Có người thấy thương hại tôi, còn những người khác thì đủ tốt bụng để mặc kệ tôi.
Điều này áp dụng với tất cả các chuyến đi dã ngoại mà tôi đã đi từ hồi tiểu học. Tôi luôn lang thang xung quanh một mình, và khi đến lúc ăn trưa, tôi cũng sẽ ăn sandwich một mình. Một số giáo viên cảm thấy tội nghiệp tôi và đến ăn cùng tôi, trong khi một số khác thì thậm chí còn không hề quan tâm. Và vì tôi đã chọn sự đơn độc theo ý muốn của mình, lẽ tự nhiên là tôi sẽ thích vế sau hơn. Tôi không gặp vấn đề trong việc từ chối những lời mời tương tự từ mấy đứa cùng tuổi, nhưng nếu đó là những người có quyền cao hơn, tôi thực sự không thể nói không. Và như vậy, tôi sẽ không thể tránh khỏi việc ăn trưa cùng với họ, nhai một cách tự động cho đến khi miệng tôi thấy mỏi, và không thể cảm nhận được bất kỳ mùi vị gì nữa.
Tôi hoàn toàn ổn khi ở một mình. Đơn giản là tôi không quan tâm người khác đến mức phải bỏ công sức ra để đọc cảm xúc của họ. Và nếu như tôi không có ý định thể hiện ra một mức độ tôn trọng nào đấy với người khác, thì tốt nhất là tôi không nên tạo một mối quan hệ nào thì hơn. Sau cùng thì, tôi không muốn ai bị tổn thương cả. Và cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta cứ nương theo như vậy mà không gây phiền phức nào cả.
Tuy vậy, có một lần hồi lớp năm mà tôi đã thực sự bỏ công sức ra để cố và thử làm bạn. Tôi đã bị ảnh hưởng bởi cái đống thông tin khủng bố tôi hồi đó: Bạn bè là điểm mạnh lớn nhất. Tình bạn rất đẹp đẽ. Blah, blah, blah. Vì vậy tôi đã cố hết sức để cười, và hỏi câu hỏi về người kia, chỉ thế thôi. Sau đó tôi học cách để nhận biết những đứa trẻ khác cũng gặp vấn đề trong giao tiếp xã hội, và nếu như tôi tiếp cận họ, làm bạn với họ không hề khó một chút nào.
Nhưng mà mấy tình bạn gượng ép này đang là gánh nặng cho tôi, kìm hãm lại cảm xúc của tôi, xóa bỏ hết toàn bộ khiếm khuyết của tôi. Mỗi khi ai đó trong số họ nói chuyện với tôi, tôi lại phải nặn ra một câu trả lời phù hợp và cố giữ cho cuộc nói chuyện tiếp tục. Không một phần nào trong này là chân thực cả; và tôi đơn thuần là cứ nhại lại theo bất cứ thứ gì người khác nói thôi.
Mỗi khi tôi lặp lại quá trình này, tôi lại cảm thấy mệt mỏi. Và mỗi lần tôi có thêm bạn mới, tôi lại tự nhốt bản thân mình sâu hơn, đóng chặt mọi lối thoát.
Nhưng rồi một ngày tôi quyết định vứt hết tất cả vào trong sọt rác và cứ tiếp bước như vậy…và đó là cái ngày mà tôi thực sự cảm nhận được tự do là như nào. Tất cả những gì tôi cần là một làn gió trong lành để có thể nhận ra là tôi được sinh ra để sống cuộc đời này một mình.
***
Tôi lại ngồi đây, ở trên căn gác mái của phòng thể chất một lần nữa. Nhưng không giống như mùa thu trước, khi nơi này cảm giác như cái lò nung, lần này cái sức nhiệt đã dịu nhẹ hơn. Và cả việc Shimamura không có ở đây nữa.
Tôi ngồi chống cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ, với một hy vọng mong manh rằng ánh nắng mùa xuân sẽ sưởi ấm cái sàn nhà buốt giá cùng với bức tường trắng muốt này. Cơ thể tôi cảm giác nặng trĩu, và bất kể bao nhiêu lâu có trôi qua thì sức nặng vẫn từ chối rời đi. Kể cả khi tôi nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể cảm thấy được nó.
Tôi buông ra một tiếng thở dài không biết lần thứ bao nhiêu rồi. Cuộc sống của chúng tôi đã thay đổi, và trong chớp mắt, Shimamura đã bị vây quanh bởi rất nhiều gương mặt mới. Họ kéo cậu ấy khỏi tôi, như một bức tường bảo vệ vậy. Nhưng mà tôi là người duy nhất coi bức tường như một vật cản; Shimamura hoàn toàn chào đón bức tường đó.
Nói ngắn gọn: giờ khi mà chúng tôi đã là năm hai, Shimamura đã thành công trong mối quan hệ mới, còn tôi thì…không.
Shimamura không giống như tôi — cậu ấy chưa bao giờ đi vào ngõ cụt trong mối quan hệ của cậu ấy với người khác. Nói thật thì, nó có lẽ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cậu ấy đi lên căn gác mái hồi chúng tôi còn học năm nhất. Có lẽ một thứ gì đó đã thúc đẩy cậu ấy lên đó, và cậu ấy đơn giản là xuôi theo nó. Tôi cúp học để có thể được ở một mình, nhưng Shimamura thì cúp học đơn thuần vì buồn chán. Động cơ của chúng tôi không hề giống nhau.
Cuộc sống này không được tạo bởi những chương sách ngay ngắn; sự hạnh phúc rất ngắn ngủi và chóng tàn, bay màu trong dòng chảy thời gian. Và niềm vui mà tôi cảm thấy khi được xếp chung lớp cùng với Shimamura đang dần phân tán như cánh hoa anh đào vậy.
Tôi đã trở nên quá tự mãn. Khi mà cậu ấy gọi tôi bằng tên của mình, tôi biết rằng nó chỉ là một trò đùa, nhưng tôi vẫn trở nên quá khích. Tôi tự bảo với bản thân mình rằng mối liên kết của chúng tôi chắc chắn như xích sắt vậy…và đó là khi mà nó bắt đầu rỉ sét.
Khi tôi nghĩ lại về cách mà Shimamura đã cư xử ở trong lớp, tôi gục mặt xuống đầu gối của mình. Cậu ấy cười nói với họ — một nụ cười lịch sự và thân thiện, có lẽ là để dành cho những người mà cậu ấy không quá thân thiết. Tôi biết điều đó, nhưng vấn đề là…tôi không thể nào thấy được sự khác biệt giữa nụ cười đó và nụ cười mà cậu ấy vẫn luôn dành cho tôi.
