Suốt những năm tháng sơ trung, tôi đã luôn nghĩ đó thực sự là mùa xuân của cuộc đời mình.
Tôi, Yoshikawa, Yoshikawa Daikichi, có một cô bạn gái là một trong những cô gái đáng yêu nhất trường
Akari Beniya, là bạn thuở thơ ấu của tôi.
Trong những ngày tháng sơ trung đó, tôi và Akari đã yêu nhau nồng thắm.
Chúng tôi đã luôn ấm yếm nhau khi ở trường, và ngay cả sau giờ học cũng vậy.
Chúng tôi tán tỉnh với nhau vào những ngày nghỉ và đương nhiên là, trường cao trung cũng chọn chung với nhau nữa.
Tuy nhiên, sau khi lên cao trung, mọi việc bắt đầu trở nên đáng ngờ.
Tới gần cuối của kỳ học đầu tiên, chúng tôi đã ít gặp nhau đi nhiều.
Tôi thì thuộc clb về nhà, nhưng cô ấy lại tham gia một ban nhạc. Cũng chẳng còn cách nào khác mà.
“Xin lỗi nhé, hôm nay mình phải đi tập với ban nhạc rồi.”
Càng ngày càng thường xuyên hơn, khi tôi rủ cô ấy đi chơi, cô lại từ chối tôi như này.
Kể từ kỳ học thứ hai trở đi, các cuộc nói chuyện của chúng tôi khi ở trường cũng đã giảm dần.
Vào khoảng lúc đó, Akari đã nhuộm mái tóc đen của mình thành màu đỏ.
Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi thích nó màu đen hơn, và cô ấy chỉ đáp lại, “Mình thích màu đỏ hơn cơ.”
Tôi vẫn nhớ nó trở nên khó xử ra làm sao. Đây là điều người ta vẫn gọi là mối quan hệ đã héo mòn ư?
Cũng không bất ngờ gì cho cam, bởi chúng tôi đã hẹn hò suốt từ hồi năm nhất sơ trung lận mà.
Mình cần phải làm gì đó về điều này.
Một ngày, khi tôi đang nghĩ như vậy, thì tôi phát hiện ra...
Akari đã rời khỏi ban nhạc được một thời gian rồi.
Nhưng cô ấy vẫn luôn nói rằng bản thân bận bịu với công việc ở ban nhạc khi từ chối lời mời mà.
Tôi tự hỏi có phải là cô đã chuyển sang clb khác rồi không.
Khi tôi hỏi về điều này, cô nói, “Đương nhiên, đó là clb Nhạc cụ hơi đó.”
Vào lúc này, tôi chỉ nghỉ, “Ồ, đó hẳn là như vậy rồi.”
Và rồi, đó là vào Tuần Lễ Vàng của năm thứ hai.
Tôi đang dành thời gian một mình cứ như là lẽ tự nhiên, và rồi tôi quyết định vào thành phố chơi.
Khi đó, tôi đã chứng kiến nó.
Akari đang ngoại tình.
Đối phương là một đàn anh học cùng trường cao trung.
Anh ta là một tên đẹp mã nổi tiếng là hư hỏng.
Vài ngày sau đó - nói cách khác tức là hôm nay - tôi đã gọi Akari ra.
Địa điểm là ở công viên gần với nhà chúng tôi.
Hiện giờ là buổi đêm, nên xung quanh chẳng có ai hết cả.
Tôi đưa bức ảnh cô khi đang ngoại tình ra và yêu cầu cô giải thích.
Và cô đáp lại với tông giọng như đó là lẽ tự nhiên.
“Ồ, cậu chú ý rồi à. Thì, như cậu thấy đó…”
“Cậu lừa dối mình ư?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Cô ấy thừa nhận nó thật dễ dàng làm sao.
“Mình không còn lựa chọn nào cả-”
Cô nói vậy.
“-Là lỗi của cậu vì đã không đủ đàn ông đó, Daikichi.”
“Sao cơ?”
“Và cái tên “Daikichi” [note32956] cũng chẳng ra đâu vào đâu cả. Nó là O-mikuji [note32957] mà.”
Sau đó, cô ấy tiếp tục nói về việc tôi là một người tệ ra sao.
Tôi không đủ nam tính, tôi không chủ động đủ, tôi trông thật nhàm chán, tôi tệ hại, và hơn nữa.
Đặc biệt là cái từ “không nam tính” rất thường xuyên được nhắc tới.
“Nếu cậu không muốn bị cắm sừng ấy, thì hãy trở thành một người đàn ông thực thụ đi, đừng làm một thằng ngốc nữa.”
Akari của khi xưa sẽ không bao giờ nói điều như vậy.
Có lẽ cô ấy đang trích dẫn một lời của tên hư hỏng kia.
Về cơ bản thì, bạn cám dỗ họ bằng cách nói rằng họ không cần phải lo lắng bởi đó là lỗi của tên kia mới bị cắm sừng.
“Mình không muốn Daikichi bị tổn thương, nên đã chờ đợi cho mọi việc cứ vậy mà phai mwof đi, nhưng giờ cậu đã phát hiện ra rồi, mình sẽ nói một cách bình thường. Mình đá cậu đây. Vậy nên, tạm biệt.”
Akari rời đi mà chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả.
◊◊◊
Tôi không có chút hối hận gì về Akari hết.
Nhưng những lời cô nói đã khiến tôi tổn thương sâu sắc.
--Cậu không đủ đàn ông.
--Nếu cậu không muốn bị cắm sừng ấy, thì hãy trở thành một người đàn ông thực thụ đi, đừng làm một thằng ngốc nữa.
Cô ấy nói cũng có phần đúng. Tôi nghĩ.
