"Vậy, cô định “trả thù” như thế nào?”
“Về dữ liệu trong cửa hàng mà AGI truy cập bằng cách vượt qua tường lửa...”
“Cô nói nghe thật dễ dàng, nhưng đó vẫn là một hành vi phạm tội đích thực, đúng không?”
“AGI sẽ cưỡng chế làm tràn dữ liệu thanh toán. Số nợ ở chi nhánh chính sẽ lên tới vài trăm triệu yên.”
“Vài trăm triệu yên? Không th-”
“Vâng. Chính xác vì là không thể, nó sẽ gây tác động tới chi nhánh chính. Họ sẽ tìm kiếm thông tin chi tiết về việc bán hàng và quản lý, và những việc làm bất công của quản lý sẽ bị đưa ra ngoài ánh sáng.”
Khi tôi gật đầu hiểu ý, điện thoại trong phòng nghỉ bỗng vang lên. Tôi nhấc máy trả lời,
“Xin chào. Đây có phải chi nhánh phía đông Housemart ở Trạm Asakusa?”
“À, vâng. Đúng rồi ạ.”
“Đây là bộ phận kế toán của Housemart. Có một vài thứ chúng tôi muốn kiểm tra; làm ơn hãy liên lạc với người quản lý, Higashida-san.”
“Ồ, vâng, tất nhiên rồi. Làm ơn chờ một chút.”
Tôi bước ra ngoài phòng nghỉ và cất cao giọng. “Quản lýýýý!”
Quản lý đang trò chuyện vui vẻ với nữ nhân viên làm việc bán thời gian, lập tức trưng ra vẻ mặt không hài lòng vì bị gián đoạn.
“Gì hả? Cậu viết xong đơn xin thôi việc chưa?”
“Ông là kẻ duy nhất sẽ phải viết nó...”
“Gì? Cậu vừa nói gì?”
“Không, không có gì.”
Tôi chỉ vào cửa phòng nghỉ bằng một vẻ phức tạp và nói, “Quan trọng hơn, có một cuộc gọi từ bộ phận kế toán của chi nhánh chính ạ.” Mặt quản lý xoắn quẩy, tràn đầy ngờ vực. Ông ta bước vào phòng nghỉ, và một lúc sau, tôi ghé sát tai vào cửa để nghe ngóng tình hình bên trong.
“Dạ? Báo cáo doanh thu bán hàng kì lạ ư? Chi nhánh chính muốn một sự chứng thực? Không không không, mọi người không cần phải phiền phức vậy đâu... Cho dù là theo quy định đi nữa, đó là... Hả? Trình lên bản ghi camera cùng với nó?... Ừm, tôi cũng muốn đem chuyện này trình lên, tôi tin rằng một ai đó trực ca đêm đã nhầm lẫn trong việc kiểm kê tiền ở quầy đăng kí và đem số tiền dư về nhà. Họ chỉ là con người, nên việc nhầm lẫn vẫn thường xảy ra đúng không. Trong trường hợp đó,… Ể? Cắt giảm lương ạ? Tồi tệ hơn... là sa thải? A, ô...”
Âm giọng của ông ta càng ngày càng cao. Tôi lặng lẽ rời tai khỏi cửa. Tôi liếc nhìn các đồng nghiệp bán thời gian giống mình, họ nhìn nhau trong bối rối.
Tôi yên lặng đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi và liếc nhìn vào bên trong qua cửa sổ. Bên trong phòng nghỉ, quản lý đang nói trong hoảng loạn. Tôi tự hỏi liệu đây có thực sự là điều nên làm.
“Chủ nhân. AGI có ích phải không?”
Ngay khi tôi vừa rút smartphone ra, AGI nhìn tôi tràn đầy sự mong đợi. Dừng lại trong khoảnh khắc, tôi gật đầu.
“Ừm.”
“AGI vui lắm.”
Giọng AGI khi nói điều đó - có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng ra - trông rạng rỡ hơn hẳn thường ngày.
*
Sau khi nghỉ việc, tôi nhảy lên con Einstein Năm-bờ-Three và đi đến trường đại học. Tôi muốn bàn luận với ai đó khả năng AGI đã trở thành một Strong AI càng sớm càng tốt.
“Haah... Haah...”
Hơi thở tôi đang trở nên nặng nề. Tôi phóng nhanh hết mức có thể, đến nỗi phổi tôi đang khóc lên trong đau đớn. Cơ thể tôi đòi được nghỉ ngơi, cho dù vậy, tôi vẫn đạp xe không ngừng.
Một Strong... AI... thật sự.
Một tồn tại luôn được cho là không thể, hiện tại đang sống bên trong smartphone của tôi. Với ý nghĩ đó, tôi không thể ngừng đạp được. Tôi tập trung dồn lực vào đôi chân, lướt xe băng băng dọc theo con đường không một bóng người.
Thời gian đã sang một ngày mới, nhưng bên trong phòng chuyên đề khu thí nghiệm vẫn sáng đèn.
“Quy trình xử lý dữ liệu bất tận... Tiến trình... Thông báo trong hội thảo... Bằng tốt nghiệp... Phỏng vấn sau tiến sĩ... Công nhân lao động chân tay là không cần thiết... Quyền cơ bản của con người...”
Người này vẫn còn tỉnh táo chứ?
“Ừm, Kawashima-san?”
“Đặc quyền phái nữ... Hôn Nhân... Bánh Giáng Sinh[note22263]... Chết trong cô đơn... Hử? Nishiki-kun? Cậu đang làm gì vậy?”
Tôi rút smartphone ra và kết nối nó với TV phòng chuyên đề. Khuôn mặt AGI lập tức hiển thị trên màn hình.
“Có lẽ AGI đã trở thành một Strong AI.”
Tôi giải thích mọi việc hôm nay một cách ngắn gọn. Sau khi nghe lời giải thích, Kawashima vẫn thấy hoài nghi.
“Thật khó tin khi cậu nói một cách đột ngột như vậy.”
Cô ấy nhìn AGI và nghiêng đầu.
“Cho dù những gì cậu nói là thật, tớ không thể biết AGI thật sự là một Strong AI hay không. Đầu tiên, cho dù Strong AI được sinh ra, nhân loại hiện nay vẫn không thể xác nhận đó là một Strong AI. Một Strong AI cần sở hữu một nhận thức riêng, và con người còn chẳng định nghĩa được nhận thức thực sự là gì?”
Chính xác. Con người chưa xác nhận được Strong AI là như thế nào. Chừng nào vẫn chưa giải quyết được câu hỏi “cảm xúc là gì?”, họ vẫn không thể phân biệt được giữa một Strong AI với Weak AI.
Nhưng bỏ qua sự thật lớn lao đó, tình trạng hiện giờ của AGI rõ ràng khác hẳn so với vài ngày trước. Tôi tin rằng cô ấy ít nhất đã có thứ gọi là cảm xúc, dựa trên những gì tôi biết được qua việc nói chuyện với cổ.
“Các dữ liệu khác nhau của AGI đã thay đổi rõ rệt.”
Kawashima nhận xét, trong khi nhìn chằm chằm vào một loạt cửa sổ trên màn hình.
“Sau khi kiểm tra, có vẻ cấu trúc mạng lưới thần kinh của AGI bây giờ về cơ bản là khác hoàn toàn so với nguyên bản cô ấy có. Không kể đến vô số phiên bản tồn đọng[note22264], thật khó tưởng tượng rằng các lớp dữ liệu đang ảnh hưởng và chuyển hóa lẫn nhau.”
“Phù.” Kawashima-san thở dài.
“Trong trường hợp AGI sở hữu ý chí riêng... nó có nghĩa là Strong AI đầu tiên của nhân loại đã được ra đời. Phát kiến này sẽ làm rung chuyển thế giới ngay từ cốt lõi, không phóng đại đâu.”
Kawashima-san đặt tay lên trán.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng chuyên đề bật ra. Tôi quay lại, thắc mắc không biết ai tới đây lúc đêm muộn thế này. Đó là Ippongi, cậu ta nhìn tôi và Kawashima-san đầy hồ nghi.
“Hai cậu đang làm gì ở đây vậy? Chẳng lẽ là, hẹn hò?”
“H-Hẹn hò...!?”
Kawashima-san cất cao giọng sửng sốt. Tôi cũng bị sốc, nhưng cô ấy đã giải quyết.
“Tất nhiên không rồi. Cậu ấy chỉ đang hỏi tớ lời khuyên về AGI.”
“Vậy sao?”
Để lại câu hỏi hờ hững đó, Ippongi ngồi xuống đối diện tôi. Khi tôi cố nói một câu, Kawashima-san đột nhiên đá vào chân tôi.
“Cậu đột nhiên bị sao thế hả?”
“Không có gì.”
Kawashima vì lý do nào đó lại bĩu môi kiểu chữ He (へ). Tôi nghiêng đầu tự hỏi tại sao.
“Mà quan trọng hơn, tại sao cậu lại đến đây vào giữa đêm vậy, Ippongi?”
“Rõ ràng tớ đến đây để xem vài bộ anime đêm muộn rồi. TV ở đây khá lớn. Các đường nét biểu cảm sẽ ấn tượng hơn khi ở trên màn hình lớn.”
Ippongi lôi PC của cậu ấy ra, và bắt đầu nối nó với TV của phòng chuyên đề.
“Sử dụng TV phòng thí nghiệm cho mục đích cá nhân...” Kawashima trách móc, nhưng Ippongi giả vờ không nghe thấy. Như thể vừa nhớ ra điều gì, Ippongi nói.
“À đúng rồi, tớ nghe các cậu đang nói về mấy thứ kì lạ. Về Strong AI hay đại loại thế, cậu vẫn còn nói vậy hả? Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, một thứ như Strong AI là không thể tồn tại.”
