trans: thanhgiangsac
***Đám nhóc ở đây thật đặc biệt. Mấy đứa cao gần như bằng nhau, nhưng tính cách thì mỗi đứa lại một vẻ, nhờ đó mà chỉ cần liếc qua là phân biệt được chúng với nhau. Vì lý do nào đó, không thể không thán phục trước sự diệu kì của sinh học. Bằng cách nhào nặn những đứa nhỏ sao cho đáng yêu nhất có thể, tạo hóa đã gán chặt các sinh vật sống như chúng ta một trách nhiệm, đó là bảo vệ những thứ bé bỏng này.
Chuyển chủ đề, lũ bé con này có cá tính mạnh mẽ hơn nhiều là tôi hồi còn bằng tuổi chúng. Chơi đùa khắp căn phòng là một đứa bé với mái tóc màu xanh da trời cùng với một đứa bạn luôn đội mũ bảo hộ. Cả hai đứa đều thật... độc đáo... Nhưng mà gọi thứ tóc màu xanh kia là “độc đáo” thì có hơi nói giảm rồi.
“Shima-chan, đợi đã!”
Hễ cứ đến giờ ra chơi là có hai bé lại chạy hết từ lớp ra hành lang rồi lại từ hanh lang về lớp. Đấy là hai đứa phá phác... à không, giàu năng lượng nhất trong cả bọn. Shima-chan, bé luôn luôn là người đuổi theo bạn bé, Taru-chan. Kiểu chạy của Shima-chan trông khá buồn cười, lúc nào cũng giơ hai cánh tay ra trước, nhưng đồng thời nhìn cũng rất là giải trí. Về phần Taru-chan, thì bé lại vừa chạy vừa giơ thẳng hai tay lên trời. Vừa kỳ cục... vừa dễ thương.
Nhưng dù đứng nhìn hai bé chạy giỡn có vui thế nào thì tôi cũng không thể lơ là, bởi không thể dám chắc là hai đứa sẽ không tự làm mình bị thương. Shima-chan có thể ví như một đoàn tàu chỉ biết đi thẳng. Không muốn tạo ra những bức tường ngăn cách mình với bè bạn là một chuyện, nhưng cũng phải cẩn thận đâm vào tường thật đấy nhé? Lạ thật đấy, làm sao mà có thể tông vào vật thể bằng đầu trong khi hai tay thì đưa ra phía trước?
Nhưng trong lúc hai đứa chạy cắt ngang chánh giữa lớp học, tôi nhận ra mình không phải là người duy nhất đang theo dõi. Sau khi xác nhận rằng mấy bé khác đều ngoan ngoãn, tôi liếc nhìn sáng, và có thể thấy rõ Sakura-chan vẫn im lặng ngồi một mình, vừa chơi đất sét vừa nhìn Shima-chan chằm chằm.
Trong tốp những đứa lớn tuổi, có thể dễ dàng nhận thấy Sakura-chan là đứa “cá biệt”. Không phải là bé hành xử ngỗ nghịch hay bạo lực gì, bởi nếu vậy thì sẽ dễ xử lý hơn. Thay vào đó, bé lại gặp vấn đề trong giao tiếp căn bản – hiếm thấy bé nói chuyện hay đáp lại bất kỳ ai. Mẹ của bé có nói là ở nhà bé cũng hành xử y hệt. Gần như không thể hiểu nổi con bé, người phụ nữ đó đã nói thế với một nụ cười đau khổ. Tôi thì mặc dù lúc đó không phủ nhận gì, nhưng trong lòng vẫn thấy không đồng tình.
Bởi dù bé trông có vẻ khó hiểu vào lúc mới gặp, hành vi của Sakura-chan trong lớp học rất là tường minh. Dù không có một người bạn thân, bé vẫn thể hiện hứng thú với Shima-chan, một chiến thần ngoại giao có thể giao tiếp với bất kỳ ai. Mặc dù vậy, Sakura-chan chưa từng đến gần bé để trò chuyện bao giờ. Dù có muốn chơi cùng với Shima-chan lắm, nhưng bé không dám tiến lại gần. Thay vào đó, cô bé của chúng ta chỉ cầm đồ chơi của mình, ở gần Shima-chan và cầu mong sao cho được người kia để ý. Và hễ Shima-chan mà ở gần mấy bạn khác là cô bé cũng lùi xa thấy rõ.
Trái ngược là Akira-chan và Tae-chan chơi một cách vui vẻ trong góc lớp học. Hai đứa đang làm gì vậy? Thay phiên nhau làm ngựa cho bé còn lại cưỡi à?
