Để đến được nhà ông bà ngoại, chúng tôi cần phải đi men theo con sông, hướng về phía thượng nguồn. Nó có thể được nhìn thấy từ mọi nơi trên con đường mà chúng tôi đang đi. Và vì chúng tôi luôn về thăm ông bà vào mỗi mùa hè, vậy nên những tia nắng mặt trời sẽ luôn phản chiếu trên bề mặt của dòng nước vào thẳng mắt tôi. Vậy mà bằng cách nào đó năm nào tôi cũng quên mất đến tận lúc tới đây.
Vẫn cùng một dòng sông ấy, nhưng làn nước thì vẫn luôn luôn thay đổi, tựa như dòng chảy thời gian vậy. Có lẽ là mình đã cao lên được một chút, tôi tự nhẩm với bản thân trong khi chống tay lên cằm.
Chúng tôi đi về phía vùng quê ở rất rất xa ngoại ô, nơi đồng không mông quạnh mà mọi thứ đều có mùi đất tràn ngập thiên nhiên. Nơi này vẫn ở cùng một tỉnh, ấy vậy mà nhìn xung quanh đã chả còn một chút gì giống như ở nhà rồi. Sau khi vượt qua một cây cầu lớn, chúng tôi tiếp tục đi theo hướng bờ sông một lần nữa. Sau đó, đến tầm lúc mà những căn nhà xung quanh bắt đầu toát ra vẻ xưa cũ và tông màu giản dị của ngọn núi bắt đầu chiếm lấy hết cảnh vật, thì chúng tôi lại vượt qua một cây cầu nhỏ nữa để đến được nhà của ông bà.
Cái lối vào của họ thực sự rộng đến mức mất cân đối – có lẽ là to hơn cả căn nhà ấy chứ. Ở giữa lối đi được lát sỏi, tôi có thể thấy một vũng nước ở phần trung tâm, thứ mà tôi đoán chỉ đơn thuần là nước mưa đọng lại. Không có nổi một bóng cây nào trong tầm mắt, ấy vậy mà khi ra khỏi xe, tôi vẫn có thể nghe được ve sầu chào đón tôi từ tất cả mọi hướng. Thật là một âm thanh “tuyệt vời”.
Ở giữa lối vào và căn nhà là một khu trồng rau củ nhỏ, tựa như một cái hàng rào bên ngoài vậy. Thực ra thì đây là phía sau của căn nhà. Nhưng mà việc phải đi vòng ra đến tận cửa trước là quá phiền phức, vậy nên đa phần là bất kì một họ hàng nào của tôi khi về thăm đều dùng cửa sau. Vượt qua một chút là một căn nhà cho chó với một cái mái nhìn cũ kĩ, không còn được sử dụng đến nữa. Tôi ngó thử vào để kiểm tra, nhưng mà tất cả những gì còn lại chỉ là một cái chăn cất gọn trong đó, vậy nên tôi nhanh chóng bước tiếp.
Trong khi tôi đi bộ trên mặt đất, sức nhiệt và mùi hương phả lên từ phía bên dưới. Cái mùi hơi khét này luôn khiến tôi cảm giác như mình đang ở nhà. Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi như đang ở dưới nước vậy…hoặc đơn giản là tôi sắp bị sốc nhiệt bởi cái sức nóng mùa hè này.
Nếu mà cậu ấy đã mất, thì có lẽ là tôi đã được thông báo rồi, vậy nên cậu ấy vẫn còn sống, phải không ? Trong khi nhớ về cái dáng vẻ già yếu của cậu ấy vào năm ngoái, tôi tiếp tục theo sau bố mẹ vào trong qua cửa sau. Khi chúng tôi vượt qua ngưỡng cửa, thì chúng tôi được chào đón bằng một làn gió mát mẻ.
“Con về rồi đây !!!!!!” mẹ tôi kêu lên một cách vui vẻ.
“Vào trong nhà đi,” một câu trả lời ngắn gọn được đáp lại. “Ông đang ở bên nhà hàng xóm, nhưng mà ông sẽ về sớm thôi.”
Chúng tôi được bà ngoại chào đón, cùng với thành viên bốn chân của căn nhà, vẫn đang nằm trên sàn. Nhưng vào cái giây phút hai bên chúng tôi nhìn thấy nhau, thì cả hai đều kêu lên.
“Gon !”
Tôi vượt qua bà ngoại, gọi tên của cậu ấy. Đó là một con chó đã mất vài chiếc răng, thính giác rất tệ, và thủy tinh thể trong mắt trái thì đã trở nên đục ngầu, ấy vậy mà cậu ấy vẫn đang vẫy đuôi một cách rất vui vẻ. Khi tôi cúi xuống, cậu ấy nhảy bật lên và nhào lấy tôi với cả cơ thể, đặt đầu lên trên vai tôi. Tôi xoa nhẹ tay trên lưng cậu ấy như để đáp lại. Vì tôi chỉ gặp lại Gon mỗi dịp lễ Bon vậy nên đây là cuộc hội ngộ hằng năm của chúng tôi. Tôi cọ mặt mình vào bộ lông thô ráp của cậu ấy.
“Grrr. Sao Gon lại thích chị hơn là em ?” em gái tôi phụng phịu. Vì con bé là cái người yêu quý động vật của gia đình, vậy nên có lẽ điều này làm ảnh hưởng tới lòng tự trọng của con bé.
“Ừ thì, cậu ấy biết chị từ lâu rồi mà.”
Chúng tôi gặp nhau lần đầu từ khi cả hai vẫn còn bé tí, cái hồi mà Gon vẫn còn là một chú cún con, vậy mà giờ đây cậu ta đã thành một ông lão rồi. Tình bạn của chúng tôi tính đến nay đã được đến mười năm tròn.
“Nó bật ngay dậy từ lúc Hougetsu vừa bước qua cửa ! Chắc là do nó ngửi thấy con bé,” Bà tôi bật cười. Bà vẫn không thay đổi gì so với hồi tôi còn bé, và tôi thấy điều đó thật sự rất ấn tượng.
Không may thay, điều đó lại không áp dụng với Gon. Qua bao năm tháng, cậu ấy dần lớn lên, và giờ…Gon đã trở nên già yếu rồi. Hồi chúng tôi còn bé, cậu ấy sẽ luôn nhảy tưng tưng lên để chào tôi mỗi khi gặp nhau; một số lúc cậu ta sẽ còn tè luôn ra vì quá khích. Dạo này thì, đương nhiên là Gon đã trở nên điềm tĩnh hơn nhiều, hiển nhiên rồi, nhưng tôi vẫn muốn tin rằng bên trong trái tim của cậu ấy, thì cậu ấy vẫn cảm thấy phấn khích hệt như tôi vậy.
Ông bà tôi từng có một con chó khác, nhưng mà con đấy đã chết vào khoảng hai năm trước rồi. Tôi định đi thăm mộ vào một lúc nào đó…nhưng khi tôi tới nơi, tôi có thể thấy được bản thân sẽ lại bắt đầu tự vấn linh tinh tiếp. Có một thứ mà cả đời này tôi cũng chả thể nào nhớ nổi.
“Ồ, Hougetsu, con nhuộm lại tóc đen rồi à !”
“Ow !”
Bà túm lấy một lọn tóc của tôi – ừ thì là một lọn bé, nhưng mà nó vẫn đau.
“Nee-chan cuối cùng cũng từ bỏ trong việc làm trẻ hư rồi,” em gái tôi tuyên bố. Có vẻ như là, riêng cái việc tôi nhuộm tóc đã đủ để khiến tôi trở thành một đứa lêu lổng. Trẻ con thời nay thật là.
“Tiếc thật nhỉ ! Trông con với màu tóc sáng đó lại hợp hơn đấy.”
“Cái gì, thật ạ ? Chưa một ai từng khen mái tóc nhuộm của con cả, ngoại trừ mỗi thợ làm tóc hôm đó, điều mà…đương nhiên là cô ấy sẽ làm rồi.”
“Nhìn cháy mà,” bà tôi nhe răng cười khẳng định. Bà chắc chắn đang chém gió rồi.
“Ồ, mọi người đến nơi rồi à ! Xin lỗi mấy đứa nhé. Ông vừa mải nói chuyện một lúc,” ông tôi lên tiếng trong khi đi bộ qua cửa chính.
Rồi sau đó có thêm một ông già khác theo sau. Người đàn ông này được bao trùm hoàn toàn bởi mùi đất, chỉ ở gần ông ấy thôi cũng khiến tôi cảm thấy khô cả họng. Làn da của ông ấy mang một màu rất tối, không biết là do bẩm sinh hay là vì cháy nắng, nhưng mà nó hoàn toàn trái ngược lại với bộ râu trắng phớ dưới cằm. Ông ấy đang đội một cái khăn xếp màu xanh cùng với một bộ quần áo rộng thùng thình, nhìn ông ấy y hệt một người du mục trên sa mạc vậy. Nói thật thì, tôi thấy ngạc nhiên rằng ông ấy có thể chịu được cái nhiệt độ này khi mặc ngần đấy lớp vải trên người.
