Mãi mới xong được chap này @@. Sr mấy ông vì ra muộn thế nhé, đáng nhẽ là xong từ tuần trước mà máy tôi hỏng đem đi bảo hành mãi mới xong. Chúc mừng năm mới nhé !
***
Tất cả mọi thứ mà tôi đã rất cố gắng để xây dựng giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ như một cơn đá lở vậy. Không…nó không phải là một cơn thảm họa. Mà chính là tôi - Tôi mới chính là cái thảm họa đó.
Liệu tôi có nổ tung hay chưa thì vẫn không chắc chắn được, nhưng có thể nói rằng, tôi đã tan thành từng mảnh vụn nhanh như cách pháo hoa bùng nổ vậy. Tôi biết tôi là người sai, và tôi biết mình đã vượt quá giới hạn để khiến cho Shimamura phát cáu. Nhưng tôi còn có thể làm được gì nữa ? Tôi chỉ nói mỗi sự thật thôi. Tất cả những gì tôi làm và nói(hoặc là hét, có vẻ như là thế) hoàn toàn là một phản ứng chân thật của tôi với cảm xúc của bản thân.
Tôi biết rằng nếu mình cố động đến nó thì sẽ tạo nên những vấn đề và các sự phức tạp khó lường, nhưng tôi không thể ngăn cản bản thân mình được. Sau cùng thì, tôi là loại pháo hoa bẩn thỉu, bắn hết bên trong mình ra mọi nơi.
***
Mọi ngày sau đó đều được dành vào việc cố nhặt nhạnh những mảnh vỡ từ cái vỏ tan nát của tôi. Đây đã là ngày thứ ba của việc nằm ườn trên giường thở dài rồi. Khi tôi đang dần được hồi phục từ sự tuyệt vọng. trái tim tôi vẫn còn đang chìm đắm trong sự hối hận.
Tôi vẫn chưa nghe được một tiếng bíp nào từ Shimamura kể từ lúc đó—không gọi điện, không email. Không hề ngạc nhiên, cậu ấy không cố gắng bắt đầu một cuộc nói chuyện, và điện thoại tôi hoàn toàn im phăng phắc. Sự trầm cảm giờ kéo tôi xuống mạnh như trọng lực vậy, và tôi đang dần chìm xuống.
Giờ khi mà tôi nghĩ về nó thì, đây là cuộc cãi vã đầu tiên của bọn tôi–-phải không nhỉ ? Mà liệu nó có được tính là “cãi vã” không nhỉ? Trường hợp tệ nhất lại trồi lên trong tâm trí tôi hết lần này đến lần khác, và mỗi lần thì nó đều đau đớn đến tột cùng.
Tôi ngồi thẳng người dậy. Không. Mình sẽ không để nó xảy ra, bất kể điều gì đi nữa.
Tôi cảm thấy thật chối bỏ, nó khiến tôi thấy bệnh đến tận bên trong, và não tôi thì đang gào thét. Tại sao tôi lại lao thẳng đầu vào trước khi nghĩ về cách mà nó sẽ làm hỏng mất mối quan hệ của chúng tôi ? Tôi muốn –không, cần phải—sửa chữa mọi thứ. Tôi cần tất cả mọi thứ quay trở lại như bình thường.
Tôi có nên gọi cậu ấy không ? Hay là email chẳng hạn? Không, tôi nên gọi cậu ấy, đúng không ? Tôi bước một bước, rồi lại lùi một bước. Tất cả những gì tôi biết là mình không thể để mọi thứ cứ như này.
Bên ngoài cửa sổ, từng đám mây từ từ trôi qua. Họ nói rằng số lượng ve sầu năm nay khá thấp, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy chúng một cách rõ ràng. Thời gian trôi qua trong khi tôi nằm co tròn lại ở đấy. Nhưng trong khi sự buồn bã và cơn đau của tôi có thể phai dần cùng thời gian, thì tình yêu của tôi lại không như thế.
“...Tình yêu?”
Ý nghĩ ngắn ngủi đó khiến mặt tôi đỏ ửng. Rõ ràng là tôi đang phóng đại nó rồi…hay là không ? Ngưỡng mộ một ai đó sâu sắc…khao khát được biết mọi thứ về họ…Theo tôi thì, những thứ đó có thể được coi là tình yêu theo cách của riêng nó. Vậy nên là ừ, tôi yêu Shimamura. Và không có gì sai với nó cả.
Chúa ơi, giết tôi đi! Tôi tự ép bản thân nhìn thẳng về phía trước, dù tôi có thể thấy được rằng mình sẽ bị đau cổ vào lúc cuối ngày. Tình yêu của tôi đang thúc đẩy bản thân tôi, nhắc nhở rằng có thứ gì đó phải thay đổi. Tôi cần phải hành động, và bước đầu tiên là phải nói chuyện với cậu ấy–vậy nên lựa chọn tốt nhất là gọi điện.
Màn hình của tôi đã ngập tràn mồ hôi tay của sự quyết tâm rồi. Dù sao thì, tôi hơi do dự khi bấm vào số của Shimamura. Nhưng cái bản tính hèn nhát bên trong tôi lại bắt đầu lo sợ rằng Shimamura sẽ đưa tôi đến thẳng hộp thoại. Nếu thế thì tôi phải làm gì ? Liệu tôi có chấp nhận sự từ chối, buông bỏ, và bước tiếp không ?
Đầu tôi đã giả định ra hàng tá vùng chắn để giảm thiểu sát thương được gây ra, nhưng tôi phủi hết chúng đi như mạng nhện vậy. Với sự động viên từ hơn bảy mươi email chưa được đọc, tôi ấn vào nút và gọi Shimamura.
Không có gì chắc chắn rằng việc này sẽ trở nên tốt đẹp, và nói thật thì, tôi chưa chuẩn bị cho điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy đẩy tôi đi. Nhưng cuộc đời luôn tràn ngập những giây phút mà lựa chọn duy nhất của bạn là tiếp tục, và đây chính là một trong những lúc đó. Đối với tôi, Shimamura là một phần quan trọng của thời cấp ba của tôi.
Mọi giây phút được dành cho việc chờ đợi điện thoại nhấc máy thực sự là tra tấn. Nó kêu, và kêu, và kêu—
“Ờ ? Xin chào ?”
“Aaaaaahhhhh!”
Cả mắt lẫn môi tôi đều run rẩy, phản bội lại cơn hoảng loạn mà tôi không hề có ý định thể hiện ra. Trái tim tôi đang đau như thể nó bị nghiền nát vậy, và tôi cuộn tròn lại trên giường mình. Nó không lạ lẫm gì khi giọng của Shimamura lại khiến cho tôi rúng động như này, nhưng lần này thì nó lại rất khác biệt. Nỗi sợ của tôi đang chiếm lấy bản thân, chúng lan khắp mạch máu tôi như một thứ chất độc, khiến cho ngón tay tôi tê dại.
“Xin chàooooooooo? Sakura-chan ?”
Không có một dấu hiệu gì về sự khó chịu hay thù hằn gì cả, không hề lòng vòng — chỉ là một mối liên hệ trực tiếp giữa tôi và cậu ấy. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là sự nhẹ nhõm, theo sau bởi: “Um, xin chào…Sh-Shimamura-san.”
Tôi nghe như kiểu một đứa nhóc đang sợ mẹ chuẩn bị mắng mình vậy. Khá là thường thấy ở tôi.
“Huh ? Sao tự nhiên trang trọng thế vậy ?”
“À, đ-được rồi…vậy thì tớ sẽ gọi cậu là Shimamura.”
“Cậu vẫn luôn gọi tớ là Shimamura suốt bấy lâu nay mà, ngốc ạ. Đằng nào thì, có chuyện gì không ?”
Cậu và tớ đều biết “chuyện gì” mà! Nó đã khiến tớ mất ngủ suốt đêm đấy, và giờ tớ đang thực sự trầm cảm! Hay liệu nó chỉ là cái vấn đề nhỏ con mà cậu ấy có thể bỏ qua chỉ sau ba ngày ? Tôi ghét cái cảm giác mà chúng tôi lại là hai con người xa cách đến mức như vậy…nhưng cùng lúc thì, nó đưa cho tôi một tia sáng hy vọng.
Trước khi tôi bắt đầu, tôi chỉnh lại tư thế ngồi. Ngực tôi hơi thư giãn được một chút, cho phép tôi có vừa đủ sức để mong muốn của bản thân—giọng của tôi—được phát ra. Cùng làm việc này nào !
“Shimamura ?”
“Đâyyyyy ?”
Thực sự đấy, có chuyện gì xảy ra lần trước vậy ? Vì tớ không thích cái việc đó cũng như tớ vẫn còn rất nhiều lo lắng và tớ cần cậu trả lời tớ và tớ biết tớ đã nói rất nhiều thứ khó chịu nhưng thỉnh thoảng cái thái độ thờ ơ này của cậu cũng gây rất nhiều khó chịu cho tớ đó vậy nên đừng dọa tớ như thế ! Cậu không biết tớ muốn hét lên và khóc to và bám vào cậu đến như nào đâu vì thực sự thì tớ cảm giác như mình lại sắp đổ gục xuống và khóc thút thít bất cứ lúc nào đây và tớ có quyền được phàn nàn và tớ cũng nghĩ là mình có quyền được biết thêm về cậu, vậy nên nói cho tớ đi, hay nói cách khác thì, cơ bản là, tóm gón là—
“Tớ đang nghĩ là mình có thể đi chơi đâu đó.”
Trong khi suy nghĩ của bản thân vẫn đang quay vòng vòng không ngừng ở trong đầu tôi, thì đây là kết quả cuối cùng. Tôi không hề có đủ trải nghiệm cuộc sống để có thể biết chắc chắn, nhưng nếu như tôi phải đoán thì, đó có lẽ là thứ gì đó tương tự như ngày xưa chúng ta thường mè nheo mẹ mình đưa bản thân đi chơi hay gì đó. Trong khi tôi chờ đợi câu trả lời của cậu ấy, tôi nắm chặt cái điện thoại. Phần còn lại của cơ thể tôi đang đổ mồ hôi như suối vậy.
“Được thôi, nghe tuyệt đấy.”
Trái ngược lại với tôi, giọng của Shimamura hoàn toàn bĩnh tĩnh và thản nhiên, đồng ý một cách nhanh chóng và sẵn sàng như chuyển động của cánh quạt điện vậy…Từ từ đã, gì cơ ?
Điều này quá dễ dàng, nó bắt đầu khiến cho thấy hơi hoảng sợ. Nó cảm giác gần như kiểu cuộc gọi ngày hôm trước của chúng tôi chưa từng tồn tại vậy…Và não tôi dừng lại.
“Hôm nay đi luôn hả, hay… ?”
“Huh ? Ừ…Err, thực ra, để ngày mai đi nhé !”
Tôi muốn gặp cậu ấy càng sớm càng tốt, nhưng nếu như tôi gặp cậu ấy trong tình trạng này, tôi có lẽ sẽ quá lo lắng và cuối cùng lại tự làm bẽ mặt bản thân thôi. Trong tâm trí của tôi, một giọng nói hỏi: “Không phải là mày đã tự làm thế quá nhiều lần rồi à ?” nhưng tôi mặc kệ nó.
“À, ngày mai. Cậu đã nghĩ xem chúng ta nên làm gì chưa ?”
“Đương nhiên rồi,” tôi trả lời, cầm lấy danh sách mùa hè lên. Cuối cũng cũng đã đến lúc mày tỏa sáng rồi đấy, anh bạn. “Đầu tiên, ờ, tớ muốn đi mua sắm…”
“Uh huh ?”
“Rồi đi đến bể bơi…”
“Uh huh…?”
“Sau đó qua đêm ở nhà cậu…nếu nó ổn.”
Và thế là tôi đọc cả cái danh sách, từ trên xuống dưới. Ack! tôi hơi phấn khích quá, tôi quên mất đoạn nắm tay nhau rồi! Thôi thì, có lẽ là nó sẽ tự xảy ra vào một lúc nào đó thôi. Tôi chỉ cần chắc chắn việc đó là được.
“Nghe có vẻ được đó, nhưng…nó gần như kiểu cậu đang đọc nó từ một tờ giấy chuẩn bị trước vậy…”
Một sự quan sát sắc sảo, vì tôi rõ ràng là vừa ngồi đọc to ra từ cái danh sách chuẩn bị trước của mình. Nhưng yên tâm đi, tôi vẫn đặt hết suy nghĩ của mình vào từng từ ngữ một.
“Tớ không ngại đến hồ bơi, nhưng cậu có chắc là muốn ở lại không ? Phòng trên tầng không có điều hòa đâu, vậy nên nó sẽ nóng lắm đấy.”
“Đừng lo, tớ sẽ ổn thôi ! Thực ra thì tớ thích nóng mà.”
Miệng tôi cứ tự chạy theo ý của nó. “Tớ thích nóng ?” Mày có chắc không hả não ?
“Thật ư ? Tớ nhớ cậu từng phàn nàn về nó hồi ở trên gác mái phòng thể chất mà…”
“Uhhh…ừ thì, tớ giờ đã trưởng thành hơn nhiều ngày xưa rồi ! Đã lớn lên rất nhiều trong năm vừa qua. Và sớm thôi cậu sẽ tự tận mắt chứng kiến ! Weh heh hoo hoo heh!” Tôi kết thúc bằng một tràng cười khó hiểu để đánh lạc hướng.