“Nnrgh…!”
“Akira-chan, cậu khỏe thật đó!”
Trong lúc Akira-chan mặt đỏ lên như cà chua thì Tae-chan, đang ngồi trên lưng, thì lại tỏ vẻ thích thú. Đến cuối cùng không chịu nổi nữa, bé nằm bẹp xuống sàn nhà. Tae-chan được hạ xuống, quay sang ngồi bên cạnh con bé.
“Cậu làm rất tốt đó!”
“Ờ hớ, tất nhiên rồi. Giờ thì trả tiền đi!”
Tae-chan nắm lấy bàn tay của Akira-chan rồi ấn má hôn lên trán bé. Akira-chan bỏ bừng cả hai tai. Quả là hai đứa bạn thân, thường chẳng bao giờ người ta thấy đứa này mà không có đứa kia bên cạnh.
Có một lần tôi có được mời đến nhà của Akira-chan... rồi nhận ra đó là cả một cái biệt thự nguy nga! Có cả hai hàng tre tạo hình một lối đi! Nó tráng lệ đến mức tôi khó lòng mà tin là thật được. Thế rồi một người trong gia đình đến để đón tiếp tôi, và tôi đã nhầm lẫn rằng đó là bố của Akira-chan vốn còn trẻ - cho đến khi biết được rằng đó là anh trai của bé! Tôi cũng chẳng thể tin chuyện đó được luôn!
Giờ thì quay lại câu chuyện của bé Sakura, người vẫn đang nhìn Shima-chan không chớp mắt, còn người kia thì đang ngồi chơi xếp hình với Taru-chan và các bé khác. Các khối được xếp lại với nhau như thể một trò chơi ghép hình, và hiện các bé đang gắng xây một căn nhà. Sao giờ lại ngồi ở đấy rồi? Mới một phút trước vẫn còn đang chạy giỡn mà! Tôi thề là không thể rời mắt khỏi mấy đứa nhỏ dù chỉ một giây... Làm cha mẹ kể ra cũng nhàn.
Mà đúng là tôi không chịu được khi nhìn thấy Sakura-chan cứ phải thui thủi một mình, nên tôi quyết định giúp một tay. Sự thật là tôi không nên là người chen ngang vào chuyện bạn bè của mấy đứa nhỏ, nhưng tôi không nhịn được. “Shima-chan nè, em đi với cô một chút được không?” Tôi hỏi lúc con bé còn bận tay xây nóc nhà. Bé đứng lên và bước lại gần, tay cầm theo một khối xếp hình.
“Nhưng cô ơi, lần này em đâu có làm vỡ thứ gì đâu!” Đặt tay còn lại lên đầu, con bé nhìn tôi bối rối. “Lần này” cơ đấy!
“Cô biết mà, nên cô rất là tự hào luôn! Nhưng cô cảm thấy là bạn Sakura-chan cũng muốn chơi cùng nữa.”
Liếc mắt trông sang, tôi thấy Sakura-chan giật mình vì bất ngờ. Có thể thấy là con bé đang lắng nghe.
“Dạ!”
Shima-chan thoải mái mà chấp nhận yêu cầu. Bé phi thẳng đến chỗ Sakura-chan; Sakura-chan lần này giật mình còn mạnh hơn, rồi mau chóng hướng mắt xuống sàn nhà để giả vờ là mình không theo dõi hai cô trò.
“Nào, đi thôi!”
Chả chào chả hỏi, Shima-chan cứ thế nắm lấy tay con bé và bắt đầu kéo đi. Sakura-chan đặt bộ đất nặn của mình xuống bàn rồi đứng lên, hết nhìn Shima-chan rồi lại nhìn tôi. Lông mài của bé hướng xuống rồi lên như thể không biết nên thấy vui hay sợ hãi.
Thế rồi Shima-chan dẫn con bé đến chỗ chơi xếp hình. “Cầm lấy cục này đi, bạn muốn bắt đầu xây từ đâu cũng được”. Con bé đưa cho bạn khối xếp hình mình cầm trên tay, rồi quay lại tiếp tục chơi.
Thấy vậy, niềm vui trên mặt Sakura-chan mất hẳn, và nước mắt bắt đầu lộ ra trên khóe mắt nhỏ. Trong lúc Shima-chan chạy qua phía bên kia của nhóm, Sakura-chan bám theo và nắm lấy tay con bé.
“Hửm? Chuyện gì vậy?”
