1
Những người bạn đồng hành của Rin đã chuẩn bị bảy chiếc cano cỡ trung bình.
Sư phụ, Ergo, và tôi đang ở trên chiếc thuyền do Rin lái, trong khi 6 thuyền còn lại do những tên cướp biển khác cầm lái.
Hầu hết băng cướp biển đều có vẻ trạc tuổi Ergo, khoảng 18. Khuôn mặt của họ ánh lên sự máu chiến khi họ lên những chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh trong bọt biển.
(Cướp biển của Rin...)
Vẻ mặt cô ấy cũng đầy tự tin. Bất kể Rin đã huấn luyện họ bao lâu, rõ ràng họ đã nắm được "cách để sống sót". Cũng dễ dàng nhận thấy sự tin tưởng mà họ đặt vào con người đó.
“Đây là Alpha-1. Tất cả đã sẵn sàng.”
“Bravo-1. Ở đây cũng sẵn ràng rồi.”
Những giọng nói vang lên từ bộ đàm mà chúng tôi đã chuẩn bị. Nếu tôi nhớ không lầm thì Alpha và Bravo là một phần của mã ngữ âm được sử dụng để ngăn chặn việc nghe nhầm. Tôi thường nghe thấy chúng trong những bộ phim chiến tranh mà Flat yêu thích, mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cướp biển cũng sử dụng chúng.
Sau khi khoanh tay nghe báo cáo của họ một lúc, Rin nhấn nút trên bộ đàm.
"Được rồi. Chúng ta sẽ giữ nguyên kế hoạch ban đầu. Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy chạy nhanh nhất có thể. Đây là mệnh lệnh tuyệt đối.”
"Đã rõ! Yes, ma’am!”
Có lẽ vì chúng tôi đang rời khỏi Singapore và đi vào eo biển Malacca nên chỉ có một vài chiếc thuyền xung quanh chúng tôi. Tôi đã sợ đội tuần tra sẽ phát hiện ra khi chúng tôi rời bến cảng. Bây giờ chúng tôi đã ở quá xa biển, tôi bắt đầu nhớ việc ở trên đất liền.
Sư phụ mở ra một tấm bản đồ phía sau tôi.
“Cuộc tìm kiếm của Luxcarta đã phát hiện ra hai cứ điểm của Latio.”
Khi nói, những ngón tay thon thả của ông ấy di chuyển trên bản đồ, cẩn thận giữ cho nó không bị gió thổi bay.
“Một trong những địa điểm đó là Sentosa-nơi chúng ta đã tìm kiếm.”
Đó chính là địa điểm chúng tôi vừa đến. Mặc dù nơi ẩn náu của Latio vẫn còn nguyên vẹn nhưng có vẻ như cô ấy đã chuyển đi từ lâu. Sau khi phát hiện ra điều đó, chúng tôi lao ngay ra biển hướng về địa điểm còn lại.
“Tọa độ mà chúng ta đang hướng tới là ở giữa biển. Có những dấu hiệu cho thấy một loại hoạt động nào đó đã diễn ra ở đó được một thời gian.”
Rin đột ngột quay lại khi sư phụ chỉ vào địa điểm mới.
“Có chuyện gì vậy, Rin? Hãy nhìn về phía trước khi đang lái chứ.”
“Ồ, sao em không để ý nhỉ?”
Rin kêu lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào nơi đó như thể cô ấy đang cố gắng đốt một cái lỗ trên bản đồ bằng đôi mắt của mình.
"Ý em là gì?"
"Em biết nơi này. Em đã điều tra nó nhiều lần.”
"Em đã điều tra nó sao?"
Ông ấy lập tức cau mày.
Đúng lúc đó, tín hiệu xuất hiện từ bộ đàm.
“Có…sương mù…”
Một giọng nói nghèn nghẹt vang lên.
Ngay lập tức, một làn sương mù dày như kem đã bao trùm chúng tôi. Nó cản trở tầm nhìn, biến thế giới thành một vùng màu trắng đục mờ ảo.
“Em đoán rằng ma thuật ẩn nấp mà mình đặt trên thuyền máy để che giấu chúng ta khỏi đội tuần tra bến cảng là hoàn toàn không cần thiết”
Rin nói, một chút lo lắng len lỏi trong giọng nói của cô ấy
“Em có nghĩ sương mù này là tự nhiên không?”
"Dĩ nhiên là không."
Rin lắc đầu. Đôi mắt cô ấy dường như muốn nói rằng mình đã chấp nhận thử thách. Ở Tháp Đồng Hồ, hoặc có lẽ trước khi đến, con người này luôn quyết tâm đói mặt đến cùng với kẻ thù của mình.
“—Lord El-Melloi II.”
Một giọng nói phát ra từ đâu đó trong sương mù. Đó chính là giọng nói không hề giống con người đã nói với chúng tôi lần đầu tiên trên đảo cướp biển.
Sư phụ của tôi thở dài
“Có vẻ như cô cũng đã chịu tiếp thu yêu cầu của tôi ha.”
“Ngài đến đây để giao Ergo cho chúng tôi à?”
Giọng nói đó hỏi thẳng vào vấn đề. Trong trường hợp này, đó là một loại đe dọa.
“Chắc chắn cô đã tính toán được kết quả rồi, Nhà giả kim của Viện Atlas.”
"Được lắm."
Cùng với đó, một cái bóng mờ hiện ra từ màn sương.
…Lúc đầu, chúng tôi đã nhầm lẫn về kích thước của nó. Tôi đã nghĩ rằng đó là người khổng lồ bằng xương, hoặc có lẽ là một con tàu làm bằng xương. Mặc dù tôi biết rất ít về Latio ngoài việc sử dụng xương, nhưng cô ấy đã thú nhận là không mang bất kỳ vũ khí nào ra khỏi Viện Atlas.
Vì lý do đó, tôi nghĩ rằng có giới hạn về kích thước của cái bóng. Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, nó đã trở nên lớn hơn nhiều so với những gì tôi dự đoán.
"Whoa…"
Tôi không thể không ngạc nhiên trước sự hùng vĩ của nó.
Đó là một con tàu dài hơn trăm mét, phủ đầy vỏ sò và rong biển mục nát. Những cột buồm lớn dùng để dẫn nó tiến về phía trước đã bị gãy. Mặc dù thật dễ dàng để tưởng tượng ra vẻ huy hoàng trước đây của nó, nhưng giờ đây thứ này có vẻ giống như một điềm xấu.
Cụm từ “con tàu ma” rất phù hợp với nó, mặc dù nó không phải là một con tàu phương Tây. Thiết kế và hình dáng của nó chỉ cần nhìn thoáng qua là biết rằng nó đến từ một nền văn minh cổ đại khác. Bằng cách nào đó, những người chế tạo con tàu đã cố gắng tạo ra hiệu ứng hùng vĩ giống như những con tàu hiện đại.
Tôi thấy cổ họng Rin run lên.
“Không thể nào… đó là tàu của Trịnh Hòa?!”
Tôi thấy cái tên này quen quen. Đó không phải là con tàu mà Rin đang tìm kiếm sao?
Cô ấy đến Singapore khi nghe tin về vụ đắm tàu của một trong những con tàu thuộc hạm đội của nhà hàng hải Trịnh Hòa.
Thân tàu được bọc trong thứ gì đó trông giống như những vệt sét trắng. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng đó là xương. Chất liệu tạo nên lũ ma thú mà chúng tôi đã chiến đấu trên đảo giờ đây đang là xương sống của con tàu cũ kỹ này. – Không, phải hơn thế nữa. Không có con tàu nào như thế này có thể ra khơi mà không có thủy thủ đoàn.
“Nó không thể hoàn thành kịp thời cho cuộc chạm trán của chúng ta trên hòn đảo này. Đúng hơn là nó không cần thiết trong kế hoạch ban đầu”
Latio nói.
“Nó chỉ được chuẩn bị khi xem xét khả năng Ergo có thể bước vào Giai đoạn 2. Mặc dù, tất nhiên, Latio mong điều đó sẽ không xảy ra, nhưng tốt hơn hết là nên cẩn tắc vô áy náy.”
Những tên cướp biển gần đó có vẻ căng thẳng. Ai có thể tưởng tượng được rằng những tên cướp biển hiện đại lại đối đầu với một con tàu từ thời xưa chứ. Mặc dù họ hẳn đã nghiên cứu những nguyên tắc cơ bản của việc phản công đối với ma thuật của đối phương, nhưng họ không thể lường trước được kẻ thù như vậy.
“Cô…Chết tiệt!”
Khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói đầy tức giận vang lên trong sương mù, đủ lớn để có thể nghe thấy mà không cần bộ đàm. Mọi người đều hướng về người phát ra nó, đương nhiên là Consultant, Tohsaka Rin.
"Nó là của tôi! Tôi phát hiện ra nó đầu tiên! Cô nghĩ tại sao tôi lại đến Singapore và làm việc quần quật như vậy hả, đồ ăn trộm kia!”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mặt biển đều im lặng.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy niềm tin giữa Rin và nhóm cướp biển đã yếu đi một chút. Chỉ một chút thôi…
“Này, Tohsaka…”
Ngay khi sư phụ chuẩn bị xen vào—
“—Fire!!.”
Một hiệu lệnh lạnh lùng đã phát ra. Một số tên lửa đã được bắn về phía chúng tôi từ con tàu đó.
“Tên lửa!?”
Rin kêu lên, mắt mở to.
Vì thuốc súng đã được sử dụng trong chiến tranh Trung Quốc vào thời Minh nên có lẽ những tên lửa đó cũng đã được Latio khôi phục.
"Nà ní! Tất cả tránh mau!"
Những tên cướp biển đáp lại mệnh lệnh của Rin mặc dù tình hình có thể dễ dàng khiến họ bị sốc. Khi tên lửa phát nổ giữa không trung, họ đã di chuyển thuyền của mình đến nơi an toàn. Họ cũng rút vũ khí của mình ra trên thuyền, trong đó có một quả tên lửa RPG xé toạc làn sương và lao thẳng vào tàu ma.
Cú va chạm và vụ nổ không làm con tàu bị nghiêng chút nào. Với tầm nhìn được cường hoá của mình, tôi có thể thấy rằng nó không hề có một vết xước.
(Nó có cùng chất liệu với tên khổng lồ lần trước không…?!)
Kể cả dạng lưỡi hái của Add cũng không thể gây hại được cho tên khổng lồ. Mặc dù lớp vỏ của con tàu có thể không chắc chắn bằng nhưng khả năng bảo vệ của nó khiến tất cả vũ khí của cướp biển trở nên vô dụng.
"Chạy!"
Rin hét lên qua bộ đàm.
Cùng lúc đó, tôi đứng ở vị trí bên mạn thuyền và tháo chiếc móc ở thắt lưng.
“Add, hãy mở phong ấn đi!”
“Ihihihihi! Đó là một vấn đề lớn đó! Nó lớn đến mức không thể tin được! Đó là thứ lớn nhất mà chúng ta từng đối đầu, phải không?”
Chiếc hộp trong tay tôi biến thành một chiếc lưỡi hái khi nó kêu lạch cạch, cho phép tôi cắt đứt những quả tên lửa đang nhắm vào chúng tôi. Ergo sử dụng Huyễn Thủ của mình để bảo vệ điểm mù của tôi.
“Bên trái, Gray!”
"Cảm ơn!"
Bảy quả tên lửa lao về phía chúng tôi thành một chuỗi. Mặc dù tôi chỉ có thể đẩy lùi những kẻ nhắm vào thuyền của chúng tôi nhưng Huyễn Thủ của Ergo đã mở rộng ra để bảo vệ thuyền của nhóm cướp biển. Tuy nhiên, chúng tôi không thể nắm bắt được mọi thứ. Một trong những quả tên lửa phát nổ sau khi sượt qua thuyền của chúng tôi, khiến cả bọn bị lật nhào.
“Rin!”
"Chết tiệt…"
Rin chỉ kịp giành lại quyền kiểm soát con thuyền. Cô ấy nắm chặt vô lăng, mặt đỏ bừng. Tuy nhiên, thay vì bình tĩnh lại, cano lại bắt đầu rung lắc thất thường và con tàu ma bắt đầu tiến đến gần.
“Rin!?”
“V-vô lăng…”
Rin lắp bắp, bối rối nhìn vô lăng đã bật ra khỏi trụ. Cho dù bạn nhìn nó như thế nào, chuyện này không phải là một điều tốt gì. Vẻ mặt hoài nghi của cô ấy càng làm rõ hơn bản chất tai hại của hoàn cảnh chúng tôi.
“Thế quái nào nó lại xảy ra lúc này chứ!”
"Đừng lo lắng, hãy để tôi lái!"
Một cách mạnh mẽ, sư phụ đã xoay cần gạt đúng lúc một số tên lửa lao xuống biển phía sau chúng tôi. Chỉ riêng sóng xung kích từ chúng đã thổi bay chúng tôi và đẩy chúng tôi qua những đợt sóng lớn.
Giữa một loạt nước biển và gió, ông ấy buộc vô lăng quay trở lại cột của nó và xoay hết cỡ sang bên phải.
“Giáo sư có biết lái cano không vậy?”
“Tôi đã lái một chiếc khi đi du lịch vòng quanh Hy Lạp! Phần còn lại tôi học được khi chơi trò chơi mô phỏng với một người mới của Khoa Pháp chính! —Bỏ chuyện đó sang một bên, mà cái Cường hóa này là sao? Em đã làm gì với chiếc thuyền này vậy?!”
“Em chỉ sửa lại một chút để chuẩn bị cho trận hải chiến mà thôi! Sử dụng nguyên tố Hoả để tăng cường động cơ để tạo ra các rào cản vật lý trên tất cả cano!”
