Vào mùa hè, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Vào mùa thu, tôi cảm thấy dễ chịu và buồn ngủ. Vào mùa đông, tôi cảm thấy bình yên và buồn ngủ. Còn vào mùa xuân thì, ờm…chắc là không cần nói nữa đâu nhỉ. Nói cách khác, mí mắt của tôi luôn cảm thấy nặng trĩu 24/7/365. Khá là ghê đấy nhỉ. Liệu đây có phải là cách mà cơ thể tôi cố sử dụng thời gian bị lãng phí vì tôi không hề có một sở thích gì cả ?
Giờ đây tôi đã lên năm hai rồi, tôi nghĩ rằng mình có thể thêm một điều gì đó mới mẻ vào lịch trình của mình. Nhưng để tham gia một câu lạc bộ nào đó thì đã muộn một năm rồi, vì vậy tôi đoán rằng mình có thể học theo Adachi và thử tìm một việc làm bán thời gian. Tuy vậy…một phần của tôi vẫn còn đang lưỡng lự.
Tôi không hề có một mục tiêu ở trong đầu mình, cũng như tôi chẳng có thứ gì tôi muốn để tiết kiệm tiền cả. Và nếu như tôi không định sử dụng số tiền đó, thì tôi thực sự không thích cái ý tưởng phải lao động nhiều đến như vậy. Nói thế thì, Adachi trông cũng không có vẻ gì là một người tiêu nhiều tiền,...vậy thì tại sao cậu ấy lại làm thêm ?
Ngay lúc mà tôi quyết định rằng mình nên ngủ một giấc thì có một ai đó gọi tôi:
“Cậu có muốn ăn trưa cùng nhau không ?”
Hôm nay là giờ nghỉ trưa thứ hai của năm học mới, và đột nhiên tôi lại là người nhận được một lời mời — không phải từ Adachi, mà là của một nhóm con gái gần đấy.
“Cậu là Shimamura-san, phải không ?” một trong số họ hỏi.
“Yep, tớ đây,” tôi gật đầu vu vơ.
Vì một vài lý do nào đó, mỗi lần một ai đó mới lạ nói tên tôi, nó cảm giác như họ đang nói đến Shimamura Co., cái nhãn hiệu thời trang đó. Hay là do tôi bị hoang tưởng ?
“Cậu muốn tham gia không ?”
Cô bạn ở giữa vỗ lên lên một ghế trống, và theo phản xạ, tôi liếc sang phía bên trái, nhìn về bàn của Adachi. Tất nhiên là, cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi…nhưng rồi cậu ấy chớp mắt trong ngạc nhiên và vội vàng đảo mắt đi.
“Hay là cậu có hẹn với ai khác rồi ?” một cô bạn khác hỏi tôi với nụ cười gượng gạo.
“Tớ không,” tôi trả lời, và vì tôi thực sự không muốn phải tạo thêm phiền phức, tôi chấp nhận lời mời của họ. “Cảm ơn vì đã mời !” tôi cười trong khi ngồi xuống. Họ vỗ tay. Uh, cái gì vậy ?
Sau đó cả ba người bọn họ bắt đầu tự giới thiệu bản thân. Họ đều nói quá nhanh, tôi thực sự không thể nào nghe được hết tên của họ, nhưng mà nghe có giống Sancho, DeLos và Panchos…hay gì đó đại loại như thế. Hai người trong số đấy chắc chắn có tên phát âm na ná nhau. Đúng là một cách tuyệt vời để khiến việc này khó khăn hơn.
Cô bạn ban đầu rủ tôi (người đang đeo kính) là Sancho; DeLos có một khuôn mặt tròn; và Panchos có tóc tẩy thậm chí còn sáng màu hơn của tôi. Bộ ba này đã nhanh chóng được hình thành từ đầu năm, và có vẻ như là giờ tôi đang được mời tham gia. Chả nhẽ trông tôi có giống một người hướng ngoại đến thế à ? Xét theo việc họ vẫn chưa thẳng thừng từ chối tôi vì quá lười chăm sóc tóc và để mấy chân tóc đen bắt đầu mọc ra, có vẻ như họ không quá quan trọng về vấn đề ngoại hình.
Sau đó tôi để ý rằng tất cả bọn họ đều mang một hộp bento, vì vậy tôi đứng dậy. “Thực ra thì tớ không mang bữa trưa hôm nay. Tớ sẽ đi mua một cái gì đấy nhanh thôi.”
Rồi sau đó tôi quay ra cửa lớp học…và trông thấy Adachi lại đang nhìn chằm chằm vào tôi lần nữa, vai cậu ấy đang co lên tận tai, như thể một con cún bé nhỏ hay gì đó vậy. Vì vài lý do nào đó, tôi không thể nào cứ mặc kệ cậu ấy được.
Tôi biết rằng cậu ấy sẽ không muốn được mời, và sẽ không tham gia với chúng tôi, nhưng tôi vẫn tiến đến gần cậu ấy. Thấy vậy, cậu ấy giật mình và chạy thẳng khỏi phòng học như thể vừa gặp ma vậy. Tôi khá chắc là cả hai chúng tôi đều đang định đến căn tin trường để mua sandwich, và tôi đang định rủ cậu ấy đi cùng mình, nhưng khi tôi bước ra ngoài hành lang thì, tôi thấy cậu ấy đang chạy thẳng về hướng ngược lại. Tôi biết rằng mình không thể bắt kịp cậu ấy, kể cả khi tôi đi bộ thật nhanh. Nhưng mà nếu tôi chạy thì…
Phân vân, tôi liếc nhanh lại về phía phòng học — nhưng khi tôi quay lại thì Adachi đã biến mất rồi. Nếu như tôi đang không có người đợi mình, thì tôi sẽ ổn với việc lang thang một lúc để tìm cậu ấy, nhưng tôi không thể cứ để bạn ăn trưa mới của mình đợi được. Vì vậy, tôi quyết định rằng mình sẽ nói chuyện với Adachi khi nào cậu ấy quay trở lại.
Hiện tại thì, điểm đến của tôi là căn tin của trường. Và tôi không hề bắt gặp Adachi trên đường đến đó. Sau khi tôi mua xong sandwich cho mình, tôi quay trở lại lớp học và thấy rằng một ghế trống đã chờ tôi sẵn ở đấy. Sancho ra hiệu cho tôi ngồi xuống, vì vậy tôi không có lựa chọn khác ngoài mỉm cười và chấp nhận. Tôi bật ra một tiếng cười ngượng ngùng.
“Các cậu đã quen nhau lâu chưa ?”
“Không hề. Bọn tớ mới chỉ gặp nhau từ đầu năm nay,” Panchos nói. Cậu ấy liếc sang hai người kia để xác nhận, rồi họ cùng gật đầu.
“Hiểu rồi.”
Nói cách khác, họ có lẽ chỉ mời tôi vì tôi tình cờ ngồi gần bọn họ. Và ngay khi có sắp xếp lại chỗ ngồi, có lẽ là chúng tôi sẽ chẳng bao giờ ăn trưa cùng nhau nữa. Đó một phần là lý do vì sao tôi không thực sự bỏ công sức ra để thực sự nhớ tên của họ.
“Cậu có tham gia câu lạc bộ nào không Shimamura-san ?” Panchos hỏi.
“Không có.” tôi lắc đầu. Sau đó, vì nó là một điều lịch sự phải làm, tôi hỏi, “Vậy còn cậu thì sao ?”
“Về lý thuyết thì ở ở trong một ban nhạc trong gara, nhưng mà tớ không thực sự tham gia quá nhiều.”
“Whoa, cậu ở trong ban nhạc à ? Kiểu, với nhạc cụ á ?” tôi tự cười cái câu trả lời nhạt nhẽo của mình.
Và cuộc trò chuyện cứ tiếp tục như vậy.
Nói thật thì, khi nhìn lại, tôi không chắc rằng tôi có thực sự cảm thấy vui không. Tôi chỉ nhớ là mình có nhai và uống rồi nuốt thôi, nhưng tôi không thực sự nhớ được vị của chúng. Sau đó, ngay đến cuối của giờ nghỉ trưa, tôi cuối cùng cũng được giải phóng — okay, tôi rút lại lời đó. Có lẽ là “giải phóng” không phải là một cách hay để miêu tả nó. Cũng không phải là tôi bị giữ lại đấy trái với mong muốn của mình. Nhưng mà nếu tôi thành thật thì, tôi chưa từng hỏi tham gia họ bao giờ, vì vậy khá chắc rằng tôi cũng không bắt buộc phải cảm thấy biết ơn hay gì đấy.
Mọi thứ đều diễn ra quá nhanh. Đầu tiên tôi lên lớp khác, rồi Hino và Nagafuji đột nhiên biến mất, và giờ tôi có thêm vài người mang hình dáng bạn mới trong đời tôi. Họ có lẽ sẽ lại mời tôi vào ngày mai, và tôi sẽ tiếp tục sử dụng cái nụ cười giả tạo này để giả vờ rằng mình cảm thấy thoải mái. Mỗi ngày lại cứ tiếp tục trôi. Đơn giản là lặp lại năm ngoái, nhưng mà với những bộ mặt mới, tôi nghĩ ngợi trong khi chống tay lên cằm.
