Ai Cho Anh Mắng Em?!

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Văn Điềm và Phó Hữu Cầm đều chung ý tưởng quyết định từ hôn, hai mẹ con đồng lòng ngồi cùng một chỗ chậm rãi phẩm trà. Tiêu mẫu mấy lần muốn trò chuyện cùng Phó Hữu Cầm nhưng lại ngại thái độ lãnh đạm của bà.

Văn Bác Lễ thì như chẳng có chuyện gì, hàn huyên cùng Tiêu phụ.

Văn Điềm lặng lẽ vểnh tai nghe ngóng hai người này nói gì, nghe đâu sắp có một đại hội sẽ được cử hành tại Nam Minh quận, tất cả nhân tài khắp trấn đều tề tụ về đây, do đích thân quận trưởng Nam Minh quận tự mình chủ trì.

Văn Điềm tuy không biết gì nhiều, nhưng đã nhắc đến quận trưởng Nam Minh quận thì sao cậu có thể quên cho được.

Một đời trước, Văn Bác Lễ do có quận trưởng Nam Minh quận tiến cử mới được thăng lên làm một chức quan nho nhỏ tại địa phương, bản thân ông ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cộng thêm tài lực Phó gia chống lưng cho, quan lộ thênh thang, từ một tên thư sinh quèn chẳng mấy chốc trở thành quan to tại kinh đô Khánh Dương.

Khi dọn nhà lên Khánh Dương, Văn Bác Lễ đem ngoại phòng vẫn luôn giấu diếm bên ngoài tiến vào nhà.

Bạch Thụy Hà ỷ được Văn Bác Lễ sủng ái, làm mưa làm gió tại Văn gia. Ngay cả thứ tử Văn Tắc Minh cũng được ông ta mang theo tham gia đủ loại yến tiệc, mà thân là con trưởng đích tôn Văn Điềm, từ nhỏ đã yếu ớt vô dụng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếp thất bò lên đầu mẫu thân.

Mẫu thân không chịu đựng được nữa, kiên quyết muốn hòa ly với Văn Bác Lễ, nhưng bà lại không ngờ Văn Bác Lễ đã sớm cấu kết với quan phủ, chiếm đoạt gia sản Phó gia, còn đuổi cả mẹ con họ ra khỏi nhà.

Văn Điềm cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu phụ, thì ra kẻ đã tiếp tay cho Văn Bác Lễ làm quen với quận trưởng lại chính là kẻ trước mắt này đây.

Chẳng trách sao khi trước mẹ con cậu đến cầu cứu ông ta lại mỉa mai đến vậy, chẳng trách sao sau đó Tiêu Trường Hiến lại nhẫn tâm hại chết chính con đẻ của mình, cưới cháu gái Bạch Thụy Hà vào cửa, thì ra là cùng một giuộc với nhau, tâm địa rắn rết như nhau cả.

Siết chặt nắm đấm, Văn Điềm ngồi thẳng dậy, chợt nghe Tiêu phụ bắt đầu gợi chuyện: “Văn huynh, chuyện kết hôn của hai đứa nhỏ đã trì hoãn không ít ngày, bây giờ Hữu Linh cũng đã về, không nên trì hoãn thêm nữa, ta đã cho người đi xem ngày, mùng tháng là ngày lành, ngươi thấy thế nào?”

Văn Bác Lễ trầm ngâm chốc lát, liếc nhìn thê tử sắc mặt khó coi, châm chước nói: “Mùng tháng có phải gấp quá hay không?”

Tiêu mẫu cười phụ họa: “Không gấp, đồ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, nếu còn kéo dài sợ phải ba tháng sau mới tìm được ngày lành.”

Bọn họ tự biên tự diễn, hoàn toàn không để Phó Hữu Cầm và Văn Điềm vào mắt.

Phó Hữu Cầm cười lạnh, bà lạnh lùng nhìn trượng phu, nói: “Các người đừng mơ tưởng viễn vông nữa!”

