“Cậu biết không, Shinonome-chan! Tớ nghe bảo rằng ba mẹ cậu giàu lắm!”
Một người nói, và lời ấy như một ngòi nổ
“Eh !? Thật ư !? Vậy cậu có đồ trang điểm gì không?”
“Nhà cậu hẳn bự lắm ha !? Tớ đến chơi có được không?”
“Mẹ tớ cũng nói vậy! Có một căn nhà rất lớn ở gần đây! Nó có để họ giống với Shinonome-chan á.”
Nhiều người bắt đầu nói chuyện cùng lúc với nhau. Nagi tỏ ra bối rối.
“Được chứ? Nhỉ?”
“E-erm, điều đó. B-ba mình.”
“Eh! Cậu đang nói về ba mình ư?”
Sau tất cả, đang được rất nhiều người tới bắt chuyện.
Tôi có hơi lạc lõng vì sẽ khá khó nói chuyện với cô ấy nếu tôi ở đó…….Nhưng.
Tôi không thích như này.
“Nagi sẽ chơi với mình sau giờ học”
Tôi bất ngờ về bản thân
Bởi vì tôi đi đến gần Nagi và nói ra điều ấy. Kể cả mấy bạn gái cũng bất ngờ.
“Eh? Cũng được nhưng chỉ một ngày thôi.”
“Đúng đó! Nè, như vậy được mà, đúng không?”
“Không”
Đáng sợ quá.
Tôi không thích nói chuyện với người khác. Bởi điều đó có thể khiến tôi kiệt sức, hoặc là tôi làm tổn thương họ……hoặc là họ tổn thương tôi.
Nhưng. Nhìn thấy Nagi gặp rắc rối còn tồi tệ hơn.
“Nagi sẽ đi chơi với mình”
“Eh? Shinonome-chan không muốn đâu, đúng chứ?”
“Cậu sẽ chơi với bọn tớ mà nhỉ?”
Nagi lắc đầu. Tôi không biết cô ấy đang nói những gì.
Nhưng những bạn gái dường như nghĩ rằng chúng là dành cho tôi.
“Nhìn kìa. Shinonome-chan không thích điều đó kìa.”
“Cậu đúng là tệ nhất mà.”
“K-không.”
“Tội nghiệp Shinonome-chan quá.”
Nagi cố gắng lắc đầu lần nữa, những những bạn gái đó ngắt lời cô ấy và tiếp tục nói.
Có lẽ vì thế mà Nagi không thể nói bất kì lời nào…..và cứ như thế, giờ nghĩ cuối cùng cũng kết thúc.
◆◆◆
Ngay khi tiết cuối cùng kết thúc.
Nagi kéo tay tôi
Chúng tôi tiếp tục đi. Rời khỏi trường, có vài người ở đó. Và cuối cùng.
Nagi quay mặt lại. Nước mắt đã rơi trên má cô ấy.
“K-k-không phải như vậy đâu….M-mình xin lỗi.”
“N-Nagi?”
“Mình xin lỗi. Mình….mình….”
“M-mình không có bận tâm đâu! Không một chút nào luôn á!”
Nagi lau nước mắt bằng lòng bàn tay của mình.
Mặc dù tôi lắc đầu và nói bản thân không quan tâm đâu, nước mắt vẫn không rơi ngừng.
“Nhưng….nhưng mình đã không thể nói được gì. Mình đã làm tổn thương Souta-kun.”
“Không, phải. Cả mình cũng không nói được gì mà.”
“Nhưng Souta-kun. Cậu đã giúp mình.”
Rồi.
Nagi ôm tôi thật chặt.
“N-Nagi!”
“Không. Mình không muốn Souta-kun rời đi đâu.”
“Mình sẽ không, hứa đó.”
“.....Cậu chắc chứ?”
“Ừm. Mình chắc chắn. Bởi vì mình không thể rời đi được nữa.”
Tôi biết đó không phải cảm xúc thật sự của Nagi....Nếu là thật, tôi sẽ trầm cảm mất. Nhưng tôi biết không phải vậy.
“......Mình xin lỗi. Mình sẽ cố gắng không để nó xảy ra lần nữa đâu.”
“Mình không giận mà. Nếu mình là đổi phương, mình cũng sẽ làm những thứ tương tự thôi.”
Nagi áp mặt cô vào người tôi. Dù có trả lời thì tôi cũng không thoát ra được.