Tôi trở nên khó chịu một cách vô lý, cả với Shimamura và những cô gái mà cậu ấy cười nói với, nó thực sự khiến cho tôi chỉ muốn kéo rạch mặt mình ra. Tôi cảm thấy thật nhỏ nhen khi thấy bản thân bị phản bội chỉ vì như vậy. Đầu tôi đau đớn trong tuyệt vọng, và tôi thực sự muốn khóc. Tôi đã thực sự nghĩ rằng chúng tôi đã xây dựng được một thứ gì đó với nhau…nhưng mà dù cho đó có là gì đi nữa, thì nó cũng chẳng hề đặc biệt hay kỳ diệu. Nó không thể nâng đỡ sức nặng của cả hai. Thay vào đó, nó thậm chí còn đổ vỡ nhanh hơn cả một lâu đài cát.
Vậy mà, tôi trong tất cả mọi nơi thì tôi vẫn chọn đi đến nơi này, rõ ràng là tôi đang hy vọng rằng Shimamura sẽ chứng minh tôi sai.
Tôi ngồi dậy một chút, rồi lại cúi xuống, cố gắng đấu tranh xem mình có nên lén nhìn xuống tầng dưới không. Cuối cùng thì, tôi quyết định sẽ nhìn một cái thật nhanh, và thấy Shimamura đứng bên dưới. Có vẻ như hôm nay họ đã chọn học thể dục ở trong nhà, có lẽ là vì trời mưa. Tôi có thể nghe được tiếng bóng rổ đập xuống sàn nhà. Shimamura có đang ném bóng không ? Liệu cậu ấy có nhận ra rằng hôm nay tôi vắng mặt không ? Cậu ấy có đang suy nghĩ về tôi không ? Cậu ấy có mảy may nghi ngờ về việc tôi đang ở đây không ?
Tôi đã nghĩ đến chuyện theo dõi cậu ấy, nhưng nếu như tình cờ mà cậu ấy ngẩng đầu lên và bắt gặp tôi, thì tôi sẽ không biết phải làm gì đi nữa. Vì vậy tôi quyết định chọn cách an toàn và ngồi đợi. Tôi có thể nghe được tiếng mưa hắt vào bức tường đằng sau mình.
Sau đó tôi nghe tiếng bước chân, và tôi nhìn lên. Ai đó đang đi lên cầu thang gác mái. Tôi không thể nào ngăn bản thân mình cười như một con ngốc trong khi tôi quan sát xem ai đang là người lên. Vì lý do nào đó, tôi thậm chí còn không mảy may sợ hãi việc đó là một giáo viên đang đi lên để trách mắng tôi. Trái tim tôi đang được lấp đầy bởi ánh sáng.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra, tia sáng đó sẽ làm lóa mắt tôi.
Đó không phải là Shimamura. Một cô gái nào đó mà tôi không nhận ra. Khi mà cậu ấy thấy tôi đang ngồi đây, cậu ấy liền trở nên gượng gạo, nhưng vẫn quyết định đi ngang qua tôi và ngồi vào trong góc. Rồi sau đó cậu ấy ngồi bệt xuống, duỗi thẳng chân ra và vắt chéo lại, lấy một quyển sách nhỏ ra. Tóc cậu ấy khá dài, đen, che lấp đi khuôn mặt thuôn dài hình oval của cậu ấy. Tôi nhanh chóng mất hứng thú và buông ra tiếng thở dài.
Một lần nữa, tôi lại mất nơi trốn của mình.
Nếu như tôi không thể ở với Shimamura, thì ở một mình sẽ tốt hơn — đấy là toàn bộ động lực của tôi khi trèo lên đây. Thất vọng, tôi quyết định sẽ rút lui. Vì vậy tôi cầm lấy cặp sách, hất nó qua vai của mình, và bắt đầu hướng xuống tầng.
Trong khi tôi suy ngẫm xem mình nên đi đâu tiếp theo, tôi nghe tiếng chân từ bên trên.
“Uh, từ từ đã ! Cậu kia !”
Cô bạn đó đã đi theo tôi xuống dưới. Bám vào bên lan can, cậu ấy rướn người ra và nhìn xuống bên dưới. Tôi đáp trả lại cho cậu ấy với một cái nhìn thắc mắc. Cậu ấy mỉm cười.
“Xin lỗi vì đã lấy chỗ của cậu.”
“...Không sao.”
Tôi cố hết sức để không trở nên thô lỗ, trong trường hợp cô ấy là một đàn chị. Vì vậy tôi cúi đầu một chút và nhanh chóng rời khỏi phòng thể chất trước khi ai đó trong lớp nhìn thấy tôi…và trước khi tôi phải nhìn thấy Shimamura vui đùa với những người không phải tôi.
Bên ngoài phòng thể chất, không có một giáo viên nào — chỉ có tiếng lách tách của cơn mưa. Trong khi tôi cố hết sức để không bị ướt, bản thân tôi tự động rời xa khỏi trường. Sau đó tôi cảm nhận được sức nặng của cặp sách ở trên lưng và quyết định là bây giờ giờ quay lại sẽ tốn quá nhiều công sức…vì vậy tôi quyết định là khỏi quay lại.
Cũng không hẳn như là tôi có bỏ quên gì cả.
***
Trong khi tôi đạp xe qua con phố, tôi nhìn vào cảnh vật xung quanh và tự hỏi: Giờ thì mình nên đi đâu đây ?
Tôi tự động rời khỏi trường theo hướng đối ngược với nhà của mình. Có vẻ hơi muộn, nhưng tôi không muốn phải có nguy cơ chạm mặt với mẹ của mình ở nhà, vì bà ấy có lẽ sẽ mắng tôi. Nhưng đạp xe vòng quanh phố cũng không hẳn là cách để giết thời gian. Cái hơi ấm của mùa xuân đan xen với cơn mưa khiến cho một cảm giác kỳ lạ dần nhấn chìm tôi.
Tôi đi ngang qua trường lái xe và xuyên thẳng qua bãi đỗ xe của cửa hiệu quần áo nam đến khi tôi dừng chân ở cùng một trung tâm thương mại mà tôi với Shimamura đã đến kha khá lần trong quá khứ. Tôi không nghĩ ra được nơi nào khác để tới, vì vậy có lẽ nơi này là phù hợp nhất với tôi hiện tại. Tôi cất xe của mình vào trong bãi và nhanh chóng đi vào trong, rời khỏi cơn mưa.
Phần bên trong đã được sửa sang lại hồi năm ngoái để mở thêm cửa hàng. Trong khi tôi đi xung quanh, mùi hương trong không khí chuyển sang sự ngọt ngào. Ai đó đã từng bảo với tôi rằng trung tâm thương mại đều có mùi như này ở các nước khác. Sau đó, khi tôi đi ngang qua cửa hàng điện tử, tôi ngửi được một mùi siro phong [note50469]
.
