“Shinonome-chan, em thay đổi rồi. Khá nhiều thứ.”
Khi tôi đang chọn quần áo cho bản thân. Chị nhân viên đột ngột nói điều gì đó với tôi.
“….Thật vậy ạ?”
“Mọi thứ ở em đều thay đổi. Cái thay đổi lớn nhất chắc là….bầu không khí chăng.”
Bầu không khí. Tôi không thực sự hiểu chị ấy đang đề cập về điều gì.
Tôi tự hỏi bản thân đã thay đổi như thế nào. Chị nhân viên nói tiếp.
“Chị có thể nói là em đã mềm mỏng hơn trước đây, phải không?...và cũng như.”
Chị nhân viên ghé miệng lại gần tai tôi.
“Khoảng cách giữa em và em ấy cũng gần nhau hơn một chút…..Kiểu như, em không muốn ai khác đem cậu ấy đi khỏi em vậy….”
“…..!”
Tôi vô thức nhảy dựng lên.
….Chị ấy phát hiện ra rồi.
“….C-chị đang nói dối phải không?”
“….nói dối hửm? Chẳng lẽ em không nhận ra luôn ư? Em đã nắm lấy tay áo em ấy trong suốt khoảng thời gian em ấy nói chuyện với chị.”
“Eh !?”
T-thật vậy á?....Tôi đã kéo tay áo cậu ấy trong lúc trong chuyện sao.
“Có lẽ bản thân em không tự nhận thức được điều đó…Nhân tiện, hai em đang hẹn hò à?”
“B-bọn em không có.”
Tôi chối bay chối biến. Nhưng lại ngạc nhiên vì nhận ra giọng mình nhỏ như thế nào.
“Hm, hm, thật thế sao?”
Chị nhân viên gật gật như thể đã bị thuyết phục. Tôi không biết là chị ấy bị thuyết phục về điều gì, nhưng….
Nếu mà là con người này. Tôi tự hỏi mình có thể nói cho chị ấy một chút không.
“Ư-ưm. Em có thể hỏi chị một điều được không?”
“Hmm? Chuyện gì vậy? Cứ tự nhiên hỏi đi em.”
“V-về tình yêu. Nó trông thế nào vậy ạ?”
Tôi hỏi
Chị nhân viên đưa tôi một cái nhìn khó hiểu và…chị ấy cười lớn.
“Tình yêu à. Có hơi chút khó ha.”
“E-em xin lỗi. Em đã hỏi thứ gì đó kỳ lạ rồi.”
“Ah, không sao. Chị không để tâm đâu….Nhưng yêu à.Phải rồi.”
Đầu tiên. Chị nhân viên giơ một ngón tay lên.
“Ví dụ như. Em cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp khi ở cạnh em ấy.”
“Mmm-hmm”
Tôi gật đầu, và chị nhân viên giơ ngón thứ hai lên.
“Tiếp tục. Em nghĩ về em ấy mọi lúc mọi nơi.”
“….Vâng ạ.”
Tôi gật đầu lần nữa. Chị nhân viên giơ ngón thứ ba.
“Tiếp. Em có muốn bên cạnh em ấy cả đời không?”
“Uh, ah…”
Sau khi nghe những lời ấy. Tôi cố gắng không biểu lộ ra ngoài…hoặc là tôi nghĩ vậy.
Tôi lấy tay che gương mặt đang nóng bừng của mình lại. Thấy thế, chị nhân viên cười toe toét với tôi.
“Em có nhớ ra chuyện gì không?”
“….Vâng”
Mọi thứ vẫn ổn cho đến hôm đó. Gần đây, mỗi khi tôi ở cùng Minori-kun, tim tôi thường đập rất nhanh. Nhưng lại không hề khó chịu chút nào. Tôi không tài nào hiểu được.
Kể cả khi về đến nhà, tôi vẫn luôn nghĩ về Minori-kun. Tôi tưởng tượng về những gì hôm nay sẽ trò chuyện với Minori-kun, và những lúc như thế, hai má tôi giãn ra.
….Ugh
Không, không được. Mỗi khi nhắm mắt, tôi không thể ngừng nghĩ về Minori-kun.
“….Chị ơi.”
“Có chuyện gì à?”
Không tốt chút nào. Nó có lẽ sẽ hơi khác so với tương lai ban đầu tôi hy vọng, nhưng….
Nếu cứ nửa vời như vầy thì có thể sẽ dẫn đến kết quả tồi tệ nhất.
Cả tôi lẫn Minori-kun đều sẽ bị tổn thương.
-- Đó là lý do tại sao.
“Có chuyện này em muốn nói với chị ạ.”
Tôi muốn thay đổi. Tôi phải thay đổi.
Tôi đã thực sự nghĩ như vậy.