“Được rồi… Ừ thì, để mà nói, tớ có thể thấy là má cậu lúc nào cũng ửng hồng, vậy nên có lẽ là cậu có miễn nhiễm cái nóng một cách tự nhiên.”
Cậu ấy vừa nói cái quái gì vậy ? Mà cậu ấy nói cũng đúng. Tôi có thể đỏ mặt ngay lập tức, kể cả bây giờ.
Và thế là cậu ấy cho tôi quyền được ngủ lại qua đêm ở nhà cậu ấy. Nhìn vào danh sách cần làm của mình, tôi có thể thấy nhẹ nhõm vì biết được rằng ước mơ của tôi sắp được gặt hái thành quả. Nhưng tôi không thể trượt chân ở ngay ngoài cổng hoặc tôi sẽ không bao giờ có thể đi đến vạch đích—mà tuy vậy, theo một cách nào đó thì tôi có lẽ đã như thế rồi. Vậy mà bằng cách nào đó tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra theo hướng có lợi cho tôi.
Sau đó, chúng tôi chốt được địa điểm và thời gian gặp mặt, và tôi có thể thấy Shimamura đang dần hướng đến việc kết thúc cuộc gọi.
“Vậy thì, hẹn cậu ngày mai.”
“Yeah…Này, uh, Shimamura ?” Khi giọng cậu ấy dần rời xa, tôi cố bám víu lại chút ít.
“Hmmm ?” Giọng cậu ấy lại quay trở lại gần.
“Tớ rất vui vì mình đã có thể được nghe giọng cậu…và, ờ…được nói chuyện các thứ.” Tôi sợ hãi rằng việc này sẽ khiến cậu ấy lùi ra xa, nhưng tôi cảm giác rằng mình cần phải nói nó.
“Thật tốt khi nghe nó,” cậu ấy bật cười. Và như vậy, cậu ấy cúp máy. Cá nhân tôi thì, tôi luôn dở tệ trong việc dừng cuộc gọi lại, vậy nên tôi khá biết ơn điều đó…nhưng cùng lúc thì, sự thiếu vắng giọng nói của cậu ấy khiến tôi thấy buồn bã.
Trong một lúc tôi chỉ ngồi đó, với hai tay cứng đờ. Liệu điều này có nghĩa là cuộc gọi đã thành công không, hay là gì chứ ? Toàn bộ vấn đề đã được giải quyết một cách dễ dàng, và nó khiến tôi cảm giác khá là cụt hứng. Mặc kệ hết sự đau khổ của tôi, thì cuộc cãi vã đã được giải quyết một cách nhanh chóng, và tôi thậm chí còn chưa phải động một ngón tay nào.
Không phải là đáng ra sẽ phải có một người hành động để chữa lành những xung đột à ? Một lời xin lỗi hay gì đó ? Có vẻ như là cảnh quay đó đã bị xóa khỏi kịch bản rồi. Cậu ấy đã đổi chủ đề với một thái độ như thể đang nói chuyện thời tiết vậy, và cảm giác đó quá mỏng manh, nó khiến tôi thực sự không thể tin được điều đó. Tôi thực sự vừa giải quyết nó chỉ bằng một cuộc gọi điện ư ? Hơi mất bình tĩnh, tôi thử lắc điện thoại mình một chút.
“Mình có đang bỏ lỡ điều gì không…?”
Tôi chỉ là không cảm thấy thuyết phục. Một thứ gì đó cảm giác thật sai trái—như thể tôi vừa được điểm tối đa trong một bài kiểm tra mà tôi nộp giấy trắng vậy. Nhưng dù tôi có cố vắt óc ra để suy nghĩ như nào, thì tôi vẫn không thể đặt được ngón tay của mình lên vấn đề.
“...Oh…”
Tôi quên mất để hẹn cậu ấy đi chơi lễ hội với mình. Nhìn vào danh sách cần làm của mình, tôi liền thêm nó vào trong một dòng nhỏ ở gần cuối. Nhưng sự khó chịu vẫn còn đọng lại, vậy nên điều này rõ ràng vẫn chưa phải là gốc rễ của vấn đề.
Tuy vậy, tôi không có thời gian để ngồi lăn lộn và tiếp tục tự làm khổ sở bản thân như này. Tôi cần tập trung vào những thứ mà tôi biết chắc chắn…như thể là cái việc tôi sẽ đi bơi với Shimamura vào ngày mai. Theo lẽ đó, tôi sẽ cần phải đi mua một bộ đồ bơi.
Tôi bật dậy nhanh chóng đến mức, tí nữa là tôi quên mang ví rồi. Tôi có thể thấy năng lượng đang dần quay trở lại trong từng tế bào của cơ thể. Và cuối cùng thì tôi nhận ra: Shimamura đem lại sự sống cho tôi.
***
Tất cả mọi người đều thích quà tặng, phải không ? Quà tặng là một việc thường được dùng để khiến người khác thích bạn và khiến họ cảm thấy tốt.
Tuy nhiên…nó không thực sự có nghĩa là đây là một lựa chọn đúng. Với chỉ một chuyển động nhỏ ở trên vai, mùi hương cay nồng đó lan lên khắp mũi tôi.
Đó là hôm sau cuộc gọi điện thoại, và tôi đang đứng ở địa điểm gặp mặt—cổng của trung tâm thương mại—cầm theo một bó hoa. Sau khi đứng ngồi không yên một lúc, và đây là món quà mà tôi quyết định là phù hợp nhất. Chỉ nhìn nó thôi đã khiến cho tôi toát hết mồ hôi hột đằng sau lưng rồi.
Liệu tôi có hơi quá đà khi đem một bó hoa đầy màu sắc trong một buổi đi chơi với bạn không ? Câu trả lời, không hề chần chừ, là có. Khi tôi bình tĩnh và có thể suy nghĩ bình thường thì tôi mới nhận ra, nhưng khi cơn hoảng loạn ùa tới, tôi thường sẽ lao đi khắp mọi hướng mà không thể giải thích được. Trong một khoảnh khắc tôi lấy lí do rằng có lẽ tôi không thể mong đợi được những lựa chọn tốt từ tình trạng tinh thần đó, nhưng nó không hề lí giải cho việc tôi luôn luôn làm hỏng tất cả mọi thứ. Có vẻ như là suy nghĩ hợp lí không phải là điểm mạnh của tôi.
Bởi vì hiện tại đang là kì nghỉ hè, bãi đỗ xe đã hoàn toàn chật cứng, và tôi có thể thấy hàng đống xe đạp ở khắp nơi. Tôi nhìn từng gia đình và nhóm người ra vào khỏi tòa nhà trong khi tôi đứng đó với bó hoa. Có lẽ trông tôi như thể mình đang đợi ai đó nổi tiếng vậy. Cũng không sai lắm, tôi đoán vậy.
Trong khi cái áp lực của bó hoa bắt đầu xuất hiện, thì những nỗi lo khác bắt đầu bén rễ. Liệu Shimamura có tâm trạng tốt khi đến đây không ? Cậu ấy nghe khá là bình thường ở trên điện thoại, nhưng lỡ như mà…?
Sự không chắc chắn gặm vào trong tim tôi, dần kéo nó xuống. Liệu cậu ấy trở nên xấu tính và khó chịu thì sao ? Cái suy nghĩ đó khiến tôi phát hoảng. (bà hoàng overthinking luôn :v)
Đương nhiên, nếu như tôi thực sự có lỗi, thì tất cả những gì tôi cần làm là đưa ra một lời xin lỗi thật chân thành…nhưng lần này thì, nó cảm giác như là mọi chuyện không chỉ như vậy, như thể có một sự khác biệt to lớn giữa nhận thức và cách nhìn của chúng tôi vậy. Liệu có thực sự tồn tại một giải pháp cho nó ? Trong khi tôi nhìn về phía bãi đỗ xe và chờ đợi cậu ấy, tôi chỉ có thể cầu mong là cuộc cãi vã đã kết thúc.
Như những tòa đài phát sóng, những cái cây rải rác xung quanh đang phát lên bài ca của bọn ve sầu. Khi trời không có gió, thì chỉ có lũ bọ mới có thể vượt qua cái sức nóng oi bức này. Môi tôi gần như là khô sạch từ trong ra ngoài. Trong khi đó, Shimamura vẫn chưa tới đây…nhưng mà đương nhiên, đó là lỗi của tôi khi đến đây quá sớm(lần nữa) như là hậu quả của sự lo âu(như thường lệ).
Liệu tôi có thể tìm được hạnh phúc hôm nay không ?
Thời gian trôi qua, và tôi thậm chí còn không thể tận hưởng được mùi hương của những bông hoa. Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại; và vẫn còn tận một tiếng cho đến lúc gặp mặt. Nhưng ngay sau đó, tôi thấy ai đó đang vẫy tay về hướng mình. Khi tôi nhìn lên—và gần như giật bắn người lại.
Đó là Shimamura, mang theo một cái túi đi cùng với cái mà cậu ấy thường dùng. Và cậu ấy cũng đến sớm nữa ! Bây giờ là mấy giờ rồi ? À, đúng rồi. Ừ, cậu ấy đến sớm tận ba mươi phút ! Tại sao cậu ấy luôn luôn tìm được những cách mới mẻ để khiến tôi thấy xấu hổ chứ ?
Cậu ấy vẫn còn cách một đoạn xa nữa, nhưng ngay lúc mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cảm thấy bụng mình thắt lại và hai vai thì cứng đờ. Tôi đứng đó và đợi cậu ấy, quá căng thẳng để thậm chí là chớp mắt.
“Này !”
“...’Chào. ” Trái ngược với cái vẫy tay như mọi khi của cậu ấy, tôi hơi cúi đầu cứng nhắc. Hai vai tôi cảm tưởng như đã hoàn toàn đơ cứng tại chỗ rồi.
Trong khi cậu ấy tiến tới, cậu ấy chỉ bàn tay đang vẫy của mình tới hướng của bó hoa. “Cái đó để làm gì vậy ?”
“Huh ? À…c-chúng là cho cậu đó.”
Tôi đưa bó hoa cho cậu ấy. Cậu ấy trố mắt ra nhìn tôi trong khi đưa tay ra nhận bó hoa. Cậu ấy trông tuyệt vời hơn nhiều với bó hoa đấy hơn là một đứa ngốc như tôi. Đúng vậy… Trông cậu ấy thật tuyệt, tôi tự nhẩm như vậy trong khi ngắm nhìn cậu ấy.
“...Nhưng mà nó để làm gì vậy ?”
Đừng hỏi tớ. Tất cả những gì tớ biết là tớ trả tiền mua nó, và giờ thì nó ở đây.
“Tớ có làm gì đáng để ăn mừng gần đây à ? Đạt tới 2000 cú đánh trong bóng chày ? Không…Chạy thoát thành công khỏi SS Espoir (chắc là game)? Không phải…Hmmm…
”
“Tớ…tớ nghĩ nó có thể đại loại như là…biểu tượng cho tình bạn đã được phục hồi ?”
Cuối cùng, tôi cũng tìm được một lí do nghe tạm được. Nhưng ở phía bên kia của vườn hoa thì, Shimamura nghiêng đầu khó hiểu. “Ý cậu là sao, tình bạn được phục hồi ?”
“Cái gì cơ ?”
Phản ứng này không phải là cái mà tôi đang mong đợi, và tôi có thể cảm thấy bản thân đang lúng túng. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra từ khắp cơ thể tôi. Cậu ấy không có giận tôi hả, phải không ?! Tôi nuốt nước bọt và chờ đợi.
“Oh!” Sau thoáng chốc, cậu ấy dường như có vẻ nhớ ra. Và cậu ấy nhìn về phía tôi cùng một nụ cười gượng gạo. “Yeahhhh…Tớ đoán là chúng ta cũng đại loại có cãi nhau nhỉ ?”
Có vẻ như là cậu ấy không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho đến vừa rồi. Nhưng trước khi tôi có thể dừng lại để phân tích những lợi ích và điểm hại của điều này—
“Thôi thì coi như là chúng ta làm hòa rồi,” cậu ấy tiếp tục, nâng bó hoa lên.
“Uh…đúng vậy,” Tôi gật đầu, không chắc xem mình phải nói gì.
Nó diễn ra chỉ trong một nốt nhạc—như thể việc bạn ăn salad cho bữa trưa vậy. Bạn có thể nghĩ là nó thật sảng khoái, nhưng thay vào đó thì nó chỉ vô vị và không thiếu thốn thôi.
“Tớ nghĩ là đây là lần đầu tiên có ai đó tặng hoa cho tớ đấy…”
“Chờ đã, thật ư ?”
“Ừ thì, cậu không thực sự bao giờ có một cơ hội khi cả đời cậu chỉ sống kiểu này, phải không ?”
Cũng đúng. Tôi khá chắc là tôi cũng chưa bao giờ được nhận hoa trong đời. Nhưng mắt tôi bắt đầu bừng sáng những tia lửa khi tôi nhận ra một điều. Đây là lần đầu của cậu ấy!
“Khi tớ rời khỏi câu lạc bộ bóng chày hồi sơ trung, họ chỉ cho tớ kiểu, một lon nước ngọt là cùng.” Trong khi cậu ấy nói, cậu ấy nhẹ nhàng vỗ lên bó hoa.
“Oh, vậy à…”“Từ từ, sao cậu lại toát hết mồ hôi vậy ? Đáng ra cậu có thể đợi ở trong cho mát mà, đồ ngốc này.”