Tiêu phụ thần sắc biến đổi, Tiêu mẫu xen vào: “Cầm nương, chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm, nghe ta nói này, chuyện cứ để lão gia bàn bạc là được rồi, nữ nhân chúng ta tốt nhất đừng nên xen vào làm gì, Thư Nguyệt gả đến Tiêu gia chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt thòi đâu, ngươi yên tâm.”

“Vậy ngươi nói ta nghe thử xem trong cái nhà này rốt cuộc do ai làm chủ!”

Phó Hữu Cầm đứng bật dậy, thần sắc dịu dàng thường ngày nay đã không còn, thay vào đó là vẻ mặt băng sương buốt giá, lạnh đến độ kết một tầng băng, bà lạnh lùng nhìn Văn Bác Lễ mặt mày xám xịt, lần đầu tiên không chừa mặt mũi cho ông ta trước mặt người ngoài, “Tuy bảng hiệu ngoài kia đã đổi họ nhưng không có nghĩa là trong nhà này chuyện gì cũng có thể do họ Văn ngươi định đoạt, ngươi có coi Thư Nguyệt ra gì không, ngươi tính xem con bé như một món hàng thích bán thì bán à, cho dù vậy ngươi cũng phải nhìn lại xem ta có đồng ý hay không đã!”

Nói rồi bà quay sang chỗ quản gia: “Đem người đuổi hết ra ngoài cho ta, thông báo cho tất cả mọi người biết, Văn gia đã giải trừ hôn ước với Tiêu gia, lý do là vì Tiêu Trường Hiến có hành vi đồi bại vô liêm sỉ, từ nay trở mặt thành thù, cắt đứt quan hệ.”

Văn Cát vâng mệnh, không thèm liếc đến Văn Bác Lễ đang đứng bên cạnh, khom người lui ra ngoài, sai mấy tên đầy tớ lực lưỡng vào lôi đầu bọn họ đuổi ra khỏi đây.

“Các ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!” Tiêu phụ mặt đỏ tía tai quát tháo tứ tung, mở mồm mắng chửi Văn Bác Lễ, “Ngươi đã đáp ứng ta rồi, bây giờ đừng hòng chối!”

Văn Bác Lễ vừa bị thê tử làm bẽ mặt, xong lại nghe Tiêu phụ chất vấn, tức muốn hộc máu, nhưng ông ta hãy còn cần Tiêu phụ để làm cầu nối với bên quận trưởng, Văn gia chỗ nào cũng tốt nhưng lại không có giao thiệp với chốn quan trường, đây là tâm niệm nửa đời chưa hoàn thành được của ông ta, cơ hội này tuyệt không thể bỏ qua.

“Dừng lại ngay, đây là đạo đãi khách của Văn gia sao? Còn ra cái thể thống gì nữa!” Văn Bác Lễ sầm mặt thét lớn.

Hạ nhân đang động thủ chợt khựng tay, chần chờ nhìn về phía quản gia, quản gia mặt cũng không thèm đổi gật đầu ra hiệu cho bọn họ, thấy thế đám người lại tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Tiêu phụ bị hạ nhân lôi xềnh xệch, tiêu mẫu vừa rít gào vừa che chở cho y phục trên người mình, đây là bộ đồ tốt nhất bà ta có được, nếu giờ rách thì biết lấy tiền đâu ra mà mua.

Tiêu Trường Hiến nãy giờ vẫn không lên tiếng. Chợt “rầm” một phát, gã quỳ xuống đất, than thở khóc lóc với Phó Hữu Cầm: “Bá mẫu, là do có kẻ hãm hại nên ta mới làm ra chuyện hoang đường như vậy, cầu xin ngài… Cầu xin ngài hãy để cho ta được gặp Thư Nguyệt, nàng nhất định sẽ hiểu cho ta, ta thật sự rất yêu nàng!”

