Edit + Beta: D Ẹ O
Thấy cậu không nói lời nào, Lý Khánh Niên ai oán trách cứ, “Lời nói không mất tiền mua, ngươi xạo tý cho ta vui không được sao?”
Phó Điềm hơi mím môi, trong mắt cậu đong đầy ý cười, đáp qua loa: “Ừ, vậy… Không béo chút nào hết.”
Lý Khánh Niên: “…”
“Thôi.” Cậu nhóc nhận mệnh, Phó Điềm đã không chịu phối hợp, có ép cũng vậy, đưa tay chọt chọt cậu, “Nhân lúc mẹ ta chưa đến, chúng ta mau chuồn thôi.”
Phó Điềm: “Cũng nên chào một tiếng rồi đi chứ?”
Lý Khánh Niên xụ mặt bi phẫn nói, “Chào rồi đi được mới lạ!”
Trong lúc họ nói chuyện, Lý mẫu đã bưng điểm tâm tới, đặt hai dĩa điểm tâm nóng hổi xuống trước mặt Phó Điềm, bà nhìn Phó Điềm làm sao cũng thấy thích. Tướng mạo tuấn tú, lễ phép hiểu chuyện, quan trọng nhất là thằng bé còn rất thông minh, nghĩ vậy, bà quay sang ghét bỏ mà nhìn con nhà mình. Lý mẫu ôn nhu nói với Phó Điềm: “Nếm thử xem có thích không con, không thích thì để ta làm món khác cho con ăn.”
Lý Khánh Niên: “…”
Cậu nhóc không cam lòng mà mở miệng, “Nương, của con đâu?”
Gương mặt từ ái như nắng xuân của Lý mẫu biến thành trời đông giá rét, “Không cho con ăn ngọt nữa, mập vầy rồi sao mai mốt làm mai được.”
Lý Khánh Niên: “… Ư ư.”
Không muốn quấy rầy bọn nhỏ nói chuyện, Lý mẫu đưa điểm tâm xong liền đi, trước khi đi bà dùng ánh mắt cảnh cáo Lý Khánh Niên không được đụng vào điểm tâm.
Lý Khánh Niên than thở, đố kị nhìn Phó Điềm ăn ngon lành, “Ăn ngon đúng không, tay nghề mẹ ta tuyệt lắm đấy, những thứ này toàn do bà bày đầu bếp làm không đó.”
Phó Điềm ung dung mà ăn, dùng hành động bày tỏ sự tán thành với câu nói của Lý Khánh Niên.
Trơ mắt nhìn Phó Điềm ăn ngon lành, Lý Khánh Niên nhích tới nhích lui, “Hay người đi xin nương cho chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Đi đâu chơi?” Phó Điềm lau khô tay, chậm rãi hỏi.
Lý Khánh Niên nháy mắt, “Thì kiếm chỗ vui vui chơi chứ sao, gọi thêm mấy đứa nữa đi chung cho vui.”
Trầm ngâm một hồi, Phó Điềm đứng dậy, “Rồi, đi xin bá mẫu nào.”
Xin phép Lý mẫu xong, hai người mới xuất môn. Nếu đã muốn đi chơi, Phó Điềm để Đại Phúc về trước, sau đó theo Lý Khánh Niên đi kiếm những người khác.
Một đám công tử trẻ tuổi tụ tập đi trên phố đương nhiên sẽ hút ánh nhìn, đặc biệt là khi trong cả bọn còn có Phó Điềm. Trừ cậu ra, đám này toàn công tử bột, nổi danh vô học, cả ngày chỉ biết ăn chơi trác táng. Phó Điềm tiếp nhận gia nghiệp, thi đậu tú tài, thấy thế nào cũng không hợp nhau.
Không chỉ những người khác mới nghĩ như vậy, mà cả các công tử thiếu gia cũng thầm nghĩ vậy. Mặc dù đã gặp nhau vài lần nhưng mọi người cũng không quen thân, hơn nữa vừa nhìn đã biết Phó Điềm là bé ngoan, lúc mọi người nói chuyện với cậu cũng câu nệ hơn.
Duy chỉ mỗi Lý Khánh Niên là thần kinh thô, gào thét muốn đi uống rượu.