“C-cậu sẽ làm bạn với mình chứ?”
“T-tất nhiên.....ý mình là. Chúng ta vốn đã là bạn rồi mà.”
Cuối cùng thì tôi đã có một người bạn.
.......Đúng vậy.
Những lúc thế này, tôi nhớ lại những gì ba mẹ tôi từng làm.
“C-cậu sẽ ở bên mình chứ.”
“Ừm. Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Tôi ôm Nagi và xoa đầu cô ấy.
Độ mềm mại của mái tóc cô ấy cứ như mây vậy và nó rất tuyệt.
“......”
Hai mắt Nagi mở to và cô ấy trông ngạc nhiên.
Tôi có chút xấu hổ, thế nên tôi cố gắng rút tay về. Nagi đưa tay lên và đặt lên trên tay tôi.
“Nagi?”
“X-xin hãy tiếp tục đi.”
“N-nhưng.”
Tôi vẫn cố rút tay lại nhưng cô ấy lắc đầu.
“Mình muốn cậu tiếp tục. Hoặc là mình sẽ cứ ôm cậu như vầy.”
“........”
Mặc dù tôi không bận tâm cho lắm.
Khi Nagi ôm chặt lấy tôi. Trái tim tôi như được sưởi ấm.
Nhưng lại có đôi chút rắc rối là tôi sẽ không thể về nhà được.
“…….Sẽ thế nào nếu mình nói mình cũng sẽ tiếp tục ôm chặt cậu thế này.”
“Eh!?”
Nagi cao giọng, không ngờ mình lại được đáp lại như vậy.
“Đ-điều đó…..mình sẽ vui lắm.”
“Mình cũng vậy.”
Nagi tỏ ra bồn chồn. Nhưng tôi không nghĩ bản thân còn cảm thấy không thoải mái như lúc trước nữa.
Ừ, tôi hi vọng vậy.
“T-thế thì. Mình sẽ tiếp tục như này được chứ?,,,,,,Mình sẽ giữ như vầy.”
“Ư-ừm” ◆◆◆
Những lời của Nagi. Tim tôi bắt đầu đập ồn ào trở lại.
Nhưng tôi không thể cảm thấy vậy trước những gì Nagi nói-
“Mình xin lỗi. Souta-kun.”
“Ổn mà…..Mình sẽ vui hơn nếu cậu cảm ơn thay vì xin lỗi đó.”
Khi tôi đáp lại, Nagi ôm tôi chặt hơn nữa.
Chúng tôi cuối cùng tách nhau ra khi thấy những người qua đường nhìn cả hai mỉm cười.
◆◆◆
Hai năm trôi qua kể từ đó.
“Nagi, về nhà thôi.”
“Ừm, Souta-kun”
Mặc dù sau khi vào lớp sáu, Nagi và tôi vẫn không có người bạn nào.
.....Bọn tôi không thể có.
Nagi dần được bắt chuyện nhiều hơn nữa, nhưng cô ấy không hề muốn kết bạn.
Tôi đoán là vì tôi luôn là người độc chiếm Nagi. Ngoài Nagi, những mối quan hệ của tôi không có gì thay đổi.
“Mai là ngày hội thao cuối cùng rồi nhỉ.”
“Hình như là vậy....Mình sẽ cố hết sức.”
Tôi là người chạy cuối của môn chạy tiếp sức. Tôi sẽ là hết sức mình.
Sau đó, Nagi mỉm cười nhẹ. Cô ấy trông hơi buồn.
“Mình rất thích khi Souta-kun nói vậy.”
“......Khá là trẻ con nhỉ?”
“Dù gì chúng ta cũng là trẻ con mà.”
“Điều đó....”
Tôi biết là vậy. Nhưng-
“Mình biết là cậu quan tâm đến những gì mà người khác nói về bản thân.”
“........”
Tôi không thể nói gì được trước những lời của Nagi.
Kể từ ngày hôm ấy, cách tôi nói chuyện dần thay đổi.
“Cậu không cần phải bận tâm đến những gì mấy người đó nói. Họ chỉ ghen tỵ với Souta-kun thôi.”
“......Không có chuyện ấy đâu. Mình không phải kiểu người như thế.”
“Mình sẽ giận đó, Souta-kun”
Nagi nắm lấy tay tôi và nói.
“Souta-kun là một người rất tuyệt vời.”