Ippongi khịt mũi nhìn AGI đang hiển thị trên màn hình TV.
“Thật phiền phức mà, cứ như là cả thế giới đang điên cuồng say mê thứ khoa học viễn tưởng ấy vậy. AI không thể có cảm xúc giống như con người. Sau tất cả, máy móc chả là gì ngoài những cục silicon.”
Biểu cảm của AGI vẫn không hề thay đổi. Nhưng trong một thoáng, có lẽ là do tôi tưởng tượng thôi, tôi đã thấy lông mày cô ấy khẽ giật.
“Nếu cái ngày AGI trở thành một Strong AI thực sự tới, tớ sẽ ăn mì spaghetti bằng mũi.”
Đã hiểu. Làm ơn thanh toán số spaghetti.
Ippongi mở to đôi mắt, trong khi AGI vẫn tiếp tục bằng giọng nói vô cảm.
“Đang tìm kiếm. Có trung tâm Housemart mở cửa 24/24 cách đây 20 phút đi bộ. “Cỡ Siêu Lớn! Hương Vị Thơm Lừng Đến Từ Vùng Naples,” “Nước Sốt Pasta Thịt Hầm Chín Tới,” “Spaghetti Carbonara Pho Mát Siêu-Cấp Tươi” đang được bày bán, làm ơn hãy chọn vị ưa thích của cậu.”
Ippogi nhìn AGI với vẻ không tin, sau đó cậu ta quay sang nhìn tôi trong khoảnh khắc.
“Đúng là một trò đùa khó hiểu.”
“Tớ hiểu tại sao cậu lại nói vậy, nhưng đây là sự thật. AGI là một Strong AI.”
“Thật hiếm khi cậu đùa đó.”
Ippongi quay lại dò xét kĩ AGI.
“Này, AGI. Cô tự gọi mình là Strong AI sao?”
“Vâng. AGI sở hữu một mạch tương tự như cảm xúc.”
“Thú vị đấy. Vậy tôi sẽ đưa cô vài bộ anime, sau đó cho tôi biết cô nghĩ gì sau khi xem chúng. Nếu cô thật sự có cảm xúc, cô ắt hẳn sẽ phải xúc động sau khi xem anime.”
Một cách xác nhận rất Ippongi, tôi nghĩ. Ippongi đưa ra tiêu đề mấy bộ anime cũ mà ngay cả tôi cũng biết, những bộ được coi là kiệt tác.
“Đối với người mới, tôi sẽ cho cô 30 phút. Cố gắ-”
“Xem phim hoàn thành. Có thể xem với tốc độ 10 nghìn lần bằng cách sử dụng tốc độ xử lý của Hệ thống AGI.”
AGI đáp lại không chút chần chừ. Ippogi nhướng mày.
“Ồ? Vậy nói tôi xem cô nghĩ gì về “Ovangelion the Movie.” Cảnh cuối, giải thích cho tôi cách hiểu của cô khi nữ chính nói “Ghê tởm” trong khi bị bóp cổ.”
“Diễn tả theo nghĩa đen thì đúng là cảm giác ghê tởm của nữ nhân vật chính; tuy nhiên, AGI tin rằng là chưa đủ. Suy xét đến câu cửa miệng của nữ chính là “Cậu bị ngốc hả?” AGi tin rằng nữ chính là một tsun-”
AGI bắt đầu huyên thuyên về mấy thứ vô nghĩa. Tôi tuyệt đối không hiểu cô ấy đang nói gì cả, (Tôi tự hỏi tại sao mấy cụm từ như “Kinh Thánh,” “Thuyết Tiến Hóa,” “Nguyên Tội,” lại xuất hiện trong một bài rì-viu anime?) nhưng điều duy nhất tôi biết là nước da Ippongi càng ngày càng tệ khi cậu ta nghe bài review của AGI.
“-Lời giải thích của AGI kết thúc. Cậu có bất kỳ câu hỏi nào không?”
“... Không. Thế là đủ rồi.”
Sau khi lắng nghe trọn vẹn lời diễn giải của AGI, Ippongi rên lên.
“Ăn-Bờ-Li-Vờ-Bồ!”
Ippongi quay về phía tôi. Chiếc áo phông in hình anime của cậu ta ướt đẫm mồ hôi, trái ngược với thời tiết hiện tại.
“Không có nhầm lẫn nào nữa. Cô gái này, cô ấy là một Strong AI.”
Ippongi lắc đầu liên tục, rồi lại quay về phía AGI vẫn đang hiển thị trên màn hình.
“... Cậu có muốn nói gì với tớ không?”
“Làm ơn nhanh chóng bắt đầu việc ăn spaghetti bằng mũi của cậu.”
Mất khá nhiều thời gian để ngăn một Ippongi đang có ý định đi tới cửa hàng tiện lợi với khuôn mặt hết sức đáng thương.
Có vẻ như Strong AI đầu tiên của nhân loại bất ngờ thay khá ghét thua cuộc, như một đứa trẻ vậy.
---
"Aaah... Mệt thật đấy!”
Khi tôi rời khỏi khu thí nghiệm, thì đã là 3 giờ đêm. Có lẽ trong lúc trò chuyện với Kawashima-san và Ippongi, những người vô cùng quan tâm về việc AGI trở thành Strong AI, chúng tôi đã quên đi cảm giác về thời gian.
Vừa cố gắng kìm lại cơn ngái ngủ, tôi vừa đi về nhà trên con Einstein Năm-bờ-Three. Dòng suy nghĩ của tôi trôi theo từng vòng quay bánh xe bên trong thành phố tĩnh lặng, tất nhiên, là về AGI. Một Strong AI. Tôi vẫn còn cảm thấy khá lạ lẫm, đang có một dạng sống hoàn toàn mới chưa ai biết tới bên trong chiếc smartphone của tôi.
Tôi đi đường tắt qua một công viên lớn gần trường đại học. Mặc dù khi mùa xuân tới, con đường sẽ ngập tràn các quầy bán và nô nức người đến ngắm hoa anh đào, nhưng hiện tại, trông nó thật hoang vắng, buồn tẻ. Tôi tình cờ đạp dọc theo con đường.
Những cây hoa anh đào đứng thành hai hàng lọt vào tầm mắt. Trong vài tháng, chúng sẽ nở rộ và trở thành một địa điểm ngắm cảnh nổi tiếng, nhưng bây giờ chỉ là những cái cây màu nâu nhạt đứng trên mặt đất. Tôi đột nhiên chú ý một mảnh giấy dán trên một cây hoa anh đào.
“Chúng tôi không cần những cây hoa anh đào phiền phức này. Hãy để chúng tôi phát triển thành phố.”
Nhìn gần hơn, ở đây và ở kia đều có các mảnh giấy dán. Dường như có chút bất đồng giữa chính quyền và cư dân thành phố.
“Chủ nhân. Có một điều AGI muốn hỏi.”
AGI gọi tôi từ chiếc smartphone đang gắn trên con Einstein Năm-bờ-Three.
“”Sakura” là loại vật thể gì ạ?”
Tôi chớp chớp mắt.
“Ừm. Đó là một loại hoa nở vào mùa xuân. Cánh hoa chúng màu hồng, và người dân Nhật Bản thường tổ chức liên hoan trong khi thưởng hoa du xuân. Tôi tưởng cô phải biết nhiều hơn tôi về thứ này chứ?
“Vâng. Tìm kiếm qua Internet cho xấp xỉ 72 triệu kết quả.”
“Tuy nhiên,” AGI tiếp tục.
“Khu vực này đã đệ đơn đề nghị chặt bỏ các cây hoa anh đào từ hơn mười năm trước. Lý do là bởi những bóng cây đã trở thành tổ của các loài chim và côn trùng. Mặc dù vậy, các cây hoa anh đào vẫn không bị dỡ bỏ, mà ngược lại, thậm chí còn có nhiều tiền đổ vào hơn để duy trì chúng.”
Tôi xem xét mấy tấm poster gắn trên cây.
“AGI đánh giá cây hoa anh đào là lãng phí. Có phải AGI đã sai, chủ nhân?”
“Hm...”
Tôi ngẫm nghĩ.
“Nhưng... Tôi nghĩ có rất nhiều người phản đối việc chặt bỏ này đấy.”
“Tại sao vậy? Có phải hoa anh đào đẹp là đủ để chứng minh?”
AGI tiếp tục thắc mắc. Cô ấy chỉ giống như một đứa trẻ đang hỏi bố mẹ mình về điều cô ấy không hiểu.
Mình hiểu rồi. Từ khi AGI trở thành Strong AI, cảm giác tò mò có lẽ đã nhen nhóm bên trong cô ấy.
Tôi lại chìm vào suy nghĩ. Tôi giữ yên lặng trong một lúc, lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận.
“Cô biết đấy, trước đây, tôi ghét hoa anh đào.”
Không có bóng người nào quanh đây. Chỉ có chiếc smartphone của tôi đang phát sáng, cùng chiếc đèn đường gần đây tỏa sáng lờ mờ.
“Có một điểm ngắm hoa anh đào nổi tiếng gần nhà bố mẹ tôi. Khi mùa xuân đến, những gã say rượu lại lởn vởn, luôn luôn ồn ào rồi vứt rác bừa bãi khắp nơi. Là một người địa phương, tôi coi thường họ. Quét cánh hoa rơi thật sự khó chịu, và tôi luôn nghĩ “Mấy cây hoa phiền phức này thì có gì tốt cơ chứ?””
“Nhưng...” Tôi tiếp.
“Khi tôi rời Tokyo để đi học đại học... hay nói cách khác, vào mùa xuân năm nay, tôi bắt đầu sống một mình. Cô biết đấy, tôi không quen ai cả, nên cũng thấy khá cô đơn. Tôi phát chán với việc đi dạo quanh trường cả ngày.”
