“Tóc mình……ổn. Quần áo cũng ổn nốt.”
Tôi cẩn thận kiểm tra lại một lượt trước gương xem còn luộm thuộm chỗ nào hay không. Tôi không biết quá nhiều về thời trang, nhưng tôi vẫn khá chắc bản thân không ăn mặc quá kì lạ.
“Tầm này đi chắc là ổn nhỉ. Đúng như tính toán ban đầu.”
Bọn tôi hẹn gặp nhau ở địa điểm như thường lệ lúc 9 giờ sáng. Bây giờ là 7 giờ. Vẫn còn kha khá thời gian.
“....Thường thì em ấy sẽ có mặt ở đó dù bây giờ mình có bắt đầu đi. Nhưng mình đã hứa với em ấy hôm qua rồi.”
[Ngày mai, hay nói đúng hơn là kể từ giờ, cả hai hãy đến điểm hẹn đúng giờ. Em không muốn một trong hai chúng ta đi trước và đứng chờ người còn lại để rồi bị cảm]
Đó là những gì em ấy đã nói. Và ẻm nói đúng.
Nhưng nếu vẫn còn thời gian thì chẳng phải đảm bảo mọi thứ hoàn hảo sẽ tốt hơn sao. Tâm tri tôi đang khá lo lắng, vì vậy tôi lấy điện thoại của mình ra tìm kiếm trên mạng những điều bản thân không nên làm khi hẹn hò.
“....Nói là vậy, hầu hết đều là những điều hiển nhiên.”
Tôi không muốn Nagi ghét mình. Thế nên mỗi khi gặp nhau, tôi luôn chủ động chú ý xem liệu mình có nói hay làm gì khiến Nagi cảm thấy khó chịu hay không. Tôi thường cố gắng cẩn thận nhất có thể, nhưng khi Nagi đến, tôi lại càng cẩn thận hơn.
Tất nhiên, nó luôn ở một mức độ vừa phải để không khiến em ấy bận tâm.
“Nếu nghĩ về tương lai, có lẽ tốt hơn hết là mình nên giữ biểu cảm bình tĩnh nhất có thể.”
Thật dễ để che giấu bản thân. Cũng như cố gắng hết sức để không cho Nagi thấy mặt không ngầu của mình….Tôi chú ý rất nhiều thứ, nhưng không phải là không thể làm được.
Nhưng-đến một ngày, tôi chắc chắn sẽ bản thân sẽ đến giới hạn.
Chỉ một vết nứt nhỏ cũng đủ để phá hủy cả con tàu.
Và một con tàu hỏng thì rất khó để sửa chữa. Việc đó cũng cần có thời gian.
Tôi càng chịu đựng lâu, tổn thương sẽ càng lớn nếu mọi chuyện đổ bể.
“....Lúc trước, hình như mình có kể cho Nagi một câu chuyện tương tự.”
Khi tôi đang nghĩ vu vơ vài thứ, tôi đột nhiên nhớ lại một kí ức hoài niệm. Má tôi tự nhiên giãn ra
“Nagi hồi đó….em ấy cảm thấy bản thân lùi một bước so với hiện tại. Dù gốc rễ của em ấy vẫn không thay đổi.”
Ngay từ đầu, đã một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi trở thành bạn bè, và em ấy đã nói [Mình muốn cậu xoa đầu và khen mình]
Khoảng cách giữa chúng tôi có hơi lạ lùng…..chà, bây giờ tôi nghĩ lại thì thấy đúng là không thể khác được.
“...Ơn trời vì người đó là mình.”
Tôi tự hỏi nếu người khác không phải tôi ở bên cạnh Nagi thì sẽ như thế nào.
Chỉ việc nghĩ đến điều ấy thôi cũng khiến tôi cảm thấy có gì đó đen tối đang trào dâng trong mình, tôi hít thở một hơi để kìm lại.
“Nghe thật dài, nhưng cũng thật ngắn.”