Mà nói thế thì, ít nhất Hino và Nagafuji còn giải trí hơn, kể từ những ngày đầu. Nhưng mà giờ chúng tôi ở trong lớp khác nhau, và tôi không thể nào tưởng tượng được bản thân mình bỏ ra nhiều công sức đến vậy để đi chơi với bọn họ. Cứ đà này thì, có lẽ tôi sẽ tập trung hết năng lượng của mình vào những mối quan hệ mới này thôi.
Khi tôi nhìn lại cuộc đời mình từ trước đến giờ, chẳng một thứ gì tồn tại quá lâu cả. Đặc biệt là những mối quan hệ xung quanh tôi. Sau khi tôi tốt nghiệp tiểu học, tôi lên sơ trung và làm quen với bạn mới. Nhưng những người bạn đó không theo tôi lên cao trung, vì vậy tôi lại phải lặp lại quá trình đó.
Liệu đây có phải là một phần của con người ? Hay là do tôi quá tệ trong khoản kết nối với người khác ? Hoặc đơn giản là tôi chỉ là một con người máu lạnh ?
Theo cách nhìn của tôi thì, tôi đang trôi nổi theo dòng sông của số phận. Khi tôi dành thời gian ở trên dòng nước, những mỗi quan hệ của tôi sau cùng thì cũng sẽ bị úng nước và tan vỡ. Nó chỉ đơn giản là không đủ bền vững để ở lại với tôi.
***
Vào ngày thứ Hai tuần kế tiếp, Adachi dừng đi tới trường. Tôi có cảm giác rằng mình biết lý do đằng sau đấy, nhưng cùng lúc thì, tôi cũng không thể nào hoàn toàn hiểu được. Tất cả những gì tôi biết là chúng tôi mới vào năm học mới được có một tuần và đã có một bàn học được để trống ở trong lớp. Nó nổi lên như một cái gai trong mắt vậy, vì sắp xếp chỗ ngồi vẫn theo thứ tự bảng chữ cái, mọi người đều có thể dễ dàng thấy được ai đang là người vắng.
Hôm đấy là một ngày mưa, và buổi học chạy tiếp sức của chúng tôi đã được thay đổi thành bóng rổ ở trong phòng thể chất. Trong khi chúng tôi đang khởi động, tôi liếc nhìn lên gác mái tầng hai. Liệu Adachi có đang ở đấy ? Tuy nhiên, dựa trên thời tiết này, có khả năng là cậu ấy thậm chí còn chưa rồi khỏi nhà. Tôi không có cách nào kiểm tra cả. Tôi làm gì có khả năng kiểm tra sự hiện diện của cậu ấy một cách thần kỳ được.
Nếu cậu ấy không quyết định cúp học hôm nay — okay, có lẽ là tôi không nên mặc định là cậu ấy cúp học như thế — nếu như cậu ấy đang ở đây, liệu cậu ấy có chịu chơi bóng rổ với tất cả chúng tôi không ? Trong khi tôi bắt quả bóng, tôi tưởng tượng ra cảnh Adachi đập bóng. Cậu ấy chơi bóng bàn giỏi hơn tôi rất nhiều, nhưng với bóng rổ thì, tôi tự tin là mình có thể đánh bại cậu ấy. Sau cùng thì, tôi đã có kinh nghiệm, dù nó có như nào đi nữa.
Nhưng khi tôi chuyền bóng qua lại cho Sancho, không hề có một khoảnh khắc nào thể hiện ra được “khả năng điêu luyện” của tôi cả. Tôi cố ném quả bóng một cách hoàn hảo nhất có thể, hy vọng cậu ấy sẽ để ý, nhưng quả bóng đơn giản là bay lại về phía tôi, vẽ nên một đường cong nhàm chán trên không khí. Có lẽ rằng tất cả đống “kinh nghiệm đấy” đã hoàn toàn mai một và không còn gì đọng lại nữa.
Thỉnh thoảng tôi lại lén nhìn về phía gác mái và phân vân xem mình có nên thử chuồn lên đấy và tìm Adachi không. Cậu ấy có thể đang đợi tôi lên đó và tìm cậu ấy. Nhưng nếu như tôi không cẩn thận, tôi có thể sẽ dẫn giáo viên đến thẳng chỗ trốn của chúng của mình, và nó sẽ khá là phí phạm nếu như tôi vô tình để nó vào trong tầm ngắm của họ. Vì vậy, tôi quyết định chỉ nhìn về phía đó, hy vọng là Adachi có thể sẽ ló đầu ra.
“Ồ, Sheema kìa !”
“Sheema !”
Hino và Nagafuji lúc đó đang chơi ở phía bên kia của sân cùng với phần còn lại của lớp. Họ chạy ngang qua tôi, Nagafuji đang vui đùa với Hino bằng cách đẩy cậu ấy từ phía sau, tạo thành một đoàn tàu ngắn nhất thế giới. Nhưng ngay lúc tôi ít chú ý nhất, họ vòng ngược lại và chạy qua tôi lần nữa.
“Hiya, Sheema !”
“Shee-mama !”
“Tớ có thể thấy rằng hai cậu vẫn như mọi khi…”
Đặc biệt là Nagafuji. Tôi có thể cảm kích về cách mà cậu ấy đơn giản là nói mọi thứ đang ở trong đầu của mình mà không hề suy nghĩ quá nhiều về nó. Adachi mà học được cậu ấy và thả lỏng hơn thì thật tuyệt, thay vì cứ cau có mọi lúc mọi nơi như thế… Mà nói thế, tôi không muốn cậu ấy trở nên ngốc nghếch đến thế. Có lẽ là ở đâu đó ở giữa sẽ thật sự tuyệt vời.
“Hôm nay Ada-chee ốm hả ?”
Chỉ vì cậu ấy đang không đứng bên cạnh tôi, mà họ mặc nhiên luôn là cậu ấy không đến trường.
“Có lẽ vậy,” tôi nhún vai. Tôi đã định nói rằng bọn tớ không hề được dính với nhau bằng keo hay gì đó nhé, nhưng rồi quyết định ngừng lại. Hình như có ai đó đã từng nói câu đó với tôi lâu lắm rồi ? Tôi nghe nó ở đâu nhỉ ?
“Hiểu rồi, hiểu rồi. Well, hẹn gặp lại nhé !”
“Hasta la vista,[note50331] quý cô !”
Và thế là đoàn tàu rời khỏi ga, bỏ lại tôi một mình. Tôi cười khúc khích với bản thân mình.
Nó cảm giác như tình bạn của tôi đang được thử thách vậy. Và trong khi tôi có vẻ đang vượt qua nó, thì Adachi có lẽ đang trượt rồi. Điều này…well…khá là tệ, có lẽ vậy. Thế giới hiện nay được xây dựng theo một hệ thống dựa trên những mối quan hệ cá nhân của mình, vì vậy, không phải tất cả mọi thứ lúc nào cũng đều được điều chỉnh để phù hợp với sở thích của một cá nhân. Trong khi tôi có khả năng chấp nhận và thay đổi theo nó, Adachi rõ ràng là không như vậy. Vậy thì bây giờ cậu ấy sẽ phải làm như nào ? Liệu cậu ấy có thể trở nên linh hoạt hơn không, hay là…?
“Nhắc mới nhớ, Shimamura-san… Cậu có thân với Adachi-san không ?” Sancho đột nhiên hỏi. Trong một khoảnh khắc tôi cứ ngỡ cậu ấy có thể đọc tâm trí tôi, và tôi đã gặp khó khăn trong việc cố giấu đi sự ngạc nhiên trên mặt mình.
Sau đó, trước cả khi tôi nhận ra, những thành viên khác của Bộ ba bắt đầu chạy tới, cầm bóng rổ trên tay. Giờ thì tôi đã bị vây quanh từ mọi phía, như một bông hoa ba cánh bé nhỏ vậy. Điều này thực sự không thoải mái một chút nào.
“Yeah, bọn tớ là bạn, tớ đoán vậy.” tôi nhún vai. Bạn thân nhất, theo lời của Adachi. Công bằng mà nói thì, tôi không có một lời phản đối cụ thể nào về cái danh hiệu đấy, nhưng…cảm giác như đấy không phải là một nước cờ khôn ngoan, vì vậy tôi giữ nó cho mình.
“Vậy thì đúng rồi. Tớ thấy cậu nói chuyện với cậu ấy rất nhiều vào năm ngoái. Hôm nay cậu ấy ốm hả ?”
Vậy ra ĐÓ là lý do cậu ấy lại hỏi. Trong thoáng chốc, tôi nghĩ rằng cậu ấy đã thấy chúng tôi nắm tay nhau ở đâu đó ngoài trường. Nhưng ở mức độ đấy thì, “bạn bè, tớ đoán vậy” không có vẻ gì là hợp lý cả…tôi cười thầm trong bụng.
“Tớ chưa nghe gì từ cậu ấy cả, nhưng đúng là cậu ấy trông có vẻ không được khỏe, lần cuối tớ thấy,” tôi bảo họ, vì nghe sẽ không tuyệt chút nào nếu tôi đi nói với tất cả mọi người rằng tôi nghĩ cậu ấy đang cúp học.
“Cậu biết đấy, tớ và cậu ấy học cùng một trường sơ trung, và thực sự là cậu ấy đã thay đổi rất nhiều dạo gần đây !” Panchos nói, người đang đứng bên phải tôi. Điều này khiến tôi tò mò, và tôi nhìn về phía cậu ấy.