“Ừm... hay là mình chơi phía bên kia đi...” Cô bé chỉ tay về phía khu vực trống mà trước đó đã ngồi.
“Không chịu!” Shima-chan giơ cao khối xếp hình lên. “Sao vậy? Chơi ở đây vui hơn!”
“Nhưng mà... tớ muốn chơi ở bên kia...” Sakura-chan lôi bàn tay của cô bé.
“Oái, oái!” Shima-chan suýt ngã, nhưng rồi kịp lấy lại cân bằng. “Thôi! Cùng chơi với mọi người đi!”
“Phải đó! Đừng bắt lấy Shima-chan cho riêng mình chứ!” Taru-chan lên tiếng.
Khi đã bị áp đảo về số lượng, hai vai Sakura-chan bắt đầu run lên. Ôi không.
“Tớ... tớ muốn Shima-chan chơi cùng với tớ... với tớ...!”Đương nhiên rồi, bé ấy bắt đầu khóc. Ọ, thôi đừng mà bé. Mà thật lòng tôi không biết mình có nên xen vào lần nữa không. Có thể tôi đã sai khi nhúng mũi vào lần đầu tiên.
Sakura-chan không thuộc tuýp có thể chơi đùa trong một nhóm đông người. Tất nhiên đấy không phải lỗi trong nhân cách của bé, nhưng mà... đúng là bé kém khả năng thật. Đến mức này thì tôi sợ không biết lên tiểu học bé có kết bạn được không nữa.
“Bạn cần phải thể hiện sự cảm thông với bạn bè của mình đấy”.
Lần này đến lượt tôi giật mình. Chẳng biết từ đâu ra xuất hiện một cô bé – mà vẫn lại là một cô bé tóc xanh. Nhưng mặc dù cả hai đứa đang có mặt trong lớp đây đều tỏa ra các đốm sáng, thì kiểu tóc cả hai hoàn toàn khác biệt. Cô nhóc này thì có mái tóc nửa phần buột lên thành hình con bướm, phần còn lại để xỏa xuống vai như một thác nước xanh biếc. Mọi thứ đều thật là ảo... mà, trừ cái cục cơm nắm trên tay con bé ra. Có cả tảo bẹ lòi ra kìa.
“Mọi người ai cũng nói thế cả, và mình chắc chắn Hành tinh Trái Đất cũng không khác gì”. Một bình nước đong đưa trên cổ cô bé. Trời đang mưa nhưng bé lại ăn mặc như chuẩn bị đi picnic vậy.
“Ô-ô! Bạn là ai vậy?” Đến cả Shima-chan cũng bị người bạn mới đến này làm bất ngờ. Thế nhưng bé vẫn gắng đứng dậy sao cho cao nhất có thể.
“He he he! Trong hình dạng hiện tại, thì chị không đọ lại em được đâu, Shimamura-san! Hyah!”
Rồi con bé tóm lấy tay của Shima-chan rồi bắt đầu xoay cô bé vòng vòng. Èo... nhóc làm cái gì vậy? Rồi cứ thế quay đều... quay đều... lại quay đều... cho đến khi chân cô bé mỏi quá không tiếp tục nổi.
“Oái oái oái...” Đột ngột được thả ra, Shima-chan choáng váng hết cả.
“Đã biết sợ chưa, hửm?” Cô bé kia phản pháo, mặc dù bản thân cũng chẳng khá hơn là bao. Mà con bé này từ đâu xuất hiện vậy?
“Bạn tồi quá!”
“Hè hè hè! Đó là hậu quả khi mà chị xoay không kiểm soát đó”. Con bé nói trong khi vẫn còn lắc lư. “Trừ khi chị rèn giũa kĩ càng như em nè”.
Con bé bỗng đứng thẳng người dậy, mặc dù có thể thấy rõ là nhóc vẫn còn đang bấu chặt hai bàn chân xuống sàn; nhìn từ phía sau có thể thấy chân của nó run rẩy.
“Chị phải biết đi trước khi biết chạy”, nhóc ôn tồn giải thích. Và rồi con bé quay sang Sakura-chan.
Sakura-chan thì chẳng quen tiếp xúc ánh mắt với người lạ, nên bé vội vàng nhìn xuống sàn nhà. Rồi, chẳng hiểu vì sao, cô bé kia bắt đầu từ khúc khích rõ to. Tôi nhìn Sakura-chan, rồi quay về cô bé kia; Shima-chan cũng làm theo.
...Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi không hiểu nổi cách tâm trí con bé hoạt động, nhưng tôi khoảnh khắc đó, tôi có thể hiểu được ý của con bé muốn nói. Nhưng còn Shima-chan thì sao? Bé có nhận ra không?