“Thật chu đáo làm sao!”
Sư phụ của tôi lập tức đáp trả khi đang lái thuyền.
Đúng như ông ấy nói, bản thân ông ấy chưa có kinh nghiệm với phương tiện này. Ergo phải nhờ đến Huyễn thủ của mình mới ngăn được con thuyền bị lật.
(Không-!)
Ngay khi tôi cảm thấy chúng tôi đã đến lúc không thể trụ nổi, tôi nghe thấy giọng nói của Lana.
“Rin!”
Một trong những cano của hạm đội cướp biển đã đến bên cạnh chúng tôi ngay lúc chúng tôi sắp bị lật. Nó nâng đỡ chúng tôi như thể nó đang hất chúng tôi lên.
Chỉ cần một bước đi sai lầm, hai con tàu sẽ va chạm nhau và tiêu diệt tất cả chúng ta. Nhưng kỹ năng xuất sắc của người lái trong việc điều chỉnh tốc độ của cano
đã đảm bảo rằng chỉ có phần bên phải của chúng bị chồng lên nhau. Tôi không thể tin rằng đó là Lana lái cho đến khi tôi tận mắt nhìn thấy điều đó.
“Ồ, cảm ơn Lana!”
“Chị sẽ phải mua cho em một ly parfait trên đất liền khi chúng ta quay lại!”
Cơn mưa tên lửa vẫn chưa ngớt. Mặc dù những kết giới vật lý mà Rin sử dụng dường như đã chặn được một số chúng nhưng nó sẽ không tồn tại được lâu.
Tại một thời điểm nào đó, con tàu ma đã tiến thẳng về phía trước chúng tôi, cho phép nhiều tên lửa tiếp cận chúng tôi hơn bao giờ hết.
“Latio sẽ không chiến đấu với các người. Latio sẽ nghiền nát tất cả các người.”
(--Không lẽ cô ta cố tình dụ cả bọn vào bẫy?!)
Với khả năng suy nghĩ gia tốc và phân cắt của bản thân, Latio có lẽ dễ dàng đẩy chúng tôi vào chân tường, đặc biệt là khi cano của chúng tôi liên tục mất tốc độ do cố gắng giữ thăng bằng.
“Nếu đã đến nước này thì…”
Sư phụ của
tôi nói và thở dài cay đắng.
“Gray, dùng đến nó đi.”
"Nhưng…"
Vì chúng tôi đã bị mắc bẫy nên đối thủ có thể đã đoán trước được bước đi tiếp theo của chúng tôi. Nói cách khác, có lẽ cô ấy đã nghĩ đến biện pháp đối phó. Chẳng phải việc kích hoạt nó sẽ dẫn đến một thất bại quyết định sao?
“Không, đúng hơn là mọi thứ lúc này khá thuận tiện cho chúng ta. Tôi không mong đợi một con tàu ma xuất hiện, nhưng chúng ta có thể làm gì khác bây giờ chứ? Làm ngay bây giờ, hoặc chúng ta sẽ chết ngay tại đây,”
Cuối cùng tôi đã đưa ra quyết định.
"Em hiểu rồi. Ergo, anh có thể ngăn chặn các cuộc tấn công trong giây lát không?”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào con tàu. Bất kể chuyện gì xảy ra tiếp theo, tôi sẽ không thua con tàu ma đó.
Tôi điều chỉnh hơi thở, tập trung và bắt đầu.
“Gray…Rave…”
Câu thần chú phát ra từ tôi một cách tự nhiên, đồng thời đóng vai trò như một sự tự gợi ý được hỗ trợ bởi nhịp điệu đều đặn.
“…Crav...Deprave…”
Sự tập trung của tôi dần dần được xây dựng và cảm giác về bản thân đã nhường chỗ cho những lời nói trên môi.
“Grave…me…… ”
Tôi không để ý đến tên lửa đang bắn vào cano. Điều duy nhất tôi biết là kho báu mà tôi được ban tặng khi còn là người canh gác ở Nghĩa trang Blackmore. Những bước mở phong ấn nó đã thấm vào từng tế bào trong cơ thể tôi.
“Grave…for you…”
Hãy tiêu tan đi, hỡi bí ẩn cổ xưa.
Hỡi bí ẩn ngọt ngào, hãy trở về hư vô.
“Nhân cách giả bị đình chỉ. Ma lực vượt mức kiểm soát. Phong ấn thứ 2 đã được giải phóng.”
Giọng nói vô tư của Add đã trở thành— hoặc có lẽ, trở lại dạng ban đầu. Lưỡi hái nuốt chửng các linh hồn biến trở lại thành một chiếc hộp, rồi trở lại hình dạng ban đầu, thứ mà Add chỉ được tạo ra để che giấu. Tôi cũng chỉ là một trong những chiếc ổ khóa giữ cho cây thương này bị phong ấn.
*
Latio nhìn từ boong tàu khi ánh sáng tràn lên.
“Họ thực sự có một Bảo Khí phi thường như thế sao…”
“Có vẻ rắc rối đấy, Lady Latio!”
Tangere lo sợ
Ngay cả giọng nói của khiển sứ linh do Viện Atlas tạo ra cũng chứa đựng thứ gì đó giống như sợ hãi.
“Latio biết.”
Chiếc vòng tay trên tay người phụ nữ tóc xanh kêu leng keng.
*
Một sự thay đổi đã diễn ra.
Một số xương bao phủ thân tàu đã tăng kích thước. Tôi nhận ra ngay rằng nó nhằm mục đích tăng cường khả năng phòng thủ của con tàu.
Tôi không quan tâm.
Bây giờ điều đó có quan trọng gì?
Mặc dù cơ thể tôi chỉ đơn giản trở thành một cơ chế kích hoạt cây thương, nhưng tôi vẫn nghe thấy một trong những người bạn đồng hành của mình lẩm bẩm điều gì đó.
“…Nó giống hệt Excalibur…”
À, chắc chắn Rin đã nhìn thấy nó.
Excalibur của Vua Arthur là một trong những Bảo Khí nổi tiếng nhất thế giới, nhưng nó chỉ là một trong vô số báu vật của ngài ấy.
Trong tay tôi, tôi cầm một bảo khí khác, cây thánh thương đã đâm vào kẻ phản bội Mordred và ghi lại dấm chấm cuối cùng trong truyền thuyết về Vua Arthur.
Không chút sợ hãi hay do dự, tôi nắm lấy ánh sáng tỏa ra.
“—Rhongo—”
Lương ma lực đủ để quét sạch một hòn đảo nhỏ khỏi bản đồ tạo thành một vòng xoắn ốc quanh cánh tay tôi. Nó đã trở nên quen thuộc hơn với tôi trong những năm qua.
Tôi ném nó về phía trước trong khi gọi chân danh của nó.
“—myniad—!”
2
Một cơn bão ánh sáng chói lóa bao trùm, cuốn lên một cơn bão như một con rồng đang bay.
Sức mạnh của nó có thể khiến ai đó nghĩ rằng mặt trời đã xuất hiện ở vùng biển này. Tỏa sáng với ánh sáng dữ dội, thần kỳ, ma lực tăng tốc không ngừng, biến thành những hạt hủy diệt xóa sổ mọi thứ nó chạm vào. Nếu không có sương mù dày đặc của nhà giả kim, ánh sáng đã có thể nhìn thấy được từ đất liền.
Tôi thấy Latio đứng hình trong một phần mười giây khi ánh sáng tắt dần, vì con tàu của Trịnh Hoà gần như đã bị xé làm đôi. Ánh sáng của ngọn thương làm cháy mọi thứ nó chạm vào từ thân tàu đến boong tàu. Những gì còn lại là nóng đỏ và âm ỉ. Tôi nghĩ rằng ngay cả một thiên thạch cũng có thể gây ra nhiều thiệt hại như vậy.
“Đó có phải là con át chủ bài của ngài không?”
Latio lẩm bẩm, nhưng rồi nhanh chóng phủ nhận và nhìn về phía trước boong tàu.
"Không, đúng hơn ngài có thực sự sử dụng con át chủ bài này của mình để trốn thoát không?"
Tôi nghe thấy một giọng nói khác từ con tàu kho báu.
“Gray, có sao không?”
“Vâng?”
Tôi gật đầu, đứng dậy và nhận ra mình đang ở trên boong con tàu. Huyễn thủ của Ergo đã kéo tôi đến đây sau khi tôi kích hoạt cây thương.
Những mảnh xương rải rác trên sóng trông giống như bề mặt của một hành tinh xa lạ, hoặc giống như một loài động vật đang phân hủy trôi dạt ở đó. Tôi có thể cảm thấy nó nhói qua lòng bàn chân mình.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ… lên một con tàu ma,”
Sư phụ của tôi thở hổn hển. Tôi cũng nghĩ như vậy.
Tôi lặng lẽ bước tới chỗ ông ấy. Sư phụ không đứng vững được, có lẽ là đã gắng sức quá mức trước đó.
Add đã trở lại hình dạng lưỡi hái. Trước đây, kích hoạt Rhongomyniad sẽ khiến nó bơ phờ trong nửa ngày. Nhưng bây giờ, tôi có thể tiếp tục chiến đấu để bảo vệ sư phụ của mình.
“Tính toán của Latio đã hoàn tất,”
Người phụ nữ tóc xanh tuyên bố.
“Latio dự đoán thời điểm sự tàn phá mà Rhongomyniad yếu nhất, đo lường vị trí của nó và nhường vị trí trung tâm để bảo vệ hai bên.…Mặc dù vậy, khả năng di chuyển của con thuyền hiện tại chỉ ở mức tối thiểu.”
Nói thật, tôi đã kích hoạt cây thương với ý định tiêu diệt nó, nhưng con tàu kho báu của Trịnh Hoà vẫn có thể đứng vững. Đó có phải là do thiết kế của nó? Hay là Thuật giả kim của Latio? Có khi nào là cả hai?
Nhận thấy đòn tấn công sẽ không phá hủy được con tàu, sư phụ ra hiệu cho Ergo kéo chúng tôi lên đó.
Latio giơ cánh tay đeo vòng của mình lên.
Như thể cô ấy vẫy cờ chủ tưởng, một làn sóng sứ linh xương xuất hiện xung quanh chúng tôi dưới hình dạng nhện, chó sói và thậm chí cả dơi.
“Thất bại của các người đã được xác định ngay từ lúc đặt chân lên con tàu này.”
Ngày càng có nhiều sứ linh xuất hiện.
Đúng như tôi đã dự đoán trước đó, con tàu này tỷ lệ thuận với bên trong cơ thể của Latio nên chắc chắn cô ấy đã nghĩ rằng cô ấy có thể xử lý chúng tôi theo bất kỳ cách nào cô ấy muốn. Vì Rhongomyniad không thể phá hủy con tàu nên cô ta kết luận rằng chiến thắng của mình đã được đảm bảo.
Đó là kết quả từ khả năng “dự đoán” của cô tađạt được thông qua suy nghĩ gia tốc và phân chia
“Hahaha, cơ mà mấy người suýt làm hỏng thuyền đấy!”
Người khổng lồ xương đồng hành cùng nhà giả kim, xuất hiện trước mặt cô nói.
Một trong những hốc mắt trống rỗng của nó đóng lại rồi lại mở ra. Có lẽ nó đang cố nháy mắt.
“Hãy để Latio nói lại lần nữa, Lord El-Melloi II. Đưa cho chúng tôi Ergo. Viện Atlas không muốn can thiệp thêm vào Tháp Đồng hồ.”
Giọng nói vô cảm của Latio vang vọng khắp boong tàu.
Mặc dù có chút chủ quan khi nói điều đó, nhưng tôi cho rằng đó là một lời tuyên bố chiến thắng, với tình hiện tại thì nó không hề có gì để nói thêm nữa.
Ngay khi tôi đang muốn cuộn tròn trên mặt đất và thừa nhận thất bại, ai đó bên cạnh tôi đã đứng dậy.
“Ergo?”
“Đã đến được đây rồi…”
Chàng trai trẻ dũng cảm ngẩng đầu lên và dang rộng Huyễn Thủ của mình.
“Tôi không thể chịu thua được.”
“Sự dũng cảm của ngươi thật đáng khen ngợi, kẻ ăn thần.”
Cánh tay của Tangere vung tới.
Cuộc chiến trên đảo cướp biển chỉ kéo dài năm phút. Latio dự đoán được chuyển động của chúng tôi là đủ. Tệ hơn nữa, chúng tôi bị bao vây tứ phía. Chính con tàu chúng tôi đang đứng đã là kẻ thù của chúng tôi rồi.
Sư phụ lên tiếng trước khi vòng tròn quen thuộc đang siết chặt có thể tiếp cận chúng tôi.
“Dừng lại, Ergo.”
“Nhưng, thưa Giáo sư…”
Quay lại, Ergo nhìn thấy một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt sư phụ của tôi.
“Đó là chiến thắng của chúng ta.”
"Huh?"
Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi khó mà có thời gian để ngạc nhiên.
“—Aha!”
Rin nhảy xuống từ nơi ẩn nấp trên cột buồm. Cô ấy bất ngờ tấn công với viên ngọc trên tay, nhưng Tangere đã né được nó với sự nhanh nhẹn không phù hợp với kích thước to lớn của mình.
"Quá tệ!"
Môi Rin cong lên thành một nụ cười khi nghe giọng nói vui tươi của Tangere. Không quan tâm, cô bắt đầu niệm một câu thần chú mới.