“Thật à ?”
“Yeah ! Cậu ấy vẫn không nói chuyện với ai trong lớp, nhưng cậu ấy đã từng rất…khó gần ?”
Cậu ấy dùng tay vẽ nên một hình ngọn núi bé nhỏ. Cái cảm giác tôi có được từ nó là…cứng nhắc. Gượng gạo. Như vậy thì, phần đấy của cậu ấy vẫn chưa hề thay đổi chút nào.
“Nếu cậu hỏi tớ thì, cậu ấy có vẻ vẫn như vậy.”
“Không, thật đấy, cậu ấy thực sự rất khác hồi đó ! Kiểu, tớ không hề cảm nhận được một chút sự thông minh bình yên nào, cậu biết đấy ?”
“Từ quái gì vậy ?” Sancho cười lớn, và để đáp lại, DeLos lấy tay che miệng cậu ấy.
Đầu tiên tôi cũng hoàn toàn bối rối, nhưng rồi mọi thứ bắt đầu được kết nối. Nếu như tôi hiểu đúng, ý của cậu ấy là Adachi đã trở nên dịu dàng hơn so với hồi đó. Giờ thì nó thực sự hợp lý. Sau cùng thì, Adachi chưa bao giờ tỏ thái độ với tôi cả; nếu có điều gì thì, cậu ấy chỉ có vẻ nhút nhát và sợ hãi thôi. Cậu ấy không hề phản kháng — chỉ đơn giản là thu mình lại thôi. Bức tường của cậu ấy có vẻ không bền, nhưng lại có nền móng rất sâu.
Cuối cùng thì, tôi vẫn không lên kiểm tra gác mái. Tôi không thể tưởng tượng đến việc đi ngược lại với dòng chảy, vì vậy tôi cứ xuôi mình theo như vậy. Cộng thêm là, nó cũng khá tuyệt khi được chơi bóng rổ lần nữa. Hóa ra những thứ phiền phức cũng có thể trở nên khá là vui khi bạn thử nó, tôi nghĩ trong khi ném quả bóng lên.
Sau khi tiết thể dục kết thúc, một lần nữa, tôi lại đi theo Bộ ba về lại lớp học. Có gì đó cảm giác sai sai, nhưng vậy mà đôi chân tôi vẫn tiếp tục di chuyển theo đúng nhịp với mọi người, môi tôi mấp máy khớp với bọn họ, kể cả khi tôi đang không hề chú tâm. Một cách lạnh lùng, tôi cảm thấy bản thân mình đã biến thành một cái máy sản xuất hàng loạt.
Bọn tôi bước ra khỏi phòng thể chất, và để cơn gió mang theo trời mưa sau lưng chúng tôi. Nó thậm chí còn không lớn đến mức đấy, nhưng vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt nhiệt độ đang thúc đẩy tôi nhanh chân lên.
“Xuân thực sự đã sang rồi nhỉ.”
***
Khi về đến nhà, tôi ngồi ườn ra và xem em gái tôi chơi đùa với Yashiro. Dù chúng có ồn ào và khó chịu, tôi không bao giờ thấy mấy trò hề của chúng nhàm chán. Đúng hơn thì, nó thực sự rất hài hước khi mà em gái tôi mới chỉ tuyên bố rằng nó “không còn là một con nhóc nữa” mới chỉ đầu tháng này. Có vẻ như là Yashiro có khả năng khiến con bé trở nên trẻ con hay gì đó.
Đột nhiên có một tiếng beep điện tử vang lên át lấy tiếng vui đùa của chúng, triệu hồi tôi. Tôi đã vứt cặp sách của mình ở bàn ngay từ lúc mới về nhà, và giờ điện thoại của tôi đang kêu lên từ bên trong đó — Adachi, tôi đoán vậy. Nhưng khi tôi mở cặp sách của mình và lấy điện thoại, hóa ra là tôi đã nhầm. Tôi đã nghĩ có thể là một người trong Bộ ba, vì gần đây tôi có trao đổi số liên lạc với họ, nhưng mà cũng không phải là họ.
Nó đến từ Tarumi.
Tôi đã không gặp cậu ấy từ…bao giờ nhỉ, Tháng Hai à ? Và thú thực là, tôi khá là ngạc nhiên khi cậu ấy lại gọi cho tôi lần nữa. Tôi bước ra hành lang và nghe máy.
“Xin chào ? Uh…Taru-chan ?”
Tôi đã quyết định là sẽ sử dụng cái biệt danh đó từ lần cuối tôi gặp cậu ấy, vì vậy tôi đoán rằng mình dùng nó thử xem như nào. Nghe cứ gượng gạo kiểu gì ấy nhỉ. Nó thực sự nghe không thuận miệng một chút nào.
“Chào đằng ấy nhé, Shima-chan.”
Tarumi nghe cũng có hơi cứng nhắc và gượng gạo.
Im lặng.
Tôi đã định hỏi cậu ấy, có chuyện gì không ? Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng có một ai đó đã phàn nàn suốt về tôi luôn hỏi câu đó, vì vậy tôi dừng lại. Nhưng mà thế thì tôi phải nói gì vây giờ ? Có gì không ?
“Cậu có muốn đi chơi lần nữa không ?”
“Huh ?”
Nghĩ lại thì, có lẽ nó không thực sự khá hơn là bao. Giờ thì làm gì ? Tôi đã rất bất ngờ về cuộc gọi này, và tôi thực sự không thể đoán trước được lời mời lần này. Vào lần trước, mọi thứ khá là khó chịu…và nó rất mệt mỏi. Tuy vậy, có vẻ như là vào cuối buổi thì tình hình có trở nên khá hơn. Cậu ấy đang mong đợi nhiều hơn thế à ?
Đừng có nín thở nữa, Taru-chan.
“Thôi nào, cùng đi chơi nhé ! Nghe này, uh… Tớ sẽ cố gắng hơn lần này ! Cậu biết đấy ? Kiểu, tớ sẽ…cậu biết đấy…để nó diễn ra giống lần trước.”
Cậu ấy dường như đọc thấu tâm trí tôi vậy, vì cậu ấy tuôn ra một tràng vội vã. Ý cậu ấy là gì khi nói “cố gắng hơn” ? Cậu ấy định sẽ nói liền tù tì suốt cả buổi à, hay là gì đấy ? Vì thực sự là nghe nó khá là buồn rầu theo một cách nào đó.
“Vấn đề thực sự không phải là ‘cố gắng’ hay là…là…”
Tôi đang nói chuyện với một người từng là bạn thân nhất của mình, vậy mà bằng cách nào đó tôi lại không biết phải sử dụng từ ngữ như nào. Tôi chỉ…không hề thấy sự cần thiết trong việc chúng tôi bỏ một đống công sức ra để gặp nhau và đi chơi như vậy. Không phải là nó khá là ngược đời khi chúng ta lại phải cố cảm thấy vui vẻ sao ? Tuy vậy…cảm giác khá là không phải khi tôi từ chối cậu ấy,
“Uhhhh…well…okay, cũng được . Cùng đi chơi hay gì cũng được.”
“Tuyệt ! Thứ Bảy tuần này được không ?”
“Oh, cuối tuần này à ?” Nói cách khác, chúng tôi có khả năng sẽ dành cả ngày ở cùng nhau. “Được thôi, tớ cũng không có kế hoạch gì.”
“Okay. Vậy thì…Ahem…”
“Hmm?”
Tôi nghe tiếng cậu ấy hắng giọng và đoán rằng sẽ chuẩn bị có một thứ gì đó quan trọng, vì vậy tôi chờ đợi trong yên lặng.
“Hoan hô !”
“...Huh ?”
“Tớ rấtttttttt mong chờ đấy ! Yaaaaaay !”
Não tôi co lại. Tôi có đang nói chuyện với cùng người không vậy ? Tôi có thể nghe tiếng thở của cậu ấy gấp gáp lên từ phía bên kia đầu dây.
“Hoặc không…”
“Uh…cậu có ổn không vậy, Taru-chan-san ?”
“Đ-đó chỉ là…một ví dụ để thể hiện tớ đang cố gắng đến mức nào thôi !”
Cringe. Theo phản xạ, tôi lùi lại một bước — đập thẳng vào tường, nó khiến tôi cụng đầu một phát. Ouch.
“Cậu không nghĩ như thế là hơi háo hức quá à ?” Vì tớ không chắc rằng mình sẽ có thể chịu đựng được quá lâu đâu, tôi thầm nghĩ cùng với một nụ cười gượng.
“Thế cậu có muốn một thứ gì thư giãn hơn không ?”
Tớ muốn cái gì cơ ?
“Có lẽ là tớ sẽ phải thử nghiệm rồi.”
Và cứ như thế, cậu ấy cúp máy. Ít nhất là cậu vẫn còn quyết đoán trong một VIỆC NÀO ĐÓ,chắc vậy. Đối với tôi thì, cảm giác nó như một cuộc xâm lăng một chiều vậy.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi đứng trong hành lang, dựa người vào tường.
Cuộc sống tôi không thực sự quá bận rộn, vậy mà cảm giác như những sự thay đổi này đang khiến cho tôi luôn bận bịu vậy. Và chính vì tôi bị ép phải tuân theo nhịp độ của một người khác, nó thực sự rất mệt mỏi.
