Sau sự xuất hiện bất ngờ người em kế trước đây, tôi đã mời cô ấy vô nhà. Để cô ấy bên ngoài là điều không thể. Tôi không độc ác đến nỗi để làm như vậy. Để tiếp đón thật tốt tôi đã nấu một ít nước nóng. Khách tới chơi là điều cuối cùng mà tôi mong đợi, vậy nên tôi phải chuẩn bị thứ gì đó cho cô.
"Cảm ơn..." Nói xong, cô ấy uống ly trà loãng mà tôi chỉ có thể chuẩn bị được. Ắt hẳn xung quanh cô là căn nhà xập xệ, nhưng cử chỉ mà cô thưởng thức thức nước có hương vị (bình thường) thật tao nhã.
"Vậy em cần gì?" Giọng nói của tôi sắc bén hơn bình thường. Không cần phải nói, ít nhất tôi cũng đang nghi ngờ rằng người mẹ cũ của tôi— hay đúng hơn là Mikiko—đang âm mưu chuyện gì đó. Nếu không phải vậy, có thể quên đi việc thăm đột ngột của Saki .Rốt cuộc thì gần một tháng, tôi chưa nghe bất cứ điều gì từ cô ấy cả.
"Em tới đây vì có vài thứ muốn đưa cho anh, anh trai."
"Vài thứ muốn đưa cho anh ư?"
"Vâng. Nó đây" Cô ấy lục lọi túi của mình, lấy ra một thứ trong có vẻ giống sổ tiết kiệm. Nó là một.
"Đây là...?"
"Đây là sổ tiết kiệm của cha anh. Nó sẽ giúp anh trả học phí được nhỉ?"
"Hả?" Cô đưa tôi cuốn sổ và tôi nhìn vào bên trong. Đó là cuốn sổ có 7 chữ số. Không thể nào. Tôi véo má để xác nhận mình có viết thêm số 0 vào hay tôi đang mơ. Tuy nhiên, trái ngược với sự kinh ngạc ấy, đó là sự thật.
Miễn là có cuốn sổ này, tôi có thể học đại học mà không cần phải phụ thuộc vào công việc bán thời gian. Dù là vậy, tôi thắc mắc tại sao cô ấy lại đưa tôi thứ quan trọng như thế này.
"Nh,Nhưng làm thế nào mà em..."
Thành thật mà nói, tôi không tin Mikiko lại giao một số tiền lớn như vậy. Trong những năm qua, có thể nói rằng bà ấy là một người tiêu sài hoang phí và tiêu
hết số tiền này chỉ trong tictac. Nét mặt của Saki khiến người ta không biết được cô ấy đang nghĩ gì, càng khiến tôi không có lời giải đáp.
"Thứ này là do cha để lại cho anh mà, đúng nhỉ? Nó không phải cho bọn em sử dụng tùy ý"
"Đúng vậy, nhưng mà..."
"Ah, và mẹ không liên quan tới nó đâu. Nói cho anh biết là em đã lấy nó đi"
"Ha?"
Có phải cô ấy vừa nói đến việc gì nghiêm trọng phải không?
"Aw, cá là lúc này bà ta đang điên cuồng lục lọi mọi ngóc ngách trong nhà. Nghĩ thôi đã thấy buồn cười" Tiếng cười khúc khích của cô ấy giống hệt như một nữ nhân vật phản diện. Căn thẳng đã phần nào giảm bớt, nhưng tôi vẫn không thể hiểu được động cơ mà cô ấy làm sau lưng bà.
"Saki... Thật lòng anh rất biết ơn vì em đã lấy số tiền này, nhưng sao lại làm vậy?" Nó không giống như việc cô ấy chỉ bước vào nhà bếp và lấy một ít bánh quy từ lọ. Chắc phải có mục đích nào cho việc này.
"Không hổ danh là người anh kế của em- A đúng hơn là, Akito-san...Phải, đúng vậy.Tớ tới đây để nhờ cậu một việc"
"Ra là vậy..." Đã lâu lắm rồi kể từ khi cô ấy gọi tôi bằng cái khác thay vì bằng anh kế hay anh trai, vì thế tôi có chút hoài niệm.
Nhưng trước khi tiếp tục, cô ấy chỉnh lại tư thế và nhìn vào mắt tôi. Không cần phải nói, tôi biết Saki đang muốn nói với tôi điều quan trọng. Đáp lại, tôi chỉnh lại tư thế và nín thở chờ đợi câu tiếp theo.
"Hãy hẹn hò với tớ"
Lời nói cô ấy vang lên không tả được? Cô ấy vừa nói "hãy hẹn hò với tớ" ư? Tôi tự hỏi bản thân. Không, không phải đâu, chắc là tại tai mình có vấn đề.
"Xin lỗi, tớ không nghe rõ lắm. Cậu nói lại được không?"
