Cũng sang được vol 6 rồi :v Bên en trans dịch hết vol SS rồi, không biết là bao giờ mình mới đuổi kịp hay có nhà mua bản quyền trước đây
***
“Từ từ đã !”
“Chrrrrp!”
Trong khi Yachi chạy vòng vòng quanh hành lang như một con mèo con sợ hãi, thì tôi nhảy tới từ đằng sau và bám lấy cậu ấy. Mà đợi đã, “mèo con ?” Ừ thì, tôi đoán rằng hiện tại thì cậu ấy là con sư tử. Cậu ấy hẳn phải thích bộ đồ ngủ đó lắm.
“Bỏ cuộc đi, Yachi.”
“Có cố gắng đấy, Bé !” Sau đó cậu ấy chui tọt ra khỏi miệng con sư tử. Từ từ, cái gì cơ ? Thế quái nào ?!
Cậu ấy phi lên không trung như cục xà phòng, bỏ mặc tôi ở lại với bộ đồ ngủ trống rỗng.
“Cái…?”
Sao cậu có thể bẻ hai vai của mình được đến như vậy hả Yachi ? Và thế quái nào cậu lại đang trần như nhộng.
“Yachi! Cậu phải mặc một cái gì đó ở bên dưới bộ đồ đó chứ !”
“Tại sao tớ lại cần phải mặc thêm đồ trong mùa hè chứ ?” Cậu ấy nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi. Thậm chí còn không xấu hổ một chút luôn. “Vậy thì, hẹn gặp lại !”
“Không, không, không!” Cậu ấy bắt đầu bỏ chạy, nhưng tôi tóm được cậu ấy lần nữa. Túm lấy gáy cậu ấy, như một con mèo thực sự vậy.
“Nếu vậy thì, tớ đành phải lột bộ da này ra thôi…”
“AAAAAAHHHH!” Cậu không được làm như thế ! Tất cả những gì tớ muốn chỉ là được tắm với cậu thôi mà, cớ sao cậu lại đang chống chọi tớ như này ?! “Yachi, cậu ghét cái nóng à ?”
“Tớ không có cảm xúc đặc biệt gì về nó. Chỉ là tớ không muốn bị tan chảy thôi.”
Cậu ấy véo hai má của bản thân và kéo dài ra. Chúng nhìn thực sự rất mềm mại…Đúng vậy, chúng rất mềm mại, được rồi.
“Cậu sẽ không tan chảy đâu, ngốc à—”
“Mấy đứa đang làm trò gì ngoài này thế ?”
Nee-chan bước ra khỏi nhà bếp. Chị ấy nhìn vào bộ dạng trần truồng của Yachi và cau mày.
“Yachi lột đồ của cậu ấy ra !” Tôi hét, giơ bộ đồ sư tử lên. Lắc lắc.
“Nhìn chị cũng như sắp tan chảy vậy, Shimamura-san.”
“Ừ thì, trời nóng mà.”
“Chị có thể cởi quần áo ra.”
“Chị có thể, nhưng mà chị sẽ không làm. Giờ thì một là vào tắm đi hoặc mặc lại quần áo vào. Mà sao cái bồn tắm nhà mình lại nổi tiếng đến vậy nhỉ…?” Nghiêng đầu suy nghĩ, Nee-chan rời đi.
“Thấy chưa ? Đến giờ đi tắm rồi ! Nào đi thôi!!” Tôi kéo tay cậu ấy.
“Được rồi. Cậu không cho tớ lựa chọn nào khác.”
Một cách do dự, Yachi lẽo đẽo theo sau tôi. Tôi dẫn cậu ấy tới phòng tắm và chỉ huy như một người chị cả. “Giờ thì ngồi xuống, Yachi. Tớ sẽ gội đầu cho cậu,” tôi giải thích, chỉ xuống.
“Tóc tớ không cần phải gội rửa,” cậu ấy phản đối trong khi ngồi xuống nơi mà tôi chỉ vào.
Tôi cúi xuống và phun nước bằng vòi sen lên đầu cậu ấy. Sau khi tôi tháo cái bím tóc bươm bướm ngày thường của cậu ấy, tất cả chúng buông thõng xuống tận hông cậu ấy.
“Ọc ọc ọc…”
“Whoa…!”
Tóc của Yachi nhuộm luôn nước thành màu xanh. Không cần biết tôi đã nhìn nó bao nhiêu lần, nó vẫn thực sự khiến tôi bất ngờ. Và mỗi lần tôi vuốt qua nó bằng ngón tay mình, những hạt lấp lánh xanh xanh bay ra. Kết hợp với hơi nước, nó khiến cho cả phòng tắm nhuộm trong màu xanh. Vẫn đang cầm cái vòi sen, tôi dừng lại và nhìn ngước nhìn, hoàn toàn bị mê hoặc.
“Tuyệt vời…”
“Ọc ọc ọc ọc…”
“Sau cậu không đóng miệng vào đi ?!”
Tôi đổ dầu gội lên trên mái tóc của cậu ấy và bắt đầu tạo ra bọt. Cậu ấy nói đúng—tóc cậu ấy hoàn toàn bóng mượt, không có bụi bẩn hay gì cả. Và làn da cậu ấy thì thật nhẵn, cậu ấy có thể đọ được với cả độ trơn trượt của sàn nhà phòng tắm. Nhưng mà tôi vẫn cọ rửa cho cậu ấy.
Đầu cậu ấy bắt đầu lắc lư, có lẽ là vì cậu ấy thấy chán. Xảy ra suốt rồi ấy mà.
“Này, giữ yên đầu của cậu đi !” Tôi đặt hai tay sang hai bên, giữ đầu cậu ấy yên một chỗ.