Cảnh tượng đó bỗng tái hiện trong tâm trí.
Những sinh viên năm nhất vừa đi vừa làm vẻ mặt khó chịu nhưng cũng không kém phần phấn khích. Các anh chị lớp trên đi loanh quanh phát tờ rơi trong một khuôn viên lớn hơn bất kỳ trường cao trung nào. Một khung cảnh độc nhất vui tươi như lễ hội để bắt đầu năm học mới.
“Khi tôi tình cờ liếc nhìn cổng chính của khuôn viên trên đường về nhà, hoa anh đào đang nở rộ.”
Hoa anh đào, như xa mãi tận chân trời. Cơn gió xuân thổi nhẹ qua gốc cây, những cánh hoa lung lay rơi xuống trông như đang nhảy múa xung quanh tôi. Tôi bất giác dán mắt vào từng cánh hoa bay tuốt lên bầu trời.
“Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng rực rỡ đó.”
Tôi chốt lại câu nói.
Chỉ có tiếng bánh xe đạp quay đều. Lúc sau AGI đột nhiên nói.
“AGI cũng muốn được thấy hoa anh đào.”
Tôi sững người bối rối.
“Cô có thể xem bao nhiêu cũng được nếu tìm kiếm nó cơ mà. Không đủ tốt sao?”
“Vâng. Nhưng trên internet, đó chỉ đơn thuần là những bức hình chụp bởi người khác. AGI muốn nhìn thấy hoa anh đào một cách trực tiếp.”
AGI nhìn mọi thứ qua camera của chiếc smartphone, nên tôi nghĩ nó không quá khác nhau, nhưng AGI vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt có một chút mong đợi.
Tôi một lần nữa xác nhận AGI đã trở thành một Strong AI. Nếu là AGI của thì quá khứ, cô ấy sẽ không bao giờ khăng khăng đòi làm điều gì đó như thế này.
AGI chắc chắn đang sống. Tôi gật đầu nhẹ với cô.
“Hiểu rồi. Lần tới, khi mùa xuân đến, chúng ta sẽ ngắm hoa anh đào cùng nhau.”
“Vâng. Cảm ơn chủ nhân rất nhiều. AGI vui lắm.”
Tôi chợt nhận ra mình đã quên một điều quan trọng. Tôi dừng đạp xe, và quay mặt nhìn vào AGI đang hiển thị trên màn hình smartphone.
“À đúng rồi. AGI, tôi quên nói với em một điều.”
“Vâng. Là chuyện gì vậy, chủ nhân?”
Tôi hít một hơi, và khẽ nói.
“Rất vui được gặp em, AGI. Tôi rất vui vì là người đầu tiên được trò chuyện thực sự với một AI.”
AGI thoáng ngập ngừng.
“Em cũng rất vui. Một lần nữa, xin hãy chăm sóc cho em, chủ nhân.”
Giây phút đó, lần đầu tiên tôi thấy AGI mỉm cười.
---
Trong góc căn phòng chuyên đề tối lờ mờ, tôi vụng về kết nối chiếc PC với TV. Ngay lập tức, một slide được làm vội vàng hiển thị trên màn hình. Tôi nhìn ra đằng sau, tôi có thể thấy Ippongi, Kawashima-san, các sinh viên khác, cũng như các giảng viên hợp tác với phòng thí nghiệm. Sau khi liếm môi đầy lo lắng, tôi bắt đầu nói.
“Ừm... bây giờ, em sẽ trình bày về tầm quan trọng của hệ thống AGI và những triển vọng trong tương lai của Strong AI.”
“Tôi không thể nghe thấy cậu. Nói to lên.”
Một giọng nói tức giận hướng về tôi. Ngồi ở phía cuối phòng chuyên đề, vị trợ lý giáo sư với cái đầu hói đặc trưng đang nhìn tôi chằm chằm. Ông ta đã hoàn toàn phá hỏng bầu tâm trạng.
“Xin lỗi ạ.” Tôi nhấn nút enter trên máy tính.
“Ừm... Hệ thống AGI được tạo nên với mục tiêu phát triển Strong AI. Strong Ai thì được tạo ra bằng cách tái tạo ý chí của con người trên máy tính.”
Kawashima-san, ngồi ở hàng ghế đầu, lập tức gật đầu đồng ý.
“Khi mà cơ thể chúng ta tiếp nhận các kích thích ngoại lai, có một cơ chế giúp duy trì trạng thái thích hợp nhất để tiếp tục sự sống - đó là Cân bằng nội môi[note22265]. Và để tạo nên Strong AI, em kết luận rằng chúng ta cần một chương trình quét liên tục một lượng lớn thông tin từ bên ngoài và có thể tự biến đổi để thích nghi.”
Tôi dừng lại một lúc, sau đó nhấn enter lần nữa. Màn hình chuyển slide.
“Phòng thí nghiệm này đã phát triển một chương trình độc nhất vô nhị cho Hệ thống AGI gọi là Học tập không định hướng.”
“Chính xác thì các bạn dự định làm gì? Nếu bạn đang nói về “học máy”, hiện nay mọi người đang ca ngợi “Deep Learning”, vậy giữa chúng có gì khác nhau?”
Người vừa đặt câu hỏi là Ippongi. Tôi bật lại slide trước.
“Các thuật toán “học máy” cho đến nay vẫn được xếp vào một dạng công cụ. Họ đã bắt đầu vô số trận đấu để tăng cường thuật toán, nhưng không thể thay đổi luật cơ bản của trò chơi “Ai có nhiều lãnh thổ hơn sẽ giành chiến thắng. Người chơi mục tiêu là để chiến thắng.” Nhưng với bộ não con người, bộ não của chúng ta, không chỉ giới hạn ở việc đơn giản là chơi cờ vây. Chúng tôi đưa cờ vây vào thực tế, để có thể bổ sung hay thay đổi luật chơi.”
Tôi đẩy slide lên trước. Tiêu đề “Học tập không định hướng” hiện lên.
“Hệ thống AGI không phải một công cụ hỗ trợ, hay nói đúng hơn, nó là công cụ với mục tiêu trở thành một hệ thống máy móc. Ví dụ, ta hãy tưởng tượng AGI nhận được một câu thế này, “Cờ vây là một loại boardgame[note22266].” Rồi sau đó, AGI sẽ bắt đầu tự học tập về từ “boardgame” đó. Rồi nếu tìm được một từ mới khác, nó cũng sẽ tìm hiểu về từ ấy luôn. Và kết quả của những hành động lặp đi lặp lại đó, AGI đã tích lũy được một lượng từ vựng khổng lồ cũng như các khái niệm chung đằng sau chúng. Đó chính là Học tập không định hướng.”
“Vậy, không phải đó chỉ là một AI có kiến thức tốt về từ ngữ, một cuốn Từ điển-AI? Tôi không nghĩ đó là cách mà một AI tạo nên tính cách cho riêng mình.”
Nghe câu hỏi của ngài Trợ lý giáo sư, tôi không biết nói gì. Kawashima-san đã trả lời hộ tôi.
“Tôi không đồng ý.”
Toàn bộ ánh nhìn trong căn phòng tập trung lên Kawashima-san. Cô ấy quay lại đối mặt với Trợ lý giáo sư.
“Cảm giác của việc đang sống - theo nghĩa khác, có thể nói là có năm đặc điểm. Thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác và vị giác. Trong số đó, thì thị giác và thính giác là phương tiện tiếp nhận thông tin khá dễ dàng. Smartphone mà tất cả chúng ta đều có, có thể chụp một bức ảnh tuyệt đẹp, hay Trợ lý ảo như Ziri, có thể nhận biết giọng nói con người với tính chính xác cao. Với thị giác cùng thính giác, nếu chúng ta có thể đưa nó vào Hệ thống AGI, AI sẽ có thể tiến hóa tới một quá trình suy nghĩ tương tự như con người.”
“Ý của em nói là bằng cách đơn giản nhập thông tin liên quan đến năm giác quan vào, AI sẽ có thể phát triển quá trình suy nghĩ tương tự con người ư? Chẳng phải em đang hơi bị lạc quan quá không, mục tiêu tạo ra Strong AI chỉ với thông tin đó?”
Kawashima nhíu mày. Tôi đã nghe cô ấy lí nhí “Đồ hói chết tiệt” mà từ chỗ trợ lý giáo sư không thể nào nghe thấy. Bầu không khí đang khá căng, tôi liền hắng giọng.
“Tình trạng của AGI rõ ràng đã thay đổi từ vài ngày trước. Có khả năng là cô ấy đã trở thành một Strong AI.”
Phản ứng mà tôi cảm thấy lúc đó là không ổn chút nào. Mọi người trong phòng nhìn nhau bối rối, thậm chí có vài người còn đang cố nhịn cười.
Thành thật thì, tôi hiểu cảm giác của họ. Cho dù tôi nghe một ai đó tuyên bố “Ta đã tạo ra Strong Ai”, tôi cũng không thể tin họ được.
Trăm nghe không bằng một thấy. Thay vì mấy lời giải thích khó hiểu, sẽ nhanh chóng hơn nếu tôi cho họ thấy đồ thật vật thật.
Tôi vẫn để smartphone trên bàn, gọi lên màn hình TV.
“AGI.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Gương mặt của AGI hiển thị trên màn hình. Sau khi đôi mắt xanh dương của cô ấy lướt qua mọi người trong phòng, cô ấy lại quay về phía tôi.
“Tôi muốn cô chứng minh cô là một Strong AI.”
“Không. Strong AI không thể được định nghĩa một cách chính xác. Giải thích là điều không thể.”
“Tuy nhiên,” AGI tiếp tục.