"Ừ, được chứ. Hẹn hò với tớ đi"
Vậy là tôi không bị mắc bệnh tâm thần phân liệt. Nhưng, những gì mà cô ấy nói quá mức mà bộ não ngu ngốc của tôi có thể hiểu được. Nhưng chưa kịp nói bất cứ điều gì, cô ấy đã làm điều không thể tưởng tượng được.
"Được rồi! Cuối cùng mình đã làm được!"
"Hả—?!"
Saki tràn nhập cảm xúc, lao đến và đẩy tôi xuống. Sau đó, ôm chặt tôi như một chú gấu và vùi mặt vào cổ tôi, hít thở sau giống như thợ lặn hang động.
"Haah, haah...Lâu lắm rồi tớ mới được hít lại mùi hương này!"
"Này!"
Mặc cho tôi phản đối, cô ấy vẫn không chịu dừng lại. Bên cạnh đó, cô ấy gần tới mức tôi không thể không bị mùi hương dầu gội của Saki đầu kích thích.
"Saki, buông tớ ra đi!"
"Không đâu!" Cô ấy thậm chí còn không nghĩ. Càng ngày, sự âm ỉ của cô ấy càng không thể giải thích được. "Haah, haah... Trời ạ, tớ đã đợi điều này lâu lắm rồi! Khoảnh khắc được ở bên cậu!"
Như thể vẫn chưa đủ, cô ấy đưa đầu ra khỏi tôi và đè tôi xuống, cưỡi lên giống như tôi là một con ngựa.
"Chúc ngon miệng" Cô ấy liếm môi mình.
"K,Khoan, chờ đã! Dừng lại đi! Chúng là là gia đình mà!?" Tôi cố ngăn cản cô ấy bằng cách nào đó. Thay vào đó, má cô ấy ửng hồng trong khi nở nụ cười thợ săn với tôi.
"Đừng có đánh trống lảng, Akito. A, đừng lo lắng. GIờ chúng ta không phải gia đình nữa đâu"
"Ah" Tôi đã quên mất chúng tôi không còn là anh em nữa khiến cô ấy tấn công không ngớt.
Sau đó, vẻ mặt cô ấy biến thành cái bĩu môi và trách tôi "hồi đó, hễ khi nào tớ hỏi cậu về việc kết hôn với tớ, cậu sẽ nói là 'Không, tụi mình là gia đình' phải không?"
"T,Tụi mình đã từng như vậy, tớ từ chối là cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, không phải cậu đang đùa sao?"
"Không đời nào tớ lại nói đùa. Aw, tớ rất nghiêm túc, vậy mà cậu lại bỏ tớ mà không chút suy nghĩ...Mỗi lần như vậy, tớ lại làm ướt gối [I’d wet my pillows], cậu biết không?" Cô ấy thủ thỉ, theo đó là những giọt nước mắt cá sấu.
"X,Xin lỗi..."
Mình chưa bao giờ nhận ra sự nghiêm túc của cô ấy... Tôi thầm nghĩ. Sau đó, vẻ mặt tinh nghịch ấy nhuốm sự buồn bã "Lúc ấy, tớ nghĩ nếu có thể ở bên cậu, người tớ yêu quý, dù là anh em thì không sao cả. Tuy không tốt, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì"
"Saki..."
" Nhưng mụ già đó luôn cố gắng đuổicậu ngay khi cha vừa mất", cô ấy buông lời cay đắng. "Bà ta nghĩ rằng không có ích gì khi nuôi nấng cậu sau khi cha mất, và luôn nghĩ cậu là một gánh nặng"
"Tớ...Tớ biết..."
Quả thật ý niệm mơ hồ của tôi không hề sai. Ngay khi cả cha còn đó, tôi có linh cảm là đôi khi bà ấy luôn giả vờ như tôi tồn tại. Tuy nhiên, tôi đã rất sốc khi biết rằng bị đối sử như một loại kí sinh trùng ngay từ đầu. Dù đau buồn, nhưng tôi cũng hiểu ra.
"Thôi nói về mụ già ấy đi", cô ấy trở về với chế độ đi săn, tức thì cởi bỏ quần áo.
"Cậu làm cái gì thế?!"
"Hử? Rõ rành rành mà? Tụi mình tạo em bé" Cô ấy không một chút ngần ngại.
"Ý tớ không phải như vậy"
Khi còn đang giãy giụa trong tầm tay cô ấy, Saki cởi bỏ càng nhiều quần áo, cho đến khi chỉ còn đồ lót.
"Hehehe" Cô ấy cười tinh nghịch. "Sao cậu không đếm vết bẩn trên trần nhà đi, Akito? Sẽ xong nhanh thôi mà, anh đẹp trai!"
"Không, không, không được! Cậu không được! Chúng ta là gia đình !" Tôi lập tức nhắc lại việc đó.
"Cậu đừng luôn miệng nhắc đi nhắc lại một điều được không? Chúng ta không còn là anh em nữa. Nên việc này không có gì là sai trái cả!"
"Việc này chẳng khác gì ngoài sai lầm cả"
"Hehehe, đừng phí sức chống cự!" Cô ấy nắm lấy gấu áo thành trì thiêng liêng cuối cùng của mình.
