“Mmnnn…”
Tôi chợt nhận ra rằng mình chỉ đang đơn giản là giả vờ làm bài tập về nhà.
Tôi liếc về phía Yachi. Cậu ấy đang xem TV với chị của tôi, ngồi ở giữa hai chân và dựa người vào chị ấy. Giờ thì chị tôi đã có mấy hạt xanh lấp lánh khắp cả cổ và cằm. Nhưng mà chị ấy chả hề để ý, tại vì bả sắp lăn ra ngủ đến nơi rồi. Lúc nào chị ấy cũng sẽ buồn ngủ vào tầm mùa xuân như này. Tôi ước rằng ít nhất chị ấy cũng nên thay đồng phục ra khi về đến nhà. Trong lúc đấy, Yachi đang cười toe toét trong lúc ăn mấy cái bánh quy trứng của mình.
Trông thấy họ đang ôm ấp như vậy, nó khiến cho tôi không thể nào tập trung làm bài tập một chút nào. Nhưng mà ai là người đang khiến tôi tức giận chứ ? Có một cái cảm giác mờ mịt này trong bụng của tôi, và nó mãi mà không biến mất.
“Hmmm ?”
Chị tôi bắt gặp ánh nhìn của tôi và liếc lại về phía này, ánh nhìn của bả hoàn toàn đang đờ đẫn luôn. Mắt chúng tôi chạm nhau, và vì vài lý do nào đấy tôi cảm thấy hơi khó xử.
“Bọn chị đang ồn ào quá à ? Em có muốn chị tắt tiếng không ?” chị ấy hỏi, lấy một tay đặt lên đầu Yachi như thể cậu ấy là vấn đề vậy. Nhưng Yachi vẫn cứ tiếp tục cười toe toét.
“Cậu cũng nên tham gia với bọn này luôn, Bé à.”
Vì lý do nào đó, lời mời ngây thơ đó khiến cho tôi cực kỳ tức giận. “Cá… Không đời nào ! Tớ không…tớ còn không hề muốn chơi ! Và tớ vẫn còn bài tập nữa !”
“Thật là một học sinh chăm chỉ.”
“Tốt cho cậu !”
Họ bắt đầu khen ngợi tôi, và tôi biết rằng thực ra họ còn chả quan tâm lắm. Tôi gãi đầu trong khó chịu. Sau đó quay trở lại với bài tập của mình, làm một hoặc hai câu hỏi…và rồi lại dừng lại. Một cách bí mật, tôi bắn ra thêm vài ánh nhìn nữa về phía họ. Một lần nữa, chị tôi lại đang gật gù trong khi Yachi thì vẫn cười lớn.
“Mmnnnn…”
Mời tớ thêm lần nữa đi, chết tiệt ! Tôi nguyền rủa sự cứng đầu của mình trong im lặng. Và vài thứ nữa.
“Này, uh, Yachi ? Lại đây một tí,” tôi gọi, vì tôi biết chắc rằng chị tôi sẽ quá lười biếng để đứng dậy.
“Giiiì?” Yachi trả lời, từ từ quay lại về phía của tôi.
“Tớ nghĩ là tớ cần giúp với bài tập của mình.”
Tôi không thực sự cần giúp, nhưng Yachi không hề nghi ngờ tôi đến một chút. Thay vào đó, cậu ấy nhếch mép cười. “Keh heh heh ! Cậu đã đến đúng nơi rồi đấy.”
Sau đó cậu ấy chạy đến chỗ tôi. Về một mặt thì, nó khá là nhẹ nhõm… nhưng về mặt khác thì, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ vì đã nói dối. Hai cảm xúc đấy cứ xoay vòng vòng trong tôi như một cơn bão vậy.
“Sau cùng thì, tớ là Yashiemon vĩ đại mà.”
Cậu ấy vẫn đang lặp lại cái thứ đó à ? Thật đấy à ?
Đằng sau cậu ấy, Chị tôi đang nằm bò ra trên sàn, tay chân duỗi ra hết mọi hướng.
“Vậy thì, đây là gì ?” cậu ấy hỏi, nhìn xuống quyển sách đang được mở trên bàn tôi.
“Uh…toán… ?”
Tôi đã nghĩ là nó khá hiển nhiên, khi xét đến việc nó có các dấu cộng trừ và mấy thứ khác, nhưng và ánh nhìn trên mặt của Yachi thể hiện ra rằng cậu ấy thực sự không hiểu gì cả. Cậu ấy mù tịt về rất nhiều thứ… Gợi lại cho tôi về cái vụ bánh kem hôm trước. Làm sao mà cậu ấy có thể tốt nghiệp rồi nếu như cậu ấy còn không biết nổi toán là gì ?
“Hmmm…”
“...”
“Ah…”
“...”
Tôi ngồi trong im lặng trong khi chờ đợi cậu ấy hoàn thành việc nghiền ngẫm bất kể thứ gì đấy mà cậu ấy đang nghĩ. Cậu ấy cứ liên tục lẩm bẩm gì đó và nhìn vào quyển sách.
Sau đó, cậu ấy đột ngột đóng nó lại, nhìn vào tôi, và nói, “&##$%.”
“Cái gì cơ ?”
“Tớ nói là: &##$%.”
…Tôi không thực sự có thể hiểu được cậu ấy đang nói gì, vì vậy tôi cố nhại lại theo cậu ấy. “Oraaha ?”
“Đúng vậy, chính xác.” cậu ấy gật đầu, thỏa mãn, khoanh tay vào đắc chí.
“Đó là ngôn ngữ gì vậy ?”
“Ngoài hành tinh.”
“Ngoài hành tinh ?!”
“Nó giống như kiểu tiếng lóng của bọn tớ từ lúc mới sinh ra vậy. Tớ cũng chả biết nó có nghĩa là gì.”
Chuyện gì xảy ra với đúng vậy, chính xác rồi?!
“Cậu có muốn tớ kể cho cậu nghe về ngoài vũ trụ không ?”
“Uhhhh…”
“Tớ nên bắt đầu từ đâu đây ? Cậu thấy đấy, giống loài của tớ có tuổi thọ trung bình vào khoảng xấp xỉ 800 triệu năm, khá là dài khi so với các loài khác…”
Cậu ấy bật cười một cách vui vẻ và bắt đầu tuôn ra một tràng các thứ gì đấy. Tôi không thể nào biết được cậu ấy đang nói thật hay chỉ là bịa chuyện ra. Về lẽ đó, tôi chưa bao giờ nói là tôi muốn nghe hết cái đống này, nhưng mà giờ thì tôi bị mắc kẹt ở đây và phải nghe hết chúng. Cậu ấy cứ liên tục ném ra những con số khổng lồ, những cái thứ mà bạn sẽ chắc chắn, không bao giờ nhìn thấy ở trong sách toán, và nó cảm giác như tôi đã hoàn toàn bị bẫy ở đây.
Nhưng mà chị tôi không hề đến giải cứu tôi. Thay vào đó, chị ấy chỉ lăn lộn xung quanh và tiếp tục nằm ngủ.
Trong lúc đấy, tôi lén nhìn xuống sách giáo khoa của mình.
Đừng bảo với Yachi, nhưng…tôi bắt đầu nghĩ rằng cậu ấy không giải được toán.
~ Chương trình dự báo Adachi của ngày hôm nay ~
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nhu Shimamura trở thành mèo ?
“Shimeow…”
Nếu như tôi trở thành mèo ?
“Shimeow !!”
…Không chắc vì sao, nhưng mà có gì đó mách bảo tôi rằng chúng tôi sẽ có cùng một kiểu meow.