Mùa xuân kinh thành năm ấy, ngày vẫn dài đằng đẵng như trước, khiến người ta cảm thấy thật mệt mỏi. Dọc theo suốt con đường, màu lá cây nữ trinh tử() đã chuyển từ nhạt sang đậm, thời tiết rõ ràng là sắp đến mùa hè.
() Nữ trinh tử (khác cây trinh nữ nhé) là một vị thuốc ở phương bắc, có tác dụng bổ gan bổ thận, thanh nhiệt, làm sáng mắt.
Tông Đình tránh né ánh mặt trời chói chang, đi sát vào mé trong của hành lang, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, nâng tay gõ gõ, bên trong lại không có ai lên tiếng.
“Két ——" Cánh cửa gỗ của Hàn Lâm viện đã có hơi già cỗi, chầm chậm đẩy ra là sẽ phát ra âm thanh khiến người ta sởn gai ốc như thế, thật đúng là chán ghét mà.
Hắn cúi đầu đi vào, vừa định đóng cửa, lại thấy trong phòng có tiếng động, quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy trên bàn chất đầy sách, từ phía sau chồng sách có một cái đầu người chậm rãi hiện ra.
"Này, ngươi muốn chết sao.” Tông Đình bị dọa nhảy dựng, vốn tưởng là mọi người đều đã nghỉ, lại phát hiện vẫn còn có người ở đây.
Thẩm Anh nâng tay chống đầu, nhíu nhíu mày nói: “Diêu Biên tu() thật sự là quá phiền, một đống sách như vậy, làm sao mà ta đọc hết được đây.”
() Biên tu: Sử quan thời xưa.
“Hắn cũng đâu có ở đây, ngươi trộm lười một chút cũng có sao đâu. Ăn không?" Tông Đình cúi đầu vuốt vuốt nếp nhăn trên quần áo, tay kia xách hộp điểm tâm, đi đến bên bàn, đặt xuống chồng sách: "Ừ, thấy ngươi đáng thương như vậy, chia một ít cho ngươi. Đừng có ăn hết nha."
Thẩm Anh cầm lấy hộp điểm tâm, mở ra, cầm lên một khối ăn, ngọng ngọng nói: "Ngươi không ở Hộ bộ đi, chạy tới đây làm chi?"
Tông Đình cũng thật sự bực mình: "Một đám lão thất phu ở Hộ bộ làm việc dây dưa gần chết. Khoản mục thủy lợi ở Giang Châu viết rõ ràng như vậy, thế mà lão cứ kiểm tới kiểm lui, chả chịu đưa ra kết luận gì hết. Thật đúng là mắt kém mà, ta lười dây dưa với bọn họ, nên đến đây tìm sách đọc."
Thẩm Anh chậm rì rì ăn điểm tâm, lại nhanh chóng lật một trang sách qua: "Sách có gì hay đâu mà coi, đã đọc nhiều năm như vậy rồi."
“Dù sao tiểu tử ngươi so với ta cũng vẫn có ích lợi hơn.” Tông Đình ngồi xổm xuống, chậm rãi tìm kiếm trong đống sách bày trên mặt đất, trong miệng còn không quên trêu ghẹo: “Nếu mấy tiểu cô nương trong kinh thành biết đường đường Trạng nguyên lang mà lại không thích đọc sách, e là lòng sẽ tan nát hết.”
Rốt cuộc cái dạ dày trống trơn của Thẩm Anh cũng được lót một chút, không còn quá buồn bực như thế nữa, chỉ nói: “Điểm tâm trong nhà bếp quan xá vậy mà càng làm lại càng tinh tế, xem ra lần tới phải đến sớm một chút.”
“Thối lắm, nhà bếp quan xá có thể đạt đến trình độ đó sao?” Tông Đình quay đầu liếc hắn một cái: “Đó là do sáng nay lão tử mua trên đường đấy.” Nói xong lại quay về tiếp tục lật sách: “Nói tới, gần đây cơm nước ở quan xá quả thực là chỉ có thể dùng để nuôi thỏ, ngay cả một tí tẹo thịt băm mà cũng không có. Ta gom được một ít bạc, không định ở quan xá nữa, ngươi thì sao?”