Shima-chan ngước lên nhìn cô bé kia, ánh mắt của bé áng lên một màu xanh của bầu trời như thể đã hút hết những đốm sáng của cô bé kia về mình. Thế rồi một lúc sau...
“Mình không hiểu rõ lắm, nhưng được rồi”. Bé gật đầu. “Hôm nay mình sẽ chơi trong cô lập với Sakura-chan”.
Từ đó... có hơi quá cao so với lứa tuổi của bé. Ugh, chắc là bé đã học từ cô bé đội mũ bảo hộ rồi. Tôi thề là tôi không biết là bạn đó học mấy từ đó ở đâu. Nhưng mà, từ quyết định ban nãy, có thể thấy là bé đã hiểu được ý đồ của cô bé tóc xanh.
Shima-chan ngoáy đầu về phía sau nhìn Sakura-chan, lúc này đang ngẩng mặt lên mặc dù đang rưng rưng nước mắt. Môi của bé cong lên và lông mày cũng nhếch cao.
“Nhưng sau khi hết chóng mặt rồi, tớ muốn chơi cùng mấy bạn khác nữa.”
Nghe vậy, Sakura-chan lại nhìn xuống sàn nhà. Rồi sau một hồi thì bé lại đứng lên và dắt tay Shima-chan đến chỗ trước đó đã bỏ lại bộ đất sét. Thường Shima-chan lúc nào cũng là người dắt tay, nên cảnh tượng Sakura-chan vốn xa cách và trầm lặng kéo bé theo trông thật là vui mắt.
Taru-chan, ngược lại, không thích thú một chút nào. “Không công bằngggg”. Cô bé cào nhào.
Hừm... Chắc là không thể vừa lòng tất cả rồi. Liệu tụi nhỏ có vui hơn nếu tôi tham gia cùng không? Hay là chúng sẽ thấy kỳ cục? Thế nhưng, trước khi kịp quyết định, cô bé với mái tóc hình bướm màu xanh bước đến chỗ tôi và ưỡn ngực.
“Hè hè hè! Trong mấy ngoại truyện thì em là người có quyền!”
Tôi chẳng hiểu nổi con bé đang nói gì. Thế rồi tôi nhận ra khác biệt về chiều cao của nhóc với phần còn lại trong lớp học. Trước giờ con bé có đến lớp này ư...? Không, tôi nghĩ là không!
“Bé đến từ đâu vậy?”
Mà giờ ăn trưa đã qua lâu rồi, vậy bé kiếm đâu ra cục cơm nắm đó vậy?
“Nếu phải nói rõ, thì đây là câu truyện ở một vũ trụ song song nơi mà hai người họ gặp nhau sớm ở tuổi này. Tất nhiên là chẳng liên quan gì đến mạch truyện chính cả.”
“Ờ....?”
“Cô muốn uống gì không?” Cô bé mở nắp bình nước của mình, rót một ít ra nắp rồi đưa mời tôi.
“Ồ, ờ, cảm ơn bé.”
Tôi nhận lấy rồi uống một ngụm, nghĩ rằng đó là nước. Nhưng nó không phải. Đấy là một thứ nước yogurt ngọt và đặc, đến mức mà tôi phân vân không biết có phải là sữa lắc không. Tất nhiên là cô bé ngay lại tức uống hết chúng trong một tu.
“Nhưng mà, tiếc là không có Bé Bỏng ở đây”.
Nói xong cô bé lượn đi, chẳng nghe lấy một lời tôi nói. Quả là một kẻ xâm nhập đáng yêu... À, mà tôi có nên gọi cảnh sát không...?”
“Bạn muốn tạo cái gì nào, Sakura-chan?” Shima-chan hỏi trong lúc cả hai đang chơi đất sét.
“Tớ... tớ không biết nữa,” Sakura-chan trả lời, giọng nói có hơi vỡ. Cô bé có đủ EQ để nhận thức được rằng Shima-chan đang cố gắng thân thiện với mình... và chuyện đó làm bé nở một nụ cười, dù có hơi đơ. Nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi trôi từ cuống họng về lại lồng ngực nơi mà nó thuộc về.
Sakura-chan là một cô gái có nhiều vấn đề, và bé còn phải trưởng thành nhiều hơn nữa trong cuộc đời mình. Nhưng miễn là bé còn nhận ra được các tín hiệu – miễn là bé còn có thể cười – thì vẫn sẽ ổn cả thôi.