Tap, tap, tap—Tap, tap, tap—
Ngón tay Du Hi nhảy múa nhanh trên điện thoại. Lục Trúc hoàn toàn bối rối. Cô ấy đã đặt bao nhiêu thứ vậy? Thuật toán đề xuất của ứng dụng đã gợi ý gì cho cô ấy?
Đột nhiên, Du Hi dừng lại và nhìn vào mắt Lục Trúc, cậu giật mình trước ánh mắt bất ngờ đó.
“Anh muốn uống gì không?”
“Ừ?”
“Anh muốn uống gì không?”
“Có…?
“Vậy. cái được đề xuất thì sao?
“Được…”
Cô ấy mất nhiều thời gian để đặt mà giờ vẫn chưa xong ư! Có bao nhiêu đồ ăn vậy?
Một vài phút trôi qua, cuối cùng Du Hi cũng buông điện thoại xuống sau đó ngồi lên người Lục Trúc.
Mềm ghê! Không, không có mềm, nhẹ! Không, không phải cái đó. Tại sao cô ấy lại đột nhiên ngồi lên người cậu?
Cảm nhận được sự ấm áp bên dưới, trên mặt Du Hi ửng hồng một cách bất thường, đôi mắt cô ấy trở nên đê mê.
Ah, đây chính là cảm giác vui sướng khi chinh phục được người mình thích ư.
Du Hi vui sướng nhưng lại trên sự đau khổ của Lục Trúc.
Cô ấy làm gì thế? Bàn tay cô ấy cứ di chuyển liên tục. Nhột quá!
Lục Trúc chỉ có thể kiềm nén đủ loại cảm giác. Cậu cảm thấy áp lực gần như nổ tung. Cách duy nhất để Du Hi rời khỏi cậu, chỉ có thể là chờ hàng đến.
Anh shiper ơi, cứu bé với.jpg!
Chờ đợi trong đau khổ. Tưởng chừng như cả thế kỉ, nhưng mới chỉ nửa tiếng. Đáng ngạc nhiên là Du Hi vẫn ngồi yên.
Buzz—Buzz—Buzz—
Tiếng rung của điện thoại kéo Du Hi về thực tại. Cô ấy có vẻ khó chịu vì bị làm phiền, và Lục Trúc bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tính mạng người chuyển phát.
“Ở đây chờ em. Khi em quay lại, anh tốt nhất nên ở đây.” Cô ấy lạnh lùng nói trước khi rời đi. Lục Trúc biết mình không thể nhân cơ hội này trốn thoát.
Cảm giác lạnh lẽo kì ở trên lưng mình là gì vậy? Giống như…nước bốc hơi vậy?
Lục Trúc chạm vào nơi ở sau lưng, nơi đó quả thực ướt đẫm. Cậu kinh ngạc nghĩ, cái này hẳn là do nhiệt độ cơ thể ngưng tụ mà ra. Làm sao có thể là thứ gì khác được?
Trong lúc đầu óc đang lơ mơ, Du Hi quay lại, hai má cô đã hơi ửng hồng.
Chắc hẳn là do cô ấy mệt do phải cầm quá nhiều thứ. Đúng rồi! Sao lừa được thằng này.
Du Hi liếc cậu một cái, đặt đồ ăn lên bàn, sau đó quay người bước vào phòng tắm. Lúc này Lục Trúc cũng không nghĩ ra lí do gì để giải thích.
“Tảng băng trôi Nam Cực” cũng có mặt không muốn người khác biết sao, Lục Trúc có thể sống được bao nhiêu ngày sau khi biết được bí mật này đây.
Trái tim nhỏ bé lạnh lẽo của Lục Trúc nhảy múa trên mũi dao, vốn đã đỡ hơn, giờ lại còn bị nấu đỏ.
Khi cậu đang cảm thấy tương lai mù mịt, Du Hi bước ra khỏi phòng và trở lại trạng thái bình thường, lạnh lùng đến mức không ai dám đến gần.
Ăn cơm đi.
Ba chữ mà cô ấy thốt ra giống như chiếc công tắc, thúc giục cậu đứng lên. Động tác đó ảnh hưởng đến vết thương khiến cậu nhăn mặt nhưng vẫn cố gắng để không tạo ra tiếng động.
Du Hi lấy đồ ăn vừa nhận được, khiến hai mắt Lục Trúc mở to.
Thức ăn thịnh soạn vãi! Nào là tôm hùm, nào là cua. Đây là thứ mà cậu có thể ăn được sao ?
Cậu chỉ biết nuốt nước bọt, lén nhìn qua Du Hi, vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy như vậy là sao vậy hả?
Đến khi món cháo hải sản cuối cùng được đặt lên bàn, Du Hi mới nhìn Lục Trúc, người bị đống thức ăn thịnh soạn làm cho kinh ngạc, hàm không khép lại nhưng hai tay vẫn bảo vệ trước ngực.