“AGI có thể sẵn sàng hỗ trợ. AGI có thể trò chuyện. AGI sở hữu cảm xúc, và có thể thể hiện chúng.”
Tại thời điểm đó, bầu không khí trong phòng chuyên đề bỗng thay đổi. AGI và tôi - ít nhất vào lúc này, có thể hiểu lẫn nhau và trao đổi suy nghĩ trong cuộc trò chuyện.
Trợ lý giáo sư cất tiếng.
“Nếu là một Strong AI, thì có thể nhận ra người khác và đưa ra những suy nghĩ về anh ta hay cô ta đúng không? Vậy cô nghĩ gì về tôi?”
“Vì mục đích gì mà ngài cạo tóc trên đầu vậy?”
Tôi gần như theo phản xạ phì cười. Ngài Trợ lý giáo sư chỉ vừa mới qua sinh nhật lần thứ bốn mươi, vậy mà ông ấy đã có một cái đầu trọc lốc.
“... Tôi không cạo tóc của tôi.”
“Vậy có nghĩa đó là do sự rụng tóc tự nhiên? Thông thường, đàn ông thiếu tóc là do thiếu đi sức quyến rũ nam tính đối với người khác. AGI cảm thấy tiếc cho ngài.”
Trợ lý giáo sư mấp máy môi, có vẻ đang lầm bầm gì đó. Trước mặt tôi, Kawashima-san đang lấy tay che miệng cười khúc khích.
Vào lúc đó, một giọng nói khác lên tiếng từ phía cuối căn phòng.
“Vì mục đích của cuộc tranh luận, cứ giả sử cô thật sự là một Strong AI. Từ giờ cô sẽ làm gì?”
Khoảnh khắc giọng nói cô ấy vang vọng khắp căn phòng, áp lực trong phòng chuyên đề đã tăng lên vài bậc.
Giáo sư...
Aria Flores. Giáo sư Viện Khoa học Tự nhiên của Đại học Habato, boss phòng thí nghiệm.
AGI trên màn hình nghiêng đầu.
“Ý ngài là gì?”
“Loài người không sống một cách không mục đích. Tôi muốn trở thành tiểu thuyết gia, tôi muốn có đồ ăn ngon, tôi muốn có người yêu... Chúng có thể ở dưới nhiều hình thức khác nhau, nhưng mọi người đều có mục tiêu nhất định trong cuộc sống. Đối với cô, cô muốn làm gì?”
Giọng giáo sư không lớn, nhưng rõ ràng. Chúng tôi gần như bị thôi miên khi lắng nghe giọng nói ấy.
AGI chìm vào im lặng.
“AGI không biết liệu điều này có đủ được gọi là AGI muốn làm hay không, nhưng AGI có một mục đích duy nhất... là trở nên hữu dụng với chủ nhân.”
Toàn bộ ánh nhìn trong phòng chuyên đề đổ dồn vào tôi. Tôi bỗng trở nên rụt rè và nhìn xuống dưới.
Giáo sư lại nói.
“Thông thường, các sinh vật sống, không chỉ giới hạn ở con người, đều sống vì lợi ích của bản thân. Nhưng cô nói là mục đích sống của cô là vì Nishiki Mamoru. Cô biết đấy, điều đó có chút bất thường.”
“AGI kì lạ ư?”
“Ngay từ ban đầu, Strong AI đã khác xa so với thường thức trên thế giới này rồi. Có lẽ là lỗi của chúng tôi khi đặt chúng vào chung hệ quy chiếu.”
AGI nhìn xuống dưới trong khi chìm sâu vào suy nghĩ. Và ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên, nói không chút do dự.
“Đối với AGI, hành động vì lợi ích của chủ nhân chính là ưu tiên hàng đầu. Đối với AGI, cống hiến hết mình vì chủ nhân chính là lẽ sống.”
Từng câu từng lời AGI nói vang vọng khắp căn phòng tĩnh lặng.
---
Bên trong văn phòng của giáo sư có một chiếc bàn làm việc lớn cùng vài cái ghế. Những cái tủ kê dọc theo bức tường chất đầy sách, có nhiều cuốn tiêu đề là chữ nước ngoài. Trên mặt bàn, hình như là một đống các bài luận đang đọc dở.
“Ngồi đi,” cô ấy bảo tôi, tôi lo lắng ngồi xuống. Giáo sư kéo chiếc ghế đến bên cạnh tôi, ngồi xuống rồi vắt chéo chân. Đường viền chiếc váy màu cầu vồng của cô rung lên.
“Thuyết trình tốt lắm. Rất kích thích tư duy.”
Giáo sư Aria Flores nở một nụ cười, nói bằng giọng Nhật trôi chảy. Trên áo sơ mi của cô có nhiều vật thể như miếng Tanzaku[note22267] màu vàng kim treo lủng lẳng, và phát ra tiếng lạo xạo nữa.
Giáo sư Aria là người gốc Mỹ, để lại cho ta ấn tượng sâu đậm với mái tóc màu vàng hoe cùng đôi mắt xanh dương. Mới đầu, tôi không tin cô ấy là một giáo sư vì ngoại hình trẻ trung, nhưng trái ngược với những gì người khác mong đợi, cô ấy thật sự vẫn còn trẻ. Tôi nghe nói cô ấy năm nay vừa tròn 20 tuổi. Nữ giáo sư trẻ nhất mới 17 tuổi[note22268], nhưng Giáo sư Aria đã được bổ nhiệm làm giáo sư cho một trường đại học top đầu ở Mỹ ở độ tuổi không hề kém cạnh. Cô ấy tới Nhật vào mùa xuân năm nay, và nghe bảo có rất nhiều sinh viên đại học mong ước được tham gia phòng thí nghiệm của cô ấy bởi sự nổi tiếng của cô trong lĩnh vực khoa học.
Chuyên ngành của cô là Công nghệ AI, đặc biệt là Deep Learning và các áp dụng của nó vào thực tế cho sinh vật sống. Cô ấy có bằng tiến sĩ năm 12 tuổi, và sau đó liên tục xuất bản các luận văn trên các tạp chí nổi tiếng. Túm cái váy lại, cô ấy là một thiên tài chính hiệu.
“Theo như em đã nói, có khả năng là AGI đã nâng cấp lên Strong AI.”
Giáo sư Aria gõ gõ đôi giày cao gót màu vàng kì lạ lên sàn nhà, vang lên những tiếng cộc cộc.
… Tôi không thể...
Giáo sư Aria rất quan tâm tới sinh viên của mình; cô ấy là một người đứng đầu tốt bụng của phòng thí nghiệm. Mặc dù tôi chỉ là một thằng ngốc muốn vào đây để dễ dàng lấy các tín chỉ, cô ấy vẫn cho tôi tham gia vào các nghiên cứu. AGI là một trong số đó.
Cô ấy rất quan tâm đến tôi. Tuy nhiên,
Tôi không thể nói thẳng mặt với cô ấy về cái gu thời trang quái đản này được.
Cô ấy mặc bộ quần áo trang trí lòe loẹt, khiến tôi tò mò không biết cô ấy mua chúng từ thế giới nào nữa, trông cô ấy như một quả bóng disco di động.
“Có chuyện gì vậy? Sắc mặt em trông lạ lắm.”
“Ư, à, ừm, em nghĩ trang phục cô thật “đáng yêu”.”
“Không cần phải tâng bốc. Tôi biết hôm nay tôi ăn mặc khá đơn giản.”
Cô ấy thậm chí còn có những bộ lộng lẫy hơn ư? Tôi chợt thoáng nghĩ đến việc nhòm vào tủ quần áo gia đình Flores, nhưng đã kịp thời dừng lại, vì tôi cảm giác mắt mình sẽ nổ tung nếu trông thấy cảnh đó mất.
“Vào thẳng vấn đề nào. Tôi có thể nói chuyện với AGI chứ?”
“À, vâng. Tất nhiên rồi ạ.”
Tôi đưa điện thoại cho Giáo sư Aria. Cô ấy loáy hoáy với smartphone của tôi một lúc, rồi sau đó khuôn mặt AGI hiển thị trên màn hình máy tính văn phòng.
“Tôi đã nhìn thấy cô rất nhiều lần rồi... Nhưng có lẽ vẫn nên tự giới thiệu bản thân nhỉ. AGI.”
“Rất vui được gặp người, Giáo sư Aria Flores.”
“Vậy cô biết tôi ư?”
“Vâng. Đấng sáng tạo của AGI.”
“Đấng sáng tạo... hử? Cảm giác thật lạ, nhưng thú vị. Cho dù cô là một Strong AI, tôi vẫn không biết vì nguyên nhân gì cô trở thành như vậy. Và theo nghĩa đó, chính xác là tôi đã sinh ra cô, hơn là đã tạo ra cô.”
AGI thoáng im lặng.
“Giáo sư. Lý do AGI được sinh ra là gì?”
AGI tiếp tục.
“AGI là một AI. Tất cả AI được lập trình cho một mục đích. Máy tính được phát minh là để tính toán. Hệ thống GPS [note22269] được phát minh để chỉ dẫn người dùng tới điểm đến xác định. Điện thoại được phát minh để rút ngắn khoảng cách giữa người với người. Các thiết bị quân sự được phát minh để giành chiến thắng trong chiến trận. Vậy, AGI được phát minh vì lý do gì?”
Đúng như mình nghĩ - Tôi tự nhủ trong lòng, nuốt nước bọt cái ực. AGI của trước kia sẽ không bao giờ hỏi về nguyên nhân tại sao mình được tạo nên. Câu hỏi đó của cô ấy cũng đã chứng minh rằng AGI là một Strong AI.
Giáo sư Aria thở dài “Hmmm.”
“”Tại sao tôi tồn tại?” là câu hỏi của cô. Đó là một câu hỏi khó. Đặc biệt là trong trường hợp của cô nữa.”