Nếu như Shimamura đang ở cùng với tôi, cậu ấy sẽ muốn đến cửa hàng nào nhỉ ? Tôi suy ngẫm câu trả lời trong khi bước đi. Chúng tôi không hề có kế hoạch đến đây cùng nhau, vậy mà tôi vẫn không thể nào dừng được suy nghĩ của mình. Nói thật thì, tôi vẫn chưa thể nào nắm bắt được những gì cậu ấy thích và ghét. Làm sao tôi có thể khiến cho cậu ấy tận hưởng bản thân mà không hề kiểm soát được ? Cậu ấy không hề có sở thích — cậu ấy thực sự nói thẳng như thế với tôi — vì vậy nó khá là bất khả thi. Ở đây cũng không có vẻ gì là có một cửa hàng boomerang.
Tôi muốn được biết tất cả mọi thứ về Shimamura…ừ thì, trừ khi cậu ấy thầm ghét tôi hay gì đó, trong trường hợp đó thì tôi thực sự không muốn biết về nó. Nhưng mà nếu như tôi có biết về nó, thì có thể là tôi sẽ tìm ra được cách khiến cậu ấy đổi ý, vậy thì có lẽ là tôi thực sự muốn biết tất cả mọi thứ. Vậy thì ừ, tôi muốn biết tất cả về Shimamura. Tất cả mọi thứ.
Nhưng mà giờ chúng tôi đã là năm hai, và tôi thậm chí còn chả được nghe giọng cậu ấy nữa. Ừ thì, được rồi, thực tế thì tôi có nghe khá nhiều. Nhưng mà đó chỉ là ở trong nền, không trực tiếp hướng tới tôi. Đúng là tôi có thể gọi cậu ấy bằng điện thoại của mình, nhưng mà đấy không phải là vấn đề ở đây. Vậy thì tôi cần phải LÀM gì về nó ? Điều gì mới là thứ tôi đang muốn thay đổi ?
Tôi muốn… được ở bên Shimamura. Tôi muốn được nghe giọng cậu ấy. Tôi muốn được cậu ấy chú ý đến. Đó là những cảm xúc chân thật nhất của tôi, và tôi không hề cố gắng lờ nó đi. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn: tôi sẽ không thể nào sửa chữa được điều gì nếu như cứ lang thang ở một trung tâm thương mại vào buổi chiều trong tuần như này. Thế rốt cuộc tôi đang làm gì ở đây ?
Một ngày có đến hai mươi tư tiếng trầm cảm, và tôi chưa dành ra được một chút thời gian nào từ nó để có thể làm gì có ích cả. Tôi có tóm tắt lại sự kiện cả ngày trong một câu. Thế quái nào mà mỗi ngày lại có thể vừa dài lê thê mà cũng ngắn ngủi như vậy ?
Nó cảm giác như tôi đang sống trong sự đơn điệu vậy. Mọi thứ thực sự quá vô nghĩa khi không có Shimamura. Lạy chúa, tôi đúng là nhàm chán mà.
Trong khi tôi đi đến rìa ngoài của trung tâm này, tôi nghe được tiếng kêu — tiếng kêu của động vật. Tôi liếc nhìn xung quanh và nhanh chóng thấy được một cửa hiệu thú cưng mới tinh mà trong đấy không chỉ có cún con với mèo con các loại, mà còn có cá và…kể cả cừu ? Ít nhất thì, đấy là dựa theo những gì biển hiệu nói.
“Nhỡ đâu nó lại được.”
Có khả năng rằng Shimamura sẽ thấy hứng thú với cửa hiệu kiểu như này.
Trong khi tôi xem xét bên trong, tôi nhận thấy một học sinh khác cũng đang đứng bên ngoài, liếc nhìn cửa hàng, trông như thể cậu ấy cũng đang dò xét nơi này vậy. Tay cậu ấy đang nghịch mái tóc dài, xoăn rủ trong khi liếc qua cánh cửa. Cậu ấy có vẻ cao hơn tôi một chút, và cậu ấy tỏa ra một cái bầu không khí của sự trưởng thành nên có vẻ cậu ấy lớn tuổi hơn tôi. Sau đó cậu ấy nhận ra ánh nhìn của tôi, quay ra nhìn lại, và bắt đầu rời đi — nhưng có vẻ như cậu ấy hơi giật mình, vậy nên cậu ấy va phải vào cặp của tôi..
“ Mình xin lỗi !”
Cái va chạm làm cho thứ gì đó nới lỏng và rơi xuống dưới sàn nhà. Tôi để ý thấy nó, dừng lại, và cúi xuống để nhặt nó lên. Có vẻ như là một cái dây đeo hình con gấu. Nhưng chủ nhân của nó không nhận ra mình đã đánh rơi nó; cậu ấy vẫn đi thẳng tiếp. Bối rối, tôi đấu tranh xem mình nên làm gì với nó, nhưng có vẻ như là tôi sẽ rất khốn nạn nếu cứ để cậu ấy rời đi như vậy…vì thế nên tôi đuổi theo cậu ấy.
“Này, um, đợi đã,” Tôi gọi với theo một cách nhút nhát.
Cậu ấy quay người lại, tóc mái cậu ấy lắc lư theo chuyển động.
“Cậu đánh rơi cái này.” tôi giơ cái dây đeo ra.
Cậu ấy cầm lấy và nhìn vào nó. “À, cảm ơn nhé.” Rồi cậu ấy nhìn kĩ lại lần nữa. “Trời ! Lạy chúa ! Cảm ơn rất nhiều !”
Có vẻ như là thứ đó rất có ý nghĩa với cậu ấy, vậy thì tôi cảm thấy vui mừng vì mình đã có đủ dũng cảm để đem trả lại nó. Nhưng nếu như cậu ấy ở trung tâm thương mại vào một buổi chiều trong tuần, có vẻ như cậu ấy cũng là một đứa trốn học… Đương nhiên là tôi cũng không có quyền phán xét cậu ấy rồi.
“Có vẻ như là mình đã nghịch nó hơi nhiều quá… Ugh, mình cần phải cẩn thận hơn…Thật sự đấy…”
Và cậu ấy rời đi, tay nắm chặt con gấu. Cậu ấy thực ra là thân thiện hơn những gì tôi mong đợi từ ngoại hình của cậu ấy. Có lẽ là cậu ấy thích sự rất yêu quý con gấu đó. Tôi thì chưa bao giờ hứng thú với cả dây đeo cặp cả, vậy nên tôi không có cái nào, nhưng… nếu như tôi và Shimamura có một đôi giống nhau thì…
“Nghe tuyệt thật đấy…”
Đặc biệt là khi không có ai khác liên quan cả. Đó là phần quan trọng nhất. Thậm chí là bắt buộc. Rất quan trọng. Vì tất cả mọi người đều yêu thích việc chen ngang vào thời gian của tôi với Shimamura.