Ở bên kia của bức tường, tôi có thể nghe được tiếng cười ngây thơ của em gái mình. Con bé đã luôn là cái loại giả vờ ngoan ngoãn khi đi ra ngoài, vì vậy rất hiếm khi con bé hạ thấp cảnh giác xung quanh một ai đó không phải là người trong nhà. Ngày xửa ngày xưa, tôi cũng đã từng như thế. Và cũng như nó, tôi đã từng có những người bạn tuyệt vời. Nhưng đến một thời điểm thì, tôi lại thành ra như này. Không phải là tôi không thích bản thân mình hiện tại nhưng…tôi chỉ có thể cầu nguyện là em gái tôi sẽ không đánh mất sự chân thành của mình giống như tôi đã từng.
Sau đó mẹ tôi ngó ra ngoài từ cuối hành lang. “Con đang làm gì ở đó vậy ?”
“Không có gì,” tôi trả lời.
“Được rồi,” bà ấy trả lời. “Con muốn ăn gì cho bữa tối ?”
“Huh ?”
“Muốn ăn món gì tối nay ? Chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
Và mẹ muốn CON quyết định ? Khi nhắc đến đồ ăn mà chúng tôi không có ở nhà, lựa chọn khả dĩ là sushi quay vòng , món nướng Hàn Quốc, và sushi truyền thống. Oh, và…
“Vậy thì, uh …” tôi dừng lại và nghĩ đến Adachi. “Món Trung.”
Tôi không thực sự chọn nó vì tôi đang thèm ăn — tôi chọn vì tôi biết rằng chúng tôi sẽ lại đi tới nhà hàng mà Adachi đang làm việc bán thời gian
Hiển nhiên là tôi luôn có thể gọi điện hoặc gửi một cái email. Nhưng nếu như đấy là những gì cậu ấy muốn thì, cậu ấy đã làm ngay từ ban đầu rồi. Thay vào đó, sẽ tốt hơn nếu như tôi nói chuyện trực tiếp với cậu ấy. Hoặc ít nhất thì tôi đoán vậy.
Và hiển nhiên rồi, gia đình tôi đi tới nhà hàng Trung Hoa đó. Yashiro không đi cùng chúng tôi, nhưng tôi thậm chí còn chả nhận ra con bé đã rời đi.
“Mẹ đang rất mong đợi được biết thêm về cộng sự trốn học trên trường của con đó,” mẹ tôi bông đùa trong lúc chúng tôi đi vào trong xe. Có vẻ như là mẹ tôi vẫn còn nhớ về Adachi.
Con không nghĩ là lần này cậu ấy sẽ có nhã hứng nói chuyện lắm đâu, tôi lẩm bẩm trả lời.
Khi chúng bước vào…cậu ấy không có ở đây. Thay vào đó, một nhân viên nữ khác lập bập chạy đến chỗ chúng tôi như một con chim cánh cụt vậy. Có lẽ là Adachi không có ca làm tối nay. Một lần nữa, điều này chỉ càng chứng minh rằng tôi thực sự không biết gì về cậu ấy cả.
“Thật đáng tiếc,” mẹ tôi lẩm bẩm khi nhận ra rằng Adachi không có ở đây.
Tôi quay mặt đi…và âm thầm đồng ý.
***
Vào thứ Bảy, bầu trời hoàn toàn quang đãng với chỉ có một vài đám mây lơ lửng. Hiện tại, tôi đang đứng ở trước cổng của trường tiểu học cũ của mình. Ban đầu tôi thực sự rất khó hiểu lý do vì sao chúng tôi không hẹn gặp trước ga tàu hay gì đó, nhưng thay vào đấy thì Tarumi nói rằng cậu ấy sẽ lo liệu về kế hoạch của cả ngày, vì vậy tôi đơn giản là ngậm mồm lại và để cậu ấy làm việc thôi. Giờ hẹn gặp của chúng tôi là 11 giờ sáng, nhưng cuối cùng thì tôi lại đến quá sớm, vì vậy…bây giờ chỉ còn cách đứng chờ thôi.
Hóa ra là, nó tốn ít thời gian để đến đây hơn tôi nhớ. Có lẽ là do chân tôi đã trở nên dài hơn rất nhiều. Heh heh heh.
Mang trong mình chút hoài niệm, tôi bước lại gần tòa nhà hơn…và khi tôi thấy được phần mới được mở rộng của trường bằng chính đôi mắt của mình vào lần đầu tiên, tôi thực sự không thể tin nổi điều đấy. Đương nhiên là tôi đã được em gái mình kể chuyện trước rồi, nhưng kể cả vậy, tôi vẫn không thể cưỡng lại được sự hoành tráng mà nơi này đã trở nên.
Nhưng khi tôi vòng qua chỗ khu nhà cũ, tôi có thể thấy những bức tường cũ kĩ và bẩn thỉu từ thời tôi vẫn còn học ở đây. Tôi vẫn nhớ rõ mình đã từng chạy chơi với Tarumi ở đây, ngày xửa ngày xưa… nhưng cô gái đó hiện tại đã không còn nữa rồi.
Tôi kiểm tra điện thoại của mình. Sắp đến giờ rồi. Đột nhiên bụng của tôi bắt đầu quặn lại. Có vẻ như một phần trong tôi không cảm thấy quá lạc quan về điều này… Khá là buồn cười khi tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy những lúc đi chơi với Adachi.
“Những thứ này khá phức tạp, chắc vậy.”
Và như vậy, tôi giải thoát bản thân khỏi trọng trách đi điều tra cách hoạt động của trái tim mình.
Tôi đã không được nghe giọng Adachi được một thời gian rồi, vì cậu ấy không bao giờ tiếp cận tôi trong lớp học cả. Và giờ cậu ấy thậm chí còn không thèm ló mặt đến trường. Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy thế ?
“Hmmm…”
Mỗi khi bản thân tôi không có việc gì để làm, kì lạ thay, tôi nhận ra là bản thân thường suy nghĩ về Adachi. Một phần có lẽ là vì ngay từ ban đầu thì tôi không có nhiều bạn bè đến vậy, nhưng cũng là vì cậu ấy quá kỳ quặc. Cậu ấy thực sự để lại một ấn tượng sâu đậm, dù cậu ấy có chủ ý như vậy hay không nữa. Nhưng trong khi tôi đang nhớ về biểu cảm kỳ lạ của cậu ấy hồi khai giảng, tôi nghe được giọng Tarumi từ đằng xa:
“Trời, cậu đến sớm thế !”
Tôi ngẩng đầu lên và thấy cậu ấy đang chạy về phía mình, mặc một cái áo cardigan xanh lá bên ngoài một cái áo cotton xám. Yep, một bộ dạo phố bình thường. Có vẻ như Adachi là người duy nhất mà tôi biết sẽ xuất hiện trong một bộ váy Trung Quốc. Đương nhiên là trông cậu ấy vẫn đẹp.
Và thế là, mặc dù những ngày sánh vai bên nhau đã qua rất lâu, hai người chúng tôi vẫn gặp lại ở phía trước trường tiểu học.
“Có gì buồn cười sao ? Quần áo tớ trông lạ lắm à ?” Tarumi hỏi, tự kiểm tra lại bản thân. Trong lúc đó, tôi sờ tay lên mặt. Mình đang cười à? Tôi thực sự không nhận ra.
“Okay, có lẽ là ‘buồn cười’ không thực sự đúng. Nhưng trông có vẻ như cậu đang…tận hưởng bản thân à, tớ đoán vậy ?”
“Ohhhh.” Giờ thì nó nghe hợp lý rồi. “Tớ chỉ đang nhớ đến khuôn mặt ngốc nghếch của một người bạn thôi.”
“Đã hiểu. Tớ không có đến muộn, đúng không ?” Cậu ấy ngước lên nhìn chiếc đồng hồ đã được đính vào phía trước tòa nhà – vẫn cùng một cái từ thời xa xưa.
“Không hẳn, chỉ là tớ đến hơi sớm thôi.”
“Tớ không nhớ rằng cậu lại là người đúng giờ như vậy, Shima-chan.”
“Cậu đang nói gì thế ? Lúc nào tớ chả đúng giờ !” tôi cười, mặc dù nó cũng không buồn cười lắm.
“Hmmmm…Okay, well, cùng làm nào !”
“Huh ?” Làm gì cơ ?
Tarumi rướn người lên như thể đang chuẩn bị làm gì đấy. Tôi nghiêng đầu thắc mắc.
“WOOHOO ! NÀY, SHIMA-CHAN !”
“Wh-whoa…!”
Cái cách mà cậu ấy hét lên và vẫy tay, bạn sẽ không nghĩ rằng chúng tôi đang đứng ngay cạnh nhau như này.
“Được rồi. Cùng đi nào.”
Cậu ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và bắt đầu bước đi. Có vẻ như mức độ hứng thú như vậy khá là khó để duy trì; cậu ấy cần phải sạc lại cho nó. Có nghĩa là tôi sẽ cần phải cẩn thận đề phòng cậu ấy bất ngờ ném nó về phía tôi lần nữa.
Và như vậy, chúng tôi bắt đầu khởi hành. Ngạc nhiên là, chúng tôi đang có một khởi đầu khá tốt. Có vẻ như mỉm cười thực sự quan trọng hơn tôi tưởng.
