Dịch xong được chương này tôi cũng thấy mình hết cứu như Adachi :)
***
Cuộc gọi đã kết nối, vậy mà giọng cậu ấy nghe thật xa cách. Cả tâm trí tôi cũng vậy nữa. Nó cảm giác như có một vật thể vô hình đang bịt kín hai tai của tôi vậy.
“Hôm nay cậu im lặng thật đấy.”
Shimamura thở dài một tiếng, hoặc có lẽ là một tiếng cười gượng gạo. Cậu ấy vẫn như mọi khi…nhưng đây lại là lần đầu tiên nó khiến tôi thấy tức giận. Bên trong bụng tôi cảm giác như một cái lò nung sắt vậy, nóng chảy và nặng trĩu.
Tôi biết rằng mình không nên đổ lỗi cho cậu ấy. Tôi đang rất vô lý. Nhưng tôi càng kìm nén nó lại, thì tôi lại càng trở nên bất ổn hơn, và giờ đây tôi đang ở trên bờ vực sụp đổ. Tôi cố gắng tìm từ ngữ thích hợp trong tuyệt vọng. Những thứ tôi tìm kiếm là bước đầu tiên để có một cuộc nói chuyện bình tĩnh, tôn trọng nơi mà tôi sẽ hỏi một số câu hỏi và cậu ấy sẽ trả lời chúng. Sau đó chúng ta có thể quên đi cái bầu không khí này và quay trở lại bình thường.
Nhưng đương nhiên, những từ ngữ hoàn hảo đó không hề tồn tại.
Gió từ điều hòa phả vào lưng của tôi. Mặt trời đã lên trên đỉnh, nhưng giờ đây đã có một đám mây bồng bềnh trôi đến và che khuất nó.
“Adachi ? Thôi nào, có chuyện gì với cậu vậy ?” cậu ấy hỏi tôi, như thể cậu ấy đang lo lắng cho tôi. Cá nhân tôi thì, đó cũng là những gì tôi muốn hỏi cậu ấy.
“Shimamura…”
Tám ngày đã trôi qua kể từ khi tôi thấy cậu ấy vào đêm đó. Và cái ngày sau lễ hội đó, tôi…
***
Tôi đã hoàn toàn đuối sức. Nếu linh hồn của con người được đính vào cơ thể của họ, thì có lẽ cái của tôi đang được níu lại bằng một sợi chỉ nhỏ bé. Tôi như một cái xác vô hồn vậy.
Shimamura đã đi chơi lễ hội với một cô gái khác. Tôi thấy cậu ấy từ quầy gà karaage. Nhưng cậu ấy có lẽ không thấy tôi; cậu ấy đang nắm tay em gái và đứa nhóc tóc xanh.
Nhưng có một cô gái nữa đi cùng với họ —một người mà tôi có mơ hồ nhận ra ở đâu đó—đi bộ cùng với Shimamura như thể họ là bạn thân. Và còn cả điều quan trọng nhất ? Cô ấy gọi Shimamura là “Shima-chan,” một cái biệt danh rất tự nhiên và ngọt ngào. Đối với tôi, không có gì cảm giác đúng ngoài “Shimamura” cả, nhưng giờ đây đã có ai đó vượt qua tôi, và giờ người đó đã lấy mất chỗ đứng bên cạnh Shimamura của tôi, vậy nên giờ tôi thực sự sẵn sàng một cách nghiêm túc để dùng mọi cách tuyệt vọng nhất. Ngay giây phút này, tôi cảm thấy như mình sắp gào khóc lên mất.
Nếu như tôi không phải làm việc vào buổi tối hôm đó, có lẽ tôi đã chạy đuổi theo cậu ấy rồi—không, tôi chỉ đang biện hộ thôi. Kể cả khi lúc đó tôi có đang không có ca làm, thì tôi chắc chắn rằng mình cũng sẽ chỉ đứng đó một cách bất lực. Nó thậm chí còn khiến tôi sửng sốt hơn về việc mình sẵn sàng để chịu đựng như nào.