Vì đằng nào tôi cũng đang đứng trước cửa hàng thú cưng rồi, vậy nên tôi quyết định đi vào xem thử. Có vẻ như là lối vào sẽ dẫn thẳng vào bên trong cửa hàng, vì thứ đầu tiên tôi thấy là khu vực thủy cung. Không khí trong này ẩm đến mức khó chịu; tôi liếc nhìn xung quanh, và nhanh chóng đi đến phần tiếp theo, nơi tôi thấy… côn trùng và bò sát. Tôi quyết định là nhìn qua rồi nhanh chóng đi tiếp.
Phòng kế tiếp chật hơn, và là nơi ồn ào nhất — phần của chim chóc. Một con vẹt đang vỗ cánh đập vào cái lồng chật chội đang nhốt nó, cố gắng dùng cái mỏ để mở khóa. Nó hung dữ đế mức tôi thậm chí còn lo sợ rằng nó có thể thực sự mở được cái lồng. Sau khi đứng quan sát được vài phút; tôi chuồn ra khỏi khu vực này và đến phía trước của cửa hàng.
Ở đó, cún con và mèo con được phân khu riêng biệt trong mấy lồng kính, với mỗi con có một cái giường riêng để ngủ, bao quanh bởi mấy bức tường trắng xóa. Rõ ràng là đây không phải cách mà động vật nên sống.
Sau đó, trong khi tôi đi ngang qua, một trong những con cún bật dậy và chạy về phía tôi. Giật mình, tôi thu mình lại một chút. Đứng lên bằng hai chân sau, với hai chân trước chạm vào thành của tường kính, nó vẫy đuôi với tôi, thè lưỡi ra. Trông như thể nó đã được huấn luyện để làm tôi xiêu lòng vậy…và nó đang hoạt động. Tôi có thể cảm thấy nước mắt mình bắt đầu rơi xuống.
Tôi không hề cảm thấy chút buồn bã nào khi nhìn vào mấy con chim trong lồng hay là mấy con cá ở trong bể, vậy mà mấy bức tường kính này lại gợi lên một phản ứng dữ dội từ tôi. Tại sao ? Trong khi tôi nhìn xuống con cún, tôi nhận ra: bởi vì nó cảm giác như tôi đang nhìn vào một cái gương.
Tôi, cũng là một con cún được trưng bày. Thậm chí còn tệ hơn, vì tôi cơ bản là tự chủ ý nhét bản thân vào lồng kính. Nhưng thay vì cố gắng tỏ ra dễ thương, tôi chỉ ngồi yên đấy.
Giờ khi mà tôi phải đối mặt với một hình ảnh phản chiếu hoàn hảo của bản thân, nó khiến cho tôi sốc hoàn toàn. Cái gốc rễ của nỗi buồn của tôi chính là sự tự thương hại.
“...Mặc kệ đi. Nơi này tệ thật.”
Và thế là tôi quyết định không đem Shimamura đến đây. Gạt hết nước mắt của mình đi, tôi nhanh chóng rời khỏi cái gương ẩn dụ đó và hướng về phía lối ra.
Khi tôi ra đến bên ngoài, kế hoạch của tôi là đi vòng theo hình tròn về lại chỗ để xe đạp. Nhưng trong khi tôi đi, tôi nhận thấy một thứ gì đó ở gần lối ra của trung tâm.
Một người phụ nữ đang ngồi trước một cái bàn dài với cái biển hiệu: Lời khuyên cho Tình yêu, TIền bạc, Hôn nhân, và Nhiều hơn thế ! Cô ấy trông có vẻ đã quá đôi mươi, dù cho mặt đã được che bởi một cái màng màu tím. Đúng là ngoại hình thường thấy của “nhà tiên tri bí ẩn”. Làn da của cô ấy nhợt nhạt như băng dán vậy, khiến cho gò má đỏ trông còn kỳ lạ hơn. Nhưng với vẻ ngoài thiếu trang điểm như vậy, cô ấy tạo cho tôi ấn tượng là một người không cầu kỳ. Nhìn dụng cụ thì có vẻ như là hạng nhất, nhưng cô ấy trông hoàn toàn giống một người nghiệp dư.
“Chào mừng, chào mừng ! Ngồi xuống đi,” cô ấy gọi, chỉ vào chiếc ghế
ở phía trước, mặc dù chúng tôi thậm chí còn chưa chạm mắt với nhau. Tôi cố giả vờ như cô ấy đang không nói chuyện với tôi, nhưng trước khi tôi kịp rời đi, cô ấy nói tiếp, “Em có thể tiếp tục rời đi và đem nỗi lo âu của mình về, nhưng ngày mai của em sẽ vẫn cứ xấu xí y hệt như hôm nay thôi.”
Theo phản xạ, tôi dừng chân lại.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng vỗ lên bàn. “Lại đây nào.”
Tôi quay người lại để nhìn vào nữ tiên tri (?), không mỉm cười. Trái ngược lại với giọng điệu vui vẻ của mình, biểu cảm của cô ấy đang hoàn toàn nghiêm túc.
“Lại đây nhanh lên nào” cô ấy giục, ra hiệu cho tôi.
Cái biển hiệu rung lắc nhẹ. Ánh nhìn của tôi dán chặt và nửa trước: Lời khuyên cho Tình yêu. Cũng không phải là “nỗi lo” của tôi hoàn toàn là chuyện tình cảm. Ừ thì, không đến như vậy. Tôi khá chắc nó là một thứ gì khác. Nhưng tôi càng nghĩ thêm về nó, thì tôi lại càng mạo hiểm việc để cho hai gò má mình đỏ ứng ở giữa nơi đây, vậy nên tôi nhút nhát đi gần lại.
Thú thực thì, một phần của tôi đang lo lắng về việc đây là lừa đảo. Nhưng sự thật là, tôi đang trong một tình trạng tâm lý không ổn định.
Trước khi tôi ngồi xuống, tôi nhìn thêm một cái nữa vào nữ tiên tri đó. Biểu cảm của cô ấy vẫn đang hoàn toàn nghiêm túc. Ít nhất thì, cô ấy trông có vẻ đáng tin hơn là cái bà lão quẩy ở trên cái chương trình chiêm tinh hồi trước.
“Cô là một nữ tiên tri thật à ?” tôi hỏi, so sánh người trước mặt tôi với cái bộ dụng cụ trông có vẻ chuyên nghiệp.
“Đúng vậy. Một pháp sư tiên tri thì đúng hơn.”