Cậu ấy lấy ra một cái khăn tay và nhẹ nhàng đưa nó cho tôi. Tôi cầm lấy nó, và rồi…
“Shi…”
“...mamura ? Tớ đây. Có chuyện gì ?”
Lạy chúa, cậu ấy hoàn toàn nhìn thấu tôi! Cậu ấy biết chính xác những gì tôi định nói! “Tớ chỉ…muốn được gặp cậu càng sớm càng tốt.”
Trong khi tôi nói, tôi có thể cảm thấy đôi tai của mình đang nóng bừng lên. Nói thật thì, tôi mới ngạc nhiên khi biết rằng cơ thể tôi vẫn còn chưa đạt được nhiệt độ tối đa của nó. Tôi ngẩng đầu lên, cố liếc để xem phản ứng của cậu ấy.
“Ý cậu là sao, càng sớm càng tốt ? Cửa ra vào không phải là ở, kiểu, ngay đằng—”
“Như thế vẫn quá xa!” Tôi xen vào, vai tôi nâng lên gần sát đôi tai. “Tớ muốn được…”
Gần nhất có thể. Những từ ngữ cứ xoay vòng trong đầu tôi, nhưng tôi không tài nào có thể nói chúng ra. Môi tôi cứ mấp máy trong vô vọng. Nhưng trong khi tôi đứng đó và gần như không thể nhìn vào mắt cậu ấy, Shimamura nhẹ nhàng rướn tới và nhìn vào mặt tôi. Sau đó, trước cả khi tôi kịp phản ứng, cậu ấy cầm lấy cái khăn tay từ tôi và bắt đầu lau trán cho tôi.
Tôi quá bất ngờ, tôi nhìn chằm chằm lại như một con ngốc, há hốc miệng ra. Trong khi đó, cậu ấy đã tiến tới phần cổ của tôi. Ánh nhìn của tôi lung lay như đôi môi của mình. Dựa vào tình thế hiện tại và vẻ ngoài nhợt nhạt của tôi, cậu ấy có lẽ là đang lo lắng tôi sẽ bị sốc nhiệt.
“Vậy thì, uh…hôm nay c-cậu đến khá sớm nhỉ!” Tôi lắp bắp, cố tình bỏ qua việc tôi còn đến sớm hơn rất rất nhiều.
“Yeah, ‘vì tớ đoán rằng cậu sẽ còn đến sớm hơn nữa,” cậu ấy đáp lại.
Một lần nữa, cậu ấy lại hoàn toàn đoán được hành động của tôi một cách chính xác. Nhưng nó không thực sự cảm giác như cậu ấy hiểu rõ tôi; cậu ấy mới chỉ đang lướt qua trên bề mặt. Vậy nên tôi không thực sự cảm thấy quá vui—chỉ, kiểu, vui trung bình.
“Giờ thì cậu đã lau người xong rồi.”
“Oh…uh…t-t-tuyệt…”
Tôi đang quá ngại ngùng, nó khiến tôi nghe như kiểu con gà đang cục tác vậy. Tôi nhanh chóng tiến tới bên cạnh cậu ấy; Đây là tất cả gì cậu ấy cần để biết tôi muốn gì, và cậu ấy đưa tay phải ra. “Đây.”
Trời, tôi thực sự chưa tiến được một bước nào, phải không ? Trong khi não tôi đang bị đun sôi, tôi nắm lấy tay cậu ấy, và cảm xúc của tôi xáo trộn ở bên trong lồng ngực khi tôi tự nhẩm với bản thân: Đây là sự tiếp xúc cơ thể đầu tiên với cậu ấy sau bao nhiêu ngày chờ đợi.
“Ước gì em gái tớ cũng cư xử như cậu nhỉ.”
“Cái gì ?”
“Không có gì.”
Trong khi nắm lấy tay tôi, cậu ấy tiếp tục đi về phía trước. Và với bó hoa ôm chặt trong lồng ngực, cậu ấy gần như là định nghĩa của từ xinh đẹp luôn. Lạ lùng là, tôi gần như không thể rời mắt khỏi cậu ấy.
“...Nhưng mà thật đấy, cái này để làm gì vậy ? ” Cậu ấy lặp lại sau khi nhìn xuống những bông hoa đang loạt xoạt ở bên dưới. Sau đó tôi có thể thấy cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng và nó khiến tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Tay còn lại của tôi nắm chặt lại ăn mừng, giữ lấy cái danh sách việc cần làm vô hình ở trong tim tôi.
***
Trước khi đi mua sắm, chúng tôi đã quyết định là quay về nhà Shimamura một chút. Cậu ấy nói rằng cậu ấy muốn tưới nước cho những bông hoa trước khi chúng héo.
“Ý tớ là, chúng rất đẹp…Vậy nên sẽ thật phí phạm nếu chúng chết. Việc đó, và thực ra cũng khá là khó để mang chúng đi khắp nơi.”
“Oh…”
“Đừng lo. Chúng ta có nhiều thời gian mà.”
Cậu ấy mỉm cười như thể đọc thấu tâm trí tôi, và đôi môi tôi mở ra trong ngạc nhiên. Cậu ấy cười với tôi! Một cảm giác ấm áp ngập tràn trong lồng ngực, vượt qua cả cái nóng của nắng hè. Thật là kì lạ khi cơ thể con người lại có thể cảm thấy cả ”ấm áp” và “nóng nực” cùng một lúc, nhưng tôi đoán nó chỉ là một trong những bí ẩn to lớn của cuộc sống.
Shimamura ngồi lên phía đằng sau xe đạp tôi, và chúng tôi khởi hành về nhà cậu ấy. Trong chuyến đi, mồ hôi của tôi dần chuyển về một thứ gì đó thật mát mẻ và sảng khoái.
“Oh, đã về rồi à ?”
Mẹ của Shimamura chào hỏi chúng tôi trong khi đang ngồi đánh giày ở phía cửa. Déjà vu. Tôi nhẹ nhàng cúi chào, và sau đó theo sau Shimamura vào trong.
“Ồ, xin chào. Vào trong đi !”
“Bọn con chuẩn bị đi rồi. Con chỉ ghé qua để bỏ lại bó hoa thôi.”
“Hoa ? Từ ai ?”
Shimamura hất cằm về phía của tôi. Sau đó mẹ cậu ấy nhìn tôi, và tôi cảm thấy một mong muốn bỏ chạy ngay lập tức.
“Hôm nay không phải là sinh nhật con, phải không ?”
“Thực ra là, đúng rồi đó! Mẹ có quà cho con không ?”
Shimamura giơ bàn tay ra một cách tinh nghịch; Mẹ Shimamura tiến tới và cắn vào ngón tay con gái mình.
“Aaaagh!” Shimamura nhanh chóng thu tay lại.
Bác ấy sau đó bật cười và cúi xuống rồi nhanh chóng rời đi. Bác ấy thật kì lạ đến mức, tôi phải mặc định là bác ấy sẽ luôn làm những thứ như này. Tôi nhìn về Shimamura, người đang gãi đầu một cách ngại ngùng.
“Ờ thì,uh… cậu và mẹ cậu khá thân nhau nhỉ ?”
“Hả ? Cậu nghĩ vậy ư ? Vì tớ cảm giác như nó hoàn toàn trái ngược lại vậy,” cậu ấy phản đối bằng một giọng chắc chắn.
Sau đó mẹ Shimamura đi lại vào trong phòng. Bác ấy không còn cầm cái chổi hót rác nữa; mà giờ đây là một cái bình hoa màu xanh.
“Cầm lấy cái bình này. Mẹ cho nước vào trong đấy rồi đó.”
“Vâng, con thấy rồi…Con cảm ơn.” Shimamura cầm lấy cái bình và đặt nó ở trên giá sách cạnh cửa. “À phải rồi, hôm nay Adachi sẽ ngủ lại nhà mình nhé.”
“Thật vậy à ?” Mẹ Shimamura nhìn vào tôi, hơi cúi đầu xuống và mỉm cười. “Định giúp Hougetsu làm bài tập hay gì ư ?”
“Huh…?” Vậy à ? Như một đứa hèn nhát, tôi nhìn sang Shimamura tìm kiếm sự trợ giúp. Tôi có cảm giác như mẹ cậu ấy đang có một sự hiểu lầm to lớn về tình bạn của chúng tôi.
“Để cho mẹ biết thì, dạo này con là một học sinh rất chăm ngoan đấy,” cậu ấy hờn dỗi.
“Ha! Đúng là trẻ con mà!” mẹ cậu ấy bật cười trong khi rời khỏi phòng.
Có vẻ khó chịu, Shimamura cởi bó hoa ra và bắt đầu cắm chúng vào trong chiếc lọ. Giờ khi mà mẹ cậu ấy đã đi rồi, tôi cảm thấy thật…ấn tượng. Chỉ có một người mẹ mới có thể khơi lên một phản ứng trẻ con đến vậy từ con gái mình.
Đối với mẹ cậu ấy, Shimamura chỉ như một đứa trẻ; đối với em gái cậu ấy thì, Shimamura là một người chị lớn. Vậy thì cậu ấy là gì với tôi ?
“Thôi kệ đi. Đợi tớ một tí nhé.”
“Okay.”
Tôi đứng ở bên cạnh và xem cậu ấy cắm từng nhành hoa vào trong lọ. Sau một lúc, tôi liếc nhìn về phía cuối hành lang về hướng của cặp mắt đang nhìn tôi. Đó là em gái của Shimamura, đang lén nhìn chúng tôi từ đằng cuối hành lang.
Cái ánh nhìn kém thân thiện của em ấy làm tôi hơi ngại ngùng. Em ấy gợi cho tôi về một loại vật bé nhỏ ở vùng thảo nguyên lén nhìn từ trong bóng tối. Hình như mình từng thấy con này ở đâu rồi…? À, phải rồi. Ở trong gương.
Ở đằng sau Shimamura Bé, có một mái đầu màu xanh xuất hiện, những hạt lấp lánh nhẹ nhàng bay xung quanh con bé.
“Dừng lại, Yachi! Cậu sẽ gây quá nhiều sự chú ý mất!”
Shimamura Bé đẩy con bé tóc xanh đi mất, nhưng con bé cũng chống trả ác liệt. Chúng cứ đẩy nhau qua lại, đứa này bấu lấy má đứa kia…Chắc là một loại trò chơi nào đấy, tôi đoán thế.
“Bạn thân nhất của em gái tớ thực sự là một đứa kì quặc,” Shimamura giải thích, nhìn hai đứa nhóc đùa nghịch trong khi tiếp tục việc của mình. Ánh nhìn của cậu ấy lang thang cho đến khi dừng lại ở tôi. Cậu ấy nhìn vào tôi một lúc, sau đó tiếp tục bằng một cái giọng hiển nhiên. “Mà tớ đoán là của tớ cũng không khác lắm.”
Và như vậy, cậu ấy lại quay trở về với đống hoa. Một khắc sau đó, tôi mới nhận ra ý của cậu ấy là gì. Cái gì cơ?! Mắt tôi mở to hết cỡ. Đối với cậu ấy, tôi là một đứa kì quặc ? Không bình thường ? Ừ thì, được rồi, tôi đoán là tôi cũng có thể hiểu được…nhưng mà chắc chắn là tôi không thể nào kì quặc được như con bé TÓC XANH!
Quá đỗi sốc, tôi nhìn vào con bé vừa được nhắc tới. Nó đang cọ má với Shimamura Bé, và Shimamura Bé dường như có vẻ khá vui vì việc đó, vì con bé đang mỉm cười và đỏ mặt. Ban đầu tôi khá ấn tượng vì việc chúng có thể chịu được cái nóng này, nhưng tôi nhận ra là nếu như tôi có bao giờ được cọ má với Shimamura, tôi sẽ làm nó ngay lập tức, bất kể thời tiết có như nào…Từ từ, cái gì ? Sao đột nhiên não tôi lại chuyển sang cái chủ đề này? Tôi đang ở đâu ấy nhỉ ?
“Đó, đã hoàn tất. Cảm ơn vì bó hoa nhé, Adachi.” Shimamura bảo tôi trong khi gấp lại giấy gói một cách gọn gàng. Nói thật thì, tôi đang ở trên chín tầng mây, nhưng mà tôi phải cố tỏ ra bình thường.
“Ờ, được mà, yeah, không có gì đâu. Nó bình thường mà. Tớ mừng là cậu thích chúng.” Lần này tôi đã làm khá tốt trong việc giữ cho bản thân bình tĩnh.
“Vậy cậu muốn giờ chúng ta đi mua sắm trước hả ?”
“À, ừ, đúng vậy. Hoặc chúng ta có thể làm nó sau và đi bơi trước, nếu cậu muốn.” Tôi nâng cái túi có đồ bơi của mình lên trên tầm mắt. Cậu ấy vòng qua để nhìn vào mặt tôi.
“Cậu là một người thích bơi hả ? Trông cậu có vẻ như là một người khá cụ thể trong sở thích của bản thân.”
“Hả ? Ừ thì, ý tớ là, trời khá là nóng, và tớ thích kiểu…mát mẻ…?” Tôi vẫy tay cho qua. Không, tôi không thực sự muốn nhìn cậu ấy mặc đồ bơi đến mức đó đâu. Nhưng một cách thần kì, tôi đã bằng cách nào đó ngăn được bản thân không nói phần đó ra.
“Nhưng cậu luôn báo ốm trong mọi tiết bơi ở trường mà…”
“...Ừ thì, ở trường rất khác.” Vì cậu đi bơi với tớ mới thực sự là phần có ý nghĩa.