Dù cô gái đó có là ai thì, chắc chắn không phải là trong lớp chúng tôi, và Shimamura cũng không có hoạt động câu lạc bộ hay việc làm thêm, vậy nên người bạn này phải tồn tại bên ngoài những hoạt động thường ngày thông thường của cậu ấy—theo như những gì tôi biết, ít nhất là như vậy. Nhưng giờ đây khi mà tôi đột ngột phải đối mặt với một phần của Shimamura mà tôi không biết. Đây không phải là lần đầu tiên nó xảy ra, nhưng lần trước thì chỉ là Nagafuji thôi. Hồi đây tôi đã trở nên tuyệt vọng và ghen tị cũng như đau đớn, ừ nhưng mà cái này á? Đây hoàn toàn là một cơn địa chấn với mức độ khủng khiếp hơn nhiều.
Nó cảm giác như mọi điều tệ nhất của mùa hè đã cô đọng lại thành một làn sương độc từ từ làm tôi tan biến cả trong lẫn ngoài. Dù tôi có cố bật điều hòa xuống đến mức nào, thì cái cơn nóng ẩm này vẫn bám chặt lấy tôi. Liệu đó có phải là lí do tôi cảm thấy như này không ? Tôi không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì khác nữa. Tôi chỉ đơn giản là đau khổ.
Trong lúc đấy, não tôi đang nổ tung ở mọi hướng như một chùm pháo hoa vậy. Tôi hoàn toàn kiệt sức, vậy mà tâm trí tôi vẫn từ chối nghỉ ngơi. Về căn bản thì, giờ tôi đã thành một đứa mất ngủ. Mọi giây phút của sự đau khổ này cảm giác như cả thế kỉ, và không có một cách nào để tua nhanh nó cả. Nhìn chiếc đồng hồ chỉ khiến tôi trở nên tồi tệ hơn, vậy nên tôi quyết định dừng kiểm tra giờ nữa.
Với mỗi ngày bây giờ chỉ còn “ban ngày” và “ban đêm”, toàn bộ thói quen của tôi đã bị vứt ra ngoài cửa sổ. Thứ duy nhất mà não tôi còn nhớ chính là lịch làm việc; cả cơ thể tôi sẽ tự động đứng dậy, làm việc của nó, quay về nhà, hoàn toàn tự động. Tại sao tôi lại làm việc hiệu quả hơn khi tôi không nghĩ một chút nào? Liệu tất cả những cố gắng của tôi đều là vô nghĩa ư ?
Trong khi tôi úp mặt xuống giường, tâm chí tôi tiếp tục lang thang về cái điện thoại trên bàn. Tôi hi vọng cậu ấy sẽ liên lạc với tôi—tuyệt nhất là sẽ tự giải thích sự việc, vì tôi chắc chắn rằng phải có lí do đặc biệt nào đó cho sự xuất hiện của cậu ấy ở lễ hội. Nhưng Shimamura không hề liên lạc. Không gọi điện, không email. Như đang nói rằng lịch trình của cậu ấy không hề liên quan tới tôi.
Cái nỗi đau khổ thắt nghẹn họng tôi kéo dài suốt năm ngày.
Mắt tôi đã đau nhói khi tôi vùi mặt xuống gối. Tôi đã chắc rằng mình có đặc biệt hơn một chút so với các người bạn khác của cậu ấy, nhưng sau cùng thì, đó chỉ là tôi tự nghĩ ra. Đây là sự trừng phạt cho tôi vì đã quá kiêu ngạo.
Liệu tôi có thực sự là gì đối với cậu ấy không ?
Cái phần nhỏ mọn của tôi phản ứng đầu tiên—cái phần của tôi mà đã ghét bỏ cậu ấy một cách ích kỉ vì đã phá vỡ một lời hứa mà chúng tôi chưa bao giờ lập. Nếu cậu ấy không nói chuyện với tôi, thì tôi cũng sẽ không nói chuyện với cậu ấy. tôi hờn dỗi quyết định. Tôi cố giữ vững lập trường, trừng phạt cậu ấy vì chuyện mà hoàn toàn không phải lỗi cậu ấy. Sau đó tôi dành thời gian của mình ngồi mơ tưởng trong khi “quên mất” phải sạc điện thoại.
Danh sách việc làm trong kì nghỉ hè của tôi phấp phới trước làn gió của điều hòa, gợi nhắc cho tôi rằng mình vẫn chưa hoàn thành được điều nào trong đó, như thể chế nhạo lên ngôi mộ của giấc mơ và hy vọng của tôi.
