“Chào buổi sáng, Minori-kun.”
“Ừm, chào buổi sáng. Shinonome.”
Ngày thứ hai đầu tuần. Tôi chào Shinonome khi cô ấy vừa lên tàu và cả hai cùng nhau di chuyển đến một góc như thường lệ. Cô ấy đưa tôi một chiếc túi màu đen mà cô không thường mang theo bên mình.
“Mình làm bữa trưa cho cậu rồi đây, Minori-kun.”
“Cám ơn nha, Shinonome.”
“Không có gì. Mình không chắc là nó có đủ cho cậu không hay là nó có hơi quá nhiều. Nếu như có thứ gì cậu không thể ăn được thì hãy nói cho mình biết.”
Nghe những lời tốt bụng của Shinonome. Tôi mỉm cười gật đầu.
“Mình hiểu rồi. Thực sự cám ơn cậu……Nhắc mới nhớ. Mình đã có nói vào hôm qua, mình đã ăn hết nồi cà ri rồi. Dù ăn lúc nào cũng ngon cả,”
Nghe tôi nói, Shinonome mỉm cười.
“Mình rất vui khi nghe cậu nói vậy. Tuần này mình cũng sẽ làm lại món đó lần nữa. Vậy nên cậu cứ mong đợi nó đi.”
“Ừm, mình rất mong chờ nó.”
Và cư như thế, bọn tôi đi đến trường.
◆◆◆
“Oh, whoa…..whoa!”
…Ưm. Nên giải thích sao đây nhỉ?
Trong lúc nhìn Eiji, người đang mở to mắt khi thấy hộp bento. Tôi nghĩ ngợi.
Liệu nếu tôi nói bản thân đã tự học nấu ăn thì có hợp lý không? Tôi tự hỏi không biết Shinonome có để ý không, hộp bento và cả túi mang đều là màu đen, vậy nên chúng trông không hề lạc quẻ tí nào.
“Mày có bạn gái từ khi nào thế?”
“…..Tao đoán trước là mày sẽ nói vậy. Nhân tiện, cũng có khả năng đây là tao tự làm mà, phải không?”
“Không thể nào có chuyện đó. Mày có biết nấu ăn đâu.”
“À ừ, bọn mình đã nói về chuyện này trước đó rồi ha.”
Để bị hiểu nhầm cũng không sao, nhưng tôi lại không muốn nói dối cậu ta….Như thế sẽ rất thô lỗ với Shinonome.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nói ra sự thật.
“Người bạn mà tao nói với mày đã làm nó cho tao.”
“Vậy là cô ấy có tình ý với mày rồi! Cô ấy đang tạo ra sức thu hút lớn đấy.”
“Tao đã nói là không phải mà.”
“Không, chắc chắn là vậy. Mày hẳn là một tên thiếu tinh ý ha?”
“Không phải.”
Đúng như dự đoán…nếu đây là một cô gái khác không phải Shinonome thì hẳn là tôi đã nghĩ thế rồi.
Không chắc là tôi nên nói cho cậu ta bao nhiêu. Tôi thầm nghĩ.
Không, đây không phải là điều tôi có thể nói mà không có sự cho phép của cô ấy.
“Dù sao thì, không phải là tao thiếu tinh ý. Có rất nhiều lý do”
“Đừng nói với tao….người đó có người yêu rồi nha.”
“Điên à. Mày đừng có mà đoán mò.”
Trước những lời của tôi. Eiji giả vờ suy nghĩ một lúc.
“…Với tư cách một người bạn, tao muốn hỏi mày một câu nữa. Mày có chắc là mày không bị chơi đùa không?”
“Tao không. Tin tao đi chứ.”
Khi tôi nói vậy, Eiji thở dài một hơi.
“Tao sẽ tin nếu như mày đã nói thế. Nếu mày có cần gì, cứ nói cho tao biết là được.”
….Sau tất cả thì Eiji vẫn là một tên tốt tính. Tôi rất vui vì được làm bạn với cậu ta.
“Đến khi đó thì tao sẽ trông cậy hết vào mày.”
Còn giờ, khi tôi thử mở hộp bento ra. Eiji nghĩ thêm một lúc nữa.
“Cứ thử thôi.”
“Mày nói gì cơ?”
Đây là bên trong lớp học vậy nên rất ồn ào. Eiji lắc đầu khi tôi hỏi cậu ta.
“Không, không có gì. Ăn thôi.”
“Ư-ừ.”
Tôi gật đầu trước những lời của Eiji. Tôi mở hộp đồ ăn trưa ra.
“…Wow!”
“Tuyệt thật, nó được làm rất tốt đấy chứ.”