“Ta thấy quan xá rất tốt, hơn nữa lương của ta cũng không đủ để tự mua nhà.” Thẩm Anh cũng không ngẩng đầu lên, “Mới đến Hộ bộ một thời gian ngắn như vậy, thế mà đã bắt đầu mò một ít tiền đen, ngươi làm giàu kiểu này bất nhân bất nghĩa lắm có biết không.”
“Ít giảng đạo với ta đi, chỉ có ngươi là trong sạch.” Hình như Tông Đình không tìm được cuốn sách vừa ý nào, đứng thẳng dậy, cầm lấy điểm tâm ăn, liếc qua cuốn sách hắn đang đọc: “Ai da, cuốn sách chán như thế mà cũng đưa cho ngươi biên soạn? Nếu rời khỏi Hàn Lâm viện này, ngươi muốn làm gì?”
Thẩm Anh im lặng, suy nghĩ nửa ngày: “Ngự Sử đài? Hình bộ? Đại Lý tự?”
“Xem cái tiền đồ bé tẹo của ngươi kìa, toàn là mấy nha môn chả phát đạt nổi.” Tông Đình vừa ăn điểm tâm vừa đong đưa đi tới trước một giá sách.
Thẩm Anh cau mày: “Ngươi làm quan vì muốn phát tài à?”
Tông Đình quay đầu lại: “Không thì sao? Rửa oan trả lại trong sạch cho người khác? Làm ngôn quan đắc tội người chết xong rồi bồi thường luôn cái mạng mình? Ta mà muốn những thứ đó thì đã không làm quan ở kinh thành. Làm quan kinh thành chính là muốn phát tài mà.”
Thẩm Anh không để ý đến hắn, cúi đầu đọc sách tiếp.
Trong phòng yên lặng một lát, hơn nửa ngày, Tông Đình mới mở miệng nói: “Nói tới, hình như Đại Lý tự Chu đại nhân rất lợi hại. Cấp dưới của ông ấy đều thăng quan đặc biệt nhanh, mỗi lần đánh giá cuối năm đều xếp ở đằng trước. Nếu ngươi muốn chuyển sang đó, làm trợ thủ cho Chu đại nhân là lựa chọn không tệ đâu.”
Thẩm Anh không để ý hắn.
Lại không ngờ một câu thành sấm.
Bỗng nhiên vào một ngày đẹp trời, Diêu Biên tu nói Thẩm Anh tạm thời không cần ở lại Hàn Lâm viện nữa, sang Đại Lý tự học một ít lễ nghi luật pháp đi.
Vì thế Thẩm Anh thu dọn hộp văn kiện, đi sang Đại Lý tự, lại không ngờ, ngay từ ban đầu đã không phải là muốn để cho hắn hiểu rõ luật pháp, mà nói là có vụ án cần phải điều tra, để hắn làm trợ thủ, chủ thẩm lại chính là Chu Dự Ninh Chu đại nhân.
Làm trợ thủ cho Chu đại nhân, là một chuyện rất có lợi cho sự nghiệp. Nhưng Thẩm Anh không rõ, Đại Lý tự có hằng hà sa số Thôi thừa Bình sự như thế, vì sao Chu đại nhân lại cứ khăng khăng chọn một kẻ được đẩy tới từ Hàn Lâm viện như hắn làm trợ thủ. Hắn chưa hỏi, Chu đại nhân đã chủ động làm rõ cho hắn biết: “Vụ án này cần phải điều tra bí mật, mấy người trong Đại Lý tự tra án quen rồi, kiểu gì cũng có mấy thói xấu hư hỏng. Ngươi là người thông minh, chắc là hiểu đạo lý trong đó.”
