Mới mất CCCD, rầu quá nên đăng truyện :)))
________________________________________________________
“Ư-ừm”
Lúc này tôi và Shinonome đang nhìn thẳng vào đối phương. Lý do thì là vì…
Tôi đang chuẩn bị xoa đầu Shinonome.
Đó là yêu cầu của Shinonome. Dù cho tôi có nghĩ nó theo hướng nào thì đều thấy nó là một ý kiến tệ.
Tuy nhiên, Shinonome đã mạnh dạn dũng cảm nói với tôi điều ấy. Vậy nên tôi quyết định chấp nhận nó.
Và giờ chúng ta ở đây.
“M-mình chuẩn bị làm đây”
“Bất cứ lúc nào cũng được.”
Trong lúc gương mặt của Shinonome trở nên ửng đỏ. Cô ấy kiên nhẫn chờ đợi.
Tôi làm nó một cách chậm rãi. Tôi đưa tay mình ra, mặc cho tim tôi đang đập loạn nhịp.
Và rồi, với một cái đặt nhẹ, tôi chạm vào mái tóc mềm mại và mượt mà của cô ấy.
Khá khác so với tóc của tôi và cũng được chăm sóc rất tốt nữa. Tôi cảm thấy ngạc nhiên với cái kết cấu mềm mượt và mịn màng như thế này.
Cứ như vậy. Như thể đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật làm bằng thủy tinh. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy.
Chỉ một thoáng thôi, hai má của Shinonome cơ hơi giật.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô ấy nói hãy làm điều này trong khi khen ngợi cô.
Khá khó cho tôi để có thể khen cô ấy.
A, phải rồi. Đây là một cơ hội tốt để nói điều đó.
“Cám ơn cậu, Shinonome”
Tôi luôn muốn bày tỏ sự cảm kích cảu mình đối với tất cả những gì cô ấy đã làm cho tôi.
“Ví dụ như việc học. Nhờ có Shinonome, mà mình mới có thể vui vẻ hơn suốt những ngày qua. Cả trên đường đến và đi tàu cũng vậy, thậm chí kể cả buổi tối nữa.”
Nếu như tôi không gặp được Shinonome. Nếu như tôi không giúp cô vào lúc ấy. Có lẽ tôi sẽ sống một cuộc đời không khác với trước kia là bao.
Trước những lời của tôi, hai má Shinonome giãn ra.
“M-mình cũng thế. Mình cũng đang rất tận hưởng cuộc sống mỗi ngày.”
“…Mình rất vui khi nghe cậu nói vậy.”
Cứ như vậy, mắt tôi và Shinonome chạm nhau. Cô ấy nheo mắt lại mỗi khi tôi xoa đầu cô…Khóe môi cô ấy vài phút trước con hơi mím chặt giờ đã bắt đầu thả lỏng dần.
….Tôi nghĩ chắc như vậy là được rồi. Nghĩ như thế, tôi nhấc tay mình ra chỗ khác.
“Ah…”
Shinonome trưng ra ánh nhìn buồn bã và nắm lấy tay tôi. Tim tôi bắt đầu phát ra những âm thanh ồn ào.
“…..Thêm một chút nữa đi. Như vậy không được sao?” [note51880]
“…Mình hiểu rồi.”
Khi tôi đặt tay mình lại. Nét lo lắng hiện trên đôi mắt Shinonome bỗng biết mất. Bàn tay tôi mất đi điểm đến….trong vô thức đã hướng đến một nơi cao hơn.
Tôi cảm thấy có chút phấn khích trước hơi ấm tỏa ra tự bàn tay của mình. Tôi đã cố gắng để không biểu lộ điều ấy trên gương mặt.
Để không phá hỏng kiểu tóc của cô. Tôi xoa ở phần đỉnh mái tóc trắng như tuyết của cô ấy.
Shinonome lăng lẽ nhắm mắt lại.
….Cái? Cái tạo vật đáng yêu gì thế này? Bầu không khí lạnh lẽo đã hoàn toàn biến mất.
Trong lúc xoa đầu cô, tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ấy. Vì một vài nguyên nhân mà tôi có thể cảm nhận sức lực có vẻ đang rút ra khỏi cơ thể Shinonome.