Hộp bento có 2 ngăn. Một ngăn là cơm trắng và ngăn còn lại là…..những món kèm đầy màu sắc.
“Ăn thôi.”
Và rồi tôi bắt đầu ăn.
“….Ngon quá.”
Toàn bộ đồ ăn đều ngon cả. Trứng cuộn không phải ngọt, mà là được nêm mặn. Nó rất hợp với cơm.
Những món khác cũng được nêm mặn vừa phải.
Trong lúc đang ăn, tôi để ý Eiji đnag nhìn chằm chằm tôi.
“Gì? Tao sẽ không cho mày dù chỉ một miếng kể cả mày có nhìn tao như thế đâu.”
“Tao không có nhìn thèm thuồng đến vậy….Tao chưa bao giờ thấy mày ăn một bữa ngon lành đến thế trước đây.”
Nghe Eiji nói. Hai mà tôi giật giật.
….Không thể nào.
“Tao chắc chỉ là trí tưởng tượng của mày thôi.”
“…Thật vậy sao?”
Tôi gật đầu trước lời Eiji nói. Tôi lại tiếp tục dùng bữa.
Trước khi tôi nhận ra, tôi đã lấy hai tay ôm má khi chúng bắt đầu giãn ra.
….Ah, đây là. Đây cứ như là Shinonome vậy.
Ngắm nhìn gương mặt Shinonome ăn một cách ngon lành, có lẽ nó như một căn bệnh truyền nhiễm.
Thế nhưng, không có lý do gì để ăn hộp bento mà Shinonome làm cho tôi nếu như tôi không thích nó.
Cuối cùng thì, Eiji cứ cười toe toét với tôi trong lúc tôi ăn.
◆◆◆
“Cám ơn cậu vì đồ ăn. Hộp bento này rất ngon luôn.”
“Fufu, mình mừng vì nó hợp khẩu vị của cậu.”
Trên đường về nhà. Tôi trả lại hộp bento cho Shinonome, và cô ấy trông vô cùng hạnh phúc.
“Mình sẽ làm một cái khác vào ngày mai. Hãy mong đợi đi nha.”
“Ừm, cám ơn.”
Tôi rất vui và biết ơn khi nghe những lời của cô ấy.
Tôi không thể không….giãn hai má mình ra.
◆◆◆
“Này, Souta. Tao nhờ mày một chuyện được chứ?”
“….Nhờ? Chuyện gì vậy?”
Ngày hôm sau. Eiji đột nhiên nói như vậy với tôi. Tôi thầm nghĩ điều này thật bất thường, nhưng khi tôi hỏi cậu ta đó là chuyện gì thì, cậu ta
lại nói…
“Tao đang rất phấn khích khi biết Kirika muốn đến một cửa hàng đồ ngọt. Nhưng mà mày cũng biết tao không thích đồ ngọt, phải không?”
“À, nghĩ là thì, đúng là mày có nói.”
Eiji là kiểu người không hảo ngọt, và trái lại, Nishizawa, bạn gái của Eiji, là một fan lớn của đồ ngọt. Cô ấy vô cùng thích tham gia các tour đồ ngọt.
“Vì vậy, hội chợ mùa thu Mont Blanc, được tổ chức tại nơi cô ấy muốn đến, sẽ kết thúc vào tuần này. Những đứa bạn khác của tao cũng không thể đến được, thế nên tao muốn mày đi cùng nếu mày thấy ổn…..Souta.”
Tôi có hơi chút bất ngờ khi nghe những lời ấy.
“Ý mày là…chỉ hai bọn tao thôi sao?”
“Ừ, cô ấy muốn đi cùng với ai đó bởi vì cổ không thích đi một mình.”
“…..Thế mày ổn với điều đó ư, Eiji? Bạn gái mày đi chơi với một đứa con trai khác đó, đúng chứ?”
Nghe những lời tôi nói. Eiji phì cười.
“Không phải tao đã nói với này trước đo rồi sao? Tao không bận tâm đâu….Mà, đó là một cậu chuyện khác nếu chỉ có hai người. Đó là lý do tại sao tao lại hỏi ý kiến cảu mày trước, phải không?”
Lời của Eiji khiến tôi…có chút vui.
Tôi biết cậu ta tin tưởng tôi…..nhưng có một vấn đề.
“Mày đã quyết định này nào trong tuần chưa?”
“À, là ngày mốt, thứ năm.”
“Vậy là sẽ đi sau giờ học.…”
Tôi có hẹn với Shinonome. Tôi nên là gì đây?
“Thực ra tao có việc phải làm sau khi tan học. Có thể cho tao thảo luận với phía bên kia không? Có gì thì tao sẽ liên lạc lại cho mày vào buổi tối.”