Trong lúc chúng tôi đi bộ, tôi nhìn vào Tarumi. Tóc cậu ấy vẫn mang màu xám tro, và cũng giống như lần trước, cậu ấy uốn nó xoăn ở xung quanh vùng cổ. Ngày xưa, cậu ấy từng để tóc thẳng tuột, nhưng mà bây giờ thì tóc cậu ấy trông cực kỳ bồng bềnh.
Chúng tôi dần đi xa khỏi trường tiểu học, và tôi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Dựa trên những gì cậu ấy thể hiện lúc gọi điện, tôi đã lo sợ rằng cậu ấy sẽ nói một thứ đại loại như chúng tôi cùng vui chơi ở đây như ngày bé để có thể “chạm gần với đứa trẻ bên trong chúng tôi” hay gì đó. Và với tư cách là một người có em gái đang đi học ở trường này, làm như thế không khác gì án tử cả. Nếu như mấy đứa bạn nhỏ của con bé phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng tôi, có lẽ là nó sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
“Chúng ta đang đi đâu vậy ?” Tôi hỏi trong khi theo sau cậu ấy.
“Chuyện ấy là để cậu tự tìm hiểu ra,” cậu ấy trả lời. Sau đó chỉ tay lên mái tóc của tôi. “Vậy là cậu đã nhuộm lại tóc rồi à ?”
Tôi tóm lấy một nhúm tóc. “Yep.”
“Nhìn nó đỡ hơn nhiều đấy.”
“Cậu nghĩ vậy à ?”
Không phải “đẹp”, mà là “đỡ hơn”. Mọi người trong nhà tôi cũng đều nói như vậy. Người duy nhất bảo rằng chúng “xinh đẹp” là người làm tóc của tôi.
Tarumi với tay ra — tôi đoán rằng cậu ấy định cầm lấy tóc tôi, nhưng thay vào đó cậu ấy chạm vào bàn tay đang nắm lấy nhúm tóc. Ngón tay cậu ấy luồn vào với của tôi. Sau đó, trong khi tôi trố mắt ra kinh ngạc, cậu ấy quay người lại và bắt đầu kéo tôi đi.
“Whoa !”
Tôi vội vã tăng tốc đến khi chúng tôi đi kề vai với nhau…nhưng kể cả thế, cậu ấy vẫn không hề bỏ tay ra. Nó thực sự làm tôi nhớ đến Adachi, mỗi tội là ít gượng gạo hơn. Trong trường hợp của Adachi thì, cậu ấy có vẻ hơi…thẳng thắn quá. Và một điều nữa — tại sao tất cả mọi người đều có vẻ muốn nắm tay tôi thế ? Chả nhẽ họ nghĩ rằng nếu không giữ tôi lại thì tôi sẽ bỏ chạy chắc ? Điều này thực sự là một hiểu lầm to lớn. Rõ ràng là, tôi là loại lười biếng ngồi yên một chỗ.chứ.
Trong khi chúng tôi đi bộ, Tarumi liếc về phía tôi. Sau đó cậu ấy mỉm cười lớn. “Cậu thấy thế nào ?”
Bằng cách nào đó, điều này thậm chí còn kinh khủng hơn cả cái trò hề woohoo.
“Làm ơn nói gì đi, được không ?”
“Yeah, tớ chỉ là đang nhớ lại thôi.”
“Cái gì cơ ?” Cậu ấy vẫn tiếp tục cười, nhưng lông mày thì hơi nhăn lại trong thắc mắc. Có vẻ như là mặt cậu ấy có thể làm nhiều việc cùng lúc. “Tớ không hiểu ý của cậu là gì.”
“Cậu đã từng cười như thế suốt ngày, nhớ không ?” Và tôi cũng đã từng không hề quan tâm về những gì người khác nghĩ về mình. Tôi có thể cảm thấy bản thân mình khẽ mỉm cười trong lúc nói. “Thực sự khá là hoài niệm đó.”
Tự nhiên Tarumi bắt đầu nhìn tôi từ đầu đến chân.
“Hmm ?”
“Cậu biết đấy, Shima-chan, cậu đã trở nên rất là người lớn…Không, không hẳn là vậy. Ugh, miêu tả như nào nhỉ ? Lạy chúa, tớ ngốc quá.” Cậu ấy cuộn một bên tóc bằng ngón tay của mình trong khi cố gắng giải thích ý của mình. “Cơ bản là, thứ tớ đang định nói là, cậu thật sự đã trưởng thành rồi.”
“Nói thế thì, cậu đã trưởng thành hơn cả tớ rồi,” tôi trả lời khi mà cậu ấy giờ đã cao hơn tôi cả một cái đầu. Vẫn đang cố gắng giữ nụ cười vui vẻ đó — cậu ấy không hề phản ứng gì với âm điệu của giọng tôi hay gì cả. Thực sự là, nhìn nó rất không tự nhiên. “Cậu không cần phải ép bản thân như thế đâu, cậu biết đấy.”
“Nah, tớ ổn,” cậu ấy trả lời, gạt bỏ sự lo lắng của tôi vẫn bằng nụ cười đó.
Làm thế quái nào mà cậu ấy có thể nói chuyện khi mà môi vẫn giữ nguyên vị trí đó ?
“Ngoài ra, tớ cũng chỉ đang giả vờ một nửa thôi,” cậu ấy nói tiếp.
Và cứ như vậy, cậu ấy quay mặt về phía trước và bắt đầu tăng tốc.
***
Tiếng duy nhất đang phát ra chính là xèo xèo. Hay có lẽ “rít lên” nghe chính xác hơn. Đằng nào thì, nó thực sự thơm tuyệt trần. Tôi rướn người về phía trước một chút, nhìn chằm chằm xuống chảo okonomiyaki [note50332] trước mặt mình.
“Hm… hm hm… hm hm hm…”
Tarumi đang ngồi ở phía bên kia bàn. Tiếng ngâm nga của cậu ấy nghe khá là gượng ép, vì vậy tôi cười lại một cách gượng gạo.
Đi đến một nhà hàng okonomiyaki để ăn trưa là ý tưởng của cậu ấy. Đó là cái nơi mà có một cái chảo sắt ở mỗi bàn — nói cách khác, một nơi “tự nấu cho bản thân”. Về phần nấu ăn thì, Tarumi đã xung phong để lo hết mọi việc vì theo lời cậu ấy thì, cậu ấy “khá là giỏi về việc này.” Trong khi tôi đang ngồi yên lặng chờ đợi đồ ăn, có vẻ như là, nhìn cậu ấy khá là thành thạo thật… Còn việc cậu ấy có thực sự giỏi không thì vẫn cần phải quan sát thêm, nhưng ít nhất thì cậu ấy đã khiến cho bản thân nhìn khá tuyệt.
Cá nhân tôi thì, gia đình tôi chưa đi ăn okonomiyaki đã được không biết bao nhiêu năm rồi, vì vậy tôi thực sự rất tận hưởng mùi hương và tiếng xèo xèo. Cả người tôi lắc lư nhẹ nhàng trong sự mong ngóng.
Hiện đang là cuối tuần, theo lẽ thường tình, mọi bàn khác đều có một gia đình với con nhỏ ở đó. Theo như những gì tôi có thể thấy từ chỗ ngồi, chúng tôi là một nhóm toàn con gái duy nhất trong nhà hàng. Bình thường thì con gái thường đi ăn gì thay vì okonomiyaki nhỉ ? Spaghetti hay gì đó ? (Mới hôm trước Yashiro vẫn còn đang lảm nhảm về spaghetti, vì vậy nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.)
Tôi chạm mắt với Tarumi, và cậu ấy ngay lập tức mỉm cười như thế lần nữa. Đương nhiên là nó thực sự rất tuyệt khi người ta mỉm cười theo phản xạ khi thấy bạn, nhưng như vậy cũng rất…
“Mặt câu sẽ rất mỏi nếu cậu cứ làm như vậy đấy.”
“Không đời nào. Điều này thực sự quan trọng…uh…Ý tớ là, không phải à ?”
Cậu ấy bẽn lẽn gãi cổ. Cậu ấy thậm chí còn không thể hoàn thành một câu mà không dừng lại để thêm vài câu hỏi. Nhưng có lẽ là nó thực sự đáng ngưỡng mộ khi mà cậu ấy không để sự do dự đó ngăn cản bản thân khỏi việc hành động. Và vì nó sẽ khá là bất lịch sự khi để cậu ấy làm hết mọi việc nặng nhọc, vậy nên tôi quyết định là sẽ thử cố gắng một chút.
“Tớ nghe nói là giờ cậu thành học sinh hư rồi. Có đúng không ?”
Nắm chặt cái xẻng trong mỗi tay, cậu ấy nhìn lên khỏi món okonomiyaki và chạm mắt với tôi. “Nah, tớ chỉ cúp học rất nhiều thôi. Nếu có là gì thì, tớ là một đứa lười biếng.”
“Vậy à…Giống như tớ nhỉ.”
Đối với giáo viên và mọi người khác trên trường, đến lớp mỗi ngày là điều bình thường. Nếu như bạn không tuân thủ chặt chẽ, thì bạn sẽ bị gắn cái mác là học sinh hư.