Trong khi chúng tôi nói chuyện, cậu ấy mở cửa và đi vào trong nắng hè.
“Vậy thì…” cậu ấy nheo mắt lại trước ánh nắng. “Cùng đến hồ bơi trước đi.
“Được thôi.” Trong tâm trí mình, tôi tự thêm một sao vàng vào trong cái danh sách việc cần làm tàng hình.
“Mình đi đến hồ bơi nào đây ?”
“Uhhh…cậu có thích cái nào không ?” Tôi đã nghiên cứu hết từ trước rồi, nhưng tôi vẫn muốn xem xét ý kiến của cậu ấy đã.
“Tớ sẽ không thực sự nói là mình thích, nhưng tớ biết có một cái là trong nhà…À, nhưng mà…” Vì vài lí do nào đó, cậu ấy nhìn vào tôi và nheo mày. “Có lẽ là chúng ta không nên tới đó. Có lẽ là không. Hay là có nhỉ ?”
Tôi không hiểu cậu ấy đang nói về gì cả, và tôi đang hơi cảm thấy báo động. “Tớ ổn với bất cứ nơi nào, miễn là chúng ta đi cùng nhau.”
“Ừ thì, tớ biết, nhưng mà…hmmm…Thôi thì, tớ đoán là sẽ ổn thôi. Nó khác gần và cũng rẻ nữa,” cậu ấy tự gật đầu với bản thân. “Và cậu ổn với bất kì đâu, phải không ?” cậu ấy nói thêm, lặp lại giọng tôi một cách tinh nghịch. Tôi thực sự muốn biết vì sao cậu ấy lại nghĩ là chúng tôi không nên đi, nhưng giờ đây môi cậu ấy đã bị khóa bằng một nụ cười thích thú rồi. Đáng sợ thật.
Và thế là chúng tôi quyết định sẽ đi theo đề xuất Shimamura. Một lần nữa, cậu ấy lại ngồi lên trên lưng xe đạp của chúng tôi. Cảm thấy thật thích thú khi có sức nặng của cậu ấy đè lên trên vai mình, tôi bắt đầu đạp xe.
Chúng tôi lướt đi trong bình yên ở dưới cái nắng hè, chỉ tôi và Shimamura. Nếu chỉ liếc qua, nó cảm giác như mọi thứ đều đã quay lại bình thường. Nhưng tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi trong đầu. Ví dụ như: Cậu ấy đã đi cùng với ai vào hôm đó ?
…Nhưng khi nghĩ lại, dù theo cách nào đi nữa, tất cả câu hỏi của tôi đều quay trở lại câu hỏi đó. Tôi cần cậu ấy thật lòng với tôi. Và tôi cần sự thật, bất kể xem nó có như nào đi chăng nữa, để tôi có thể đưa ra những quyết định chính xác hơn về những gì mình sẽ làm trong tương lai.
Nhưng nếu như tôi quá xúc động và bắt đầu ép cậu ấy, thì cậu ấy có thể sẽ lại đẩy tôi ra, và đến lúc đấy thì có lẽ là tôi sẽ không bao giờ tìm được ra câu trả lời. Chúng tôi vẫn chưa tạo được nên một nền tảng vững chắc. Chúng tôi như kiểu…Tôi không biết nữa…như hai chiếc lá trôi nổi trên dòng sông vậy. Chúng tôi vẫn còn đang ở cùng nhau mới đây thôi, nhưng một cách tình cờ, chỉ một gợn gió nhỏ nhất hay một chút thay đổi dòng chảy cũng đủ để chia cắt chúng tôi. Sự tồn tại của mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn còn rất xa mới có thể trở nên an tâm được.
Đó có lẽ là lí do vì sao tôi lại cảm thấy bị thu hút nhiều đến vậy về cánh tay của cậu ấy được đặt lên vai của tôi. Nó là một chút sức hút nhẹ nhàng để giữ cho chúng tôi được kết nối.
***
Theo chỉ đường của Shimamura, chúng tôi đã tới được phòng gym, một nơi với một biển hiệu màu xanh chắc đang chào đón chúng tôi ở ngoài cửa. Tất cả các chỗ đỗ xe đã kín rồi, kể cả những chỗ ở đối diện bên đường. Những tia nắng phản chiếu từ những chiếc xe, khiến cho tôi bị lóa mắt từ mọi chỗ.
“Mẹ có thẻ thành viên ở đây.”
“Ồ, tuyệt.”
Trong khi cậu ấy lấy cái túi ra từ trong giỏ, cậu ấy đơ lại trong thoáng chốc, rồi nhìn lại tôi. “Ý tớ là, mẹ tớ.”
Tại sao cậu ấy lại nghĩ rằng cậu ấy cần phải làm rõ việc đó ? Ánh nhìn của tôi lảng đi trong bối rối.
“Được rồi, đi thôi!” cậu ấy tiếp tục với một nụ cười. Cái cảnh tượng đó là đủ để cho mạch máu của tôi đập trong sợ hãi và thích thú, và tôi lúc đó đã đang toát mồ hôi như suối.
Theo như Shimamura, mẹ cậu ấy có thẻ thành viên ở đây và nó giúp cho bác ấy có thể mua được vé giảm giá hồ bơi, thứ sau đó đã được đưa lại cho con gái. Hệ thống ở đây đã chắc chắn rằng hồ bơi sẽ không bao giờ quá chật chội, và tôi có thể hiểu được lí do vì sao cậu ấy lại thích điều đó. Vào thời điểm này trong năm, trong cái nóng này, chắc chắn là sẽ có cả một đống người cảm thấy thích thú trong việc đi bơi trong nhà. Và cái hồ bơi này bắt đầu cảm thấy như là một lựa chọn đúng đắn.
Trong khi chúng tôi đi qua quầy tiếp tân, Shimamura dẫn tôi đi về phía bên phải, tới phòng thay đồ. Ở phía sau những cửa kính, tôi có thể thấy hồ bơi—không có ánh điện, hơi tờ mờ tối, với một vài người lớn tuổi đang bơi trong đó. Có kha khá người đang tập thể dục dưới nước ở đằng xa, tất cả họ đều tầm khoảng năm mươi hoặc lớn hơn. Nhưng giờ khi tôi nghĩ về nó thì, đây là một ngày trong tuần của kì nghỉ hè, vậy nên có lẽ là những người trong nhóm tuổi nhỏ hơn đang đi làm việc hành chính rồi. Có thể họ sẽ xuất hiện vào chiều tối muộn.
“Có cả phòng xông hơi ở bên trong đấy, nhưng tớ không nghĩ là cái vé hồ bơi của chúng ta sẽ cho phép chúng ta sử dụng chúng.”
Nó cũng không làm cho tôi hứng thú lắm, vậy nên tôi chỉ gật đầu. Tin tôi đi, nó đã cảm giác như một cái lò xông hơi ở ngoài rồi. Sau đó Shimamura dừng lại ở trước một cái máy bán hàng tự động, và tôi tưởng có lẽ cậu ấy sẽ mua một thứ gì đó—
“Có phòng xông hơi, nhưng chúng ta không thể dùng nó.”
Sao hôm nay cậu ấy cứ lặp lại mọi thứ vậy ? Tôi thề là cậu ấy đang hành xử kì lạ hơn 20% so với ngày thường.
Sau đó chúng tôi đi vào phòng thay đồ, và tôi nhìn vào trong những tủ khóa, một cái sự thật không thể thay đổi đang dần xuất hiện trong đầu tôi, dần dần trở nên lớn hơn trong tâm trí sau mỗi bước đi của tôi:
Shimamura và tôi chuẩn bị cởi quần áo ở trong cùng một phòng.
Không có gì khác thường về điều đó cảm vậy mà cái ý nghĩ đấy cứ lởn vởn ở trong tâm trí tôi. Ý tôi là, rõ ràng là tôi không hề có hứng thú với cơ thể trần trụi của cậu ấy—Tôi không phải loại con gái như vậy. Nhưng vì vài lí do nào đó, có một sự xấu hổ nào đó mà tôi không thể nào bỏ mặc được. Chính xác thì thứ gì đang khiến cho tôi cảm thấy lúng túng như này ?
Chìa khóa chúng tôi chỉ cách nhau một số, và tủ đựng đồ thì gần như là ngay bên cạnh nhau. Sẽ không có chỗ nào để trốn cả. Trốn gì á? Trốn khỏi nhau. Cơ mà, trốn GÌ ?! Tay tôi run lên trong khi cố gắng cho chìa vào ổ khóa.
Ở dưới khóe mắt của mình, tôi thấy Shimamura đặt túi sách xuống. Tôi bị làm sao thế này ? Nếu như tôi đi theo cái cơn hoảng loạn này về nguồn gốc của nó, thì tôi sẽ tìm thấy gì ở đó ? Tôi cố định hình lại cái cảm giác hoảng loạn này của tôi thành một câu hỏi triết lí, nhưng mà có vẻ nó không có tác dụng, vì tim tôi vẫn còn đang đập thình thịch.
Sau đó Shimamura cởi quần áo ra…để lộ bộ đồ bơi ở ngay bên dưới. tns: cay :))
“...”
Nó là bộ đồ bơi của trường. Có vẻ như là cậu ấy đã mặc nó ở dưới từ đầu. Trong khi cậu ấy đội cái mũ bơi lên, cậu ấy nhìn vào tôi. “Có chuyện gì à ?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu trong khi vô tình quên mất đính chính xem mình đang nghĩ đến gì.
“À, tớ biết rồi. Tớ đoán rằng cậu nghĩ rằng cái bộ đồ bơi này khiến tớ trông như một đứa trẻ chứ gì,” cậu ấy mỉm cười trong khi chỉnh lại bộ đồ bơi.
“Không, Tớ…Được rồi, có lẽ là một chút.” Được rồi, chúng ta sẽ dùng tạm lí do này.
“Ừ thì, cậu nói không sai! Ha ha ha!” Cậu ấy đảo mặt đi như một cách để thể hiện sự ngại ngùng hiếm có. “Nó chỉ là tiện hơn khi mặc nó dưới quần áo bình thường, vậy nên nó thành thói quen của tớ.”
“Ha ha ha…” Ha…ha…
Nói thật thì, tôi không nghĩ rằng cậu ấy lại mặc đồ bơi của trường. Nếu như tôi đoán được, thì tôi cũng đã mặc cái của tôi rồi.
Cậu ấy đeo chiếc kính bơi lên trên đầu rồi kiên nhẫn đợi tôi, khoanh hai tay lại. Từ từ…Cậu ấy định đứng đấy và nhìn tôi à?! Giờ tôi đang thấy xấu hổ theo một nghĩa khác hẳn. Cởi đồ…ngay trước mặt…Shimamura… Não tôi đang vấp phải từng từ một trong khi một làn khói xuất hiện làm lu mờ suy nghĩ của tôi.
Tôi cứng đờ lại, bấu vào quần áo của mình. Tôi còn ngại cái gì chứ? Nó ổn mà! Thoải mái đi! Tôi hét lên với bản thân, dùng cái đà đó để cởi đồ còn mỗi đồ lót. Đến lúc đó thì, tôi có thể cảm nhận bản thân đột ngột phanh gấp, tôi có thể thấy những tia lửa phóng ra từ dưới ray tàu. Não tôi giờ đang hoạt động hết công suất.
“Hmm…”
Giọng của Shimamura làm cho tôi giật mình. Tôi không biết cậu ấy đang phản ứng với cái gì, vậy nên tôi mặc kệ nó và cởi đồ lót của mình xuống. Sau đó tôi lôi bộ đồ bơi ra khỏi túi. Đáng nhẽ tôi nên lấy nó ra từ trước chứ! Sự thiếu suy nghĩ của bản thân đang khiến cho tôi cảm thấy chóng mặt.
“Oh, ho…”
Thực sự đấy, cậu ấy đang nghĩ gì vậy ? Não tôi hoàn toàn trở nên trắng xóa trong khi tôi mặc bộ đồ bơi lên.
“Ooh…”
Mọi sự căng thẳng trong cơ thể giờ đây tập trung hết ở đầu tôi, và nó cảm giác như sắp nổ tung vậy. Không thể mặc kệ cậu ấy thêm được nữa, tôi can đảm quay về phía cậu ấy.
Shimamura đang đứng trước cái quạt điện. Mỗi khi cánh quạt quay sang, cậu ấy lại quay sang theo nó.
Tôi vùi mặt vào trong bàn tay. Nhiều lúc tớ không thể hiểu được cậu, Shimamura! Thực sự thì, cậu ấy đang bắt đầu gợi nhắc cho tôi về Nagafuji.
“Oh, cậu đã thay đồ xong chưa ?”
“...Yeah…”
“Ơ, này, cậu không mặc đồ bơi của trường.”
“...Yeah…”
Dựa trên những gì tôi đã được chứng kiến về hồ bơi ở đây, có lẽ là tôi thật kì lạ khi tốn công đi mua hẳn một bộ đồ bơi mới toanh. May mắn cho tôi, tôi đã chọn một bộ một mảnh mà cũng đại khái trùng màu với của Shimamura, vậy nên có lẽ là tôi sẽ không quá nổi bật.
Cậu ấy cúi xuống đế ngó xuống bộ đồ của tôi. “Dễ thương,” cậu ấy nói vậy bằng một giọng vui vẻ.
