Nagafuji đang trôi lềnh bềnh ở trên mặt nước, tay chân cậu ấy duỗi ra khắp mọi hướng, cơ thể thì trần truồng hệt như cái ngày cậu ấy sinh ra vậy. Nằm ở phía trước, điểm cao nhất của cơ thể cậu ấy chính là bộ ngực đó. Bạn sẽ nghĩ đó là cái mũi như một người bình thường, nhưng mà không. Đồ chết tiệt, Nagafuji.
“Thật là tuyệt khi có một cái bồn tắm to như này !”
“Một trong những điểm lợi khi cậu giàu có,” tôi thờ ơ trả lời trong khi đổ dầu gội lên trên đầu.
Đúng thật là, cái bồn ở nhà của Nagafuji như kiểu một cổ vật từ thời đại mà cái nhà được xây vậy — để mà nói thì, cả tỉ năm trước rồi — và nó còn nhỏ đến mức, bạn sẽ không thể duỗi thẳng chân ra khi ở trong. Hai người bọn tôi vẫn vừa thoải mái khi còn bé, nhưng bây giờ thì nó gần như là không thể rồi. Chủ yếu là bởi vì Nagafuji.
“Ah, thật sự hạnh phúc mà !”
Để bộc lộ niềm vui sướng của bản thân, cậu ấy đạp nước bắn tung tóe. Sau đó cậu ấy bật một cái bay đến tận phía bên kia của bồn tắm, nơi mà cậu ấy đập đầu một phát và chìm xuống như một cục đá. Cậu ấy đang cư xử như một đứa nhóc được đi chơi vậy, và tôi thật sự sợ hãi là cậu ấy định sẽ biến việc này thành một sự kiện thường xuyên.
Sau khi tắm xong, chúng tôi ngồi ở ngoài hiên để hóng mát. Tuy vậy, nó không thực sự “mát” lắm khi mà Nagafuji bám chặt lấy tôi… và tôi thì lại không nỡ đá đít cậu ấy đi.
“Ooh, nhìn lên trời kìa,” Nagafuji há hốc mồm nói. Nó là từ đầu tiên mà cậu ấy nói kể từ khi chúng tôi rời khỏi bồn tắm. “Tớ rất thích những ngày có gió. Như thế sẽ dễ ngắm sao hơn.”
“Huh ? À…yeah, tớ đoán vậy…”
Nếu như tôi phải đoán thì, có lẽ là nó là do sự chuyển động nhanh chóng của mấy đám mây đã giữ cho mọi thứ nhìn thú vị. Nhưng đương nhiên là Nagafuji sẽ chả nghĩ sâu xa đến như vậy rồi. Cậu ấy luôn chấp nhận mọi thứ ngay lập tức mà không hề suy nghĩ gì hơn về điều đó, dù có tốt hay xấu.
“Cộng thêm là, nhà cậu có cái sân vườn to tướng như này, vậy nên có rất nhiều cây xanh để ngắm. Tớ thực sự rất thích nơi này.”
Một lần nữa, cậu ấy lại khen ngợi nhà của tôi. Cá nhân tôi thì, tôi cảm thấy rằng mình sẽ dễ dàng phản đối điều này. Nếu như cậu ấy thực sự đến đây đủ nhiều để cái sự sang trọng trở nên tầm thường, cậu ấy sẽ nhận ra là sống ở nơi này thực sự rất mệt mỏi.
“Nah, tớ ước nhà mình nhỏ như của cậu.” Như vậy thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian để đi từ phòng này sang phòng khác.
“Wow. Cậu tham lam thế.”
“Xin lỗi nhé ? Nếu có gì thì, tớ là thái cực đối diện của tham lam ! Tớ đang nói là tớ muốn ít đi đấy !”
“À. Cậu nói cũng đúng,” cậu ấy nhẹ nhàng nhún vai, đung đưa đôi chân ở trước hiên nhà. “Cậu muốn đổi không ?”
“Ooh. Nghe có vẻ thú vị đấy.”
Nếu như nó thực sự đơn giản như thế, tôi sẽ đồng ý ngay lập tức. Và tôi sẽ đem theo các anh của tôi cùng với các hầu gái luôn. Một người như Goushirou sẽ sống như thế nào ở nhà của Nagafuji ? Khi tôi cố tưởng tượng nó, tôi gần như phá ra cười. Biết rõ anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ lấy một cái thước và bắt đầu đi đo khoảng cách giữa những sản phẩm được trưng bày để chắc chắn là chúng cân đối. Ai biết được — nhỡ đâu anh ấy lại là một người bán thịt tốt thì sao.