“Vorbereitung (chuẩn bị), neunzehn (mười chín), achtzehn (mười tám), siebzehn (mười bảy), sechzehn (mười sáu), fünfzehn (mười lăm)—”
Một làn sóng ma lực tràn lên boong tàu từ viên ngọc. Cùng lúc đó, một thứ gì đó vô hình đã chọc thủng thân tàu.
“Tangere! Mở rộng phạm vi thu thập Mạng cảm biến logic và Ether lên hàng trăm lần!”
Latio hét lên, nhận ra ý định của Rin.
“Lady Latio, đây là—”
Người khổng lồ bằng xương trả lời ngay lập tức.
“Tôi đã mong cô nhận ra nhanh hơn, nhà giả kim của Viện Atlas. Tôi đã nhờ những đồng đội cướp biển trốn thoát trước đó của chúng tôi giữ viên đá quý dùng làm chất xúc tác.”
Tôi thấy những tên cướp biển chạy trốn theo lệnh của Rin đều cầm một viên đá quý. Nếu nhìn từ trên không, bạn sẽ nhận thấy quỹ đạo của chúng tạo thành một ngôi sao năm cánh.
“Đổi lại việc cô thể hiện cho chúng tôi tôi suy nghĩ gia tốc và phân chia, hãy để tôi cho cô xem ma thuật của Tháp Đồng hồ! Chúng tôi gửi lệnh đến các Nền tảng ma thuật được khắc trên thế giới để kích hoạt phép thuật. Sau đó, vòng tròn ma thuật tiếp xúc với Nền tảng Ma thuật càng lớn thì càng có nhiều lớp ma thuật có thể được dệt vào--!”
Tôi cảm thấy Khắc Ấn Ma Thuật trên cánh tay trái của Rin kích hoạt. Với nó ở trung tâm, vòng tròn ma thuật khổng lồ bắt đầu hội tụ về phía con tàu của Trịnh Hoà.
“Der Schlüssel sind Zahlen (Chìa khóa là những con số). Der Schlüssel ist die Welle (Chìa khóa là sóng). Der Schlüssel sind die fünf Farben (Chìa khóa là năm màu).”
“Ngăn cô ta lại, Tangere!”
“Gray, Ergo, hỗ trợ em ấy!”
Latio và sư phụ cùng lúc hét lên. Huyễn thủ của Ergo và lưỡi hái của tôi đã tóm được nắm đấm của Tangere ngay phía trên Rin khi cô ấy niệm những dòng cuối cùng.
“Die fünf Elemente (Ngũ đại nguyên tố). Aus Gold wird Blei (Biến vàng thành chì). Hühner in Eier verwandeln (Biến gà thành trứng). Drehen, drehen, drehen, drehen, drehen (Xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng, xoay vòng), Sie den Kreis rückwärts (Đảo ngược)!”
Tôi thoáng tự hỏi liệu câu chú đã hoàn thành chưa. Không có lửa hay băng đột nhiên xuất hiện. Thay vào đó, Tangere và những sứ linh bằng xương khác đột nhiên ngừng di chuyển. Ngay cả con tàu ma cũng ngừng chuyển động, bằng chứng của một trục trặc nghiêm trọng.
“Không, sao có thể…”
Latio lẩm bẩm.
“Hacking…Về cơ bản thì mọi bí ẩn chỉ là bí ẩn cho đến khi nó được bật mí. Thuật giả kim của Viện Atlas cũng không ngoại lệ, Exoforms của cô là một ví dụ hoàn hảo. Bí ẩn của nó nằm ở bên trong cơ thể cô, chính vậy mà nó vẫn có thể hoạt động mà không cần đến Nền tảng ma thuật. Trong trường hợp đó, tôi đoán rằng những thứ nằm bên ngoài của cô có lẽ sẽ dễ dàng để tác động hơn.”
“Mặc dù vậy, ngài không thể dễ dàng can thiệp vào Exoform của Latio được. Điều đó giống như đoán mật khẩu vài chục chữ số bằng cách nhấn ngẫu nhiên các con số vậy.”
"Đúng vậy. Các loại ma thuật có bước sóng và cấu trúc riêng biệt. Một người không thể can thiệp vào ma thuật của người khác nếu họ không phải đang kết hợp ma thuật của mình với nhau, tất nhiên nếu đối thủ là một kẻ tay mơ thì điều đó cũng có khả năng có thể thực hiện được. Tuy nhiên, một trong những học sinh của tôi lại cực kỳ tài năng trong lĩnh vực này. Cậu ấy biết một số thủ thuật nhất định. Nói cách khác, có thể can thiệp một khi xác định được bước sóng và cấu trúc của ma thuật.”
(Bước sóng và cấu trúc…!)
Nghe những lời đó, tôi chợt nhận ra.
(Nếu như là một lễ khí có thể dùng để xác định bước sóng và dạng sóng của ma thuật thì đó có thể nào là…)
Quả cầu quan sát Luxcarta.
Phải chăng ngay từ đầu ông ấy đã giấu chúng tôi về việc dùng nó không chỉ để tìm Latio mà còn để thực hiện cho kế hoạch này sao
“Hơn hết, Tohsaka còn là Average One có thể sử dụng được năm thuộc tính nguyên tố. Thật khó để có thể lựa chọn được một loại ma pháp phù hợp với một con người vốn có quá nhiều tiềm năng thế này khi cơ bản thì ngoại trừ các ma thuật liên quan đến Ảo và Vô thì cô ấy có thể tương thích được . Nói cách khác, cô ấy có khả năng can thiệp vào hầu hết mọi ma thuật hiện có.”
“Nghe có vẻ không giống một lời khen lắm, Giáo sư,”
Rin cau mày phàn nàn.
Vậy là sư phụ và Rin đã lên kế hoạch này ngay từ đầu. Dù chỉ trong chốc lát, đối thủ đã mất cảnh giác sau khi chống lại Rhongomyniad.
“Khả năng suy nghĩ gia tốc và phân chia của Viện Atlas thực sự đáng sợ. Nếu được thực hiện một cách hoàn hảo, nó tương đương với việc dự đoán được tương lai. Cho dù chỉ có thể dự đoán tương lai trong vài giây, nhưng nó có thể vô hiệu hóa tất cả các đòn tấn công của chúng tôi trong một trận chiến, bằng chứng là cô không bị Rhongomyniad đánh trúng. Nhưng nếu nó hoàn hảo đến như vậy, cô đã có thể dừng việc hack của chúng tôi trước khi thực hiện nó. Nhưng khả năng xử lý của cô đã phải dồng hết cho việc tìm cách để năng chặn đòn tấn công từ cây thương.”
Ông ấy đã cố tình chọn cách giải phóng Rhongomyniad để cho Rin tấn công vào từ điểm mù của nhà giả kim.
“Ý ngài là ma thuật của Latio đã bị ngài hoàn toàn phân tích được?”
Sư phụ cau mày khi nhìn Latio đang quỳ trên mặt đất, có thể sự can thiệp ma thuật này cũng đã ảnh hưởng đến cơ thể cô ấy.
Đồng thời, tôi biết rằng đây là một canh bạc nguy hiểm, bởi vì bàn tay của sư phụ đang hơi run. Tôi không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu cây thương không làm gián đoạn tính toán của nhà giả kim hoặc nếu Rin không can thiệp thành công.
Ông ấy ghét lôi kéo người khác vào cuộc chiến của mình. Không biết đã phải mất bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu giờ cân nhắc để có thể chấp nhận rủi ro này?
“Tôi có một câu hỏi. Cô đang muốn làm cái quái gì với Ergo thế?”
“…Không phải ngài đã làm sáng tỏ bí mật của cậu ta rồi sao?”
Như sư phụ đã tiết lộ trên đảo cướp biển, Ergo đã ăn các vị thần.
“Đó chỉ là ảo tưởng của một lý thuyết được xây dựng trên những phỏng đoán. Tôi có thể đã nắm bắt được một phần bản chất của nó, nhưng nó khác xa với thực tế. Đó không phải là câu trả lời đủ cho học sinh của tôi.…Một ngày nào đó, Ergo sẽ đạt tới mức bão hòa bộ nhớ. Làm thế nào chúng ta có thể ngăn chặn điều đó?”
“……”
Latio im lặng trong một thời gian ngắn.
“Lord El-Melloi II. Ngài nói rằng sẽ bảo vệ Ergo vì cậu ấy là học sinh của ngài. Latio không hiểu. Giáo viên có cần phải đi xa đến vậy vì học sinh của mình không?”
Tôi không bao giờ ngờ rằng sư phụ của tôi, người đang cân nhắc nghỉ việc, lại được hỏi một câu hỏi như thế này.
Lần này, ông ấy không thể đáp lại nhanh chóng.
"Tôi…"
Sư phụ đặt ngón tay lên trán và nói như thể đang cố nhổ ra những viên đá gồ ghề.
“Tôi chỉ muốn trở thành một người mà tôi có thể chấp nhận. Tôi muốn ít nhất có thể lặng lẽ tự hào về bản thân mình một lần trong cuộc đời đầy tiếc nuối này. Đó là niềm tự hào tầm thường mà tôi muốn bám vào với tư cách là một giáo viên và một pháp sư.”
Tôi không biết những lời đó có ý nghĩa gì với cô ấy không. Có lẽ cô ấy đã dự đoán được câu trả lời của đối phương với suy nghĩ gia tốc và phân chia của mình. Mặc dù họ nói cùng một ngôn ngữ, nhưng có sự khác biệt về khả năng xử lý khiến những góc nhìn của họ cũng hoàn toàn khác nhau.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Latio lại nói trong tư thế cúi đầu sau vài giây.
“Để ngăn Ergo đạt đến mức bão hòa trí nhớ, phải để cậu ta trả lại các vị thần.”
"Trả lại các vị thần…?"
“Những người để cậu ta ăn thịt các vị thần chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng về mặt lý thuyết, việc đưa các vị thần trở lại tình trạng ban đầu là có thể. Latio không có sự trợ giúp nào về kỹ thuật hoặc con người cần thiết để làm việc đó.”
“Latio! Không, Lady Latio…”
Đôi mắt của Ergo mở to.
Bấu không khí yên tĩnh không phù hợp với tình hình hiện tại một chút nào cả. Nó tràn ngập trái tim tôi mặc dù chúng tôi đã chiến đấu một lúc trước. Tuy nhiên nó không kéo dài lâu.
“…Này, ngươi nói hơi bị nhiều thứ không cần thiết rồi đấy. Ngươi đang vi phạm thỏa thuận của chúng ta, Crudelis.”
3
Giọng nói đó phát ra từ một con diều hâu.
Không một con diều hâu nào có thể lang thang trong làn sương mù dày đặc do ma thuật tạo ra như này. Hơn nữa, chúng tôi đã từng thấy nó trước đây khi hộp sọ của Ergo đột nhiên bị nghiền nát—
Con diều hâu đáp xuống cột buồm của con tàu và quan sát boong tàu đã bị phá hủy một nửa.
“Ban đầu ta định để cho ngươi làm gì tuỳ thích… Tuy nhiên những gì liên quan đến kẻ ăn thịt các vị thần thì là bí mật của chúng ta mà, đúng không? ”
“Lại là ngươi, Vu Chi Kỳ.”
Đột nhiên, có một điều gì đó đang diễn ra. Gió nổi lên và một cơn bão bao trùm con tàu ma với tốc độ gió ngoài sức tưởng tượng.
Con tàu chênh vênh như thể thế giới bị đảo lộn. Ngay cả cột buồm được gia cố bằng xương của nhà giả kim Viện Atlas cũng kêu cót két, lắc lư như sắp vỡ đến nơi.
“C-Cái gì thế này—!”
Rin kêu lên khi bám chặt vào cột buồm để thoát chết. Huyễn thủ của Ergo đã tóm được cô ngay lúc cô ấy sắp bị cuốn đi.
Sư phụ chỉ đứng vững được nhờ sự giúp đỡ của tôi và lưỡi hái của tôi đã giữ chúng tôi tại chỗ. Tuy nhiên, lũ sứ linh đã ngừng hoạt động không có cách nào chống cự và trượt khỏi boong tàu và bị cơn bão nuốt chửng.
“Một cơn bão ở Singapore…!”
Ông ấy ngẩng đầu lên khi cơn gió khiến tóc mình bay tứ tung.
“Điều này đi ngược lại hiệu ứng Coriolis! Làm sao một cơn bão gần xích đạo có thể đủ mạnh để nuốt chửng một con tàu lớn như vậy!”
“Vậy thì đây là cái gì vậy?!”
“Bí ẩn thuần túy! Và nó ở quy mô không thể tưởng tượng được!”
Chưa đầy mười giây sau tiếng hét của sư phụ tôi, tất cả lũ sứ linh từ xương đều biến mất khỏi boong tàu, và cơn bão tan biến như thể chưa từng tồn tại. Mặc dù chúng tôi vẫn bị bao phủ trong sương mù nhưng một mảng màu xanh lam đã xuất hiện phía trên con tàu ma.
“Ta đã dọn dẹp chúng cho các người rồi. Vậy nên các người phải nên cảm ơn ta đi chứ.”
Sau đó, nó chuyển sang hình dạng của một người phụ nữ tóc bạc.
Làn da đối phương cũng trắng như người chết. Trên đó có những họa tiết màu xanh nhạt không giống vết bớt hay hình xăm. Nó khiến cô ta trông giống như một ngọn lửa hình người. Cô ấy đeo hai chiếc còng thô sơ có dây xích quanh cổ tay và đeo một chiếc chuông vàng ở tai phải.
“Trong số ba pháp sư đã để Ergo nuốt chửng các vị thần, ngươi chắc chắn là người thứ hai nhỉ?”
