Đỗ Linh Lan nằm nghiêng trên giường, cơ thể cô vì túng dục quá độ nên vô cùng đau nhức, nhưng đã tốt hơn nhiều rồi.
Bỗng dưng tiếng gõ cửa vang lên, cô ngẩn ra, không biết đã hơn mười giờ đêm rồi, còn có ai đến đây tìm cô.
Khoát thêm áo ngủ, tóc cô dài chạm vai, chân trần đi về phía cửa, mở cửa ra.
Người ngoài cửa đứng lặng hồi lâu, cô hoàn toàn không ngờ được, nên mất hồn chốc lát, nhưng chỉ là chốc lát thôi, cô rất nhanh thu lại tâm tình của mình, cung kính cúi đầu, "Thủ lĩnh."
Hàn Lạc Đình không hề nghĩ mình sẽ tìm đến cô vào giờ này, nhưng chuyện mới vừa xảy ra, anh không thể nào giải quyết, anh biết Long Hồ luôn nghe lời Đỗ Linh Lan, nên mới nhờ cô đi thuyết phục Long Hồ, đây là cách duy nhất.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ đến, sẽ nhìn thấy Đỗ Linh Lan mặc áo ngủ mỏng manh, thường ngày quần áo đều là màu đen rất thành thục, cô chỉ mặc một cái áo ngủ màu hồng, xem ra vô cùng gầy yếu, trong nháy mắt, anh còn tưởng rằng mình đang quay về mười lăm năm trước, một Tiểu Linh Lan vô cùng gầy yếu.
Khi đó cô, luôn nắm tay anh, anh đi đến đâu, cô sẽ theo đến đó, nhưng cô rất có chừng mực, khi anh bận rộn cô tuyệt đối sẽ không làm phiền anh, cô sẽ ngoan ngoãn đi làm chuyện của mình, hoặc là đi luyện tập võ thuật, hoặc là chăm sóc các chậu hoa của mình.
Hóa ra, sự việc vào lúc đó, anh còn nhớ rõ đến như vậy, nhưng những kí ức khi Long Hồ còn bé, cũng không nhớ kĩ đến mức này.
Có lẽ, bởi vì cô bé này, khéo được lòng người chăng? Anh tự nói với chính mình như vậy.
"Thủ lĩnh?" Anh hồi lâu không nói, làm cô có chút nghi ngờ, nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ cất tiếng gọi anh.
Anh từ trong kí ức phục hồi lại tinh thần, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ, không người nào có thể biết anh đang nghĩ gì, lại càng không có người nào phát hiện ra anh đang ngẩn người.
"Ngũ Tiểu Thư muốn đi Nhật Bản." Anh nhàn nhạt nói ra chuyện mới vừa tranh cãi cùng Long Hồ.
"Vậy tôi lập tức chuẩn bị." Long Hồ muốn đi Nhật Bản, Đỗ Linh Lan cô thân là Ảnh Vệ cũng phải đi theo, cho nên Đỗ Linh Lan lập tức đồng ý, dự định sau khi anh rời khỏi thì bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng cô nghi ngờ, chuyện nhỏ như vậy, cần anh tự mình đến nói với cô sao?
"Lần này, Ngũ Tiểu Thư muốn đi một mình." Anh nhấn mạnh"một mình" nhiều lần, đây cũng là nguyên nhân chính làm anh và Long Hồ cãi nhau, "Cô ấy không muốn ai đi theo mình, kể cả cô, kể cả tôi."
Đỗ Linh Lan rũ mắt xuống, giả vờ không nghe được giọng nói mệt mỏi của anh, tất cả những việc này không tới lượt cô quan tâm, mà anh cũng không cần sự quan tâm của cô.
Anh và cô, chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới, cô chỉ cần chờ anh ra lệnh, sau đó hoàn thành, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô không cần làm mọi chuyện phức tạp, cô tự nói với mình, cũng cảnh cáo bản thân mình.
Nhưng mà, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi thờ ơ hiếm có này của anh, biết rõ như vậy mình sẽ khó chịu, nhưng cô vẫn mở miệng nói: "Tôi sẽ cố gắng khuyên Ngũ Tiểu Thư ."
