Cung điện vàng rực rỡ.
Bắt đầu trở nên nhạt nhòa.
Người bị lạc đường.
Có thể tìm thấy hướng đi của mình.
Kéo căng cánh buồm mơ ước không?
Thời tiết mỗi lúc một lạnh giá. Những chiếc lá trên cành run rẩy trong gió đông. Màu xanh tươi sáng cũng bắt đầu trở nên u tối.
Trong hội trường rộng lớn nhưng trống trải, lạnh giá, một hình bóng cô đơn lặng lẽ đứng bên cạnh cánh cửa ngắm nhìn ánh chiều tà.
Thời tiết sẽ lạnh giá như thế này bao lâu nữa đây? Hiểu Tranh ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ.
Ánh nắng mặt trời trong đêm đông gió rét hắt vào người cô, không có một chút hơi ấm, hình bóng của cô đổ dài trên nền nhà...
Chul Kang lặng lẽ đứng ở cửa hội trường nhìn Hiểu Tranh.
Cô ấy đang nghĩ gì mà say sưa đến vậy? Anh đã đứng ở đó rất lâu rồi nhưng cô hoàn toàn không để ý.
Không nhìn thấy khuôn mặt của cô nhưng anh có thể cảm nhận được sự bất lực và nỗi đau khổ qua dáng vẻ của cô.
Trái tim anh nhói đau. Anh thực sự rất muốn bước đến bên cô, ôm cô vào lòng để yêu thương cô, bảo vệ cô. Nhưng... người cô cần không phải là anh. Anh thở dài đau xót, trong đôi mắt anh là sự bi thương, khó xử.
Sau bữa tiệc sinh nhật, cô không gặp Joon Ho nữa. Cô vẫn đi học, ăn uống, luyện đàn như bình thường. Cô bình tĩnh đến nỗi dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng, nụ cười không còn trên khuôn mặt của cô. Đôi mắt trong sáng cũng trở nên u ám, tăm tối. Dù là lúc luyện đàn, cô cũng thường bất giác dừng lại, ngây người ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì...
Anh nhìn dáng vẻ không có sức sống của cô mà không biết rốt cuộc giữa cô và Joon Ho đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, Chul Kang mạnh dạn đến hỏi Da woo. Qua Da Woo anh biết được sự thật kinh hoàng: Người tài trợ của Hiểu Tranh không phải là Joon Ho mà là Joon Ha.
Sao lại có thể như thế được? Đúng là số phận đùa giỡn con người. Chul Kang khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi về phía Hiểu Tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hiểu Tranh từ từ ngoảnh đầu lại.
"Anh đến rồi ạ?". Hiểu Tranh mỉm cười. Nụ cười yếu ớt giống như bông cúc dại nhỏ bé run rẩy trong gió đông.
"Em... vẫn ổn chứ?". Chul Kang nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, ánh mắt hiện lên niềm xót thương và đau đớn không thể kìm nén được.
"Vâng". Cô cười nhạt, "Em vẫn bình thường".
Vẫn bình thường sao lại tiều tụy đến thế? Chul Kang buồn rầu nhìn cô.
"Vì sao lại không gặp Joon Ho nữa?".
Vì sao ư? Cô ngây người một lúc lâu rồi mới nói. "Em không biết".
Cô thật sự không biết phải đối mặt với Joon Ho như thế nào. Dường như anh ấy cũng vậy. Vì thế mà hai người không gặp nhau nữa.
Chul Kang suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: "Chuyện ấy... thực ra Joon Ho không có lỗi. Anh nghĩ, chắc chắn bây giờ cậu ấy rất đau khổ. Hiểu Tranh, hai người nên gặp mặt nói chuyện với nhau".
Hiểu Tranh lắc đầu và nói: "Không đâu". Ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng và ân cần của Chul Kang, cô thở dài, khẽ nói ra nỗi bối rối trong lòng mình: "Bây giờ em thấy đầu óc rối bời. Em cứ tưởng rằng Joon Ho là người tài trợ của mình, nhưng... em lại phát hiện mình đã nhầm. Sự thực là người tài trợ của em... lại chết vì Joon Ho. Em... em thực sự không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Em thậm chí... thậm chí không biết... mình có yêu anh ấy không. Chul Kang... em rất sợ...". Hiểu Tranh đau đớn nhắm mắt.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt như sắp khóc của Hiểu Tranh, Chul Kang không biết phải làm thế nào.
Không gặp mặt thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau? Nếu cô ấy không dám đi bước này, vậy thì, hãy để mình giúp cô ấy...
Nhưng hai người không chú ý đến chàng trai đang rơi lệ ngoài cửa. Thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Thực sự là dựa dẫm vào anh trai, ngay cả tình yêu cũng phải dựa vào anh ấy mới có được trong phút chốc. Joon Ho tự cười nhạo mình.
Công viên quốc gia Seoul vốn nổi tiếng với lá phong đỏ rực. Nhưng sau hai ngày tuyết rơi, lá phong đã rụng. Công viên đã biến thành thế giới của băng tuyết lạnh lùng và hiu quạnh. Dưới ánh nắng mặt trời, những cành cây đóng băng phát ra ánh sáng nhiều màu chói lọi, rực rỡ và đẹp mắt.
Hiểu Tranh ngồi trên ghế băng ở cổng công viên, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Vì ngại từ chối lời mời ngắm tuyết của Chul Kang quá nhiều lần nên cuối cùng cô đã đến công viên. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà Chul Kang vẫn chưa đến. Cô giậm giậm bàn chân tê cứng, xoa đôi tay lạnh giá, tiếp tục ngồi chờ Chul Kang.
Joon Ho đứng dưới gốc cây, nhìn Hiểu Tranh ngồi trên ghế từ phía xa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo lông màu trắng đã từng mặc trong buổi hẹn đêm Giáng sinh lần trước. Trông cô thật hài hòa với thế giới màu trắng bạc này.
Cô ấy đang lạnh sao? Nhìn Hiểu Tranh không ngừng xoa tay giậm chân, anh rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng... anh không dám.
Sau hôm ấy, anh và cô không gặp nhau. Anh không biết cô nghĩ gì, vì thế anh sợ. Anh sợ... cô yêu anh là vì tưởng rằng anh là người tài trợ của mình. Anh sợ... anh sợ sau khi biết anh không phải là người tài trợ của mình cô sẽ không yêu anh nữa. Anh sợ... gặp mặt rồi cô sẽ lạnh lùng nói cô không yêu anh nữa...
Tuyết trắng mù mịt, anh đứng nấp trong góc lén nhìn cô gái mặc áo trắng giống như thiên thần...
Cuối cùng, cô không thể chờ được nữa, đứng dậy chuẩn bị ra về. Thấy vậy anh không kìm được hét to: "Hiểu Tranh!".
Chul Kang? Ánh mắt của Hiểu Tranh bắt đầu kiếm tìm xung quanh, sau đó... cô nhìn thấy anh.
Là Joon Ho! Cô ngây người nhìn anh bước lại gần.
"Em... có khỏe không?". Anh đứng trước mặt cô, ngắm nhìn cô, trong đáy mắt có chút gì đó bùng cháy và sự tăm tối khó nói.