“Nhưng trong trường hợp của cậu thì, cậu đã thay đổi bản thân rồi, đúng không ?” Tarumi hỏi trong khi cậu ấy kiểm tra độ chín của cái bánh.
Tôi bắn cho cậu ấy một ánh nhìn thể hiện cậu nghe điều đó từ đâu vậy ?
“Mẹ cậu thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho mẹ tớ. Đó là lý do tớ biết,” cậu ấy tiết lộ, vuốt mái tóc của mình trong lúc nói.
“Hrmmm…”
Đầu tiên là, tôi không hề biết rằng họ vẫn còn nói chuyện với nhau, và thứ hai là, tôi thực sự không muốn người phụ nữ đó đi kể cho mọi người chuyện của tôi. Tôi ngẫm nghĩ về cách để cảnh cáo bà ấy dừng việc đấy lại, nhưng biết rằng rõ tính cách của bà ấy, có lẽ là bà ấy sẽ chỉ thấy sự xấu hổ của tôi thật hài hước và tiếp tục nhiều chuyện hơn để chọc tức tôi.
Tiến thoái lưỡng nan. Và nhắc đến thế thì, nếu như mẹ định đi nói với mọi người rằng con đã “thay đổi bản thân”, vậy thì tại sao mẹ lại không chịu làm bữa trưa cho con nhỉ, hmm ?
“Đằng nào thì, họ cũng không nói chuyện mỗi ngày hay gì đó. Và đương nhiên là tớ biết tớ đang không có được cái nhìn toàn cảnh. Vì vậy tớ sẽ muốn được nghe thẳng từ miệng con ngựa luôn…Er, ý tớ không phải cậu là con ngựa đâu ![note50333] Nhưng mà, đó đại loại là mục đích của tớ hôm nay. Okay, có lẽ không phải là ‘mục đích’. Mục tiêu, có lẽ vậy ? Hay là như thế nghe vẫn căng thẳng quá ?” Cậu ấy khoanh tay lại trong suy ngẫm.
Tôi đã để ý từ lúc nói chuyện điện thoại với cậu ấy, —cậu ấy thường bỏ ra rất nhiều suy nghĩ vào cách lựa chọn từ ngữ của mình. Theo như những gì tôi nhớ được thì, cậu ấy đã luôn là cái loại sẽ mặc kệ hết mấy cái tiểu tiết đó và chỉ vui chơi thôi.
“Đằng nào thì, ý của tớ là: kể cho tớ thêm về cậu đi ! Kể cho tớ về trường của cậu.”
Có vẻ như phần đó của cậu ấy vẫn chưa thay đổi.
“Trường của tớ ? Uh, để xem nào…” Lần này thì đến lượt tôi khoanh tay suy ngẫm. Liệu có điều gì đáng để kể không ?‘
“Cậu có ở trong câu lạc bộ hay gì đó không ?” cậu ấy hỏi.
“Nah. Nhưng mà đã từng có thời tớ xem xét để thử ứng tuyển vào đội bóng rổ.”
Đó có lẽ là một nước đi an toàn khi bắt đầu với câu lạc bộ. Nhưng mà “an toàn” là cái quái gì cơ ? Và chính xác thì chúng tôi đang bắt đầu cái gì ?
“Cậu có chơi bóng rổ hồi sơ trung hay gì đó à ?”
“Yeah. Nhưng mà tớ thường phải ngồi ghế dự bị. Thế còn cậu thì sao, Taru-chan ?”
Lần này, cái tên “Taru-chan” nghe có vẻ tự nhiên hơn phát ra từ miệng tôi. Tuy vậy, có lẽ là nó cũng không tính là tự nhiên lắm nếu như tôi vẫn còn tự ý thức được điều đó.
“Well, thì, tớ là một đứa lêu lổng, phải không ? Nó sẽ không hợp lý nếu như tớ lại dành thời gian của mình vào mấy cái hoạt động tuyệt vời, tràn đầy sức sống tuổi trẻ như hoạt động câu lạc bộ.” cậu ấy chế nhạo.
Tôi cười khúc khích. Oh, vậy bây giờ thì cậu thú nhận rồi à ?
“Ý tớ là, tớ không có cúp học ngay từ ngày đầu tiên,” Tarumi tiếp tục nói, cẩn thận kiểm tra màu của cái bánh ở cả hai mặt. “Cũng không phải là tớ muốn duy trì cái danh tiếng trốn học của mình. Và tớ cũng không có lý do gì để đi nơi khác cả.”
“Phải rồi.”
“Nhưng rồi tớ bắt đầu nghĩ, kiểu, mình sẽ làm gì với phần còn lại của cuộc đời sau khi tốt nghiệp thế này? Hoàn toàn ngoài tầm của tớ, cậu biết đấy. Nhưng tớ nghĩ càng nhiều về nó, thì nó lại càng khiến tớ bồn chồn, và cuối cùng là tớ không thể nào ngồi yên trong lớp học nữa. Tớ cần thêm thời gian để nghĩ về nó. Vì vậy tớ bắt đầu đi dạo xung quanh. Quan sát mọi người và phố phường. Nó thực ra vui hơn là những cậu tưởng tượng đấy.”
“Phải rồi.”
“Kiểu, oh, không biết rằng hôm nay người phụ nữ trung niên đằng kia đang đi đâu nhỉ. Không biết rằng bà ấy sẽ chọn đường nào để đi. Khi mà tớ bắt đầu nghĩ về nó, cảm giác như tớ đang dần dần tìm đường hướng đi của mình qua nơi này vậy. Cứ người này rồi lại đến người kia, rồi lại tiếp tục như thế…kiểu như domino ấy, cậu biết đấy ?”
“Phải rồi.”
“Trước khi tớ kịp nhận ra thì, tớ đã trở nên nghiện mất rồi…và giờ thì tớ đã trở thành một đứa ‘lêu lổng’ hay gì đó.” Đến lúc này, cậu ấy có vẻ như đã quay trở về thực tại. Cậu ấy liếc nhìn về tôi nhút nhát. “Xin lỗi vì đã lan man.”
“Không, không, tớ khá là thích nghe ý kiến của cậu. Chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại cảm thấy như vậy.”
Cộng thêm là, nó nhàn hơn nhiều khi chỉ ngồi đây và lắng nghe.
“Phải rồi.” Tarumi đảo mắt đi hướng khác, nghiêng đầu buồn bã. “Cậu không biết gì về tớ nữa. Và tớ cũng không biết gì về cậu cả.”
“Hmm…?”
“Đại loại kiểu,... tớ muốn biết nhiều hơn về cậu, Shima-chan. Và tớ cũng muốn cậu hiểu hơn về tớ.”
Cuộc nói chuyện này thực sự quá nghiêm túc cho một người tự nhận là lêu lổng như cậu ấy. Nhưng mà này, ít nhất thì cậu ấy vẫn không quên lật miếng okonomiyaki. Nếu đây mà là Adachi, thì có lẽ thức ăn của chúng tôi đã cháy thành than rồi.
“Tớ muốn cùng được chia sẻ khoảnh khắc này với cậu, tại vì, những giây phút này là tất cả những gì chúng ta có, cậu biết đấy ?”
Cứ thỉnh thoảng, tôi lại gặp vấn đề trong việc cố gắng giải thích những cảm xúc trần trụi được gửi gắm trong ngôn từ của cậu ấy. Nhưng nó vẫn còn để lại trên bề mặt một thứ gì đó rất thô, chưa được mài dũa.
Sau đó cậu ấy nhìn lên.
“Đại loại là, Shima-chan, thứ tớ đang cố nói là…”
“Yeah ?”
“Tớ có thể là một người bạn cũ…er, một người quen ? Thế nào cũng được. Ý của tớ là, kiểu…Tớ vẫn đang ở đây, chắc vậy ?”
Khó chịu, Tarumi vuốt tóc mái của mình lên. Trong lúc đấy, tôi vẫn đang chờ đợi một lời giải thích. Cậu ấy đang cố nói là…tình bạn cũ thì vẫn được coi là tình bạn…?
“Lạy chúa, tớ đang nói cái quái gì thế này…?” Tarumi lẩm bẩm, cau mày lại với câu nói của bản thân.
“Không sao, nó ổn mà,” tôi trả lời. “Tớ nghĩ rằng mình có thể hiểu được ý cậu đang nói.”
Cậu ấy vẫy cái chảo từ chối. “Những cuộc nói chuyện như này thực sự xấu hổ quá, tớ đã nghĩ là cậu sẽ không thích.”
Nói thật thì, nếu như chúng tôi bắt đầu có một cuộc nói chuyện mặt đối mặt
hay gì đó, tôi không chắc là mình sẽ có thể chịu được cái mức độ cringe của nó, vì vậy có lẽ tốt nhất là tôi sẽ để nó lại cho trí tưởng tượng vậy.
“Kssh, kssh, kssh…”
Tarumi bắt đầu “ngân nga” cùng với tiếng xì xèo, có lẽ là để giấu sự xấu hổ của bản thân. Trong khi tôi ngồi lắng nghe, đột nhiên tôi bật cười ngu ngốc. Trời, mình thực sự muốn đồ ăn chín luôn bây giờ.
Sau khi món okonomiyaki đã hoàn thành, Tarumi cắt cho tôi một miếng và đặt lên đĩa cho tôi. Sau đó, không hề quan tâm đến đồ ăn của bản thân, cậu ấy ngồi đó và xem tôi cắn miếng đầu tiên.
