1000 tim rồi:)))))))))
_______________________________________
“……Ah, mình cảm thấy lo quá đi mất.”
Trên đường đến nhà ga mà Nagi đang đợi, tôi liên tục phải hít thở một hơi thật sâu.
Trái tim tôi đang đập cực kì nhanh. Dù cho tôi hít vào và thở ra bao nhiêu lần, nó cũng không có tác dụng gì. Trái lại, nó trông giống như bị hen xuyễn vậy. Đầu ngón tay tôi trở nên tê cóng.
“Cuối cùng thì, ngày này đã đến, huh.”
Tôi đã thở dài nhiều lần, vậy nên tôi đi lại xung quanh trong khi điều chỉnh nhịp thở lại bình thường
Tuần này đã… thật sự là một tuần khó khăn.
“Mình thấy có lỗi với Nagi thật.”
Tôi đã nghĩ về ngày hôm nay nhiều đến nỗi tôi không thể nói chuyện với cô ấy như bình thường. Nagi cũng lo lắng và chúng tôi không nói chuyện nhiều như bình thường.
Nhưng hôm nay...... được rồi. Tôi thầm nghĩ.
Với tất cả những điều đã nói trên, việc ở bên Nagi sẽ giúp giảm căng thẳng kha khá. Tôi đang thực sự mong đợi vì đây là lần đầu tiên tôi đến một công viên giải trí.
“Được rồi, nhanh chân lên thôi nào.”
Tôi hào hứng đến mức không thể chờ được nữa. Tôi vội vã đi đến ga tàu.
◆◆◆
“….C-chào buổi sáng! Souta-kun!”
“C-chào buổi sáng, Nagi”
Nagi….vẫn như thường ngày, hay đúng là nhiều năng lượng hơn bình thường.
“Mình rất mong chờ đến đi đó! Công viên giải trí!”
“…..Ừm. Mình cũng vậy. Mình cũng rất hào hứng đến mức không thể ngủ được tối qua.”
“Cậu cũng vậy sao, Souta-kun? Mình cũng thế đó.”
Nagi mỉm cười. Tuy nhiên, nụ cười ấy có hơi thiều tự nhiên.
Trong lúc phân vân về điều đó. Chúng tôi bắt tàu lần nữa lên thành phố mà công viên giải trí tọa lạc.
◆◆◆
“Wow…! Lớn thật đó! Đi thôi nào, nhanh lên! Souta-kun!”
“Ừm, đi thôi!”
Công viên giải trí này nằm khá gần nhà ga. Nagi có vẻ rất phấn khích khi thấy nơi này. Cô nàng thúc giục tôi nhanh chân lên.
Bọn tôi đi đến hàng chờ vào cổng
“Nhưng mà bất ngờ thật đó. Mình tưởng souta-kun đã từng đến công viên giải trí rồi chứ.”
“Hm?....À, mình đã từng nói với cậu rồi đó, nhà mình nằm ở vùng ngoại ô.”
Tôi từng đi sở thú với thủy cung khi tôi còn bé, nhưng công viên giải trí thì chưa. Còn về phần tại sao thì….
“Nhìn kìa, công viên giải trí có những nơi bị hạnh chế ra vào ha? Thật ra, như mình đã từng nói thì mình từng suýt được công viên giải trí. Nhưng cùng thời điểm đó, ba mình lại bắt đầu trở nên bận rộn với công việc của ông ấy.”
“Mình hiểu rồi….ra mọi chuyện là vậy”
Chúng tôi vào hàng, vậy nên cả hai vẫn còn nhiều thời gian. Trong lúc ấy, tôi bắt chuyện với Nagi lần nữa.
“Còn cậu thì sao, Nagi….cậu có từng đến đây bao giờ chưa?”
“À phải. Mình từng đến sở thú với gia đình một lần khi còn nhỏ…..Bởi cả ba và mẹ mình đều khá bận.”
“….Mình hiểu rồi.”