Một vị công tử thụi vào hông cậu nhóc, ánh mắt liếc về phía Phó Điềm, nhỏ giọng hỏi: “Dẫn cậu ta vào trong đó có sao không đấy?”
Lý Khánh Niên khó hiểu, “Sao lại không được?”
Đồng bạn: “…” Thôi, coi như ta chưa hỏi gì.
“Hữu Linh, đi uống rượu không?” Lý Khánh Niên cười hí hửng hỏi.
Phó Điềm gật đầu, cậu vốn đang chán không biết làm gì để đốt thời gian, đi đâu mà chẳng được, tùy tiện gật đầu đồng ý.
Lý Khánh Niên hếch mắt nhìn thằng bạn, ý nói “Thấy chưa, bảo rồi mà”, mọi người cùng nhau đến chỗ uống rượu.
Chờ khi đến nơi, Phó Điềm mới biết vừa nãy đáp ứng quá sớm là một sai lầm, cậu phức tạp mà nhìn vị tú bà trang điểm lòe loẹt đang đứng trước cửa đón khách, “Tới đây uống rượu?”
Lý Khánh Niên ờ một tiếng, “Thì hoa tửu cũng là rượu mà.”
Đã đến tận đây rồi, Phó Điềm còn có thể nói gì nữa, mọi người theo nhau lên lầu hai.
Đi vào mới phát hiện, cách bài trí ở đây rất nhã nhặn, mỗi ghế lô đều mang một vẻ đặc sắc riêng. Lý Khánh Niên tùy ý chọn đại một phòng rồi vào, trong phòng có bày kỷ trà cùng đệm ngồi được đặt xung quanh, sa mạn nhạt màu phấp phới, bầu không khí đến là ám muội.
Mọi người cùng ngồi xuống rót rượu, chỉ một lát sau đã có mấy vị cô nương ôm nhạc cụ tiến vào, quen thuộc chào hỏi mọi người, họ tò mò nhìn Phó Điềm.
Lý Khánh Niên không định giới thiệu, chỉ giục các nàng nhanh chóng bắt đầu.
Mấy cô nương ôm nhạc cụ ngồi sau tấm bình phong đàn hát, thành thật mà nói, Phó Điềm cảm thấy họ hát rất dễ nghe.
Lý Khánh Niên nói uống hoa tửu, đại khái là vầy nhỉ. Có cả thị nữ bưng trái cây và xúc xắc đến, mọi người bắt đầu cò kè cách phạt rượu.
Cuối cùng nhất trí với nhau rằng do có Phó Điềm nên chỉ phạt một ly, Lý Khánh Niên sáp lại chỗ Phó Điềm nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, tý thua ta uống hộ cho.”
Cuộc chơi bắt đầu… Vui vẻ uống rượu, lay động xúc xắc.
Cách chơi rất đơn giản, mỗi người sáu viên xúc xắc, tính từ người đầu tiên bắt đầu gọi số, người phía sau phải hô số lớn hơn người trước mình. Ví dụ người đầu hô “Bốn số năm”, thì người sau phải chọn “Năm số năm” hoặc “Bốn số sáu”. Nếu người sau thấy người trước không lắc được “Năm số năm”, có thể gọi mở, nếu mở được “Năm số năm”, người vừa gọi mở sẽ bị phạt rượu, còn ngược lại, người ‘bị gọi mở’ sẽ nhận rượu phạt.
Loại trò chơi này, người chơi phải biết cách ‘tính’ số xúc xắc chứ không đơn thuần chỉ là đánh cược vào vận may.
Phó Điềm là người mới, vừa bắt đầu đã thua ngay một ván, mọi người cố ý muốn ép cậu uống, Lý Khánh Niên vốn muốn uống thay, không ngờ Phó Điềm lại sảng khoái tự ngửa đầu uống cạn ly rượu, mọi người thấy vậy liền đổi thái độ, không câu nệ nữa mà náo nhiệt hẳn lên.
Sau mấy ván chơi, Phó Điềm uống ba ly, rượu ở đây không gắt, uống vào còn thơm mùi hương hoa. Phó Điềm bán dựa vào nhuyễn tháp, bên tai tình tang điệu hát dân gian dịu dàng, bầu không khí thanh thản đến mơ màng, chẳng trách Lý Khánh Niên mãi la hét muốn tới đây chơi.
