“Mình hồi hộp quá….”
“Ừm.”
Hiện giờ. Nagi và tôi đang đứng trước nhà ga. Chúng tôi sẽ gập bọn Eiji ở đây.
Eiji và bạn gái cậu ta đều biết nhà tôi. Hai người họ nói rằng OK với việc gặp mặt tại nhà mình. Tuy vậy những người khác vẫn chưa biết về nơi tôi sống. Thế nên chúng tôi hẹn gặp nhau ở trước nhà ga.
“…..Họ vẫn chưa đến à.”
“Tụi mình đến đâu khá sớm. Chúng ta vẫn còn 30 phút nữa trước khi tới giờ hẹn.”
“Hmm, bọn mình đến sớm vậy á?”
Chúng tôi dự định hẹn nhau lúc 10 giờ, nhưng lúc này mới chỉ mới có 9 rưỡi.
“….Mặt khác, đã một tiếng rưỡi trôi qua rồi. Chân cậu có mỏi không?”
“Mình ổn. Mình đã giết thời gian ở quán cà phê gần đó trên đường đến đây.”
Như dự đoán, cả tôi và Nagi đều đến đây khá sớm.
Tôi đã nói với Nagi rằng mình sẽ đến đón cô ấy lúc 9 giờ, nhưng bằng cách nào đó tôi lại quyết định đế đó lúc 8 giờ…và Nagi đã sẵn ở nhà ga
“Mọi thứ vẫn ổn cho đến vài phút trước. Trời sắp trở lạnh rồi. Cậu sẽ bị cảm lạnh nếu đứng chờ ở nơi lạnh như này đó.”
Khi thấy tôi nói vậy, Nagi rơi vào im lặng.
Tôi nhìn cô ấy và tự hỏi có chuyện gì sao. Nagi ném cho tôi một ánh nhìn đầy giận dữ.
“Souta-kun cũng không thể nói người khác được. Mình sẽ ở đây cùng với cậu.”
Nagi cười khúc khích….trong khi nói thế.
“Nói cách khác. Bọn mình giống nhau thật ha.”
Tôi cũng bật cười trước những lời ấy.
“….Có lẽ cậu nói đúng.”
“A, mày đây rồi. Này!”
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của cậu ta. Tôi quay đầu về phía giọng nói cùng với Nagi.
“Hai người đến sớm thật đó! Tao còn không nghĩ bọn mày đã đến đây rồi cơ.”
“Hai người bọn mày mới là những người đến sớm đó.”
Là Eiji và bạn gái của tên đó, Nishizawa Kirira…
Eiji và Nishizawa chuyển sự chú ý sang phía Nagi.
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau nhỉ. Makisaka-san, Nishizawa-san.”
“À, đã lâu không gặp! Cám ơn cậu vì đã chăm sóc cho Souta!”
“Hả!”
“Hai người rốt cuộc đang đóng vai gì vậy?”
Cả hai cúi chào nhau. Mặc cho tôi cảm thấy choáng váng….Khi Nagi tiến lại gần hơn nửa bước so với lúc trước, trái tim cô ấy bắt đầu đập mạnh.
Một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí. Khoảng cách của cô ấy đủ để chạm vào mu bàn tay cô.
Tôi bất giác nhìn sang Nagi. Cô ấy chú ý đến ánh mắt của tôi và giao tiếp bằng mắt với tôi.
Nhưng tôi tự hỏi có chăng cô ấy không hiểu ẩn ý trong cái nhìn của tôi, và rồi cô mỉm cười.
……Mình thực sự muốn cậu ngừng làm vậy đó.
Không biết Nagi có tự nhận thức được bản thân xinh đẹp đến thế nào không. Điều đó rất hại cho trái tim tôi khi cô mỉm cười ở khoảng cách gần đến vậy.
“Này. Nãy mình ngẩng đầu lên thì thấy hai người họ đang thả thính nhau. Mình nên làm gì đây?”
“Bọn mình nên làm gì? Hay là bọn mình cũng tình tứ với nhau luôn đi?”
Tôi tỉnh táo trở lại khi nghe thấy giọng nói đó. Khi tôi quay ra nhìn, bọn Eiji đang thì thầm to nhỏ với nhau chuyện gì đó….Tôi có thể nghe được hết toàn bộ nội dung.
“Này, chuyện gì đang diễn ra vậy? Hai người họ có nhìn nhau như thế trước đây không?”
“Tớ hiểu. Mấy người này đnag làm gì vậy chứ, diễn một bộ phim romcom chắc.”
“Tụi này nghe thấy hết đó.”
Thật đấy….Gương mặt Nagi ửng hồng. Nhưng Nagi vẫn không rời khỏi tôi nửa bước. Có vẻ như sự rụt rè của cô ấy đã chiến thắng rồi.
“C-chà. Gác chuyện này sang một bên. Người còn lại là bạn của Shinonome-chan đúng không nè?”