Nếu cứ như này, tôi có thể sẽ lại đi vào vết xe đổ một lần nữa.
Nếu tôi có một cô bạn gái mới, sẽ tệ lắm nếu cô ấy cũng cắm sừng tôi với cùng một lý do.
Tôi đã nghĩ tới tương lai phía trước.
“Mình phải làm gì đó mới được.”
Nên, tôi đã quyết định hành động.
◊◊◊
“Daikichi, con chắc chứ? Hòn đảo nguy hiểm lắm đấy.”
“Đây là cái giá con cần trả để thở thành một người đàn ông.”
“Đối với ta thì con đã nam tính đủ rồi đấy.”
“Thế này là chưa đủ, ông ạ, con cần hơn nữa cơ.”
Vào kỳ nghỉ hè, tôi đã hỏi ông đưa mình lên một con thuyền.
Đích đến chính là một hòn đảo hoang thuộc quyền sở hữu của ông tôi.
Tôi sẽ một vài tuần một mình tại đây và đạt được sự nam tính của mình.
“Ta đã quá già để tới đây mỗi ngày rồi đấy, biết không.”
“Ông đừng lo, con sẽ tự mình sinh tồn ạ. Chỉ cần đón con vào 2 tuần tới thôi, được không ạ?”
“2 tuần tới kể từ giờ hả, vậy à… 20 tháng 8 à?”
"Vâng ạ."
Đây là sự khởi đầu của hai tuần sinh tồn trên đảo hoang của tôi.
◊◊◊
Mặc dù đây là một hòn đảo hoang, nhưng nó cũng không có thiếu đi dấu hiệu sự sống.
Không hề có điện hay hệ thống đường nước, nhưng lại có một túp lều để sinh sống.
Bên trong túp lều còn có cả một cái sembei futon và thậm chí là một cái lò sưởi chìm nữa cơ.
Miễn là có thể kiếm được thực ăn, thì tôi có thể sinh tồn được.
Cơ mà kiếm được thức ăn lại chính là phần khó đây.
◊◊◊
“Chỉ còn khoảng vài ngày sinh sống như này nữa thôi…”
Đó là vào khoảng giữa buổi chiều ngày 17 tháng 8, tới giờ thì vẫn khá an toàn.
Cứ như này, thì cho tới ngày 20, tôi cũng sẽ không gặp phải vấn đề gì hết cả.
“Mình nghĩ là mình đang ngày càng nam tính hơn rồi.”
Tôi hướng về phía bờ biển, nhấm nháp vài con cá thơm được nướng trên que.
Tôi cảm thấy khát, nên đã bù nước cho bản thân từ chiếc bầu đựng nước tôi đeo ngang hông.
Cơ thể tôi đã trở nên rám nắng khá đẹp, và tôi nghĩ là mình cũng đã trở nên vạm vỡ.
Và có cho mình một bộ râu cũng không có tệ ha.
“Giờ thì, làm việc thôi nào.”
Khi đến bờ biển, tôi đã đốt lên một cột lửa khá đẹp.
Tôi đã bỏ lá cây tùng bách vào đó và đốt chúng.
Có một lượng lớn khói bốc lên - một tín hiệu khói.
Đây là tin nhắn để gửi tới cho ông.
Điều này có nghĩa là, “Ông đừng lo, con vẫn an toàn.”
Nếu không có tín hiệu khói phát lên, ông sẽ ngay lập tức phi tới đây.
“Mình nghĩ là ổn rồi nhỉ.”
Những gì cần làm chỉ là quay trở về túp lều trong khi kiếm thức ăn mà thôi.
--Và đó là khi nó xảy ra.
"Muh!"
Tôi tìm thấy thứ gì đó trên bờ biển.
Nếu mà rác thì như vậy là quá lớn rồi.
Hình dáng đó trông giống như một con người vậy.
“Cái gì vậy nhỉ?”
Tôi quyết định tiến lại gần hơn.
Khi đã tới được một khoảng cách nhất định, tôi cất bước lên chạy.
Đó là một con người đã trôi dạt vào đây.
Nhìn qua thì, đó là một cô gái trạc tuổi tôi.y.
Bộ đồ cô khoác lên mình trông như một bộ đồng phục, nhưng đồng thời cũng giống như là cosplay vậy.
Tôi đoán có lẽ là bởi váy của cô lại có viền xếp.
Mái tóc dài màu trắng bạc của cô lại càng khiến cô trông như đang cosplay vậy.
“Cậu có ổn không!?!”
Tôi gọi nhưng cô lại không hề đáp lại.
Tuy nhiên, tim cô vẫn còn đang đập bởi cô còn sống.
Hiện giờ thì, tôi đưa cô lại chỗ đám lửa mà tôi đã đốt để làm tín hiệu khói.
“Đừng có mà chết trước mặt tôi đấy.”
Tôi bắt đầu hô hấp nhân tạo cho cô ấy.
"Awk!"
Cô nàng ho ra một lượng lớn nước.
Và rồi cô bắt đầu nôn ra và thở một cách khó khăn.
Mắt cô vẫn còn nhắm tịt, nhưng hiện thời thì cô đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Tôi cảm thấy thật nhẹ lòng.
Thực ra, cô ấy khá là đáng yêu đó chứ.
Người kia hiện vẫn đang không thể tập trung trở lại được, nhưng vẫn có thể trông thấy cô ấy đáng yêu ra làm sao.
Từng phần của khuôn mặt cô chỉ có thể gọi là quá đỗi hoàn hảo mà thôi.
Cô trông như có thể vẫn giữ được vẻ đáng yêu ngay cả khi bị ong đốt sưng tấy cả lên.
"U,uuu."
Cô gái dần dần tỉnh lại.