Mục đích cuối cùng của anh, thật ra chỉ muốn cô đi thuyết phục Long Hồ, đồng ý dẫn theo ít nhất một Ảnh Vệ đến Nhật Bản mà thôi.
Cũng chỉ có Long Hồ, mới khiến anh tốn nhiều tâm tư cùng thời gian như vậy, ngay tại thời điểm này đến trước cửa phòng cô, dùng giọng nói mệt mỏi cầu xin cô.
Ở trong lòng khó chịu tự chế giễu chính mình, chẳng trách bản thân lại bị thương, chẳng trách bản thân lại khó chịu, tất cả đều do cô không bằng lòng.
Cô nên độc ác, nếu như vậy, cô có thể.
Đỗ Linh Lan đồng ý với anh, sẽ đi khuyên Long Hồ, Hàn Lạc Đình lẽ ra đã rời khỏi, không đứng trước cửa phòng cô nữa, nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy, những dấu vết không nên xuất hiện trên cổ cô, anh với những dấu vết như vậy không một chút xa lạ, vì những năm tháng phóng đãng trước đây, anh biết rõ những dấu vết kia hơn ai hết.
Lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội, anh không kìm chế được đưa tay, đẩy mái tóc dài đang rủ xuống bên mặt cô ra, khiến những vết hôn kia, chân thực hiện ra trước mặt anh.
Lần lượt mỗi vết hôn, chiếm giữ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, lan ra đến cả phía trên cổ áo, không cần nhìn, anh cũng có thể đoán được, những dấu vết kia trên cơ thể đều được quần áo che kín, nhưng nhất định sẽ giống với trên cổ cô, rải rác vết hôn.
Rõ ràng, người đàn ông để lại những vết hôn này, thực sự không thoả mãn với cơ thể cô, có bao nhiêu lưu luyến, người để lại ấn ký, muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Hàn Lạc Đình hành động bất ngờ, Đỗ Linh Lan không kịp phản ứng, cô lúng túng lùi về phía sau, tránh cánh tay của anh, làm cho những sợi tóc mềm mại một lần nữa rủ xuống bên má.
Cô lùi về phía sau, biểu hiện chột dạ, làm lửa giận trong lòng anh sôi trào, mãnh liệt hơn, nóng hơn.
"Là ai?" Anh trầm giọng hỏi, cũng không phát hiện ra, giọng điệu của mình, có chút giống với việc một người chồng phát hiện vợ mình đã làm chuyện có lỗi, phẫn nộ mà bộc phát ghen tuông.
Đỗ Linh Lan lúc này mới nhận ra, vết hôn trên cổ cô vẫn chưa biến mất, mà giờ phút này cô chỉ mặc áo ngủ nên cái gì cũng không giấu được.
Đưa tay cầm một cái áo khoác cổ cao mặc vào, nhưng tay cô còn chưa kịp xuyên qua ống tay áo, đã bị anh dùng lực bắt được.
Cô nhíu mày, vì lực trong lòng bàn tay anh đã mất khống chế.
Hàn Lạc Đình ngừng lại lực trong tay, nhưng vẫn không thả cô ra, vẫn cầm chặt tay cô như cũ, "Là ai ? Rốt cuộc là ai chạm vào cô?" Lửa giận dường như lại bùng cháy lên, anh gần như mất hết tất cả lý trí, anh muốn mang tên đàn ông đã để lại những vết hôn trên người cô, chặt làm trăm mảnh.
Anh chưa từng tức giận như thế, cảm giác như vậy anh chưa từng trải qua, anh chỉ biết, anh căm ghét cảm giác này.
Cô cắn môi, không nói.
Anh muốn cô nói thế nào? Nói với anh, cô lợi dụng khi anh say rượu thì giả làm Tiểu Thiên Sứ của anh, cùng anh mây mưa suốt đêm?
Lời như vậy, cô không thể nói được, dù có chết cũng không nói.