Phải đến tận ba ngày sau đó mà tôi mới thoát khỏi được thế chiếu bí đó: tôi nhận ra rằng đơn giản là không có cách để tôi quên đi sự tồn tại của cậu ấy. Trước khi gặp Shimamura, cuộc đời tôi hoàn toàn nhạt nhẽo và trống rỗng; không có gì đáng chú ý xảy ra cả. Vậy nên nếu tôi loại bỏ cậu ấy, thì mọi điều trong kì nghỉ hè này có lẽ sẽ không đủ để viết kín nổi một trang giấy trong bài luận mùa hè.
Ngoài Shimamura ra, tôi không có gì cả. Cắt bỏ tôi và máu tôi chảy ra sẽ là Shimamura. (Tôi cũng không hiểu đoạn này :v) Vậy nên tại sao cậu ấy nỡ làm thế với tôi ? Mỗi khi tôi lơ là cảnh giác, những dòng nước mắt lại chảy xuống. Tôi biết cảm xúc của tôi chỉ đến từ một phía, vậy mà…nó thực sự sai trái khi hi vọng cậu ấy sẽ đáp trả nó ư ?
Tôi lau mặt mình đi khỏi cái gối và lấy điện thoại từ một cái khe nhỏ mà tôi đã giấu nó. Pin của nó giờ đang trên bờ vực sập nguồn rồi, nhưng tôi vẫn bật nó lên và kiểm tra lịch sử cuộc gọi. Không có gì xảy ra kể từ lần cuối cả—chỉ là một cái danh sách những ngày tháng rời rạc. Ngón cái tôi giơ lên trên tên cậu ấy, hơi lưỡng lự; và rồi cuối cùng tôi nhấn vào, nhìn nó như thể một trái bom nổ chậm vậy. Hoàn toàn đông cứng tại chỗ, tôi ngồi đợi nó phát nổ.
“Xin chào ? Adachi à?”
Cậu ấy nghe máy ngay lập tức, và thế là có tình cảnh của chúng tôi. Hiện tại tôi đang bất ổn đến mức tôi không thể chào lại được.
***
Ngắm nhìn tràng pháo hoa một mình đã khiến cho những cảm xúc cho tôi từ chối tan biến. Góc nhìn của tôi trở nên mờ nhạt, và tôi bắt đầu nghe thấy tiếng ù tai.
“Shimamura, tớ…”
Cậu ấy là ai? Là ai hả ?
Tôi muốn hỏi cậu ấy. Tôi muốn biết sự thật. Tôi muốn ép cậu ấy trả lời. Nhưng nếu không cẩn thận, bên trong tôi sẽ có thứ gì đó bùng nổ. Vậy nên tôi dậm chân xuống sàn, cố gắng để xả giận xuống.
“...Adachi ? Cậu muốn đi chơi hay gì à ?”
Tôi không hề nhận thấy được một chút cảm xúc gì trong giọng cậu ấy, và nó khiến tôi cảm thấy uất ức cực kì, tôi phải kìm nén cái cái khát khao muốn xé toạc cổ họng mình ra. Đương nhiên là tôi muốn đi chơi rồi, nhưng việc này trước tiên đã. Tôi vò đầu mình bằng cả hai tay, cố gắng bóp chặt nó lại, tự gặm nhấm cái sự hối hận đắng cay này.
“Cậu có đi chơi lễ hội…đúng không ?”
Mọi thứ tôi kìm nén lại đã khiến lưỡi tôi dính nguyên tại chỗ, vậy nên giờ tôi chỉ có thể nói được vài từ. Nhưng bây giờ thì không thể quay đầu nữa một khi những lời lẽ đã được nói ra. Một ánh sáng ngập tràn trong đầu tôi, đánh bay đi mọi suy nghĩ. Với hơn nữa tầm nhìn của tôi biến mất, tôi cảm giác như mắt mình đã rời bỏ bản thân rồi.
“Với một…cô gái mà tớ không biết…”
“...Cậu cũng ở đó à ? Tớ không hề biết. Trời ạ, tớ biết là đáng nhẽ mình nên rủ—”
“Không! lúc đó tớ đang làm việc…nhà hàng có một quầy đồ ăn…Gà karaage…” Trái tim tôi đang đập nhanh đến mức, tôi gần như không nói chuyện được. Mực nước giờ đang dâng lên tối đa rồi—những giọt cảm xúc đang tràn ra với từng chuyển động nhẹ nhất.
Trong một khoảnh khắc, Shimamura dừng lại một chút để xử lý những cảm xúc rời rạc của tôi. “À, hiểu rồi, Một quầy karaage…À từ, phải rồi! Yashiro đúng là có muốn ăn chúng.”