“...Được thôi…”
Tôi còn chưa từng được nghe cái danh hiệu đấy lần nào trong đời, và nó nghe như thể cô ấy vừa vừa sáng tạo ra vậy. Ngoài ra, sau khi quan sát thêm, tôi thấy quả cầu pha lê còn có vài vết nứt trên đấy.
“Tôi có thể tiên đoán bất cứ thứ gì. Ví dụ là…để xem nào…Tôi có thể biết được những giọt nước mắt đó đến từ đâu,” cô ấy tuyên bố, chỉ vào mắt tôi.
Tôi ngồi thẳng dậy.
Sau đó, cô ấy cầm lấy quả cầu pha lê, đặt nó trong bàn tay, và nhìn vào tôi qua nó. “Được rồi, tôi có thể thấy… Em đang bị bệnh tương tư.”
Một lần nữa, tôi giật mình, lùi lại một chút. Và tôi tin rằng, với điều này, tôi đã tự đào hố chôn mình.
“Em đúng là quá dễ để đọc mà. Đúng là gà quá — ý tôi là, thật đáng yêu ! Ahem !”
Cô ấy bắt đầu giả vờ ho, nhưng tôi đang quá xấu hổ để quan tâm. Cô ấy thậm chí còn chưa thèm nhìn vào lòng bàn tay của tôi… vậy mà cô ấy vẫn biết được ? Er, cũng không phải như là tôi đang tương tư Shimamura hay gì đâu. Như vậy sẽ rất là kỳ quặc.
“Heh.” Với nụ cười tự mãn, người pháp sư tiên tri nhẹ nhàng giơ tay ra, ngửa lên. “Một ngàn yên.”
“Cái gì ?”
“Bình thường thì như này sẽ tốn ít nhất là ba ngàn yên, nhưng mấy đứa học sinh quá là kẹt xỉ — ý tôi là — tôi sẽ cho em giảm giá học sinh.”
Biểu cảm của cô ấy hoàn toàn chắc chắn, vậy mà đôi môi đó lại liên tục buông ra đủ các câu bình luận thừa thãi.
“Tôi phải trả tận một ngàn yên cho thứ này ?”
“Nói thật thì, em đang có một món hời đấy.”
Cô ấy lại chìa tay ra lần nữa. Nhưng mà cái từ “món hời” chỉ khiến cho tôi thấy nghi ngờ hơn. Cũng không hẳn là tôi mong đợi cô ấy làm việc miễn phí hay gì, nhưng tôi thực sự nghi ngờ giá trị của bất cứ thứ gì giá cao hơn 500 yên. Có lẽ đó là bản chất của con người rồi.
Tuy vậy, tôi đã ngồi vào rồi, và tôi cảm giác rằng người này sẽ không cứ để yên cho tôi rời đi như vậy. Ngón tay cô ấy ngoe nguẩy thiếu kiên nhẫn. Vậy nên tôi lấy ví của mình ra, và trong khi tôi đang lấy ra tờ một ngàn yên, não tôi tự tính toán giá trị của tờ này ở chỗ làm của tôi: hai bữa trưa đặc biệt. Khi tôi đặt tờ tiền vào tay cô ấy, nó nhanh chóng được giật đi và đút thẳng vào bên trong túi.
“Cảm ơn em.”
Có vẻ như cô ấy chăm sóc cho tiền còn cẩn thận hơn là dụng cụ. Điều này thực sự không an tâm cho lắm.
Đầu tiên là chương trình chiêm tinh, và bây giờ là cái này. Liệu có phải là tôi bị thu hút bởi mấy thứ như này ? Tôi thực sự cần chắc chắn là mình sẽ không phí tiền vào mấy thứ như này. Nhưng cùng lúc thì, cảm giác như nó đã quá muộn rồi.
Sau đó, người pháp sư tiên tri trông có vẻ như đã quá lười trong việc cầm quả cầu pha lê, vì vậy cô ấy để nó xuống và tự mình xem xét tôi trực tiếp. Tôi có thể cảm thấy được ánh nhìn của cô ấy đang đi khắp mọi nơi trên cơ thể tôi… Đột nhiên, tôi cảm thấy bị nhấn chìm bởi sự hối hận. Giờ đây tôi không muốn thứ gì hơn là rời khỏi đây và về nhà. Vì vậy tôi quyết định sẽ đếm đến năm, và nếu như cô ta vẫn tiếp tục nhìn tôi, thì tôi sẽ cầm cặp lên và chạy.
Nhưng người pháp sư tiên tri có vẻ như đã nhìn thấy trí óc tôi. “Tôi có một câu hỏi về người này: Tóc của cô ấy có dài hơn của em không ?”
“Ai cơ ?”
“Người yêu quý của em.”
Cái từ yêu quý khiến tôi nghĩ đến Shimamura, và điều đó khiến cho tôi đỏ mặt hoàn toàn.
Y-Y-Yêu quý. Yêu. Đây là cái từ mà tôi sẽ không bao giờ có thể nói ra ngoài, nhưng ít nhất, nó cảm giác chính xác hơn là tôi nói rằng mình yêu cậu ấy.
Vậy thì, ai trong chúng tôi có tóc dài hơn ? Nói thật thì, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp so sánh tóc của mình và Shimamura. Tôi nghĩ lại về tất cả những ký ức gần đây với cậu ấy. Thường sẽ là tôi nhìn cậu ấy từ bên cạnh thay vì phía trước, nghe khá là trầm cảm. Từ những gì tôi có thể nhớ được, cậu ấy còn chưa đưa cho tôi một ánh nhìn liếc quá mấy ngày nay. Và vào những lần cậu ấy có nhìn vào tôi, cậu ấy thường đeo một nụ cười gượng gạo trên mặt…
“Oh ho. Tệ đến thế cơ à ?”
“...Cái gì ?”
Lại lần nữa, tôi còn chưa nói gì cả, vậy mà cô ta đã bắt đầu nhếch mép cười.
“Nếu như em còn không thể trả lời câu hỏi đó, vậy thì tôi đã có tất cả những gì mình cần rồi.”
“...Thật à ?”
Tôi không thể tin nổi. Lạy chúa, cô ta thật sự có thể đọc tâm trí tôi à ? Chỉ trong chốc lát máu đã hoàn toàn được rút khỏi mặt tôi, vậy mà trong khoảnh khắc tiếp theo tôi lại hoàn toàn đỏ mặt.
“Tôi biết thứ em đang thiếu là gì rồi. Thứ em cần là lòng can đảm,” cô ta tuyên bố giữa lúc tôi đang hoảng loạn. “Nó đơn giản như cái mũi ở trên mặt em vậy ! Em đang bỏ trốn vì em sợ những gì người khác sẽ nghĩ về mình.”
