“Hmm….Là cảm lạnh thông thường thôi. Có lẽ hệ thống miễn dịch của cậu ấy đã bị suy yếu do cậu ấy đã phải luôn trong trạng thái căng thẳng. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một vài ngày là ổn.
“Cảm ơn ạ.”
Tôi lờ mờ nhìn Nagi và ai đó đang nói chuyện
Tôi bị đau đầu và vô cùng mệt mỏi. Nhiệt độ cơ thể tôi khoảng 38 độ.
Đó là bác sĩ của Nagi….là bác sĩ của gia đình Shinonome. Bà ấy là một người phụ nữ ở độ tuổi sáu mươi với vẻ ngoài hiền lành. Tôi nghe nói rằng bà ấy là người đã chăm sóc tôi khi tôi ngất đi ở nhà Shinonome.
“Vậy, chăm sóc bản thân cho tốt nhé.”
“Con cảm ơn ạ.”
Bác sĩ rời đi mà không nói gì nhiều. Sau khi Nagi ra tiễn bà ấy, em ấy quay trở lại phòng.
“Cảm ơn em, Nagi……Và cho anh xin lỗi nhé. Lỡ làm em trễ học mất rồi.”
“Không sao. Dù gì cũng là lỗi của em mà…..và”
Nagi ngồi xuống mép giường, em ấy nắm lấy tay tôi, cảm giác thật mát mẻ và dễ chịu.
“Em đã quyết định là sẽ nghỉ học hôm nay.”
“….là do anh sao?”
“Ừm. Em sẽ chăm sóc anh hôm nay.”
Nagi mỉm cười với tôi và nói…..nhưng tôi lắc đầu.
“Anh không thể làm phiền Nagi thêm nữa.”
“Nếu là vì gia đình thì không có gì là phiền cả, chỉ là do em lo lắng thôi……Em không nghĩ điều đó gây phiền toái gì nhiều đâu, vậy nên anh đừng nói như thế.”
Bàn tay Nagi nhẹ nhàng lau trán tôi. Thật mát và dễ chịu, tôi không thể không nhắm mắt lại.
“Nhưng có qua cũng phải có lại. Lúc cảm thấy không khỏe, em sẽ dễ bị cô đơn đó. Em muốn có ai đó ở bên cạnh mình. Em muốn ai đó nắm tay em.”
Bàn tay mát lạnh của em ấy đưa xuống. Mu bàn tay em ấy đặt lên má tôi
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy vẻ mặt vui vẻ của Nagi ở ngay bên cạnh tôi.
“….cảm lạnh, dễ lây lắm đó.”
“Fufu…..Hôm qua anh đã hôn em rất nhiều lần, và giờ thì lại nói như vậy à.”
Tôi cười khúc khích trước lời của Nagi.
“Em nói phải.”
“Ừm…...Có khi em mới là người bị bệnh và lây nó cho Souta-kun.”
Nagi cầm lấy tay tôi và siết chặt lấy một lần rồi đứng dậy.
“Souta-kun, anh có muốn ăn gì không? Một vài miếng thôi cũng được.”
“…..Nếu chỉ một ít thì được.”
“Em hiểu rồi. Em vừa nhờ Suzaka-san mang cho một ít táo. Em sẽ đi gọt vỏ chúng. Đợt tí nhé-”
Nagi định bước đi—Em ấy đứng lại.
“…..Fufu”
Em ấy mỉm cười và hướng ánh mắt dịu dàng về phía tôi.
Cùng lúc đó, em ấy lại nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi nhận ra. Tôi đang đưa tay ra và nắm lấy tay của Nagi.
-Như thể tôi không muốn em ấy đi vì sẽ cảm thấy cô đơn vậy.
Không phải, có hơi sai khi nói là “Như thể”. Bởi vì tôi đã thực sự nghĩ như thế….dù chỉ một chút thôi.
“Không sao đâu, Souta-kun. Em sẽ quay lại ngay mà.”
“........Ừm”
Có vẻ như tôi đã mềm yếu hơn tôi tưởng.
Nagi mỉm cười với tôi. [Vâng!] em ấy vui vẻ gật đầu.
◆◆◆
Căn phòng tràn ngập những âm thanh “soạt, soạt, soạt, soạt” rõ ràng và dễ chịu
“Xong rồi. Souta-kun, đây, ahhh”
Nagi cầm lấy một miếng táo trên đĩa và đưa về phía tôi.
Tôi tự hỏi mình có nên ngồi dậy hay không....tầm nhìn của tôi vẫn còn hơi chao đảo, thế nên tôi nghiêng người qua và mở miệng
Tôi cắn vào miếng táo và một vị ngọt sảng khoái lấp đầy miệng tôi. Cảm giác tươi mát này cũng thật dễ chịu.
