Mạnh Cảnh Xuân bước vào ngự thư phòng, đầu cũng không ngẩng lên mà liền quỳ xuống, Hoàng thượng bảo: "Đứng lên đi."
Mạnh Cảnh Xuân nói: "Vi thần không dám."
Hoàng thượng cười cười: "Ngươi thì có gì mà không dám chứ?"
Vào bữa tiệc Quỳnh Lâm yến thì đến muộn, trong vụ án này lại can đảm đứng ra đối chất với Thiết án vương của Hình bộ, lời lẽ suy đoán, thậm chí ngay cả gán ghép tội danh đều ra vẻ như hết sức hợp tình hợp lý.
"Vi thần có tội, mong bệ hạ đừng tức giận."
Hoàng thượng không dấu vết nhướng mắt: "Ngươi có tội gì?"
"Vi thần không nên suy đoán lung tung không dựa theo bằng chứng trên điện.”
“Quả thật là ngươi không nên nói ra những lời sau cùng đó. Lẽ ra là phải phạt, nhưng niệm tình đây là lần đầu tiên ngươi xử án, không hiểu quy củ, nên thôi bỏ qua.”
Trái tim đang treo trên cổ họng của Mạnh Cảnh Xuân cuối cùng cũng được buông lỏng.
Lại nghe được Hoàng thượng nói: “E là lần này Từ Chính Đạt cũng không thể ngờ tới chuyện ngươi lại chĩa mũi nhọn thẳng hướng Ngụy Minh Tiên, chắc là đã bị dọa cho chết khiếp rồi. Lát nữa khi ngươi trở lại nha môn gặp hắn, thì trấn an hắn một chút, để cho hắn hiểu được cần phải làm như thế nào. Chức Đại Lý tự khanh vẫn còn trống, ngươi thay trẫm nói cho Từ Chính Đạt, nếu hắn còn muốn được thăng chức, thì nên làm việc cho tốt, chỉ qua loa có lệ thì không ổn đâu.”
Giọng điệu nghe thật ôn hòa, chỉ là loại chuyện này mà lại để cho một tiểu lại bát phẩm bé tí hin như nàng truyền lời cho Đại Lý tự thiếu khanh, có vẻ hơi bị quá đáng?
Mạnh Cảnh Xuân thấp giọng đáp lời: "Vi thần tuân lệnh."
“Đứng lên đi.”
"Vi thần......" Mạnh Cảnh Xuân vẫn cúi gằm đầu, giọng nhỏ đến đáng thương, “Vẫn nên quỳ thì hơn.”
Thẩm Anh đứng một bên thấy dáng vẻ nàng như kiểu đang chân thành nhận tội hối lỗi, thật sự muốn đưa tay hung hăng kéo nàng đứng lên.
Hoàng thượng thì lại cảm thấy không sao cả, chỉ hỏi: “Năm nay ngươi sao?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, Hoàng thượng lại cười nói: “Nhìn qua thì cứ tưởng là trẻ hơn. Lúc trước trẫm còn cho rằng ngươi chỉ bằng tuổi Đình Phương là cùng. Nghe nói ngươi dọn vào ở trong quan xá, lại còn là hàng xóm của hữu tướng phải không ?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nói trong lòng, Hoàng thượng thì cái gì mà chả biết, gật gật đầu.
“Thức ăn ở quan xá có ngon không ?”
“Nhờ ân đức của bệ hạ, thức ăn trong quan xá rất ngon.” Mạnh Cảnh Xuân nói một câu thật lòng.
Hoàng thượng lại nhìn Thẩm Anh một cái: “Gian phòng sát vách ngươi đã bỏ trống rất lâu, bây giờ có người dọn đến ở, có phải cảm thấy náo nhiệt hơn không ?”
Thẩm Anh hơi nhếch môi, nói: "Cũng tàm tạm."
Hoàng thượng lại cầm lấy tấu chương mà lúc trước Mạnh Cảnh Xuân trình lên, mở ra đọc lại một lần, sau đó ném cho Thẩm Anh nói: “Ngươi chỉ cho hắn biết, tấu chương thì cần phải viết như thế nào.”