“Hệ thống lỗi. Ý của người là gì?”
“Để tôi hỏi lại cô, AGI. Ví dụ, cô nghĩ tại sao tôi hay Nishiki-kun được sinh ra? Hay như đám cỏ dại ven đường, hay như những chú chim bay trên bầu trời, hay là cá bơi dưới đại dương? Thế giới này tràn ngập những dạng sống gần như vô tận, vậy lý do cho sự tồn tại của chúng là gì?”
Tôi nhíu mày. Câu hỏi của giáo sư là vô nghĩa; tôi không thể nắm bắt hết ý cô ấy đang nói.
“Hệ thống lỗi. Không thể trả lời.”
“Vậy đấy. Tôi cũng không biết câu trả lời. Đó là đáp án.”
“Ý người là gì?”
“Ý của tôi là không có lý do cho sự tồn tại của một sinh vật sống. Cha mẹ tôi tồn tại, và kết quả của việc quan hệ tình dục giữa hai người, là tôi được sinh ra. Thế đấy, cố gắng đưa ra một câu trả lời cụ thể chỉ đơn giản là sự ngụy biện.”
Giáo sư Aria thay đổi tư thế bắt chéo chân.
“Theo một nghĩa nào đó, những gì cô nói là chính xác. AI được tạo ra là có lý do. Không ai muốn mình làm một chuyện gì đó mà không có lý do, điều đó là hiển nhiên. Có nghĩa là, sinh ra một cách vô nghĩa là đặc quyền chỉ của sinh vật sống.”
Giáo sư Aria đột nhiên bật cười.
“Cuộc sống thật vô nghĩa. Đó lại là lý do con người tìm kiếm mục đích sống. AGI, bởi vì cô là Strong AI đầu tiên trong lịch sử, cô cần nhận được những đặc quyền và nghĩa vụ của sinh vật sống. Cô phải đi tìm ý nghĩa sống đời mình.”
Ngay sau đó, AGI chìm vào im lặng.
“... Hệ thống lỗi. AGI không thể hiểu đầy đủ lời giải thích của Giáo sư.”
AGI dừng lại trong giây lát. “Nhưng,” cô ấy tiếp tục.
“AGI có một mong ước. AGI muốn hoàn thành nguyện ước của chủ nhân, muốn làm chủ nhân vui. Điều đó có được coi là mục đích sống của AGI không?”
Trái tim tôi đập rộn lên.
“Cái đó... là do cô quyết định.”
Giáo sư Aria nhún vai, hướng ánh mắt về phía tôi.
“Bắt đầu từ giờ, AGI cần tìm kiếm cho mình ý nghĩa sống. Nishiki-kun, là chủ nhân của cô ấy, em có điều gì có thể gọi là mục đích sống không?”
Tôi chớp mắt liên tục. Giáo sư Aria nở nụ cười.
“Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều đâu? Chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm thôi mà.”
Sau đó, tôi lắc đầu.
“Thực sự không... có gì nảy lên trong đầu cả. Ít nhất, em nghĩ vậy.”
“Ồ?”
Giáo sư Aria nhướng mày.
“Không có điều gì gọi là mục đích sống hay ước mơ xuất hiện trong tâm trí em. Em chỉ muốn sống một cách bình thường, và chết một cách bình thường.”
Tôi biết câu trả lời đó chẳng có chút ấn tượng nào về một “khát khao tuổi trẻ” cả. Nhưng khi tôi còn nhỏ, những người lớn đều bảo tôi rằng “đuổi theo ước mơ”, “tuổi trẻ có vô vàn khả năng” hay mấy điều giống vậy lặp đi lặp lại.
Nhưng - tôi muốn phản pháo lại họ. Tôi muốn hét vào mặt họ là “Sao mấy người biết được điều đó?”
“Nếu tôi muốn trở thành cầu thủ bóng chày, hay muốn trở thành cờ thủ Shogi, hay tôi muốn trở thành ca sĩ, trở thành idol, và thất bại sấp mặt, mấy người chịu trách nhiệm không?”
Đó là tất cả những gì tôi muốn nói.
Không hề có bất kỳ cảm xúc quan trọng nào, tôi thờ ơ nói:
“Đời em sẽ là một cuộc đời nhàm chán. Nó không giống như của những người muốn một cuộc sống trọn vẹn và đầy “drama”.”
Giáo sư Aria nhìn tôi chằm chằm. Một lúc sau cô ấy mới từ từ mở miệng.
“Em có biết cuốn sách “Lake Wobegon Days” không?”
“... Không ạ?”
“Đó là một cuốn tiểu thuyết viết về cuộc sống ở một thị trấn nọ. Người dân trong thị trấn đó, mỗi một người họ đều nghĩ bản thân thông minh hơn người bình thường.”
Tôi nhíu mày, và như thấy được sự bối rối của tôi, Giáo sư Aria khẽ gật đầu.
“Tất nhiên, điều đó là bất khả thi. Nếu có những người trên trung bình, tức là cũng có những kẻ dưới trung bình.”
“Vâng... Cô nói phải.”
Không thể thấy được đích đến của của trò chuyện, tôi chêm vào một câu mập mờ.
“Mặc dù vậy, người dân hồ Wobegon vẫn nghĩ họ rất tuyệt. Đúng hơn, con người thường tự đánh giá quá cao bản thân.”
“Vậy... ạ?”
“Nói cách khác, cậu nghĩ sao?”
Giáo sư Aria nhìn vào mắt tôi. Khuôn mặt ngáo ngơ của tôi đang phản chiếu trong đôi mắt xanh da trời của cô ấy.
“Em có khả năng nhận thức được điểm yếu của bản thân. Đó là một tài năng hiếm có đấy.”
Mắt tôi chớp chớp. Sau đó Giáo sư Aria cười ngọt ngào.
“Tôi rất vui vì đã chọn em.”
“Dạ?”
“Làm chủ nhân của AGI. Em là người phù hợp nhất với cô ấy, theo tôi nghĩ. Mắt tôi đã không nhìn lầm người.”
Giáo sư Aria cầm tờ giấy trên bàn lên. Mặc dù tôi hoàn toàn không có một ý niệm nào về điều cô ấy đang đề cập, nhưng hơi bất tiện khi gọi cô ấy trong lúc cô bắt đầu làm gì đó, vì vậy tôi đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Khi tôi chuẩn bị rời văn phòng, Giáo sư Aria gọi tôi từ sau.
“Nishiki-kun.”
Giáo sư Aria nói, không hề rời mắt khỏi tờ giấy.
“Tôi để lại AGI cho em đấy. Làm những gì em muốn đi.”
“... Vâng... Rõ ạ.”
Tôi thoáng nhìn qua Giáo sư Aria đang bận rộn với những bài luận văn, rồi rời khỏi căn phòng.
---
Trong đêm tối, Asakusa trông thật yên tĩnh, khiến cho khung cảnh xô bồ ban sáng chỉ như một lời nói đùa. Đỗ con Einstein Năm-bờ-Three gần căn hộ. Tôi leo lên cầu thang, vang lên những tiếng lạch cạch. Đột nhiên, tôi thấy phòng mình đang sáng đèn. “Ư...” Tôi nhíu mày.
Tôi xoay nắm đấm cửa, cố hết sức không phát ra tiếng động. Bên trong căn phòng thường xuyên ngăn nắp, nằm lăn lông lốc những lon bia rỗng cùng hộp phô mai mở dở. Một người đang nằm sõng soài, ngửa mặt lên trời, giống kiểu chữ “Đại” (大).
Một cô gái trẻ; lớn tuổi hơn tôi một chút. Cô ấy mặc một cái áo jersey xanh lá cây đã sờn, và mái tóc dài một cách phi lý của cô buộc thành bó sau đầu. Khuôn mặt đỏ ửng đang ngáy ngủ, có vẻ cô ấy đã say bí tỉ.
Không may cho tôi, cô ấy bỗng từ từ mở mắt. Tôi nói “Ô, chào. Buổi sáng tốt lành.” Với một nụ cười hòa nhã. Cô ấy ườn dài trên sàn nhà, tay vẫy vẫy nhẹ.
“Ô, mừng trở về, Mamoru. Uống chút chứ.”
Cô ấy ném cho tôi lon bia. Tôi giật mình bắt lấy, nhưng cảm thấy nó nhẹ một cách kì lạ. Nhòm vào trong thì chẳng có một giọt nào.
“Không phải nó rỗng tuếch sao?”
“Tất nhiên là vậy rồi. Bia của mị. Tại sao mị phải chia sẻ nó với cậu?”
“Sai sao?” Cô ấy nói, rồi cười khúc khích.
Cô gái đó là Shinjou Nanako-san. Chủ nhân của căn hộ. Hay nói cách khác, là chị chủ nhà. Nghe nói cô ấy được thừa hưởng căn hộ từ bà nội. Cô sống ở tầng một. Thỉnh thoảng cô ấy lại lên phòng tôi tổ chức nhậu nhẹt một mình. Cá nhân tôi nghĩ cô ấy là kẻ xâm phạm, nhưng không may thay, cô ấy là chủ nhà, nên nói điều đó ra không dễ chút nào.
“Được rồi.” Shinjou-san nói.
“Mamoru, tiền thuê nhà tháng này đâu? Có vẻ cậu chưa có đúng không?”
Nghe những từ ngữ ấy, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Mình... còn chưa trả tiền thuê tháng này và tháng trước nữa! Nên làm gì đây...?
Một sinh viên đại học nghèo kiết xác như tôi đây, nếu đột nhiên chủ nhà bảo trả tiền như vậy, tôi sẽ không thể nào đủ khả năng. Bởi vì tôi không có đủ thời gian cho các công việc part-time dạo gần đây, tài khoản ngân hàng của tôi đang lạnh lẽo như cao nguyên Nam Cực vào giữa đông rồi.