Trong lúc đấy, em gái tôi lén lút nấp vào đằng sau tôi. Ông lão này không phải người lạ mặt gì cả, nhưng có lẽ là con bé không nhớ được ông ấy.
“Chắng phải là bác Iwaya sao !”
mẹ tôi kêu lên như một đứa trẻ.
Ông già mỉm cười lại với mẹ tôi, mắt híp lại. “Yoshika-chan đấy à”
“Yoshika-chan ” ? Chưa một lần nào trong đời mà tôi lại nghe người khác gọi mẹ mình như thể bà ấy mới năm tuổi như vậy.
“Con nhìn thế là có ý gì ?” mẹ tôi quay lại, nhanh chóng nhận ra phản ứng của tôi.
“Ừ thì, nó hơi kì thôi. Không phải là mẹ hơi già cho cách gọi đấy à ?”
“Bất kính ! Hougetsu, con nhóc này !”
Mẹ tôi túm lấy tai tôi từ đằng sau; Gon nhìn bà ấy và liền giận dữ sủa lên, thứ thực sự tác động đến hai tai của tôi, vì miệng của Gon vẫn đang ngay sát mặt của tôi. Và rồi tôi nhận ra.
“Hee hee hee!”
Khi tôi nhận ra Gon đang bảo vệ tôi, tôi cảm thấy khá vui, vì vậy nên tôi bắt đầu cười khúc khích.
“Hmmm…” mẹ tôi bỏ tay ra và ấn nó lên trên cằm. Khi thấy tôi không mắc bẫy, thì bà liền nhanh chóng tự làm theo ý mình. “Mẹ có ý này.”
“Sao ạ ?”
“Không phải là cái tên ‘Houge-choo’ nghe rất dễ thương sao ?”
Cái thứ đó rơi từ đâu ra vậy trời ?
“Houge…choooo!”
“Ugh! Dừng lại đi mà!” Một số lúc tôi thực sự không thể hiểu nổi bà ấy.
Nhưng đến lúc tôi quay đầu ra nhìn, thì hai người già kia đã biến mất tăm rồi. “Chắc là họ đi chơi mahjong rồi,” Bà tôi thở dài khi để ý thấy ánh nhìn của tôi. Có vẻ như là Ông vẫn luôn tự do tự tại như mọi khi. Thậm chí ngay cả khi gia đình về thăm thì ông cũng sẽ không chịu ngồi yên ở nhà.
Trong khi đang mỉm cười, tôi để ý thấy cái đuôi đang vẫy của Gon. Bộ lông của cậu ấy đã từng tuyệt vời hơn rất nhiều, còn về năng lượng thì, hiện tại trông cậu ấy còn không bằng nổi một góc của bản thân trong quá khứ.
“Gon…”
Tôi lại gọi tên cậu ấy thêm lần nữa và xoa lưng Gon. Bên trong lồng ngực tôi cảm thấy hơi ẩm ướt, như thể trái tim tôi đang đổ mồ hôi vậy.
Sau đó, chúng tôi giải tán để cất gọn hành lý của bản thân. Bỏ Gon ở lại, tôi cùng em gái hướng về căn phòng dành cho chúng tôi ở trên tầng hai. Nó ở ngay phía bên phải của cái cầu thang chật hẹp; và có vẻ như đây là căn phòng cũ của mẹ. Nó chỉ vừa đủ rộng để chứa một chiếc giường, cái mà thậm chí còn không to đến mức đấy, lại còn hoàn toàn cũ kĩ nữa. Hình như không một ai thèm để tâm dọn dẹp lại nó kể từ ngày mẹ tôi rời đi.
Ở phía chân giường là một cái tủ đầy tạp chí Shonen Jump cũ. Bên cạnh nó là một bức tranh về một thành phố lạ lẫm; vào buổi tối, khi đã tắt hết đèn, tôi thường hay ngắm nhìn nó để tận hưởng cảm giác yên bình. Dựa vào bãi biễn và những cây cọ, thì tôi đoán nó là một đất nước xa xăm nào đó. Đằng nào thì, cuộc sống thường nhật của tôi cũng hoàn toàn khác biệt khỏi những thứ như vậy.
“Ugh, mình ghét cái giường bé tí này.”
Tôi luôn luôn phải nằm cùng với em gái tôi, vậy nên không ngạc nhiên rằng nó tạo cảm giác như mỗi năm cái giường lại càng bé đi một chút. Đến mức này thì có lẽ em gái tôi còn đang lớn nhanh hơn cả tôi nữa. Hay là do tôi đang béo lên nhỉ ? tôi bấu lấy bụng của mình qua lớp áo.
“Nó sẽ trở nên rộng hơn nếu chị chịu giảm cân đấy,” em gái tôi nói một cách thản nhiên.
“Wa ha ha!” Và hiển nhiên, con bé sẽ nhận phải hình phạt thích đáng vì mấy câu bình luận của mình.
“Bleeegh…”
Sau đó, tôi mặc kệ con bé lăn lộn trên sàn nhà và đi xuống dưới tầng. Khi tôi nhìn quanh để tìm Gon, thì tôi nhanh chóng tìm thấy cậu ấy đang nằm trong một góc tối của căn phòng khách, trông hoàn toàn mệt mỏi. Đôi mắt cậu ấy đang nhắm tịt, nhưng khi tôi đến gần, thì chúng nhanh chóng mở ra nhìn tôi. Tôi vẫy tay để cho cậu ấy biết mình chỉ đang tới chào thôi. Cậu ấy dường như hiểu được ý tôi, bởi vì Gon nhanh chóng nhắm chặt mắt lại – một cách rất yên bình, như thể cả cái dàn giao hưởng của bọn ve sầu thậm chí còn không lọt vào tai cậu ấy vậy.
Cảm giác như mọi thứ trước mắt Gon đều đã mất hết màu sắc rồi…như thể cậu ấy đã dành hết toàn bộ sức lực của bản thân chỉ để ăn mừng cuộc hội ngộ của chúng tôi vậy. Wow, cậu phải rất hạnh phúc khi được gặp lại tớ đấy hả ? Đằng này cũng thế, anh bạn à. Ít nhất thì, tớ nghĩ vậy.
Tôi ngồi khoanh chân lại bên cạnh cậu ấy, ngậm miệng vào, nín thở, và chỉ…tận hưởng bầu không khí cùng cậu ấy. Trong quá khứ, đã từng có hai con chó ở đây, nhưng giờ khi Gon đã nằm ngủ, thì đã không còn ai trong nhà phát ra tiếng sủa nữa rồi. Cái con đã chết là đứa được nuôi từ trước khi Gon được nhận, vậy nên nó là đứa lớn tuổi hơn. Nhưng bởi vì tôi gặp nó từ lúc mà nó đã là một con chó trưởng thành, vậy nên nó không quấn quít với tôi nhiều như là Gon.
Khi tôi biết tin nó đã chết, tôi có khóc không ? Đây là điều duy nhất mà dù tôi có cố nhớ đến mức nào đi nữa, thì tôi cũng không thể tìm được câu trả lời. Bạn sẽ mong đợi tôi cảm thấy rưng rưng ở khóe mắt rồi cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, nhưng mà nó chỉ là…không như vậy. Mà trong cái thời tiết này, thì không khéo nó chỉ là do tôi không phân biệt được giữa mồ hôi và nước mắt thôi.
“…”
Gon đang dần trở nên già yếu hơn với mỗi ngày trôi qua. Khi tôi gặp lại cậu ấy vào năm ngoái, tôi đã cảm thấy lo rằng cậu ấy sẽ không sống được tới năm nay. Và bây giờ thì tôi lại tiếp tục tự hỏi xem liệu cậu ấy có sống được tới năm sau không.
Khi Gon chết đi, liệu tôi có khóc không ?
Mỗi khi tôi tự hỏi bản thân câu hỏi này, thì lại có một đám mây đem bao trùm lấy ngực tôi, khiến cho tôi không tài nào thở nổi.
***
Cảm giác như tôi vừa bốc phải một tờ vé số mà không trúng thưởng gì vậy. Trong ba ngày tiếp theo, tôi sẽ không có một cơ hội nào để gặp được Shimamura trên con phố cả. Khi không tồn tại khả năng đó, tôi cảm giác cuộc sống thật vô vị. Cả khu phố như thể mất đi toàn bộ màu sắc và đã chết hoàn toàn vậy. Tôi thậm chí còn không muốn rời khỏi nhà.