Nhưng cô ấy nói rằng cô cũng từng đến sở dù cho ba mẹ của cô ấy đều bận việc. Tôi có cảm giác rằng không hẳn là họ không hề quan tâm đến Nagi.
“Vậy thì, từ giờ hãy cùng nhau đến nhiều nơi hơn ha.”
Tôi nhìn Nagi và nói. Cơ thể Nagi hơi khựng lại một lúc….Nhưng cũng chỉ trong chốc lát thôi.
“Được. Mình cũng muốn đi nữa.”
Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy có phần buồn bã…như thế.
“Có chuyện gì à? Nagi”
Tôi không thể không hỏi thăm…..Bởi vì tôi thực sự lo lắng.
Liệu cô ấy đang làm gì đó quá sức ư? Hay cô ấy cảm thấy không khỏe.
Mắt Nagi đột nhiên mở to. Cô nàng mỉm cười.
“Mình có hơi xuống tinh thần một chút. Nhưng nếu được đi chơi cùng Souta-kun….mình sẽ nhanh quên nó thôi. Vậy nên khong có chuyện gì đâu.”
“….Mình hiểu rồi.”
Cô ấy chưa muốn nói cho mình, mình cũng muốn nói tiếp nhưng lại không thể.
Điều duy nhất mình có thể làm .
“Vậy, hãy chơi thật vui nào.”
Tôi nhẹ nhàng chạm tay cô ấy. Ngón tay Nagi cũng chạm vào tôi…..tôi cho rằng như vậy đông nghĩa với ổn. Khi tôi nắm lấy tay cô, Nagi mỉm cười và siết chặt tay.
“Chúng ta sẽ chơi thật là vui luôn”
Và rồi Nagi vui vẻ dựa vào vai tôi.
◆◆◆
Nơi đầu tiên chúng tôi đi đến sau khi qua cổng là…..mê cung.
“Mình hiểu rồi. Đây là đường sẽ đưa ta quay trở lại nơi bắt đầu.”
“Vậy thì đường còn lại sẽ là đường đúng”
Trong lúc phân vân khong biết tôi nên chon nơi nào đầu tiên. Mê cung có vẻ như khá chân thực và Nagi rất mong chờ nó.
Và nó cũng khá thú vị đối với tôi
Tất nhiên đây cũng là một bài tập tốt cho trí óc. Hơn nữa…..
“Hmmm……ra là vậy. Giwof thì mình có thể thấy được toàn cảnh bức tranh rồi.”
Tôi thích nhìn Nagi suy nghĩ với một biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt.
Chẳng hạn như cô ấy sẽ tự cắn móng tay mình….Dù là chỉ trong vô thức.
Cô nàng đặt tay lên cằm và nhìn chằm chằm vào tường mà không để ý gì đến xung quanh. Có lẽ tay cô ấy vô thức nắm lại.
Cử chỉ của cô ấy thật đáng yêu, và tôi không bao giờ cảm thấy chán khi ngắm nhìn cô.
“…..?”
Nagi nhận ra tôi đang nhìn cô ấy. Cô mỉm cười lại với tôi.
Điều đó…….quá đỗi dễ thương đi. Tôi không khỏi thở dài.
“Vậy giờ bọn mình quay lại con đường hồi nãy thôi nào.”
“Ừm, mình biết rồi.”
Nagi nắm lấy tay tôi và cả hai đi xuyên qua mê cung.
Cứ như vậy, chúng tôi đã đến được điểm đích.
◆◆◆
Trái ngược với lúc trước, lần này đến lượt tôi nắm tay dẫn Nagi.
Lý do là vì….
“Cậu ổn chứ? Nagi. Cậu biết đấy, nếu cậu thực sự thấy sợ thì có thể dừng…”
Trong một căn phòng khá tối. Tôi hỏi Nagi, người đang hơi khó nhìn được, nhưng cô nằng lắc đầu.”
“K-không sao! Đ-đây vốn là ý của mình mà!”
