Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Chu Hoa xác thực giống như trong lời đồn, vừa liếc phát đã biết ông là loại người không dễ chọc.
Có lẽ do xuất thân từ nghề rèn nên Chu Hoa dù đã ngoài năm mươi nhưng vẫn không bị thời gian ăn mòn, một thân cơ bắp bánh mật khỏe như văm, cộng thêm chiều cao mét tám, khiến ông không hề già nua mà còn giống một thanh niên trai tráng.
Không ngờ một vị tráng hán cao to như thế lại có một tình yêu nồng nhiệt với hoa cỏ.
Ông thô lỗ đẩy đám đông ra, khi đến chỗ mấy chậu hoa động tác của ông lại rất khẽ khàng.
Cái kệ cao chỉ tới ngực ông, thuận lợi cho Chu Hoa có thể dễ dàng cúi đầu quan sát hai chậu mẫu đơn.
Phó Điềm nghe thấy cây Diêu Hoàng uể oải mắng Chu Hoa: “Cái con gấu dốt nát này, ngươi còn không mau mau bế ta xuống đất thì ta nháo cho ngươi coi!”
“Ta vừa nhìn xuống dưới đã bị dọa rớt hoa (rớt vía) rồi đây này!” Thanh âm của nó cao vút lại mang theo những âm vực khàn khàn, chứng tỏ nó đang sợ độ cao.
“Bớt ồn đi má, ngươi lít chít ba ngày rồi đấy, có thấy con gấu ngu này có phản ứng gì không!”
Ngụy Tử mất kiên nhẫn quát, nó không lý giải được tại sao trên đời còn tồn tại một cây hoa sợ độ cao như thế kia chứ, mà vừa nhớ tới việc cái thứ bị dọa đến yểu điệu sắp khóc bên cạnh chính là Hoa Vương nó lại rợn cả người.
Bị quát, Diêu Hoàng ủy khuất ngậm miệng lại, Phó Điềm phảng phất như thấy mấy cánh hoa nó cũng ủ rũ theo.
Chu Hoa đương nhiên không thể nghe được đoạn đối thoại của hai cây mẫu đơn, ông tỉ mỉ kiểm tra chậu đất, xác định không quá ẩm cũng không quá khô, chuyển sang nhìn trạng thái hai cây hoa, thấy chúng nó không bị khô héo mới yên tâm.
Kiểm tra xong ông vẫn không đi, như môn thần giữ cửa đứng bên cạnh hai chậu mẫu đơn.
Tuy trước mắt không phát hiện vấn đề gì, nhưng ông nuôi hoa đã lâu, cực kì quen thuộc với chúng nó, nên ông cảm thấy đây vẫn chưa phải trạng thái tốt nhất của hoa.
Hội ngắm hoa đã diễn ra được ba ngày, hôm nay là ngày thứ tư, đợi ngày mai kết thúc, ông sẽ lập tức mang hai tâm can bảo bối của ông về nhà.
Phó Điềm nhìn bộ mặt hằm hằm của Chu Hoa, do dự không biết có nên đến nhắc nhở ông hay không, mà nếu bảo cậu nói với Chu Hoa là Diêu Hoàng sợ độ cao, thì chắc Chu Hoa lại tưởng cậu bị điên ấy chứ.
Thôi quên đi… Phó Điềm liếc mắt nhìn Diêu Hoàng vẫn đang ủ rũ, quyết định không quản đến nó nữa.
Nhưng cậu còn chưa tìm việc thì việc đã tự động đến, Ngụy Tử bên cạnh bỗng dưng kinh hô, “Có sâu cắn ta!”
Nó hốt hoảng thốt lên, Diêu Hoàng cũng bị dọa sợ, vội hỏi nó sao vậy.
Ngụy Tử cũng đâu có biết, gấu đần luôn hầu hạ tụi nó rất tốt, nó cơ bản chưa từng gặp sâu bệnh lần nào. Ngày thứ hai khi vừa tới đây, nó đã cảm thấy rễ mình không được thoải mái nhưng cũng không để ý mấy, nó chỉ tưởng do thay đổi khí hậu nên mới không quen.
Mà vừa nãy, rễ nó đột nhiên đau đớn kịch liệt, nó còn cảm giác được có con gì đang ở bên trong gặm cắn.
Ngụy Tử hoảng hồn, lớn tiếng gọi Chu Hoa mau tới cứu hoa, nhưng Chu Hoa đâu nghe được tiếng nó kêu cứu, vẫn như môn thần đứng không nhúc nhích.
Ngụy Tử cố rít gào, Phó Điềm bối rối không biết phải làm sao, lại giúp thì sợ người ta không tin, nhưng Ngụy Tử kêu gào quá thê thảm, bảo Phó Điềm ngoảnh mặt làm ngơ thì cậu làm không được, không còn cách nào khác đành ôm vẻ mặt xoắn xuýt lại cứu hoa.