Cô gầy đi nhiều. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trái tim của anh như thắt lại. Các ngón tay khẽ động đậy, muốn vuốt ve cái cằm của cô nhưng bàn tay nắm chặt cuối cùng vẫn không mở ra.
Cô ngây người nhìn anh. Ánh mắt của anh ẩn chứa nỗi đau đớn khôn cùng. Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay.
Chắc chắn anh rất buồn, rất đau khổ. Nhưng... cô không biết nên làm thế nào.
"... Em không muốn gặp anh nữa, đúng không?". Giọng nói của anh run run.
Hiểu Tranh mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.
Nét mặt của anh bỗng trở nên u tối: "Em... thực sự không muốn gặp anh nữa rồi. Em hận anh sao?".
Hiểu Tranh hốt hoảng lắc đầu: "Không phải...". Bỗng nhiên nước mắt trào ra, giọng nói run run: "Em... chỉ là... em không dám gặp anh...".
Anh im lặng nhìn cô.
Chul Kang nói đúng: Không gặp nhau thì sẽ mãi đau khổ. Vì thế sau nhiều lần do dự, anh đã đến. Anh muốn hỏi câu hỏi gặm nhấm trái tim mình bấy lâu nay.
"Em ở bên cạnh anh, nhưng anh không hề biết rằng em chính là cô gái mà anh trai anh đã tài trợ. Còn em...". Anh mỉm cười chua chát, "lại tưởng rằng anh là người tài trợ của em. Thế giới này... thật là kỳ lạ, đúng không em?".
Cô nhìn anh, đôi mắt hiện lên sự bối rối.
"Nhưng... anh rất muốn biết...".
Cô lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu hỏi của anh.
"Em...". Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi, "Vì anh là người tài trợ của em nên em mới hẹn hò với anh phải không?".
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời của cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Rất sợ câu trả lời của cô là đúng. Nhưng nếu không hỏi thì câu hỏi này sẽ trở thành bóng đen trong lòng anh. Anh nhớ rất rõ cái đêm mà anh say rượu, sau khi cô đưa anh về ký túc, ngày hôm sau cô chủ động tiếp cận anh một cách khác thường...
Anh đang hỏi gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn anh. Không phải! Không phải như thế! Cô nên lớn tiếng phủ nhận. Nhưng... vì sao trái tim lại do dự?
Nếu... nếu lúc ấy không phải vì tưởng anh là người tài trợ của mình thì mình có từ bỏ cuộc hẹn của Chul Kang để đến chỗ hẹn cùng anh không? Nếu không, vậy thì có phải điều đó có nghĩa là vì anh là người tài trợ của mình nên mình mới yêu anh không?
Nhưng... nếu trước đây mình không hề yêu anh, lẽ nào chỉ vì phát hiện anh là người tài trợ của mình mà yêu anh sao?
Rốt cuộc là có phải hay không? Rốt cuộc phải trả lời anh thế nào đây...
Hiểu Tranh cảm thấy đầu óc rối bời, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì.
Cô không trả lời. Bỗng nhiên anh thấy trái tim nguội lạnh, lạnh buốt giống như băng tuyết phủ kín mặt đất...
"Em không nói gì? Vậy... là thật sao?". Anh cười xót xa, "Em... vì nghĩ rằng anh là người tài trợ của em nên mới yêu anh. Vì thế... em không yêu anh. Người em yêu là người tài trợ của em".
Cô sợ hãi đến nỗi tròn mắt nhìn anh, nhưng lại không thể bật thành tiếng.
"Em...". Anh nắm chặt vai cô, cuối cùng anh không thể kìm nén được nữa, "Vì sao em không nói? Em nói đi, có phải không? Có phải không? Em... vì sao em không phủ nhận?". Anh đau đớn nhìn dáng vẻ câm lặng của cô.
"Em nói đi... em phủ nhận đi". Giọng nói của anh nghẹn ngào. Anh lắc vai cô rất mạnh, chỉ muốn nghe được câu trả lời mà mình muốn từ đôi môi mím chặt ấy. Nhưng cô chỉ hốt hoảng lắc đầu...
"Em không yêu anh! Em thực sự không yêu anh. Nhưng... anh rất khao khát có được tình yêu của em. Khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của anh... Anh cứ tưởng rằng em là thiên thần mà Thượng Đế phái đến để cứu vớt anh. Nhưng... thì ra em lại là thiên thần báo thù mang theo thanh kiếm sắc nhọn. Em... đến để báo thù cho anh trai sao? Nhưng anh không cố ý làm hại anh ấy...". Anh thấy tim mình đau nhói, đau đến nỗi không thể nghĩ được nữa.
Hiểu Tranh chỉ thấy sắp ngộp thở. Cô dùng hết sức mạnh của toàn thân, cuối cùng cũng bật được ra một tiếng: "... Không phải... không phải".
Không phải? Ánh mắt đau đớn của anh bỗng nhiên lóe lên một tia hy vọng: "Vậy thì em yêu anh đúng không?".
"Em... không biết. Thực sự em không biết". Hiểu Tranh đã khóc.
Joon Ho bình tĩnh lại. Anh lặng lẽ nhìn Hiểu Tranh khóc nức nở, bỗng nhiên thấy mình thật nực cười. Vì sao phải hỏi chứ? Rõ ràng biết cô ấy không yêu mình, nhưng mình vẫn cố gượng ép. Như thế chỉ càng làm cho trái tim mình tan nát. Cho dù... cho dù cô ấy cũng yêu mình thì sao cơ chứ? Chỉ cần nhìn thấy cô ấy là sẽ nhớ đến quá khứ đau khổ, sẽ nghĩ rằng mình nợ anh trai, nợ cô ấy. Lẽ nào mình có thể mãi mãi chịu đựng được nỗi đau đớn đến xé lòng này sao?
Cuối cùng... mình không thể có được cô ấy...
Ngắm nhìn khuôn mặt mà mình yêu say đắm, anh run rẩy đưa tay...
Hiểu Tranh ngước mắt nhìn anh.
Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt, sau đó từ từ áp đôi môi của mình...
Đôi môi lạnh giá của anh nhẹ lướt trên khuôn mặt của cô, thấm khô những giọt nước mắt ướt đẫm. Cuối cùng, anh đặt đôi môi của mình lên đôi môi của cô...
Dường như lâu như một thế kỷ, cuối cùng anh từ từ buông cô ra.
"Tuy em không yêu anh nhưng anh vẫn rất cảm ơn em. Cảm ơn em đã cho anh những ngày tháng hạnh phúc tuy ngắn ngủi nhưng suốt đời không quên. Anh... vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên em".
Lưu luyến nhìn cô lần cuối, anh quay người bước đi, tất cả đã đến lúc kết thúc...
Anh... muốn chia tay sao? Hiểu Tranh sững sờ nhìn hình bóng biến mất trong nháy mắt. Nước mắt lại tuôn rơi...
Màn đêm dần buông xuống.
Những người qua lại trong công viên đều ngạc nhiên nhìn cô gái đáng thương đứng khóc một mình giữa bầu trời tuyết rơi...
"Mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ đính hôn với Ha Na".
Thư phòng chìm trong tĩnh lặng. Hai vợ chồng Han Je Jin đều ngạc nhiên nhìn cậu con trai buồn rầu, không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Han Je Jin nhìn con trai một lúc lâu rồi nói: "Vì sao lại quyết định đột ngột như vậy?"