Sư phụ của tôi thẳng thắn nói
“Có vẻ như tự ngươi đã có câu trả lời của riêng mình mà không cần ta phải trả lời rồi đó, Lord của Tháp Đồng hồ.”
Trái ngược với vẻ thờ ơ của người phụ nữ tóc bạc, nhà giả kim nhìn lên với vẻ mặt như thể đang kiềm chế bản thân trong khi nhét lại xương vào cơ thể mình.
“Latio vẫn chưa xong đâu!”
Đối phương cũng chỉ biết lắc đầu.
“Hãy nhìn lại mình đi, ngươi rõ ràng đã thất bại. Nếu còn có chút xấu hổ thì hãy tìm một nơi mà đào mồ tự chôn mình đi . Thành thật mà nói, ta cảm thấy tiếc cho ngươi. Thật không thể chịu nổi khi thấy con cháu của những người mà ta từng kính trọng rơi vào tình trạng như vậy.”
“Vu Chi Kỳ—”
Vu Chi Kỳ nhún vai trước sự đe doạ của Latio.
“Dù sao thì gia tộc Crudelis khó mà thoát khỏi kết cục suy tàn.”
“Ngươi dám…!”
Cơ thể của Latio đột nhiên lao về phía trước. Cô ấy đã phóng mình bằng cách sử dụng sự đàn hồi từ xương chân của mình. Được thúc đẩy bởi lực đẩy của nó, cô ta nhảy lên ra khỏi boong tàu bay về phía Vu Chi Kỳ và ném một thanh kiếm làm bằng xương từ tay của mình.
Nhưng đối phương dễ dàng làm chệch hướng đòn tấn công bằng chiếc còng của bản thân.
“Haha… ngu xuẩn, vậy ra đây là cách mà một trong các gia tộc Lục Nguyên— Hậu duệ Lục Hiền Nhân của Atlas sẽ kết thúc đây sao.”
Thanh kiếm của Latio vung thêm năm lần nữa với tốc độ nhanh như chớp, có lẽ cô ấy
vẫn còn chút sức lực sau trận chiến vừa diễn ra. Cô ấy hẳn cũng đã tính toán rằng đối thủ của mình sẽ tránh được đòn tấn công bằng suy nghĩ gia tốc và phân chia.
Thay vào đó, Vu Chi Kỳ lại làm chệch hướng tất cả bằng chiếc còng của mình một cách dễ dàng và tiêu sái.
“Ngươi có nhận ra bản thân đang chậm đến mức nào không vậy? Nếu định tính toán từng thứ một trước khi hành động, ngươi đầu tiên phải để cho mình ở trong trạng thái tốt nhất trước đã. Ngoài ra, Lord của Tháp Đồng Hồ cũng ở đây. Chính tên đó là người đã khơi mào cho mọi chuyện. Vậy nên sao chúng ta không tuần tự loại bỏ những thứ cản trở này rồi mới bắt đầu trận chiến thật sự nhỉ?”
Đối phương nói trong khi khi nhìn thẳng vào sư phụ của tôi.
Trước khi bất cứ ai khác kịp hành động—
“Giải trừ can thiệp nội bộ…Xóa!”
Tangere đứng dậy sau sự can thiệp của Rin. Với một tiếng kêu “Lady Latio!”, sứ linh bằng xương khổng lồ lao vào cuộc chiến, bốn cánh tay xương trao đổi chiêu thức với hai cánh tay của người phụ nữ. Mặc dù cô ấy cao nhưng người khổng lồ lại cao hơn hai mét. Thật khó để biết cô ta đang ở đâu khi họ vật lộn với nhau, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi người khổng lồ bị áp đảo.
Tôi há hốc mồm khi nghe tiếng kêu đau đớn từ Tangere. Đáng lẽ nó không thể cảm thấy đau đớn chứ.
“Sứ linh của ngươi không thể sánh được với sức mạnh của Hạng Vũ. Thậm chí nếu xét đến kiếm thuật thì dù là Ngu (虞) đi nữa, mọi thứ cũng không hề tệ đến như thế này được. Tại sao hơn hai nghìn năm rồi mà các ngươi vẫn chưa đạt được đẳng cấp đó vậy?”
Tôi nhận ra cái tên đầu tiên. Hạng Vũ- biệt hiệu là Tây Sở Bá Vương là một vị tướng nổi tiếng của Trung Quốc cổ đại. Nếu như vậy thì, “Ngu” chắc là ám chỉ vợ của ông ấy- Ngu cơ . Mặc dù tôi chưa bao giờ nghe nói rằng người phụ nữ đó là một chiến binh đáng gờm thông qua Cai Hạ ca (垓下歌), nhưng có lẽ lịch sử mà Vu Chi Kỳ đã chứng kiến khác với lịch sử mà tôi biết.
Với một tiếng rắc, Vu Chi Kỳ xé nát cánh tay của người khổng lồ như thể chúng được làm bằng giấy bồi.
“Hahaha, điều này gần như quá dễ dàng!”
Những sợi xích vươn ra từ còng của cô ta và quấn quanh Latio và người khổng lồ. Cô ấy xoay vòng họ như thể được gắn vào cánh quạt trước khi đập đối thủ của mình xuống mảnh cột buồm còn sót lại.
Trước khi va chạm, người khổng lồ bằng xương đã cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng lần cuối.
Dây xích lỏng ra và Latio ngã xuống boong. Chỉ có bộ xương khổng lồ bị cọc xuyên qua người.
“Tangere!”
“Miễn là Lady Latio an toàn… Tôi không thể di chuyển được nữa…”
Mặc dù người khổng lồ có thể tự chữa lành vết thương ngay cả sau khi bị thổi bay đầu, nhưng nó thậm chí còn không thể cố gắng lấy lại những cánh tay đã bị đứt của mình.
“Các người đang đùa ta có phải không. Đã lâu lắm rồi lão nương đây mới có cơ hội đánh nhau đó. Ta biết các ngươi yếu nhưng mà không thể tin được là lại yếu đến như vậy. Ta còn chưa đánh đã tay mà các người đã không còn có thể chiến đấu nữa ”.
Khi cô ta bắt đầu đi về phía Latio, Rin chạy tới ngăn cô ấy lại.
"Không phải các người ở cùng một phe sao?"
“Hả? Ngươi không hiểu những gì ta nói à? Dù đúng là ta cũng đã từng có một mối quan hệ tốt với tổ tiên của cô ta, nhưng giờ hai người bọn ta chỉ bị ràng buộc bởi một hợp đồng đã mất đi ý nghĩa.”
"Thật sao? Tuy nhiên, cô ấy có vẻ tôn trọng ngươi. Nhưng đáp lại thì ngươi chỉ là sự xem thường và xúc phạm. Điều đó thật thô lỗ!”
"Vậy thì sao?"
"Chính vì vậy ta cảm thấy ngươi thật chướng mắt!"
Một ánh sáng đỏ bắn ra từ tay Rin.
“Anfang”
Khi nó bay về phía người phụ nữ, viên đá quý dường như nổ tung như pháo hoa. Cô ấy đã truyền ma lực vào nó gấp nhiều lần. Đây có lẽ là một trong những lá bài thực sự mà cô ấy đã chuẩn bị để chống lại Latio.
“Sechs (sáu), fünf (năm), vier (bốn), Verzehren Sie den Schatz ( quét sạch tất cả)! Vernichten Sie den Schatten des Feindes (quét sạch toàn bộ kẻ thù)!”
Những viên hồng ngọc nổ tung trước mắt tôi. Rin đã dùng hết những gì có thể. Đòn tấn công của cô ấy mạnh ngang với RPG mà đám cướp biển đã sử dụng cách đây không lâu. Nó có thể phá hủy một ngôi nhà nhỏ, thậm chí có thể làm hỏng con tàu được cường hóa bằng thuật giả kim. Nhưng đối phương lại dễ dàng đánh ta nó một lần nữa chỉ bằng một cái vẫy tay.
“Ồ, vậy là ngươi thích chơi ném tuyết à? Được rồi, ta đây sẽ chơi với ngươi.”
Cô ta giơ ngón tay lên. Nó chỉ đơn giản là nén không khí, thậm chí không phải ma thuật, nhưng cũng đủ khiến Rin bay vào cột buồm và đáp đất trong đau đớn.
“Rin!”
Cô ấy hoàn toàn gục ngã, không thể đứng dậy được. Khắc ấn ma thuật sẽ phản ứng với tình trạng của cô ấy và tự động chữa lành vết thương, nhưng sẽ phải mất một thời gian để hồi phục.
Đây thật sự là bạo lực thuần túy, một sức mạnh vô cùng áp đảo.
Tất cả những kế hoạch cẩn thận của sư phụ tôi và Latio đều vô ích. Đây chính là điều mà mọi người ở Tháp Đồng hồ hay nói, kiểu như trận chiến giữa các đã kết thúc trước khi chúng bắt đầu. Suy nghĩ gia tốc và phân chia, thánh thương có sức công phá khổng lồ, kế hoạch âm thầm áp sát và chiếm giữ con tàu với sự hỗ trợ từ cướp biển…. Bằng cách nào đó, người phụ nữ này có thể dễ dàng chà đạp các quy tắc của ma thuật và thuật giả kim để hành động theo ý muốn tàn bạo của mình.
"Không lẽ nào…?"
Vu Chi Kỳ nghiêng đầu nhìn tôi.
“Có gì phải ngạc nhiên? Một bí ẩn sẽ không thể nào có thể đánh bại được bí ẩn mạnh hơn nó. Sự thật đó đã không thay đổi kể từ Thời đại của các vị thần. Cả Exoform của Viện Atlas lẫn Gandr của cô gái đó đều không thể mạnh hơn làn da của ta. Nói trắng ra là chúng không có cửa.”
“Điều đó có nghĩa là…”
Sư phụ của tôi lẩm bẩm qua đôi môi run rẩy.
“Không lẽ nào… Tiên nhân…”
"Ý ngươi là gì?"
“Những người sử dụng Ma thuật Tư tưởng bắt nguồn ở châu Á hầu hết đều dưới sự quản lý Loa Toàn Quán. Tuy nhiên, một số cá nhân còn sót lại vẫn còn khả năng kết nối với nền tảng từ thời đại thần thánh và thành lập tổ chức được gọi là Sơn Lĩnh Pháp Đình (山嶺法庭). Những người đứng đầu tổ chức là Thập quan, tất cả đều là Tiên nhân chân chính.”
Đúng vậy. Sư phụ của tôi đã đề cập đến vấn đề này trước khi chúng tôi sử dụng Luxcarta— có một tổ chức khác nằm ngoài tầm với của người phàm.
“Nếu tất cả những tin đồn là sự thật thì Tiên nhân là hiện thân thuần túy của sự bí ẩn. Không chỉ cơ thể mà ngay cả hơi thở hay nước mắt của họ cũng mang trong mình sức mạnh….”
“Đủ rồi, ta đã bị trục xuất khỏi nơi đó từ rất lâu rồi. Ta cũng không thuộc một trong 10 người đó nhưng đã suýt nữa có cơ hội là một trong số đó.”
Người phụ nữ gãi đầu ngượng ngùng. Mặt khác, tôi hoàn toàn đông cứng tại chỗ vì sốc.
Latio đã rất là mạnh rồi. Nhưng Vu Chi Kỳ thật sự ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, sự chênh lệch không khác gì một tảng đá đem so với ngọn núi lớn. Thật khó để đập vỡ một tảng đá bằng nắm đấm của con người, nhưng không ai đủ ngu ngốc để thử làm điều tương tự với một ngọn núi.
Vu Chi Kỳ không để ý đến tôi và đi về phía Ergo. Cô ta nhẹ nhàng chạm vào mặt anh ấy bằng đầu ngón tay.
“....”
Một nụ cười hiền từ đáng ngờ đang xuất hiện trên khuôn mặt đối phương, trái ngược hoàn toàn với những gì cô ta đã làm trước đó. Bị ánh mắt của cô ta, tôi lập tức quên mất mạng sống mình vẫn đang gặp nguy hiểm. Mặc dù tôi không hiểu rõ lắm cảm giác lúc này, nhưng tôi cho rằng đây là nghĩa của câu khuynh nước khuynh thành theo đúng nghĩa đen của nó.
“Con chắc đói lắm rồi phải không? Kể từ khi thức dậy, con chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn, phải không?”
Cô ta lẩm bẩm khi ghé sát môi vào tai Ergo.
“Agh…”
Ergo rên rỉ khi nghe những lời đó.
Rõ ràng là anh ấy đang bị đối phương lay động. Cảm giác như tôi đang chứng kiến một loài
thực vật ăn thịt dang chuẩn bị nuốt chửng con mồi của mình vậy. Dù biết rằng nếu bị bắt được chỉ có thể dẫn đến cái chết nhưng trên khuôn mặt của người phụ nữ này có điều gì đó mê mẩn khiến tôi không thể cưỡng lại được.
Người phụ nữ nhìn tôi bằng đôi mắt kỳ lạ. Tròng mắt của cô ta màu vàng, còn đồng tử lại có màu đỏ đậm, giống như một chiếc nhẫn vàng với quả cầu lửa lơ lửng bên trong.
“Hãy nuốt chửng cô gái đó đi,”
Cô ta thúc giục Ergo
“Thành thật mà nói, có lẽ do ta lúc đó cũng còn nửa tỉnh nửa mê nên không nhận ra trước khi nhìn thấy Bảo Khí đó. Chắc chắn con đã phải chịu khổ rất nhiều khi phải cố gắng kìm nén bản thân bên cạnh một cô gái như vậy… Chà, đó không phải là một điều tốt đâu. Dù sao thì ta cũng là mẹ của con, vậy nên việc nhìn thấy con trai yêu quý của mình phải cố gắng kiềm chế bản thân như vậy thì thật đau đớn làm sao, phải không?”