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu càng thấp, Thẩm Anh nhận lấy đọc lướt qua, sau đó gấp tấu chương lại, hơi hơi quay đầu nói với Mạnh Cảnh Xuân: “Mạnh bình sự không biết mấy tấu chương này cần phải được lưu trữ sao?”
Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ nhỏ giọng "A?" một tiếng.
“Đã là tấu chương lưu trữ, thì cần phải viết cho thật cẩn thận.” Đây là viết tấu chương chứ không phải là thi lấy công danh, nàng viết một đống đạo lý trong này là để làm gì? Còn tình tiết vụ án thì lại bị vứt qua một bên, vậy cuốn tấu chương này còn có thể gọi là báo cáo vụ án sao. Chưa kể đến chuyện lại còn dám múa đại đao trước mặt thiên tử, khoe khoang tài năng nữa chứ.
May mà Hoàng thượng cũng không có ý muốn trách móc, ngược lại nói: “Được hữu tướng chỉ điểm cho một câu, thật sự là không dễ đâu. Ngươi may mắn được làm hàng xóm với hữu tướng, nếu có chỗ nào không hiểu rõ, thì qua xin hắn chỉ bảo cho một chút, đừng có một mình cắm đầu lo nghĩ rồi lại làm ra chuyện gì không hợp quy củ nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân liên tục gật đầu: "Vi thần đã hiểu, xin được ghi nhớ lời dạy bảo của Hoàng thượng.”
“Được rồi, lui xuống đi.”
Mạnh Cảnh Xuân cũng không dám ngẩng đầu, vội vội vàng vàng lui ra.
Sau khi cung nhân đóng cửa lại, Hoàng thượng mở miệng: “Đứa nhỏ này lại có vài phần giống với ngươi khi mới vào triều. Chỉ là mấy năm nay, ngươi càng lúc càng thu liễm tài năng, mọi việc đều suôn sẻ, trái ngược với dự đoán lúc đầu của trẫm.”
Lời cuối cùng này quả thật chứa dụng ý khác. Thẩm Anh chỉ nói: “Thần chỉ cố gắng làm tròn bổn phận của mình, tuyệt đối không dám vượt quá giới hạn.”
“Ngươi bây giờ nói chuyện càng lúc càng không thú vị.” Hoàng thượng than nhẹ, “Trước đó vài ngày trẫm còn nghĩ, nâng ngươi lên cao như vậy, phải chăng cũng là hại ngươi.”
Không thể xa xỉ, không thể kiêu ngạo, không thể lười biếng, không thể để người khác tóm được nhược điểm, thậm chí, không thể cưới.
Hắn là một quân cờ sạch sẽ, bóng loáng, cô độc, không vướng bận.
Hoàng thượng lại nói: “Về sau đứa nhỏ kia ở trong triều chắc hẳn sẽ gặp phải không ít phiền toái. Trẫm quả nhiên là già rồi......" Giọng nói lại như thở dài: “Lại có thể tiếc nhân tài như vậy.”
Cũng không cần thiết phải tạo ra thêm một Thẩm Anh nữa.
Thẩm Anh chỉ lẳng lặng đứng, không nói lời nào.
Qua một lát, Hoàng thượng hỏi: “Hôn sự của Thái tử chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lúc này Thẩm Anh mới trả lời: "Lễ bộ đã lo liệu thỏa đáng."
Hoàng thượng lười nhác đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Không còn chuyện gì quan trọng nữa, ngươi lui xuống đi.”
Thẩm Anh liền thỉnh an cáo lui. Những tiếc nuối lộ ra trong giọng nói của Hoàng thượng hôm nay, sao hắn có thể không hiểu được chứ, chỉ là đã nhiều năm như vậy......
Hắn ra khỏi ngự thư phòng, đứng ở dưới mái hiên, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười hiếm có, nhưng vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, khi xoay người lại thì trên môi không còn sót lại một chút ý cười nào.
Thẩm Anh chậm rãi đi đến chỗ rẽ cuối hành lang, đã thấy Mạnh Cảnh Xuân đang đứng như trời trồng ở đó, cúi đầu không biết là đang nhìn cái gì.
Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu nói: “Tướng gia muốn đi Chính sự đường sao?”