Nagi ôm lấy tay tôi, đúng hơn là cả cánh tay, và cô nói như thế.
Tôi đang trong một tình huống cực kì nguy hiểm, nhưng hiện tại tôi lại không có tâm trạng để lo những thứ ấy.
Sau đó, tôi cảm thấy có chút man mát. Tôi nhận ra có gì đó lạnh đang chạm vào má mình và hai vai tôi giật nảy lên.
“S-Souta-kun !? Có chuyện gì sao !?”
“K-không. Có thứ gì đó chạm vào má mình……”
Tôi quay người lại, nhưng không có ai ở đó hết. Cảm giác mềm mại trên cánh tay tôi trở nên mạnh mẽ hơn và có gì đó ấm áp chạm vào vai tôi. Tôi quay sang nhìn và thấy Nagi đang ôm lấy tay một ngày càng chặt hơn và đang áp má vào vai tôi.
“Ugh, ugh….! Mình đi thôi! Souta-kun!”
“Đừng cố ép bản thân, được chứ”
“M-mình ổn mà! Mình chắc rằng Souta-kun sẽ bảo vệ mình nếu có nguy hiểm mà.”
Những lời thấy thốt ra từ miệng cô một cách tự nhiên. Tôi nhìn Nagi, nhưng cô nàng vẫn cố tiến lên phía trước trong khi má cô vẫn đang áp vào vai tôi.
Trông thấy Nagi như vậy…Tôi có chút nhẹ nhõm, mặc dù bản thân đang trong tình cảnh như này.
Có thứ gì đó nắm lấy chân tôi và cả hai bắt đầu vắt chân mà lên chạy.
◆◆◆
Trong lúc đang ngồi nghỉ trên băng ghế. Nagi đặt tay lên ngực và thở.
“Phew…..khoảng thời gian vừa rồi căng thẳng thiệt ha.”
“Chắc là vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ là học sinh cao trung năm nhất đầu tiên bị nhân viên trong nhà ma mắng như vậy…”
Khu vực nhà ma khá nguy hiểm thế nên việc chạy trong đó là hành vi bị cấm. Tôi đã được nhắc nhở sau khi cả hai chạy ra khỏi đó.
Nagi cười lớn trước những lời tôi nói và lấy ra hai hộp từ trong chiếc túi đặt trên đùi cô.
“Bọn mình dùng bưa trưa luôn chứ?”
“Oh, cảm ơn cậu”
Giờ là khoảng thời gian dùng bữa trưa. Công viên giải trí này cho phép bạn mang đồ ăn, thức uống của bản thân vào, và thậm chí có một khu công viên dành riêng cho việc ăn uống. Nó giống như một chuyến dã ngoại mà bạn có thể dùng bữa trưa của mình.
“….Giờ nghĩ lại thì, mình đã làm bữa trưa cho Souta-kun cũng được một khoảng thời gian rồi ha, nhưng đây là lần đầu tiên bọn mình dùng bữa trưa cùng nhau nhỉ.”
“Nghĩ lại thì đúng vậy thật”
Đó là điều hiển nhiên vì cả hai học ở hai trường khác nhau. Cảm giác có kì lạ.
“Mình đã cho rất nhiều món Souta-kun thích vào hộp bento hôm nay. Hãy ăn thật nhiều nhé.”
“Oh, cám ơn cậu.”
Tôi cảm ơn Nagi và mở hộp ra. Tôi không thể không thốt lên.
“Oh…..!”
Một miếng hamburger và karaage. Rau xào hẳn đã được xào cùng với xốt chua ngọt và cơm trắng.
Tất cả chúng đều là những món tôi thích.
Tôi quay sang Nagi, người cũng đang mở hộp bento ra và nhìn tôi mỉm cười.
Tôi chắp hai tay lại, và Nagi cũng chắp hai tay mình lại theo.