"Đây không phải là điều mẹ muốn sao? Hơn nữa, mẹ ạ, không phải con đang nói trong lúc tức giận, con nói thật lòng".
Nếu số phận đã không cho anh hạnh phúc, vậy thì ít ra anh nên làm chút gì đó để bù đắp cho những người mà mình mắc nợ. Nếu đã không thể có được tình yêu của Hiểu Tranh, vậy thì đính hôn với Ha Na thì sao cơ chứ? Ít ra làm như vậy có thể khiến mẹ vui, chẳng phải sao?
"Joon Ho, đúng là lúc trước mẹ phản đối con và Hiểu Tranh yêu nhau. Nhưng...". Nhớ đến cô gái mà Joon Ha tài trợ, Han Je Jin thở dài rồi nói, "Bây giờ, mẹ không phản đối nữa. Con thích Hiểu Tranh thì hãy ở bên con bé".
Nếu Hiểu Tranh trở thành con dâu của mình thì đó sẽ là điều mà Joon Ha mong đợi nhất. Thế cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của Joon Ha trước lúc mất. Joon Ho cũng có hạnh phúc, chẳng phải sao?
"Bọn con... chia tay rồi". Joon Ho nói mà ánh mắt không thể kiềm chế được nỗi đau đớn, "Con sẽ đính hôn với Ha Na. Nhưng con muốn sau khi đính hôn sẽ đi du học".
Han Je Jin ngạc nhiên nhìn Joon Ho một lúc lâu mà không biết nói gì.
Viện trưởng Choi nhìn con trai. Ra nước ngoài ư? Có lẽ đây là chuyện tốt. Mấy năm nay Joon Ho đều sống trong cái bóng của anh trai đã mất, sống trong sự dằn vặt, đau đớn. Bị một chiếc gông vô hình kìm chặt mà không thể nào thoát ra được. Vậy thì hãy bỏ qua đi, có lẽ trong môi trường mới nó sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
"Được, cứ làm như thế đi...". Viện trưởng Choi thở dài rồi nói...
Tiếng đàn trầm lắng trong căn phòng nhỏ.
Hiểu Tranh đến phòng đàn luyện đàn giống như mọi ngày. Cũng chỉ có lúc luyện đàn cô mới phần nào quên đi những nỗi muộn phiền và đau khổ ấy.
Cánh cửa khép hờ bỗng nhiên được mở ra, Da Woo chạy vào phòng.
"Hiểu Tranh, cậu biết anh mình sắp đính hôn chưa?". Da Woo thở hổn hển rồi nói một câu như sét đánh bên tai Hiểu Tranh.
Tiếng đàn dừng đột ngột, Hiểu Tranh ngây người nhìn cô ấy.
"Ngày kia anh Joon Ho sẽ đính hôn với Ha Na. Hơn nữa sau khi đính hôn sẽ lập tức đi du học. Nghe nói đã làm xong mọi thủ tục rồi".
Thật sao? Hiểu Tranh thất thần cúi đầu. Chả trách mà Chul Kang nói anh không đi học. Đính hôn... nhanh vậy sao? Đi du học nữa sao? Anh không muốn nhìn thấy mình nữa sao...
"Hiểu Tranh?". Da Woo lo lắng nhìn cô rồi nói, "Cậu không sao chứ?".
Hiểu Tranh lắc đầu rồi nói: "Mình không sao".
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói dịu dàng: "Hiểu Tranh, ngăn cậu ấy lại đi, hãy bảo cậu ấy ở lại. Chỉ cần em ngăn cậu ấy thì cậu ấy sẽ không đính hôn. Chỉ cần em nói thì cậu ấy sẽ ở lại".
Hiểu Tranh ngoảnh đầu lại thì thấy Chul Kang đứng ở cửa.
Chul Kang nhìn Hiểu Tranh: "Đừng để mình phải hối hận. Nếu yêu cậu ấy thì hãy giữ cậu ấy lại".
Sân bay Seoul.
Trong phòng chờ chuyến bay đi Pháp. Joon Ho với khuôn mặt không chút biểu cảm đứng giữa đám đông người đến tiễn...
Vô vàn lời chúc phúc, dặn dò vang lên bên tai nhưng Joon Ho lại không hề để tâm.
Cô ấy... có đến không? Ánh mắt của anh bất giác nhìn về phía cửa sân bay.
Sân bay rộng lớn, người qua lại đông như trẩy hội, nhưng lại không có hình bóng mà trái tim anh mong chờ.
Tiếng loa thúc giục hành khách lên máy bay không ngừng vang lên. Cô ấy... vẫn không đến.
Vì sao lại mong đợi cơ chứ? Joon Ho tự cười nhạo mình. Chút ánh sáng cuối cùng trong đôi mắt vụt tắt. Anh tạm biệt những người đến tiễn, quay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh...
"Anh Joon Ho, Hiểu Tranh tặng anh cái này". Đột nhiên Da Woo lớn tiếng gọi Joon Ho, hơi giận dỗi, cô nhét món quà vào tay Joon Ho rồi nói, "Cô ấy mong anh hạnh phúc!".
Trên máy bay, Joon Ho mở món quà. Đó là chiếc móc khóa bằng thủy tinh màu vàng. Hạnh phúc? Mất em rồi anh còn có thể hạnh phúc được sao? Nhớ đến khoảng thời gian hai người ở bên nhau, Joon Ho nhắm mắt, thở dài. Hiểu Tranh, nếu sự gặp gỡ của chúng ta là một bất ngờ, vậy thì đó là bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Em đã từng rung động trước anh cho dù chỉ trong một khoảnh khắc chưa? Mọi thứ đều thật đẹp, anh tưởng rằng em sẽ là thiên thần của cuộc đời anh. Vì sao? Vì sao trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?
"Joon Ho, anh muốn uống chút gì không?". Ha Na hỏi.
Joon Ho giật mình mở mắt. Anh đang ở trên chuyến máy bay đến nước Pháp. Những chuyện nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Cây ngô đồng cao lớn đứng sừng sững trong gió đông.
Một hình bóng xinh đẹp nhưng cô đơn đứng dưới tán cây.
Nhẹ nhàng vuốt ve cành lá, Hiểu Tranh thất thần: Cái cây này đã từng là chỗ bí mật của anh. Chỉ có điều sau này anh sẽ không đến đây nữa.
Hiểu Tranh ngẩng đầu, từ từ ngắm nhìn bầu trời ở phía sân bay.
Hãy bay đi. Nếu bầu trời này có khói mù, vậy thì hãy sống thật hạnh phúc ở một vùng trời nắng ấm khác...
Hoàng tử bóng rổ Joon Ho đã đi du học châu Âu.
Thông tin không hề được báo trước này gây xôn xao khắp trường Seoul. Mọi lời bàn tán và suy đoán vang lên không ngớt:
"Trời ơi! Sao đột nhiên hoàng tử cool nhất, đẹp trai nhất của chúng ta lại bỏ đi đi, hu hu...".
"Nghe nói Lee Ha Na cũng đi cùng".
"Vậy có phải cô ta đi cùng Choi Joon Ho không?".
"Còn phải nói nữa, từ trước đến nay hai người họ rất thân mật mà...".