Vậy nên tôi đành ngồi ở trong căn phòng điều hòa của mình và tiếp tục đau khổ chờ đợi cái đồng hồ kêu tích tắc. Tôi sẽ ườn người ra bàn, rồi thỉnh thoảng lại ngồi thẳng dậy để chỉnh lại tư thế. Ba ngày mà tưởng như cả một thế kỉ vậy…hoặc, chính xác hơn thì là, ba ngày không có Shimamura tưởng như cả một thế kỉ. Ba ngày ở bên cạnh cậu ấy thì lại trôi nhanh tưởng chừng như vừa chớp mắt.
Khi mà sự buồn chán và khó chịu bắt đầu lớn dần, nó trở nên rõ ràng với tôi rằng cả cuộc đời này của tôi đều xoay quanh Shimamura. Cái vụ đó thì tôi thấy hoàn toàn ổn, nhưng…khi mà không có cậu ấy bên cạnh, thì tôi cảm thấy thật tồi tệ. Bàn tay tôi loay hoay suy nghĩ xem mình có nên gọi điện hay nhắn tin không. Nhưng tôi không muốn làm phiền cậu ấy, cộng thêm là, tôi cũng không biết phải nói gì nữa.
Những ngày nghỉ của tôi đều nhạt nhẽo y hệt như này, chẳng có gì đáng để nhắc đến cả. Đi chơi với Shimamura là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi rồi…kẻ cả khi kết quả của nó thường là việc trông tôi như một đứa kì quặc vào phần lớn thời gian. Thực sự rất khó nói xem tôi có đang thực sự có tiến triển không nữa.
Tôi ngồi thẳng dậy và nhìn lên trên quyển lịch treo ở tường. Nó đang hoàn toàn trống trơn, ngoài trừ cái ngày mà tôi đánh dấu lúc mà Shimamura trở về. Không chắc vì sao mà tôi lại đánh dấu để làm gì, nói thật thì, khó có chuyện mà tôi lại quên được, vậy nên nhìn vào nó chỉ khiến ngực tôi nhói lên như thể ai đó đang chọc vào bên trong trái tim tôi vậy.
Sau đó, tôi đi loanh quanh ở trong phòng. Tôi đang cảm thấy bất an, đến cái mức độ không thể ngồi yên được nữa. Thậm chí còn chưa trôi qua nổi một ngày, vậy mà tôi lại đang tuyệt vọng để được ở bên Shimamura đến mức này.
Sau một hồi, tôi leo lại lên giường và ngồi khoanh chân lại. Tôi đổ rập người xuống trước và vùi mặt vào trong chăn, khiến cho tầm nhìn của bản thân trở nên tối đen. Ước gì tôi có thể dành cả ba ngày sắp tới ở trong cái hư vô tuyệt đối này…Tôi nhắm mắt lại và cố chịu đựng nó. Nhưng mà tôi không còn thích cái màu đen này nữa, bởi vì giờ đây tôi đã biết được thứ tươi đẹp đang chờ đợi khi tôi mở khóe mắt của mình ra.
Màu ưa thích của Shimamura là gì nhỉ ? Nhắc đến đó thì, tôi vẫn chưa biết câu trả lời cho một trong những câu hỏi có thể nói là đơn giản nhất. Sự hiểu biết của tôi về Shimamura vẫn còn rất nhiều lỗ hổng. Nhưng may mắn thay, tôi có một quyết tâm để lấp đầy tất cả những lỗ trống đó, từng cái một. Nếu như tôi không biết điều gì đó, thì tất cả những gì tôi phải làm chỉ đơn giản là hỏi thôi.
Khi nghĩ đến một cái chủ đề đáng để nói chuyện, tôi cầm lấy điện thoại và nhắn một đoạn email:
“Cho tớ hỏi màu ưa thích của cậu là gì ?”
Khi nghĩ lại thì tôi lại nghiêng đầu khó hiểu ? Từ từ, sao mình lại khiến nó nghe trang trọng như này cơ chứ ? Trong khi chờ đợi câu trả lời của cậu ấy, tôi đặt tay vào trong khoảng trống giữa đùi và lắc lư người sang hai bên. Trong chốc lát, tôi nhận được một email trả lời:
“Tớ thích màu xanh và trắng, chắc vậy ?”
“Ồ,” tôi lẩm bẩm thành tiếng. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ trả lời rằng mình không có màu ưa thích nào, vậy nên điều này thực sự là một bất ngờ.
Rồi tôi nhớ lại mái tóc nhuộm màu của cậu ấy. Cậu ấy thực sự trông rất tuyệt trong bộ dạng đó…Tôi nguyền rủa bản thân vì đã không chụp nhiều ảnh hơn khi mà mình vẫn còn cơ hội. Nhưng mà đương nhiên, trông cậu ấy cũng rất tuyệt trong mái tóc tự nhiên của mình, vậy nên tôi quyết định sẽ cố kiếm một bức selfie cùng cậu ấy ngay khi trở về.
Ahem. Thôi thì, xanh và trẳng, hửm ?
Tôi mở tủ quần áo ra và nhìn, nhưng tôi không có nhiều bộ màu xanh lắm, màu trắng thì lại càng không. Có vẻ như là tôi sẽ cần phải đi mua sắm tiếp. Nhưng nếu như tôi mua đồ có màu ưa thích của Shimamura, thì không khéo chúng tôi lại mặc đồ trùng nhau mất…Liệu cậu ấy có nhớ rằng tôi đã hỏi và nhận ra tôi đang cố tình làm việc đó không ? Nó có khiến cậu ấy thấy ghê không ?
Có lẽ tôi nên nói cho cậu ấy biết màu ưa thích của bản thân nữa. Tôi còn chưa mua quần áo mới mà tôi đã thấy lo lắng đến vậy rồi. Chúa ơi, mình thật sự vô phương cứu chữa mà.
Mà khi nhắc đến đồ lót thì có lẽ là tôi không cần phải lo lắng về màu sắc của nó đâu. Cũng đâu phải là cậu ấy sẽ có cơ hội để nhìn thấy chúng đâu…phải không…? Cái suy nghĩ đó khiến não tôi hoàn toàn trắng xóa, và tôi đột nhiên muốn đập mặt mình vào tủ quần áo. Nhưng thay vào đó, thì tôi ấn mạnh trán mình vào nó rồi cọ qua lại cho đến khi cảm thấy cực kì đau đớn.
Khi tôi bình tĩnh lại, thì tôi lôi ra bộ đồ bơi được gấp gọn ở trên giá để đồ. Cho đến giờ, tôi mới chỉ mặc nó có một lần, nhưng…Hay là mình đi mua thêm một cái nữa…? Có thứ gì đó mách bảo tôi rằng tôi sẽ không có thêm một cơ hội để được đi bơi cùng Shimamura vào mùa hè này, nhưng…kể cả thế…
Tôi nhìn vào phần còn lại của quyển lịch. Kì nghỉ hè mới chỉ qua có một nửa thôi, và mùa hè thì không phải ngẫu nhiên mà được gọi là “mùa của đồ bơi”. Không thể nào biết chắc rằng chuyện này sẽ dẫn đến đâu. Vậy nên tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ chuẩn bị trước một chút cũng không mất gì.
May mắn thay, tôi vẫn còn rất nhiều tiền tiết kiệm, nhờ công việc làm thêm của tôi. Tôi chỉ bắt đầu làm ở đó đơn thuần là để giết thời gian thôi, nhưng đến lúc này thì, tôi đã tích được một số tiền kha khá, mặc dù tôi chả có gì để tiêu chúng vào cả. Tôi chẳng có một sở thích nào cũng như không có một thứ gì mà tôi muốn mua cả. Nhưng dạo gần đây, tôi bắt đầu thấy rằng đây chính xác là những tình huống mà số tiền này sẽ trở nên hữu hụng. Cảm giác như tôi đang tiêu tiền đúng cách đấy chứ, thấy không ? Đúng vậy, đây thực sự là một trải nghiệm đầy tính giáo dục. Chắc thế.
Mà hôm nay tôi cũng có lịch đi làm. Khi đến giờ, tôi rời khỏi nhà trong khi mặc sẵn bộ đồ mình đang mặc. Ngay cái khoảnh khắc mà tôi đi ra ngoài, tôi được chào đón bởi một tràng kêu của những con ve sầu, dù nó có hơi dịu đi một chút vào hôm nay. Mùa hè đã qua cái giai đoạn đỉnh điểm của nó rồi.
Cái nửa đầu thực sự đã áp đảo tôi hoàn toàn với cái sức nóng đấy, cả về thể xác lẫn tinh thần…vậy thì thứ gì đang chờ đợi tôi ở nửa sau của nó chứ ?