Cô ta hoàn toàn đúng. Tôi nhìn chằm chằm lại, choáng váng. Chả nhẽ nó thực sự hiển nhiên đến mức đấy à ? Đến mức này thì, tôi đang thực sự sợ rằng người phụ nữ này có thể đọc được tâm trí. Sau cùng thì, cô ta là một nhà tiên tri.
Nhưng mặc dù nghe có vẻ rất ấn tượng, có một thứ gì đó cảm giác không đúng.
“Tôi sẽ dạy cho em một cách đơn giản để có được lòng can đảm mà em cần. Đi ra đứng đằng kia và bắt đầu hò hét đi.”
“Cái gì cơ ?!”
Cô ta đang chỉ vào giữa trung tâm thương mại, một lối đi ngay gần đó. Đúng là đấy không phải là nơi đông người nhất, nhưng chúng tôi cũng không phải là đang một mình ở đây. Tôi có thể tưởng tượng được cái đống nhìn kỳ quặc mà tôi sẽ nhận được nếu như tôi bắt đầu hò hét không vì lý do gì cả.
Phân vân, tôi nhìn lại vào pháp sư tiên tri, nhưng cô ta chỉ đơn giản là nhặt trái cầu pha lê lên và mỉm cười điềm tĩnh. “Đương nhiên là em có thể chọn không làm, đấy là lựa chọn của em. Tất cả những gì em mất sẽ là một ngàn yên em vừa trả.”
Giờ thì tôi hoàn toàn hối hận vì đã trả tiền trước.
“Nếu như em muốn nó trở nên đáng đồng tiền, vậy thì ra đằng kia đi.”
Tôi giật mình, và ghế của tôi kêu lên. Một lần nữa, nó như thể là cô ta đã đọc suy nghĩ của tôi vậy..
Cứ thỉnh thoảng, tôi lại nhớ về một lần hồi sơ trung mà tôi làm việc trong ủy ban thư viện. Có một cô bạn này — tôi không thể nhớ tên và khuôn mặt của cậu ấy, nhưng cậu ấy có hỏi xem tôi có bạn không. Hồi đấy, tôi trả lời là không, và tôi hoàn toàn ổn với điều đó…nhưng nhìn lại, tôi không thể nào không tự hỏi lý do cậu ấy hỏi tôi câu đó. Có phải là cậu ấy đang cố hỏi xem tôi có muốn làm bạn không ?
Kể cả vậy, câu trả lời của tôi vẫn sẽ không thay đổi. Tôi sẽ bảo với cậu ấy rằng tôi không cần bạn. Nhưng một phần của tôi hơi nuối tiếc vì kết cục của cuộc trò chuyện đó. Một phần của tôi cảm giác rằng chúng tôi đáng nhẽ nên nói chuyện tử tế trước, như những con người thực thụ, thay vào đó tôi chỉ đơn giản là ném thẳng vào cậu ấy sự chối bỏ.
Giữ điều đấy trong đầu, tôi thêm nó vào danh sách những tiếc nuối của bản thân. Tôi không thể cứ ngồi không và mặc kệ những điều phiền phức nữa. Không, tôi phải bắt đầu hành động. Và nếu như cuối cùng tôi lại hối hận vì điều đó, vậy thì cứ để nó như thế đi.
Khi tôi đứng dậy, tầm nhìn của tôi trở nên tối om, như thể mắt tôi đã nhắm nghiền lại vậy.
“Giơ cao nắm đấm lên và tuyên bố thật rõ ràng. Đó là cách duy nhất để khắc sâu nó vào trái tim của em.”
Khi tôi giơ tay lên, tự nhiên tôi thấy rằng người phụ nữ này có vẻ giống một người tư vấn cuộc sống hơn là một nhà tiên tri.
“Mình…mình có thể làm được,” tôi nói bằng một lời thì thầm gần như không nghe thấy nổi.
Trong lúc đấy, người pháp sư tiên tri ngồi ở bàn và chê trách cố gắng của tôi, tay chống lên cằm. “Giọng của em quá bé, và lời tuyên bố quá mơ hồ, cũng như là em đang không giơ tay mình lên. Có vấn đề gì à ?”
Nếu như tôi—
“Nếu như tôi có loại can đảm như thế, tôi đã không lời khuyên rồi, phải không ?”
Tay tôi run lên khi cô ta đọc thấu suy nghĩ của tôi.
“Heh.” Một tiếng cười thầm. “Hãy nghĩ ngược lại đi: với đủ lòng can đảm thì, em có thể giải quyết mọi vấn đề. Bây giờ thì, cũng thử lại lần nữa nào.”
Những từ ngữ của cô ta làm tôi lung lay. Tôi đứng thẳng dậy. “Tôi sẽ cố… hết sức !”
“Đây là hết sức của em hả ? Tôi không nghĩ vậy. Làm lại đi.”
“Oh, thôi nào ! Uhhh…”
Tôi giơ tay lên, rồi lại thu chúng lại. Tôi thực sự không thể nghĩ nổi thứ gì khác để hét, vì vậy tôi nhìn vào người pháp sư tiên tri để tìm trợ giúp.
“Không được chạy trốn,” cô ta cảnh cáo tôi.
Không chạy trốn. Không bỏ chạy.
“...Tôi sẽ không chạy trốn nữa.”
“Cái gì cơ ?”
Tôi…tôi…tôi sẽ không…
Tôi sẽ không…chạy…trốn…
Ba, hai, một—
“TÔI SẼ KHÔNG CHẠY TRỐN !”
Trước cả khi tôi kịp nhận ra, tay tôi đã giơ lên không trung. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Tầm nhìn tôi trắng xóa. Bên cạnh mình, tôi có thể nghe thấy tiếng vỗ tay.
“Oh, khá là được đấy ! Một lần nữa.”
“TÔI ! SẼ ! KHÔNG ! CHẠY ! TRỐN !” tôi hét lên hết sức.Mắt tôi cảm giác như sắp tuôn trào. Có thứ gì có bắn thẳng lên từ dưới chân tôi lên đến tận não, và đến khi tai của tôi hết ù, tất cả những gì còn lại là cảm giác hơi lâng lâng. Tôi quay lại cái ghế và ngồi lại xuống.
“Tuyệt vời,” người pháp sư tiên tri lặp lại, chống tay lên cằm. “Tôi không hề nghĩ là em lại thực sự làm đấy.”
“Cảm ơn, chắc vậy…?”
“Mọi người không cần phải biết trước tương lai. Họ chỉ cần phải biết mong muốn nó.”