“ “Chúc ngon miệng” ”
Rồi cả hai dùng bữa trưa của mình. Tất nhiên chúng rất ngon miệng.
“Ngon thật đó, Nagi”
“Fufu. Mình rất vui khi thấy cậu thích nó đến vậy.”
Nagi cũng ăn một cách vui vẻ. “Ừm, ngon thật.”
Sau đó…….chúng tôi tiếp tục tán gẫu. Cả hai ngồi trên băng ghế và thưởng thức bento, thứ vốn nên là một phần khá lớn.
◆◆◆
“Tàu lượn siêu tốc. Đây là lần đầu tiên mình được đi nó, nhưng nó có vẻ khá vui!”
“Ừm, mình cũng thấy nó rất vui.”
Sau đó, chúng tôi tận hưởng những nơi tham quan khác…Và thời gian nhanh chóng trôi.
Tôi đang định đi thêm một nơi nữa.
Tôi nhìn sang Nagi.
“Nagi. Mình có một nơi cuối cùng muốn đi cùng cậu, có được không?”
“…..Trùng hợp thật. Mình cũng muốn đi cùng Souta-kun đến chỗ này…..mình nghĩ rằng nó có lẽ là cùng một nơi.”
Nói vậy. Hai bọn tôi bước đi tay trong tay.
Đó là một chiếc đu quay.
“Một chiếc đu quay. Mình đã luôn muốn ngồi lên đó một lần.”
“….Mình cũng vậy.”
Tôi có hơi lo cô ấy sẽ phát hiện ra trái tim đang đập loạn nhịp cảu mình. Nhưng, một khi đã đi xa đến mức này, không còn đường nào để quay lại.
Hai người bọn tôi đứng xếp hàng cùng nhau. Lạ thay, ngày càng có ít cuộc trò chuyện hơn.
Trời ạ. Tôi thậm chí không thể nhìn thẳng mặt Nagi được. Tôi tự hỏi liệu tay mình đó đang ra mồ hôi hay không.
Chúng tôi có khoảng 30 phút rảnh rỗi. Khi đến quầy lễ tân, cả hai vẫn im lặng
“Xin hãy cẩn thận đừng để bị ngã khi bước lên.”
“….Cảm ơn”
Nagi là người lên trước, theo phía sau là tôi.
Đúng như tôi tưởng tượng, bên trong không gian chỉ đủ cho khoảng 4 người ngồi cùng.
Tôi ngồi cạnh Nagi. Cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu.
Khi nào tôi nên mở lời với cô ấy? Có phải chờ đến lúc đu quay lên đến đỉnh không?
Khi tôi đang phân vân những điều ấy. Tôi nhận thấy có điều gì đó kì lạ
Thật khó để diễn đạt thành lời. Nhưng bầu không khí xung quanh Nagi. Nó có hơi khác lạ.
“Nagi?”
Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt Nagi.
-Nagi.
Cô ấy trong rất nghiêm túc. Cô nhìn chằm chằm vào tôi.
“Souta-kun. Mình có chuyện muốn nói với cậu….Mình có một điều rất, rất quan trọng cần nói cho cậu.”
Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy. Nó trông lạnh lẽo đến nỗi tôi như bị tạt một gáo nước lạnh.
Đồng thời, tôi có một cảm giác vô cùng tồi tệ.
Nagi nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Souta-kun. Cậu biết đấy…”
Tại sao, tôi tự hỏi. Tôi không muốn nghe những lời còn lại của cô ấy.
Mặc dù tôi không biết những gì cô ấy chuẩn bị nói ra.
Tôi vẫn không muốn cô ấy nói chúng.
Tôi nghĩ đến việc ngắt lời cô. Nhưng trực giác mách bảo rằng đây không phải thời điểm thích hợp để làm như vậy.
-Và linh cảm của tôi đã đúng.
“Sau hôm nay mình sẽ không thể gặp Souta-kun được nữa.”
Hóa ra nó lại diễn ra đúng theo hướng tồi tệ nhất.