Mình phải làm gì đây? Tôi gào thét trong lòng. Cứ đà này, mình sẽ phải làm cha sớm mất.
Như một nỗ lực cuối cùng, tôi tuyệt vọng la lên. "Tớ hiểu rồi, tớ sẽ làm mọi thứ cậu nói! Chỉ là, xin cậu đừng làm thế"
"Vâng, được rồi"
"Làm ơn...Hm? "
Cô ấy bất ngờ rời khỏi người tôi một cách ngạc nhiên. Sau đó, cô ấy mặc lại quần áo và ngồi xuống với tư thế nghiêm nghị trước đó. Cô như một thiên sứ không thể làm việc xấu, và nụ cười càng tươi hơn trước.
"Tớ đã nghe những gì cậu nói nhỉ?" cô ấy trầm ngâm.
Mình đã bị gài!
Bị thất bại, tôi gật đầu đáp lại. Vậy ra đây là điều cậu ấy muốn ngay từ đầu...Chỉ nghĩ đến điều cô ấy đưa ra cũng đủ khiến tôi sợ hãi.
"Đừng sợ sệt thế được không? tớ tổn thương đó" Cô ấy bĩu môi.
"X,xin lỗi..."
"Tớ sẽ đòi lời xin lỗi đó vào khi khác" cô ấy đòi hỏi tôi ngày càng nhiều nhưng dù gì cũng là lỗi của tôi.
"Như tớ đã nói trước đó, tớ chỉ muốn có một mối quan hệ" cô ấy thản nhiên nói.
"Cậu đùa tớ hả?"
"Ồ? Nhìn mắt tớ này. Trông có giống đùa không?" Cô ấy thách đố
"Không..." Tôi trả lời sau một giây
Mắt cô ấy dán chặt vào mắt tôi kể từ khi đến đây. Ít nhất tôi có thể hiểu được cái nhìn thẳng thẳng ấy không có ý định xấu nào. Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc... Nhưng tôi không biết phải đáp lại như thế nào.
Thấy vẻ mặt mâu thuẫn của tôi, cô ấy khó chịu. "Được rồi, nếu cậu không thích tớ, cứ nói không...Tớ sẽ để lại sổ tiết kiệm cho cậu và rời đi ngay, không phàn nàn gì..."
"C,Cậu hiểu nhầm rồi!" Tôi kịch liệt phủ nhận. "Tớ không hề ghét cậu chút nào, Saki! Nhưng bấy lâu nay, tớ coi cậu như một người em gái thân mến. Tớ không thể coi cậu như một cô gái được..."
Tôi thành thật vào không che giấu. Cô ấy lắng nghe và gật đầu vào lúc cuối, trong có vẻ hài lòng..."Ra vậy...Cảm ơn anh đã kể em nghe những gì anh nghĩ, anh trai. Nhưng anh biết điều gì không?"
"Hả?!" Cô ấy nắm lấy cổ áo sơ mi tôi và kéo. Khiến mặt hai người rất gần. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại ấy phả vào má tôi.
"Chúng ta không còn là gia đình nữa, hiểu không? Cứ chờ xem" Cô ấy nhìn tôi. "Rồi tớ sẽ khiến cậu tan chảy trong sự hấp dẫn của tớ. Cho đến lúc đó, hãy hẹn hò với tớ" Cô ấy nói với tôi bằng giọng điệu ra lệnh, không còn chỗ để chối.
"T,Tớ biết rồi..." Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng. Biết tôi không ghét cô ấy, cô ấy đã vượt qua bằng bất cứ mọi cách. Cụ thể là cô ấy đã vồ trước đó.
"Vậy là cậu hiểu rồi nhỉ? Là nam nhân không được nói hai lời, biết không?" cô ấy bắt thóp tôi.
"Ừ, nhưng bây giờ tớ vẫn coi cậu như em gái và bạn thuở nhỏ được chứ?"
"Mhm. Bây giờ thì vẫn ổn. Nhưng câu biết đấy..." Cô ấy thả áo tôi ra, nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm. Đôi mắt thể hiện khao khát và cái nhìn gợi cảnh trên khuôn mặt. "Tớ không thể giữ những cảm xúc này lâu hơn được nữa. Chúng ta không còn là anh em nữa, vậy chẳng phải nên nghiêm túc, rồi sao?"
Đó không phải là vấn đề! Tôi rất muốn nói, nhưng không thể.
"Tùy cậu..." Tôi thở dài.
"Mhm, hehe! Tớ rất nóng lòng vào ngày mai đó"
"Vậy hả..."
"Được rồi, tớ phải về nhà trong hôm nay. Mai sớm gặp cậu ở trường nhé." cô ấy bước ra khỏi nhà, bỏ lại tôi sững sờ một lúc lâu.
Cứ như thế, mối quan hệ của chúng tôi đã thay đổi thêm lần nữa.
Từ bạn thuở nhở, sau đó là anh trai và em gái. Và bây giờ là người yêu của nhau.