(…Mẹ?)
Tôi thật sự rất sốc khi iết được điều này nhưng có một thứ khiến tôi còn sốc hơn
(…Anh ấy đã phải chịu đựng suốt thời gian qua sao?)
Tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Không, tôi hiểu….
Tôi không hiểu cô ta đang cố gắng làm gì. Không, tôi cũng hiểu rõ điều đó…
Từ Yomotsuhegui vang vọng qua lại trong đầu tôi. Sư phụ đã đưa ra giả thuyết rằng Ergo đã ăn thịt các vị thần. Trong trường hợp đó, anh ấy sẽ làm gì để thoả mãn cơn đói của mình?
Lẽ ra tôi phải nhận ra từ lâu rồi, với tư cách là một người giữ mộ, một chuyên gia về cõi chết…
“Ăn cô ta đi, Ergo!”
Ergo cứng ngắc quay về phía tôi. Vẻ mặt của anh ấy không phải là niềm vui hay sự mong chờ khi nghĩ đến việc được giải thoát mà là sự tuyệt vọng thuần túy, sự trống rỗng khi không thể làm gì khác để chống lại số phận.
Suốt thời gian qua, anh ta đã phải luôn cố gắng kiềm chế cơn đói đang luôn cồn cào bên trong bản thân mình trước Anh linh bên trong tôi
Sự đau khổ của chúng tôi hoàn toàn không hề giống nhau. Nó hoàn toàn đối nghịch. Anh ấy là kẻ ăn thịt (sói), còn tôi là kẻ bị ăn thịt (cừu).
"Gray! Còn đứng đó làm gì! Chạy mau đi!"
Giọng Add có vẻ xa xăm một cách kì lạ. Có thể đó là do Vu Chi Kỳ. Tôi không thể di chuyển khi đối phương đang nhìn tôi. Có lẽ chúng là một loại Ma nhãn nào đó.
(Hoả nhãn kim tinh…)
Cái tên đó xuất hiện trong tâm trí tôi.
Đó là tên của một ma nhãn mà sư phụ đã nói đến, trong một truyền thuyết ở Viễn Đông.
Ergo bước chậm về phía tôi.
“Ergo!”
Sư phụ tôi hét lên.
Ngay cả điều đó cũng không thể đến được với tôi bây giờ. Tôi không thể bảo vệ ông ấy. Tôi hy vọng sư phụ sẽ tha thứ cho tôi.
"Gray…"
Chàng trai mở miệng như thể không còn lựa chọn nào khác. Nước dãi chảy ra từ răng và xuống cằm. Thật là một con thú xinh đẹp, tôi nghĩ vậy, vì một lý do không thể giải thích được.
Nước mắt chảy dài, điều đẹp đẽ duy nhất ở nơi nguy hiểm này.
Tầm nhìn của tôi tràn ngập màu đỏ.
*
Có thứ gì đó ấm áp có màu đỏ về phía tôi. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đau.
Sợ hãi, tôi đưa tay vuốt mặt và bắt gặp một cảnh tượng không thể tin được.
Ergo đang tự cắn vào cánh tay bằng xương bằng thịt của chính mình. Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cái miệng đang há hốc của anh. Răng thì run lên với lực dường như đủ mạnh để làm gãy xương.
“Ergo!”
Miệng anh ấy đỏ thẫm như mũi chú hề, nhưng mắt lại ươn ướt như một đứa trẻ.
“Ergo! Đồ ngốc!"
Vu Chi Kỳ chưa kịp nói xong thì có một âm thanh kinh dị vang lên. Đó là âm thanh thịt bị cắt rời khỏi xương của Ergo, tỏa ra màu trắng giữa lượng máu kinh hoàng. Boong tàu bị bão cuốn trôi lốm đốm màu đỏ.
Cứ như vậy, Ergo ngã xuống đất, ma thuật trên người tôi được giải trừ. Sư phụ chạy về phía Ergo, có thể sau khi được giải thoát khỏi ma thuật tương tự như tôi.
“Cậu đã chống lại được nó, Ergo.”
“Tôi là học sinh của ngài mà…dù sao thì…”
Giọng nói run rẩy của an ấyh chỉ khiến nỗi đau trong lòng tôi càng lớn thêm.
“Ngài phải biết… sự thật về cơn đói của tôi…”
“Giống như ma cà rồng dù có ăn gì đi nữa thì vẫn không thể nào có thể khiến họ no bụng, chỉ việc hút máu mới có thể làm được điều đó mà thôi. Điều tương tự cũng có lý khi áp dụng cho kẻ ăn thần như cậu.”
Ergo nở một nụ cười gắng sức.
“Haha… Thật xấu hổ… Khi để em phải thấy anh như lúc này…Anh thật sự xin lỗi… Gray…”
Tôi nhớ lại cuộc gặp gỡ của chúng tôi trên mái nhà, bài hát và vẻ mặt bối rối của anh ấy.
—Đừng sợ ma
Lúc đó, tôi đã nghĩ rằng những hồn ma thực ra là thần thánh, những con người vô danh bên trong anh ấy.…Nhưng nếu vốn từ đầu nó nhắc đến cơn đói của anh ấy thì sao? Chẳng phải anh ta đã đấu tranh một cách tuyệt vọng để giữ lại sự thôi thúc muốn nuốt chửng các vị thần bên trong mình chăng? Rin nói rằng anh ấy dường như luôn ngủ. Có phải đó là để anh có thể ngăn chặn cơn đói không ngừng đeo đuổi anh kể từ khi anh tỉnh dậy?
Đó là lý do tại sao sư phụ khen ngợi Ergo và anh ấy trả lời rằng đó là vì mình là học sinh của ông ấy.
Họ đã biết ngay từ đầu, còn tôi thì cố tránh né.
“Giáo sư…nếu cứ tiếp tục như vậy…tôi sẽ mất kiểm soát bản thân nữa mất…”
“Cậu sẽ không sao cả vì tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra”
Sư phụ tôi tuyến bố
“Hãy nghĩ đến mặt trăng, Ergo.”
Gachirinkan (月輪觀)
Ngay lập tức, chuyển động của Ergo chậm lại. Anh ấy cố gắng làm theo lời sư phụ của tôi và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Này! Các ngươi đang làm gì thế?"
Người phụ nữ tóc bạc nói với một tiếng thở dài.
“Ta đã mong đợi nhiều thứ thú vị hơn. Nhưng thật sự đúng là thất vọng làm sao, ta không đến đây để xem các người diễn mấy cái thứ bi hài này.”
Sư phụ đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt Vu Chi Kỳ.
"…Thế ngươi muốn gì?"
“Ta muốn gì à?”
Cô ta nghiêng đầu.
“Cả ngươi và Nhà giả kim đều yêu cầu ta giao lại Ergo. Nhưng rõ ràng cả 2 không hề có cùng quan điểm trong việc tấn công cậu ta nên chắc chắn mục đích của cả hai cũng hoàn toàn khác nhau.”
“Thôi được rồi…”
Vu Chi Kỳ nói, vỗ hai tay vào nhau.
“Tính ra so với cô ta thì mục đich của ta vốn đơn giản hơn nhiều…Nói ra thì có chút xấu hổ. Ta không biết mình vẫn có thể cảm thấy xấu hổ ở tuổi này. Có lẽ việc già đi cũng có giá trị nào đó.”
Mặc dù có cách giao tiếp khá giống Ergo nhưng cảm giác mà hai người họ mang lại thật sự là vô cùng khác nhau
“Ta muốn nuốt chửng tên đó.”
Môi cô ta nhếch lên, để lộ những chiếc răng nanh trắng sáng hơn hổ, sắc hơn sói và đầy sự đe dọa hơn cả hai.
“…Ăn thịt cậu ấy?”
“Ngươi có thể gọi nó là chuỗi thức ăn,”
Vu Chi Kỳ thản nhiên giải thích, xoay ngón tay.
“Ergo nuốt chửng các vị thần và ta sẽ nuốt chửng Ergo. Điều đó thật tuyệt vời phải không? Không phải như một loại rượu trăm năm tầm thường, đây có thể xem là kết tinh của
những gì tinh tuý nhất được ủ trong suốt hàng thiên niên kỷ. Ngay cả những quả đào bất tử cũng không thể so sánh được. Vậy nên kẻ đó nên cảm thấy tự hào vì được ta thưởng thức.”
"Đủ rồi!"
Mặc dù tôi cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra chính mình là người đã hét lên, nhưng tôi vẫn bước tới, nắm chặt lưỡi hái mà không có ý định rút lại.
“Em làm đúng lắm, Gray,”
Sư phụ nói, bước tới và đặt tay lên vai tôi.
“Cậu ấy là học sinh của tôi và đống thời cũng là bạn học của em. Tôi không thể cho phép chuyện vô lý này có thể xảy ra với học sinh của mình được.”
“Bọn ngươi thật sự nghiêm túc đó hả? Ngu dốt…”
Vu Chi Kỳ hỏi với vẻ mặt khinh thường. Một cơn gió thổi qua làm mái tóc trắng của cô ta tung bay.
“Ta có thể không biết nhiều về thời hiện đại, nhưng có thể biết trình độ kỹ năng của một pháp sư chỉ bằng một ánh nhìn. Ngươi ngay từ đầu vốn không thể làm gì khi đối đầu Latio phải không? Không có đám người đi cùng thì ngươi chửng thể nào làm được bất cứ điều gì cả”
“Đây là điều mà ta có thể làm….”
Sư phụ của tôi nở một nụ cười gượng gạo, hít một hơi và cuối cùng cũng nói rõ ý định của mình.
“Như ta đã nói với Latio, ta là một giáo viên. Ta cứ nghĩ đến việc từ bỏ công việc nhưng rồi nó vẫn không chịu buông tha cho ta. Nếu đã như vậy, với tư cách là một giáo viên, ta sẽ làm sáng tỏ whodunnit của bí ẩn này. Ít nhất thì về cơ bản là thế.”
“Cái gì?”
Vu Chi Kỳ hỏi lại điều đómặc dù tôi không chắc liệu cô ta có hiểu những gì ông ấy nói hay không.
"Ra thế, đó là những gì ngươi đang cố làm sao? Tuy nhiên, đừng mong đợi ta đây có thể dễ dàng để cho ngươi làm được điều mà bản thân muốn.”
“Hãy giúp chúng tôi, Latio Crudelis Hiram”
Sư phụ hét lên khi nhìn vào cô ấy và sứ linh bộ xương đang bị cột buồm xuyên qua.
“Bất kể mục tiêu của cô là gì, chúng ta không thể để cô ta chiếm lấy Ergo!”
“Tôi không hiểu, thưa Lord, Tại sao ngài lại đề nghị Latio giúp đỡ? Vừa rồi chúng ta không phải đang đánh nhau sao?”
“Tôi chỉ đang tận dụng tốt nhất những gì tôi có! Thật xấu hổ khi phải cầu xin sự giúp đỡ phải không? Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác!”
Hầu hết mọi người có lẽ sẽ thấy câu trả lời của ông ấy thật buồn cười. Nhưng đó chẳng phải là cách kẻ yếu chiến đấu sao? Nếu bạn không muốn chịu thua, bạn phải đấu tranh với tất cả những gì mà bạn có thể huy động được.
Latio im lặng một lúc trước khi đứng dậy.
"…Được thôi, nhưng sự đình chiến của chúng ta chỉ ở trên con tàu của Trịnh Hoà mà thôi.”
"Thế là đủ rồi."
"Hể? Một liên minh tạm thời à?”
Vu Chi Kỳ nghiêng đầu, để lộ những họa tiết xanh trên cổ. Những sợi dây xích trên cổ tay cô ta bắt đầu kêu leng keng.
“Tốt, có vẻ vui hơn rồi đó. Nhưng mà chấp nhận sự thật đi, các ngươi có noor lực đến mấy tì cũng vô dụng thôi.”
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Đây là lần đầu tiên tôi sợ hãi đến thế. Mặc dù tôi đã chiến đấu nhiều lần với những đối thủ mạnh hơn mình nhưng lần này đối thủ của tôi là một cái gì đó hoàn toàn khác biệt. Các dây thần kinh của tôi ngừng phản ứng với những nỗ lực cường hoá, tay cầm lưỡi hái của tôi trở nên trơn trượt vì mồ hôi.
“Ergo, cậu có nghe thấy tôi không?”
Tôi vẫn nghe thấy một giọng nói phía sau mình.
“…Chúng ta hãy bắt đầu bài học thôi.”
Sư phụ bình tĩnh nói với chàng trai trẻ đang nằm.
*
Cậu ta bị nhấn chìm trong nước.
Hoàn toàn trôi dạt trong đó.
Cậu không cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy kiệt sức đến mức không còn ý chí vũng vẫy. Cậu ấy biết rằng một điều gì đó còn đáng sợ hơn nhiều sẽ đến thay thế sự mệt mỏi một khi nó qua đi.
Cậu hy vọng mình có thể như thế này mãi mãi.
Rin nói rằng họ đã tìm thấy cậu khi đang trôi nổi trên biển.
Giờ thì có lẽ cậu ấy quay trở lại đó rồi
Cậu ấy chắc chắn rằng mọi người khác sẽ được an toàn.
Sẽ không ai bị thuơng và không phải lo lắng về việc làm tổn thương họ nữa. Vì vậy, tất cả những gì cậu cần làm là phó mặc cơ thể mình cho thủy triều.