Thẩm Anh liếc nhìn nàng một cái, nói: "Hôm nay là ngày nghỉ của ta."
Mạnh Cảnh Xuân ngắn ngủi "A" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói tiếp một câu: “Vậy hạ quan cáo từ trước.”
Nàng vừa mới cúi đầu xoay người sang chỗ khác, thì lại bị Thẩm Anh ở đằng sau gọi giật lại.
Thẩm Anh nói: "Có chuyện muốn nói với ngươi, đi cùng đi."
Mạnh Cảnh Xuân liền đi chậm lại một chút, thành thật bám theo sát ở đằng sau hắn.
Rõ ràng là nói có chuyện muốn nói với nàng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân đã đi theo hắn một lúc lâu, mà Thẩm Anh phía trước vẫn im thin thít.
Mạnh Cảnh Xuân thầm nói, Tướng gia mà cũng đi lừa người sao, rồi cúi gằm đầu ủ rũ ỉu xìu đi tiếp.
Đột nhiên Thẩm Anh quay đầu lại nhìn nàng một cái, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng nâng đầu đàng hoàng đi đường.
Cuối cùng Thẩm Anh cũng mở miệng nói: “Con người chỉ biết ích kỷ làm điều có lợi cho mình thôi sao?”
"Hả? A...... Hạ quan......" Đầu tiên Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy bất ngờ, sau đó phản ứng kịp. Hắn đang nói về bản tấu chương mà nàng trình lên kia. Mấy cuốn tấu chương của những người khác đều là vì lợi ích cá nhân. Còn trong vụ án này không những Nhị điện hạ không thu được ích lợi gì, mà còn bị người khác chỉ trích.
“Hiện tại tuy chỉ là những suy đoán không có bằng chứng, nhưng chung quy cũng sẽ có một ngày tra ra manh mối phải không ?” Giọng điệu Thẩm Anh không được tốt.
Lại là ám chỉ bản tấu chương kia của nàng!
Trong đó quả thực nàng đã lôi ra một đống đạo lý, thậm chí kết bài còn biểu thị quyết tâm, nhiệt huyết tràn đầy.
Bây giờ Mạnh Cảnh Xuân nghĩ lại, cảm thấy những lời mà nàng viết trong bản tấu chương kia đúng là hết sức mạo hiểm.
Thẩm Anh thấy dáng điệu này của nàng, thầm nghĩ, người này lúc nãy hùng hổ gây sự trên điện đến thế, mà giờ thì lại không dám hé răng. Đúng là nghé con mới ra đời, không nghĩ gì đến hậu quả, chỉ biết dốc toàn lực, quăng sạch mọi mối đe dọa mạo hiểm ở phía sau đầu.
Tuy hắn nghĩ như vậy, nhưng giọng điệu thì vẫn rất kiên nhẫn ôn hòa: “Người sống trên đời cũng không tránh khỏi có đôi khi làm ra mấy chuyện hồ đồ, không phải là lúc nào cũng chỉ làm những chuyện có lợi cho mình.”
Mạnh Cảnh Xuân rất là biết điều gật gật đầu.
“Hôm nay trên điện ngươi nói như vậy, chắc hẳn Hình bộ sẽ không còn mạnh miệng nữa, Từ Chính Đạt bên Đại Lý tự sợ hãi cũng sẽ chỉ làm cho có lệ, còn Ngự Sử đài thì lại càng không có gì để nói. Sau khi Tam pháp yi hội thẩm, vụ án này cũng sẽ chấm dứt ngay, trễ nhất là đến cuối tháng này thì kết thúc. Một khi hội thẩm xong là sẽ kết án, theo lẽ thường thì không thể thay đổi được gì nữa.” Hắn từ từ nói, ngừng lại một chút, rồi nhìn nàng nói: “Trong tấu chương, ngươi viết ra lời thề son sắt như vậy, bảo rằng nhất định phải tra ra được manh mối, vậy thì phải làm nhanh lên, tranh thủ trước khi kết án. Còn nếu không đủ sức thì sau này đừng viết ra mấy lời bốc phét như vậy nữa.”
Mạnh Cảnh Xuân cảm động đến suýt thì rơi nước mắt, gật mạnh đầu.