“Ôi, Bé, cậu đòi hỏi lắm thật đấy.”
“Xin lỗi cơ ?!”
Tôi bắt đầu gội đầu cậu ấy rất mạnh. Mấy cái bong bóng bắt đầu chuyển sang màu xanh. Sau đó tôi kiểm tra bàn tay của mình xem chúng có bị nhuộm màu không, nhưng mà không. Vẫn là đôi bàn tay bình thường.
“Tóc của cậu thật sự là một bí ẩn mà.” Nó là mái tóc đẹp nhất khắp vũ trụ.
“Nó chỉ đơn thuần là một sự mô phỏng lại tóc của người Trái Đất thôi.”
“C-Cái gì ?”
“Một số người Trái Đất các cậu thực sự rất kì quặc nhỉ, đúng không ?”
“Không có kì quặc bằng cậu !”
Cá nhân tôi thì, tôi chưa bao giờ gặp một ai kì lạ như Yachi, và có một thứ gì đó mách bảo tôi rằng tôi sẽ không bao giờ gặp một ai như vậy nữa. Nó chỉ đơn giản là không thể.
Sau khi chúng tôi đã kì cọ được kha khá, thì đã đến lúc vào tắm bồn rồi. Nó không quá lớn, vậy nên nếu vào chung với Nee-chan hay “bạn” chị ấy thì sẽ khá là chật, nhưng nếu chỉ có tôi và Yachi, thì chân chúng tôi vẫn còn rất nhiều chỗ.
Nước nhỏ giọt từ trên tóc chúng tôi — tọc, tọc tọc. Tôi nhìn về phía cậu ấy. Kể cả khi xõa tóc xuống, cậu ấy vẫn thật tỏa sáng. Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ biến thành ánh sáng và tan biến mất.
“Yachi, cậu đến đây để tìm đồng hương của cậu, đúng không ?”
“Đúng vậy.”
“Và khi tìm thấy họ thì cậu sẽ rời đi ?”
Cảm giác như cậu ấy sẽ biến mất trong một khoảnh khắc nào đó vậy. Cậu ấy cứ như một bóng ma—bất kể chúng tôi có là bạn thân đến đâu, bất kể chúng tôi có dành bao nhiêu thời gian bên nhau, thì cậu ấy sẽ không bao giờ thuộc về nơi đây. Cậu ấy có thể bắt đầu trôi đi mất ngay lúc này.
“Ngay khi tìm thấy đồng hương của mình, bọn tớ sẽ rời hành tinh này và quay lại ngoài vũ trụ,” Yachi nhẹ nhàng xác nhận.
“...Ồ.”
Tôi không biết cậu ấy có thực sự nghiêm túc về mấy cái thứ “ngoài vũ trụ”
này không, nhưng một khi cậu ấy rời đi, tôi có cảm giác tôi sẽ không bao giờ gặp cậu ấy nữa.
“Chúng tớ có lẽ sẽ không quay trở lại trong khoảng ba nghìn năm nữa.”
“...Cái gì ?”
Yachi gật đầu. Ba nghìn năm ?! Từ từ, nhưng mà như thế là lâu đến mức…ờm…Ừ thì bà của tôi đang khoảng bảy mươi tuổi, vậy thì…
“Thôi được rồi.” Tôi không tin tất cả những gì mà cậu ấy nói, nhưng mà thật tốt khi có một con số an tâm. Sau đó tôi để ý cậu ấy đang nhìn tôi.
“Cái gì ?”
“Mwah!”
Cậu ấy rướn người tới và hôn lên mũi tôi. Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi thứ đều chuyển thành màu xanh. Hai tay tôi đóng băng ở dưới nước, vẫn hơi run run. Sau đó cậu ấy dùng lưỡi liếm lấy mũi tôi, và rồi mọi giác quan quay trở lại với tôi.
“C-C-Cậu vừa làm gì vậy ?!”
Tiếng vẩy nước phù hợp với cảm xúc của tôi đến kì lạ. Yachi lùi lại và nhe răng cười. “Tớ nghe nói đó là biểu tượng của một tình bạn thân thiết.”
“C-Cái…? Thật ư ?”
Chưa ai nói với tôi điều đó cả. Liệu đây là những gì họ làm ở trong thành phố lớn ? Đây là một điều của thành phố ? Có lẽ là không. Cả căn phòng bắt đầu quay vòng vòng. Tôi cảm thấy ấm áp, và nó không phải là từ mỗi nước tắm.
“Chúng ta là bạn bè thân thiết, phải không ?”
Tôi đoán cậu ấy nhầm nỗi sợ hãi của tôi thành một thứ gì đó khác. Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, cái nhìn tỏa sáng của cậu ấy tựa như một vì sao vậy. Tôi có thể thấy chúng ở trong đôi mắt cậu ấy.
“Đ-Đương nhiên là thế rồi !”
Nó không phải cùng một cái tình bạn mà tôi có với mấy đứa bạn ở trên trường. Tôi không biết cách giải thích, và tôi còn không thể chứng minh nó tồn tại, nhưng tôi có thể cảm thấy thứ gì đó ở giữa chúng tôi, kéo tôi vào trong. Kể cả khi chúng tôi cởi bỏ hết quần áo, thì nó vẫn ở đó.
“Nhưng…tại sao lại là mũi của tớ ?”
“Tớ làm sai ở đâu à ?”
“Ừ thì, bình thường cậu làm nó ở…m-má hoặc là một nơi khác…”
“Ồ vậy à. Thế thì để tớ làm lại vậy. Mwah !”
“Mwahhhh…”
Tôi vòng tay ra xung quanh đầu gối trong khi cậu ấy hôn lên má tôi. Và trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì tôi có thể thấy là một màu xanh ướt át, bóng bẩy.