“Chu lão gia, có sâu trong rễ chậu Ngụy Tử của ngài.”
Chu Hoa cúi đầu nhìn cậu, Phó Điềm vóc người thấp bé, thân hình gầy yếu cộng thêm khuôn mặt non nớt, trong mắt ông, cậu chỉ là một đứa bé con, bởi vậy cũng không cho lời Phó Điềm nói là thật, cười ha hả: “Nhóc con, cháu cũng biết trồng hoa nữa à? Mau về nhà đi, đừng ở đây gây chuyện nữa.”
Phó Điềm mím môi, liếc mắt nhìn Ngụy Tử, Ngụy Tử đã không còn kêu nữa, bắt đầu chuyển sang mắng Chu Hoa là con gấu ngu ngốc dốt nát.
“Ngài không tin cháu cũng chẳng sao, nhưng chậu Ngụy Tử này có giá trị không nhỏ, ngài vẫn nên kiểm tra cho chắc ăn, cháu lừa ngài cũng đâu được lợi lộc gì.”
Cậu đã nói đến thế. Chu Hoa cũng chần chừ, trước ông đã ôm nghi hoặc giờ lại thêm cậu nói, ông trầm ngâm một hồi rồi quay người cầm xẻng nhỏ xúc đất trong chậu Ngụy Tử ra kiểm tra rễ nó.
Bộ rễ của mẫu đơn rất phát triển, cắm sâu vào trong đất, cần không gian để vươn dài, bởi vậy khi nuôi cũng cần chú ý đến những vấn đề về đất, cần chừa không gian đủ rộng để rễ nó được phát triển một cách tốt nhất.
Chu Hoa động tác thành thạo cẩn thận từng li từng tí bới đất quanh rễ mẫu đơn, khi đào sâu xuống, một con dế nhũi bất chợt bò ra từ bên trong.
Chu Hoa bắt lấy nó, bóp chết con dế nhũi chỉ bằng mấy ngón tay, sau đó căng thẳng kiểm tra rễ Ngụy Tử.
Căn rễ tím đậm tương đối thô to giờ đây đã bị gặm chi chít lỗ, lộ cả phần thịt trắng bên trong, điều này khiến Chu Hoa đau lòng khôn siết, đắp đất lại cho nó rồi sai người bưng chậu hoa về.
Ông nuôi đã mấy đời hoa, xưa nay chưa từng có sâu bọ, giờ mới đến Thượng Minh trấn có ba ngày mà con ông đã bị dế nhũi hành hạ, bảo ông sao không nổi giận cho được, may mà phát hiện sớm, chứ không chờ thêm hai ngày nữa mới kiểm tra, con ông, sẽ chết!
Hạ nhân cẩn thận dời hai chậu hoa lên xe chở đi.
Chu Hoa nhớ ơn Phó Điềm, cực lực mời cậu về chỗ ở của ông, trước là do ông trông mặt mà bắt hình dong, Phó Điềm đã giúp ông một ân tình lớn, đương nhiên ông phải báo đáp.
Phó Điềm vốn không muốn đi, nhưng Chu Hoa thực sự quá nhiệt tình, cuối cùng hai người vẫn quyết định theo ông lên xe ngựa.
Bỏ qua tướng mạo hung ác thì thật ra Chu Hoa là một người rất nhiệt tình và phóng khoáng, ông khiêm tốn thỉnh giáo cậu sao lại nhìn ra được trong đất có vấn đề.
Ông nuôi mẫu đơn đã nhiều năm, tự nhận bản thân nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng không thể phát hiện được trong gốc Ngụy Tử có sâu bệnh.
Phó Điềm đương nhiên không thể bảo cậu nghe thấy Ngụy Tử kêu cứu được, tìm đại một cái cớ qua loa lấy lệ, “Nhà ta khi trước cũng từng trồng một cây Ngụy Tử.”
Nghe cậu nói vậy, Chu Hoa liền cho rằng cậu từng gặp phải trường hợp tương tự nên bây giờ gặp lại, chỉ cần liếc mắt một phát đã nhìn ra.
“Vậy Ngụy Tử nhà tiểu huynh đệ hiện tại còn tốt chứ?” Chu Hoa thăm dò hỏi.
Phó Điềm lắc đầu, mở to mắt nói dối, “Lúc phát hiện ra thì đã quá trễ, rễ bị cắn nát hết, không lâu sau nó cũng chết.”
Chu Hoa áy náy, “Lần này nhờ có tiểu huynh đệ, nếu không Ngụy Tử cũng khó lòng qua khỏi được.”
Phó Điềm mím môi cười cười, cậu chỉ không đành lòng mặc Ngụy Tử kêu thảm thiết mà thôi, cũng không muốn liên lụy bản thân phải bại lộ năng lực kỳ lạ, mặc kệ người ta có tin hay không nhưng suy cho cùng vẫn sẽ tạo thành bất lợi.