Thẩm Anh đi ở phía trước, nói: “Ngươi chỉ gật đầu thì ta không thể biết được.”
Mạnh Cảnh Xuân nhìn lên, thấy hắn đã quay đầu đi từ lâu, vội nói: "Tướng gia nói đúng lắm, hạ quan đã hiểu rõ."
Người phía trước không có phản ứng gì, Mạnh Cảnh Xuân vội vàng bổ sung: “Hạ quan được Tướng gia chỉ điểm cho, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, giống như được Phật tổ khai sáng cho......"
Thẩm Anh vẫn không hề quay đầu lại, thản nhiên nói: “Muốn nịnh hót thì cũng nên lựa lời một chút.”
"A?" Mạnh Cảnh Xuân nghĩ bụng, Tướng gia đúng thật là còn soi mói hơn cả Trần Đình Phương, chẳng qua cũng chỉ là khách sáo nói vài câu cảm kích mà thôi, có cần phải để ý từng câu từng chữ như thế không ? Vì thế nàng cũng không thèm để ý đến hắn.
Sau khi hai người tách ra, Mạnh Cảnh Xuân đi thẳng đến Đại Lý tự. Những lời kia của Thẩm Anh đúng là vì tốt cho nàng nên mới nói vậy. Nhưng trước đó, lúc ở ngự thư phòng, Hoàng thượng bảo hắn dạy mình cần phải viết tấu chương như thế nào, hắn lại chỉ nói qua loa hai câu, ra khỏi ngự thư phòng thì bắt đầu lôi lại mấy chuyện cũ rích ra mà thuyết giáo.
Đúng là người có tính cách quái đản, hoặc cũng có thể là hắn rất biết chừng mực, biết phải nói cái gì vào lúc nào. Dù sao cũng đã làm quan lâu như vậy rồi, với cả nếu hắn không có chút bản lĩnh nào trên người thì sao có thể thăng chức nhanh vèo vèo như vậy.
Aiz, cũng không biết người được coi trọng như hắn thì có được vui vẻ hay không . Mạnh Cảnh Xuân đá bay viên đá nhỏ dưới chân, mang theo thái độ bất chấp khó khăn bước vào Đại Lý tự.
Vậy mà thật lạ lùng, Từ Chính Đạt gọi nàng qua, nhưng cũng không nói gì nàng, chỉ bảo nàng thu dọn lại mấy hồ sơ vụ án rồi chép ra một bản đưa sang Ngự Sử đài.
Cho nên Mạnh Cảnh Xuân cũng làm như không hề có chuyện gì, vùi đầu làm việc như bình thường.
Trong triều sóng êm gió lặng được vài ngày, Mạnh Cảnh Xuân cũng bận đến điên đầu, ngay cả ngày nghỉ mà cũng phải vội vàng đến nha môn làm việc. Từ sau vụ án Hàn Chí Thanh đó, Từ Chính Đạt làm như phát hiện ra nàng rất có năng lực, nên bắt nàng phải làm rất nhiều việc.
Mấy người đồng liêu thấy vậy, chỉ cho rằng Mạnh Cảnh Xuân được coi trọng. Nhưng trong lòng Mạnh Cảnh Xuân thì lại hiểu rất rõ, chẳng qua Từ Chính Đạt này không muốn đắc tội với cấp trên, nên ném hết cho nàng mấy vụ án mà những người khác không ai chịu làm, khiến cho nàng khó xử mà thôi.
Ai mà nói Từ Chính Đạt ngốc thì nàng sẽ lập tức đi theo người đó giải thích rõ ràng cho họ hiểu, Từ Chính Đạt thông minh đến thế nào!
Mạnh Cảnh Xuân chỉ lo vùi đầu làm việc, những chuyện vặt vãnh gì đó trong triều nàng cũng lười quan tâm.
Một ngày nọ, Bạch Tồn Lâm được nghỉ, cảm thấy đã lâu rồi không gặp Mạnh Cảnh Xuân, liền chạy đến Đại Lý tự tìm nàng. Mạnh Cảnh Xuân cũng không rảnh nói chuyện với hắn, cứ thế ôm từng chồng từng chồng hồ sơ cất vào trong ngăn tủ. Bạch Tồn Lâm thấy thân thể mảnh mai của nàng gồng hết sức lên mà ôm, liền đến gần muốn giúp nàng.