Khi đã bắt được cách chơi, Phó Điềm gần như không thua nữa, còn mấy tên kia lại say đến rối tinh rối mù, có người tửu lượng cũng không cao, bắt đầu ngồi nói sảng. Nhìn bọn Lý Khánh Niên chẳng phản ứng gì mấy, có lẽ do tập mãi thành quen.
Thiếu niên uống say tuổi sàn sàn Phó Điềm, hắn nằm nhoài trên kỷ trà lầu bầu lẩu bẩu, bỗng nhiên vỗ mạnh lên bàn rồi đứng bật dậy, lớn tiếng hô hào: “Ta muốn nhập ngũ, ra biên quan đánh giặc, ta không muốn ngốc ở trong nhà nữa, ô ô ô…”
“Được được được, đi biên quan thì đi biên quan.” Lý Khánh Niên thành thục lôi kéo hắn ngồi xuống mà dụ dỗ, thiếu gia nọ nước mắt nước mũi tèm lem, ra sức lên án, “Đại ca ta thi đỗ được tú tài thì bắt ta cũng phải đậu à? Ta không thích đọc sách! Ta muốn đi biên quan mà huhu…”
Phó Điềm nhíu mày nhìn hắn, sao cậu cứ thấy người này quen quen, lấy cùi chỏ chọt chọt người ngồi bên cạnh, không xác định hỏi: “Đây là Hạ Thành Lương phải không?”
Người bên cạnh chỉ mới ngà ngà say, hàm hồ đáp lại cậu.
Chẳng trách, trí nhớ mơ hồ như hiện về, khi lớn Hạ Thành Lương trưởng thành hơn bây giờ nhiều, để cả râu quai nón, may mà nhờ mặt mày có vẻ tương tự, chứ không chắc Phó Điềm cũng nhận không ra nổi hắn.
Hạ gia là một thế gia thư hương chân chính, tổ tiên từng có không ít người đã làm quan lớn trong triều, có điều Hạ nhị thiếu gia hơi khác loài một chút, hắn không thích học, lại đặc biệt thích luyện võ, nòi nhà văn lại nuôi ra một vũ phu, đối với Hạ gia mà nói, đây là một nỗi hổ thẹn của dòng dõi thư hương.
Mà theo Phó Điềm nhớ thì, khi cuộc phản loạn nổi lên, Hạ Thành Lương mất tích, ban đầu Hạ gia còn gióng trống khua chiêng đi tìm hắn, lại chẳng nhận được tin tức gì, sau họ cũng bỏ cuộc. Hắn khiến cậu khắc sâu ấn tượng là bởi hai năm sau khi chiến loạn được dẹp yên, Hạ Thành Lương trở về.
Hắn không chỉ trở về, mà còn lập công lớn, được thăng làm giáo úy, trên trấn đồn ầm lên, hơn nữa cũng cảm ơn gương mặt râu rậm đến khác người của Hạ Thành Lương mà Phó Điềm mới nhớ được tới giờ.
Còn vị giáo úy tương lai giờ đây vẫn đang nằm nhoài trên người Lý Khánh Niên khóc lóc ỉ ôi.
Có lẽ do bị hắn ảnh hưởng, mấy người khác cũng đau thương theo, phân nửa người ngồi đây đều bất đồng chí hướng với gia đình, nhưng không thể phản kháng, chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu…
“Cứu vớt ta đi, Hữu Linh.” Có người sáp lại, giựt giựt ống tay áo Phó Điềm, “Ngươi vừa biết làm ăn, vừa có học rộng tài cao, ngươi dạy ta được không.” Người nói bày ra bộ mặt đưa đám mếu máo chực khóc, “Ta cũng muốn có tiền đồ, mẹ ta sắp bị đám tiểu thiếp, thứ tử trong nhà chọc tức chết rồi…”
Phó Điềm: “…”
Nhìn mấy con ma men, đều ngang tuổi cậu cả, họ không hẳn là loại người xấu xa, chỉ do tâm tính chưa thành thục mà thôi, nghĩ đến chuyện sang năm đã là đại hạn, Phó Điềm không keo kiệt mà nhắc nhở: “Vậy chi bằng ngươi ráng mua gạo về tích trữ trong nhà đi.”
Người nọ vẫn bám lấy ống tay áo Phó Điềm không buông, không biết có nghe lọt tai không.