Tôi đạp xe của mình, người đầm đìa mồ hôi đến tận cái lúc tôi tới được đến nhà hàng Trung Hoa mà tôi đang làm thêm. Nhưng khi tôi đến nơi, thì tôi thấy cái tên của nó đã bị thay đổi. Giờ có một cái biển hiệu cũ kĩ khác đang được treo ở lối vào. Mà tuy vậy, thì không có gì là khác biệt ở bên trong hay là đồ ăn hay là nhân viên cả, vậy nên tôi thực sự không hiểu lý do cho việc đó lắm. Có lẽ là có một yếu tố phong thủy nào đó mà tôi không để ý. Đằng nào thì, nó khiến cho tôi có linh cảm xấu. Mấy cái trò kinh doanh đại loại như này đều sẽ dần phá sản hết thôi.
Tôi đi vào qua bằng cửa sau, rồi dừng lại ở phòng thay đồ để mặc đồng phục vào. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra: bộ sườn xám của tôi có màu xanh. Có lẽ đây là lý do vì sao Shimamura có vẻ thích nó.
Sau khi chỉnh xong trang phục, tôi đi vào trong phòng bếp, và quản lý của tôi nhanh chóng đi tới gần, theo sau là một cô gái mà tôi không nhận ra mặt.
“Nhân viên mới, chỉ làm trong kì nghỉ hè thôi. Cháu chỉ bảo con bé nhé, được không ?”
Trong khi quản lý đang nói, thì cô gái mới đó bước lên phía trước. Vì cô ấy cũng trẻ, nên theo lẽ tự nhiên, họ cũng bắt cô ấy mặc một bộ sườn xám giống tôi, ngoại trừ việc cái của cô ấy có màu đỏ kèm theo hoa văn giống kiểu hoa đào. Và không giống như tôi, trông cô ấy không có vẻ là thấy xấu hổ khi mặc nó – có lẽ cô ấy đã chớp lấy cái thời cơ hiếm hoi để được mặc một bộ váy kiểu như này. À, và chân của cô ấy cũng cực kì dài nữa.
“Hân hạnh được làm quen, Senpai.”
“Uhhh…được thôi.”
Trước hôm nay, thì mọi đồng nghiệp của tôi đều là người lớn tuổi hơn mình. Nhưng mà đến một lúc nào đó thì tất cả bọn họ đều nghỉ việc, hoặc…được chuyển tới một nhà hàng khác, chắc vậy. Mấy cái nhà hàng được quản lý bởi người Đài Loan này đều rất thân thiết với nhau, vậy nên chuyện đó xảy ra suốt ngày, còn mấy cái người chỉ được thuê như chúng tôi thì làm gì có tiếng nói trong việc đó. Từ từ, nhưng mà sao họ lại thuê thêm người mới trong khi chúng tôi thậm chí còn chả bao giờ bận rộn ? Hay là do tôi đang hoang tưởng bởi vì cái vụ đổi tên ?
Cũng không hẳn là tôi cực kì cần cái công việc này lắm. Tôi đã tích quá đủ “tiền dành cho Shimamura” để có thể tiêu xài thoải mái trong một thời gian rồi.
“Này, này.”
Người đàn em không quá nghiêm túc mới đang bắt chuyện với tôi, vậy nên tôi đưa lại cho cô ấy một cái nhìn khó hiểu, rồi cô ấy mỉm cười. Giờ khi có thêm một người nữa mặc cái bộ sườn xám ngoài tôi, thì tôi mới nhận ra là cái chất liệu vải này nó thực sự bắt mắt đến mức nào.
“Trông cậu không thực sự giống một người quản lí lắm. Cậu nhỏ tuổi hơn tớ đấy à ?”
Có vẻ như là cô ấy cứ nghiễm nhiên coi câu trả lời là đúng, vì cô ấy đã bỏ hết mấy cái lễ nghi thông thường rồi. Vậy nên tôi không thèm trả lời…ấy vậy mà cô ấy vẫn cứ lẽo đẽo bên cạnh tôi.
“Hmmm…” Người “đàn em” mới này đặt một tay lên cằm và bắt đầu lắc đầu vu vơ, và tôi bắt đầu có linh cảm không tốt. “Ê biết không, hình như là tớ từng gặp cậu ở đâu rồi thì phải.”
Nếu như tôi chọn tiếp tục cuộc nói chuyện này, thì không khéo nó đã dẫn đến một câu chuyện hoàn toàn khác. Nếu như tôi chịu chú ý đến cái người trước mặt tôi, thì nhỡ đâu đã có thứ gì đó được ươm mầm. Nhưng mà tôi không cần mấy cái điều đó.
“Ừ thì, tôi thì không biết cậu.”
Tôi thẳng thừng từ chối cậu ấy và rời đi. Có lẽ là cô ấy chỉ muốn tỏ ra thân thiện, nhưng mà với tôi thì, như thế là quá phiền phức – hoàn toàn trái ngược với cái sự im lặng dễ chịu mà tôi thường thấy khi ở cùng Shimamura. Nhưng Shimamura cũng thường tỏ ra khá thân thiện với tôi mà, vậy thì khác biệt là ở đâu ? Tôi cố suy ngẫm về điều đó trong khi phục vụ các vị khách.
Theo lẽ tự nhiên, tôi càng nghĩ về Shimamura, thì tôi lại càng trở nên phân tâm. Trí tưởng tượng của tôi dần trở nên mất kiểm soát, và dù tôi có cố thuyết phục bản thân ngừng việc đi loanh quanh trong khi mỉm cười như một con ngốc như nào thì nó chỉ càng khiến tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn nữa. Nó thực sự là một vòng luẩn quẩn không hồi kết. Nhưng mà kệ đí, tôi thấy tuyệt là được.
Bên trong tôi cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng cháy mà không một cái điều hòa nào có thể dập tắt được. Nó khá là khó để miêu tả chính xác cái nguyên do của nó là từ đâu ra – chính xác hơn thì, nếu như mà tôi có thể làm được, thì chắc nó đã không còn tồn tại nữa rồi. Nhưng bằng cách nào đó thì tôi vẫn có thể cảm nhận được điều cốt lõi của nó: Shimamura là người duy nhất đối với tôi.
***
Mỗi khi chúng tôi tới nhà ông bà, chúng tôi sẽ đều ăn cùng một loại bữa tối: Thịt lợn và gà cốt lết, được yêu thích bởi mọi trẻ em trên khắp Nhật Bản. Cả một núi đầy đĩa luôn – và chưa kể đến cái lượng sốt miso ở trên chúng. Chỉ nhìn thấy bàn ăn thôi cũng đủ để tôi nhớ lại về tuổi thơ của bản thân. Nhưng mà thực tại thì tôi đã cao hơn người bà đang ngồi đối diện với mình rất nhiều rồi.
Tôi và em gái nắm lấy tay nhau rồi cùng nói lời cảm ơn, và cùng lúc chúng tôi bỏ tay xuống, thì mẹ tôi đã bắt đầu ăn luôn rồi. Bà ấy bỏ cả đống sốt miso lên rồi tọng hết chúng vào trong họng như một đứa trẻ vậy. Nhưng khi tôi thấy cách bà ấy cười với bà tôi, thì tôi nhớ ra: mẹ là đứa trẻ của họ mà. Bà ấy đã dành cả thời thơ ấu của mình ở ngay tại đây trong căn nhà này.
“Ahh, con yêu thích lúc được về nhà. Như thế thì con không phải nấu ăn,” mẹ kêu lên trong hạnh phúc.
“Này !” Bà tôi cáu lên. “Để dành cho mấy đứa trẻ con nữa chứ !”
“Không sao mà bà.” Nói thật thì, vẫn còn nhiều đồ ăn trên bàn đến mức, tôi có thể thấy đến tận bữa trưa ngày mai chúng tôi sẽ vẫn còn đồ thừa.
“Thiếu thì cứ nấu thêm thôi,” Ông tôi nói thêm. Nghe thấy thế, tất cả chúng tôi đều lắc đầu, bao gồm cả bố tôi, người ăn cực kì ít so với mọi người.
Nếu Yashiro mà ở đây, chắc con bé sẽ tiêu thụ được một lượng thức ăn không tưởng mất… Con bé có ổn không khi ở lại một mình như thế ? Chắc nó không đột nhật vào nhà sau khi chúng tôi rời đi đâu nhỉ ? Tôi cảm thấy mình bắt buộc phải trông coi con bé…vì rất nhiều lý do. Có lẽ con bé đã trở thành thú cưng của nhà Shimamura trong mắt tôi mất rồi.