Bạch Tồn Lâm nói: "Nghe nói cả ngày nghỉ mà hiền đệ cũng không ở nhà nghỉ ngơi, sao lại phải gắng sức như thế?”
Mạnh Cảnh Xuân nhét chồng hồ sơ vào trong ngăn tủ, xoa xoa cái cổ, nhìn hắn một cái, nói: "Nhiều việc quá."
Bạch Tồn Lâm lại nói: "Lúc trước nghe nói, đệ và Hình bộ Ngụy đại nhân ở trên điện...... cãi nhau?”
Mạnh Cảnh Xuân nói thầm nho nhỏ: “Thật sự là miệng lưỡi người đời mà......"
“Hả?”
Mạnh Cảnh Xuân lười nhắc lại, tiếp tục chuyển hồ sơ.
Bạch Tồn Lâm vội vàng bám theo: “Kiểu này là hiền đệ không biết chuyện thiên kim nhà Ngụy đại nhân là Thái tử phi tương lai sao?”
“Nàng làm thái tử phi thì liên quan quái gì đến ta......" Mạnh Cảnh Xuân thuận miệng nói thầm, ngay sau đó phản ứng kịp, "Bạch huynh vừa nói là thiên kim nhà Ngụy đại nhân sẽ trở thành thái tử phi sao?”
“Đương nhiên, mai là ngày đại hôn của thái tử, chuyện này mà đệ cũng không biết sao?”
Mạnh Cảnh Xuân không nói nên lời.
Thái tử phi chính là người mà Hoàng thượng đích thân tuyển chọn cho thái tử. Lúc này đối với Ngụy Minh Tiên mà nói, được kết thân với hoàng gia chính là vinh dự cao nhất.
Điều đó chứng tỏ Hoàng thượng cũng không vì vụ án Hàn Chí Thanh mà nghi kỵ Ngụy Minh Tiên, ngược lại còn thắt chặt quan hệ hơn.
Tuy rằng con đường phía trước của Ngụy Minh Tiên như thế nào cũng không liên quan gì đến Mạnh Cảnh Xuân, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy mơ hồ bất an.
Thật ra nàng đã đoán ra được Ngụy Minh Tiên chính là người của thái tử, nhưng thật sự không ngờ Hoàng thượng lại dung túng cho việc Thái tử kéo bè kết đảng. Mà nói đúng ra, thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về thái tử, cũng chỉ có một mình nàng đần độn như vậy, tự đưa đầu ra cho người khác chém.
Mạnh Cảnh Xuân than thở trong lòng, cúi người ôm thêm một chồng hồ sơ.
Bạch Tồn Lâm thấy nàng như vậy, tiến lên khuyên giải nàng: “Chuyện này đã được định ra từ lâu rồi, lễ nạp thải lễ ăn hỏi gì đó đều đã làm xong, cũng không thể chỉ vì có một chút nghi kỵ mà không cho cô nương nhà người ta tiến cung nữa, đúng không ?”
Mạnh Cảnh Xuân cười gượng: “Đại hôn của thái tử là chuyện vui, Bạch huynh cần gì phải nói mấy lời dư thừa như vậy.” Dừng một chút, lại nói: “Ta thật sự rất bận, không thể tiếp đón Bạch huynh được, ngày khác nhất định mời Bạch huynh uống rượu, còn hôm nay thì thật ngại quá.”
Bạch Tồn Lâm nhẹ thở dài, lại qua giúp nàng chuyển thêm một chuyến hồ sơ, sau đó mới cáo từ.
Sau khi hắn đi khỏi, Mạnh Cảnh Xuân mới suy nghĩ cẩn thận, hiểu ra vì sao vài ngày nay lại có mấy người chỉ trỏ bàn tán mỗi khi nàng đi qua đi lại giữa các nha môn. Đơn giản là cười nàng không thức thời, trứng mà đòi chọi với đá, chỉ là một tiểu lại be bé mà muốn lay động vị trí của Ngụy Minh Tiên sao? Dám đắc tội với người ta sao? Sau lưng người ta chính là thái tử đấy.