“Và cậu…đi với…một cô gái khác…Ai đó mà tớ không biết…”
Tôi lặp lại lời của mình. Não tôi đang ngày càng trở nên đần độn hơn, mất đi khả năng nghĩ những suy nghĩ phức tạp. Như một đứa trẻ với không một chút từ vựng nào, tôi chỉ có thể lặp lại một từ liên tục.
“Ừ, bạn tớ rủ tớ. Vậy thì,ờ…có việc gì sao ?” cậu ấy hỏi một cách ngây thơ, nhẹ nhàng, có vẻ hơi khó hiểu về cách cư xử của tôi.Ngây thơ ? Đương nhiên là cậu ấy vô tội rồi. Từ góc nhìn của cậu ấy thì, cậu ấy chưa làm gì sai cả. Cậu ấy có lẽ chỉ đơn giản là muốn đi chơi với bạn thôi. Nhưng đối với tôi thì…
Cuối cùng thì, câu hỏi trong đầu tôi đã bò được lên đến tận trên cùng từ dưới vực thẳm:
“...’có chuyện gì á’? Tại sao chứ?”
“Cái gì cơ ?”
“Tại sao cậu lại ở với cô ấy? Đó là ai chứ? Tại sao cậu lại đi cùng với cô ấy ? Tại sao cậu lại không nói với tớ ? Ừ thì, tớ không biết đó là ai, nhưng tớ vẫn muốn biết về cuộc sống của cậu. Tớ muốn hiểu rõ về cậu hơn bất cứ ai khác. Và tớ muốn được ở bên cậu hơn bất cứ ai khác— tớ không muốn cậu ở với người khác nhiều hơn với tớ. Tớ muốn chúng ta thân thiết. Tại sao cậu lại nỡ ?”
“Adachi, từ từ đã—”
“Tớ không muốn cậu vui vẻ mà không có tớ! Hay nắm tay với một cô gái nào khác—chỉ một mình tớ thôi Tớ muốn cậu ở bên tớ! Tớ muốn tự mình đưa cậu đến lễ hội! Tớ muốn được ở bên cậu khi mà cậu đang mỉm cười và thấy vui vẻ! Đó là những gì tớ muốn! Đầu tớ đang đau đớn rất nhiều vì tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến chỉ là cậu và nó khiến tớ mất trí và…Tớ đợi chờ cậu gọi điện! Nhưng tại sao cậu không bao giờ gọi tớ và bắt đầu một cuộc trò chuyện ? Tại sao lúc nào cũng phải là tớ ? Chả nhẽ cậu không…không hề quan tâm về tớ dù chỉ một chút ? Không hề ư ? Dù chỉ là một ít ? Chỉ là bạn thôi ư? Chỉ là bạn bình thường ư ? Tớ không muốn là bạn bình thường—phải hơn thế nữa! Đấy là tất cả những gì tớ muốn…Shimamura, cậu muốn tớ phải làm gì chứ ? Hả ? Shimamura, cậu có đang nghe không ? Thực sự nghe không. Cậu cảm thấy như nào khi nghe giọng tớ ? Cậu có cảm thấy gì không ? Tớ muốn cậu cảm thấy gì đó, bất kể là gì, dù chỉ là thoải mái. Đó là những gì tớ muốn. Điều đấy sai đến vậy à, Shimamura? Tại vì đó là cậu! Cậu là người mà tớ muốn! Tớ không muốn bất kì ai hay cần ai khác cả—tớ chỉ cần cậu thôi. Liệu nó có ích kỉ đến vậy khi muốn bước một bước nhỏ bé không ? Chỉ một thôi! Tớ không quan tâm tới bất kì ai khác—tớ không muốn họ ở gần—vậy nên tại sao cậu lại ? Cứ tìm đến tớ và ở với tớ thôi và đừng rời đi ! Tớ không muốn bất kì ai ở bên cậu ngoài tớ. Tớ muốn được ở bên cậu, vậy nên hãy cho tớ làm vậy đi! Cô ta là ai cơ chứ ? Tớ không biết đó là ai. Tớ không muốn cậu biến thành ai đó mà tớ không biết! Tớ muốn biết tất cả mọi thứ về cậu; tớ không muốn cậu giấu bất cứ thứ gì với tớ. Tớ ghét việc không biết vì nó đau lắm! Nó đau đớn lắm, Shimamura…Tớ muốn