Ý cậu ấy là tôi hay là bộ đồ bơi ? Tôi rất muốn hỏi, nhưng tôi có cảm giác cậu ấy sẽ trả lời bằng một thứ gì đó đại loại kiểu “Tớ không biết,” để trêu đùa tôi. Nhưng mà dù sao thì, tôi đoán rằng nó cũng không hại gì khi nhận lấy lời khen đó.Liếc. Trái lại với những gì tôi mong đợi, làn sương khử trùng tràn vào dưới chân tôi lại ấm một cách ngạc nhiên. Tôi có thể thấy được mấy cái vòi hoa sen ở trên trần nhà, nhưng không hề có nước chảy ra từ chúng. Thay vào đó, một mùi hương phả ra từ phía cửa, tràn ngập vào khoang mũi của tôi. Đã từ rất lâu rồi tôi mới đến một bể bơi công cộng, nó tốn của tôi một lúc để nhận ra mùi hương của clo. Liếc.
Sao đó chúng tôi đi đến khu hồ bơi. Mũi tôi nhanh chóng thích ứng với mùi hương, và không lâu sau đó, tôi dừng để ý đến nó luôn.
Toàn bộ hồ bơi được chia thành sáu làn, nhưng chúng tôi chỉ được phép sử dụng Làn 6 ở ngay bên cạnh cửa; phần còn lại đều có những người lớn đang lặng lẽ bơi ở đó một mình. Có vẻ như đây không phải là một nơi để hò hét và chơi đùa. Cũng không hẳn như là tôi và Shimamura sẽ chơi đùa với nhau như vậy. Liếc.
Có một số người đang tập thể dục ở dưới nước nhìn về phía chúng tôi. Họ có lẽ là không ngờ được rằng sẽ có học sinh đến đây. Nhưng sự chú ý có vẻ không làm phiền đến Shimamura; có lẽ là cậu ấy đã quen với nó rồi. Tuy vậy, tôi để ý thấy cậu ấy đang nhìn về phía bên kia căn phòng.
“Đang tìm ai hả ?” Cô gái từ hồi lễ hội, chẳng hạn ? Não tôi ngay lập tức nhảy tới kết luận, và bụng tôi bắt đầu cồn cào. Liếc.
“Hả ? Mmmmm… Ha ha ha ha…” cậu ấy gãi má trong khi cười lảng tránh đi mất. Liếc.
“...Huh ?”
Ngay lúc đó, tôi nhận ra được sự chuyển động liên tục của mắt mình và bắt đầu tập trung vào bản thân. Cậu ấy bước vài bước—liếc. Tôi đi ngay sau cậu ấy với một tốc độ chậm hơn—liếc.
Máu bắt đầu dồn lên não của tôi. Giả thuyết của tôi đã đúng: mắt tôi đang dán vào mông của Shimamura.
Cũng không hẳn là tôi đang nhìn chằm chằm vào nó như một đứa biến thái, nhưng…vì vài lí do, mà tôi cứ thỉnh thoảng lại liếc nó một cái. Ngay sau đó, má tôi bắt đầu nóng lên như thể đốt lửa vậy. Màu da trên mặt tôi như thể được bật lên bởi một cái đèn sưởi, và mạch máu tôi thì đang chảy thậm chí còn căng thẳng hơn cả bờ biển bão tố.
Vì vài lí do nào đó mà tôi đặc biệt chú tâm đến phần ranh giới giữa da cậu ấy và phần vải. Vì sao ? Có người sẽ cho rằng tôi sẽ hiểu được hành vi của bản thân, vậy mà tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Cả gương mặt tôi đang đỏ ửng như ai đó vừa mới đổ xăng ra và châm lửa vậy, và tôi có thể cảm nhận được mồ hôi bắt đầu hình thành trên người.
Mình cần phải bình tĩnh lại, càng nhanh càng tốt. Tôi nhìn về phía hồ bơi bên cạnh chúng tôi, sau đó cúi người và quăng bản thân xuống, băng qua mặt nước mỏng manh. Khi tôi chạm xuống đáy, tôi nhìn lại về phía trên. Tôi đang không đeo kính bơi, vậy nên tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị mờ bởi đống clo, nhưng tôi có thể thấy được mặt nước trên đầu tôi như thể một cái trần thứ hai vậy. Tôi quyết định nhìn chằm chằm về phía mặt nước cho đến khi tôi bình tĩnh lại.
Thổi ra một đống bong bóng, tôi chậm rãi chìm xuống. Ngay lúc đó, một thứ gì đó ập xuống vào mặt nước, Đó là Shimamura, đang đeo kính bơi và thổi bong bóng như tôi. Cậu ấy duỗi hết tay chân và chìm xuống bên cạnh tôi. Sau đó cậu ấy rướn người về phía trước, và tôi có thể thấy được cái đường kẻ giữa đồ bơi và ngực bên.[note55162] Và cứ như vậy, tôi hoàn toàn đứng hình.
Ugh, tại sao tôi lại như này cơ chứ ?! Sặc nước, tôi mất quá nhiều không khí và phải nhanh chóng quay trở lại mặt nước. Trong khi tôi sặc họ, Shimamura theo sau tôi.
“Wow, có vẻ như cậu đã đang vui vẻ luôn rồi!”
“Uh, yeah, được thôi,” tôi đáp lại, ép ra một nụ cười trong khi nước chảy ra từ bên trong mũi tôi. Khi nghĩ lại, có lẽ là nó không thực sự an toàn để cho tôi đến hồ bơi với Shimamura. Dễ dàng thấy rằng tôi sẽ nhanh chóng đầu hàng trước sự cám dỗ.
Khi tôi đã lấy lại được nhịp thở của bản thân, tôi lau mặt với bàn tay mình. Cuối cùng thì, tôi cũng đã cảm nhận được sự mát lạnh của mặt nước. Giờ khi mà tôi đang ở dưới hồ bơi như này, mắt tôi quyết định bước đi đầu tiên, bơi xung quanh căn phòng. Sau đó thì sao ? Tôi không có ý định lặng lẽ bơi vài vòng như những người ở mấy làn khác.
“Cảm thấy thích mà, phải không ? Tớ thích nó.”
Có vẻ như Shimamura chỉ quan tâm về việc đánh tan cái nóng. Cậu ấy đang chìm xuống gần như cả người, nổi lềnh bềnh xung quanh như con cá sấu, và trông nó khá dễ thương. Dễ thương hơn một con cá sấu thật, ít nhất là như vậy.
“À, nhắc mới nhớ.”
Cậu ấy bơi tới gần tôi, khuôn mặt và tay cậu ấy lướt trên mặt nước như con ếch vậy. Trong khi tôi đợi, cậu ấy với tay và đặt lên đầu tôi. Sau đó cậu ấy đưa nó qua lại như đang xoa đầu tôi vậy.
“Hôm trước tớ có hơi nặng lời quá. Xin lỗi nhé.”
Cậu ấy xin lỗi tôi bằng một cách nói như thể người lớn đang nói với trẻ con vậy, nhưng tôi không có thời giờ cho những suy nghĩ đó. Nó quá là đột ngột, tôi không biết phải trả lời như nào.
“À, ừ…không, nó không phải…thứ gì mà cậu nên xin lỗi.”
“Yeah, tớ không nghĩ là ai trong chúng ta là đáng trách trong chuyện đó cả.”
Đó là một câu trả lời rất Shimamura. Nếu như khung bậc cảm xúc của con người có thể được so sánh với bốn mùa trong năm, thì cậu ấy sẽ là nhiệt đới nhẹ nhàng. Luôn luôn ấm áp, với một làn gió mát thoang thoảng, ấy vậy mà…
“Nhưng tớ không cố tình tỏ ra độc địa. Đấy là những cảm xúc thật của tớ.”
Cậu ấy không hề trốn tránh bằng những lời biện hộ như “Tớ mất bình tĩnh” hay “nó chỉ buột miệng ra thôi,” và tôi có thể cảm kích trước sự thật thà của cậu ấy. Tôi chưa bao giờ muốn cậu ấy cảm thấy phải cẩn thận khi ở gần tôi. Trong khi đó, cậu ấy đang xoa đầu tôi như thể cậu ấy vừa được thăng cấp từ chị gái thành mẹ tôi vậy. Ước gì mình đang không đội mũ bơi… Tôi có thể thấy bản thân đang dần bình tĩnh lại như mặt nước bên cạnh.
“Mà nhắc đến thế thì, Adachi…”
“Yeah ?”
“Tớ nghĩ cậu nên thử làm bạn với nhiều người hơn.”
“...Cái gì ?” Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.
“Đương nhiên là tớ sẽ vẫn làm bạn với cậu,” cậu ấy nhẹ nhàng đính chính. “Nhưng tớ nghĩ là cậu nên thử mở mang tầm mắt với nhiều người xung quanh cậu hơn. Tớ nghĩ như vậy sẽ khiến cậu trở nên bình tĩnh hơn.”
Ban đầu, tôi từ chối nghe nó. Nhưng sau khi cậu ấy nói xong, cậu ấy nhìn tôi như thể đang chờ đợi tôi suy nghĩ vậy. Sau cùng thì, vai tôi buông thõng ra, và sau một lúc, tôi chìm xuống nước. Cuối cùng, tôi cũng có thể suy nghĩ tử tế.
Đây là một lời đề nghị hoàn toàn hợp lí, được đem từ sự gần gũi quá đà của tôi với cậu ấy. Nếu có gì thì, tôi là người khiến nó xảy ra…Không, cậu ấy nói rằng không ai đáng trách cả. Cậu ấy chỉ muốn tôi bình tĩnh một chút thôi. Nhưng đối với tôi, đó là sự từ chối—một màn từ trường đã xuất hiện giữa tôi và cậu ấy. Bàn tay trên đầu tôi cảm giác như nó đang cố đẩy tôi ra xa vừa đủ vậy.
“Tớ sẽ…nghĩ về nó.” Tôi gật đầu, đơn thuần chỉ là để mọi thứ được yên ổn. Ngay bây giờ, tôi không thể suy nghĩ được đến cái gì khác.
“Được rồi. Ý tớ là, cậu vẫn là con người của riêng cậu, vậy nên tớ sẽ không ép cậu nhiều hơn thực sự cần thiết.”
Tôi có thể nghe được phần còn lại của câu nói cậu ấy: hưng tớ sẽ không thể chắc chắn rằng tớ sẽ bỏ qua được nhiều hơn là như thế này.
Mọi thứ đã trở nên rất tốt giữa chúng tôi dạo này đã khiến cho tôi quên mất rằng, Shimamura không phải là một người tốt bụng—chỉ là rất bao dung thôi. Cậu ấy hào phóng, nhưng không hề cho thứ gì ngoài ý muốn của bản thân.
Phải rồi. Đương nhiên.
Nó cảm giác ai đó vừa đổ cả một xô nước lên đầu, và không, không phải vì tôi đang ở hồ bơi. Tôi đang lạnh đến tận xương tủy, nhiều hơn cái thứ nước được kiểm soát nhiệt độ kĩ càng này. Nếu như bạn chạm vào da tôi bây giờ, có lẽ bạn sẽ nghĩ nó như đá vậy.
Đấy là lúc mà tôi cuối cùng cũng nhận ra thứ mà tôi đã bỏ qua suốt bấy lâu nay. Cái việc mà cái vấn đề nằm đó vẫn chưa được giải quyết. Và không chỉ có vậy, nhưng Shimamura thậm chí còn không coi nó là một “vấn đề”.
Khi chúng tôi nói chuyện trên điện thoại vào hôm qua, cậu ấy không hề nhận ra rằng bọn tôi đã cãi nhau, và cậu ấy nhanh chóng tha thứ cho tôi—bằng chứng cho thấy việc đó thậm chí còn không tại nổi một tiếng bíp trong cái radar của cậu ấy. Đó là lí do vì sao chúng tôi lại có thể tới được ngày hôm nay dễ dàng như thế. Tôi cứ nghĩ rằng bọn tôi đang có tiến triển, nhưng thực sự thì chúng tôi chỉ đang đi lòng vòng quanh quẩn thôi.
Nhiều khi tôi thấy sự đối xử của cậu ấy với tôi khiến cho tôi lạnh gáy.
“Shimamura…”
Cậu ấy đang ở rất gần, vậy mà tôi lại cảm thấy được cả một chân trời giữa chúng tôi. Tôi gọi tên cậu ấy trong sợ hãi.
“Hmmm?” cậu ấy trả lời trong chậm rãi, đến cái mức của sự lười biếng.
Ngay lúc đó, tôi thấy được một thứ gì đó đang chuyển động ở dưới mặt nước đằng sau cậu ấy. Tôi có thể thấy được bong bóng nổi lên, nhưng nó là gì chứ ? Ngay khi tôi định rướn người tới để nhìn rõ hơn, thì, Shimamura đột ngột chìm xuống. Cái tên ở dưới mặt nước đó bám vào vai và kéo cậu ấy xuống dưới nước.
“Cái gì, Shimamura!”
Trong khi tôi hoảng loạn, cái tên sát thủ bí ẩn đó bắn ra khỏi mặt nước. Với một nụ cười quen thuộc, con nhóc chạy khỏi hiện trường, bắn nước tung tóe ở mọi nơi mà nó chạy, thậm chí còn nhảy bật qua mấy cái ranh giới chia các làn. Bỏ mặc tình trạng của mặt nước, con bé trông vẫn rất nhanh nhẹn. Như thể tôi đang được nhìn thấy một con kappa ngoài đời vậy. Mà con bé làm thế nào để vào được đây nhỉ ?