Cái cách cô ta nói nó, cảm giác như cô ta đã hoàn toàn bỏ cái bề ngoài tiên tri rồi. Lần đầu tiên, những lời của cô ta tạo cảm giác chân thành. “Tôi, um…”
Nhưng rồi sau đó, ánh nhìn của cô ta đổi sang hướng phải. “Ôi trời, trời, trời.”
Tôi rút lại những gì mình định nói và quay ra nhìn.
Ai đó đang chạy đến theo hướng của bọn tôi…ai đó mặc một bộ đồng phục hải quân xanh… Có vẻ như đó là bảo vệ của trung tâm thương mại. Mắt tôi mở to ra, và máu bắt đầu dồn lên mặt. Tại sao một bảo vệ lại đang chạy đến phía chúng tôi ?
“Có vẻ như chúng ta đã quá ồn ào rồi.”
Người pháp sư tiên tri tặc lưỡi trong khó chịu. Và không bỏ phí một khoảnh khắc nào, cô ta vội lấy cái biển hiệu và dùng nó để cất hết tất cả mọi thứ trên bàn vào trong. Sau đó, cô ta đứng thẳng dậy, đá cái ghế ra. Cô ta chạy nhanh đến mức, não tôi còn chưa kịp xử lý.
Ấy vậy mà, cô ta vẫn buông ra một tiếng cười nhẹ. “Vậy thì, tôi sẽ rời đi bây giờ. Mong cho tương lai của em thật sáng lạng.” Và như thế, cô ta vứt cái túi lên lưng và nhanh chóng rời khỏi đó. Có điều gì đó mách bảo tôi rằng đây là lý do khiến cho quả cầu pha lê đó bị nứt.
Người bảo vệ hoàn toàn phớt lờ tôi và chạy theo pháp sư tiên tri đó. Một phần của tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sự hoảng sợ thì vẫn còn đó. Chả nhẽ cô ta là một trong số mấy người tiên tri giả mạo không có bằng ? Nếu vậy thì, có vẻ như tôi đã đánh giá quá sai lầm rồi.
Tuy nhiên, không có bằng chưa chắc đã khiến bạn thành một người giả mạo, phải không ? Có thể là bộ máy chính quyền quá phiền phức cho cô ta. Đúng là, cô ta chỉ liếc qua đồng phục của tôi và đoán rằng tôi đã cúp học, và toàn bộ các quan sát còn lại của cô ta đều rất mơ hồ, nhưng cuối cùng thì, lời khuyên của cô ta là thật.
Điều gì đó đã lặng lẽ bén rễ ở trong tôi, thuyết phục bản thân rằng một ngàn yên đó thực sự đã đáng tiền. Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là hít thở thật sâu và chờ đợi nó nở hoa.
***
Ngày tiếp theo ở trường, tôi dành cả buổi sáng trốn ở trên gác mái phòng thể chất. Một cách lặng lẽ, tôi thở dài. Khi không hề có một sở thích cá nhân nào, tôi hoàn toàn trống rỗng như hư vô, được lấp nửa bằng những suy nghĩ về Shimamura. Không có cậu ấy, tôi sẽ còn lại cái gì ? Có lẽ là tôi sẽ chỉ ngồi ườn ra và nhìn chằm chằm vô định. như những gì tôi đang làm hiện tại.
Ở dưới tầng một, tôi có thể nghe rất nhiều tiếng nói. Có vẻ như là năm nhất đang có tiết thể dục; tôi có thể cảm nhận được những rung động từ bên dưới sàn, và nó cảm giác như các tiếng động đã hoàn toàn lan rộng lên đến tận mái nhà.
Choáng váng, tôi lắc đầu lên xuống. Đây thực sự là một sự lãng phí thời gian của tôi. Cái hạt giống được trồng ở trong tôi ngày hôm qua vẫn còn đang yếu ớt.
Nhưng khi tôi xoay cổ mình xung quanh, đột nhiên, tôi nhận thấy có một thứ gì đó nằm trên cái bàn bụi bặm — một thứ gì đó mà không hề ở đấy vào lần trước. Và đến lúc này thì, tôi đã chán đến mức ngay cả một sự thay đổi nhỏ bé như này cũng đủ để làm tôi tò mò.
Cẩn thận để không bị nhìn thấy, tôi bò đến cái bàn. Nằm ở trên một trong các góc bàn đó là một quyển sách nhỏ với một cái kẹp sách lộ ra ngoài. Liệu đây có phải là cùng một quyển mà cô gái hôm qua đọc không ? Nó được đặt quá ngay ngắn để có thể bị bỏ quên… Có lẽ đó là cách mà cô ấy nói rằng “Nơi này đã được đặt trước.”
Tôi cầm quyển sách lên và đọc nó. Nó đang thiếu phần áo ngoài, nhưng mà tiêu đề và tác giả vẫn được ghi ở trên bìa sách. Có vẻ như là nó được viết bởi một người tên là Kitsukawa Eijji; tôi không phải mọt sách, vậy nên tôi không biết đấy là ai cả.
Tôi lật đến trang được đánh dấu và bắt đầu đọc. Rõ ràng là tôi không hy vọng hiểu được bất cứ thứ gì, vì tôi đang bắt đầu từ nửa chừng, nhưng một đoạn văn bản khá thu hút sự chú ý của tôi:
”Bạn hỏi tại sao tôi lại cứ cố bỏ chạy ? Câu trả lời rất đơn giản: bởi vì tôi sợ hãi. ngày này qua ngày khác, tôi kinh hãi khi nghĩ về việc tương lai của tôi sẽ bỏ rơi bản thân. Vì vậy, thay vì để mọi thứ thay đổi mà không có tôi, tôi chọn cách tự chiếm lấy chủ động.”
Nó là một câu văn khá là mơ hồ, và tôi không thực sự hiểu được chủ ý của nó. Cũng không phải là tôi mong đợi chỉ một đoạn văn này sẽ giải thích toàn bộ động lực của nhân vật chính. Tuy vậy, cụm từ “bỏ rơi bản thân” khiến cho tôi cảm giác chóng mặt. Tôi đọc đi đọc lại cái văn bản. Sau đó tôi đặt quyển sách xuống nơi tôi tìm thấy nó và ngồi lại chỗ của mình.
Tôi nhìn vào mấy cái đèn ở trên trần như thể tôi đang quan sát linh hồn của mình lìa khỏi cơ thể vậy. Cái người tác giả vô danh này đã bằng cách nào đó chọn đúng cái kết hợp từ khiến cho cái hạt giống bên trong tôi bùng nổ.
Shimamura và tôi học trong cùng một lớp, nhưng mà chỉ có một mình cậu ấy là ra dáng năm hai. Trong khi đó, tôi vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ.