Khi cô ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt xanh, tôi không thể nói được gì.
“Cậu là một người vô cùng chu đáo. Cậu đã dọn bể cá sau khi giáo viên sinh học rời đi mà không làm gì cả, hay là tự mình tưới hoa trong vườn khi thấy chúng thiếu nước.”
“Cậu cũng giúp mình mà, Nagi,”
Mỗi khi tôi cô làm gì đó, Nagi luôn giúp đỡ tôi.
“Và thậm chí Nagi còn nhắc mình về người phụ trách vào hôm sau nữa.”
“Nhưng chính Souta-kun đã cô gắng làm những điều ấy trước. Mình thậm chí không biết liệu mình có thể làm được điều đó nếu mình là người duy nhất làm hay không. Mình không hề nhận ra rằng không có đủ nước cho hoa.”
Những lời của Nagi nhắc tôi nhớ về lúc ấy. Tôi nhìn lên trời.
“…..Mẹ nói với mình. Quản lý nước cho hoa thật sự rất khó. Nếu cậu quên dù chỉ một ngày, nó có thể héo đi ngay.”
“Cậu biết rất nhiều thứ về hoa nhỉ? Đúng là tuyệt thật đó.”
Khi tôi hướng mặt mình xuống nhìn Nagi, cô ấy đang nhìn tôi chăm chú.
Được khen một cách thẳng thắn như vậy, lưng tôi có hơi nhột.
“Đó là lý do vì sao Souta-kun rất tuyệt vời.”
“……M-mình chỉ làm những điều bình thường thôi.”
“Thật sự tuyệt vời khi cậu có thể làm được điều đó. Mình nói thật.”
Nagi nhỏ giọng cười. Đó là thứ duy nhất khiến tim tôi đập mạnh.
Vẫn không có thay đổi gì từ những ngày ấy. Tôi không biết tại sao.
“….Cảm ơn cậu.”
“Fufu. Không có chi.”
Nagi khá thích cụm từ [Không có chi]
Cô ấy thích nó từ lúc tôi nói với cô ấy và hôm đó.
[Đúng là một từ đẹp đẽ. Mình sẽ dùng nó kể từ giờ.]
Đó là những gì cô ấy đã nói.
“Nhưng mà, Nagi.”
Tôi gạt những suy nghĩ đó đi và nhìn Nagi.
“Dù Nagi có nói vậy. Mình chắc chắn Nagi sẽ chăm sóc bể cá và bồn hoa tốt ngay cả khi không có mình.”
“Nhưng mình không có kiên thức gì về nó cả.”
“Mình nghĩ Nagi sẽ vào thư viện và tra cứu mọi thứ. Cậu cũng sẽ biết thôi.”
Khi tôi nói vậy, Nagi nghiêng đầu.
“Sao cậu lại nghĩ như thế.”
“Bởi vì đó là Nagi.”
Không cần suy nghĩ, tôi nói.
“Bọn mình đã bên cạnh nhau hai năm rồi, nên mình biết. Giống như Nagi đã chăm sóc mình rất tốt.”
“M-mình hiểu rồi.”
Nghĩ về Nagi, tôi vô thứ mỉm cười.
Nagi quay gương mặt đang ửng đỏ của mình đi.
“Vậy mình sẽ cố hết sức để trở thành mẫu người lý tưởng của Souta-kun.”
“……Không phải là mình quá quan tâm đến mấy thứ như thế đâu Nagi.”
Tôi không quan tâm Nagi là kiểu người như thế nào. Cô ấy đã rất chăm chỉ rồi.
Nhưng Nagi lắc đầu.
“Mình sẽ cố gắng hơn nữa.”
Tôi biết cô ấy sẽ không nghe tôi dù tôi có nói như thế nào.
“Vậy mình cũng sẽ cố gắng hết sức.”
“Mình biết Souta-kun sẽ làm vậy mà.”
“Mình sẽ ở bên cạnh cậu, Nagi.”
Khi tôi trả lời, Nagi nhướng mày và cười.
“Bọn mình giống nhau nhỉ?”
“Ừm, đúng vậy.”
Ngón út của Nagi nhẹ nhàng ngoắc vào ngón út của tôi. Tôi có hơi ngạc nhiên một chút.
Cô ấy không bỏ ngón út tôi ra cho đến khi cả hai về đến nhà.