặt khi phát hiện mình bị chặn ngoài cửa.
Em ấy ghi thù mình thật rồi… Sở Hướng Thiên bất đắc dĩ thở dài, xoay người đẩy cửa sổ, may mà không có khóa, thuận thế chui vào phòng.
Ngọn nến trong phòng vẫn dập dờn chưa tắt, Sở Hướng Thiên tới cạnh giường, nương theo ánh nến mờ nhạt nhìn người đang say giấc.
Tiểu thiếu gia ngủ rất ngon, Sở Hướng Thiên nheo mắt lại, ác ý dùng đầu ngón tay di di trên khuôn mặt cậu.
Phó Điềm mơ màng mở mắt nhìn, đập vào mắt là một bóng người cao lớn đang đứng trước cửa sổ.
Sợ hết hồn, cậu vội nheo mắt coi thử coi là người hay là ma, ngờ đâu lại phát hiện ra là ai kia.
Đêm hôm bị gọi dậy, tiểu thiếu gia bất mãn càu nhàu, “Anh vào đây bằng cách nào?!”
Sở Hướng Thiên chỉ chỉ phía cửa sổ, cười gian manh.
“Vẫn còn giận ta?”
Phó Điềm hừ mũi, tỏ rõ thái độ.
Sở Hướng Thiên chậm rãi kề sát về phía cậu, thì thầm: “Vậy để ta chuộc lỗi được không?”
“Anh muốn bồi tội làm sao?” Phó Điềm còn nhớ chuyện hắn mới nhảy từ cửa sổ vào, tức giận trừng hắn.
Khóe miệng Sở Hướng Thiên nhếch lên, cởi ngoại bào ra chỉ chừa mỗi trung y, ngữ khí mập mờ nói: “Lấy thân làm ấm giường cho tiểu thiếu gia để chuộc lỗi được không?”