Trong khi tôi rưới sốt miso lên trên thịt cốt lết của mình, ánh mắt tôi hướng về phía Gon ở trong góc của phòng bếp, đang gặm một chút bánh mì mà bà đã chuẩn bị cho cậu ấy. Cái số lượng nhìn ít đến mức bạn thậm chí có thể nhầm tưởng nó với thức ăn cho chim, ấy vậy mà cậu ấy vẫn đang ăn nó một cách từ tốn, như thể cậu ấy đã quá mệt mỏi để có thể nhai thức ăn nữa. Trong quá khứ, cậu ấy đã từng nuốt chửng bất cứ thứ gì mà tôi đưa cho cậu ấy rồi tiếp tục đòi thêm nữa…Nói đến thế thì, cậu ấy khá là gợi nhắc cho tôi về Adachi.
Không phải là Adachi rất phiền phức hay là gì, đương nhiên rồi. À thì, ngoại trừ hôm nọ lúc mà cậu ấy nổi khùng lên với tôi. Cậu ấy cứ lảm nhảm mãi không thôi, và tôi thì không tài nào hiểu được cậu ấy đang cố nói điều gì – và vì cậu ấy đang quá xúc động, tôi không dám bảo cậu ấy nhắc lại tất cả những gì cậu ấy vừa nói lần nữa – vậy nên tôi đại khái chỉ là…cúp máy luôn. Cậu ấy sụt sịt nhiều đến mức, tất cả từ ngữ của cậu ấy cứ díu lại, và tôi không thể nào hiểu được nổi một chút nào trong đống đó.
Ý tôi là, từ góc nhìn của tôi, chúng nghe như kiểu:
“I dowa you hag fun thout me! Or holg hansh summer girl—just me! I wayou bewit me! I wand take yufesval myself! I wanbe derwhy your smiligand have fund! Thasat I wanded! Myad urso much cuz I’bn thinkaba you nostob in loosig my minin…I’s wading fyoutcall! Whydn yever call meer starda cobnsation? Whysit always avabeme? Don you…donya careboume eva liddel? Nothig? Noddeven a bid? Just freds? Jusregur freds? I dowannbe regurfreb—jus wasstebbovat! Thassall I wan… Shibamura, whaddyou wamme do? Well?Shimabura, ayu liddenig? Reay listed. How you feewhen you hemy voidce? Dyou feessomthin? I wand youf feessomthind, anythid,evajus cofford. Thassat I wand. Issat sorong, hibabura?! Cuz is you!You’re the wannawan! I donwan ennyn eld oneed ennyn eld—Ionneed you. Is irely so seffisa wan won me’s lesteb? Just one! I doncarebout ennyn eld—I don wannem arou—so I’d you? Jusgom fide me adbe wisme ansday wisme andon lead! I donwan ennyn bean wishoesep me. I wanbe therith you, so jusled me! Hooebe is she? I donnoer. Idowan you turnind some in I donno! I wanno ebthin bout you; I donwan yookeeb anthin frobme. I haynot noig cuz it heard! It heardso much, Shiamura… I’das you hang out, budeye wannid taykoofesval. I wandgo wissue, bud yuwenwid her! Ayou hagout wifer? Wherer you rinnow? Ayou wiher, Shigamura? Shiadura, ayouliddenig? Issike I’bin talgindo abbrig wall is hole tibe. Norblyou talgalot more. Why? Whas diberend? Abeye diberend? Yeah, I musbe. Igandell. But I wanno…I wanno bouyou so badiss messinme up. Idonwanbe part frob you… I wanbe wisyou ald tibe… I dond garewheriare long is we’re todeth… But I’ven seeyou anni miss you budifee medup ride now I thinguy cry… I ball red grying… I geep wobring hooshies in whashie is do you… Ayou stilidning? Woyou radderbe is her in wime? Abbi nogood enoud? Whappar me is in good enoud? I worgon it, sojusdell me… Iffixit, I swear, so pleajusdell me…I wanno… You’re reay spesal me, yunno it? Evif sudwon elsis zakly likeyoun every way—budere not, soat dozen matter! Jus forgedall that! It hasbe you! I wanus gedalog, but isjus… I wand talk bout moren justice, bud canstob thinkibout it… I me you were smiling! I donwan you smilig enywonnoo isnme! Issucks, yuno? Donyou evefeelike that? Hayou evehadda grush? Dyou haffeeligs someone? Or enywon adall? Dyou knowat lubbis? Somtibe I gescare, wodderig why youste wimme. I mewe freds, anwe? I thig were aleas freds. Dyou thig we freds? Duzit… Hhhnn… Shiabura, say sothig. Lemme heyour voidce. Talk bout me… I wanyou unstan me beddern…beddern enyon. I wanno you, an wanyou know me. I wanyou be my nubber one, ani wanbe yours…” [note58390]
Không cần nói cũng thấy, nó nghe như kiểu ai đó đang đổ cháo nấu quá chín vào trong tai tôi vậy. Tuy nhiên, nói đi nói lại, thì có lẽ tôi đã có thể cư xử tốt hơn một tí…Chắc đáng nhẽ tôi nên hỏi lại cậu ấy về việc đó mới phải.
“Hmmm…”
Tôi cứ suy ngẫm về nó trong khi cắn một miếng thịt gà. Giờ sẽ khá là ngại để hỏi lại chuyện đó, vậy nên phương án an toàn nhất chắc là cứ giả vờ chuyện đó chưa từng xảy ra đi. Nhưng có thứ gì đó mách bảo tôi rằng nếu như tôi cứ trì hoãn cái vấn đề này mà không thực sự giải quyết nó, thì sau này nó sẽ quay ra cắn lại tôi. Đại loại như kiểu trì hoãn việc làm bài tập về nhà vậy.
Sớm thôi, kỉ nghì hẻ sẽ kết thúc và học kì hai sẽ tới. Khá chắc rằng tôi sẽ dành đa phần thời gian ở trong lớp học thay vì gác mái phòng thể chất…và nếu như phải đoán thì có lẽ Adachi cũng sẽ như vậy.
“Nee-chan, chị đang đổ ra cả một biển nước sốt kìa.”
“Hả ?” Nghe thấy vậy, tôi nhìn xuống đĩa của mình và nhận ra miếng cốt lết của bản thân đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong một biển miso. “Whoa, whoa, whoa !” Tôi nhanh chóng cố gắng giải cứu từng miếng một, nhưng đã quá muộn rồi. Tất cả sự giòn rụm của chúng đều đã trở nên ỉu xìu.
“Ha ha!” mẹ tôi bật cười như đứa trẻ, trong khi chỉ đũa về phía tôi rồi làm bắn hết miso ra khắp nơi.
“Ugh. Nhớ nhắc con lớn lên không được giống như mẹ.”
“Thôi xin đi. Dù có muốn con cũng không thành mẹ được đâu.”
Tôi còn không hề cảm thấy khó chịu – chỉ ngạc nhiên rằng đột nhiên chúng tôi lại đang tấn công nhau như vậy thôi.
“Nhắc mới nhớ, Mẹ, đầu gối mẹ như nào rồi ? Mẹ bảo rằng mẹ cảm thấy đau ở đó đúng không ?” mẹ tôi hỏi bà trong khi trên cằm vẫn còn dính miso. Tôi chưa được nghe về điều này, vậy nên tôi không chắc chính xác thứ gì lại gợi nhắc cho mẹ về chuyện đó của bà.
Mọi người đều quay ra nhìn bà, người vẫn đang nhai miếng gà của mình rồi gật đầu. “Ổn hơn rồi,” bà trả lời ngắn gọn.
“Thật không ?”
“Khi đến tuổi của mẹ, thì sẽ luôn luôn có một số bộ phận trên cơ thể cảm thấy đau nhức thôi.” Bà trả lời vu vơ, như thể đang cố né tránh chủ đề này vậy.
Nghe thấy thế, tôi quay sang nhìn Gon, mắt trái của cậu ấy đang mơ hồ nhìn về một góc của phòng bếp. Đối với tôi, thì dường như mọi bộ phận trên cơ thể Gon đều đang trở nên tồi tệ. Hy vọng rằng cậu ấy đang không phải trải qua đau đớn.
Gon đang tìm kiếm gì từ thế giới này, khi mà giờ đây sự tự do của cậu ấy đang từ từ bị bòn rút ? Yên bình ? Giải thoát ? Hay…một thứ gì đó tich cực ?
“Bleg…Mặn quá.” Không ngạc nhiên rằng với lượng nước sốt đó thì mấy miếng cốt lết đã trở nên không tài nào ăn nổi…và tôi vẫn còn cả một biển nước sốt ở trên đĩa.
“Biết đường mà ăn hết đấy ! Đừng có mà để thừa một chút nào ! Nhớ phải liếm cả cái đĩa nếu cần thiết !”
Có vẻ như là, tôi không thực sự thích việc tự làm tự chịu lắm.