Cảm giác như dung nham ở trên lưỡi tôi vậy, nhưng mà tôi không muốn tự làm bản thân xấu hổ khi cậu ấy đang nhìn, vì vậy tôi nuốt nó và cố giữ khuôn mặt bình thường dù nó đang đốt cháy cổ họng tôi. Cậu ấy có nhìn thấy nước mắt của tôi không nhỉ ?“Nó thế nào ?”
“Oh, um…”
Có một khoảng lặng khi Tarumi cười gượng gạo.
“Nó rất ngon.”
“Tớ biết mà.” Cậu ấy cười đắc ý trong khi nhìn vào đĩa của tôi, khá là gợi cho tôi về lúc mẹ tôi đang biểu diễn món tủ của mình. “Cậu đã luôn thích mấy món như này.”
“Món như nào cơ ?”
Cậu ấy chỉ vào món okonomiyaki bằng đôi đũa của mình. “Nhớ hồi ở trong hội hướng đạo sinh không ?”
Và như thế, một mảnh ký ức của tôi bật ra trong đầu.
“Oh, phải rồi. Tớ nhớ rồi.”
Có một lần, ở trong hội hướng đạo sinh, chúng tôi có đi ra ngoài ăn trưa bằng okonomiyaki. Tôi không thể nhớ hết những chi tiết của nó, nhưng…tôi có lẽ đã nói rất nhiều về việc tôi thích nó như nào, chắc vậy ? Và có vẻ như là cậu ấy đã ghi nhớ lại điều đó. Whoa.
“Tớ ngạc nhiên là cậu vẫn còn nhớ đấy.”
Nói thật thì, tôi còn chả thể nào kể tên nổi một thứ mà cậu ấy thích. Điều đấy có khiến tôi trở thành bạn tồi không nhỉ ?
“Đương nhiên là tớ nhớ rồi. Tớ nhớ hết tất cả mọi thứ về cậu,” cậu ấy nhún vai. Tôi cảm thấy nghẹn lòng khi cắn miếng đầu tiên — vì vậy tôi vội vàng cắn thêm miếng nữa. Nhưng thay vì ngồi ăn, Tarumi chỉ ngồi đấy quan sát tôi.
“Đồ ăn của cậu sẽ nguội đấy.”
“Yeah, tớ biết rồi.” Nhưng mà cậu ấy chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn cầm đũa trên tay.
Sau khi chúng tôi đã ăn xong và uống thêm một chút trà, bụng của tôi đang cảm thấy tốt hơn nhiều, vì vậy chúng tôi quyết định là đi bộ một vòng quanh phố một lúc. Cậu ấy nắm lấy tay tôi như thể đấy là điều hiển nhiên nhất trên thế giới vậy, và tôi không dừng cậu ấy lại; thay vào đó, tôi để cậu ấy dẫn tôi đi qua những ký ức tuổi thơ. Đây đều là những con phố chúng tôi từng đi qua hồi còn bé, ngoại trừ việc là bây giờ có thêm một cửa hàng tiện lợi ở góc phố, và nhiều ngã tư hơn, và nhiều cửa hàng tạp hóa hơn. Nhưng mà cái biển hiệu cũ rích cùng với con mèo mắt xanh ve, thật là nhẹ nhõm mà. Lâu lắm không gặp lại, mèo con.
“Oh, nhìn kìa ! Có cửa hàng mới ở đó kìa !” Tarumi kêu lên và chỉ vào một biển hiệu ở xa. Cái biển được làm bằng gỗ, và nó đã hoàn toàn cũ kĩ rồi. Nhưng mà bên ngoài cửa hàng thì nhìn khá là sang trọng, với một tông nền màu tím và vàng. Thậm chí nó còn có một cái ruy băng ở trên cửa. Nhưng điều này có vẻ như là không quá bất ngờ, vì trên biển hiêu có ghi Fancy Goods.
“Muốn vào xem thử không ?”
“Huh ? Okay.”
Và thế là Tarumi nắm tay dẫn tôi vào bên trong.
Khá là hiển nhiên khi bên trong hoàn toàn ngập tràn những thứ như đồ trang trí dễ thương, nữ trang hay phụ kiện các thứ — nói cách khác, chính xác là những gì bạn mong đợi từ một “cửa hàng trang sức tuyệt vời”. Nhưng mà xem xét việc Tarumi rất chắc chắn trong việc tìm ra cửa hàng mới này, có vẻ như là cậu ấy đã tìm hiểu từ trước rồi. Cậu ấy đi một mạch vào phía sau, đến phần dây đeo điện thoại. Sau đó cậu ấy chỉ lên giá.
“Cậu muốn kiếm một cặp không ?”
“Huh ? Okay.”
Sau khi xem xét một lúc, mấy cái dây này hơi to quá để có thể treo vào điện thoại. Dây đeo cặp, có lẽ vậy. Tôi không hề có một cái dây đeo nào trên cặp tôi hiện tại, vì vậy nó cũng không quá tệ. Nhưng nếu như chúng tôi định kiếm một cặp, thì có lẽ chúng tôi cần phải tìm một cái cả hai cùng thích. Có vẻ như là điều này sẽ không dễ dàng gì.
“Cậu thích cái nào ?” Tarumi hỏi, chỉ vào con ếch, rồi đến con bò, và con mèo.
“Trong cả ba thì, tớ thích con mèo nhất.”
Có một thời điểm nào đấy, một ai đó (không rõ là ai) đã ví tôi như một con mèo. Có lẽ là vì tôi thích đi chơi ở trong kotatsu hơn là ra ngoài. Adachi thì chắc chắn là giống một con cún hơn,... nhưng còn Tarumi thì sao ?
“Nếu cậu muốn lấy con mèo thì cùng mua nào.”
Cậu ấy ngay lập tức với tay lấy dây đeo con mèo, nhưng tôi ngăn cậu ấy lại: “Thế còn cậu ? Chúng ta nên chọn một con gì đấy cả hai cùng thích.”
“Tớ thích bất cứ cái gì cậu thích.” Mắt cậu ấy đảo xung quanh một lúc, sau đó nhìn lại vào tôi. “Ý tớ là, cậu thích cái gì cũng được,” cậu ấy tự sửa lại lời bản thân.
Cậu ấy đang định ẩn ý là cậu ấy thích tôi đấy à ? Tôi có thể thấy bản thân cảm thấy hơi xấu hổ. Ánh nhìn của cậu ấy mang theo một sức nhiệt khác hẳn với người khác, và nó khiến cho tôi thấy khó thở. Cố gắng làm cho xong vụ này trong tuyệt vọng, tôi với tay đến thứ đầu tiên ở trong tầm mắt của mình.
“Được rồi, vậy thì con gấu này thì sao ?”
Với cái đầu quá khổ và nụ cười ngốc nghếch, nó có lẽ chính xác là thứ tôi không thấy ngại khi treo lên cặp sách của mình.
“Oh, hey, tớ cũng thích con đó,” Tarumi trả lời. Sau đó, trong một giây lát, cậu ấy giang rộng tay ra, như một ninja đang cố bám lấy một con bạch tuộc khổng lồ vậy. “Tớ yêuuuuuu nó !”
“Thật hả ?”
“Yeah, nhìn nó khá dễ thương,” cậu ấy nhún vai, và lần này trông cậu ấy có vẻ chân thành. Vì vậy tôi lấy thêm một con gấu nữa từ trên giá.
Ngay lúc đấy, tôi để ý một người đàn ông đang đội một cái mũ phù thủy đứng bên cạnh tôi, đang cầm cùng một món đồ. “Trời ơi, cậu bạn bé nhỏ này thật đáng yêu,” người đó cười.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông đội mũ xanh, nhìn chằm chằm vào một hướng khác với một khuôn mặt nhăn nhó bất mãn. Nói thật thì, đây trông không có vẻ gì là một cửa hàng mà một người có thể đi vào cùng với bạn thân nhất của anh ta, nhưng mà được thôi. Sau khi xem xét kỹ lưỡng hơn một chút, tôi có cảm giác là mình đã gặp người đàn ông mũ xanh ở đâu đó… nhưng trước khi tôi kịp nhớ ra được nó, thì Tarumi nắm lấy tay của tôi.
“Nhanh lên nào, cùng mua chúng trước khi cậu đổi ý !”
Tớ không có dễ đổi ý như vậy,... Mà đằng nào thì, cậu ấy kéo tôi ra bàn thanh toán, nơi mà chúng tôi tự trả tiền cho con gấu của mình. Sau đó, chúng tôi rời cửa hàng.
“Bây giờ để xem cậu có thực sự treo nó lên cặp sách của mình không ?” Cậu ấy mỉm cười như thể đây là một câu đùa hài hước nào đó, nhưng tôi có thể nghe thấy được sư lo lắng trong giọng nói của cậu ấy.
“Yeah, đương nhiên là tớ sẽ treo nó rồi. Cậu đang lo lắng vì gì vậy ?”
“À, không, tớ không có lo,” cậu ấy trả lời, lắc đầu. Nhưng mà nụ cười của cậu ấy đang nhìn cực kỳ cứng nhắc. “Hiểu rõ cậu, có lẽ là cậu sẽ làm mất nó trong một tuần, nhỉ ?”