“À, ừm. Cô ấy tên là Hayama-san và cổ là một người rất tăng động.”
Vừa dứt lời. Từ phía nhà ga, tôi trông thấy một người khá là năng động tiến về phía mình.
“….Có khi nào là người đó không?”
Nagi nhìn theo hướng ấy và cao giọng. Sáng chói như bạn có thể thấy….một cô gái tóc vàng đang vẫy tay.
“Ừm! Là Hayama-san!”
Cô gái bước tới chỗ bọn tôi. Tôi từng được nghe về cô ấy…..Cô gái trông giống như một gyaru.
Tuy vậy, cô ấy lại là một người vô cùng cởi mở. Không hề có bất cứ một bầu không khí tệ hại nào xung quanh cô. Người bạn duy nhất của Nagi.
“Có vẻ như mình là người đến cuối ha. Cho mình xin lỗi nhé.”
“Không, không, không sao, vẫn còn sớm hơn so với thời gian hẹn…..để mình giới thiệu cậu.”
Nagi nói. Cô rời chỗ tôi và bước tới bên cạnh cô ấy..
“Đây là Hayama Hikaru. Cô ấy là người bạn học cùng trường với mình.”
“Tớ là Hayama Hikaru! Các cậu thích gọi tớ là Hayama hay Hikaru cũng được. Tớ có khá là nhiều sở thích. Trông như vầy thôi chứ tớ là một người khá kín tiếng đó. Nếu mọi người cần lời khuyên thì cứ đến tìm mình.”
“Đúng đó, Hayama-san sẽ chân thành lắng nghe mọi người.”
Nghĩ lại thì, cậu từng nói rằng bản thân đã xin một người bạn lời khuyên vào hôm đó nhỉ.
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cả bọn hoàn thành xong việc giới thiệu.
Sau đó, Hayama-san tiến lại gần tôi.
“A…..cậu hẳn là Minori-kun. Tớ đã được nghe kể về cậu.”
“H-hửm?”
Rồi cô đưa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tôi có hơi chút rùng mình.
“Không tệ.”
“H-Hayama-san! N-như thế không được đâu!”
Nagi chắn ngang ánh mắt dò xét của Hayama. Cô ấy đứng ngay trước mặt tôi.
“M-mình mặc kệ kể cả đó là cậu, Hayama-san! Riêng Souta-kun là không được”
Nagi liếc nhìn Hayama. Cô ấy như một bé mèo con đang tuyên bố lãnh thổ của mình vậy. Liệu cô ấy có từng tỏ ra thù địch với ai trước đây như vầy chưa nhỉ? Vẻ đáng sợ của cổ hoàn toàn chiến thắng
vẻ đáng yêu của ấy.
Trong lúc nhìn Nagi, Hayama gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Tớ biết, tớ biết rồi. Tớ chỉ muốn chiêm ngưỡng độ ngầu của cậu ta bởi vì Shinonome-chan cứ luôn miệng nói về nó. Cậu đừng có lo.”
Nghe những lời của Hayama, Nagi chợt đứng hình.
“Không tệ nha…..quý ngài chiếm hữu. Nhân tiện thì, Kirika chưa bao giờ làm những điều như thế với tao cả.”
“Cậu muốn mình làm như vậy với cậu à?”
“Đôi lúc?”
“Hee…Nếu Eiji nói thế, vậy thì mình sẽ làm vào lần sau.”
Lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, ngay cả tai của Nagi cũng đã đỏ lên hết rồi.
“……Mấy người chọc ghẹo Nagi hơi quá rồi đó. Mình không quan tâm nếu cô ấy ghét mấy cậu đâu.”
Tôi không muốn thấy Nagi bị trêu nữa…..Mặc dù bản thân muốn thấy nó, nhưng tôi đã quyết định từ bỏ.
“Hơn nữa, mọi người cũng đã tập hợp đủ rồi, mau đi thôi.”
Tôi bắt đầu bước đi, thầm nghĩ rằng nếu ở lại đây lâu hơn nữa sẽ gây phiền hà cho những người xung quanh mất. Nagi làm gương mặt ngạc nhiên và ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi có thể cảm thấy bọn Eiji đang cười toe toét khi họ trông thấy cảnh tượng này….cứ như thế, cả bọn đi đến nhà tôi.
◆◆◆
“Có hơi trễ khi hỏi điều này bây giờ. Nhưng hai người đổi cách xưng hô nhau rồi à? Không phải trước đây cả hai gọi nhau bằng họ sao?”
Lời của Eiji khiến chúng tôi đóng băng….Chúng tôi nhìn nhau và gật đầu.
“Bữa trước có mẹ của Souta-kun ghé qua, nên mình thay đổi gọi cậu ấy bằng tên. Sẽ rất kì nếu chỉ có mình mình gọi cậu ấy bằng tên nên cả hai bắt đầu gọi nhau bằng tên ….Mặc dù vẫn có hơi chút xấu hổ.”