Trước khi tôi nhận ra, khuôn mặt ửng đỏ của cô đã trở về màu sắc bình thường, còn một chút ửng hồng. Tuy vậy, đầu cô ấy vẫn đnag đưa ra như muốn nói tôi đừng dừng lại.
Về phần mình, nó khiến tôi muốn tiếp tục việc này mãi mãi. Đúng là một cảm giác kì lạ.
Và rồi, vì vài lý do. Khuôn mặt của Shinonome lại bừng đỏ.
“…Ư-ưm.”
“Sao thế?”
Shinonome ngước lên. Tôi vô thức ngừng xoa đầu cô ấy, nhưng vì ánh mắt Shinonome hướng về phía đó, thế nên tôi đành phải tiếp tục.
“Liệu cậu nuông chiều mình thêm một chút được không?”
Tôi hóa đá khi nghe được những lời ấy. Tệ thật. Mặc cho một phần tâm trí tôi đang gào thét lên bảo không.
“Ừm.”
Tôi nhận ra bản thân đã tự thốt ra lời ấy khỏi miệng mình. Shinonome để ý thấy tay tôi đã ngưng lại lần nữa và trông có chút buồn bã. Tôi nhanh chóng tiếp túc xoa đầu cô ấy khiến cho biểu cảm của cô thay đổi dễ dàng đến mức không nhịn được cười.
Thế rồi. Shinonome nhìn chằm chằm vào tôi. Cô ấy ngày càng tiến tới gần hơn nữa.
….Không thể nào. Chẳng lẽ cô ấy đinh làm điều đó sao?
Tim tôi bắt đầu đập thình thịch như thể muốn nổ tung vậy. Thậm chí cả hai còn chưa chạm nhau. Âm thanh lớn tới mức chắc Shinonome cũng có thể nghe thấy.
Và rồi, Shinonome. Cô ấy người về phía tôi và giao phó cơ thể mình—
Ding dong.
Bị bất ngờ. Cả tôi lẫn Shinonome đều giật nảy mình.
“House Pizza. Chúng tôi đến để giao pizza!”
“…Tới liền đây!”
Phải rồi. Giờ này là lúc pizza được giao đến…Khoan. Thế có nghĩa là tôi đã xoa đầu Shinonome hơn 10 phút đồng hồ rồi ư.
Khuôn mặt Shinonome đỏ bừng lên…..Chà, chắc là tôi cũng vậy. Dường như Shinonome cũng có hơi phấn khích một chút.
“Vậy, để mình ra lấy.”
“Ư-ừm. Mình hiểu rồi.”
Tôi đứng dậy và đi ra cửa trước.
“….Shinonome?”
Tay áo của tôi. Shinonome đang nắm chặt lấy. Shinonome cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
“Còn nữa, mình có thể nhờ cậu một việc được không?”
Cô ấy nói như thế. Mặt tôi, vốn đã trở lại bình thường, lại trở nên nóng lên thêm lần nữa.
Tôi có thể dễ dàng từ chối. Hay nói đúng hơn, sẽ tốt hơn nếu như tôi từ chối….Nhưng mặc cho tôi biết rõ điều đó.
Đây là lời yêu cầu từ Shinonome. Ngoài ra, mong muốn được nhìn thấy gương mặt đó một lần nữa lại dâng trào.
“Ừm, bất cứ điều gì cậu muốn, Shinonome.”
◆◆◆
“X-xin lỗi, mình có hơi quá đà một chút.”
Sau khi nhận pizza, tôi quay trở lại. Shinonome, người đã làm dịu tâm trí mình lại, đang cúi đầu xin lỗi.
“Không, không có gì đâu. Việc này đồng nghĩa với việc cậu đang thể hiện bản chất thật của mình ra, Shinonome.”
Tôi nở một nụ cười gượng và đáp lại Shinonome.
Tôi cũng đã bình tĩnh suy nghĩ về nó rồi. Shinonome luôn cố giữ hình tượng của bản thân….Nếu điều này có thể làm cho cô ấy thư giãn. Như là một phần thưởng dành cho bản thân, tôi nghĩ đó cũng là một ý tốt.
Đấy là những gì tôi đã nghĩ. Shinonome nhìn chàm chằm tôi.
“C-cậu giận ư?”
“Giận?”