Nghe đến đó, Thẩm Anh cũng đoán được một chút. Chu đại nhân gọi hắn tới đây, thật ra chẳng phải để cho hắn tra án gì, chỉ là đang tìm một người đi viết hồ sơ thôi. Tra án xử án không thể chỉ do một người định đoạt, cái này là quy củ. Chu Dự Ninh đã là chủ thẩm, hiển nhiên là không tiện viết hồ sơ.
Thẩm Anh bình tĩnh thản nhiên tiếp nhận sự sắp xếp này, bởi vì là án mật, nên chỉ có thể lặng lẽ điều tra. Nguyên phi nương nương ngủ mãi không tỉnh, Thái y viện cho rằng không có gì đáng lo, vài chén thuốc vào bụng mà vẫn không thấy Nguyên phi có chuyển biến gì tốt đẹp. Tiếp đó Mạnh Viện phán của Thái y viện lại chẩn bệnh kiểm tra, cho rằng Nguyên phi bị trúng độc, thế là phải nghĩ phương thuốc lần nữa. Sau khi Nguyên phi nương nương đổi thuốc, cuối cùng cũng tỉnh, nhưng thần trí lại không rõ ràng, có bệnh không phân biệt được ai với ai. Mạnh thái y cho rằng vì kéo quá lâu, không cứu chữa kịp thời, bị thương tổn đến đầu óc, cho nên mới có tình trạng này.
Nếu đã là trúng độc, vậy cần phải điều tra xem độc này tới từ đâu, ai hạ độc, hạ độc thế nào. Lúc Nguyên phi nương nương trúng độc lại đúng dịp Hoàng thượng đi nam tuần, cho nên hiển nhiên là người có ý đồ trong cung muốn thừa dịp Hoàng thượng rời cung mà làm ra chuyện mưu hại đó. Nấu độc được bỏ trong đồ ăn thức uống, vậy vì sao cung nữ thử độc bên cạnh Nguyên phi không xảy ra chuyện gì? Chu Dự Ninh áp giải mấy cung nữ cận thân trong cung Nguyên phi đến, trong đó có một người nhớ lại, nói là một ngày trước khi Nguyên phi ngủ mê không tỉnh, hoàng hậu từng sai người đưa điểm tâm đến. Nguyên phi thấy điểm tâm rất mới lạ, cũng vì không cảnh giác, nên chưa kịp cho người thử độc đã ăn rồi.
Như vậy, đối tượng hoài nghi lớn nhất lập tức biến thành Hoàng hậu nương nương.
Nhưng Chu Dự Ninh lại chưa có bất kỳ hành động gì, Thẩm Anh viết hồ sơ đến đây cũng ngừng lại, vì không có chứng cứ cho nên không thể tiến triển thêm bước nào. Nhưng chẳng bao lâu sau, Chu Dự Ninh lại viết ngoáy ra một phần tình tiết vụ án, đưa cho Thẩm Anh, bảo hắn chiếu theo đó mà hoàn thành hồ sơ này để đem đi lưu trữ.
Trên bản tình tiết vụ án đó viết, trong số cung nữ cận thân của Nguyên phi có một người là tai mắt của Tiết quý nhân, thuốc độc được nàng bỏ vào trong nước trà. Thẩm Anh nghi ngờ, dù sao chuyện này cũng không có chứng cớ, nhưng không biết từ khi nào Chu Dự Ninh đã thu được khẩu cung của cung nữ cận thân đó, liền thúc giục hắn mau mau kết thúc vụ án, niêm phong hồ sơ. Không ngờ vụ án này còn chưa kịp kết, bên kia vì bệnh của Nguyên phi mãi mà không khá hơn, bệ hạ đã giận lây qua Thái y viện. Bởi vậy, liền có người phát hiện chứng cớ chứng minh Mạnh thái y lén lút qua lại với Tiết quý nhân, cuối cùng lại suy ra nguồn gốc của thuốc độc đó, hơn nữa còn trách móc, bảo là lúc Mạnh thái y khám chữa cho Nguyên phi, cố ý kéo dài thời gian, làm lỡ việc chữa bệnh.