Cô không có bất cứ thứ gì, nhưng cô không muốn mất đi ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Sự im lặng của cô, khiến anh hoàn toàn giận đến điên rồi, sức lực trong lòng bàn tay không khống chế được tăng thêm, "Cô không nói? Cứ như vậy bảo vệ cho người đàn ông kia? Hắn có cái gì tốt? Làm cô ở trong tình huống này cũng không nói?"
Cổ tay, đau đớn giống như bị cắt đứt, lông mày cô nhíu chặt hơn, nhưng cô vẫn không mở miệng.
"Cô!" Cô thà chết vẫn không nói, làm anh nóng đến không chịu được hất cô ra.
Mất thăng bằng cô ngã trên mặt đất, giống như một con búp bê không còn sức sống, rất lâu cũng không có phản ứng.
Ngay lúc anh giận dữ bỏ đi cô lại cất tiếng nói, yếu ớt thở nhẹ: "Tôi yêu hắn."
Ba chữ, mềm mại nhẹ nhàng, hoàn toàn không có bất kỳ lực sát thương gì, nhưng Hàn Lạc Đình lại cảm thấy mình đang bị người khác dùng dao đâm vào ngực, "Cô nói gì?"
Khó có thể tin, hoặc là thuyết phục, anh hoàn toàn không muốn tin tưởng.
"Tôi yêu hắn, yêu đến ngay cả mạng sống này cũng không cần." Cười giễu cợt một chút, vì anh, cô có thể dùng mạng sống của mình đi bảo vệ người quan trọng nhất đối với anh, mười mấy năm qua mặc kệ gió mưa, đây không phải là yêu anh đến ngay cả mạng sống cũng không cần, vậy còn có thể là gì?
"Câm miệng! Cô nên biết, mạng sống của cô là của Ngũ Tiểu Thư, không phải là của người đàn ông khác! Từ ngày đầu tiên cô bước vào Long Gia tôi đã nói với cô, bây giờ quên chuyện về người đàn ông kia, cô phải nhớ kỹ, người có được mạng sống của cô, chỉ có một mình Ngũ Tiểu Thư, sống chết của cô, toàn bộ dựa vào Ngũ Tiểu Thư." Mất hết lý trí, anh nói ra những lời ngày thường sẽ không bao giờ nói đến.(Mình muốn đánh chết anh :boxing: :boxing: :boxing: )
Ảnh Vệ Long Gia, hoàn toàn vì thế mà được sinh ra, nhưng người của Long Gia, từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ này đối với bọn họ, anh nói như vậy, chỉ vì lý trí của anh đã hoàn toàn biến mất, ngay lúc cô lại một lần nữa bảo vệ cho người đàn ông kia, cô còn nói ra một câu cô yêu "Hắn".
"Tôi hiểu rõ." Cô luôn cho rằng, cô vẫn luôn hiểu, cô vẫn luôn rõ ràng.
"Hiểu, vậy đừng gặp người đàn ông kia nữa." Anh vừa nói xong, nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng cô.
Anh biết, nếu bây giờ anh tiếp tục ở đây, anh có thể sẽ nói ra những lời càng khó nghe hơn đến tổn thương cô.
Đó không phải là ý định ban đầu của anh, nhưng anh thật sự không kìm chế được, nên anh lựa chọn rời đi trước, sẽ tìm thời điểm thích hợp nói chuyện cùng cô.
"Đừng gặp. . . . . . Anh?" Mệt mỏi không muốn đứng lên, Đỗ Linh Lan vẫn ngồi dưới đất như cũ, chậm rãi thì thầm: "Đúng, có lẽ không nhìn thấy anh nữa, tâm tình của tôi cũng sẽ không ở giữa anh cùng Ngũ Tiểu Thư. Cho tới bây giờ anh cũng không biết, như vậy tôi rất khó chịu, rất ghen tỵ, tôi rất sợ, một ngày nào đó, tôi vì ghen tỵ mà làm tổn thương Ngũ Tiểu Thư."
Nâng vết bầm trên cổ tay lên, từng giọt nước mắt trong suốt, rơi trên cổ tay, lại chảy xuống.