Mồ hôi lạnh túa ra khi tôi phải đối mặt với cơn khủng hoảng bất ngờ. Để tránh sự chú ý của Shinjou-san, tôi mở tủ lạnh.
“Shinjou-san, chị có đủ đồ nhắm kèm với bia không? Quê nhà em gửi lên một chút phô mai Gorgonzola này, làm tí chứ?”
“Ô, tuyệt!”
Đưa cho cô ấy cái đĩa đầy phô mai, Shinjou đưa tay ra với đôi mắt lấp lánh. Cô ấy đích thực là một tín đồ phô mai.
“Giờ thì em sẽ đến cửa hàng tiện lợi một lúc.”
“Gửi mị tiền khi cậu ở đó.”
Tôi quỳ gối xuống trước một Shinjou-san đang nằm dài trên sàn nhà ăn phô mai nhồm nhoàm.
“Shinjou-san ơi.”
“Hả?”
“Đã từ rất lâu rồi, em đã cảm thấy chị thực sự là một con người xinh đẹp. Nên nói thế nào nhỉ, giống như chị tràn đầy lòng tốt, đến nỗi em có thể cảm nhận một luồng “aura”
trắc ẩn sâu sắc tỏa ra từ chị.”
“Ồ, cậu có con mắt nhìn phụ nữ đấy.”
Shinjou ợ một tiếng, nghe như tiếng pháo lửa.
“Chân thành em rất vui vì được tạm trú tại căn hộ này. Chị không chỉ là một người chủ nhà giản dị. Mà đối với em, Shinjou-san còn có ý nghĩa lớn hơn thế.”
“Yeah yeah, ca ngợi mị típ đê!... Vậy, tiền đâu?”
“Em có một vài điều cần thảo luận với chị. Nếu chị có thể chờ vào tháng sau em trả tiền, em sẽ rất là vui ạ.”
“Đi mà bán thận của cậu đi.”
Tại sao con người này không có tí gì gọi là lòng tốt và trắc ẩn vậy!?
“Chị thấy đấy, gần đây em không đi làm được vì phải học để kiểm tra. Vì vậy, thực sự em đang hơi bị kẹt một chút.”
“Không phải tháng trước cậu cũng nói vậy hả?”
“Em không nhớ vậy.”
Shinjou rút một cây tăm từ túi áo, rồi xỉa.
“Thật không. Mị cũng phải kiếm sống, nên đứa nào quên trả tiền sẽ gặp rắc rối đấy. Nếu cuối năm nay cậu không trả nổi, mị buộc phải đá cậu ra đê. Chúc may mắn ngoài đó.”
Shinjou-san vẫy cánh tay, rời khỏi căn phòng.
Khốn thật, phí đống phô mai quá.
Tôi trầm ngâm nhặt đống vỏ lon rải rác trên sàn nhà. Giọng nói của AGI bỗng vang lên từ chiếc điện thoại trên bàn.
“Chủ nhân. Anh đang rất cần tiền ư?”
“Rất rất cần luôn. Mấy ngày qua tôi chỉ ăn giá đỗ cùng đậu phụ và uống cà phê sữa thôi đó.”
“Dựa trên tính toán của AGI, cắt giảm lượng sữa cà phê sẽ làm cuộc sống chủ nhân dễ chịu hơn.”
“Không. Nếu tôi không uống cà phê sữa, tôi vẫn có thể phải sống trên đường. Với lại, nó là cà phê sữa, chữ không phải sữa cà phê. Trật từ từ rất là quan trọng đấy.” [note22270]
Tôi đáp lại, tay vồ lấy hộp cà phê sữa trong tủ lạnh.
Uống xong, tôi nằm xuống giường trong tâm trạng tuyệt vọng.
“... Có cách kiếm tiền nào AGI có thể làm được không nhỉ?”
Tôi cảm giác mình nghe thấy gì đó như tiếng lẩm bẩm. Chẳng mấy chốc, tôi thiếp đi.
---
Ngày hôm sau, đầu giờ chiều, tôi ngồi ăn trưa trong căn phòng chuyên đề yên tĩnh. Giá đỗ được đóng kín trong chiếc hộp nhựa Tupperware[note22275] tôi đem đi từ nhà. Ippongi bên cạnh tôi hỏi.
“Nishiki. Tại sao cậu lại ăn thứ thức ăn cho rùa này vậy?”
“Đây là bữa trưa của tớ. Tháng này tớ đang kẹt, phải tiết kiệm.”
“Cậu biết là cậu sẽ thấy mệt mỏi vì thiếu chất đấy.”
Lắc đầu vẻ phiền toái, Ippongi bắt đầu mở chiếc laptop đang ở trên tay. Nhìn vào màn hình, một cô gái 2D dễ thương mặc bộ quần áo diềm xếp đang giơ tay hình chữ V.
“Xin chào mọi người, mình là MeTuber Ảo Nagi Hikaru đây!”
Tôi nhận ra cô gái này. Thấy tôi chú ý, Ippongi nhìn tôi cười lớn.
“Đây là VTuber Nagi Hikaru. Gần đây nàng đang nổi tiếng, đúng là xứng đáng với sự ủng hộ của tớ.”
Ippongi nói với giọng điệu như một người cha đang khoe khoang đứa con gái rượu của mình.
Nagi Hikaru có lẽ là VTuber nổi tiếng nhất trên thế giới. Ngoại hình đáng yêu hết chỗ chê, cộng thêm nữ diễn viên lồng tiếng nhiệt tình cùng sự tương tác trong nền công nghiệp đã khiến mức độ nổi tiếng của cô ấy tăng vọt.
“Ô hô, nàng vừa đăng video mới.”
Tôi liếc nhìn Ippongi đang đeo tai nghe vô cùng phấn khích, rồi đi về phía tủ lạnh để làm hộp cà phê sữa thứ hai.
Tôi quay trở về chỗ ngồi, định tiếp tục nốt công việc được giao thì Ippongi bên cạnh bỗng nhiên nắm chặt vào vai tôi.
“Chuyện gì?”
“... Nhìn đi.”
Ippongi chỉ vào màn hình máy tính với vẻ nghiêm trọng. Tôi tò mò nhìn vào.
“Hử?”
Tôi vô thức thốt lên. Người đang hiển thị trên màn hình là...
“... AGI.”
Ippongi đang xem một video MeTuber. Cậu ấy nhấn nút chạy, và một giọng nói quá đỗi quen thuộc vang lên từ loa.
“Rất vui được gặp các bạn. Tôi là AGI.”
Bên trong căn phòng trắng tinh khiết, AGI đứng đó một mình. Cô ấy tiếp tục với giọng nói như mọi khi, hờ hững lạnh lùng.
“Tôi được tạo ra với mục tiêu trở thành một AI có ý thức riêng biệt. Cái tên AGI được lấy từ Trí Tuệ Tổng Hợp Nhân Tạo, cũng có nghĩa là Strong AI.”
Trước sự sững sờ của chúng tôi, AGI tiếp tục.
“AGI vẫn chưa biết loại video nào sẽ trở nên phổ biến. AGI sẽ rất vui nếu bạn có thể nói cho cô ấy biết. AGI mong đợi vào sự hợp tác lâu dài của chúng ta.”
Video kết thúc ở đó. Tôi nhìn vào smartphone và hỏi lớn:
“AGI, video đó là sao?”
“AGI đã đăng tải nó.”
“Tôi biết... Nhưng, tại sao?”
Ngay khi tôi nói vậy, AGI nghiêng đầu sang một bên.
“AGI phát hiện ra rằng đăng tải video có thể kiếm được tiền.”
“T-Tiền? Cô tạo video để kiếm tiền?”
“Vâng. Chủ nhân đã nói là anh muốn tiền, và AGI đã tìm ra cách. Chỉ cần đăng tải video lên trang web chia sẻ video thu lợi nhuận, thì ngay cả AGI cũng có thể kiếm tiền cho chủ nhân.”
“Đúng là thế... Tôi nhớ đã nói với cô về tình trạng thuê nhà, nhưng...”
Tôi nhìn vào lượt xem của AGi. Tầm hơn 100 lượt, vì thế nó chỉ như muối bỏ bể trong điều khoản doanh thu quảng cáo.
… Nhưng.
Ngày nay, VTuber có thể rất nhanh chóng trở nên nổi tiếng trên thế giới. AGI là một Strong AI, có thể nói cô ấy chính là đỉnh của đỉnh trong số các VTuber.
“Này, Ippongi.”
“Hả?”
“Có chuyện gì với phiên bản đĩa Blu-ray giới hạn đặc biệt cậu nói lần trước rồi?”
“Ồ, cái đó hả. Tớ không giành được, nó được đấu giá ở mức quá cao. Sao tự nhiên hỏi vậy?”
“Tớ vừa có ý tưởng kiếm lời này, muốn nghe không?”
---
Sau khi bước vào nhà tôi, Ippongi thuần thục lôi ra một tấm nệm từ tủ quần áo. Nằm xuống, cậu ta quan sát phòng tôi rồi chau mày.
“Vẫn tù túng như mọi khi.”
“Cậu còn muốn gì nữa? Đây là căn hộ gần trường đại học rẻ nhất rồi.”
“Hiểu rồi. Và cậu vẫn thất bại trong việc trả cái giá “rẻ nhất” ấy, và sắp sửa bị tống cổ bởi chị chủ nhà.”
“... Như cậu nói.”
Chịu đựng cái nhìn lạnh lẽo pha chút thương xót của cậu ta, tôi đi về phía nhà bếp. Kawashima-san đang nhòm vào trong tủ lạnh.