"Nhưng Choi Joon Ho đi rồi thì cái bạn Hiểu Tranh kia phải làm thế nào? Chẳng phải là họ đang hẹn hò sao?
"Hoàng tử phải sánh đôi với công chúa. Bạn Hiểu Tranh kia thì có cái gì cơ chứ, chắc chắn là đã bị anh ấy bỏ rơi".
"Thật đáng thương...".
...
Cùng với những lời bàn tán đó là những ánh mắt muôn hình muôn vẻ... đồng tình có, chế nhạo có, hiếu kỳ có... dồn về phía Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh lặng lẽ chịu đựng tất cả. Khuôn mặt bình tĩnh đến nỗi không nhìn thấy bất kỳ nét biểu cảm nào. Nhưng mỗi lần nghe đến tên của Joon Ho, trái tim lại nhói đau.
Tại nhà của giáo sư Hàn.
Trong phòng đàn trang nhã, Hiểu Tranh ngồi trước cây đàn ôn lại bài cũ như mọi ngày. Bài tập về nhà lần này là Ngư Tiều vấn đáp (), Hiểu Tranh hít một hơi, bàn tay nhẹ lướt trên dây đàn, bắt đầu bài diễn tấu của mình...
Hàn Âm Ái ngồi trên chiếc ghế trước mặt Hiểu Tranh. Đôi lông mày hơi chau lại khi nhìn cô.
Hiểu Tranh hôm nay không giống mọi ngày. Khuôn mặt không có nụ cười, đôi mắt u ám không có nhiệt tình như trước đây. Vốn dĩ là một người rất nhạy cảm nên Hàn Âm Ái đã đoán ra vài phần.
"Tằng". Một nốt nhạc rối loạn. Hiểu Tranh giật mình, lập tức quay sang nhìn cô giáo.
Giáo sư Hàn vẫn bình tĩnh lắng nghe, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hiểu Tranh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục bài diễn tấu của mình.
Cuối cùng cũng đã chơi xong. Hiểu Tranh đứng dậy, chờ đợi lời đánh giá của cô giáo mà trong lòng lo lắng không yên.
Hàn Âm Ái nhìn Hiểu Tranh một lúc rất lâu, sau đó thở dài và nói: "Hôm nay chúng ta luyện đến đây thôi. Em hãy nói một chút về nghệ thuật của bản nhạc này".
Đáp án là: "Bản nhạc phổ hiện còn lưu giữ của Ngư Tiều vấn đáp xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Minh. Bản nhạc thông qua việc Ngư – Tiều có được niềm vui giữa chốn non xanh nước biếc, biểu đạt sự khinh ghét đối với những kẻ chạy theo danh lợi. Bản nhạc dùng phương thức đối đáp giữa ngư phủ và tiều phu, dùng điệu "thăng" (lên cao) để biểu thị câu hỏi, dùng điệu "giáng" (xuống thấp) để biểu thị câu đáp. Giai điệu phóng khoáng, dạt dào, thể hiện thần thái thong dong tự tại của Ngư – Tiều. Đúng như trong Cầm học sơ luật đã viết: Ngư Tiều vấn đáp ý vị sâu xa, thần thái phóng khoáng, mà cảnh núi non nguy nga, sông nước vời vợi, tiếng rìu chặt gỗ, tiếng ca vui sướng, thấp thoáng ẩn hiện dưới đầu ngón tay. Tới đoạn Ngư – Tiều vấn đáp, sẽ khiến người ta cảm thấy núi non trùng điệp’. Bản nhạc này thể hiện một tâm thái siêu nhiên nhập thế".
Giáo sư Hàn mỉm cười hỏi lại: "Em cho rằng mình đã thể hiện được những điều đó chưa?".
Hiểu Tranh không nói gì, chỉ cúi đầu...
Thấy Hiểu Tranh như vậy, giáo sư Hàn lắc đầu nói: "Em thể hiện bản nhạc một cách bất an, nóng vội, không những không có cảm giác phóng khoáng, siêu phàm mà còn mang lại cho người ta cảm giác giống như rơi xuống bùn lầy, tâm trạng quanh quẩn, rối bời. Em cứ tiếp tục thế này thì không ổn".
"Thưa cô, em...". Hiểu Tranh lo lắng muốn nói gì đó nhưng lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không biết bắt đầu từ đâu".
Hàn Âm Ái nói với Hiểu Tranh: "Có những chuyện chúng ta phải trải qua và phải học cách từ bỏ. Khi nào em tĩnh tâm lại thì hãy đến đây".
Giáo sư Hàn dõi theo hình bóng của Hiểu Tranh, nhẹ vuốt ve cánh hồng trắng, những chuyện đã qua lại hiện về trước mắt.
Trong một thành phố cổ, tiếng cười vui vẻ của cô gái và tiếng chuông vui tai vang khắp đường đi.
"A! Min Ho, anh đi chậm thôi".
"Âm Ái à, có phải dạo này em gầy đi không? Sao anh có cảm giác giống như đang đèo kẹo bông thế nhỉ, ha ha...".
"Min Ho, buổi tối em dẫn anh đến quán trà Trung Quốc để thưởng thức văn hóa Trung Quốc. Em mời còn anh trả tiền".
Ánh đèn khiến bóng hai người đổ dài xuống đường. Cô gái ngả người vào lưng chàng trai. Thực sự rất muốn cả đời này sẽ như thế, mãi mãi, mãi mãi...
"Min Ho, anh nhất định phải về Hàn Quốc sao?". Hàn Âm Ái bình tĩnh nhìn bạn trai. Cuộc sống trước đây chỉ có luyện đàn và luyện đàn, chính anh ấy đã mang đến cho mình thế giới muôn màu. Cô giáo nói tiếng đàn của cô đã có tình cảm. Min Ho là hòn đảo xanh trong cuộc đời của cô, nhưng vì sao thời gian ở lại lại ngắn ngủi như thế.
"Âm Ái, cùng anh đến Hàn Quốc nhé! Anh là con cả. Bố anh bệnh nặng, anh có trách nhiệm phải tiếp quản xí nghiệp. Đây là tâm huyết cả đời của bố anh". Min Ho buồn rầu nhìn cô gái mà mình yêu say đắm. Sự kiên cường, độc lập và tài năng của cô khiến anh đắm say. Nhưng bây giờ cô cũng khiến anh mơ hồ. Đối với anh mà nói, nghệ thuật chỉ là một phần tô điểm cho cuộc sống, là một thú vui. Anh không hiểu sự kiên cường của cô. Sau khi về Hàn Quốc, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Anh có thể cho cô mọi thứ tốt nhất. Cô cũng có thể tiếp tục chơi đàn tranh.
Ở sân bay, Min Ho chờ đến giây phút cuối cùng mà không thấy hình bóng ấy đâu. Anh nhìn hai tấm vé trên tay mà cảm thấy hụt hẫng.