Trong khi đó, Shimamura đã quay trở lại mặt nước. Cậu ấy lau mặt mình, rồi lườm về hướng mà con bé đã chạy mất. Nhưng từ phía bên cạnh, tôi có thể thấy cậu ấy đang mỉm cười ở khóe miệng, và mắt cậu ấy có vẻ thích thú. Nó nhìn khá giống như là cậu ấy mỉm cười.
“Hứa với tớ rằng cậu sẽ không giống như con bé đó khi lớn lên, được chưa ?”
“Được rồi,” tôi trả lời bâng quơ trong khi nhìn dòng nước chảy xuống trên mặt cậu ấy. Nghe thì có vẻ cậu ấy đang khó chịu, nhưng tôi có thể thấy là cậu ấy không phải. Nhìn nó như cậu ấy chỉ để dành riêng những cảm xúc đó cho thành viên trong gia đình vậy, và nó khiến tôi thực sự rất ghen tị.
Nếu như tôi là mẹ cậu ấy, có lẽ tôi sẽ muốn cậu ấy nhìn tôi như vậy.
***
Sau khi chúng tôi rời khỏi phòng gym, Mẹ Shimamura gặp lại chúng tôi như thể không có gì xảy ra cả. “Đến tiệm thịt và mua một vài cái croquette đi.”
“Không phải là mẹ nên nói gì với con trước à ?”
“Nhớ nhìn hai bên trước khi qua đường !”
“Gee, cảm ơn, Mẹ”
Trong khi đó, tôi nhìn cuộc hội thoại và hâm mộ tình mẹ con của họ. Ngay cả tôi cũng có thể thấy được rằng họ rất thân nhau.
Sau đó Shimamura trèo lên đằng sau xe tôi, và chúng tôi đi tới Tiệm thịt Nagafuji. Vì vài lí do nào đó, có một con linh vật tóc xanh đang được treo ở trước cửa. Và tại sao trông nó lại quen thuộc đến vậy ? Và cũng không thấy Nagafuji đâu nữa.
“Cảm giác như cháu rất ít khi thấy con gái bác ở ngoài này nhỉ,” Shimamura nhận xét.
“Tin bác đi, cháu không muốn nó đâu. Con nhỏ đó vô dụng hoàn toàn,” Bác Nagafuji trả lời, xua tay từ chối. Ở bên trong, tôi có thể thấy một cánh cửa kêu lên, nhưng tôi quyết định là không hỏi. Sau cùng thì, đây là một điều quan trọng của danh sách những việc cần làm: đi mua sắm với Shimamura.
…như này cũng tính, đúng không ?
Sau khi chúng tôi mua croquette, chúng tôi quay trở về nhà Shimamura. Đây là lần thứ hai tôi ở lại qua đêm ở đây, nhưng lần này thì họ đã chuẩn bị sẵn một chiếc ghế cho tôi từ trước. Kết quả là, chúng tôi phải chen chúc lại xung quanh cái bàn ăn, và tôi cảm thấy tồi tệ vì là nguyên do của nó.
Một số người sẽ thích cái hơi ấm của một bàn ăn chật cứng người. Và không phải tôi đang thô lỗ với những người đã chào đón tôi đến ngôi nhà của họ, nhưng đối với tôi thì, nó như địa ngục vậy. Được rồi, có lẽ là không đến mức đó. Nó gần giống như kiểu tôi không…quen với việc đó, vì tôi gần như không bao giờ được trải nghiệm cảm giác đấy. Và không có sẵn hệ miễn dịch, thì nó sẽ được coi như là chất độc đối với hệ thống của tôi.
“Xin lỗi vì đã làm phiền bữa ăn…”
“Ồ, nó ổn mà,” mẹ Shimamura nói.
“Không có vấn đề gì cả,” con nhóc tóc xanh nói thêm.
“Nhóc thì không có quyền nói câu đấy!”
“Hee hee hee hee!”
Con nhóc(đứa mà tôi quên tên) đang ngồi ở bàn ăn tối gia đình Shimamura như thể nó sống ở đấy vậy. Nó thậm chí còn đang đùa nghịch với mẹ Shimamura! Trong khi đó, phần còn lại của gia đình thậm chí còn không hề quan tâm!
“Đừng để ý đến nó,” Shimamura nói trong khi nhẹ nhàng húp súp miso của bản thân.
Cậu ấy chỉ là quá…bao dung. Tôi không biết phải diễn ra bằng từ ngữ nào. Nhưng nếu như tôi lớn lên với bố mẹ cậu ấy, liệu tôi có trở nên cởi mở như này không ? Bởi vì điều này sẽ không bao giờ xảy ra ở nhà tôi. Mẹ tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức.
“Mẹ tớ lúc nào cũng thế mà,” cậu ấy nói tiếp.
À, đấy là ý mà cậu muốn nói đến ư. Một lần nữa, tôi lại được nhắc nhở về việc Shimamura sống một mình ở trong thế giới nhỏ của cậu ấy…nhưng chính xác vì cái điểm độc đáo đó mà cậu ấy đã thu hút tôi. Ừ thì, cái đó và cả cái hương còn đọng lại của mái tóc còn hơi ẩm của cậu ấy.
Trong khi tôi nhai phần ăn của mình một cách chán nản, tôi nhớ lại về lúc mà chúng tôi còn ở hồ bơi. Nếu như chúng tôi có thể dành mỗi ngày dính chặt vào nhau…nếu như chúng tôi là mấy hòn đá thay vì là cành cây, thì chắc chắn rằng ngay cả dòng chảy của thời gian cũng không thể chia cắt chúng tôi. Chẳng phải rằng đó chính là thứ mà tôi muốn sao ?
Lí do mà tôi tự hỏi điều đó là…ừ thì, vì tôi không có một tí kinh nghiệm nào với nó, chắc vậy.
Tôi không có kinh nghiệm với rất nhiều thứ. Rõ ràng là tôi cần phải sửa điều đó; kể cả Shimamura cũng gián tiếp nói về điều đó, và đến cái mức này rồi, thì tôi cũng thực sự sẵn sàng để thử một lần. Kể cả khi tôi biết rằng tôi không thực sự phù hợp với mấy cái thứ xã giao như này, nhưng những kĩ năng đó sẽ thực sự có ích vào một số lúc…và bây giờ chính là một trong số đó. Đây là kết luận mà tôi có được trong khi tôi uống cốc trà của mình.
Vậy thì ai là mục tiêu đầu tiên của tôi ? Tôi nhìn về cái ánh mắt nhút nhát của con bé. Ồ, con bé đang rời bàn ăn kìa! Tôi nhanh chóng uống nốt cốc trà, nói nhanh một câu “Cảm ơn vì bữa ăn,” và ra khỏi phòng bếp.
Bạn thấy đấy, tôi đã đặt mục tiêu lên em gái bé nhỏ của Shimamura. Một phần là vì con bé là em của Shimamura, nhưng đa phần là vì con bé gợi nhắc cho tôi về bản thân khá nhiều. Mặc dù tôi rất muốn từ chối, nhưng mà con bé và tôi thực sự có tính cách rất giống nhau. Tôi đoán rằng như vậy thì tôi sẽ có thể hiểu được con bé một cách dễ dàng hơn.
Trong khi con bé đi về phía phòng ngủ, tôi đi theo nói ra ngoài hành lang. Từ đó, tôi bắt đầu tăng tốc. Tôi vẫn chưa quyết định được kế hoạch của mình là gì, nhưng giờ đây tôi đã bắt kịp được với con bé rồi. Và hóa ra là, đôi chân dài của tôi lại là một lợi thế tốc độ lớn.
Tôi đi vượt qua con bé, rồi quay lại đối mặt với nó. Giật mình, con bé lùi lại, mấy cái phụ kiện trên tóc của con bé đung đưa theo chuyển động. Theo phản xạ, tôi với tay lên và chạm vào cái kẹp tóc của mình.
“Nghe này, um…!” Tôi bắt đầu nói từ trước khi bản thân kịp chuẩn bị sẵn sàng, và giọng tôi giờ đang cố gắng run lên mà nói. “Ờ, tên chị là Adachi Sakura, và…”
Với một bàn tay đặt lên ngực, tôi giới thiệu bản thân. Đầu tiên thì con bé trố mắt nhìn tôi và há hốc mồm, nhưng dần dần thì nó bắt đầu bĩnh tĩnh lại. Bị lấp chửng bởi cái bóng của tôi, con bé có vẻ khó chịu với tôi, và nó khiến cho tôi cảm thấy bắt đầu mất bình tĩnh.
“Chị là bạn của Shimamura—ờ— chị là bạn của… chị gái em.” Tôi cứ vấp phải từng lời của bản thân như thể mình đang cố nói chuyện với một du khách ngoại quốc vậy. Chúa ơi, sao nghe tôi giống một đứa kì quặc quá vậy ?
“Vâng ạ,” con bé trả lời với một giọng cứng nhắc.
Bầu không khí giữa chúng tôi đang khô khan như một cái sa mạc vậy; cổ họng của tôi cảm giác quá khô để có thể tiếp tục. Ngay lập tức tôi cảm giác muốn từ bỏ và chạy mất. Nhưng tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng có một thứ gì đó trong cuộc đời của tôi cần phải thay đổi, và chính cái suy nghĩ đó đã giữ cho tôi còn đứng yên tại chỗ được. Cố nặn ra một nụ cười, tôi ra lệnh cho bản thân phải giữ nguyên vị trí. Từng thước cơ trên mặt tôi đều phản đối, nhưng dù sao thì, tôi đã chọn chính cái giây phút mà con bé thu người lại để có thể tiến tới.
“Và chị muốn” —tôi có muốn không ?—”em và chị có thể làm bạn, bé yêu. Ờ, vậy nên chị chị đang nghĩ rằng, ờm… em có muốn chơi cùng chị không ?”
“Với chị á ?”
“Ừ.”
“Làm gì cơ ?”
***
Vậy nên là giờ tôi đang ngồi trong bồn tắm. Nó im lặng đến cái mức, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng nước nhỏ giọt. Nhưng trên thực tế thì, nó chỉ là một cái ảo giác tạo ra bởi việc ngâm bồn tắm quá lâu thôi. Nói thật thì, cái bồn tắm này không to đến mức đủ cho hai người dùng, đặc biệt là khi chúng tôi đang ngồi đối mặt với nhau.
Nói cho rõ nhé, tôi không có lôi em Shimamura vào phòng tắm và lột quần áo con bé ra. Tôi chỉ đơn giản là đề nghị thôi, hỏi rất nhẹ nhàng, và thế là chúng ta đến được đây. Vậy nên tôi đoán rằng nó an toàn để nói khi tôi đã có được sự đồng ý của con bé đến một mức độ nào đấy. Được thôi, con bé vẫn chưa nói một lời gì từ đầu đến giờ, nhưng mấy đứa tầm tuổi này sẽ phải thích tắm chung chứ, phải không ?
Khi nghĩ đến nó thì, tắm chung với Shimamura cũng nằm trên danh sách việc cần làm của tôi…và vì con bé cũng là một “Shimamura,” vậy nên trên lí thuyết, thì như này cũng tính. Tuy vậy, thật khó để có thể cho bản thân một ngôi sao vàng chỉ vì một cái lí thuyết như này
“Vậy chị là bạn của chị em ?”
Shimamura Bé đột ngột hỏi, với một nửa khuôn mặt vẫn còn đang dưới nước, khiến cho một loạt bong bóng nổi lên khi con bé nói.
“Ờm…đ-đúng vậy…?” Tôi không thể đoán được tông giọng của con bé, vậy nên tôi không chắc mình nên chọn thái độ như nào. Cuối cùng thì tôi lại nghe như thể mình đang sợ một con bé dưới mình tận năm sáu năm.
“Được bao lâu ?”
Tôi không biết mình phải trả lời câu đấy như nào. Nếu như tôi biết chính xác xem tình bạn của chúng tôi sẽ kéo dài đến được bao giờ, thì tôi sẽ không phải dành mỗi ngày lo sợ và căng thẳng.
“Bởi vì em đã là em gái của chị ấy từ rất lâu rồi,” con bé nói tiếp trước khi tôi kịp trả lời.
Sau đó tôi nhận ra là mình đã hiểu lầm câu hỏi của nó. Con bé đang hỏi tôi làm bạn được từ bao giờ, chứ không phải là đến bao giờ. giờ khi tôi nghĩ lại về nó, “Chị sẽ làm bạn đến bao giờ ?” nghe khá là nguy hiểm, đặc biệt là khi nó phát ra từ một đứa tiểu học.
“Vậy nên là.” Cái thái độ lịch sự của con bé vỡ tan nhanh như bong bóng vậy.
Có vẻ như là con bé này nhìn tôi như kẻ thủ. Có lẽ là nó cũng chỉ đơn giản là cuồng chị gái nó như tôi vậy, thế nên nó mới cực liệt phản đối sự hiện diện của tôi. Nhưng cái suy nghĩ này lại khiến tôi hạnh phúc. Con bé nhìn tôi như một mối nguy thật sự ! Cá nhân tôi thì tôi rất ghen tị với cái vị trí là em gái Shimamura. Tôi đã luôn muốn một cụm tự đặc biệt cho mối quan hệ của chúng tôi.
Sự im lặng sau đó lại quay trở lại giữa chúng tôi trong khi những giọt nước chảy xuống từ mái tóc của cả hai người. Có một thứ gì đó trong đầu tôi bảo: làm gì đó đi ! Trong lúc đó, cái sức nóng càng tăng lên, áp lực hẳn lên não tôi.