Thế thì tại sao cậu lại không thể ngủ được?
Tại sao?
Bản thân cậu cũng không biết.
Không bất kỳ ai có thể cho cậu ấy một câu trả lời.
Cậu ta chỉ có thể trôi đi như một con sứa tuân theo ý muốn của biển khi suy nghĩ về câu hỏi trong tâm trí mơ hồ của mình.
Nhưng ngay khi sắp từ bỏ, cậu ta nghe thấy một giọng nói.
“Chúng ta hãy bắt đầu bài học thôi.”
(Ah…)
Ký ức về lời hứa của cậu ấy hiện lên.
Ngay cả khi mối quan hệ của họ chỉ là tạm thời, một học sinh đương nhiên phải lắng nghe giáo viên của mình.
Trong nước xuất hiện một tia sáng mờ nhạt.
…Chắc hẳn là mặt trăng, cậu nghĩ vậy.
Gachirinkan. Một từ khác hiện lên trong đầu cậu. Có lẽ ánh sáng này chính là hình ảnh mặt trăng trong tâm trí cậu ấy.
“Ergo.”
Giọng nói bình tĩnh lại vang lên.
*
Cứ như thể chúng tôi đang trong một cuộc oanh tạc trên biển vậy
Với mỗi đòn tấn công, một làn sóng xung kích làm rung chuyển boong tàu. Tôi có thể cảm nhận được con tàu ma đang rung chuyển dưới chân mình, cả trăm mét đang không ngừng bởi chỉ một người.
“Di chuyển về hướng 11 giờ!”
Tôi nghe thấy lời cảnh báo của Latio đúng lúc nắm đấm của Vu Chi Kỳ sượt qua sau đầu tôi. Không có thời gian để lo lắng về chiếc mũ trùm đầu của tôi; toàn bộ cơ thể tôi bị ném lăn trên boong. Một mệnh lệnh khác được hét vào mặt tôi ngay khi tôi đứng dậy lần nữa.
“Sang hướng 6 giờ! Sử dụng lưỡi hái của cô đi! Chuyển sang hướng 2 giờ!”
Giọng nói của cô ấy không được truyền đi bằng thần giao cách cảm. Thứ mà nhà giả kim làm là gửi âm thanh trực tiếp vào tai trong của tôi, giống như tai nghe dẫn truyền qua xương.
Trong khi chiến đấu, Latio nhanh chóng sử dụng thanh kiếm làm từ xương của mình để giải vây cho tôi mỗi khi tôi gặp khó. Nhờ có cô ấy mà tôi gần như vẫn có thể chiến đấu tiếp được. Hiện tại, mục đích tối thượng là cần phải phòng thủ hết sức có thể. Xét cho cùng thì đối thủ của chúng tôi giống như một cơn bão và chúng tôi cũng không thể làm được gì để phản công lại dù đã được cảnh báo trước về điều này. Ngay cả một đòn nhẹ của Vu Chi Kỳ cũng có thể khiến tôi mất mạng.
—Tiên nhân.
Lần đầu tiên tôi hiểu được sự khủng khiếp của khái niệm này.
Đồng thời, tôi cũng nhận ra khả năng phòng ngự trước kẻ thù của Latio ấn tượng đến mức nào. Nếu không có sự chỉ đạo của cô ấy, tôi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi
Dù vậy, tình hình chúng tôi không khác gì ngàn cân treo sợi tóc—không, nói thế vẫn còn nhẹ nhàng chán.
“Ahaha, xem ra các người nghĩ rằn nếu một người không thể giải quyết thì hãy sử dụng nhiều người nhỉ? Sự nhanh nhẹn của ngươi không tệ đâu, cô bé cầm lưỡi hái. Tốt thôi, để xem các người còn có thể trụ được thêm bao lâu nữa?”
Tôi chắc chắn không nghĩ rằng một trận chiến sức bền lúc này là một ý tưởng hay. Một giây chiến đấu với cô ta dài như một giờ. Để có thể chống được những trận đòn như vũ bão của đối thủ, tôi không thể nào được phép ngơi nghỉ mà dừng lại. Tôi phải suy nghĩ một cách tuyệt vọng, di chuyển một cách tuyệt vọng và chiến đấu một cách tuyệt vọng để sống sót.
Trong khi điều này lặp đi lặp lại, tôi nghe thấy sư phụ nói từ phía sau.
“Trước hết, những vị thần mà cậu đã ăn…Nghe tôi này Ergo, nó không hoàn toàn ngẫu nhiên. Lý do cho điều này rất đơn giản. Các vị thần là sự kết hợp của nhiều thuộc tính khác nhau. Sự kết hợp ngẫu nhiên chắc chắn sẽ dẫn đến sự xung khắc không đáng có.”
Ông ấy đã từng nói về một khái niệm tương tự trong một bài giảng trước đây. Vì khái niệm đặt nhiều vị thần vào một vật chứa là không khả thi nên phải có cách giải thích nào đó.
“Trong trường hợp này, có hai điểm tương đồng rõ ràng.”
Trong khi đó, tôi phóng mình ra khỏi cột buồm nghiêng để chặn đòn tấn công bằng lòng bàn tay của Vu Chi Kỳ. Từ khóe mắt, tôi thấy cột buồm bị gãy do sóng xung kích do đòn tấn công của kẻ thù tạo ra. Làm theo hướng dẫn của Latio không chỉ đòi hỏi sự tin tưởng tuyệt đối mà còn phải đưa ra quyết định trong tích tắc. Có lẽ đó cũng một phần là do tính toán của cô ấy nhưng nó khiến tôi cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung.
“Một là các vị thần gắn liền với biển cả. Không thể ngẫu nhiên mà cậu được tìm thấy trôi dạt trên biển chứ đừng nói đến những giấc mơ của cậu. Trên thực tế, trôi dạt trên biển là thuộc tính của các vị thần trong nhiều huyền thoại ”.
Ngay cả trong tình huống như thế này, sư phụ vẫn cố gắng nói như thể đang đứng trên bục giảng, giọng ông ấy vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
“Một số ví dụ là Hiruko của Viễn Đông và Njord trong thần thoại Bắc Âu. Niềm tin coi những đồ vật bị trôi dạt là hiện thân của các vị thần tồn tại trên toàn thế giới. Xem xét những giấc mơ của cậu, tôi có thể phỏng đoán rằng các vị thần trong cậu sở hữu thuộc tính của biển hoặc nước.”
(Chết tiệt…Dây xích!)
Chúng vươn dài ra từ còng của Vu Chi Kỳ.
Tôi dùng lưỡi hái của mình để làm chệch hướng chúng và biến nó trở lại dạng hộp ngay lúc nó sắp bị mắc vào xích của đối phương. Tôi phải tránh điều đó bằng mọi giá. Tôi đã chứng kiến chuyện xảy ra với người khổng lồ xương Tangere.
“Ihihihihi! Chà, cái này nguy hiểm quá ha!”
Ngay cả giọng nói của Add cũng có chút lo lắng.
Bất chấp những điều này, sư phụ vẫn tiếp tục.
“Điểm chung khác là tay…”
Ông ấy vừa nói vừa giơ một bàn tay, cố gắng giữ vững nó.
“Không có manh mối nào tốt hơn Huyễn Thủ của cậu. Như tôi đã nói trước đây, chúng là dấu hiệu của sự tiến hóa. Chính những thông tin từ bàn tay đã biến loài vượn thành người.”
Nó thực sự giống như một tiết dạy kèm 1-1.
(…Ah.)
Tại sao đột nhiên tôi lại cảm thấy muốn khóc?
Tôi biết rằng ông ấy phù hợp với rất nhiều vai trò như thám tử đang điều tra, có lúc lại giống như một bác sĩ giải phẫu đang phân tích. Đúng, nhưng vai trò mà sư phụ của tôi phù hợp nhất vẫn là một giảng viên.
“Đối với một vị thần, bàn tay tượng trưng cho tầm với vô hạn. Ở Châu Á, lòng từ bi của Quán Thế Âm được thể hiện qua hình ảnh nghìn mắt nghìn tay của Ngài. Mặt khác, hình ảnh tay của các vị thần chiến tranh như Asura tượng trưng cho sự hủy diệt. Vì vậy, nếu sỡ hữu bàn tay của một vị thần, người ta có thể tiếp cận được những thông tin mà con người thường không thể tiếp cận được. Nói cách khác, chúng có thể đạt đến những tầm cao tiến hóa mới, khiến cậu đạt đến mức bão hòa bộ nhớ… những người tạo ra cậu lẽ ra phải đoán trước rằng điều này sẽ xảy ra. Chẳng phải Vu Chi Kỳ đã hỏi cậu về những chuyện trước đó sao?”
“Haha, có vẻ như ngươi vẫn còn nhớ kỹ mọi chuyện nhỉ?’
Quả thực, khi ở dạng diều hâu thì cô ta đã nói như vậy. Nó hẳn phải dựa trên giả định rằng Ergo đã mất trí nhớ.
“Trong trường hợp đó, xét theo những gì mà tôi đã đề cập. Liệu ba vị thần cậu ăn có liên quan đến quá trình tiến hóa?
“Haha, bài giảng này thật thú vị!”
Vu Chi Kỳ nhắm một con mắt lại và cười lớn. Tất nhiên, cô ta đang vừa chiến đấu vừa thản nhiên nói chuyện. Đối với cô ấy, tôi cho rằng nó giống như một người mẹ vừa trò chuyện vừa cố gắng dỗ dành con mình.
“Ít nhất, ta cũng phần nào khen ngợi sự dũng cảm của ngươi khi có thể bình tĩnh suy luận phát biểu như vậy giữa trận chiến. Nhưng ngươi có thể làm được gì từ những thứ đó chứ? Số thần tồn tại trên trái đất này không khác gì sao trên trời. Ngươi nghĩ mình có thể dễ dàng tìm ra vậy sao?”
Tôi hiểu cô ta đang nói gì.
Rốt cuộc, trên trái đất có vô số thần thoại và mỗi thần thoại có vô số vị thần. Chỉ riêng Sao Bắc Đẩu có những cái tên khác nhau ở các nền văn hóa khác nhau và gắn liền với các vị thần khác nhau. Nếu theo góc nhìn của sư phụ thì ông ấy giống như cố gắng xác định thủ phạm chỉ dựa vào màu tóc và nhóm máu của họ.
Sư phụ của tôi cũng thản nhiên gật đầu
“Ta đồng ý, điều đó là không thể. Dự đoán hiện tại của ta chỉ là tóm tắt tình hình hiện tại của Ergo. Tuy nhiên vẫn còn một số gợi ý khác về các vị thần mà chúng ta còn chưa phân tích đến. Nó giống như một câu hỏi phụ thưởng được đưa vào bài kiểm tra. Hãy bắt đầu từ điều đó để dần khám phá ra sự thật sau cùng.”
Tôi đã chứng kiến sư phụ càu nhàu với chính mình nhiều lần khi đang cố gắng giải quyết một vấn đề nào đó. Tất nhiên tôi sẽ cố gắng thường giữ khoảng cánh để tránh làm phiền đến ông ấy. Kết quả là đối khi ông ấy vẫn không thể nào tìm ra được điều mình muốn sau cả một đêm suy nghĩ, nhưng sự kiên trì của ông ấy thật đáng ngưỡng mộ. Sư phụ thường nhắc nhở chúng tôi hãy quan tâm đến cảm xúc của người đặt câu hỏi.
“Câu hỏi chính là tên của ngươi, Vu Chi Kỳ.”
"Hả?"
Lông mày của người phụ nữ bắt đầu giật.
“Ở Trung Quốc thời kỳ Tam Hoàng Ngũ Đế, dưới sự cai trị của Hạ Vũ, có một con yêu quái được cho là bất khả chiến bại. Nó mang hình dáng của một con khỉ, sức mạnh của chín con voi, thân lục, đầu trắng, răng nanh trắng như tuyết và đôi mắt rực lửa. Khi Hạ Vũ trị thuỷ ở sông Hoài Hà, con yêu
quái này đã gây ra những cơn bão lớn và triệu tập đội quân yêu quái vật đến để ngăn cản ông ta. Hạ Vũ ban đầu gặp khó nhưng cuối cùng đã có thể thu phục được nó nhờ có sự giúp đỡ của các vị thần. Sau đó ông trói nó lại bằng một sợi dây xích vàng được yểm ma lực có gắng chuông vàng.”
"...!"
Tôi thở hổn hển. Mô tả của sư phụ hoàn toàn trùng khớp với kẻ đang đối đầu lúc này, ngoại trừ phần đó là một con khỉ. Cô ấy có đôi mắt rực lửa, những chiếc chuông vàng bị trói lại bởi những sợi xích.
Giữa cơn sóng dữ dội, sư phụ của tôi đã thốt ra tên của con yêu quái.
“Tên của nó chính là Vu Chi Kỳ.”
“…”
Tôi thấy một nụ cười gượng hiện lên trên khuôn mặt người phụ nữ.
“Vu Chi Kỳ còn được xem là nguyên mẫu cho một trong những nhân vật thần thoại có thể xem là nổi tiếng nhất trong lịch sử ngàn năm Trung Hoa. Đó là lý do tại sao có thể đoán được danh tính của một trong những vị thần bên trong Ergo. Xin thứ lỗi cho cách nói vòng vo này, nhưng phải giải thích như vậy để Ergo có thể hiểu được”
Rồi ông ấy tiếp tục
“Hầu vương xuất thế từ Hoa Quả Sơn lấy Thuỷ Liêm động làm thành trì— chỉ cần nghe đến nó thì cũng thấy là có yếu tố thuỷ rồi phải không. Một con Thạch hầu được sinh ra nhờ linh khí của trời đất, nhờ việc nhảy xuống thác sâu mà từ đó mở ra tuyền kỳ. Dủ rằng so với hành trình đi sang Tây Trúc thỉnh kinh thì rõ ràng điều này chỉ là một chi tiết nhỏ không đáng để chú ý nhưng cũng có thể xem như đây là một dạng thủy thần. Điều này được chứng minh bằng việc vẫn có một số người Singapore tôn thờ nhân vật này”
“Nói nhảm đủ rồi, Lord El-Melloi II!”