***
Tôi đặt bộ đồ bơi mới cùng với chiếc điện thoại cạnh nhau. Không, điều này nghe chả hợp lí tí nào. Tôi lần lượt nhìn vào chúng. Tôi có nên cho Shimamura xem và hỏi ý kiến của cậu ấy không ? Nghe ngu ngốc quá. Kiểu, rất ngu ngốc ấy. May mắn thay, việc tôi nhận ra điều này trước khi làm nó là minh chứng cho thấy hôm nay não tôi đang hoạt động bình thường…ấy vậy mà tôi vẫn muốn hỏi ý kiến cậu ấy.
Đương nhiên, tôi không phải cứ đơn thuần hỏi cậu ấy được; Tôi luôn luôn có thể tìm được một cơ hội để mặc nó rồi hỏi sau. Tôi có nên mời cậu ấy đi chơi hay gì đó không ? Rườn người tới trước, tôi dí mặt lại gần cái điện thoại. Chỉ vì chúng tôi đã từng tới hồ bơi rồi không có nghĩa là chúng tôi không thể nào quay lại thêm lần nữa. Hoặc là tôi có thể rủ cậu ấy đi một nơi nào đó khác. Tôi không thiếu những nơi mà mình muốn tới cùng cậu ấy. Lễ hội mùa hè, thủy cung, đài thiên văn…
Khi bố mẹ dẫn tôi tới những chỗ như này, tôi đã học được rất nhiều thứ, nhưng mà tôi gặp vấn đề trong việc diễn đạt cảm xúc của bản thân. Nhưng mà lần này thì, tôi tự tin rằng mình có thể trở nên thành thật hơn với cảm xúc của mình. Miễn là tôi được ở cùng với Shimamura, thì mọi nơi mà chúng tôi tới đều có giá trị.
Vậy nên gọi cậu ấy nào, tôi tự nhủ với bản thân, bỏ qua sự lo lắng hiện tại. Nếu như tôi cứ chần chừ, thì tôi sẽ lại lỡ mất một cơ hội khác.
Tôi vẫn chưa tài nào quên được cái hôm mà cậu ấy đi ngang qua tôi. Ký ức đó khiến cho đôi mắt tôi hơi rơm rớm nước. Buổi tối lễ hội mùa hè hôm đó, Shimamura đang đi chơi cùng với một cô gái nào khác, mỉm cười cùng cô ấy…
Mà đằng nào thì cô ấy là ai ? Tôi rất muốn biết, nhưng tôi không muốn Shimamura nói cho tôi. Tôi không muốn phải nghe về những tình bạn khác của cậu ấy; những từ ngữ đó sẽ đâm thẳng vào trong màng nhĩ của tôi mất, và tôi sẽ lại mất bình tĩnh rồi để cho tất cả những cảm xúc đang được kìm nén tràn ra. Nếu như tôi lại trở nên như lần trước, không khéo cậu ấy sẽ hoàn toàn cắt đứt liên hệ với tôi luôn mất… và đó là một điều mà tôi sẽ không thể nào chịu được.
Vậy nên, tôi cần phải giữ cho bản thân bình tĩnh. Nhưng cứ mỗi lần tôi nghĩ đến việc Shimamura hay là được gặp cậu ấy, thì tôi có thể cảm nhận được mực nước dâng cao, và những cơn sóng ập vào trên mặt biển dập dềnh, báo hiệu một cơn bão đang tới trong tim tôi. Tôi không thể để cho bản thân mất kiểm soát, và tự giữ khoảng cách với cậu ấy cũng không phải là câu trả lời đúng. Nhưng mà tôi lại thiếu kinh nghiệm để có thể tự tìm ra được những điều như này một mình. Khách quan mà nói, tôi quá là non nớt… và cái sự thiếu trưởng thành này đang khiến cho tôi cảm thấy cảm thấy khó chịu trong từng ngày cho đến hôm được đánh dấu trên cuốn lịch.
Chỉ ba ngày nữa…Shimamura đang làm gì bây giờ nhỉ, ở tận phía bên kia của cuốn lịch ? Tôi muốn được nghe giọng cậu ấy. Tôi muốn được kết nối với cậu ấy, kể cả khi chỉ là qua điện thoại. Ít nhất thì tôi sẽ có thể chắc chắn lúc đó cậu ấy đang nghĩ tới tôi.
Cuối cùng thì tôi cũng chiến thắng được nỗi sợ, và với tay tới cái điện thoại. Nhưng tôi không muốn đột nhiên gọi cậu ấy, vậy nên tôi quyết định sẽ hỏi trước bằng một cái email:
“Tớ có thể được phép gọi cậu không ?”
…Thực sự đấy, sao tôi lúc nào cũng cứ cứng nhắc như vậy ?
***
“Vấn đề là, tớ đang ở nhà ông bà tớ. Nó còn bé hơn cả một cái thị trấn nữa, tin được không chứ.”
“Ooh, hiểu rồi. Tớ quên rằng cậu luôn về đó vào mỗi lễ Bon.”
Cuối cũng thì, mặt trời cũng nhân từ mà lặn xuống dưới đường chân trời, để lại một màn đêm bao phủ bởi tiếng kêu của ve sầu. Tôi đang đi bộ ở dưới màn đêm trong khi nói chuyện điện thoại với Tarumi. Cậu ấy định rủ tôi đi chơi vào ngày mai, nhưng đương nhiên, tôi phải từ chối cậu ấy. Điều này có vẻ đã gợi nhớ cho cậu ấy về quá khứ.
“Tớ nhớ là cậu từng mang về quà lưu niệm cho tớ nữa…”
“Thật á ?”
“Ờ….Hay là không nhỉ ? Cũng không hẳn là cái tỉnh của chúng ta thì có gì là đặc sản cả, chắc vậy .”
“Chúng ta có mà !” Nào là quả hồng này, nào là cá hương này, và…hạt dẻ…?” Dù tỉnh này là quê nhà của tôi, nhưng mà tôi lại chỉ có một góc nhìn như của người ngoài về nó.
Tôi cúi xuống trước cái nhà cho chó. Nhà ông bà tôi khá là nhó, và những bức tường cũng rất mỏng, vậy nên tôi quyết định gọi điện thoại ở ngoài trời. Nó thực sự khiến tôi nhận ra rằng điện thoại di động tiện lợi đến mức nào… Tuyệt vời, giờ thì nghe tôi như kiểu mấy bà già vậy.
“Thực sự đấy, tớ cảm giác khu phố của chúng ta chả có gì tuyệt vời cả…Shima-chan, cậu đã bao giờ nghĩ đến việc chuyển đến thành phố lớn chưa ?”
“Hmmm…”
“Kiểu như vào đại học ở Tokyo ? Hay thậm chí là ở Nagoya cũng được!”
Dựa trên giọng điệu của cậu ấy và cách dùng từ, thì có lẽ Tarumi rất muốn được rời khỏi vùng quê này. Nhưng…liệu một thành phố lớn có thực sự tốt hơn nhiều đến thế không ?
Mọi người đều coi những thành phố lớn như kiểu những nơi tuyệt vời hơn hoàn toàn, vì lí do nào đó. Tôi từng chơi với một vài đứa trẻ ngày xưa, và chúng đã chuyển tới Tokyo rồi không bao giờ quay lại nữa. Có lẽ Tarumi cũng thấy được sự hấp dẫn mà bọn họ đã thấy.
“Không, tớ chưa hề nghĩ về nó. Tớ còn không chắc rằng mình có muốn học lên tiếp không nữa,” tôi thành thật trả lời.
“CÁI GÌ ?!” một câu trả lời đầy ngạc nhiên. “Thật à ? Cậu định cứ thế mà đi LÀM luôn sao ?”
Giọng cậu ấy còn lớn hơn vừa xong – nó thực sự khó tin đến thế à ? Tôi không thực sự có động lực để đi học thêm tận bốn năm nữa. Mẹ tôi cũng sẽ bảo tôi đừng đi thôi.
“Ừ thì, đấy là coi như tớ kiếm được việc đã. Đằng nào thì chắc tớ cũng chỉ thích ở lại đây thôi.”
Tôi có thể làm ở một cái tiệm bánh địa phương hay gì đó. Tôi thích bánh mì, và cũng có một vài mối quan hệ…Đương nhiên rằng nó không đơn giản như vậy. Nhưng tôi không tài nào nghĩ ra được một công việc mà tôi thực sự thích. Tôi thực sự không có đam mê gì cả.
Nó quá tôi để nhìn bên trong cái nhà cho chó. Không còn ai sống trong đó nữa.
“Hmmm. Wow…Thôi thì, được rồi.”
Giọng của cậu ấy văng vẳng bên tôi, như thể một con động vật hoang dã đang từ từ tiếp cận một thứ mà nó không hiểu được vậy. Một khi cậu ấy xác định được tôi qua mùi hương phát ra, thì cậu ấy sẽ phản ứng như nào đây…? Tôi quyết định chuyển chủ đề trước khi biết được câu trả lời.
“Vậy ra đó là cách mà cậu đòi quà lưu niệm hả ?”
“Huh ? Không, không, làm gì có chuyện như thế.
Không phải đâu…Nhưng mà, ý tớ là, nếu như cậu có mang một thứ gì đó về…” Cậu ấy dần im lặng, bật cười. Yep, tôi hoàn toàn hiểu được mà.
Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên cái nhà cho chó. Ở trong bóng tối, tôi cảm nhận được một thứ gì đó lạ khi chạm vào cái chăn, vậy nên tôi tóm lấy nó và kéo ra ngoài. Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ cảm thấy thô ráp và ngứa ngáy, nhưng thay vào đó thì nó khá mềm mại. Tôi giơ nó lên trên mặt mình.
Nó là một cái khăn rất cũ kĩ mà tôi đã mua từ rất lâu rồi. Nhưng trái ngược lại với cái nhà cho chó bẩn thỉu, thì nó lại rất sạch sẽ. Ai đó đã giặt nó rồi đem lại ra ngoài này – quay trở về ngôi nhà mà đã mất đi cư dân của nó.
Trong một khoảnh khắc, tôi không thể nào lên tiếng. Theo phản xạ, tôi cố tìm kiếm bà tôi ở phía bóng tối.
“Shima-chan ?”
“À, ờ, không có gì đâu. Nếu như tớ thấy một món lưu niệm nào xịn sò thì tớ sẽ mang về cho cậu,” tôi vội nói.
“Không, không, cậu không nhất thiết phải làm vậy đâu ! ý tớ là…cậu biết đấy…nó không phải là về món quà lưu niệm. Nó là về cậu.” Cậu ấy cũng trả lời lại trong vội vã.
“Ý cậu là sao ?”
“Ừ thì…tớ muốn được gặp cậu, chỉ thế thôi. Cậu là tất cả những gì tớ thực sự…cần, chắc vậy ? Uhh, tớ nghĩ tớ nói hơi nhiều rồi. Ừ, chắc chắn là tớ nói quá nhiều rồi !”
Một nửa nghe theo lời xin lỗi dài loằng ngoằng của Tarumi, tôi cất cái chăn trở lại bên trong. Liệu đây có phải là cảm giác “xúc động” không ? Một làn gió mát thổi vào trong cái lỗ trống trên ngực tôi, và nó thực sự đau.
“Cảm giác như giờ tớ sẽ chỉ đào hố chôn bản thân sâu thêm nữa thôi, vậy nên, chắc là tớ sẽ cúp máy đây !” Tarumi hạnh phúc nói, mặc dù tôi không biết là có thứ gì lại khiến cậu ấy vui đến vậy.
“Không hiểu lắm, nhưng mà ok.”
“Bao giờ cậu về thì cùng đi chơi nhé, Shima-chan !”
“Được thôi !” và như vậy, tôi cúp máy cuộc gọi.
Sau đó, đúng mười giây sau, tôi nhận được một email của Adachi: “Tớ có thể được phép gọi cậu không?”
“Trời, mình nổi tiếng quá,” tôi tự đùa với bản thân.
Adachi luôn xin phép mọi thứ trước khi làm. Mặc dù cảm giác khá là phiền phức khi mà phải xin phép chỉ để gọi một cuộc gọi điện thoại, tôi vẫn có thể cảm kích trước sự tự tế và quan tâm của cậu ấy. Nó nói lên được một phần về bản tính con người cậu ấy.
“Được thôi, thưa quý bà.” Tôi trả lời lại, và chưa đầy nửa giây sau, điện thoại tôi kêu lên. Nó khá là dễ thương. Tôi có thể tưởng tượng được cậu ấy ngồi khoanh chân lại trên giường, kiên nhẫn chờ đợi.
“Hey hey !”
“Xin chào ?”
Bằng cách nào đó thứ tự cảm giác hơi bị ngược.
“Shimamura ?”
“Hey heyyyy!” tôi lặp lại, lần này kéo dài và to tiếng hơn. Tôi có thể nghe được tiếng kêu của mấy con côn trùng mà tôi còn không biết chúng là con gì.
“Uhh..cậu đang có tâm trạng tốt hay gì à ?”
“Không hẳn. Tớ vừa nói chuyện một lúc lâu rồi, vậy nên tớ chỉ vừa khởi động lại thôi, chắc thế ? Tớ vừa gọi điện thoại với bạn của tớ xong.”
Tôi quyết định sẽ thành thật với cậu ấy. Liệu cậu ấy có cảm thấy khó chịu nữa không ? Nói thật thì, một số lúc cậu ấy thực sự rất là phiền phức. Cũng không hẳn rằng tôi là một con người hoàn hảo trong lĩnh vực giao tiếp, nhưng mà trời ạ, bằng cách nào đó cậu ấy còn tệ hơn tôi rất nhiều. Cậu ấy dường như rất tuyệt vọng trong việc khiến cho tình bạn giữa chúng tôi hoạt động, và tôi thực sự khá tò mò về lý do cho việc đó…nhưng mà nếu như tôi hỏi, thì có lẽ mọi chuyện sẽ lại trở nên lộn xộn hết cả. Vậy nên tôi quyết định mặc kệ nó. Nhưng có lẽ đó là lý do vì sao lần trước cậu ấy lại lên cơn như vậy – bởi vì tôi không bao giờ cho cậu ấy cơ hội để giải thích bản thân.
Tình bạn của chúng tôi khá là phức tạp, nhưng có lẽ điều đó cũng dễ hiểu thôi khi mà một trong chúng tôi là một đứa hoàn toàn khó hiểu.
“Hggghh…”
Nghe như tiếng của thứ gì đó vừa được hít vào – Adachi vừa hít một hơi sâu, chắc vậy. Nghe như thể cậu ấy đang cố kìm nén thứ gì đó lại.
“V-vậy thì…cậu ở đó như nào ?” Giọng cậu ấy khá là cứng nhắc, nhưng mà cậu ấy vẫn đang cố giữ cho cuộc nói chuyện được tiếp tục. Nghe không tự nhiên cho lắm, nhưng cũng là một sự tiến bộ.
“Ý cậu là sao ?”
“Cậu đang…nhớ lại kỉ niệm xưa, hay…tận hưởng không khí trong lành, hay gì đó ? Tớ không biết cuộc sống ở đó thì như nào.”
“À…Ừ, tớ đang đại khái nhớ về quá khứ, chắc thế,” tôi nói dối. Sau đó tôi chạy về phía còn lại của lời nói dối. “Thế ngày hôm nay của cậu như nào ?”
“Tớ á ? Ừ thì, tớ đi làm…”
“Ồ, thật là có trách nhiệm.”
“Và trên đường về nhà thì tớ có mua một bộ đồ bơi.”
“Đồ bơi ? Không phải cậu có một bộ rồi à ?” Tôi nhớ về cái bộ đồ một mảnh vào hôm đi hồ bơi của cậu ấy.
“Đúng thế, nhưng mà ờm…tớ đoán rằng có thêm một bộ nữa cũng không sao, để đề phòng hay gì đó.”
“Ồ, thú vị thật. Để đi biển hay gì à ?”
Cậu ấy có vẻ hơi lớn để đi biển với bố mẹ. Mà đằng nào thì chuyện đó cũng không xảy ra đâu.
“Ừ thì, ờm…ờ…đúng vậy, chắc chắn rồi. Với cậu.”
“Gì ? Hài hước đấy; tớ không nhớ là đã lập kế hoạch để đi biển.”
“Không, chỉ là tớ nghĩ…sẽ thật tuyệt nếu như tớ có thể đi biển với cậu một lúc nào đó ! Nghe được không ?”
Lời mời của cậu ấy quá sấn sổ, cậu ấy gần như vừa cắn luôn vào tai tôi rồi. Nó thực sự khiến tôi thấy bối rối. Giọng cậu ấy cũng khá do dự và không chắc chắn nữa… Rất là Adachi, chắc vậy.
“Nghe cũng tuyệt đó. Nhưng mà chúng ta làm gì ở gần biển đâu.”
“Ờ…đ-được rồi, vậy thì ra sông thì sao !”
“Tớ không chắc nữa. Khá là nguy hiểm khi chơi ở gần sông.”
Đó là những gì mà một ai đó đã từng nói với tôi sau khi trượt chân và ngã đập đầu vào một hòn đá ở ven sông.
“Vậy thì, ờ…một cái ao…?”