Như lúc ở hồ bơi, không có lí do gì để cứ ngồi yên đây. Sẽ không có tiến triển nào xảy ra như vậy cả. Tôi cần phải bước ra khỏi trạng thái hiện tại, dù có là tiến lên hay lùi lại, và nó có nghĩa là tôi cần phải hành động. Nhưng tôi có thể làm gì chứ ? Hất nước vào con bé ? Như thế không khéo nó đánh tay tôi luôn đấy !
Tuy vậy, sự lựa chọn của tôi khá là hạn chế ở trong phòng tắm này. Phòng tắm nhà Shimamura chỉ đơn giản là một cái bồn chữ nhật đơn giản—dài vừa đủ, nhưng không quá rộng. Tôi còn không thể duỗi thẳng chân ra. Kể cả khi tôi đa co gối lên tới cằm, hai chân chúng tôi vẫn đang chạm nhau. Tại sao chúng tôi lại quyết định rằng mình sẽ quay mặt về phía nhau chứ ? Cẩ hai chúng tôi đều sẽ có nhiều chỗ hơn nếu bọn tôi ngồi bên cạnh nhau !
Một cách vô thức, ánh mắt tôi chạm phải con bé, và một tia lửa bắn ra. Ha ha, có vẻ như tôi đang gặp rắc rối rồi, tôi tự đùa với bản thân. Cái sức nóng đang đốt cháy não tôi đến mức bản thân đang bắt đầu phát ra những câu đùa vô tri.
“Mà sao lại tắm chung ?” con bé hỏi một cách đột ngột.
“Ừ thì, chị muốn…được hiểu thêm về em.”
Mậc dù đáng ra tôi phải là người trưởng thành hơn, vậy mà tôi lại nghe thật thảm hại. Khóe miệng tôi run lên trong thất bại. Nhưng có lẽ là Shimamura Bé lại nhầm nó cho một nụ cười. Con bé phồng má lên.
“Sao lại như thế ?”
Đây là câu hỏi khó nhất của con bé. Tôi có thể cảm nhận được khói đang phát ra từ đầu tôi trước khi tôi có thể trả lời được. “Chị…không biết.”Vì Shimamura bảo tôi phải kiếm thêm bạn ? Vì tôi muốn được sự công nhận của chị ấy, hay là một thứ gì đó khác ? Tất cả đều đúng. Nhưng liệu có gì hơn thế nữa không ? Điều gì đã xảy ra với “Hãy yêu người hàng xóm”?[note55163]
Chúng tôi càng ngồi trong bồn tắm lâu, Shimamura Bé lại càng trở nên đỏ ửng. Cái cảnh tượng này làm tôi nhớ đến một câu hỏi vui mà tôi có thể nói.
“Vậy thì, ờm…em có yêu chị mình không ?”
“CÁI GÌ ?!”
Con bé giật nảy mình lên, liên tục hất nước vào mặt tôi. Giờ đây khi sự đỏ của con bé đã lên tới tận mang tai—vì làn khói đang lên ? Hay là vì thứ gì đó khác ?
Một cách chậm rãi, con bé dần dần ngồi xuống lại trong bồn tắm. “Ừ thì, có, nhưng chỉ…ở mức bình thường thôi,” con bé lẩm bẩm, như thể không có hứng thú gì cả.
Tôi có thể cảm nhận được sự cứng đầu của con bé trong làn da đỏ ửng đó. Đối với tôi thì nó quá rõ ràng xem cảm xúc thật sự của con bé là gì rồi. Liệu cảm xúc của tôi có hiển nhiên như này đối với người khác không ?
“Ồ…vậy à. Ừ thì, em yêu à…chị chắc rằng Shimamura có lẽ cũng…yêu em rất nhiều đó.” Cổ họng tôi thắt chặt lại, và có một áp lực đặt lên ngực tôi. “Và chị quan tâm đến mọi người mà cậu ấy quan tâm.”
Được sưởi ấm bởi làn hơi ấm, lưỡi của tôi có vẻ đang sẵn sàng hợp tác hơn, nhưng…tôi có thực sự cảm thấy như vậy không ? Không phải là nó hoàn toàn ngược lại ạ ? Nếu phải nói thật thì, tôi cực kì sợ hãi việc Shimamura yêu một ai đó mà không phải tôi. Tôi hận tất cả mọi người khác trong cuộc đời của cậu ấy. Vậy thì tại sao tôi lại đang nói dối ? Tôi đang cố đạt được điều gì ? Tâm trí tôi giờ đang hoàn toàn lấp đầy bởi cảm giác kì lạ này.
“Như thế thì liên quan gì tới chị ?”
“Nó như kiểu Luật Vàng ấy, em biết đó ?”[note55164]
Mấy cái từ ngữ thông thái này rơi từ đâu ra vậy ? Rõ ràng là không phải từ đáy trái tim của tôi rồi. Đầu tôi đang căng thẳng đến mức, giờ đây tôi có thể cảm nhận được hơi đang tuôn ra từ hai bên tai của mình. Có lẽ là tôi chỉ đang hổ thẹn vì bản thân là một đứa nói dối trắng trợn thôi.
“Nghe chị như kiểu một đứa tốt giả tạo ấy,” con bé nói, đánh giá cái vẻ ngoài được đánh bóng của tôi. Sau đó, một khoảng lặng…”Giống hệt em.”
Và như vậy, con bé mỉm cười nhẹ—hay đúng hơn thì, con bé nhếch mép cười. Cái biểu cảm đó quá mỉa mai để có thể là một biểu hiện của tình cảm, nhưng tôi vẫn cảm giác như chúng tôi vừa tạo ra được một mối liên kết bé nhỏ. Và chúng tôi đã được kết nối bằng một cách nhỏ nào đó, đối với tôi, đó là (hi vọng là thế) tiến triển. Tôi không cần bất cứ thứ gì phải thay đổi chỉ trong một đêm. Chúng ta có thể tiến từng bước một để dần dần tới…
“Hạnh phúc mãi mãi về sau ?”
Một cái đầu xanh chui lên từ bên cạnh bồn tắm.
“Yachi ! Cậu vào đây từ bao giờ đấy ?”
“Heh heh heh! Có vẻ như là cậu vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm , Bé à.”
Cái đó không hề trả lời câu hỏi một tí nào. Chúng tôi còn chưa nghe thấy tiếng cửa mở, vậy thì con bé vào bằng cách nào ? Và con bé vẫn còn đang mặc quần áo nữa. Cái mũ sư tử vẫn đang cắm răng vào đầu của nó.
Sau đó con bé quay về phía tôi. Làn hơi đang bốc lên khiến cho đống lấp lánh xanh xung quanh nó trở thành một màu xanh nhạt; nếu như tôi hít chúng vào, liệu phổi tôi có cảm thấy như bạc hà không ? Tuy vậy thì, không một làn hơi nào lại có thể cảm thấy sảng khoái được.
“Chị đã có được kết cục tốt đẹp của mình chưa ?” con bé hỏi, thay đổi câu hỏi của nó. Lần này, rõ ràng là nó được hướng về phía tôi. Nhưng tôi vẫn chưa gần cái “kết cục” một chút nào cả. Nói thật thì, tôi thậm chí còn chưa bắt đầu ấy chứ.
Ở giây phút đó, sự ngây thơ biến mất khỏi cái nhìn thuần khiết của con bé, để lộ một chút tí ti về độ sâu bên trong đó. Đôi mắt của con bé rất to và sáng, như thể chúng là một khoảng không vô tận…như thể chúng chứa không chỉ những vì sao, mà cả một vũ trụ ở trong đó. Đối mặt với cặp mắt đó, tôi cảm giác như mình mất chỗ đứng và rơi vào khoảng không vô tận đó.
“Ờ…có lẽ ?” Như này chưa đủ tốt…tôi nghĩ thế.
“Vậy thì, tốt cho chị.” Con bé gật đầu, và cái vẻ thông thái của con bé biến mất để lộ nụ cười trẻ con. “Giờ thì đã đến lúc để đi rồi.”
“Ơ ! Yachi, từ từ đã ! Đằng nào cậu cũng ở đây rồi, cậu cũng vào trong bồn tắm luôn đi !”
“Tớ từ chối !”
Con bé bắt đầu chạy, với hai tay giơ lên trước mặt. Việc con bé vào được đây bằng cách nào vẫn là một bí ẩn, nhưng có vẻ như là nó định ra ngoài bằng cửa như một con người bình thường.
“Đợi đã, quý cô kia !” Shimamura Bé nhảy ra khỏi bồn tắm, hoàn toàn bỏ đi cái sự cứng nhắc để trông thực sự giống một đứa nhóc tầm tuổi. “Bắt được rồi !”
“Chrrrp! Cậu đang làm gì tớ thế hả, Bé ?!”
Trong khi Shimamura Bé bám vào nó, thì con nhóc phát ra một tiếng hét thất thanh. Nó làm tôi nhớ đến tình bạn của Hino và Nagafuji, và tôi nhận ra: đó là một mối quan hệ thân thiết.
Từ từ đã, vậy là… tôi chỉ đang phí thời gian của mình à ? Không vì lí do gì cả.
Tôi muốn tin rằng đó không phải là như vậy, nhưng tôi quá chóng mặt để có thể nghĩ tử tế. Dựa đầu vào bên cạnh bồn tắm, tôi nhìn về phía trần nhà và nghe những tiếng hét vui vẻ dần xa mất. Một thứ gì đó mờ ảo che mất mắt và tai tôi.
Nóng quá…
“Urggg…”
Có vẻ như là tôi đã quá tải nhiệt như một cái bộ xử lí máy tính vậy.
***
Nằm yên đó với đôi mắt nhắm lại, tiếng quạt ở bên cạnh thổi vào người tôi. Tôi đang nghỉ ngơi ở tầng trên, trong căn phòng được dành cho tôi. Cái nhiệt vẫn chưa tan biến đi hết, và tôi vẫn thấy da mình đang sưng lên như bị bỏng.
Liệu Shimamura Bé có làm sao không nhỉ ? Lần cuối tôi thấy, con bé vẫn còn đang chơi đùa với con nhóc tóc xanh. Mấy đứa trẻ con có nhiều năng lượng thật, tôi tự ngẫm thế trong khi nhìn về khoảng không vô định. Đối với một người trưởng thành, tôi có lẽ là trông như một đứa nhóc. Nhưng đã trải qua một khoảng thời gian dài, và tôi đã đi được một quãng đường rồi.
Có một tiếng gõ cửa, và đôi chân đang co lại của tôi co cứng lại trong mong đợi.
“Tớ vào đây !”
Và tất nhiên, lời cầu nguyện của tôi đã được đáp lại, và Shimamura đi vào. Tôi mở mắt ra và nhìn vào cậu ấy. Cậu ấy đang mặc một bộ pyjama và đang đem theo một cái gì đó được cuộn trong cái khăn tay.
“Tớ đem cho cậu một túi đá này.”
“C-Cảm ơn…”
Một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên mặt cậu ấy. “Hay là cậu thích được nghỉ đầu ở trên đùi của tớ hơn ?”
“Đùi của cậu !” Tôi bật ra mà không chần chừ một giây nào. Hoàn toàn mắc bẫy.
Cậu ấy nhìn tôi, bất ngờ về lựa chọn cùng với sự nhiệt tình của tôi. “Tớ nghĩ là bịch đá sẽ tốt hơn đấy…”
“Ờ, không…tớ không cần nó, thật đấy !” Tôi bắt đầu vẫy vẫy tay để nhấn mạnh vào sự phục hồi của mình, nhưng rồi tôi nhận ra là như thế thì cậu ấy có thể nghĩ rằng tôi không “cần” đùi của cậu ấy. “Ý tớ là tớ vẫn chưa ở mức 100%, nhưng mà ừ ! Đùi của cậu sẽ rất tuyệt.”
Liệu nghe tôi có giống đứa biến thái khi muốn nó đến mức đấy không ! Quá muộn để lo về nó rồi, mình đoán vậy. Sao cùng thì, cậu ấy đã nghĩ tôi là một đứa kì quặc ngang mức con bé tóc xanh kì dị rồi. Giờ đây khi tôi nghĩ về nó, đó không phải là một điều khá tệ sao.
Che miệng trong khi cười khúc khích, Shimamura quỳ xuống ở trước cái quạt. Sau đó cậu ấy nhẹ nhàng cầm lấy đầu tôi và đặt nó lên trên cặp đùi mềm mại của cậu ấy. Chậm rãi nhưng chắc chắn, cái nhiệt đang có một cái nhịp đập của riêng nó, thứ khiến cho tôi thấy choáng váng.
Nói thật thì, như này có lẽ là không tốt cho sức khỏe của tôi. Tầm nhìn của tôi đang sắc bén một cách đột biến, và não tôi như thể nó đang mở toàn bộ cơ quan của cơ thể cùng một lúc vậy, và nếu như Shimamura chưa nghĩ đến việc đặt cái bịch đá lên trên đầu tôi, thì tôi nghĩ rằng mình đã có thể xảy ra cả một cái phản ứng hạt nhân rồi. Được kẹp giữa hai cái gối, tầm nhìn của tôi thu hẹp lại.
Thế này là vượt mức mình xứng đáng được nhận rồi, tôi tự nhẩm, hai chân tôi cứ rung lên không nghỉ được. Nếu như đây là thứ mà tôi nhận được mỗi khi ra khỏi một buổi tắm rất dài, thì chắc tôi sẽ không bao giờ dừng việc tắm lại.