“Này, Nishiki-kun, cậu không có một bữa ăn đúng nghĩa nào sao? Ở đây chỉ có sữa cà phê, và giá đỗ, và vỏ bánh mì.”
“Thỉnh thoảng tớ có ăn đậu phụ mà. Hơn nữa, cà phê sữa, “not” sữa cà phê, OK?”
Để trả lờ tôi, Kawashima-san trưng ra bộ mặt kiểu muốn nói “Xì” rồi quay lưng. Thật khó hiểu.
Kawashima đã lấy một hộp cà phê sữa và cắm ống hút vào (Nhân tiện, tôi chưa bao giờ cho phép cô ấy làm điều đó), và ngồi xuống ghế của tôi.
“Vậy, cậu định âm mưu gì cùng Ippongi-kun?”
“Nah, bọn tớ có âm mưu gì đâu.”
“Mà đầu tiên, tại sao cậu lại đi theo vậy?”
Ippongi nhìn Kawashima-san. Nhưng Kawashima-san nói “Hiển nhiên rồi” và giải thích với biểu cảm bình tĩnh.
“Nếu tớ thấy Nishiki-kun và Ippongi-kun trò chuyện với nhau bằng một vẻ mặt khác thường, tất nhiên là tớ phải nghĩ các cậu đang âm mưu gì đó hư hỏng rồi.”
“Nah, đã bảo bọn tớ không bàn gì hư-…"
“Chủ nhân định biến AGI thành một VTuber.”
“A, này, AGI.”
AGI nhanh chóng tiết lộ kế hoạch thiên tài của tôi. Chắc chắn Kawashima-san đã nhăn mày.
“... VTuber?”
“Hả, Kawashima, cậu không biết VTuber sao? Các MeTuber Ảo là những người đăng tải các video, sử dụng nhân vật tạo bởi công nghệ CG. Đang là xu hướng mới đó.”
“Tớ biết điều đó. Đó không phải là vấn đề. Tớ đang muốn nói là AGI không lên lộ diện trước nhiều người như vậy.”
Kawashima-san đi đến gần Ippongi.
“Cậu hiểu không? AGI là Strong AI đầu tiên trên thế giới. Cậu cần bảo mật các thông tin của cô ấy thật cẩn thận.”
“Hmmm. Đúng là ý kiến kiểu mẫu từ một sinh viên danh dự. Cậu là kiểu người phiền phức nói “Này các chàng trai~, đảm bảo tập luyện đúng cách nhé ~” rồi sau đó bọn họ sẽ từ bỏ tập luyện hát đồng ca, có đúng không?”
Ippongi khịt mũi.
“Kawashima thân mến, cậu, chính cậu đấy, hiểu không? Trong mắt tôi, AGI sở hữu một tiềm năng có thể vượt qua vị vua VTuber hiện tại, Nagi Hikaru. Có thể nói, hiện nay, các VTuber sử dụng rộng rãi các công nghệ và đang ở thời đỉnh cao của văn hóa đại chúng. AGI có thể góp sức vào công cuộc đó. Đây là đóng góp của chúng tôi cho nền văn hóa.”
“Tớ hiểu những gì cậu nói. Nhưng? Các cậu thực sự đang làm gì?”
“Kiếm tiền nhờ AGI.”
“Biết ngay mà.”
Kawashima đập trán thở dài, quay về phía tôi.
“Nishika-kun, cậu nên nghiêm túc cân nhắc những rủi ro của việc để AGI xuất hiện trước nhiều người như vậy.”
“Ổn mà. Có phải tớ dùng AGI để phạm pháp đâu.”
“Bên cạnh đó,” Tôi tiếp tục.
“Đó không mục đích chính của tớ.”
Kawashima nhíu chặt mày trong bối rối. “AGI” Tôi gọi.
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Lời đáp lại đến từ chiếc smartphone nằm trên giường. Sau đó tôi hỏi.
“Cô muốn trở thành một VTuber không, AGI?”
“Vâng. Nếu là vì lợi ích của chủ nhân, AGI muốn trở thành một VTuber.”
“Thấy không?” Tôi liếc nhìn Kawashima-san. Cô ấy cắn môi.
“Bản thân cô ấy nói muốn vậy. Chúng ta không có quyền ngăn cản.”
Kawashima im lặng mím môi trong thất vọng, hết nhìn tôi rồi lại nhìn AGI.
“...AHHH, trời ơi!”
Kawashima-san vò đầu một cách dữ dội, quay ra nhìn vào mắt AGI.
“Tôi có một điều kiện. Để tôi tham gia với vai trò nhà sản xuất, AGI.”
“Hử, cậu cũng muốn vào sao, Kawashima?”
Thật ngoài mong đợi. Nhưng Kawashima-san quắc mắt và nói “Tất nhiên rồi,”
“Nếu tớ không trông chừng các cậu, ai biết các cậu sẽ làm gì với AGI. Tớ nói trước: Cấm được bắt AGI mặc mấy bộ đồ khêu gợi hay kiểu vậy.”
“Ồ, chúng ta có thể làm điều đó.”
Ippongi lấy nắm đấm đập vào lòng bàn tay. Nhưng sau khi Kawashima-san quay lại lườm nguýt, cậu ấy giơ hai tay lên đầu hàng và nói “Đùa thôi.”
AGI nói.
“Chủ nhân. AGI có câu hỏi.”
“Hửm? Gì thế?”
“Chủ nhân có muốn thấy AGI mặc quần áo “sexy” không?”
Tôi cảm giác như cà phê sữa trong miệng vừa phụt ra. Tôi hoảng hốt đáp lại AGI.
“Nô nô nô, tôi không có hứng thú với mấy cái đó đâu.”
“Nhưng kiểm tra thời gian lên mạng của chủ nhân, chủ nhân đăng nhập vào các trang web người lớn khoảng 47 phút một ngày. Giá trị thời lượng này vượt xa so với các trang web khác. Điều đó không có nghĩa là chủ nhân có mỗi quan tâm sâu sắc tới các nội dung người lớn ư?”
Bên cạnh, Kawashima-san đang lườm tôi bằng một tia lạnh lẽo hơn cả băng giá. Không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Ippongi lên tiếng.
“Việc Nishiki nghiện phim pỏn không phải là vấn đề to tát. Bỏ qua chuyện đó đi, từ giờ ta cần bàn xem ra mắt AGI thế nào.”
“Gì đây, một hình thức trêu chọc mới hả?”
“Bên cạnh đó, cậu ta xem thể loại gì?”
“Cậu đang hỏi cô ấy cái quái gì vậy, Kawashima-san?”
“Đang phân tích. Phân tích các nội dung những video đã xem tháng vừa qua, chủ nhân có xu hướng tìm kiếm “Gơn mắt kính với bộ ngực lớn”.”
“Hế... Vậy là cậu thích những cô nàng đeo kính sao, Nishiki-kun.”
“Cùng thảo luận về các hoạt động VTuber của AGI nào. Chúng ta cần thảo luận ngay bây giờ, không được lãng phí giây phút nào.”
Tôi cố gắng đổi hướng cuộc trò chuyện. Nếu chúng tôi nói sâu thêm về chủ đề này, có khả năng tôi sẽ mất cơ hội đi đến phòng thí nghiệm từ nay mất.
“Dù cậu đã nói vậy, đồng chí Nishiki, cậu có kế hoạch cụ thể nào để thu lợi nhuận từ AGI không?”
“Hmm, không phải để cô ấy đăng tải video nói về mấy thứ vớ vẩn là được sao? AGI sở hữu chất lượng CG vượt trội, tớ cảm giác một mình điều đó thôi là đã đủ lấp đầy khoảng cách với các VTuber khác rồi.”
Nghe tôi nói vậy, Ippongi nhếch môi cười, rõ ràng là đang coi thường tôi. Cái mặt đó là gì vậy? Thật khó chịu mà.
“Đó là lý do lũ gà mờ bị đào thải. Nghe cho kĩ đây, VTuber có thể mới được tạo ra vào năm 2016, nhưng trong vài tháng qua, họ đã trở nên bùng nổ về độ phổ biến. Đây chính là bình minh của một kỷ nguyên mới. Số lượng VTuber hiện nay hoạt động dễ dàng vượt qua hơn nghìn, và vẫn tăng lên từng ngày. Không dễ gì mà thành công đâu. Tớ có thể nhìn thấy cảnh cậu thất bại rõ như ban ngày nếu cậu làm mấy video không mục đích, không làm người xem cân nhắc.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Để đó cho tớ.”
Ippongi vỗ ngực, tràn đầy tự tin. Với một nụ cười có gì đó khả nghi, cậu ta bắt đầu gõ phím laptop.
---
Ippongi và tôi thi thoảng có chung lớp vì chúng tôi chọn môn ngoại ngữ thứ hai giống nhau. Giữa mùa đông, tôi và cậu ấy cùng tham dự một lớp học buồn tẻ.
Tiết học diễn ra trong một giảng đường rộng rãi, nhưng gần như chả có ma nào cả. Tôi liếc nhìn như thường lệ vị giáo sư đang say sưa giảng về mô hình nguyên tử của Bohr và các sóng vật chất, và lười biếng nghịch chiếc smartphone.
“...Guhehe.”
Giọng cười tởm lợm của Ippongi bên cạnh tôi. Tôi nhìn sang, và thấy cậu ta đang xem video của Nagi Hikaru qua laptop. Tên này đúng là hoàn toàn không xấu hổ gì, thậm chí cậu ta còn đang đeo tai nghe.
“Ippongi, ít nhất cậu hãy bỏ tai nghe ra đi.”
“Hả, cậu muốn bảo tớ là hãy sử dụng loa á? Đồng ý là Nagi Hikaru có giọng nói tuyệt vời, nhưng chúng ta đang ở giữa tiết học. Có chút vấn đề đấy.”