Cô gái nằm trên chiếc giường trải hoa hồng trắng trong phòng. Cô đọc tấm bưu thiếp mà không kìm được nước mắt: "Âm Ái, anh không hiểu sự lựa chọn của em, nhưng anh tôn trọng nó. Em biết vì sao anh tặng em hồng trắng không? Bởi vì nó giống em, giống ánh trăng. Những ngày anh không có ở đây, hãy để chúng thay anh ở bên em. Đây là chìa khóa và địa chỉ nhà anh. Anh đợi em ở Hàn Quốc". Min Ho, anh có trách nhiệm của anh. Em có niềm đam mê của em. Đối với anh, đàn tranh là một nhạc cụ nhưng đối với em, nó là một phần của cuộc sống. Em biết nó từ khi em nhận thức được cuộc sống này.
Bắt đầu từ hôm ấy, hoa hồng trắng trở thành loài hoa mà cô yêu thích nhất. Mỗi tháng nhận hoa gửi theo đường hàng không trở thành niềm mong đợi lớn nhất của cô.
Không biết lo sợ điều gì, có thể là lúc ấy Hàn Âm Ái nghĩ rằng hôn nhân sẽ làm mất đi không gian tự do cho nghệ thuật.
Chờ đợi, bàng hoàng, nhớ nhung, từ chối, giằng co...
Thời gian cứ trôi đi lặng thầm như thế. Hoa nở quá sớm là một sai lầm đẹp. Hoa nở quá muộn cũng là một sai lầm đẹp. Vận mệnh đã an bài nhưng nếu không đấu tranh và theo đuổi thì cũng chưa chắc đã có được hạnh phúc và tình yêu.
Khi cô nhận ra điều này thì thứ đón chờ cô là thiệp vàng chữ hỉ. Cô dâu trông rất nhanh nhẹn, tháo vát. Nghe nói cô ấy xuất thân cao quý, nhất định sẽ trợ giúp cho Min Ho trong con đường sự nghiệp. Cô mong họ sẽ hạnh phúc.
Em là một áng mây trên bầu trời
Thỉnh thoảng chiếu vào trái tim anh
Anh không cần ngạc nhiên hay vui mừng
Áng mây ấy sẽ tan biến trong nháy mắt
Chúng ta gặp nhau trên bãi biển đêm khuya
Anh có phương hướng của anh
Em có phương hướng của em
Anh nhớ cũng được
Nhưng tốt nhất hãy quên đi
Ánh sáng gặp nhau ở điểm giao này...
Không muốn trở về Bắc Kinh đầy ắp ký ức, ngóng trông hình bóng quen thuộc nhất ở thành phố xa lạ này.
Min Ho, một người tựa hoa hồng trắng như em có phải vẫn là "ánh trăng chiếu rọi đầu giường()".
"Tình cảm luôn phải đối mặt với trở ngại, Hiểu Tranh, mong rằng em sẽ biết phải lựa chọn như thế nào. Đừng giống cô..."
Chiều tối, nắng nhàn nhạt chiếu xuống sân trường nhưng ánh mặt trời mùa đông lạnh giá, không có một chút hơi ấm.
Hiểu Tranh lang thang một mình trong sân trường. Từ sau hôm rời khỏi nhà giáo sư Hàn, mấy ngày liền cô không luyện đàn. Nhưng không luyện đàn thì biết làm gì đây? Cũng chỉ có thể đi như thế này mới cảm nhận được mình vẫn còn sống...
Màn đêm dần buông xuống, đen đặc. Gió đông buốt giá càng khiến không gian trở nên hiu quạnh. Những sợi tóc dài như tơ của Hiểu Tranh bay bay trong gió. Ánh đèn yếu ớt khiến bóng cô đổ dài xuống đường, cô đơn và lẻ loi...
Dưới gốc cây cao lớn cạnh con đường trong sân trường, một hình bóng cao thẳng lặng lẽ đứng dưới bóng tối, dõi theo hình bóng cô đơn, lẻ loi ấy...
Màn đêm tĩnh lặng, Chul Kang lặng lẽ ngắm nhìn Hiểu Tranh cô đơn đi giữa sân trường giống như một cái xác không hồn. Nhìn cô mà trái tim anh buốt giá. Cô đã đi hai tiếng đồng hồ rồi mà không hề có ý muốn dừng lại. Thậm chí cô còn không ăn tối...
Từ khi Joon Ho đi, cô luôn sống trong nỗi đau khổ giày vò, từ chối sự quan tâm của anh và Da Woo. Có lẽ, có lẽ đàn tranh mà cô ấy yêu hơn tính mạng có thể giúp cô ấy chữa lành vết thương. Nghĩ vậy, anh cố kìm nén trái tim đang thổn thức vì muốn an ủi cô, lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát, chờ đợi cô bước ra khỏi nỗi đau khổ. Nhưng sau khi trở về từ nhà giáo sư Hàn, cô càng trở nên sa sút hơn. Đôi mắt của cô u ám đến tê dại, không chỉ còn có nỗi đau khổ mà có cả chút tuyệt vọng, giống như một người không tìm thấy lối thoát khi lạc đường trong nơi hiểm ác đã vứt bỏ ý chí và nghị lực sống của mình.
Chul Kang không thể chịu đựng được nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nhất định phải đến chỗ giáo sư Hàn để hỏi cho rõ mới được...
Sau khi trở về từ chỗ giáo sư Hàn, Chul Kang càng cảm thấy lo lắng hơn. Anh không thể ngờ vì sự hụt hẫng trong tình cảm mà Hiểu Tranh không còn tâm trí để luyện đàn. Bị cô giáo trách mắng mà không luyện đàn nữa sao? Lẽ nào tình yêu gặp trở ngại thì vứt bỏ cả mơ ước của mình sao? Càng nghĩ anh càng thấy đau lòng...
Không cần tốn nhiều công sức, anh tìm thấy cô trong phòng đàn.
Cô lặng lẽ đứng trước cửa sổ, khuôn mặt u uất nhìn bầu trời đêm đen đặc. Anh đã đến đây rất lâu rồi mà cô không hề hay biết.
Chul Kang không thể kiềm chế được nữa: "Tần Hiểu Tranh! Em đang làm cái gì thế?".
Nghe thấy giọng nói của anh, cô từ từ quay người lại nhưng ánh mắt thì vô hồn không có tiêu điểm. Cô miễn cưỡng nhếch mép cười với anh: "Chul Kang, anh đến rồi à".
"Em không luyện đàn thì đi ra ngoài với Da Woo cho thoải mái". Chul Kang đau đớn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, hốc hác của cô.
"Luyện đàn?". Cô gượng cười, sau đó khẽ nói: "Có lẽ... sau này sẽ không luyện nữa...".
Cô khẽ thở dài rồi quay người lại nhìn bóng đêm giăng kín bầu trời.
Chul Kang vừa lo lắng vừa đau lòng, anh đặt tay lên vai cô như muốn lắc mạnh để cô tỉnh lại, nhưng Hiểu Tranh vẫn không hề có cảm giác gì.
"Tần Hiểu Tranh! Anh coi thường em. Em là một người yếu đuối không chịu được thử thách". Chul Kang sa sầm mặt xuống, nói từng câu từng chữ.
Toàn thân Hiểu Tranh run rẩy nhưng cô không quay đầu lại.