rủ cậu đi chơi, nhưng tớ muốn đưa cậu đi chơi lễ hội. Tớ muốn được đi với cậu, nhưng cậu lại đi với cô ấy! Cậu có đang đi chơi cùng cô ấy không ? Cậu đang ở đâu vậy ? Cậu có đang ở cùng cô ấy không, Shimamura ? Shimamura, cậu có đang nghe không ? Nó như thể tớ đang nói chuyện với một bức tường gạch từ nãy đến giờ vậy. Bình thường cậu sẽ nói nhiều hơn cả mà. Tại sao ? Có gì khác biệt à? Tớ khác biệt ư ? Ừ thì, chắc là vậy. Tớ có thể thấy. Nhưng tớ muốn biết…tớ muốn biết về cậu nhiều đến mức, nó khiến tớ rối loạn lên. Tớ không muốn phải xa cách cậu…tớ muốn được ở bên cậu mọi lúc…tớ không quan tâm chúng ta đang ở đâu miễn là chúng ta có nhau…Nhưng tớ vẫn chưa được gặp cậu và tớ nhớ cậu nhưng nếu chúng ta gặp nhau bây giờ tớ nghĩ tớ sẽ khóc…Tớ đã đang khóc rồi…tớ cứ tự hỏi xem cô ấy là ai và cô ấy là gì với cậu…Cậu có đang nghe không ? Cậu muốn được ở bên cô ấy hơn là với tớ à ? Tớ không đủ tốt à ? Có phần nào của tớ không đủ tốt ư ? Tớ sẽ cố sửa, vậy nên cậu chỉ cần nói cho tớ biết thôi…Tớ sẽ sửa nó, tớ thề đấy, vậy nên làm ơn hãy nói cho tớ…tớ muốn được biết…Cậu rất đặc biệt đối với tớ, cậu biết không ? Kể cả một ai đó có giống cậu y hệt trong mọi mặt—nhưng chắc chắn là không rồi, vậy nên nó không quan trọng ! Cứ quên hết đống đấy đi! Nó phải là cậu! Tớ muốn chúng ta thân thiết, nhưng nó chỉ là…tớ muốn nói về nhiều thứ hơn là chỉ như này, nhưng tớ không thể ngừng suy nghĩ về nó…Ý tớ là, lúc đó cậu đang mỉm cười! Tớ không muốn cậu cười với ai khác ngoài tớ! Nó thực sự rất khó chịu, cậu biết không ? Cậu không bao giờ cảm thấy thế à ? Cậu đã bao giờ có crush chưa ? Cậu đã từng có cảm xúc với ai đó chưa ? Hay là không hề có ? Cậu có hiểu được tình yêu là gì không ? Có lúc tớ thấy sợ hãi, tự hỏi xem vì sao cậu lại ở với tớ. Ý tớ là, chúng ta là bạn, phải không ? Tớ nghĩ ít nhất chúng ta là bạn. Cậu có nghĩ chúng ta là bạn không ? Nó có…Hhhhhn…Shimamura nói gì đi. Để tớ được nghe giọng cậu đi. Nói về tớ đi…tớ muốn cậu hiểu rõ tớ hơn…nhiều hơn bất kì fai. Tớ muốn được biết cậu, và tớ muốn cậu biết tớ. Tớ muốn cậu là số một với tớ, và tớ cũng muốn là nhất với cậu…nhưng…mỗi khi có gì đó tồi tệ xảy ra, tớ cảm thấy như mình sẽ sụp đổ…vì nó cảm giác như….tớ không biết nữa… cậu không bao giờ trân trọng tớ ? ‘Trân trọng ’ là một từ kì lạ, nhưng… nhưng tớ muốn cậu trân trọng tớ! Tớ muốn được trân trọng! Đừng đối xử với tớ như mọi người khác—chỉ một chút đặc biệt thôi cũng được! Cậu có bao giờ nghĩ về tớ không ? Chúng ta chưa gặp nhau cả mùa hè, nhưng…cậu đã nghĩ đến tớ dù chỉ một lần chưa ? Vì tớ không hề nghĩ đến bất kì gì khác ngoài cậu suốt thời gian qua! Chỉ cậu thôi ! Không gì khác ngoài cậu! Vậy nên tớ cũng muốn cậu…nghĩ về tớ nữa…Không hẳn là chúng ta giống nhau…tớ biết là tớ khác biệt…nhưng tớ vẫn hy vọng…Tớ cố ngừng lại, nhưng… kể cả khi cậu…phản bội tớ như thế…tớ vẫn muốn được nói chuyện với cậu trên điện thoại…Nhưng nhìn kết cục của nó đi…và tớ không biết phải làm gì nữa…Tớ không biết phải làm gì, Shimamura. Shimamura ? Cuộc gọi vẫn đang kết nối đúng không ? Chúng ta vẫn đang kết nối đúng không ? Nhưng cậu lại xa cách quá, và tớ nhớ cậu. Tớ muốn được thấy cậu, nhìn cậu cười…Tớ muốn cậu vuốt tóc tớ và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…Nhưng giờ cậu đang ở đâu? Ở đâu hả ? Cậu có đang ở với ai không ? Có phải là cô ấy không ? Cô ấy là ai chứ? Tớ cứ hỏi cậu như vậy—liệu nó là một bí mật lớn đến vậy à ? Cậu có thân thiết với cô ấy không ? Thân hơn tớ với cậu ư ? Tớ không muốn thế! Tớ không muốn ai thân với cậu hơn tớ ! Tớ không muốn đâu…Hãy nói là tớ sai đi! Tớ muốn được nghe nó! Vì tớ nghĩ về cậu mọi lúc mọi nơi! Như thế là chưa đủ sao ? Không đủ tốt ư ? Nếu cậu muốn nhiều hơn như này, vậy thì tớ phải làm gì đây ? Tớ không biết câu trả lời! Tớ cứ nghĩ về nó, nhưng tất cả những gì tớ làm được là phá hỏng nó, vậy nên cậu chỉ cần nói xem cậu muốn tớ như nào và tớ sẽ cố hết sức, tớ hứa đấy. Sự thật là, tớ không thực sự quan tâm về cô gái đó lắm. Nhưng vấn đề thực sự là tớ rất nhớ cậu và tớ cần phải tạo ra sự thay đổi, Shimamura à. Tớ biết rằng, nó rất…Này, Shimamura, cậu đang nghĩ gì đấy ? Tớ có đang kì lạ không ? Cư xử điên rồ ? Kể cho tớ nghe về cậu đi. Nói với tớ đi. Đuổi theo tớ đi. Tớ luôn luôn là người phải lầm hết mọi việc! Tớ, tớ, và tớ! Đây là điều xảy ra khi mà tình bạn chỉ có một phía đấy! Tớ đang tan vỡ rồi, vậy nên tớ cần gặp cậu trước đó. Cậu có ghét tớ không ? Cậu không ghét tớ đâu, đúng không ? Làm ơn đừng ghét tớ. Tớ không muốn thế đâu. Tớ không muốn cậu ghét tớ. Tớ muốn—tớ muốn cậu yêu tớ. Ai đó làm ơn yêu tớ…nhưng tớ muốn họ phải là cậu…Cậu có ghét tớ không ? Như mẹ tớ vậy ? Cậu có định ngừng nói chuyện với tớ không ? Giả vờ như là tớ vô hình ? Cậu muốn tớ nói gì ? Tớ phải làm gì để cậu chú ý đến tớ ? Mọc cánh và bay ư ? Nhảy tưng tưng lên xuống ? Nắm lấy tay cậu? Kể cả tớ có cố đến đâu, thì nó cũng chẳng có vẻ gì là có ích cả…vậy thì đáng nhẽ tớ phải làm gì suốt bấy lâu nay ? Làm thế nào để tớ khiến cho không ai cả…Shimamura, làm ơn, tớ muốn nghe giọng cậu…Nói gì đi…Trấn an tớ đi…Tớ không muốn cậu cười với bất kì ai khác. Cười với tớ đi! TỚ THÔI! Đầu tớ đau lắm …cả bụng tớ cũng thế… Tớ đã chịu đau đớn từ rất lâu rồi—tại sao cậu lại không gọi tớ ? Sao cậu lại không nói cho tớ biết ? Tớ muốn được biết…Tớ muốn được biết về cậu…Cảm xúc của tớ đang hỗn loạn hết rồi và tớ cứ lảm nhảm không ngừng, nhưng tớ không thể ngăn được bản thân. Tại vì, cậu là tất cả những gì tớ có thể nghĩ đến, Shimamura…Cậu là tất cả những gì tớ từng quan tâm và cậu sẽ là tất cả những gì mà tớ sẽ quan tâm. Tớ sẽ trân trọng cậu…Tớ muốn được trân trọng cậu. Tớ không thể không trân trọng cậu…vậy