“Ừ, tất nhiên là được rồi.”
Vậy nên, tôi nới với Eiji. Tôi tự hỏi mình nên nói với Shinonome như thế nào đây.
◆◆◆
“Một mình với một đứa con gái, mình nói đúng chứ?”
Cuối cùng, tôi quyết định nói với cô ấy àm không giấu giếm gì cả. Cũng bởi tôi nghĩ rằng sẽ không phải ý tưởng hay nếu như che giấu nó theo một cách kỳ lạ nào đó.
“Ừm, như mình đã nói lúc nãy, cậu-cậu ta có vẻ không bận tâm về việc chỉ có hai đứa bọn mình….Nếu Shinonome không thích thì mình sẽ từ chối.”
Ưu tiên hàng đầu của tôi là Shinonome. Khi tôi nói điều đó, Shinonome lắc đầu.
“Không….hay ưu tiên điều đó hơn mình. Cô ấy là bạn thân của cậu àm phải không, Minori-kun? Mình có nên đợi ở ga mà cậu lên không, Mininori-kun?”
“Cám ơn, Mình sẽ đến đón cậu, vậy nên hãy đợi mình ở đó….Mình không biết chuyến đi sẽ kéo dài bao lâu.”
Shinonome cười khúc khích trước những lời của tôi.
“Mình không phiền đâu. Mình cũng không có tiết nào vào thứ năm.”
Nghe cô ấy nói, tôi thấy rất biết ơn. Tôi liền gọi cho Eiji.
◆◆◆
Thứ năm. Tôi tan học và đi thẳng đến sân ga.
[Sẽ mất khoảng 20 phút để đến nơi]
Tôi nhận được cuộc gọi từ Minori-kun. Tôi thầm nghĩ không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Cho đến lúc đó.
“…Mình không thể bình tĩnh được.”
Tôi bối rối đến mức không thể ngưng tự lẩm bẩm.
“Không thể vầy được. Mình có nên đi ra ngoài không?”
Thật tệ nếu cứ tiếp tục như thế này.
Cúng lúc ấy, đoàn tàu đến chỗ Minori-kun cập bến… và hiển nhiên, chân tôi đã bước lên tàu.
◆◆◆
“Không ổn chút nào….Mình không thể để mất bình tĩnh được.”
Ngay từ đâu, tôi đã không được báo rằng Minori-kun sẽ đến đây.
Tôi thờ dài một hơi. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tôi bắt đầu di chuyển.
Tôi chỉ từng đến đây khi tôi đến để mua quần áo với Minori-kun. Tôi thản nhiên bước đi và nhìn ngó xung quanh.
“Có nhiều thứ thật đó, Mino—”
Tôi suýt thì gọi tên cậu ấy….Mỗi khi tôi đến một nơi mới, cậu ấy luôn ở đó.
Tôi ngậm chặt miệng mình là và tiếp tục bước đi.
Và rồi một cửa hàng đập vào mặt tôi. Lần đầu nhìn thì trông giống một quán cà phê. Nhưng đó có vẻ là một của hàng chuyên về đồ ngọt.
Họ thường có hội chợ Mont Blanc diễn ra trong tuần….Tôi không thể không nghĩ.
“Minori-kun, liệu cậu ấy có đến nếu như mình mời chứ?”
Tôi lẩm bẩm và ngay lập tức lắc đầu. Nơi này gần trường của cậu ấy. Tôi không thể làm vậy bởi vì như thế có thể trông rất kỳ lạ.
Trong lúc nghĩ rằng mình nên quay về thì tôi đã trông thấy cậu ấy.
Tôi đã thấy cậu ấy.
“—Minori-kun”
Tôi thấy cậu ấy đang ăn Mont Blanc với một cô gái xinh đẹp.
A, nói mới nhớ. Cậu ấy nói có một hội chợ đồ ngọt. Vậy ra là ở đây.
Thắt lại. Đau, như thể trái tim tôi đang thắt lại.
Chính tôi là người đã cho phép. Tôi biết điều đó. Biết là như vậy.
Nhưng vẫn đau. Tôi muốn hỏi tại sao. Nhưng lại không thể nói thành lời.
Như thể tôi bỗng quên mất cả cách thở. Tôi như rơi vào trong ảo giác
Cứ như vậy, tôi…thấy mình đang rời đi.
Đến khi tỉnh lại. Tôi đã quay trở lại sân ga.
_____________________________________________
Sắp rồi :))))
Không biết có em sĩ tử 2K5 nào ở đây theo bác lại đò không nhỉ :)))))