Vu Chi Kỳ lần đầu tiên thét lớn. Cô ta ngay lập tức lướt nhanh qua hàng loạt cuộc tấn công của chúng tôi và đứng ngay trước sư phụ tôi chỉ trong chớp mắt— ngay lúc đó tôi cũng không thể nào để chyện đó xảy ra.
“Ngay bây giờ, Gray!”
Latio lập tức ra lệnh cho tôi.
"Add! Loại bỏ các hạn chế ở giai đoạn đầu!”
"Chết tiệt! Tôi không nghĩ mình có thể đối đầu trực diện với con quái vật này đâu!”
Lưỡi hái của tôi biến thành một chiếc khiên khổng lồ. Tôi nhanh chóng dùng nó để chặn lại đòn tấn công của đối thủ.
Bất chấp tấm khiên cứng cáp, cơ thể tôi vẫn phải chịu tác động từ đòn tấn công mặc dù tôi đã cường hóa nó đến giới hạn. Đòn tấn công vừa ma thuật vừa vật lý, xuyên qua những khoảng trống nhỏ giữa xương và thịt tôi.
“Reverse!”
Khi tôi hét lên câu thần chú, đòn tấn công dồi ngược phía đối thủ của tôi.
“Ngươi có thể cản được cả Shentoujin của ta à?”
Đối phương tặc lưỡi rồi lập tức tiến về phía trước trong khi tự mình dập tắt ngọn lửa. Tôi còn ngạc nhiên hơn cô ấy. Tôi không thể được là mình có thể phản lại được đến 80% đòn tấn công của đối phương nhưng cô ta vẫn không hề có chút nào là sẽ dừng lại.
Dù sư phụ của tôi không ở quá gần, nhưng sư phụ sẽ chết ngay khi Vu Chi Kỳ đặt một ngón tay lên ông ấy.
"Sư phụ!"
Trước khi lời cảnh báo của tôi kịp thốt ra khỏi miệng, một viên đá quý màu xanh lá cây đã được bắn vào cô ta.
“Ich werde Sie gehen lassen (Giải phóng năng lượng). Sturm (bão tố), der umstürzt (tấn công)—!”
Đó là ma thuật ngọc lục bảo, và sát thương mà nó tạo ra đã đánh bật Vu Chi Kỳ lùi lại.
“Rin!”
“Tiên nhân hay là gì ta không cần biết… Nhưng mà ngươi đừng có mà xem thường ta…”
Cô ấy cố ngước lên,
cơ thể vẫn đau đớn sau khi bị đập vào cột buồm.
Mặc dù Vu Chi Kỳ vẫn bình an vô sự nhưng hành động này ít nhất cũng giúp chúng tôi có thêm chút thời gian. Dù cho tình hình lúc vô cùng nguy hiểm, sư phụ tôi vẫn bình tĩnh hết sức có thể.
“…Có vẻ như sau ngần ấy thời gian, ta vẫn hoàn toàn vô dụng. đúng là cái danh hiệu Lord này không thể giúp thay đổi điều gì cả. Nhưng rõ ràng là vẫn còn một số việc ta có thể làm.”
Sư phụ tôi cười khúc khích trước điểm yếu của chính mình. Ông ấy vẫn run rẩy như lúc đầu, và tôi nhớ ra lý do tại sao mình có thể tiếp tục chiến đấu.
Đó là vì con người ấy còn sợ hãi hơn tôi. Ông ấy không phải là con người dũng cảm hay anh hùng gì. Chỉ là một kẻ yếu đuối, xảo quyệt, ích kỷ và đôi khi tốt bụng đến mức nực cười. Tuy nhiên, tất cả những gì tôi muốn là được đứng bên cạnh ông ấy.
Nếu sư phụ của tôi muốn chiến đấu, tôi cũng sẽ làm như vậy.
“Lord El-Melloi II ta đây sẽ chính thức tiết lộ tên của vị thần đó, với tư cách là một Thẩm thần giả (審神者)”
Đây là whodunnit. Ai là thủ phạm—hoặc có lẽ ngược lại, ai đã bị ăn thịt?
“Hỡi vị thần mà Ergo đã nuốt chửng, tên của ngươi là—”
4
“Cuối cùng cũng có giọng nói của người khác.”
Chỉ khi nghe điều đó, cậu ấy mới nhận ra mình đang ở đâu.
Cậu ta đang ở trên biển – Hoặc có thể không.
(…Đợi đã, đây không phải là đại dương…?)
Chớp mắt, cậu ấy quan sát khung cảnh kỳ lạ xung quanh mình.
Cứ như thể bầu trời bao quanh tứ phía, hay một vũng nước. Nó cũng giống như bức ảnh chụp một địa điểm xa lạ mà Lana đã cho cậu xem, nhưng cậu biết nó không giống nhau. Đây là một thế giới của màu xanh thuần khiết.
“Sự khác biệt giữa đại dương và ao hồ là gì? Nước mặn hay nước ngọt? Tất cả chúng không phải vấn đề.”
Người đó đang ngồi trên một cây cột nhô lên khỏi mặt nước. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì biết rằng thực chất đó không phải là một cây cột mà là một cây gậy rất lớn.
Hình bóng đó nhìn cậu một cách đầy thích thú.
Đói phương thực sự có khuôn mặt của một con khỉ, trông có vẻ thân thiện.
“Điều thực sự quan trọng là đây là cái nôi của các thuỷ thần, đúng như lời của kẻ ở bên ngoài kia đang nói.”
(…Bên ngoài?)
Suy nghĩ của chàng trai trẻ bắt đầu rối loạn. Cậu không hiểu mình đang ở đâu. Tuy nhiên, người ở trước mặt dạu không cao lớn bằng cậu ta nhưng cậu lại cảm thấy một áp lực đè nặng.
“Ừ, ở bên ngoài. Tên đó đúng là một tên Thẩm thần giả kỳ lạ, nhưng hắn có vẻ đang làm đúng. Tuy nhiên việc triệu hồi một ai đó không chỉ đơn giản dừng lại ở việc gọi đúng chân danh của họ thôi, phải không? Có thể nói, những vị thần bị nuốt chửng như ta đây đã bị tiêu hóa rồi. Không thể có được câu trả lời đúng trừ khi nó đến từ những gì ngươi đã tận mắt nhìn thấy..”
Vị thần đó tiếp tục lan man, quay sang Ergo.
“Và bây giờ, câu trả lời nằm trong tay ngươi. Ngươi sẽ làm gì đây, hỡi kẻ nuốt chửng thần linh?”
“Tôi…”
Cậu ấy lắp bắp
“Tôi…Tôi được bảo rằng mình là học sinh của giáo sư, ông ấy bảo tôi nên suy nghĩ về những gì tôi nên làm và những gì tôi muốn làm…Tôi rất biết ơn vì điều đó…vì vậy…”
Dù nhiều lần suýt nghẹn lời nhưng cậu vẫn quyết định được.
“Tôi sẽ làm điều đó.”
“Nếu vậy thì hãy cầu nguyện đi. Dù sao đó là lý do mà thân linh chúng ta được tạo ra mà. Suy cho cùng, thần thánh chỉ là vật chứa đựng những mong muốn của con người. Hãy bỏ qua câu hỏi liệu có thực sự cứu được ai hay không. Ngươi phải nhớ rằng ta luôn ở bên trong ngươi.”
(Bên trong…?)
Những gì chỉ là một vệt mờ trước đó đột nhiên hiện rõ. Ý thức của cậu ta trở nên rõ ràng. Cùng lúc đó, một sức mạnh kỳ lạ trào dâng trào bên trong bụng mình, khiến cậu cảm thấy như đang bốc cháy từ bên trong.
“Nói tên ta đi, tiểu tử!”
Vị thần mặt khỉ ra lệnh.
"Tên ngài là-"
5
Ergo mở mắt ra.
Anh ấy đứng dậy nhưng chưa thể vững, và tôi thấy đôi mắt của anh ấy có màu hoàn toàn khác so với trước đây.
Bây giờ, chúng có màu vàng giống như của Vu Chi Kỳ.
“Đó là…”
Khi tôi ngước nhìn anh ta, sư phụ choáng váng bước đi một cách lơ đãng và lẩm bẩm một mình.
“Trong số các vị thần ở Châu Á sở hữu thứ được gọi là Hoả Nhãn Kim Tinh, có thể nói đây là kẻ được biết đến nhiều nhất. Một con thạch hầu tinh thông 72 phép địa sát đã có được đôi mắt này sau khi được luyện 7749 ngày trong lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân.”
Tất nhiên, tôi biết ông ấy đang ám chỉ ai - nhân vật mà tôi và sư phụ đã xem trong buổi biểu diễn trước đó.
“…Tôn Ngộ Không.”
“Đúng vậy, còn được gọi là Tôn Hành Giả. Vu Chi Kỳ đã nói về hàng ngàn năm. Nếu chúng ta nhìn vào câu chuyện Tây Du Ký nói về hành trình đi đến Tây Trúc của nhà sư Tam Tạng và các đệ tử, thì có thể thấy thì một phần nào đó trong con thạch hầu trước đó đã bị lấy đi. Cũng giống như Thần linh (神霊), các thần (神) cũng tồn tại ở một thế giới ngoài tầm hiểu biết của chúng ta.”
Ánh mắt sư phụ của tôi dán chặt vào hai người đang đứng cách đó vài mét.
Ergo và Vu Chi Kỳ.
"Ngươi thức tỉnh rồi à, Tôn Hành Giả?"
Một vẻ đe dọa kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt của người phụ nữ mà chúng tôi vừa đánh nhau lúc nãy.
Dường như bây giờ không ai có thể ngăn cản được hai người họ.
“Vu Chi Kỳ….”
Nghe thấy giọng nói của đối phương, Vu Chi Kỳ khẽ gầm gừ.
"Ngươi vẫn còn Ergo à?"
Tuy nhiên, ngay sau đó, đôi mắt cô ta mở to. Latio cũng như vậy, toàn thân cứng đờ vì không thể tin được.
“Hahaha, tuyệt vời! Chúng ta đã thành công! Sự kiên trì của Crudelis, mối hận thù của Biển lang thang và sự hiếu kỳ của ta cuối cùng đã có kết quả!”
Vu Chi Kỳ cười, đôi mắt rực lửa của cô ta phản chiếu ánh mắt của Ergo.
“Đây chính là điều mà ta mong muốn!”
Thái độ nửa đùa nửa thật của cô ấy đột ngột chuyển sang nghiêm túc.
“Ta là Vu Chi Kỳ, một ngoại lệ trong Thập Quan của Sơn Lĩnh Pháp Đình!”
Cô ta nhân cơ hội này dùng tay chém một vòng cung trên không, nhưng Ergo đã chặn đòn tấn công bằng Huyễn Thủ của anh ta.
Mỗi cú đánh đều tạo ra sóng xung kích trong không khí, như thể một chiếc chuông khổng lồ đang bị đánh vào. Chỉ riêng những đợt sóng xung kích đó thôi cũng có thể hạ gục một pháp sư bình thường, đó là lý do tại sao sư phụ tôi ôm ngực như thể sắp gục ngã.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Ergo đã đỡ được đòn của Vu Chi Kỳ.
Không phải né mà là đỡ trực tiếp
Ngay cả hình dạng khiên của Add cũng suýt bị nghiền nát bởi đòn tấn kiểu đó. Dưới chân Ergo, boong tàu chằng chịt những vết nứt, chứng tỏ sức mạnh của cú đánh không hề tiêu tan một chút nào. Thân tàu đã sống sót sau một đòn tấn công trực tiếp không hề thua kém một khẩu RPG mà không bị tổn hại gì!
Với một tiếng thịch, Ergo nhảy ra khỏi thân tàu. Vu Chi Kỳ nhảy lên cùng lúc.
Hai cái bóng của họ quấn lấy nhau khi 2 bên trao đổi chiêu thức giữa không trung. Mỗi lần họ di chuyển, một tiếng gầm vang vọng trong không khí như sấm sét và một tia sáng xé toạc bầu trời. Biển dâng lên bên dưới chúng tôi, cuốn con tàu của Trịnh Hoà vào trong như thể nó chỉ là một chiếc xuồng ba lá.
Đây là một trận chiến có quy mô thần thánh.
Với mỗi cú đấm và mỗi cú đá, quy luật tự nhiên đều bị vặn vẹo.
Giữa lúc đó, tôi bắt gặp sự biến đổi ở Huyễn Thủ của Ergo bằng tầm nhìn được cường hoá của mình. Sáu Huyễn Thủ chồng lên nhau và hợp nhất với hai cánh tay của Ergo.
"Lấp Đầy Thần Hạch - Tề Thiên Đại Thánh"
─Lấp Đầy/Viên đạn mang tên Thần Linh.
Có thứ gì đó ẩn giấu bên trong cánh tay hợp nhất.
“Haha…Cuối cùng!”
Người phụ nữ cười như thể đang chứng kiến một bông hoa xinh đẹp sắp nở.
“Nhưng thế này vẫn chưa đủ đâu!”
Những sợi xích dài ra như những con rắn kim loại từ còng của cô ta.