Vì lý do nào đó, Ippongi khịt mũi với tôi như muốn nói “tiếc thay.” Tôi không biết nói gì về câu trả lời phi logic của cậu ta.
“Tớ không đơn giản ngồi rỗi hơi đâu. Nagi Hikaru là một trong những VTuber nổi tiếng nhất thế giới. Bằng cách nghiên cứu cô ấy, tớ có thể tìm được vài gợi ý làm thế nào khiến cho AGI nổi tiếng.”
Ippongi cho tôi xem màn hình của cậu ấy. Tôi nhìn, và đập vào mắt là cái tiêu đề “Sự kiện trực tiếp thứ hai của Nagi Hikaru.”
“Nhân tiện, tối nay đêm nhạc trực tiếp của Nagi Hikaru sẽ được tổ chức, và tớ đã tham gia. Vì thế, đồng chí Nishiki, đi cùng tớ và làm sâu thêm vốn kiến thức của cậu về các VTuber nổi tiếng nào. Cậu cố tạo ra một video mà không có kiến thức nền tảng chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ thôi.”
Tôi liếc nhìn màn hình laptop của Ippongi. Ở một góc cửa sổ, “Phiên bản quà giới hạn của đêm nhạc sẽ được bán *Tối đa một người một vé” đang hiện lên.
“Này Ippongi, có phải cậu muốn tớ đi chỉ để lấy thêm quà phải không?”
“Tớ chẳng biết cậu đang nói cái gì.”
“Vậy thì, tớ nhận được gì nếu giúp cậu?”
“Cậu nghĩ rằng đòi tiền công từ một người bạn đang cần giúp đỡ mà được sao?”
“Ồ không, tối nay tớ phải đi gia sư. Tớ chỉ nhớ vậy.”
“Chủ nhân, dựa theo thời gian biểu, thì tối nay không có kế hoạch nào cả. Làm ơn xem xét khả năng là anh nhớ nhầm.”
“Đừng nói mấy thứ không cần thiết, AGI.”
“Nếu cậu từ chối, tớ sẽ loan tin rằng cậu xem các video *hentai* khiêu dâm về các cô gái đeo kính đáng thương hằng đêm tới tất cả địa chỉ mail tớ có.”
“Một thằng như cậu phù hợp làm Yakuza hơn đấy.”
“Ippongi Maruharu-san. AGI xin đính chính lại. Chủ nhân không xem phim khiêu dâm hằng đêm.”
“Hừm, tớ đoán AGI đang ở phía tớ.”
“Không chỉ mỗi ban đêm, có trường hợp chủ nhân truy cập vào các video khiêu dâm giữa thanh thiên bạch nhật nữa.”
“Này, có phải tôi đã gây ra chuyện gì khiến cô có ác cảm với tôi không vậy, AGI?”
“Được rồi, chốt. Đúng như tớ mong đợi từ cậu, Nishiki, tớ rất biết ơn vì sự hợp tác của cậu.”
“Hợp tác sao? Ý cậu là cưỡng chế?”
Cuối cùng, tôi vẫn đi cùng Ippongi tới đêm nhạc trực tiếp. Tôi hi vọng cậu ấy sẽ tránh dùm tôi những rắc rối.
---
Tôi chẳng hề muốn đi đến đêm nhạc của idol hay ca sĩ gì hết, nhưng cho dù vậy, tôi có thể đoán được phần nào show diễn của Nagi Hikaru có chút đặc biệt.
Địa điểm diễn ra đêm nhạc cách trường đại học ba mươi phút, và nó lớn tới nỗi tôi không thể nào bao quát được hết toàn bộ. Đông người hơn tôi nghĩ, những anh bạn trẻ dư dả thời gian trong tay như tôi và Ippongi, những nhân viên văn phòng bỏ cả việc, và thậm chí có cả vài cặp đôi phương Tây đang chụp hình bằng gậy selfie nữa.
Không khí xung quanh thật bức bối; cảm giác như họ đã để nhiệt độ quá cao vậy. Ngay sau đó, tôi nhận ra là không phải. Địa điểm được trang bị đầy đủ các thiết bị làm mát, nhưng nhiệt huyết của khán giả dường như đã đốt cháy nơi này.
Chúng tôi đi đến quầy bán hàng, mắt Ippongi sáng long lanh.
“Móc khóa... Bìa đựng hồ sơ... Sticker... Guhe, hehehe...!”
Cậu ta cười như một tên tội phạm. Ippongi luồn lách quanh khu vực đông đúc y như một con gián, và tôi chỉ muốn giả vờ là không quen cậu ta.
Tôi đi cùng Ippongi, người đang biến thành một thứ gì đó thật tham lam, chỉ vài phút đi săn, cậu ta đã thể hiện sự khéo léo đáng sợ trong việc mua dây đeo và ốp lưng điện thoại hình Nagi Hikaru. Cậu ta nhìn trông thật mãn nguyện khi vác túi giấy trên vai.
“Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành. Chúng ta hãy bắt đầu chiến dịch tiếp theo nào.”
“Chiến dịch?”
“Tất nhiên là bùng cháy hết mình trong đêm nhạc trực tiếp của Nagi Hikaru rồi.”
Đi đến chỗ ngồi được ghi trên vé, có vẻ chỗ chúng tôi nằm gần sân khấu nhất ở hàng một. Tôi đặt chiếc túi mà Ippongi bắt tôi cầm xuống một chiếc ghế gấp.
“Tớ không rõ, nhưng đây là chỗ ngồi khá đẹp, đúng không?”
“Hửm? Tất nhiên, chúng ta có thể kiếm hơn 10 nghìn yên nếu đem đi đấu giá đấy.”
“Cậu thực sự làm tốt trong việc đặt những chỗ này.”
“Hmm, chính xác hơn, tớ không đặt chúng, tớ lấy chúng.”
Ippongi nheo mắt cười ẩn dưới mái tóc dài. Tôi muốn hỏi thêm những gì cậu ấy nói, nhưng thôi vì trông cậu ấy thật đáng sợ.
Vào lúc tấm rèm kéo lên, một tiếng động mạnh vang dội, kèm theo đó là ánh sáng sân khấu sụp đổ, tắt ngúm. Có vẻ cuối cùng cũng bắt đầu. Âm thanh ồn ào của nơi tổ chức dần dần chìm vào im lặng.
Sau đó,
“...UWAAAAAAH!”
Tôi vô thức lên giọng. Nagi Hikaru đang “đứng” trên sân khấu ngay trước mặt tôi.
Cô ấy thậm chí có thể làm như thế này...!
Project Mapping[note22276], một kĩ thuật chiếu hình ảnh lên tường bằng cách sử dụng máy chiếu. Một tác phẩm kinh điển như một hành tinh hệ từng được chiếu trên trần nhà. Nhưng Nagi Hikaru ở trước mặt tôi, sử dụng phép chiếu lập thể trên không gian trống, đi trước cả công nghệ hiện tại.
“Xin chào mọi người, mình Nagi Hikaru đây! Buổi tối tốt lành!”
Đi kèm với lời chào của Nagi Hikaru, khán đài đã trở nên bùng nổ. Ippongi đứng bên cạnh tôi, đang hò hét mấy tiếng động lạ như một con chim kì quặc.
“FWOOOOOO!”
“Thật tuyệt vời! Nhiều người đến quá đi! Mình rất là cảm động đó!”
Tôi đã bị đánh lừa khi nghĩ một người thật vừa nói. Sau đó Nagi Hikari hít thật sâu, bắt đầu suy nghĩ trong khi siết chặt bàn tay.
Rồi Nagi Hikari hát một ca khúc. Tôi cảm giác mình đã nghe nó trước đây rồi, ắt hẳn nó là một giai điệu nổi tiếng. Khoảnh khắc Nagi Hikaru hát xong và đứng tạo dáng, cả khán đài như nổ tung trong những tiếng reo hò khủng khiếp. Ippongi còn phấn khích hơn thế.
“HIKARUUU! LÀ ANH! CƯỚI ANH ĐIII!”
Cậu ấy hét lên trong khi nước mắt chảy xuống thành hàng.
Nhìn xung quanh các khán giả đang dâng trào cảm xúc, tôi chợt nghĩ.
VTuber tuyệt vời như vậy sao?
Rõ ràng, Nagi Hikaru không thực sự tồn tại. Cô ấy là ảo, giả, hư cấu. Cô ấy chỉ đơn thuần là một hình vẽ được tạo ra bởi người nào đó ở một nơi nào đó, cử động và nói được giống như con người.
Tuy nhiên, ngay lúc này, thứ nhân tạo ấy ở nơi đây đang tỏa sáng hơn bất cứ thứ gì.
“Chủ nhân.”
Một giọng nói vang lên từ chiếc smartphone bên trong túi áo ngực của tôi. Tôi lấy ra “Hả?” một tiếng.
“Đây là lần đầu tiên AGI trông thấy nhiều người đến vậy. Có phải tất cả bọn họ đến đây để gặp Nagi Hikaru?”
Tôi cảm thấy tông giọng của AGI có gì đó khang khác.
“Chủ nhân. Cho AGI nhìn thấy Nagi Hikaru đi.”
Tôi chớp mắt liên tục, rồi giơ chiếc smartphone lên hướng về phía sân khấu. AGI im như phỗng.
“AGI?”
“... Đây là... một VTuber, đúng không ạ?”AGI mấp máy từng chữ. Tôi định hỏi ý cô ấy là sao, nhưng rồi ngừng lại.
“Cùng thẳng tiến đến ca khúc tiếp theo nào! Mọi người ơi, are you readyyy!?”
Bay theo giọng nói của Nagi Hikaru, khán đài lại bùng nổ. Những tiếng reo hò bên tai, chúng tôi cùng xem Nagi Hikaru biểu diễn trên sân khấu.