Văn Điềm chán ghét nhìn gã, “Tên tỷ tỷ không phải ngươi thích gọi là gọi, ngươi xứng sao? Ta còn sợ ngươi xuất hiện sẽ làm bẩn mắt nàng.”

“Cát thúc, cứ đem bọn họ quăng ra ngoài, đừng nhiều lời.” Văn Điềm phiền chán không muốn nhìn cái nhà đầu trâu mặt ngựa này thêm một giây nào nữa.

“Chờ một chút.” Đột nhiên từ đâu truyền đến một thanh âm dịu dàng, Văn Thư Nguyệt mang theo nha hoàn đi ra từ sau tấm bình phong.

“Tỷ tỷ…” Văn Điềm lo lắng nhìn nàng.

Văn Thư Nguyệt lắc đầu ý bảo cậu đừng lo, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Trường Hiến, “Ta đã đến rồi đây, ngươi còn gì muốn nói?”

Trong mắt Tiêu Trường Hiến chợt lóe lên một tia sáng, giả bộ khóc lóc níu lấy tay Văn Thư Nguyệt, Văn Thư Nguyệt lui về sau một bước, vô cảm lặp lại câu vừa nãy, “Ta đã đến rồi đây, ngươi còn gì muốn nói?”

Bắt hụt, Tiêu Trường Hiến sửng sốt, nhưng nhìn nét mặt Văn Thư Nguyệt, gã thầm nghĩ cũng không phải đã hoàn toàn hết hy vọng. Cứ thế, gã quỳ dưới đất không chịu dậy, thâm tình nhìn Văn Thư Nguyệt, “Thư Nguyệt, nàng phải tin ta, những kẻ ngoài kia chỉ đang nói mò, ngày ấy… Ngày ấy có kẻ đã hạ độc hãm hại ta, thân bất do kỷ nên mới xảy ra chuyện như vậy!”

“Nàng cũng biết ta chờ nàng bao nhiêu năm, vất vả lắm mới cưới được nàng về nhà, làm sao lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy được, mấy năm nay đến một nha hoàn thông phòng ta cũng không có!”

Văn Thư Nguyệt có hơi lung lạc, Văn Điềm sợ thót tim, thầm nghĩ nếu mà tỷ tỷ bị gã thuyết phục thì cậu phải tính sao đây.

Song Văn Thư Nguyệt chậm rãi mở miệng: “Ta đã nghĩ ít nhất ngươi cũng phải nói một câu xin lỗi.”

Tiêu Trường Hiến sững sờ, nghi ngờ không rõ mà nhìn nàng.

“Đăng Tú, đem thứ đó ra đây cho ta.”

Nghe vậy, nha hoàn thiếp thân lập tức đưa cho nàng một quyển sổ nhỏ, Văn Thư Nguyệt thả nó xuống trước mặt Tiêu Trường Hiến, dáng điệu vẫn ôn nhu như cũ, khiến Tiêu Trường Hiến bất giác lạnh cả xương sống, mồ hôi chảy ròng ròng.

“Ngươi mở ra xem thử đi.”

Gã vơ lấy mở ra coi, vừa liếc sơ đã tái mét mặt mày.

Trên đó ghi rất rõ tên tất cả những ả gái lầu xanh mà gã từng quan hệ, thậm chí tên đứa con hoang do ngoại phòng sinh ra đã bị Tiêu gia ém nhẹm cũng được ghi ở trong. Lật thêm vài trang, có cả những khoản nợ mà Tiêu gia phải trả.

Văn Thư Nguyệt nhìn gã hồn bay phách lạt, chậm rãi mở miệng, “Sau khi Đại Phúc chạy về báo tin, ta còn sợ có người vu oan cho ngươi nên mới sai người đi điều tra, không ngờ ngươi còn dơ bẩn hơn ta nghĩ.”