Mạnh Cảnh Xuân ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng ổn định trở lại. Không thể suy nghĩ về những chuyện quá xa, để ý đến ánh mắt của người khác để làm gì đâu? Mình sống tốt được một ngày thì chính là một ngày.
Nàng vẫn bận như vậy cho đến chạng vạng tối, cánh tay đau nhức, cổ cũng vô cùng đau đớn, như là vừa bị ai tẩn cho một trận vậy. Vốn dĩ nàng còn định sao chép hồ sơ vụ án rồi mới đi, nhưng vừa mới viết được ngày tháng thì đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vỗ đầu ‘bộp’ một phát rồi vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc trở về quan xá.
Lúc về đến nơi thì trời đã tối đen, mấy con thiêu thân bay tán loạn xung quanh đèn lồng, giống như còn đang là mùa xuân vậy.
Mạnh Cảnh Xuân vào nhà bếp, một đầu bếp họ Lục thấy nàng tới, vội nói: "Mạnh đại nhân, thức ăn mà ngài dặn hai ngày trước đã được chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, đều để ở trong hộp thức ăn này.” Nói xong liền đưa hộp thức ăn cho nàng.
Mạnh Cảnh Xuân vội lần mò ra mấy đồng tiền, đưa cho hắn, nói: “Phiền ngươi rồi.”
Tiểu Lục nói: "Không phiền, chỉ là mấy món đơn giản thôi mà.” Hắn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Mạnh Cảnh Xuân, lại nói: “Hôm nay hái được một ít rau dại, đang trộn nhân bánh, định làm bánh bột. Nếu Mạnh đại nhân có thể chờ một chút là có thể ăn bánh bột nóng hôi hổi, hay là ngồi một lát ở nhà bếp đi?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, lại nói: "Làm bánh bột sao?"
Tiểu Lục nói: "Đúng vậy. Mạnh đại nhân không phải người kinh thành, chắc chưa từng ăn qua món bánh bột này phải không ?”
“Đã từng ăn rồi.” Mạnh Cảnh Xuân có chút hoảng hốt, "Gia mẫu là người kinh thành, lúc trước thường làm cho ta ăn."
Tiểu Lục cười cười, đổ nguyên liệu vào một cái bát lớn bên cạnh bếp, trộn lên để làm nhân bánh, sau đó một đầu bếp khác đem bột gạo nếp đến. Mạnh Cảnh Xuân tìm cái ghế, ngồi xuống, nhìn bọn họ gói từng viên bánh bột, lẩm bẩm: “Hồi trước, khi gia mẫu còn sống, ta cũng từng gói bánh bột cùng với bà ấy. Nhưng sau khi bà mất đi thì ta cũng không ăn nữa.”
Tiểu Lục là một người có tâm tư tinh tế, hôm nay thay Mạnh Cảnh Xuân chuẩn bị mấy món ăn, thấy đều là những món dùng khi đi cúng, liền đoán ra được chắc là Mạnh Cảnh Xuân muốn đi cúng bái ai đó. Bây giờ lại nghe nàng nói mấy lời này, nghĩ có lẽ hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân nàng.
Một lát sau, ngoài cửa có động tĩnh, Mạnh Cảnh Xuân nhìn qua, thấy Thẩm Anh vén rèm cửa bước vào.
Tiểu Lục cũng quay sang nhìn, thấy Thẩm Anh thì vội vàng nói: "Tướng gia muốn ăn gì?"
Thẩm Anh chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, thấy trong nhà bếp hiện giờ đã vắng vẻ, chắc cũng không còn gì để ăn, liền nói: “Gì cũng được.”
Hắn nói xong thì ngồi xuống đối diện Mạnh Cảnh Xuân.
Nếu đổi lại là ngày trước, Mạnh Cảnh Xuân nhất định phải nhảy dựng lên nịnh nọt hành lễ với hắn, nhưng hôm nay nàng lại chỉ ngồi im không nhúc nhích, không hề có tinh thần gì.
Thẩm Anh chỉ cho rằng nàng gặp phải khó khăn gì nên mới như thế, liền quay đầu sang nói với Tiểu Lục: “Còn rượu mơ không ? Lấy một ít đi hâm nóng đi.”