Đã ba tháng trôi qua kể từ đó. Đối với mối quan hệ nam nữ có thể nói đó là ngắn hoặc dài. Thực tế thì nó tùy thuộc vào mỗi người.
“Chà, không nên nghĩ quá nhiều về chuyện này.”
Giữa những người bạn thân vẫn có sự lịch sự với nhau. Nhưng tôi đi đến kết luận rằng không nên quá lạm dụng và sắp xếp lại suy nghĩ của mình
Tuy nhiên, vẫn còn thời gian.
Tôi xác nhận lại lịch trình hôm nay, nhìn 1 vòng xung quanh phòng và xác nhận rằng không còn gì cần dọn dẹp.
Tôi bắt đầu rời khỏi nhà để có thể đến điểm hẹn lúc 9 giờ.
◆◆◆
Đoàn tàu đang lắc lư. Tôi nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay là một ngày nhiều mây.
Dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết.
Tôi gửi tin nhắn cho Nagi, [Anh sẽ đến sớm thôi] và em ấy gửi lại một tin nhắn khác, [Em cũng sẽ sớm đến đó]
Khoảnh khắc tôi vừa đến sân ga, tôi đã thấy bóng dáng một người đang đi đến.
Đoàn tàu dừng lại và cửa mở ra.
“Chào buổi sáng, Souta-kun”
“Ừm, Chào buổi sáng, Nagi”
Nagi bước lên tàu. Tôi di chuyển một một chút về phía lối vào và nhìn Nagi.
Em ấy mặc một chiếc áo len màu đen và khoác một chiếc áo khoác dài. Cùng với đó là một chiếc váy dài màu xanh bằng vải dày.
Trong tàu ấm hơn nhiều so với bên ngoài. Nagi tháo chiếc chụp tai mềm mại của mình ra.
“Phew. Hôm nay lạnh thật đó.”
“Ừm, có vẻ là thế thật.”
Tôi và Nagi chạm mắt nhau. Ánh mắt em ấy dịu dàng nhìn tôi.
“Nó rất hợp với anh. Trông tuyệt lắm.”
“Nagi….ưm, anh thấy dễ thương lắm. Anh nghĩ bộ trang phục đó làm nổi bật vẻ dễ thương của Nagi.”
“Fufu, cảm ơn anh”
Nagi mỉm cười với tôi.
Cùng lúc đó, xung quanh trở nên có chút ồn ào.
Khi tôi hướng ánh mắt của mình đến đó để xem xem có chuyện gì đang xảy ra….một vài người đàn ông đang hét lên khi má họ bị véo hoặc cánh tay của họ bị nắm lấy kéo đi bởi một người khác có vẻ là người yêu của họ
“.....? Có chuyện gì à?”
“Đừng lo lắng, mọi thứ vẫn ổn.”
Có chăng họ đã bị sự dễ thương của Nagi thu hút? Nhận định một cách công tâm thì Nagi thật sự dễ thương và xinh đẹp nên cũng đành chịu.
Đó là những gì tôi nghĩ.
Tôi đứng che em ấy để có giảm bớt ánh mắt nhìn về phía Nagi đi.
◆◆◆
“Lúc trên tàu khá ấm, nên bây giờ lại thấy không bị quá lạnh…..Em ổn không, Nagi?”
“À vâng, em ổn. Em có đem theo túi giữ nhiệt bên mình.”
Tôi xuống tàu và hỏi em ấy khi bọn tôi rời khỏi nhà ga. Nagi lấy ra một túi giữ nhiệt và nói.
Sau đó, khi tôi định bước đi thì ống tay áo tôi bị kéo lại.
“S-Souta-kun. Tay anh bị lạnh kìa.”
“Hm? A….ừm”
“Vậy, bọn mình nắm tay đi!”
Hai má Nagi ửng đỏ. Em ấy đảo mắt đi chỗ khác.
“.....H-hơn hết, Em hạnh phúc với điều đó. Thế thì sao chứ?”