◆◆◆
“C-cậu thấy như thế nào?”
Với một tiếng “rẹt”, tấm rèm được kéo ra. Ngoại hình của Shinonome cũng đã được đổi mới.
Làn da trắng tinh, một chiếc áo blouse dày cùng một chiếc váy nâu dài. Đơn giản nhưng không hề đơn điệu….Cơ bản là vì thân hình của Shinonome đã quá đỗi nổi bật rồi.
“M-mình nghĩ nó hợp với cậu lắm.”
“Geez, nào. Nhìn em ấy đi, đừng có ngại.”
“Ư-ưm,…., cậu không cần ép bản thân phải khen mình đâu.”
“Không phải, mình không có ép bản thân gì cả. Ưm, nó dễ thương lắm. Tuy không phải kiểu bắt mắt thường ngày, mà trong giản dị hơn. Nhưng cậu vẫn vô cùng thu hút. Mình nghĩ cậu trông rất dễ thương và trưởng thành.”
Nghe tôi nói thế, Shinonome lẩm bẩm “V-vậy à” và cười…..ehehe.
“Vậy mình sẽ mua cái này và…cả cái lúc nãy.”
“Ừm. Vậy cũng—”
Một giọng nói không phù hợp với một cửa hàng thời trang vang lên….Và rồi, Shinonome đã mua quần áo xong.
“Fufu. Thật đáng khi tiết kiệm tiền cho đến tận lúc này.”
“….Nghe như kiểu cậu đã tiết kiệm được khá nhiều tiền ha.”
Tôi nói mà không cần suy nghĩ. Shinonome mỉm cười tự hào.
“Mình vẫn có thể đi chơi với cậu nhiều hơn nữa, Minori-kun. Mình có đủ dư để nấu một vài món ăn. Cậu cứ yên tâm.”
“…Ừm.”
Shinonome và tôi chia nhau tiền ăn. Thành thật mà nói, tôi có lẽ nên là người duy nhất trả tiền, và tôi cũng nói với cô ấy nhiều lần. Nhưng Shinonome không chịu nghe.
[Bọn mình đi ăn cùng nhau mà. Không cần phải quá câu nệ giữa bọn mình đâu.]
….Nhờ những lời đó, tôi có thể trả lại những bữa trưa mà cô ấy làm cho tôi mỗi cuối tuần. Cùng lúc ấy Shinonome làm vẻ mặt như muốn nói [Mình là được rồi.]
“Vậy, bọn mình đi thôi?”
“….Nhắc mới nhớ. Hôm nay không phải là ngày học trà đạo sao?”
Nếu như tôi nhớ không lầm thì đó là tuần trước. Tôi nhớ giáo viên nói rằng cô ấy phải dạy vì bị ốm hay gì đó tương tự vậy.
“Có vẻ như con của giáo viên ấy bị cảm lạnh. Cô ấy cho nghỉ đến hết hôm nay….Nhưng mà mình vẫn cần tự học một chút. Mình không thể đi tới nhà Minori-kun hôm nay được. Cho mình xin lỗi nha.”
“Không cần phải xin lỗi đâu. Cậu đã giúp mình rất nhiều và mình không thể cứ nhận mãi như vậy được.”
Trong lúc trò chuyện như thế, chúng tôi lên tàu. Nhưng vẫn….
“Có vẻ như hôm nay có nhiều người trên tàu thật.”
Nếu nhìn một vòng, sẽ thấy có khá nhiều doanh nhân mặc vest. Đây không phải giờ cao điểm để về nhà….nhưng tôi nghĩ nó vẫn khá trễ đối với họ.
“Xin lỗi, Shinonome, mình sẽ thay đổi vị trí một chút.”
“A, ừm. Mình hiểu rồi.”
Thông thường, bọn tôi sẽ đứng bên cạnh nhau. Còn hôm nay, tôi sẽ đứng trước mặt Shinonome.
….Bởi vì có khá nhiều đàn ông gần đây. Shinonome vẫn còn cảm thấy sợ họ.
Có vẻ như cô ấy đã tốt hơn so với trước đây, nhưng cô vẫn còn hơi lo lắng và….trông có chút sợ hãi khi ở gần đàn ông.
Vậy nên, trong trường hợp có nhiều người như thế này, tôi thường thay đổi vị trí của mình để che cho Shinonome.
Gương mặt của Shinonome đang ở ngay phía trước tôi.
Làn da trắng tinh và đôi xanh thẳm như đại dương.
Mái tóc trăng hơn cả làn da của cô và vô cùng mềm mượt. Mùi hương ngọt nhẹ làm cho mũi tôi cảm thấy hơi nhột.
….Bình tĩnh lại nào, tôi ơi.
Tôi cố gắng mở miệng nói gì đó trong khi chịu đựng áp lực từ lưng mình.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Whoa!”