Cả một phòng, chỉ có hai ba người tửu lượng chấp nhận được cộng thêm Phó Điềm không uống mấy ly là còn tỉnh, ai say quá thì cứ mặc nằm đó đợi tỉnh rồi tự mà về, sót lại bốn, năm người buộc phải về, bấu lấy nhau, xiêu xiêu vẹo vẹo mà xuống lầu.
Phó Điềm đỡ một người xuống, đột nhiên bị ai đó gọi lại, quay đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt châm chọc của Văn Tắc Minh.
Văn Tắc Minh cũng đã say, gã đang ôm một cô nương ăn mặc mát mẻ trong lồng ngực, “Phó công tử đây thân là người đọc sách mà cũng bước chân vào cái chốn đọa lạc này sao?”
“Người ta đều đang lấy ngươi ra làm gương đấy, không ngại mất mặt à.”
Phó Điềm nhàn nhạt liếc gã, không chấp nhặt, cậu cản Lý Khánh Niên ngăn việc cậu chàng manh động, “Đi thôi.”
Nói rồi cậu mặc kệ Văn Tắc Minh đứng đây, tiếp tục bước khỏi đây.
Sắc mặt Văn Tắc Minh cứ xanh xanh tím tím, dọng mạnh chén rượu xuống đất, cắn răng mắng: “Đỗ tú tài thôi chứ có gì mà kiêu căng! Nếu không phải, nếu không phải… Ta cũng có thể thi đỗ!”
Cô nương nép trong lòng vội an ủi vài câu, lại bị gã đẩy ra, Văn Tắc Minh loạng choạng bỏ đi, đôi mắt vẩn đục tràn ngập oán hận, nếu không phải tại Văn Bác Lễ, thì đáng ra người được nở mày nở mặt phải là gã!
Đưa cả đám về nhà, Phó Điềm cũng về nhà mình, mà lúc vừa định đi, cậu bị Lý Khánh Niên kéo lại, “Mai ngươi qua kiếm ta chơi nữa đi được không.”
Gạt tay cậu nhóc ra, Phó Điềm nghiêng người nhìn Lý Khánh Niên, “Ngày mai nhà ta phải mở tiệc, ta bận đãi khách, thời gian đâu nữa mà đi chơi.”
Lý Khánh Niên nghe vậy thì như ủ rũ như rau cải héo, ai oán nhìn cậu.
“… Ngươi nhớ kêu mọi người, cùng đến chung vui.” Phó Điềm thấy đã giỡn đủ mới chêm thêm một câu.
Lý Khánh Niên phấn chấn hẳn lên, “Ta biết ngươi thương ta nhất mà!”
Sáng sớm hôm sau, Phó Điềm dậy sớm chuẩn bị. Phó Hữu Cầm kiên trì muốn làm cho linh đình, bày yến tiệc kéo dài ba ngày liền, ngoài ra bà còn gửi thiệp cho mấy thế gia có giao hảo mời họ đến chung vui.
Đây là lần đầu tiên Phó Điềm chủ trì một bữa tiệc lớn, tuy thấy có hơi phô trương, nhưng cậu vẫn dụng tâm mà chuẩn bị, dù sao hiện tại cậu cũng đại biểu cho cả Phó gia, trước mặt người ngoài không thể để xảy ra sai sót được.
Đổi một bộ áo bào trầm ổn màu lam, đầu đội ngọc quan, Phó Điềm nhu nhu mặt để lên tinh thần, ra ngoài tiếp khách với Phó Hữu Cầm.
Các khách mời đều mang quà theo chúc mừng. Phó gia chỉ có mình Phó Điềm là con độc đinh, cộng thêm những lời đồn lan truyền trong dạo gần đây, không một ai dám khinh thường cậu. Tuy giờ Phó Điềm mới là chim non vừa ra khỏi tổ, nhưng ngày cậu giương cánh bay xa chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ cần là người có tầm nhìn, ai cũng biết tiền đồ của Phó Điềm là vô lượng, bởi vậy dù không nhận được thiệp mời, họ vẫn sẽ mang quà đến chúc mừng.
Phó Cát đứng ở cửa nhận quà mừng, bận rộn tối mày tối mặt, mãi khi ông nghe tên Văn Bác Lễ mới ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn ông ta: “Phu nhân và thiếu gia không hoan nghênh ngươi tới đây.”