"Mới có một chút trở ngại như thế này mà em không vượt qua được sao? Chỉ một chút thất bại trong tình cảm mà em đã gục ngã rồi sao? Nhiệt tình của em ở đâu? Đam mê của em ở đâu? Lý tưởng của em ở đâu? Tất cả đều biến mất rồi hay sao? Em quên là em đã vất vả như thế nào để đến được Hàn Quốc là vì cái gì rồi ư? Chẳng phải em muốn trở thành nghệ sĩ đàn tranh ưu tú sao? Nhưng bây giờ thì sao? Em chìm đắm trong vòng xoáy của mình. Chẳng phải em nói là cầu chúc cho Joon Ho hạnh phúc sao? Nếu cậu ấy biết em như thế này thì cậu ấy cũng không thể yên tâm được. Em muốn dùng cách tự hủy hoại mình để chúc phúc cho Joon Ho sao?...". Chul Kang lớn tiếng gào lên, khuôn mặt trắng mịn đỏ ửng vì kích động.
Anh không quan tâm đến điều gì hết, chỉ biết rằng nếu cứ thế này thì mình sẽ phát điên lên mất.
Lời nói của Chul Kang giống như đòn cảnh tỉnh, Hiểu Tranh từ từ quay người lại, khuôn mặt của cô nhạt nhòa trong nước mắt.
Chul Kang thở dài. Anh khẽ bước lại gần, ôm cô vào lòng, sau đó dịu dàng nói với cô: "Đừng khóc nữa, tất cả đều qua rồi. Thời gian sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp hơn...".
...
Lại là một ngày thứ bảy.
Hiểu Tranh đã bước ra khỏi thất bại trong chuyện tình cảm và đến nhà giáo sư Hàn từ rất sớm.
Vẫn là phòng đàn trang nhã, Hàn Âm Ái đang chỉnh sửa chậu hoa hồng trắng cạnh cửa sổ.
Hiểu Tranh nhẹ nhàng đến bên cạnh cô, khẩn thiết nói: "Cô ơi! Em xin lỗi cô, em sai rồi".
Hàn Âm Ái dừng tay một lát rồi tiếp tục bận rộn với chậu hoa giống như trong căn phòng không có sự tồn tại của Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh bình tĩnh ngồi trước cây đàn tranh, lấy chiếc khăn lụa nhẹ nhàng lau cây đàn. Động tác của cô tỉ mỉ và nhẹ nhàng, giống như đang lau vật báu mà mình yêu quý nhất.
Hàn Âm Ái tỏ vẻ như vô tình quay đầu lại nhìn. Sau khi nhìn thấy động tác thư thả của Hiểu Tranh, đôi môi mím chặt bắt đầu nở nụ cười.
Hiểu Tranh mở bản nhạc, xem qua một lượt rất cẩn thận sau đó cất đi. Sau khi điều chỉnh nhịp thở, cô bắt đầu diễn tấu.
Tiếng đàn giống như mây bay nước chảy, tuôn ra dưới những ngón tay linh hoạt của cô. Tiếng đàn lúc trầm lúc bổng, giống như bức tranh cuộn dài, nối liền những cảnh vật lung linh đa sắc lại với nhau. Thông qua sự kết hợp giữa động và tĩnh, xa và gần, cảnh và tình, làm nổi bật trình tự của bản nhạc, nổi bật cao trào, biểu đạt được tình thơ ý họa khiến người nghe đắm say. Trăng sáng, nước xanh, sương mờ, hoa thơm, liễu rủ... Một buổi tối mùa xuân yên bình, đẹp đẽ khiến người ta ngây ngất...
Hàn Âm Ái chăm chú lắng nghe tiếng đàn của Hiểu Tranh. Bản nhạc Xuân giang hoa nguyệt dạ () này Hiểu Tranh đã hoàn toàn biểu đạt được ý tứ ẩn chứa trong đó. Vậy thì Hiểu Tranh đã... khuôn mặt của Hàn Âm Ái nở nụ cười mãn nguyện.
Sau khi diễn tấu xong, Hiểu Tranh đặt hai tay lên đầu gối, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô giáo. Nếu... giáo sư Hàn vẫn không tha thứ cho cô, vậy thì cô sẽ chơi đàn đến lúc nào cô giáo tha thứ.
Hàn Âm Ái nhìn cô một lúc rất lâu, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
"Đây mới là tiếng đàn mà cô cần. Xem ra cuối cùng em đã tỉnh ngộ rồi". Hàn Âm Ái chậm rãi nói.
Hiểu Tranh xấu hổ cúi đầu.
Hàn Âm Ái nhẹ nhàng nói: "Em là một cô bé rất có năng khiếu, hơn nữa lại rất chăm chỉ. Vì thế cô kỳ vọng rất nhiều vào em. Chỉ có điều, muốn trở thành một nghệ sĩ đàn tranh ưu tú cần phải thản nhiên đối mặt với khó khăn và trở ngại, chơi đàn với tâm trạng hài hòa, bình thản, như vậy mới thể hiện được ý tứ của bản nhạc, mới có thể dùng tiếng đàn để làm lay động lòng người... Hãy nhớ, tình đến chỗ sâu nhất, tình và đàn hợp làm một".
Những lời nói sâu xa của cô giáo khiến Hiểu Tranh thực sự hiểu được đạo lý ẩn sâu trong đó. Nhìn khuôn mặt hiền từ của cô giáo, Hiểu Tranh kiên định nói: "Thưa cô, em nhất định sẽ cố gắng để làm được điều đó. Xin cô hãy tin em".
"Cô tin em". Hàn Âm Ái nhìn đôi mắt lấp lánh ánh sáng, mỉm cười và nói.
Trong hương thơm thoang thoảng của hoa hồng trắng, hai cô trò nhìn nhau mỉm cười, hơi ấm lan tỏa trong không gian...
Mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến.
Trên con đường dài trong trường, tuyết đã bắt đầu tan. Cây cối hai bên đường rung nhè nhẹ trong gió, phủi hết băng tuyết dính trên cành lá. Dưới ánh nắng mặt trời, lá cây xanh tươi sáng bóng.
Hiểu Tranh nhẹ nhàng bước trên con đường. Khuôn mặt trắng mịn nở nụ cười dịu dàng. Tâm trạng đã bình tĩnh trở lại. Toàn thân bừng lên sức sống của tuổi thanh xuân.
Trong thời gian này, mọi người thấy trên khuôn mặt của cô gái đến từ Trung Quốc không còn sự bi thương và u uất. Cô ấy lại trở lại với dáng vẻ chăm chỉ, cần mẫn, kiên cường, tự tin như xưa. Chỉ có điều khuôn mặt của cô ấy lúc nào cũng ẩn chứa nỗi buồn man mác. Mọi người cũng thường nhìn thấy cô ấy đứng ngây người dưới cây ngô đồng trước hội trường...
Đầu bên kia con đường, Chul Kang lặng lẽ đứng dưới một cái cây, mỉm cười nhìn Hiểu Tranh. Anh ngắm nhìn hình bóng ấy, đôi mắt dịu dàng ánh lên sự quan tâm và tình yêu vô tận.
"Anh chờ em à?". Hiểu Tranh đã đi đến trước mặt Chul Kang.
"Ừ, cùng đi luyện đàn nhé". Anh mỉm cười. Thời gian luyện đàn mỗi ngày là khoảng thời gian vui nhất trong ngày của anh.
"Đi thôi". Hiểu Tranh mỉm cười nói, sau đó cùng anh sánh vai đi về phía hội trường.