Nagi nói vậy với vẻ mặt hơi ủ rũ trong khi xoa xoa chiếc túi giữ nhiệt bằng cả hai tay.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã nắm lấy tay em ấy. Nagi có vẻ ngạc nhiên và khẽ mỉm cười
Nagi bỏ túi giữ nhiệt vào trong túi và tay em ấy nắm lấy tay tôi. Nó thực sự rất ấm.
“.....Nếu trời hôm nay ấm, thì hơi nóng sẽ khó mà thoát ra khi bọn mình nắm tay nhau nhỉ.”
Nói xong, Nagi bỏ một tay ra. Đặt tay còn lại của em ấy lên tay tôi.
Nếu Nagi di chuyển vị trí lòng bàn tay, sẽ có vẻ như Nagi và tôi đang nắm tay nhau.
“Tay Souta-kun lớn thật đó.”
“....Anh nghĩ như này là bình thường đối với con trai.”
“Thật vậy ư?”
Nagi hỏi…..Em ấy mỉm cười tự mãn.
“Nhưng nó không quan trọng lắm với em…..Những người đàn ông duy nhất mà em biết là cha em và Souta-kun”
Ngón tay của Nagi đan vào giữa những ngón tay của tôi.
“Ừm, mình đi thôi. Souta-kun…..Souta-kun?”
Cứ như vậy Nagi nắm lấy tay tôi - cái gọi là “nắm tay kiểu người yêu”, và bắt đầu bước đi.
Nhưng tôi đột nhiên khựng lại.
“.....Như thế là lỗi đấy.”
Mặt tôi nóng bừng lên và tôi vô thức quay mặt đi khỏi Nagi, và một tiếng cười khúc khích lọt vào tai tôi.
Nhưng Nagi không nói gì hết và đứng đợi tôi bình tĩnh lại.
Phải mất một lúc để tôi có thể bắt đầu đi tiếp.
◆◆◆
“.....!Souta-kun, em nghe nói là mê cung đã được thay đổi rồi.”
“Nghe hay đó. Anh cũng được nghe là họ đã thêm khá nhiều chi tiết đặc biệt khác cho Giáng sinh nữa.”
Hai bọn tôi đang xem tờ giới thiệu trong khi xếp hàng để vào trong.
Nagi có vẻ đặc biệt thích mấy kiểu mê cung như thế này vậy nên tôi cũng hơi vui khi biết rằng nó đã được làm mới.
Nhưng rồi Nagi nhìn tôi như thể em ấy nhận ra điều gì đó.
“....Ah. Lần này, em sẽ không nghĩ một mình nữa, em sẽ thực hiện thử thách với Souta-kun!”
“Em không cần phải lo về chuyện đấy đâu. Anh không hề thấy chán việc ngắm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nagi.”
“Thật ư?”
“Ừm. Vẻ mặt nghiêm túc của Nagi thật sự rất ngầu…..và sự khác biệt giữa nó và biểu cảm thường ngày của em khá lớn.”
Tôi giải thích cho Nagi, người đang mỉm cười. Nagi nói, [Vậy] và ghé sát mặt em ấy lại.
“Em không thể tự mình giải quyết nó được nữa…..Em cũng muốn thấy mặt ngầu của Souta-kun.”
Gương mặt xinh đẹp của Nagi ở ngay phía trước mặt tôi, và em ấy mỉm cười tinh nghịch.
“Fufu. Anh có mong chờ không?”
“......Anh không thể nói là bản thân giỏi việc đó. Nhưng anh sẽ cố hết sức.”
“Ừm!”
Nagi trông vô cùng hào hứng và vui vẻ.
-Rõ ràng là hoàn toàn khác với lần trước em ấy đến đây. Em ấy có một biểu cảm rạng rỡ trên khuôn mặt, không hề có chút hối tiếc.
Trước khi kịp nhận ra thì tôi cũng đã mỉm cười và đang mong chờ xem bọn tôi sẽ ghé thăm những địa điểm nào khác trong công viên giải trí.