“Có ngon không anh?”
“Ừm. Ngọt với ngon lắm.”
Nagi tiếp tục đưa từng miếng vào miệng tôi. Tôi có hơi xấu hổ.....những vẫn cảm thấy rất vui.
“.....Fufu. Em vui lắm.”
Nagi mỉm cười và lại tiếp tục đút táo cho tôi.
Mất khá nhiều thời gian và công sức để làm việc này liên tục. Em ấy cũng đã gọt táo cho tôi.
Tôi cảm thấy có lỗi vì điều đó, nhưng.....Nagi nhìn tôi với vẻ hạnh phúc. Tôi không thể ngừng chăm chú nhìn em ấy.
“.....? Ah, anh xin lỗi. Anh biết có hơi thô lỗ nhưng mà......ưm.”
Nagi mỉm cười ngại ngùng và một giọng nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng em ấy.
“Em đã luôn được anh chiều chuộng rồi. Thật thoải mái khi em có thể chăm sóc cho Souta-kun như thế này.....Em thấy vui lắm.”
“.....Anh cảm giác anh mới là người được chiều chuộng.”
“Nhưng anh vẫn hơi do dự đúng chứ?”
“Cái đó....”
Tất nhiên rồi. Thay vì do dự, nói là tôi vẫn thấy hơi xấu hổ thì đúng hơn.
“Như thế ổn mà.”
Một miếng táo chạm vào môi tôi.
“Hôm nay em sẽ chăm sóc anh thật nhiều. Souta-kun, em muốn chiều chuộng anh hết mức có thể! Cứ việc nhờ vả em mọi chuyện!”
“...Cảm ơn em.”
Nói xong, tôi cắn thêm một miếng táo. Vị chua và ngọt lan tỏa trong miệng tôi.
“Ừm! Không có chi!”
Nghe những lời Nagi nói cùng với nụ cười tự nhiên ấy khiến tôi cảm thấy tốt hơn.
◆◆◆
“….uta-kun, Souta-kun”
Tôi uống thuốc và lại ngủ thiếp đi sau đó được Nagi đánh thức.
“…..Nagi? Có chuyện gì sao?”
“Em xin lỗi vì đã kêu anh dậy. Nhưng anh đang đổ mồ hôi rất vào ban đêm, và nếu em cứ để yên như thế thì anh sẽ lại bị cảm mất.”
Nagi nói tôi đứng dậy và…..ah. Thực sự là tôi đổ mồ hôi rất nhiều. Gần như là ướt hết cả lưng.
“Để đề phòng thì tốt nhất là anh nên lót thêm một cái khăn tắm bên dưới……Và em cũng có mang khăn với nước nóng đây, bởi vì hẳn là anh sẽ thấy khó chịu vì mồ hôi nhỉ. Anh cảm thấy sao rồi?”
“Tốt hơn khá nhiều so với trước đó….mặc dù vẫn chưa khỏi hẳn. Cảm ơn em, Nagi.”
Tôi ngồi xuống. Nagi cũng ngồi xuống bên cạnh tôi….Ưm
“Nagi?”
“Anh cởi đồ ra đi”
“….Hửm?”
Những lời của Nagi vẫn chưa lọt vào tai tôi. À không, tôi có thể nghe em ấy nói nhưng não tôi vẫn chưa theo được. Tôi hỏi ngược lại.
Chắc là tôi nghe lầm thôi.
Tuy nhiên, suy nghĩ của tôi là—
“Hay anh muốn em cởi đồ cho anh?”
Với những lời ấy, những suy nghĩ của tôi hoàn toàn bị phủ nhận.
Một sự im lặng bao trùm lấy nơi này. Sau đó, Nagi thốt lên một tiếng [Ah] và mặt em ấy đỏ lên.
“K-không phải, Em không có ý gì…..kì lạ đâu?”
“Anh hơi tò mò về cái khoảng lặng đó.”
“….Thật ra em có chút hiếu kì. Ưm. Bởi vì trông cơ thể của Souta-kun khà khỏe khoắn.”
Nagi thành thật nói. Tôi không thể không mỉm cười. Nagi nhìn tôi có phần bối rồi rồi tiếp tục giải thích.
“B-bên cạnh đó. Không phải là em muốn anh cởi hết toàn bộ. Sẽ rất khó để có thể lau phần lưng với mấy phần khác nữa. Người bên nên được nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ư-ừm. Anh cũng thấy xấu hổ khi phải cởi hết toàn bộ.”
Đúng là khá xấu hổ khi chỉ cởi phần thân trên ra…….ừm, thật ra tôi cũng không có ghét bỏ hay gì.
“Vậy anh nhờ em làm có giúp anh có được không?”