Phía sau có vô số ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo hình bóng của hai người. Bây giờ mọi người thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng hoàng tử Chul Kang sánh vai cùng cô gái đến từ Trung Quốc đi trong sân trường. Quả là khiến các nữ sinh trong trường rất ngưỡng mộ. Haizz, cái cô Tần Hiểu Tranh ấy, trước đây thì có được tình yêu của hoàng tử bóng rổ. Bây giờ lại được hoàng tử Chul Kang ở bên, đúng là khiến người ta ghen tỵ. Chỉ có điều trông họ thật xứng đôi.
Trong hội trường rộng lớn, những hàng ghế xếp ngay ngắn, thẳng hàng. Hiểu Tranh và Chul Kang ngồi nói chuyện ở hàng ghế đầu tiên. Mỗi lúc nghỉ ngơi họ lại thảo luận một số vấn đề về âm nhạc.
"Anh thấy dạo này em tiến bộ rất nhanh", Chul Kang cười và nói, "tuy anh không hiểu về đàn tranh nhưng anh thấy tiếng đàn của em càng ngày càng lay động lòng người".
"Thật ạ?". Hiểu Tranh cười, "Em cũng thấy thế. Trước đây em chỉ quan tâm đến vấn đề kỹ năng, chỉ pháp có thuần thục không, nốt nhạc có trôi chảy không? Nhưng bây giờ em thấy mình rất dễ dàng hòa mình vào bản nhạc, vào tình cảm ẩn chứa trong đó, những yêu cầu về kỹ năng cũng dễ dàng hoàn thành".
Chul Kang vui mừng nhìn cô: "Chả trách, thì ra khả năng diễn tấu của em đã đạt đến cảnh giới cao như vậy".
"Giáo sư Hàn cũng nói vậy", Hiểu Tranh ngượng ngùng nói: "Cô ấy nói một nghệ sĩ đàn tranh ưu tú không chỉ cần có kỹ năng diễn tấu tuyệt vời, quan trọng hơn còn phải biết lấy cái tình để lay động lòng người, dùng âm nhạc để làm cảm động người nghe. Như thế mới được coi là thành công...".
Chul Kang chăm chú lắng nghe rồi khẽ gật đầu. Tuy giáo sư Hàn nói về đàn tranh nhưng chơi bất kỳ loại nhạc cụ nào cũng cần phải đạt được cảnh giới đó. Hiểu Tranh đã đạt đến cảnh giới ấy rồi, nhưng mình thì...
"Anh đang nghĩ gì đấy?". Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn Chul Kang.
"Ừ, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn".
"Anh cũng biết câu nói này sao?". Hiểu Tranh ngỡ ngàng nhìn anh.
"Từ xưa Hàn Quốc đã ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, vì thế điều này không có gì là lạ cả". Chul Kang mỉm cười và nói. Thực ra... sau khi quen Hiểu Tranh anh mới đặc biệt quan tâm đến văn hóa Trung Quốc.
"Ồ", Hiểu Tranh gật đầu. Nghĩ đến việc gần đây Chul Kang chăm chỉ luyện tập một bản nhạc, cô tò mò hỏi, "Gần đây anh luyện bản nhạc gì vậy?".
"Là bản Dạ khúc cung Đô thứ Op.Posth của F.F.Chopin. Anh chuẩn bị biểu diễn nó trong liên hoan nghệ thuật quốc tế dành cho học sinh trung học".
"Thật sao?". Hiểu Tranh thật sự mừng thay cho Chul Kang. Cô đã nghe nói liên hoan nghệ thuật quốc tế dành cho học sinh trung học sẽ được tổ chức ở Seoul vào tháng sau. Nghe nói những người tham gia liên hoan nghệ thuật lần này đều là những học sinh ưu tú đến từ các quốc gia trên thế giới. Chul Kang có đủ tư cách để tham gia. Đúng là chuyện đáng mừng...
Chul Kang nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt tiếc nuối. Nếu Hiểu Tranh có thể tham gia thì tốt biết mấy. Đáng tiếc cô ấy là lưu học sinh, e rằng không có cơ hội...
Hiểu Tranh hiểu tâm sự của Chul Kang, cô cười và nói: "Em không tham gia cũng không sao mà. Anh tham gia em thấy rất vui. Anh nhất định phải cố gắng đấy". Nói xong, cô ra hiệu bằng tay để cổ vũ anh.
"Cố gắng!". Chul Kang cũng ra hiệu bằng tay.
Hai người đều theo đuổi ước mơ âm nhạc mỉm cười rạng rỡ. Bên ngoài cửa sổ, ánh chiều tà vàng óng hắt vào cửa, dường như cũng đang mỉm cười vui vẻ...
VOL -
Phòng khách nhà giáo sư Hàn.
Hiểu Tranh lặng lẽ ngồi trên ghế nhìn giáo sư Hàn ngồi đối diện trước mặt mình, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Hôm nay là thứ tư, vẫn chưa đến ngày kiểm tra bài cũ, nhưng chiều này giáo sư gọi điện bảo cô tối đến nhà.
Thư thả uống hết chén trà, giáo sư Hàn chậm rãi đặt cốc xuống, nhìn Hiểu Tranh và nói: "Em đã nghe nói đến liên hoan nghệ thuật quốc tế dành cho học sinh trung học tổ chức tại Seoul tháng sau chưa?".
Hiểu Tranh gật đầu.
"Em có muốn tham gia không?". Hàn Âm Ái khẽ hỏi, chăm chú nhìn Hiểu Tranh không chớp mắt.
Hiểu Tranh nghĩ một lúc rồi thật thà nói: "Rất muốn ạ, nhưng em không có tư cách". Trong lòng cảm thấy rất buồn, vì là lưu học sinh nên dĩ nhiên không thể được phía Hàn Quốc tiến cử.
"Nếu em có tư cách tham gia thì sao? Em có tự tin không? Phải biết rằng đến lúc ấy có rất nhiều người ưu tú".
Hiểu Tranh cười: "Em không dám nói là tự tin giành giải thưởng nhưng em tự tin có thể phát huy khả năng cao nhất của mình. Còn về những người khác, họ có ưu tú như thế nào cũng không ảnh hưởng đến em, em chỉ cần cố gắng phát huy khả năng của mình là được".
Hàn Âm Ái mỉm cười mãn nguyện. Không bị ảnh hưởng từ người khác, cố gắng phát huy khả năng của bản thân mới là tâm lý tốt nhất.
"Vậy thì thời gian tiếp theo em hãy chuẩn bị thật tốt. Hãy chơi bản nhạc Hồ già thập bát phách(). Em hãy tranh thủ thời gian luyện tập".
Bản nhạc này kể về câu chuyện "Văn Cơ quy Hán", diễn tả niềm vui mừng khi được trở về quê hương đã bị mâu thuẫn tâm lý nhấn chìm trong nỗi đau chia lìa.
Lời nói của giáo sư Hàn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hiểu Tranh có cảm giác tim mình như bắn ra khỏi lồng ngực.
"Nhưng... em có thể tham gia ạ?". Hiểu Tranh nhìn giáo sư bằng ánh mắt hoài nghi.
Hàn Âm Ái chậm rãi nói: "Mặc dù theo thông lệ thì phải tiến cử các thí sinh của nước mình nhưng không hề quy định rõ ràng bằng văn bản. Em học ở đây thì dĩ nhiên có tư cách tham gia, vì thế cô tiến cử em".
Tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng Hàn Âm Ái đã phải cố gắng rất nhiều, dùng ảnh hưởng của mình trong giới âm nhạc thì Hiểu Tranh mới có tư cách tham gia liên hoan nghệ thuật lần này. Cô chỉ hy vọng một viên ngọc quý như Hiểu Tranh có thể tỏa sáng, gây được sự chú ý với giới nghệ thuật.
"Thưa cô...". Hiểu Tranh xúc động nhìn cô. Cho dù cô giáo không nói thì cô cũng có thể tưởng tượng được rằng mình được tham gia liên hoan lần này không phải là chuyện đơn giản.
"Em đừng để cô thất vọng đấy".
"Vâng ạ", Hiểu Tranh kiên định gật đầu.
Hiểu Tranh ôm cây ngô đồng rồi khẽ nói: "Em sắp tham gia biểu diễn trong liên hoan nghệ thuật rồi. Lần này em chơi bản nhạc Hồ già thập bát phách. Anh đã nghe bản nhạc này rồi, chính là bản nhạc anh không thích. Em không nghe lời anh rồi, lại lấy nó để dự thi".
"Em đúng là người xấu. Anh thật xui xẻo đã gặp em. Anh xem anh phải trốn sang nước ngoài rồi kia kìa".
"Anh biết không? Khi chơi bản nhạc lần này, đột nhiên em hiểu Sái Văn Cơ hơn. Chính là cô gái tài hoa mà em đã kể cho anh rồi đấy. Anh vẫn nhớ chứ? Lúc ấy, em nói em không hiểu vì sao cô ấy lại quay về. Chẳng phải là ở Hung Nô cô ấy đã có chồng và con cô ấy sao? Bây giờ nghĩ lại, đôi lúc tình yêu không chỉ là chuyện của hai người".
"Khi em biết anh Joon Ha mới là người tài trợ của mình, em đã hiểu cảm giác buồn vui lẫn lộn. Vì sao khi em biết thân phận của người tài trợ chúng mình lại chia tay? Vì sao anh không cho em thêm một chút thời gian? Vì sao anh lại chọn cách chạy trốn trong lúc yếu đuối nhất? Vì sao lúc ấy em không thể cho anh một câu trả lời rõ ràng?".
"Anh và Ha Na đã đính hôn ở Pháp rồi chứ. Nghe nói hoa oải hương ở Provence miền nam nước Pháp rất đẹp, hai người đã đến đó chưa? Joon Ho, anh nhất định phải thật hạnh phúc đấy". Nhưng vì sao trái tim vẫn nhói đau...
Sau hai tuần chuẩn bị căng thẳng, cuối cùng cũng đến ngày khai mạc cuộc thi.
Liên hoan nghệ thuật diễn ra vào ngày thứ sáu. Các tiết mục tham gia gồm có múa, thanh nhạc, biểu diễn nhạc... Trong đó chia ra biểu diễn tập thể và cá nhân. Các tiết mục rất phong phú. Sau khi tất cả các tiết mục kết thúc, ban giám khảo và khán giả sẽ bỏ phiếu lựa chọn huy chương vàng, huy chương bạc, huy chương đồng. Những tiết mục đạt giải không chỉ được tôn vinh mà còn nhận được khoản tiền thưởng rất lớn. Vì thế mỗi thí sinh đều hết sức cố gắng. Mỗi tiết mục đều được chọn lọc rất kỹ lưỡng vì thế cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Ngày thứ ba là ngày biểu diễn nhạc.
Thông qua bốc thăm, tiết mục của Chul Kang là tiết mục thứ bảy, còn tiết mục của Hiểu Tranh là tiết mục thứ tám. Hai người ngồi sau cánh gà, chăm chú lắng nghe tràng vỗ tay giòn giã của tiết mục trước đó.
"Căng thẳng không?". Chul Kang khẽ hỏi.
Hiểu Tranh mỉm cười lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, tự tin của Hiểu Tranh, Chul Kang cảm thấy rất khâm phục. Với lứa tuổi của Hiểu Tranh mà có thể bình tĩnh như thế quả là điều hiếm thấy.
Sau lời giới thiệu là đến tiết mục của Chul Kang.
Hiểu Tranh đưa tay ra, Chul Kang mỉm cười nắm tay cô. Tất cả những lời muốn nói đều được gửi gắm trong cái nắm tay này.
Tiếng đàn du dương của Chul Kang vang lên. Toàn hội trường im phăng phắc. Hiểu Tranh nhắm mắt, gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng để tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh.
Những tràng pháo tay giòn giã vang lên, cô biết đã đến lượt mình biểu diễn...
Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt. Giọng nói ấm áp của người dẫn chương trình vang lên: "Trung Quốc có bản nhạc nổi tiếng tên là Hồ già thập bát phách nói về câu chuyện xúc động lòng người..."
Khi ánh đèn bừng sáng, một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục cổ trang Trung Quốc màu xanh nhạt trang nhã ngồi trước cây đàn tranh. Tư thế tao nhã mang đậm chất Á Đông lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt trong hội trường.
Một số người chưa bao giờ nhìn thấy đàn tranh tò mò hỏi nhau đó là loại nhạc cụ gì.
Chùm ánh sáng mạnh chiếu vào người cô gái, ánh đèn xung quanh vụt tắt. Trên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện những làn khói mờ ảo. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, mái tóc bồng bềnh như tơ lụa của cô gái khẽ bay...
Tất cả mọi người như nín thở.
Trong sự mong đợi của mọi người, cô gái hướng đôi mắt đẹp xuống khán đài rồi hơi cúi đầu xuống. Những ngón tay dài và mảnh nhẹ lướt dây đàn, tạo thành những đường cong hoàn mỹ. Những nốt nhạc du dương như gợn sóng tuôn chảy...
Trên sân khấu Hiểu Tranh đã hoàn toàn đắm mình trong bản nhạc. Khuôn mặt thanh tú của cô bắt đầu nở nụ cười tươi tắn. Đôi tay dường như đang nhảy múa cùng những nốt nhạc. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển không chút gò bó. Trong tiếng nhạc lay động lòng người của cô, dường như tất cả người nghe đều cảm nhận được tâm sự rối bời của một người con gái...
Hàn Âm Ái ngồi dưới khán đài, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện. Tài năng xuất chúng của Hiểu Tranh và tạo cảnh trên sân khấu đã khiến bản nhạc Hồ già thập bát phách được thể hiện một cách tinh tế, sâu sắc, đạt đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần nhìn dáng vẻ say sưa, mê đắm của khán giả là có thể biết được Hiểu Tranh đã biểu diễn thành công như thế nào.
...
Cuối cùng kết quả cuộc thi đã được công bố trong sự mong đợi của mọi người, bản nhạc Hồ già thập bát phách do Hiểu Tranh biểu diễn đã giành huy chương bạc, giải thưởng là mười nghìn đô la.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cô xúc động bước lên nhận giải thưởng. Tâm trạng của Hiểu Tranh rất phức tạp, những hình ảnh quen thuộc không ngừng hiện lên trước mắt, những giọt nước mắt trào dâng trên khóe mi.