“Tiêu gia khăng khăng muốn cưới ta vào cửa, là do tham lam muốn đoạt đồ cưới của ta đúng chứ?” Văn Thư Nguyệt thướt tha đứng đó, tâm tư xấu xa bị nàng vạch trần như dao cứa lên mặt gã, Tiêu Trường Hiến há to miệng, cuối cùng vẫn chẳng phản bác được gì.

Tiêu gia dù là thư hương thế gia, nhưng của cải lại không nhiều, cộng thêm hàng năm tiêu xài hoang phí, nợ nần chồng chất. Năm đó gã đính hôn với Văn Thư Nguyệt có lẽ cũng có một tia vui mừng thật tâm, nhưng lâu dần, mảnh chân tình bé con con ấy cũng theo những lời mà cha mẹ vẫn hay thủ thỉ vào tai gã bay biến hết. Phải, nàng đâu có quan trọng bằng tiền tài, chỉ cần chiếm được đồ cưới, thoát được nợ, gã muốn lấy ai mà chả được.

Văn Thư Nguyệt cụp mắt nhìn gã, thấy gã đã không còn lời nào để nói mới lấy ngọc bội uyên ương, “dương chi bạch ngọc” ra từ trong tay áo. Ngọc bội này vốn là một đôi, một ở chỗ nàng, một ở chỗ Tiêu Trường Hiến, vào lúc cập kê, Tiêu Trường Hiến đã đưa cho nàng.

“Ngọc bội này xin trả lại cho ngươi, hôn sự của chúng ta coi như chấm dứt từ đây.” Văn Thư Nguyệt vứt ngọc bội trước mặt gã, không chút lưu luyến dẫn nha hoàn xoay người rời đi.

“Thư Nguyệt!” Ngọc bội va chạm với nền đất tạo thành tiếng vang lanh lảnh, rồi vỡ thành hai mảnh, Tiêu Trường Hiến nhìn bóng lưng quyết tuyệt của nàng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác hối hận đến tột cùng.

“Phi! Không biết xấu hổ! Tên tiểu thư mà ngươi muốn là gọi được à?!” Thấy gã còn có mặt mũi dám gọi tên nàng, nha hoàn vẫn luôn đi theo Văn Thư Nguyệt xoay người mắng gã một câu, sau mới vội vội vàng vàng xách váy chạy theo chân tiểu thư.

“Cát thúc, tiễn khách.”

Trò khôi hài này cũng đã đến lúc phải hạ màn, Tiêu mẫu còn định nói thêm gì đó, lại bị Tiêu Trường Hiến quát ngăn lại, chật vật kéo nhau rời khỏi đây.

Bách tính ngang qua tò mò nhìn bọn họ chật vật, xiêm y xộc xệch bước ra khỏi Văn phủ, hiếu kỳ xì xào bàn tán.

“Ô, đây không phải là Tiêu thiếu gia sao? Sao mà như vừa bị đuổi ra khỏi Văn gia thế này.”

Tên bên cạnh khinh bỉ nói: “Có vậy cũng không biết? Nghe nói ngay trước đêm tân hôn, Tiêu thiếu gia chạy ra kỹ viện tìm vui, một đêm ngự tứ nữ, xài cả xuân dược trợ hứng, sáng hôm sau không dậy nổi, hủy cả ngày đại hôn.”

“Trời, vô sỉ dữ vậy!” Bách tính hóng chuyện nghe vậy ngạc nhiên đến câm nín: “Tiêu gia đều là văn nhân có học vấn, mà đã là người đọc sách thì sao có thể làm ra những chuyện mất mặt vô liêm sỉ như vậy được?!”

“Ha, học thức gì ba loại giả nhân giả nghĩa này…”

Tiêu gia cho dù có nghe thấy cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, không quay đầu bước vội lên xe ngựa, cắm đầu muốn thoát khỏi đây.

Truyện Chữ Hay