Đáp lại, Ergo chỉ lẩm bẩm điều gì đó.
"Triển Khai Thần Cách - Tôn Hành Giả"
—Triển Khai/Thay thế những bộ phận xung quanh
Dây xích của Vu Chi Kỳ quấn quanh cánh tay của Ergo.
“Ergo!”
Tôi hét lên theo bản năng.
Nhưng anh ta tiếp tục niệm chú với giọng trầm, không bị ảnh hưởng.
Bên dưới sợi xích, một cái gì đó bắt đầu thành hình.
“Bọc trong lớp vỏ thần thánh - Như Ý Kinh Cổ Bảng.”
—Cuộn Tròn/Tay ta bắt chước Thần Linh!Ngay lập tức, sức mạnh đã thành hình.
Chỉ trong tích tắc, những sợi xích mà ngay cả Tangere cũng như lưỡi hái của tôi đều không thể nào gây được bất cứ sứt mẻ nào giờ đã hoàn toàn vỡ vụn
Và thứ khiến nó như vậy là một cánh tay màu trắng khổng lồ
Chúng trông giống như máy móc, với nhiều vệt sáng trên bề mặt giống như Mạch Ma Thuật. Nhìn vào chúng khiến tôi nghẹt thở.
Đôi tay này không còn là Huyễn Thủ hay là tay của phàm nhân nữa, đó là đôi tay của thần thánh.
“Dây xích của ta bị đứt sao?!”
“Ta tư duy”
Một lời thì thầm nhưng đầy bá khí uy nghiêm của một vị thần vang lên,
“Vậy nên ta mới tồn tại.”
Cánh tay thần thánh vung ra. Vu Chi Kỳ lao ra khỏi phạm vi tấn công của nó với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng những cánh tay dường như cắt xuyên không gian khi chúng đuổi theo, xé toạc một mảng tóc của cô ta và tạo ra một lỗ lớn.
(Cô ta tính trốn sao?!)
Ngay sau khi tôi nghĩ vậy, tôi nhận ra khuôn mặt của Vu Chi Kỳ đang nhăn nhó vì thất vọng.
“Xem ra đúng là việc chạy trốn… Thật là một hành động ngu ngốc mà.”
Tôi ngay lập tức hiểu ý cô ấy.
Cô ta dừng lại một cách bất thường giữa không trung, như thể không gian xung quanh đã hoàn toàn ngững đọng.
“Theo truyền thuyết, cây gậy mà Tôn Ngộ Không sử dụng ban đầu không phải là vũ khí mà là thứ dùng để trấn giữ biển cả. Có thể nói nó dùng để tạo hình cho những thứ mơ hồ. Theo một nghĩa nào đó, nó là một trong những Bảo Khí cố định Kết Cấu”
Sư phụ tôi cất lời
Tôi trầm ngâm trước những gì ông ấy nói vì cây thánh thương mà tôi sở hữu cũng như vậy.
“Có vẻ như mọi thứ xung quanh đã đông cứng lại. Tôn Hành Giả được phong là thần đương nhiên sẽ có được khả năng này.”
Cánh tay thần thánh phát ra tiếng cọt kẹt khi siết chặt Vu Chi Kỳ đang bất động. Các đoạn từ cổ tay đến khuỷu tay bắt đầu quay tròn như một mũi khoan, phát ra một lượng ma lực và tia lửa điện đáng kinh ngạc được tạo nên sau mỗi vòng quay.
Một ý nghĩ chợt đến với tôi. “Như Ý”—điều đó có nghĩa là cây gậy đó có thể biến hình theo ý muốn của người sử dụng. Trong trường hợp đó, chẳng phải điều đó tương đương với việc nói rằng Bảo Khí này có khả năng huỷ thiên diệt địa sao?
Cánh tay thần một lần nữa giơ lên trời, không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụn.
Suy cho cùng, nếu cây gậy đó có thể điều khiến được biển thì chắc chắn nó cũng có thể xé nát bầu trời.
Đòn đầu tiên đã khóa chặt kẻ thù tại chỗ. Lần tiếp theo chắc chắn sẽ xuyên thẳng qua đối phương.
“Ta hiểu rồi, vậy ra đây là thời đại hiện đại sao?”
Vu Chi Kỳ mỉm cười.
Trong tư thế sẵn sàng, cánh tay thần thánh phóng ra như những viên đạn đại bác.
Cứ như thể một lỗ đen đã được đưa đến trái đất. Ánh sáng biến mất, màu sắc nhạt dần. Chỉ có sự trống rỗng và một chút mùi hương xưa cũ từ những câu chuyện huyền thoại.
"Không tồi…không tồi chút nào. Nghĩ đến việc đám phàm nhân nỗ lực bỏ ra để nhặt nhạnh từng mảnh vụn còn sót lại từ Thời đại Thần thánh một cách đáng thương bất chấp vòng đời của các người còn không thể vượt qua được một thế kỷ… Haha…Chuyện này thật sự…”
Giọng nói của cô ta chan dứt khi bị hút vào khe nứt trong không gian do cánh tay thần thánh tạo ra.
Sự hư vô xoắn lại xé nát mọi thứ, khiến chúng lúc này trở nên vô nghĩa bất kể sức mạnh của nó. Đến thời điểm này đó là một hiện tượng không thể nào giải thích được.
Giống như vỏ của một ngôi sao già sắp chết, sự trống rỗng tiếp tục mở rộng, hấp thụ không chỉ không khí xung quanh mà còn cả các bộ phận của con tàu ma— và sau đó, như thể thức tỉnh từ một giấc mơ, nó trở lại trạng thái ban đầu.
Tất cả những gì còn lại chỉ là tiếng sóng.
6
Bầu trong khí tĩnh lặng trong một khoảng thời gian rất lâu.
Sau khi cánh tay thần thánh biến mất, Ergo trở lại hình dạng ban đầu và ngã xuống đất. Tôi chạy đến đỡ thì thấy anh ấy vô cùng yếu. Mặc dù vết thương do vết cắn tự gây ra đã lành lại nhưng có lẽ do sử dụng cánh tay thần thánh nên trông anh ta mệt mỏi vô cùng. Không có gì ngạc nhiên. Tôi không biết tất cả ma lực đó đến từ đâu, việc sử dụng sức mạnh không phù hợp với bản thân chắc chắn sẽ dẫn đến những phản ứng bất lợi. Giống như tôi đã từng không thể chịu được sức mạnh của thánh thương.
“Anh không sao… chỉ hơi mệt thôi…”
Anh ấy cười khi nói điều đó. Nhăn mặt vì đau rồi ngả người ra sau.
Bên cạnh anh ấy, sư phụ ngồi xổm xuống nơi Vu Chi Kỳ đã biến mất, cau mày.
“…Một vị dương thần, đúng như truyền thuyết kể.”
“Dương thần?”
“Có thể nói là một bản sao thế thân. Theo điển tích Trung Quốc, trong khi các vị âm thần có khả năng xuất hồn, các dương thần cần thu thập ma lực để tạo ra thân xác tạm thời.”
“Ý thầy là Lịch Thế Chân Tiên Thể Đạo Thông Giám (歴世眞仙體道通鑑) phải không? Trong đó có ghi, nhà tu hành sử dụng Âm Thần không lấy đi được đóa hoa, nhưng tiên nhân sử dụng Dương Thần lại có thể đem đóa hoa ấy về?”
Rin nói thêm. Tôi không biết gì về thuật ngữ trong lĩnh vực này, nhưng ít nhất tôi cũng hiểu rằng chúng tôi chưa đánh bại được Vu Chi Kỳ thực sự.
“Vậy chân thân của cô ta hiện giờ ở đâu?”
“Tôi chắc chắn rằng cô ấy hoàn toàn không hề hấn gì, ngay cả khi bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công mạnh mẽ vừa rồi
Sư phụ lẩm bẩm với vẻ mặt khó chịu.
“Việc đối phương không sử dụng bất cứ một ma thuật tử tế nào ngoài trừ việc tạo ra cơn bão và khả năng biến hoá khiến cho tôi cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Nếu kẻ này thật sự là một ngoại lệ của Thập quan thì cô ta chắc chắn có quyền truy cập vào các Lãnh Vực Đặc Quyền mà không cần sử dụng Kiện Văn Tư Tưởng … Nói cách khác, Vu Chi Kỳ mà chúng ta đã chiến đấu giống như một Pháp Sư không có Khắc Ấn lẫn Nền Tảng Ma Thuật."
Điều đó có nghĩa là gì?
Tôi không biết phải trả lời thế nào. Mặc dù đã tấn công một cách khủng khiếp như vậy, đói thủ vẫn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình. Ergo và tôi đều sững sờ trong im lặng. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Tuy nhiên, bản sao tiếp theo sẽ không đến ngay lập tức."
Latio nói thêm.
“Ngài có thấy xiềng xích của cô ấy không? Đó chính là lý do."
“Theo truyền thuyết, Vu Chi Kỳ đã bị Hạ Vũ phong ấn bằng dây xích vàng. Ý là cô ta vẫn còn bị phong ấn à?”
“……”
Latio không trả lời.
Một cảm giác căng thẳng nhẹ quay trở lại con tàu.
Tôi bước tới trước mặt sư phụ của mình.
“Xin đừng manh động.”
“Latio sẽ không động thủ. Thỏa thuận đình chiến của chúng ta chỉ giới hạn ở con tàu này. Và chúng ta sẽ không còn ở đây lâu nữa đâu.”
Latio gật đầu, và thứ trông giống như ngọn núi nhỏ phía sau cô ấy bắt đầu chuyển động. Người khổng lồ bằng xương Tangere đã tự kéo mình ra khỏi cột buồm. Cánh tay cũng đã được hồi phục.
“Ah…Điều đó thật khủng khiếp.”
“Ngươi thật vô dụng.”
“Thôi nào, Lady Latio, cô khắt khe quá đấy.”
"Lại đây."
Người khổng lồ quỳ xuống, đặt Latio lên vai mình. Mái tóc tung bay trong gió biển của cô ấy hợp với màu xương của người khổng lồ.
“Chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày nào đó.”
Nói xong, cả hai lao xuống biển, chìm khuất giữa những con sóng.
"Họ đi rồi…"
Tôi từ boong tàu nhìn xuống và không khỏi thở dài.
"Chúng ta làm gì tiếp theo?"
“Chà, tôi cho rằng chúng ta sẽ trả lại những vị thần mà Ergo đã nuốt chửng.”
Đó là điều Latio đã nói với chúng tôi.
Để ngăn Ergo đạt đến mức bão hòa trí nhớ, phải để cậu ta trả lại các vị thần
“Điều đó có thể không, thưa Giáo sư?”
Sư phụ của tôi suy nghĩ về câu hỏi của Ergo một lúc trước khi trả lời.
“Thực ra, tôi đã có một kế hoạch trong đầu… Ban đầu, tôi đến Singapore để giảng bài, hy vọng rằng nó sẽ giúp ích cho nghiên cứu của tôi. Nhưng trước tiên, chúng ta cần tìm ra danh tính của những vị thần còn lại.”
Đây là whodunit, hoặc có lẽ ngược lại, “whomdunit”.
Ergo đã nuốt chửng ai?
Cảm giác như chúng tôi còn một chặng đường dài phía trước, một cuộc hành trình bắt đầu từ Singapore để tìm kiếm sự thật về các vị thần.
Sau khi tạm dừng, ông ấy lấy một điếu xì gà và một que diêm từ hộp chống nước rồi châm lửa, rít một hơi và đổi chủ đề.
“Nhân tiện. Rin, em đã liên lạc với đám cướp biển dưới trướng mình chưa?”
“Em vừa mới làm rồi. Họ an toàn và em không nghĩ Latio sẽ nhắm vào những tên cướp biển không gây ra mối đe dọa cho cô ấy.”
"Tôi hiểu rồi. Tôi ngạc nhiên là em lại dành thời gian cho việc đó.”
"Ý thầy là gì?"
Rin nghiêng đầu, bối rối.
“Cái tàu này sắp chìm đến nơi rồi…Đó là lý do tại sao cô ấy nhấn mạnh rằng hiệp định đình chiến chỉ áp dụng khi chúng ta ở trên tàu. Một cách nói điển hình của Viện Atlas.”
Tôi nhìn theo hướng mà sư phụ đang chỉ. Những bộ xương bao phủ con tàu ma đang biến mất dần trước mắt tôi và con tàu này rõ ràng không còn đủ khả năng nổi trên biển nữa.
Sương mù cũng bắt đầu tan. Có lẽ, giống như xương, nó không thể tồn tại nếu không có Latio.
“Ha—!?”
Biểu cảm của Rin thay đổi ngay lập tức.
“N-Này, chờ đã! Em vẫn chưa tìm ra kho báu! Đây là con tàu kho báu của Trịnh Hoà mà, đúng không!? Mọi thứ ở đây phải thuộc về em!”
Cô ấy lao vào thân tàu với tốc độ tối đa. Mặc dù, tất nhiên, ở đó rất nguy hiểm khi con tàu sắp chìm, nhưng cô ấy đã chạy đi trước khi tôi có thể ngăn cô ấy lại.
“Haha.”
Ergo bật cười khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi. Lần đầu tiên tôi nghe thấy anh ấy cười như vậy.
Sư phụ cũng làm điều tương tự, cuối cùng thì tôi cũng không thể chịu được mà làm theo họ
Tiếng than khóc của Rin, tiếng cười của chúng tôi và tiếng động cơ thuyền máy của cướp biển khi họ đến đón chúng tôi đều có thể nghe thấy khi con tàu ma đang dần chìm xuống.