nên chỉ cần biết là tớ tồn tại thôi, được không ?! Tớ cần cậu chú ý đến tớ, Shimamura…Tớ không muốn cậu nghĩ về cô gái khác. Tớ không muốn thế…Cậu có định đi chơi với cô ấy tiếp ? Cậu sẽ đi đâu chứ ? Xuống phố à ? Đến một nơi nào đó mà tớ từng đến với cậu ?! Đừng làm thế! Đừng thay thế tớ! Đừng thay kí ức cùng nhau của chúng ta! Liệu nó có khác biệt khi cậu đi với cô ấy? Liệu cậu sẽ thấy những điều khác ? Không, không, KHÔNG! Tớ cũng không muốn thế! Cậu phải ở với tớ, và chúng ta sẽ cùng chia sẻ mọi thứ…Cảm nhận cùng thứ…Cậu đang cư xử rất lạ đấy! Không, tớ biết. Tớ mới là người lạ ở đây. Nhưng tớ không dừng được…Tớ không thể bỏ cậu ra khỏi tâm trí bản thân…Cậu vẫn luôn ở đó, Shimamura…Shimamura…Shima…mura…Hhhnnn…nnn…hức…Shimamura…Shimamura…Hhh…ghhck…nng…Shimamura? Tớ muốn…Shimamura…Shimamura…Shimamura…Tất cả những gì tớ muốn là cậu…Đó là tất cả những gì tớ cần…vậy nên làm ơn…Tớ cầu xin cậu đấy, Shimamura…Làm ơn đấy, hãy chỉ…Shimamura… ”
Tôi không thể dừng bản thân lại. Thậm chí, nếu không phải vì nước mắt chảy hết vào miệng tôi, có lẽ tôi sẽ tiếp tục nói mà đến mãi mãi. Tất cả chúng đều chạy thẳng xuống, và không có cách nào lên lại cả…kể cả khi Shimamura có đang đợi tôi trên đỉnh.
Cậu ấy không đáng phải chịu điều này, một giọng nói vang lên trong đầu tôi. Ừ, tôi biết, Tôi trả lời trong im lặng. Tôi có thể đồng ý: Tôi đang ghen tị. Shimamura chưa làm gì sai cả. Nhưng nếu không thì tôi phải than phiền với ai đây ? Không thể điều chỉnh cảm xúc của mình, tôi trở nên hoảng loạn và mắc nghẹn nước mắt mình. Tại vì…bạn thực sự…có thể đổ lỗi
cho tôi ư ?
Sau đó, tôi nghe một tiếng thở dài—rất nặng nề, và nó như chẻ đôi thẳng vào mặt tôi lamf hai. Và những gì theo sau nó là…
“...Phiền thật đấy…”
“...Hả ?”
Trong một khoảnh khắc, lưỡi kiếm sắc bén của Shimamura chém xuyên qua lời nói bất tận của tôi, xé nát chúng như cỏ dại. Tâm trí tôi đóng băng tại chỗ như thể mùa đông đã đến sớm, và mồ hôi chảy xuống lưng tôi như làn suối.
“Việc này thực sự mệt mỏi quá mà, thế thôi nhé.” cậu ấy nói tiếp bằng một giọng thờ ơ.
Mồ hôi tôi khô cứng, và tôi mất phương hướng đến mức, tôi tưởng mình có thể thấy được tròng mắt bản thân giãn ra. Tôi không thể di chuyển dù chỉ một chút. Nó như thể cơn đau đã cắt mất toàn bộ cơ quan hoạt động của tôi rồi.
Sau đó, bằng một tiếng thở nặng nề, Shimamura cúp máy. Không một lời tạm biệt—chỉ biến mất không một dấu vết. Tôi là một thứ”mệt mỏi”, và cậu ấy không muốn phải xử lí tôi.
“...Cái gì cơ ?”
Tôi rón rén bỏ điện thoại ra khỏi tai mình, nơi lời nói của Shimamura vang mãi: Phiền thật đấy. Phiền thật đấy. Phiền thật đấy. Căn phòng rung chuyển lên xuống. Não tô iddax hoàn toàn không thể nghĩ được gì nữa. Thay vào đó tôi đóng băng lại, nhìn chằm chằm, há hốc miệng.
Điều này còn vượt xa một cơn sốc bình thường. Tôi thực sự chết mất rồi.