“Thấy đỡ hơn chưa ?”
“Mm—hmm.” Giọng tôi phát ra không rõ ràng. Không phải vì mặt tôi đang vùi vào đùi cậu ấy một cách cố ý hay gì đâu—chỉ là bịch đá nó nặng quá thôi.
“Tớ tưởng cậu bảo là cậu thích trời nóng,” Shimamura nói, trêu đùa tôi bằng cách cố tình lặp lại cái lí do mà tôi nghĩ ra vào phút cuối cuộc gọi điện thoại hôm trước. Tôi quyết định là sẽ mặc kệ nó. Nhưng mà trong khi tôi đang bận bịu giả vờ không tập trung, cậu ấy nói tiếp bằng một câu thực sự đáng kinh ngạc: “Đoán rằng cậu thực sự như một cái bức tượng điêu khắc bằng băng vậy.”
Thứ này thực sự khó hiểu, và tôi không thể để mặc nó được. “Cái gì cơ ?” Nghiêm túc đấy, vụ này từ đâu ra vậy ?
“Cậu không nhớ à ? Và giờ tớ nghĩ lại thì, đương nhiên là cậu không nhớ rồi. Sau cùng thì, cậu không thực sự đi xung quanh và tự gọi bản thân như thế.”
“Gọi bản thân tớ là cái gì cơ ?”
“Ừ thì, hồi mới bắt đầu năm học, ờm…thực ra, tớ cũng quên mất đó là Sancho hay Panchos, nhưng…một trong những cô gái đó học sơ trung cùng cậu bảo là mọi người thường so sánh cậu với một bức tượng điêu khắc băng.”
“Tớ…”
Tôi không hề biết về việc này. Sau cùng thì, tôi gần như chả nói chuyện với ai suốt thời sơ trung…Ừ thì, có lẽ đó là lí do tại sao. Nhưng mà băng á ? Thật à ? Tôi có thực sự lạnh lùng với mọi người đến thế à ?
“Nhưng mà giờ tớ nhìn vào cậu, thì tớ không thấy băng. Giống hơn là…”
Có một khoảng lặng, và tôi có thể thấy cậu ấy đảo ánh nhìn đi. “Giống hơn là gì ?”
“...À, cậu biết đấy!”
Cậu ấy ra một tiếng cười khô khan, và tôi cảm thấy bản thân không chắc rằng có muốn hỏi tiếp không. Tôi có nên cảm thấy khó chịu không ? Điêu khắc băng ? Ugh, nghe khúm núm quá ! Cái suy nghĩ mà cậu ấy có thể sẽ gắn nó với tôi vào suốt quãng đời còn lại khiến não tôi tan chảy. Tôi nhăn nhó trong im lặng đến khi cậu ấy chịu chuyển chủ đề khác.
“Nếu cậu hỏi tớ, tớ thích đùi của cậu hơn là việc phải cho cậu mượn đùi của tớ.”
“À. Ừ…phải rồi.”
Câu trả lời của tôi hơi bị trễ vì tôi phải cố giải mã xem đó là một lời phàn nàn hay lời khen. Cuối cùng thì, có lẽ là không cái nào—chỉ là Shimamura đang lười biếng như mọi khi thôi. Lần cuối mà đầu cậu ấy ở trên đùi tôi là khi nào ? Mùa đông trước ? Tôi có thể nhớ được cái cảm giác phấn khích kì lạ, nhìn xuống khuôn mặt đang ngủ của cậu ấy. Có cụm từ gì cho nó không ? Tôi nghĩ là mình biết nó rồi, ấy vậy mà tôi vẫn đang cố tìm nó.
“Vậy là cậu muốn tắm chung với em gái tớ ?”
Câu hỏi đột ngột làm tôi trố mắt ra. Nếu như tôi nói có, thì có khả năng là nó sẽ dẫn đến những hiểu lầm không được chào đón lắm.
“Không, ờ, không hẳn là phần ‘tắm’ lắm!” Tôi giải thích một cách nhanh chóng, khua tay của mình. “Chỉ là tớ muốn được…hiểu em ấy hơn…” Nếu là gì, thì tớ muốn được tắm với cậu hơn— Tí nữa là tôi tuôn luôn phần này ra rồi.
“Vậy thì, cậu có thành công không ?”
“...Được một chút, tớ nghĩ vậy…” Có lẽ là khoảng 0,000001 %.
Kì lạ là, cái sức nặng và giá trị của bước đầu tiên có vẻ như dần biến mất với mỗi bước mà bạn đi. Bạn càng thành công đến đâu, thì bạn sẽ càng ít để ý đến nó nữa.
“Hmmm…”
Shimamura bóp lấy bịch đá, và đầu tôi cũng rung theo nó. Tôi có thể nghe được tiếng những viên đá lục cục ở trên đầu…nhưng mà nó sẽ được đến bao lâu khi mà phải tiếp xúc với cái cơn sốt của tôi ?
“Ừ thì, đúng là cậu khá là dễ mến.”
Ngực tôi thắt lại cùng với cổ họng khi tôi cố kiềm một tiếng kêu rít lên. Tôi biết rằng cậu ấy đang nói rằng em gái cậu ấy quý tôi, nhưng mà nó nghe thực sự rất giống rằng cậu ấy đang ngụ ý về bản thân cậu ấy nữa,... Không, đứng có mà nực cười như thế.
“Tớ không nghĩ con bé cảm thấy như vậy đâu.”
“Không, tớ nghiêm túc đấy…Tớ quên mất rằng mình đã bảo cậu chưa, nhưng mà em gái tớ kiểu, cực kì nhút nhát ấy. Tớ khác chắc rằng nó sẽ không vào bồn tắm cùng một người mà nó không thích đâu.”
“...Ừ thì…”
Câu trả lời của tôi đã quá trì hoãn, nghe như thể tôi đang buồn ngủ vậy. Nói thật thì, cảm xúc của em gái cậu ấy đối với tôi có vẻ phức tạp hơn là mến thương đơn thuần. Có lẽ là con bé chỉ chấp nhận lời mời của tôi để đánh giá xem tôi có đủ tốt cho chị gái con bé không. Tôi đã vượt qua bài kiểm tra chưa ? Hay là tôi chỉ đơn giản là một đứa nhãi nhép ? Nếu như một đứa trẻ bảo tôi rằng shoo, bay đi, thì có lẽ sự tự tin của tôi sẽ biến mất hoàn toàn mất.
“Tớ nghĩ rằng con bé thực ra tinh ý hơn cậu nghĩ đấy.”
“Thật ư ?” Ban đầu thì cậu ấy có vẻ nghi ngờ nó, nhưng rồi tông giọng cậu ấy thay đổi. “Ừ, có lẽ cậu nói đúng. Có lẽ cậu thấy được những thứ mà tớ không thấy.”
Ừ, đúng vậy. Ví dụ như những khoảnh khắc hiếm có về sự tốt bụng của Shimamura, và tất cả những điều tuyệt vời khác về cậu nữa. Nhưng nếu như tôi phải đoán thì, có lẽ là cậu ấy sẽ chẳng biết một tí ti gì đâu.
Hiện tại, đa phần suy nghĩ và cảm xúc của tôi không hề có chút liên kết với cậu ấy. Tôi mong rằng một ngày nào đó tầm nhìn của tôi sẽ trùng với cậu ấy.
Qua kẽ hở của bịch đá, tôi có thể thấy cánh quạt quay qua lại.
“Và dù cậu vẫn hay cư xử như thế, nhưng tớ đoán rằng cậu cũng sẽ có một bộ mặt trưởng thành.”
Trong khi cách nói của cậu ấy khiến tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi hứng thú hơn với nửa sau câu nói của cậu ấy. “Một phần trưởng thành hơn ?” Ý cậu là cái phần mà tớ dành mọi ngày chỉ mong muốn có được cậu á ?
“Adachi, cậu có nghĩ là mình sẽ muốn làm gì khi lớn lên không ?”
Cái từ trưởng thành nhanh chóng nối theo thành cụm lớn lên. Tôi đoán rằng cậu ấy không nghĩ tôi sẽ có một vài nhận định thâm sâu, uyên bác gì đâu, vậy nên tôi cũng không cố nghĩ nhiều làm gì. “Ừ thì, có lẽ là… tớ sẽ kiếm việc làm, chắc vậy ?”
Nó là một câu trả lời khá nhàm chán, kể cả đối với tôi. Có lẽ là tôi hơi bị phân tâm quá bởi đùi cậu ấy.
“Ừ, tớ biết cái đó. Ý tớ là, kiểu, loại việc gì mà cậu sẽ làm ? Cậu sẽ sống một cuộc đời như nào ? Có rất nhiều khía cạnh đó, cậu biết đấy ?”
Câu hỏi của cậu ấy cứ tràn vào câu này sau câu khác, như thể cậu ấy đang tự hỏi bản thân hơn là hỏi tôi vậy.
Nhưng nói thật thì, dù tôi sẽ có một đống nỗi lo phải nghĩ tới trong phần còn lại của cuộc đời mình, tôi ít khi dừng lại để thực sự nghĩ rằng nó sẽ trở thành như nào. Tôi đã đang chật vật với cuộc sống ngay tại bây giờ rồi—đặc biệt là những phần liên quan tới Shimamura. Bị kẹp giữa bịch đá và đùi cậu ấy là tất cả mọi thứ cần thiết để diệt hết tế bào não của tôi.
Nếu có một thứ mà tôi ước về tôi trưởng thành, thì đó là được ở với Shimamura, dù nghe nó có vẻ trẻ con.
“Cảm thấy mát hơn chưa ?”
“...Một chút,” Tôi trả lời, chỉ nói một phần sự thật. Phần nửa trên mặt tôi đã hoàn toàn đóng băng rồi, nhưng nữa giữa thì vẫn còn ửng đỏ. Tôi không muốn khoảnh khắc này kết thúc, vậy nên tôi nói dối để kéo dài thêm chút thời gian.
“Hmm. Có lẽ là bịch đá không thực sự giúp ích.”
“Huh ?”
Cậu ấy kéo bịch đá ra khỏi mặt tôi, trượt ra khỏi người tôi, và đứng thẳng dậy. Đầu tôi đập xuống sàn nhà tạo một tiếng thịch, và tôi thầm chửi sự ngu ngốc bản thân. Graaaah! Trong khi tôi đang nuối tiếc, thì cậu ấy nhìn về phía cửa sổ.
“Có lẽ là bên ngoài…? Cậu có nghĩ là bên ngoài sẽ mát hơn là trong này không ?”
“Ừ, kiểu, bên ngoài ban công nơi nhà tớ phơi quần áo ?”
Tôi chậm rãi ngồi dậy và đi đến bên cạnh cậu ấy để ngó ra ngoài. Tôi không nhận ra đến tận bây giờ, nhưng…thứ mà tôi tưởng là cửa sổ thực ra lại là một cái cửa dẫn ra ban công. Nó là một không gian khá nhỏ, chỉ có vẻ vừa đủ cho hai người, nhìn thì là như vậy.
Chúng tôi bước ra ngoài và đứng bên cạnh nhau. Không khí bên ngoài khá là…không thực sự khác biệt so với bên trong đến vậy. Chúng tôi đợi, nhưng mà không có một làn gió mát nào đến để giúp chúng tôi thoát khỏi cơn nóng này cả.
“Không sảng khoái lắm nhỉ ?”
“Ừ…”
“Muốn vào lại bên trong không ?”
Tôi lắc đầu, sau đó nắm lấy tay cậu ấy—không phải theo một cách hung dữ hay gì cả, mà là rất bĩnh tĩnh. Chúng tôi cuối cùng cũng ở một mình; trái tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực trong khi tôi đan ngón tay với cậu ấy. Sau đó một khoảng lặng, cậu ấy siết chặt lại. Máu liền chảy hết qua cái nửa bị đóng băng trên mặt tôi, khiến nó nóng bừng trở lại.
Chúng tôi nhìn về phía cảnh vật—một mảnh nhỏ về không gian làng xóm trầm lặng. Trong khi tôi nhìn về phía những ánh đèn lấp ló của những ngôi nhà hay là tia sáng đỏ của những tòa tháp viễn thông, nó cảm giác như tôi đang nhìn về phía vũ trụ, hay là dưới đại dương sâu thẳm. Một màu mực đen tối phủ lên trên từng ngóc ngách của khu phố.
Nhưng khi tôi nhìn lên những đám mây đang hờ hững trôi ở trên bầu trời đầy sao, tôi cảm thấy như ban đêm cũng có một tia sáng của riêng nó. Cửa sổ của những tòa nhà cao tầng, hay là những tòa tháp sáng đèn, mặt trăng trên kia…Như một tấm gương, chúng hấp thu hết những tia sáng của chúng ta và phản chiếu lại một cách yếu ớt. Và tôi có thể tận hưởng hết chúng mà không cảm thấy nhàm chán.
Ở trên trời cao, tôi có thể thấy vẻ đẹp của những đám mây bồng bềnh…và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lóe sáng đó, Shimamura đã có chung một tầm nhìn với tôi.
Trong khi nắm tay, chúng tôi dần tách nhau ra một chút—chỉ vừa đủ để có chỗ cho mỗi người. Trong khi chúng tôi cứ đứng đấy dưới màn đêm tĩnh mịch, tôi tự hỏi xem từ ngữ nào có thể được sử dụng để miêu tả mối liên kết giữa chúng tôi.