Cả nhà Mạnh Viện phán vào tù.
Vào lần đầu tiên khi Thẩm Anh đến ngục ghi chép khẩu cung, lập tức phát hiện sơ hở khắp nơi. Thứ gọi là chứng cứ mà Chu Dự Ninh đưa cho hắn, hắn đã so sánh một phen, tuy chữ viết trên mấy bức thư từ qua lại cực kỳ giống, nhưng vẫn cứ có cảm giác đó chỉ là giả tạo. Nhưng Tiết quý nhân đã bị ban lụa trắng, chính là chết không có đối chứng, cho dù Mạnh thái y có trăm miệng cũng không thể nào biện bạch được, liền dứt khoát không mở miệng nữa.
Ngày hôm đó, Thẩm Anh nán lại rất lâu trong ngục, nhưng Mạnh thái y vẫn không nói lời nào.
Lần đầu tiên tra án mà đã gặp phải cảnh ngộ này, hiển nhiên là Thẩm Anh cảm thấy có chút vô lực. Tông Đình thấy bạn tốt thường xuyên đi sớm về trễ, nửa đêm chờ hắn ở cửa quan xá, xách một ít đồ ăn nhẹ trong tay. Thẩm Anh mở cửa vào phòng, ném chìa khóa vào trong rổ, quay đầu lại hỏi hắn: "Ngươi tới làm gì?” Giọng điệu có chút rầu rĩ không vui.
Tông Đình tháo giày, cúi đầu vào phòng, chỉ nói: “Chỗ này của ngươi vẫn sạch sẽ như vậy à, chỉ tùy tiện ở chút thôi mà ngươi cũng chỉnh trang lại thành như vậy, chẳng lẽ quyết định ở đây lâu? À đúng rồi, ta muốn ở đây tạm vài ngày.”
Thẩm Anh không muốn để ý đến hắn, đi ra hậu viện rửa mặt xong quay lại, nhấc chân đá đá Tông Đình đang nằm nghiêng trên chiếu đọc sách: “Tòa nhà mà ngươi vừa mới mua đâu, sao không ở, lại chạy tới nơi này của ta làm chi?”
Tông Đình ngồi bật dậy: “Cái này mà ngươi cũng không biết à, tòa nhà kia vừa mới sửa lại, giờ mà vào ở ngay thì sẽ không được may mắn. Ôi dào, ngươi để cho ta ở ké hai ngày thì sao chứ, ta còn mua đồ ăn nhẹ cho ngươi kia kìa.”
Thẩm Anh ngồi xuống đối diện hắn, mở hộp điểm tâm ra, buồn bực không nói gì.
Tông Đình nói: “Sao thế? Nghe nói vụ án của Mạnh Viện phán thần bí vô cùng, người ngoài không dò la được tin tức gì hết. Rốt cuộc tình huống thế nào vậy? Ta thật là tò mò quá đi, ngươi nói với ta một chút xem.”
Thẩm Anh rất kín tiếng, chỉ hờ hững nói một chút. Tông Đình ngồi xếp bằng, lo nghĩ, nói: "Theo ta thấy, chuyện này rất có khả năng là nội đấu trong Thái y viện, hơn nữa lại còn dính dáng đến chuyện trong cung, liền có thể giết người trong vô hình. Ngươi ngẫm lại xem, bây giờ Trương Viện sử cũng đã cao tuổi, qua hai năm nữa chắc chắn sẽ nhường lại vị trí, danh tiếng cùng với y thuật của Mạnh thái y đều rất tốt, hơn nữa đã lên đến Viện phán, vô cùng có khả năng sẽ trở thành Viện sử tiếp theo. Người mơ ước vị trí này nhiều như vậy, người xấu xa bẩn thỉu đương nhiên cũng nhiều, vừa khéo lại gặp phải chuyện bí mật trong cung, bỏ đá xuống giếng chính là kế sách tốt nhất.”