Giống như một chú rùa nhỏ sợ hãi ẩn mình trong mai, thật dễ thương ~
Trong mắt cô ấy lóe lên một thứ cảm xúc gọi là ‘ham muốn’, nhưng có vẻ cô ấy vẫn kiềm chế được.
“Ăn cơm."
Lục Trúc thay đổi tư thế ngồi, co rúm lại, cố gắng không để cơ thể mình lộ ra trước mặt Du Hi, điều này khiến cho Du Hi không vui.
Làm thế nào một con vật cưng lại cảnh giác với chủ nhân của nó ?
Bụp—
Du Hi đặt đũa ở trên bàn, động tác không lớn, nhưng trong lòng Lục Trúc lại cảm thấy rất nặng nề.
Dưới ánh mắt của cậu, Du Hi đứng dậy, đến thẳng đến bên cạnh cậu, ép mình lại gần.
Cơ thể Lục Trúc cứng đờ, nhưng Du Hi không quan tâm, chỉ tách đôi đũa thành hai, để gắp thức ăn cho cậu.
“Há miệng ra nào. ”
A, mình đang được cho ăn, có nên mở miệng hay không? Cô ấy sẽ không đầu độc mình đâu ha! Lỡ có thì sao! Cô ấy học y mà!
"Há miệng ra nào." Du Hi có chút không vui, mỗi lần đều phải lặp lại hai lần, cậu mới chịu nghe theo.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh dùng của cô ấy, cậu vội vàng mở miệng. Thịt tôm hùm đưa vào miệng rất ngon.
Có độc cũng phải ăn à! Mình không thể làm một con ma đói được !
Sau khi húp xong ngụm cháo cuối cùng, thần kinh lục cậu buông lỏng ra, cuộc đời này cậu không còn hối tiếc gì nữa.
“Anh ăn no chưa? ”Lục Trúc gật đầu. Thấy thế Du Hi liền đưa đũa cho cậu.
“Đút cho em ăn đi.”
“Hả?”
“Đút cho em ăn đi.”
“Nhưng đũa này anh đã dùng rồi mà.”
“Em không quan tâm đâu.”
Vậy, đây là bận tâm hay không bận tâm?
“Đút cho em.”
Quá tam ba bận, cảm nhận được sự tức giận từ Du Hi, Lục Trúc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cầm đũa lên.
“Em muốn ăn cái gì?”
“Quá cứng nhắc.”
“Hả?”
“Anh xưng hô quá cứng nhắc.”
“Vậy anh nên gọi em như thế nào đây?”
“Em yêu.”
Lục Trúc trầm mặc. Khuôn mặt Du Hi lập tức trở nên lạnh lùng, “Sao thế? Không phải trước kia anh tự nguyện lắm sao?”
Điều này gợi những kí ức về sự tương tác trực tuyến của hai người. cậu miễn cưỡng nói, “Tụi mình đổi cái khác được không? Cái này xấu hổ lắm.”
Lục Trúc tưởng sẽ không có hy vọng gì, nhưng không ngờ, Du Hi đã đồng ý!
“Được rồi, vậy anh gọi như thế nào cũng được, cho đến khi em vừa ý là được”
“Vậy…Hi Hi có được không?”
Phập—
Con dao mổ cắm trên bàn, cô ấy gần như đã mất hết kiên nhẫn. Lục Trúc gần như muốn tự mắng chính mình. Tại sao cứ phải nghe lời ‘tên khách hàng’ chết bầm mà gọi cô ấy là Hi Hi cơ chứ? Cái này khác gì tự bóp đâu chứ?
“Không, không, không, Du Du thì sao? ”
Biểu cảm của Du Hi có vẻ dịu đi một chút nhưng vẫn còn bất mãn. Lục Trúc bất đắc dĩ nói “Có thể cho anh gợi ý được không ? Anh tệ ở khoảng đặt tên lắm."
“Em không bận tâm nếu anh gọi em là ‘vợ’ đâu ”
Đây là biện pháp tốt nhất, nhưng cũng là cái mà Lục Trúc không muốn gọi nhất.
Sao cơ chứ ? Sao mà hạnh phúc được khi có người vợ như vậy được? Ai mà dại đi cưới một người có thể giết mình bất cứ lúc nào chứ?
“Vậy…mình dùng ‘em yêu’ nha.”
Du Hi có vẻ không vui với quyết định của Lục Trúc, nhưng cô hiểu đó cũng là điều tốt nhất mà cậu có thể làm.
Kể từ lúc bắt đầu, cậu chưa bao giờ yêu có ấy, vậy thì làm sao cô ấy có thể mong đợi nhiều hơn thế? Nhưng mà không sao, cô ấy còn nhiều thời gian. Rồi cuối cùng, cậu sẽ chiều theo cô ấy.
——————————————
Trans: Đạt 14k xem, lên cho ae combo 3 chương tiếp:D