Giọng cô ấy có hơi chút áy náy. Tôi không thể ngưng cười được.
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngơ ngác
“Mình không giận đâu. Đúng hơn thì, mình rất vui khi Shinonome không còn quá giữ ý với mình nữa.”
Khoảng cách về mặt vật lý của bọn tôi đã gần hơn trước. Hơn cả thế, tôi cảm thấy khoảng cách giữa trái tim hai người cũng đã ngắn lại.
Đôi mắt của Shinonome mở to trước những lời của tôi. Cô mỉm cười nhẹ nhõm.
“Fufu. Vậy, kể từ giờ về sau. Mình trông cậy ở cậu hết đó.”
“Ừm…..Nhưng chỉ khi không có ai ở quanh nha.”
“Mình biết rồi.”
Với một giọng điệu đầy vui nhộn. Shinonome nói một cách hạnh phúc.
Phần còn lại của [Công chúa bắng giá] đã không còn.
◆◆◆
“….!.....!”
Hai mắt Shinonome sáng lên khi cô cắn một miếng pizza.
Trông cô ấy như đang cố gắng muốn nói điều gì đó, đúng như đã đự đoán. Tôi bảo cô ấy nuốt trước đi rồi nói.
Rồi, cô ấy nuốt xuống.
“Minori-kun, Minori-kun! Ngon quá đi mất!”
“Ừm, mình có thể cảm nhận được điều đó từ việc nhìn cậu.”
Ngắm nhìn Shinonome ăn một cách ngon lành bên cạnh tôi cũng làm cho tôi vui lây.
Tôi cũng đã ăn pizza. Nó ngon đúng như những gì tôi mong đợi.
“Đúng là ngon thật.”
“Ừm! Chắc chắn luôn!”
Trước những lời của tôi. Shinonome mỉm cười trả lời. Cô ấy uống nước cam và ăn khoai tây chiên một cách vui vẻ.
Tôi nghĩ cô ấy có thể như thế này một lúc. Cả hai bọn tôi đều chén sạch hết đồ ăn.
◆◆◆
“ “Cám ơn vì bữa ăn.” ”
Chúng nói vừa nói vừa chắp hai tay lại. Tôi bắt đầu dọn dẹp những chiếc đĩa mà tôi đã lấy ra.
“Có cần mình giúp một tay không?”
“Không sao đâu. Cậu cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Dù cho tôi chỉ phải rửa vìa cái đĩa. Ban đầu tôi định dùng đũa, nhưng Shinonome nói muốn ăn bằng tay, vậy nên tôi không dùng chúng nữa.
Và khi tôi mang đĩa xuống bếp.
Shinonome lững thững theo sau.
“…? Có chuyện gì à?”
“A, ư, ừm. N-nhà bếp! Mình muốn xem qua nó. Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu biết được chỗ đựng gia vị ở đâu phòng trường hợp sau này cần dùng chúng.” [note51881]
“Ra là vậy.”
Lúc tôi nhúng miếng bọt biển nước rửa chén. Shinonome nói với tôi.
“Mình thấy rất mừng. Vẫn còn một vài gia vị còn sót lại. Có vẻ như chúng ta không cần phải mua thêm nữa đâu.
“À, ừm. Mình vẫn còn nhiều, thê nên cậu không cần phải lo.”
Tim tôi bỗng rớt một nhịp. Shinonome hẳn nghĩ rằng tôi có thể nấu ăn.
….Tôi tự hỏi liệu mình còn có thể giấu được bao lâu nữa.
A, dụng cụ nấu nướng cũng….tốt như mới.”
Sau khi làm vẻ mặt ngạc nhiên, Shinonome….nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi cảm thấy hình như cô ấy nhìn chằm chằm mình có phần hơi quá mãnh liệt thì phải.
“….”
Shinonome chỉ yên lặng nhìn tôi. Tôi không khỏi toát hết mồ hôi lạnh….Ugh.
Điều quan trọng nhất cần phải nhớ là bạn không nên ngại việc yêu cầu giúp đỡ.
Nó là thứ không thể tránh khỏi.
Sau khi rửa bát xong, tôi quay sang nhìn Shinonome.
“….Thực ra, mình không tự nấu ăn được.”
Đó là những gì tôi nói.