Lời của Tông Đình, không phải là Thẩm Anh chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn thật sự không nhẫn tâm nghĩ lòng người thối tha như vậy. Tông Đình thấy hắn như thế, duỗi thẳng chân ra đạp hắn một cước: "Này, bên trong triều đình, vinh hoa phú quý đều là hình tượng bên ngoài thôi, cửu tử nhất sinh mới là sự thật. Mọi người đều rất xấu xa, cho nên —— chúng ta chỉ có thể tệ hơn mới có thể sống sót. Ngươi đừng quá ngây thơ như thế nữa, thật đúng là trẻ con.”
Tính tình Thẩm Anh quả thật là trẻ con, một lòng nhiệt huyết của hắn lại gặp phải tình cảnh này, thật sự khiến người ta lạnh cả tim gan.
Một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau hắn lập tức quay lại ngục giam, Mạnh thái y đã lộ vẻ nản lòng thoái chí, vẫn không mở miệng như trước. Sau đó hắn lại tới rất nhiều lần, có một ngày, khi hắn đang định rời đi, Mạnh thái y lại gọi hắn lại: "Thẩm Hàn lâm, không biết có thể giúp ta một việc được không.”
Mạnh phu nhân bị bệnh lâu ngày lại phải chịu khổ trong ngục, con gái của Mạnh thái y chẳng qua cũng chỉ mới tám tuổi. Lúc này Mạnh thái y chỉ cầu vợ con an toàn, liền có thể vui vẻ đi chết. Thẩm Anh vẫn là một thiếu niên, còn đang phải cố gắng nhai nuốt quyết định này trong bi thống, nhưng lại nghênh đón một đả kích càng lớn hơn. Bên phía Chu Dự Ninh nói tấu chương báo cáo vụ án đã được phê chuẩn rồi, thúc giục Thẩm Anh mau chóng viết cho xong hồ sơ vụ án để còn chuyển lên thẩm tra lưu trữ.
Lời phê của Hoàng thượng trên tấu chương chính là tịch biên cả nhà, lấy tội danh liên lụy để ban rượu độc cho gia quyến.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tông Đình không gặp được Thẩm Anh. Nghe đồng liêu bên Hàn Lâm viện nói, hình như Thẩm Anh bị ném vào trong đài ngục tự kiểm điểm, không chừng còn bị định cho cái tội lớn là phạm thượng. Tông Đình giật nảy mình, tên gia hỏa này điên rồi à, rốt cuộc hắn đang mạo hiểm vì ai vậy! Đồ khốn! Tông Đình lập tức tìm đến Chu Dự Ninh, Chu Dự Ninh lại bày ra vẻ “Tên nhóc kia không chịu nghe khuyên bảo, kiểu gì cũng muốn dâng sớ xin được phúc thẩm, còn nói chứng cớ lúc trước đều là giả tạo. Đây không phải là đánh vào mặt ta sao?”.
Thẩm Anh ăn đau khổ trong đài ngục, Tông Đình chạy tới thăm hắn, thở phì phì nói: “Tiểu tử ngươi như thế là xứng đáng, lão tử sẽ không quản chuyện của ngươi.”
Thẩm Anh từ bên trong song sắt đưa ra một quyển tấu chương: "Cầu ngươi, dâng tấu chương này lên trên giúp ta......”
Tông Đình chẳng buồn nhận lấy, nhấc chân đá một cước qua: “Ngươi nhớ kỹ món nợ này cho ta.” Sau đó mới cầm lấy tấu chương, giấu vào trong tay áo, thở dài đi ra ngoài.