Nagi nói vậy. Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười ngại ngùng.
“À ừm, lần sau. Mình chắc chắn sẽ gặp ba …và mẹ của Souta-kun.”
“P-phải….”
Tôi thắc mắc không biết ba tôi sẽ nói những gì…nếu ông ấy thấy điều này. Yeah, tôi có một dự cảm khá tệ.
Eiji nhìn tôi cười nhếch mép.
“Hể? Vậy là cô ấy ra mắt ba mẹ mày rồi à?”
“Cái cách mày nói nó hơi.”
“Sao? Mọi chuyện như thế nào? Bác ấy có vui không? Mẹ mày ấy.”
Mặc dù tôi thấy cách nói đó thật khó chịu. Nhưng tôi đành gật đầu.
“Phải. Tuy đây không phải lần đầu….nhưng, đấy là lần đầu tiên bà ấy thấy tao dẫn bạn về nhà. Bà ấy trông rất vui mừng.”
“Thật sao?”
Trong lúc tôi đang thầm nghĩ đến việc đấm tên Eiji đang cười kia, ít nhất một cái. Cả bọn đã đến nhà tôi.
“Đây là căn hộ nơi mình sống.”
“Oh, wow, nơi này đẹp đấy chứ.”
Eiji và Nishizawa đều biết nhà tôi, vậy người duy nhất phản ứng như thế hẳn là Hayama.
Nhưng phản ứng đó của cổ rất thật, tôi cảm thấy cô ấy có lẽ không pahir là người xấu. Hoặc là tiêu chuẩn về người xấu của tôi có hơi thấp chăng.
Nghĩ như vậy, tôi dẫn ba người họ lên cùng với Nagi.
“Đi thôi, hướng này”
◆◆◆
“Oh! Tớ tưởng rằng con trai sống một mình thường bừa bộn lắm chứ. Cậu dọn dẹp khá tốt nhỉ?”
Khi tôi bước vào, Hayama-san thốt lên kinh ngạc. Tôi không thể không mỉm cười.
“Chỉ việc dọn dẹp thôi. Nagi, cậu chưa nói với cô ấy à?”
Tôi hỏi Nagi. Cô nhanh chóng lắc đầu.
“Mình không muốn nói quá nhiều về sở đoản của bạn mình.”
“….Mình hiểu rồi.”
Chà, đúng là vậy thật nếu bạn có hỏi tôi. Nagi sẽ không kể một chút gì ra đâu.
“Mình không thể nấu ăn…..chà, nói là mình không muốn cũng đúng. Mà, nó cũng chưa kéo dài lâu cho lắm.”
“Nagi quay sang nhìn tôi. Tôi đoán là cô ấy đang hỏi ý tôi xem có nên nói ra hay không. Tôi gật đầu và để lại cho Nagi.
“Đi ăn ngoài với ăn đồ ăn nhanh thì không đủ chất dinh dưỡng. Nên là thứ bảy nào mình cũng đến đây để làm bento với nấu bữa chính.”
Nghe Nagi nói thế. Hai mắt Hayama trợn lên.
“…Hửm? Thật á?”
“Ừm”
Nagi nghiêm túc gật đầu. Hayama luân phiên nhìn tôi và Nagi.
“Hai người có chắc là đang không có hẹn hò không?”
“T-thật mà!”
Nagi phủ nhận điều đó với đôi má ửng đỏ. Tôi cười thầm và đứng cạnh Nagi giải thích.
“Là bởi Nagi rất tốt bụng thôi. Cô ấy không thích việc mình bị bệnh. Bên cạnh đó, nếu mình có bệnh hệ gì….mình sẽ không thể giữ lời hứa với Nagi. Đúng chứ Na…gi?”
Tôi cứ nghĩ bản thân là khá tốt việc nói đỡ cho Nagi. Nghĩ thế, tôi nhìn Nagi.
Hmmm. Cô ấy đang run rẩy với hai đang phồng lên.
Mình đang rất tức giận! Như thể đó là ý cổ vậy.
“Nagi?”
“Có chút rắc rối thật.”
Nagi nói thế. Cô ấy bước một bước lại gần tôi. Khoảng cách của cả hai, vốn đã rất gần, nay trở nên gần hơn nữa. Hay nói đúng hơn, hai đứa gần như chạm nhau.
Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt xanh ấy.
Tôi cảm thấy có hơi ngượng. Tôi đột nhiên quay sang hướng khác.
Tiếng thở dài của Nagi….không phải kiểu thất thần, mà là một tiếng thở dài xen lẫn chút vui sướng.
“Haizzz, không sao. Bọn mình học ở phòng khách đúng chứ? Mau vào thôi.”
“Ư-ừm”
Nagi đi vào trong phòng khách trước. Tôi theo sau cô ấy….