Nếu như tôi nói không, tôi cảm giác cậu ấy sẽ rủ tôi đi đầm lấy tiếp mất. Có vẻ như là, cậu ấy thực sự muốn được tới một nơi nào đó có nhiều nước.
Không khéo cậu ấy sẽ chịu ra nhà tắm công cộng luôn nếu như cậu ấy được khoe bộ đồ bơi mới của mình ấy chứ…Nó thực sự dễ thương đến vậy à ? Giờ thì tôi hơi tò mò rồi đấy.
“Này, chụp một tấm cho tớ xem nào.”
“C-cái gì ? Chụp cái gì cơ ?”
“Đồ bơi của cậu !” tôi nói trêu.
“Để làm gì…?” cậu ấy lẩm bẩm. Nhưng tôi có thể nghe thấy giọng cậu ấy xa dần, vậy nên rõ ràng rằng cậu ấy đã chịu vâng lời. Dễ thật đấy. Có lẽ cậu ấy thực sự muốn được khoe bộ đồ bơi mới của mình. Tôi bỏ điện thoại xuống khỏi tay trong khi chờ đợi, và sớm thôi, tôi nhận được một email kèm theo một tấm ảnh.
Nó là một bộ đồ bơi được đặt nằm trên giường cậu ấy. Tình cờ thay, nó là màu xanh ưa thích của tôi. Hmm. Không tệ, nhưng không phải thứ mà tớ muốn.
“Tớ muốn nhìn cậu mặc nó cơ, ngốc ạ.”
“C-c-cái gì, tại sao chứ ? Để làm gì ?”
“Làm lại đi nào.”
Tôi phớt lờ sự bối rối của cậu ấy và nhắc lại yêu cầu của mình. Tôi không cần phải trả lời hết câu hỏi của cậu ấy; tôi chỉ muốn nhìn thấy phản ứng của cậu ấy thôi. Tôi không có một cái gương ở đây, nhưng tôi biết bản thân đang mỉm cười ranh mãnh như nào. Trong khi tôi chờ đợi trong im lặng hoàn toàn giống như một đứa bắt nạt, thì tôi nghe thấy tiếng cậu ấy rời khỏi điện thoại.
Vậy là cậu ấy đã quyết định vâng lời, phần hai.
Vì vài lí do nào đó, tôi thực sự phấn khích chờ đợi xem cậu ấy sẽ gửi tôi cái gì…và rất nhanh chóng, nó đã đạt được kì vọng của tôi.
“Ha ha !”
Mặt cậu ấy còn thú vị hơn cả bộ đồ bơi nữa chứ - cậu ấy đang cố mỉm cười, nhưng sự xấu hổ của cậu ấy rõ ràng là đã chiến thắng. Môi cậu ấy cứng đờ tại chỗ, tóc mái của cậu ấy thì nhớp nháp mồ hôi và dính vào phần trán, đôi mắt của cậu ấy thì như đang hét lên, “Cứu tôi với !” Tay trái cậu ấy đang vươn ra theo tư thế chụp selfie thường thấy, nhưng mà bởi vì cậu ấy đang cúi người xuống, cậu ấy trông như kiểu đang làm tư thế siêu anh hùng vậy. nó vẫn là một tấm ảnh, nhưng mà tôi gần như có thể thấy cậu ấy đang run rẩy từ đầu tới chân.
“Ha ha ha ha! Cảm ơn nhé.”
Tôi có nghe thấy tiếng đập nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, có vẻ như cậu ấy đang đấm vào cái gối hay gì đó.
"Nếu phải nói thì khá là bắt mắt đấy.”
Thêm tiếng đập nữa. Cái suy nghĩ về việc cậu ấy đang đấm vào gối trong khi mặc bộ đồ bơi đó càng khiến nó hài hước thêm.
“Vậy thì cậu muốn mặc bộ đồ bơi mới này đi đâu ? Bãi biển ? Bờ sông ? Đầm lầy ?” tôi hỏi trong tinh nghịch.
Cậu ấy trả lời một cách do dự: “…Nhà tắm.”
Từ từ, thật à ? Tôi thử tưởng tượng nó rồi cười. “Được thôi, cùng đi khi nào tớ quay về nhé.”
Nhà tắm công cộng thông thường không phải là một nơi mà mấy nữ sinh cao trung sẽ tới chơi. Nhưng trong một khoảnh khắc, tôi tự nhẩm với bản thân: có lẽ rằng chính xác vì cái sự khác biệt khỏi quy chuẩn xã hội thông thường đó đã khiến cho tôi liên tục tới gần cậu ấy.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện thêm một lúc nữa. Kì lạ thay, cuộc trò chuyện này khá là vui coi như là để đổi gió. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm thấy hơi khát nước, và khi mà tiếng kêu của côn trùng dẫn chuyển sang tiếng của những con chim, tôi quyết định sẽ nghỉ ở đây.
“Ngủ ngon nhé, Adachi.” Ngạc nhiên thay, giọng của tôi nghe khá trìu mến và nhẹ nhàng. Trìu mến đến mức, tôi hơi cảm thấy báo động.
“À, ừm,…n-ngủ ngon, Shimamura-san.”
Cậu ấy lại gọi tôi bằng kính ngữ vì vài lí do nào đó. Theo phản xạ, tôi cúi đầu đáp lại. Sau đó tôi cúp máy và buông ra một tiếng thở dài.
Vậy là cậu ấy mua một bộ đồ bơi hửm ? Tôi ngưỡng mộ trước những bước chân mà cậu ấy bỏ ra để tiến bộ. Suốt cả ngày, tôi liên tục suy nghĩ về Adachi vào lúc này hay lúc kia, nhưng mà tôi chắc chắn rằng mình chưa chuẩn bị cho điều này.
Ở phía bên kia của cuốn lịch, thời gian vẫn cứ trôi đi, và mọi thứ đang dần thay đổi. Kể cả khi tôi có không nhìn đi nữa, thì cuộc sống vẫn cứ tiếp tục – sinh ra, rồi chết đi, những cuộc gặp gỡ tình cờ, Ở một nơi nào đó trên thế gian này, một ai đó đang gặp phải vấn đề to lớn; ở một nơi khác trên thế giới, những cối xay gió vẫn tiếp tục xoay; lại ở một nơi khác, một ai đó vừa mới mua lon nước từ máy bán hàng từu động; ở một phần nào đó, những sinh vật biển vẫn cứ tung tăng bơi lội.
Đổi thay, kiến tạo, lấp đầy, lớn lên, khô héo, tan biến. Nhưng tôi không thực sự hiểu được tất cả chúng. Tôi vẫn còn quá ngây thơ và thờ ơ hệt như hồi tôi vẫn còn là một đứa trẻ.
Tôi khoanh tay xung quanh đùi và vùi mặt của mình vào, lắng nghe nhịp thở yếu ớt của bản thân. Nhưng dù tôi có cố như nào đi nữa, tôi vẫn không thể nào tìm được sự giống nhau giữa tôi của hiện tại và bản thân mình trong quá khứ - người đã từng chui vào trong cái nhà cho chó này rất nhiều năm trước. Dù tôi có chờ đợi bao lâu đi nữa, vẫn không có giọt nước mắt nào chảy ra cả.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng động và nhìn lên. Áp lực đặt lên mắt tôi khiến cho tầm nhìn trở nên trắng xóa, lu mờ trước màn đêm trước mắt.
Tôi nhận được một email từ Adachi. Một lần nữa, nó chỉ là một biểu tượng hình trái tim.
“Giờ đây nó trở thành thói quen hàng ngày của cậu ấy rồi à…?”
Tôi không biết mình nên trả lời như nào, nhưng cuối cùng thì quyết định gửi lại một trái tim khác. Trái tim tớ đang ở cùng với cậu đó, Adachi ! Tôi tự đùa với bản thân, nắm chặt lấy ngực mình. Nhưng mà trái tim tôi đã khá là trống rỗng rồi, tôi không thể nào gửi thêm được nữa.
Khi nhớ lại về cái biển miso hồi bữa tối. Cuộc sống sẽ ít đau đớn hơn nhiều nếu như trái tim tôi có thể trở nên mặn mà như vậy. Nhưng bởi vì tôi đã tránh né hết những cuộc nói chuyện như thế, có lẽ là do tôi rất mỏng manh. Trái tim và cơ thể tôi đang hoàn toàn tách rời, và giờ đây tôi không thể nào nhận ra được bất kì sự đổi thay nào nữa.
Tôi hạ thấp điện thoại xuống, nhìn vào trong căn nhà trống trơn, và hướng về vùng quê lặng im. Và trong khi tôi đang lắng nghe tiếng kêu của chiếc xe đạp đằng xa, tôi nhớ lại về khung cảnh thành phố ở trên bức tranh trong phòng của mẹ tôi.