Tông Đình không nhìn xem cuốn tấu chương kia viết cái gì, nhưng có lẽ là tấu chương đó viết rất tốt, vì thế vợ con Mạnh thị được thả ra. Hôm đó Tông Đình nhận được tin, trong lòng cũng được trấn an, cúi đầu đá bay khối đá trước cửa đài ngục, lòng bỗng nhiên sáng sủa hơn được một chút. Thẩm Anh từ trong đài ngục đi ra, đồ mặc trên người hết sức bẩn thỉu dơ dáy. Hắn vừa nhìn thấy Tông Đình, lại bất chợt nhớ tới gì đó, lập tức quay người lộn ngược trở lại.
Tông Đình thầm mắng trong lòng, thằng điên này, chẳng lẽ còn ngồi tù chưa đủ à? Hắn vội vàng chạy vào định bắt Thẩm Anh quay về, kết quả lại thấy Thẩm Anh đi đến khu nữ lao. Tông Đình đứng ở xa xa, nhìn thấy hai mẹ con trong ngục, lòng hắn cũng có chút cay cay. Cho dù được thả ra, nhưng cũng đã trở thành bé gái mồ côi cùng với góa phụ, sẽ phải sống gian khổ hơn lúc trước rất nhiều...... Chỉ vì bị đồng liêu ghen tị, liền trở thành kẻ xui xẻo chết thay trong màn cung đấu, thật sự là......
Hắn thở dài, lại thấy Thẩm Anh nói gì đó với bé gái kia, không khỏi nói thầm một câu: “Nói chuyện với con nít thì tốt xấu gì cũng phải ăn mặc cho chỉnh tề một chút chứ, bẩn thỉu dơ dáy như vậy...... Giời ạ, thật đúng là mất mặt mà.” Tông Đình quay đầu đi ra ngoài.
Bạn tốt ra tù, Tông Đình trích máu mời hắn ăn một bữa thịnh soạn. Không ngờ đối phương lại không cảm kích, cả một bàn đầy ắp thức ăn mà hắn chỉ quơ quào vài đũa, bộ dạng không có hứng thú, rất chi là buồn bực.
“Ngươi còn muốn thế nào nữa thì nói đi!”
“Không có gì.”
Tông Đình mang máng cảm thấy, hình như Thẩm Anh hiện tại không còn là Thẩm Anh mà hắn quen biết xưa nay nữa. Hắn duỗi tay ra, cách cái bàn vỗ vỗ vai Thẩm Anh, mím môi, nói: “Thật ra ta cũng buồn, nhưng có cách nào khác đâu.”
Lần cuối cùng Thẩm Anh đến ngục giam là đi cùng với Chu Dự Ninh, mang theo một chén rượu, nửa canh giờ, liền có thể lấy tính mạng người ta. Mạnh thái y không nói một câu dư thừa nào với hắn, biết được vợ con không còn gì lo lắng nữa, ông ấy cũng rất vui vẻ uống chén rượu này, nhưng rơi vào trong mắt Thẩm Anh, hắn lại thấy đặc biệt thống khổ.
Chu Dự Ninh thấy Mạnh thái y uống thuốc, nói là có việc phải đi trước, bảo Thẩm Anh ở lại thêm nửa canh giờ. Với Thẩm Anh mà nói, nửa canh giờ này thật sự rất giày vò. Mười mấy năm sống trên đời, hắn chưa bao giờ nhìn một ai chậm rãi chết đi ngay trước mắt mình. Tay hắn run lẩy bẩy.
Hắn không chứng kiến khắc cuối cùng kia, đạp lên bậc thang, đi lên trên.
Ánh nắng ấm áp đã lâu không thấy chiếu rọi trên mặt đất, làm cho người ta có cảm giác như sống lại thêm một lần nữa.
Tông Đình nói không sai ——
"Này, bên trong triều đình, vinh hoa phú quý đều là hình tượng bên ngoài thôi, cửu tử nhất sinh mới là sự thật. Mọi người đều rất xấu xa, cho nên —— chúng ta chỉ có thể tệ hơn, mới có thể sống sót.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tông Đình: Hừ, Thẩm Anh ngươi từng cầu xin ta đó, đừng có quên.