“Ừm! Tất nhiên là được!”
Tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm vì chỗ mồ hôi này. Tuy vẫn còn hơi chóng mặt nhưng Nagi đã đỡ tôi khi tôi cởi bộ đồ ngủ ra. Tôi gần Nagi đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của em ấy dù đang trong tình cảnh như này.
Cùng lúc ấy, tôi cũng…..bắt đầu có một chút ngượng ngùng
“Cho anh xin lỗi. Có lẽ cơ thể anh đầy mùi mồ hôi nhỉ.”
“Không sao. Em không hề bận tâm nếu đó là của Souta-kun. Thật đó. Không phải là em ghét nó hay gì đâu, Em còn thấy thích-”[note59747]
Nagi đưa mặt ẻm lại gần. Tôi thở dài và lắc đầu.
“K-không! Ý em không phải vậy! Đ-điều đó....không đúng đâu.”
“Ư-ừm. Không sao, anh hiểu mà.”
“Ugh......”
Nagi giấu gương mặt đỏ bừng của mình đi. Đôi mắt xanh của em ấy nhìn xuyên qua khe hở giữa những ngón tay.
“....Souta-kun thật là.”
Một tiếng thì thầm tuy nhỏ nhưng do căn phòng rất yên tĩnh nên tôi vẫn có thể nghe thấy.
“S-Souta-kun. Kể cả em có là một cô gái hư hỏng và có phần b.......biến thái. Liệu anh có ghét em không?”
Tầm nhìn của tôi có hơi lung lay....Tôi dựa người vào chiếc khăn tắm được gấp lại ở phía sau lưng.
“S-Souta-kun !?”
“Nagi. Anh xin lỗi, nhưng anh muốn em đừng nói những thứ có thể khiến anh sốt cao hơn......Vì nó làm cho tim anh đang đập rất mạnh.”
“E-em xin lỗi.....?”
Tôi vô thức nói ra điều đó với Nagi. Tôi ngồi xuống lại.
“.....Và. Anh sẽ không ghét em đâu, Nagi.”
“Ư-ừm! Em cũng vậy! Thế thì bây giờ để em lau cơ thể cho anh.”
“Nhờ em.”
Nagi vắt khăn tắm sau khi nhúng vào nước nóng, và tôi quay lưng về phía Nagi.
Một chiếc khăn tuy nóng nhưng không bị quá nóng được áp vào lưng tôi.
Lưng tôi được lau một cách nhẹ nhàng.
“Anh thấy dễ chịu chứ....? Có cần mạnh hơn không?”
“Ừm, mạnh thêm xíu nữa....Đúng rồi. Cảm ơn em.”
Lưng tôi được lau với một lực vừa phải. Thoải mái thật.
Khi khăn tắm dần lạnh đi, Nagi lại nhúng nó vào nước nóng, vắt nó và tiếp tục lau.
“....Khi em chạm nó như này. Lưng Souta-kun lớn thật.”
“Vậy à?”
“Ừm.....Em muốn được dựa vào nó sau khi Souta-kun bình phục.”
“Sau khi anh khỏe lại thì em muốn lúc nào cũng được.”
Sau đó, trong lúc cả hai đang nói chuyện thì Nagi nắm lấy cánh tay tôi.
“Lau cả cánh tay nữa. Đó cũng là một nơi khó để mà làm sạch được.”
“Ừm, cảm ơn em.”
Nagi lau tay tôi bắt đầu từ phần vai đến cánh tay, rồi sau đó cả bàn tay.
“.......Souta-kun. Anh khá là cơ bắp đấy anh biết chứ?”
Nagi vui vẻ lau. Cẩn thận và dịu dàng. Bàn tay em luồn vào giữa những ngón tay tôi. Có hơi nhột một chút.
Sau đó, Nagi đột nhiên đặt hai lòng bàn tay lên nhau.
“.....Lớn thật.”
Tôi đoán là em ấy có chút hiếu kỳ. A, Nagi vô thức thốt lên.
Em ấy đan các ngón tay vào nhau và siết chặt lại.
“.....Cái này. Em yêu sự mạnh mẽ của Souta-kun.”
Tầm nhìn của tôi lại nhòe đi.
Nụ cười và những cử chỉ ấm áp của Nagi đều khiến tim tôi nhói lên.
“E-em xin lỗi !?”
“...Ừm. Nagi, hãy hiểu rằng bản thân em vô cùng dễ thương.”
Nagi lau tay tôi mặc dù em ấy đã lau nó lúc nãy rồi.
Trong lúc Nagi mang cho tôi một bộ quần áo mới, tôi đã lau xong phần trước lẫn phần bên dưới và cảm thấy khá thoải mái.