“Kyaaaaaa!”
Chuyến tàu lắc lư dữ dội. Cũng giống như những ngày khác.
Và rồi, tôi bị va chạm mạnh từ phía sau lưng. Bản thân bị ngã nhào về phía trước và….
Bằng cách nào đó, tôi đã cố gắng để chống tay lên tường. Nhưng cú va khá mạnh đến nỗi tôi cau mày lại vì đau.
‘C-cậu ổn chứ?”
“Ư-ừm, mình ổn.”
Mặc dù toi đã điều chỉnh lại biểu cảm và nói vậy….Shinonome dường như đã nhìn thấu tôi.
Shinonome trông có hơi giận dữ.
“…..Nhìn nó đau hơn những gì cậu nói nhiều.”
Cô ấy nhìn tay tôi….sau đó quay sang nhìn tôi lần nữa.
Khuôn mặt cô có hơi đỏ.
“Minori-kun”
Cô ấy gọi tên tôi. Cô ở miệng nói như thể đã quyết định xong.
“Hãy dời tay cậu ra đi.”
“K-không, khoan đã. Nhưng nếu mình làm vậy….”
“Không sao đâu….cứ dựa vào người mình là được.”
Shinonome nói thẳng với tôi. Tôi bối rối….Không biết liệu việc đó có ổn hay không.
“…..Nhanh lên đi. Không một bên hông cậu sẽ bị đau đó biết không?”
Shinonome nói với một chút đùa giỡn. Tôi cũng bất giác bật cười.
“…Nếu vậy thì, mình dời đi đây.”
“Ừm….đến đây.”
Tôi bỏ cánh tay đang hơi đau của mình—
Lạch cạch.
Chiếc tàu rung lắc lần nữa. Cùng lúc ấy, lưng tôi bị đẩy mạnh.
“—A”
Gương mặt Shinonome. Ở ngay trước mắt tôi.
Đôi mắt của cô được phản chiếu trong khắp tầm mắt, và mũi cô ấy chạm vào mũi tôi.
Khuôn mặt của cả hai gần nhau đến nỗi hơi thở của bọn tôi phả vào nhau.
Cứ như thế-
Tôi quay mặt đi vào phút cuối.
Có thứ gì đó mềm mại chạm vào môi tôi trong giây lát…ngược lại. Có thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.
Cú như vậy, tôi cố để mặt mình bên cạnh mặt Shinonome.
Cả cơ thể tôi đều tiếp xúc rất gần. Một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong không khí tràn vào mũi tôi và khiến cho tâm trí tôi dao động. Tôi không còn có thể suy nghĩ bình thường được nữa.
….Sự kiên quyết mạnh mẽ của cô, nó đang bị nghiền nát trong lòng tôi.
“……….”
Tôi có lẽ nên xin lỗi, nhưng tôi thể mở miệng mình ra để nói. Mùi hương ngọt ngào ấy làm tôi cảm thấy như thể cả miệng mình cũng cảm nhận được vị ngọt vậy, và trái tim tôi đập loạn nhịp như sắp nổ tung.
Ngay cả Shinnonome cũng sẽ phát hiện ra nó. Chắc hản là vậy rồi.
Ngay lúc ấy, tôi cảm nhận được gì đó khó chịu.
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập, và bản thân nhận thức được ý nghĩa đằng sau nó.
Tim của Shinonome cũng đang đập rất nhanh.
Thình thịch. Nghĩ như thế, tôi giơ cánh tay đang hạ thấp cửa mình lên và cố gắng đặt lên tường.
“….Sh-Shinonome?”
“….Không ổn. Mình không thể-”
Cánh tay Shinonome. Cô ấy quàng tay ra sau lưng tôi.
“Ugh, Mình sẽ làm mọi thứ để không cho cậu di chuyển.”
Giọng nói nhẹ nhàng lọt vào tai tôi. Có một cảm giác rờn rợn chay dọc sống lưng. Toàn thân tôi được bao bọc trong hơi ấm ấy.
“V-vậy. Đây…..”
“N-nhưng. Nếu mình không làm như vầy, Minori-kun. Cậu sẽ gượng ép bản thân mình nữa….và”
Giọng nói của Shinonome nghe như tiếng chuông ngân êm dịu. Cảm giác như màng nhĩ tôi đã tan chảy rồi vậy. Nó làm lay động cả trái tim lẫn tâm trí tôi.
“..Mình không phiền đâu. Việc đụng chạm với Minori-kun ấy.”
“….Mình hiểu rồi.”
“Ừm”
“…Mình cũng vậy.”
Khi tôi khẽ thì thầm, tôi có thể nghe thấy tiếng Shinonome thở.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng cười thầm.
Tim tôi đập nhanh….hơn bao giờ hết.