Trí óc tôi quay vòng vòng. Cơ thể tôi cũng vậy. Cảm giác như đôi mắt của tôi đang đảo điên cuồng ở trong hốc mắt, và nó khiến cho tôi hoảng sợ. Những lúc như này, ngồi nghĩ về Shimamura là điều duy nhất có thể giúp cho tôi bình tĩnh…ít nhất là bên ngoài. Còn bên trong, trái tim tôi hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Sau cùng thì, tôi có thể nói rằng Shimamura là cả cuộc đời của mình. Cậu ấy gần như là nền tảng cho mọi quyết định của tôi. Vì vậy, giờ đây Shimamura đang ở trong tâm trí tôi, thì tiếp theo tôi nên làm gì ?
Sau đó, tiếng chuông báo hiệu hết tiết và đã đến giờ nghỉ trưa reo lên. Mấy đứa con gái sẽ lại vây lấy Shimamura, và cậu ấy sẽ lại ngồi ở trong lớp học ăn bữa trưa của cậu ấy.
Tôi bấu chặt lấy cơ tay của mình, cố gắng ngăn bản thân đừng hy vọng nữa. Cậu ấy sẽ không lên đây đâu. Mày biết điều đấy mà. Mày biết chắc chắn một điều là cậu ấy sẽ không lên, vậy nên bỏ cuộc đi. Tôi có thể cảm thấy được miệng mình nới lỏng ra từ việc mất tập trung, vậy nên tôi mím chặt môi lại và đẩy hết đống mơ mộng đi.
Tôi còn định phí phạm thời gian của mình đến bao lâu để ngồi ảo tưởng rằng nếu tôi dỗi đủ lâu thì Shimamura sẽ đến tìm tôi ? Điều gì đó đẩy tôi về phía trước, cảnh báo tôi phải hành động trước khi mọi thứ trở nên quá muộn.
Quá muộn để làm gì ?
Suy nghĩ này khiến cho nỗi sợ sâu bên trong tôi được đào lên. Nếu như Shimamura và tôi ngừng làm bạn nữa vì điều này thì sao ? Liệu tình bạn của chúng tôi có chết đi vì tôi đang ngồi ườn ra ở đây và không làm gì ?
Tôi nhìn chằm chằm, mắt mở to, không chớp mắt. Những giọt nước mắt âm ấm che khuất tầm nhìn của bản thân. Không hề có cảm xúc gì đằng sau chúng cả; nếu như tôi gạt chúng đi, sẽ không có thêm nước mắt chảy ra. Những giọt nước mắt này hoạt động hoàn toàn độc lập khỏi sự buồn bã.
Vẫn còn thời gian, thứ gì đó thì thầm.
Nhưng tôi có thể làm gì ? Liệu tôi có thể tham gia vào cái nhóm năm hai đang vây quanh Shimamura ? Khách quan mà nói, nó sẽ thực sự khiến cho mọi thứ trở nên cực kỳ gượng gạo, đấy là suy nghĩ thành thật của tôi. Nhưng dù tôi có hiểu điều đó…vẫn còn một khả năng nhỏ nhoi rằng tôi có thể hòa nhập vào với họ. Có lẽ lựa chọn đó vẫn luôn khả thi, chỉ là tôi vẫn chưa nhận ra thôi.
Nhưng nếu như tôi chọn lối đi đó, tôi sẽ không còn là chính mình.
Tôi không hề hoàn hảo; tôi không thể đoán trước tương lai. Tôi biết điều đó. Vậy thi tôi là loại người như nào ? Tôi đang sợ hãi việc mất đi thứ gì ?
Ngay bây giờ, tôi đang hoàn toàn trống rỗng, nhưng vẫn ổn định. Dù cho não tôi có đang nôn nóng đến mức đau đầu, sâu bên trong, một phần của tôi vẫn thấy thoải mái — hài lòng với việc ở một mình. Nói đến điều ấy thì, tôi được sinh ra để bị cô lập…nhưng nó không thực sự là điều mà tôi mong muốn.
Theo một cách khác, “cố gắng” vẫn luôn là sự lựa chọn đúng để thay thế, nhưng cái cách suy nghĩ này thường đi trước sự phát triển thực sự của một con người. Sau cùng
thì, bạn có thể đơn giản là hợp lý hóa bất kỳ những cố gắng ít ỏi đấy như là “cố gắng” và sau đó bỏ cuộc, dẫn đến một sự chối bỏ từ từ. Nếu như tôi muốn trở nên tốt hơn, tôi sẽ cần phải làm những điều không thể.
Tôi đứng dậy và bắt đầu bước đi. Tôi cảm nhận được lưng mình như cong lại, vậy nên tôi đứng thẳng lên và hướng về phía trước.
Nói thật thì, tôi khá là ngu ngốc khi hy vọng bất cứ thứ gì từ người khác. Được rồi, có thể như thế là hơi quá mức. Nhưng thực sự không có lý do gì để bắt người khác giải quyết vấn đề cho tôi — nó là trách nhiệm của tôi. Những người khác không thể hiểu được cảm xúc của tôi; chỉ có một mình tôi mới cảm nhận được cơn đau. Vì vậy, nó hoàn toàn dựa vào tôi để có thể làm một điều gì đó.
Khi không hề có một sở thích cá nhân nào, tôi hoàn toàn trống rỗng như hư vô, được lấp nửa bằng những suy nghĩ về Shimamura. Không có cậu ấy, đây là tất cả những gì còn lại… vì vậy giải pháp rất đơn giản.
Tôi nhanh chân xuống cầu thang, tôi nhớ lại về ngày hôm qua.
“Mình có thể làm được, mình có thể làm được, mình có thể làm được…”
Trái tim tôi run lên trong khi tôi bắt đầu đi. Sau đó tôi giơ hai tay lên không trung và hét lên những từ ma thuật:
“MÌNH SẼ KHÔNG CHẠY TRỐN !”
Và sau đó tôi ngay lập tức phi khỏi phòng thể chất. Có vẻ như là nữ tiên tri đó đã ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn là tôi tưởng.
Tôi đi đến căn tin của trường, mua bất cứ thứ gì nhìn có vẻ phù hợp khẩu vị, và đi đến lớp học. Cậu ấy đang ngồi đó, vây quanh bởi mọi người, mỉm cười yếu ớt, nhìn vào một ai đó mà không phải tôi, y hệt như mọi ngày. Mỗi một thứ này đều hoạt động như một vật cản vững chãi. Không hề có một khoảng trống cho tôi ở đó.
Nhưng hóa ra là. tôi vẫn luôn luôn có thể tự tạo ra một nơi cho mình.
Lần này, tôi không để cho sự hiện diện của người khác ngăn cản tôi gọi tên cậu ấy.
“Shimamura.”
Và đó là khoảnh khắc mà tôi thực sự trở thành học sinh năm hai.