Ngay lúc đó, Nagafuji ấn người cậu ấy lên tôi.
“Cậu…cậu chán nhìn bầu trời rồi à ?”
Sau đó cậu ấy cầm lấy tay tôi…và đem nó…chạm vào ngực cậu ấy…?!
Một cách im lặng, lòng bàn tay tôi ấn lên ngực cậu ấy. Tôi nhìn chằm chằm trong sự xấu hổ. Cậu ấy bật cười. “Tớ đoán là thỉnh thoảng mình sẽ cho cậu chạm vào nó, vì cậu thực sự thích nó đến thế mà.”
“C-cái gì cơ ?! Nghe đây này, cậu…!”
“Thấy chưa, tớ thật tốt bụng mà ? Chỉ là đừng bóp nhé, được không ?”
Làm như tớ thèm ấy ?! Mặt tôi đỏ bừng lên đến tận mang tai trong khi tôi ngồi yên bất động ở đó, với bàn tay vẫn đang chạm vào ngực Nagafuji. Tôi không thực sự cảm nhận được gì lắm, ngoại trừ mấy ngón tay cậu ấy đang bấu vào cổ tay tôi.
“Thấy vui không ?”
“Nó khá là ấm.” Không chỉ cậu ấy, mà cả mặt tôi nữa. Chúng ta đang làm cái quái gì thế này ? Tôi còn không thể nhìn cậu ấy. “Được rồi, thế là đủ rồi. Cảm ơn.”
Không thể nào chịu đựng được điều này thêm nữa, tôi ngay lập tức bỏ tay mình ra. Nhưng ngay khi đó—
“Whoa !”
—Nagafuji tóm lấy đầu tôi và kéo nó lại gần. Tôi ngã vào ngực cậu ấy do quá bất ngờ. Cái hơi ấm sau khi tắm của cậu ấy làm cho tôi bắt đầu toát hết mồ hôi.
“Có chuyện quái gì với cậu hôm nay thế ?
“Cậu thật sự quá dễ thương mà Hino !”
Cậu ấy xoa chiếc khăn tắm trên đầu tôi, gần như thể tôi là thú cưng yêu quý của cậu ấy hay gì vậy. Cậu ấy luôn luôn nói thẳng những lời khen ngợi ra như thế…Và nó là thứ khiến tôi thấy xấu hổ hơn cả. Trong khi cậu ấy đang xoa chiếc khăn, tôi cảm thấy như mình có thể thấy được con người thực sự của cậu ấy.
Hồi tiểu học, các thầy cô giáo đều coi cậu ấy như một đứa ngốc nghếch không biết gì cả, nhưng sự thực là, cậu ấy chỉ đơn giản là rất, rất, rất cởi mở và trung thực. Do cậu ấy luôn chấp nhận mọi thứ ngay từ bên ngoài, có lẽ là cái tư thế hiện tại cũng xuất phát từ cảm xúc của cậu ấy…và có dùng cả đời tôi có lẽ cũng không thể nào tìm ra cách chống lại được nó. Tôi sẽ không bao giờ có thể trở nên thật thà như thế. Điều duy nhất mà tôi có thể làm là giấu sự xấu hổ này bằng sự mỉa mai.
“Cậu thật sự rất thích tớ đấy nhỉ, huh ?”
“Yup !”
…Ít nhất thì cũng đỏ mặt một tí đi chứ ?
~ Chương trình dự báo Adachi của ngày hôm nay ~
Khi tôi thấy nụ cười thuần khiết, ngây thơ trên gương mặt Shimamura, tôi nhận ra: À, đây là một giấc mơ. Có nghĩa là tôi sẽ có thể được đòi hỏi bất cứ thứ gì tôi muốn, phải không ? Phải không ?
Và thế là, tôi dang rộng vòng tay mình ra. “Sh-Shimamura ! tớ muốn được cậu cõng ! Và được vỗ đầu ! Và một cái ôm thật chặt ! Và —”
“Tha cho tớ đi !”
Cậu ấy mỉm cười gượng gạo, và rồi tôi chợt nghĩ: Từ từ, nhỡ đâu đây không phải là một giấc mơ thì sao ? Nhưng ngay lúc mà tôi bắt đầu hoảng loạn, thì điều tiếp theo mà tôi nhận ra, tôi đang nhìn chằm chằm lên cái trần nhà tối om. Trái tim tôi đang đập thình thịch như điên. Tôi bấu tay lên ngực của mình.
Não à, làm ơn đấy, cho tao ngủ đi.