“Wow ! Sao cậu lại đang nói tớ như thế hả ?” Cậu ấy làm như tôi là cái loại vô lo không hề quan tâm đến đồ dùng của mình vậy, và…điều đấy không phải…Ý tôi là…!
“Nghĩ đi Shima-chan. Cậu chưa bao giờ là cái loại thực sự gắn bó với điều gì.” Tarumi đáp lại mơ hồ, đảo mắt mình đi. Theo một cách nào đó, nó cảm giác như tôi đang bị đánh giá đạo đức vậy…nhưng cùng lúc thì, cảm giác như cậu ấy chỉ đơn giản là đang nói ra điều hiển nhiên.
“Cậu thật sự nghĩ thế à ?”
“Cậu biết tớ đang nói về gì mà. Cậu kiểu…không cầu kỳ, hay gì đó ! ”
“Oh, phải rồi. Yeah… tớ đoán vậy, yeah,” tôi tự gật đầu. Thú thực là, nó nghe khá là giống một miêu tả chi tiết về tính cách của tôi.
Còn đối với Tarumi, thay vào đó…vì vài lý do, cậu ấy có vẻ buồn. Cậu ấy không nhìn vào mắt tôi. Oh, nhưng mà tôi vẫn có thể thấy được màu trên má cậu ấy. Ít nhất là màu da cậu ấy vẫn đang khỏe mạnh.
“Tớ chỉ lo là…cậu sẽ không chăm sóc nó cẩn thận thôi.”
Giờ thì mọi thứ đều sáng tỏ. Cuối cùng thì, nó khá là dễ hiểu khi cậu ấy lại muốn chọn thứ gì đó mà tôi thích — vì như thế, tôi sẽ có nhiều động lực hơn để chăm sóc nó.
“Được rồi, vậy thì tớ đoán là tớ sẽ phải chứng minh cậu sai thôi.” tôi lấy con gấu ra từ bên trong túi ni lông và nhìn vào nó. Nó nhìn lại vào tôi.
“Cậu nói thật chứ ?”
“Cậu thực sự không tin tớ, nhỉ ?”
“Thì, cậu cứ như một bức tường gạch ấy ! Cậu chỉ là không nhìn quá nghiêm túc về nó.”
Tôi không á ? Khó hiểu, tôi sờ tay lên mặt mình, nhưng tôi thực sự không thấy được vấn đề ở đâu.
“Nhưng mà bất cứ khi nào tớ thấy cậu với cái khuôn mặt vô cảm đó trên người, tớ luôn tự hỏi với bản thân…cậu ấy đang suy nghĩ gì nhỉ ? Và đến lúc đấy thì, tớ đoán rằng cậu có thể gọi nó là cả hình phạt lẫn phần thưởng…”
Khi nói thế, mặt cậu ấy đông cứng lại như thế cậu ấy vừa tự nhận ra gì vậy. Huh ?
“...Hay là một thứ gì đại loại như thế.”
Sau đó cậu ấy ngay lập tức đảo mắt đi lần nữa, có vẻ như là cậu ấy thấy xấu hổ. Nhưng mà có gì xấu hổ về những thứ cậu ấy nói ? Tôi cố nhớ lại, nhưng mà cậu ấy đã nói ra quá nhanh, tôi không thể nhớ nổi phân nửa của nó. Và tôi có cảm giác là dù tôi có cố ngẫm lại như nào nữa thì nó cũng sẽ không giúp tôi hiểu được nửa còn lại.
“Thực sự thì, đừng nghĩ quá nhiều về nó. Cứ mặc kệ tớ đi.”
Cậu ấy nắm lấy vai tôi và lắc, nhưng tôi không hề phản đối; thay vào đó, tôi cứ để cho đầu mình lắc lư về mọi hướng cho đến khi nó khiến cho bụng tôi cảm thấy khó chịu. Thú thực thì tôi biết rằng sẽ tốt hơn nếu như tôi đơn giản là mặc kệ nó như những gì cậu ấy bảo, vì có nghĩ đến như nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không thể tìm ra được, nhưng… có một thứ gì đó đã khiến cho tôi dừng lại. Cái đoạn mà cậu ấy nói cậu ấy không thể nào hiểu được tôi đang nghĩ gì.
Tôi có một cái thói quen xấu này — thì, đương nhiên, có vẻ như lại ai cũng sẽ như này đến một mức nào đó — chết. tôi lại như thế rồi. Đằng nào thì, tôi có một xu hướng coi góc nhìn của bản thân như “mặc định,” thứ mà có lẽ là lý do vì sao tôi không bao giờ thực sự thấy hứng thú với những người xung quanh tôi. Sau cùng thì, tôi chỉ đơn giản là cho rằng bọn họ cũng như tôi, vì vậy làm gì có ý nghĩa gì khi cố tìm hiểu về họ ?
Nhưng mà có vẻ như là tôi đã sai hoàn toàn. Đa phần mọi người đều không hề giống tôi. Lấy Tarumi làm ví dụ — chúng tôi đã dành ngần ấy thời gian bên nhau, vậy mà suy nghĩ của cậu ấy lại chả có gì giống tôi cả. Có một cái lằn ranh mong manh giữa chúng tôi, và nó cảm giác vẫn còn khá mới và thú vị để dừng lại và xem xét nó. Một lần nữa, nếu như không nhờ người này ở trong cuộc đời tôi, tôi có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra.
Chúng tôi đã từng là bạn thân nhất hồi tiểu học, trở nên chia cắt khi lên sơ trung, và đoàn tụ ở cao trung. Chúng tôi đã đi cùng trên một con đường, vậy mà cuối cùng chúng tôi lại trở thành những con người hoàn toàn khác nhau. Làm người thực sự rất kì diệu.
Nhưng liệu tôi có vượt qua cái lằn ranh chia cắt đó và nhìn kỹ hơn vào con người thực sự của cậu ấy ? Đấy là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Sau khi chúng tôi lang thang được một lúc, và tôi kể cho cậu ấy câu chuyện về lúc tôi chơi boomerang ở công viên, và sau đó tôi lại một lần nữa về nhà trước 3 giờ chiều. Cậu ấy đưa tôi về đến tận nơi, như lúc còn bé vậy.
“Liệu cậu có muốn lại đi chơi như này một lần nữa không ?” cậu ấy hỏi trước khi chúng tôi tạm biệt, mặt cậu ấy đang quay về hướng khác. Cậu ấy đang cảm thấy xấu hổ à, hay là sao?
“Ừ, được thôi.”
Gặp lại cậu ấy đã mở mang tầm mắt cho tôi với rất nhiều thứ. Ngoài ra, cậu ấy là bạn của tôi. Tôi làm gì còn lý do gì để nói không ?
Cậu ấy quay lại về hướng của tôi, tóc mái cậu ấy lắc lư trong gió từ chuyển động. Và cùng cái quán tính đó đã dẫn cậu ấy tới tôi. Gợi nhớ cho tôi về Adachi, tôi tự ngẫm, và trước khi tôi có thể hoàn tất việc so sánh hai người, cậu ấy nắm lấy tay tôi. Và cái cách cậu ấy luồn ngón tay vào bên trong bàn tay tôi
khiến tôi cảm thấy khá là nhột.
“Hãy cùng làm bạn lần nữa nhé, Shima-chan,” cậu ấy tuyên bố, giơ tay chúng tôi lên tầm mắt. Và dựa trên cái sức nhiệt tỏa ra từ bàn tay cậu ấy, tôi có thể thấy rằng cậu ấy đã muốn nói điều này với tôi cả ngày hôm nay rồi.
Đời thực không hoạt động như trong manga, nơi mà những mối quan hệ có thể được giải quyết qua những lời dẫn truyện ở trong nền. Một tình bạn như một cái bằng lái xe vậy — bạn phải làm mới nó sau một khoảng thời gian. Đương nhiên là tôi không có biết điều này từ kinh nghiệm rồi.
“Được thôi.”
Đó là câu trả lời của tôi cho lời đề xuất đầy nhiệt huyết đó. Vậy mà…ánh nhìn của tôi liếc qua đôi bàn tay đang nắm lại của chúng tôi. Cái cách mà cuộc nói chuyện này bắt đầu, nó cảm giác như cậu ấy đang cố hướng tới một thứ gì nhiều hơn là tình bạn…hay là do tôi nghĩ quá nhiều nhỉ ?
Cậu ấy trông không có vẻ gì là muốn bỏ ra, và tôi cũng không thể cứ thế lắc cậu ấy ra, vì vậy tôi cứ đứng nguyên đấy, lúng túng. Thời gian cứ trôi qua. Lòng bàn tay chúng tôi bắt đầu chảy mồ hôi như thể mùa hè đã tới sớm vậy, và cái khoảng lặng này đang thực sự làm tôi phát khiếp —
“Ồ, Shimamura-san kìa,” một giọng nói chào tôi.
Ngay lập tức Tarumi đứng thẳng dậy và buông tay ra, cố gắng giấu nó đằng sau lưng. Điều này khiến tôi cảm thấy như bọn tôi vừa làm gì đó hư hỏng vậy, và tôi nhìn chằm chằm xuống sàn. Đằng nào thì, đứa vừa mới xen ngay vào hiện đang cười toe toét với tôi. Đó là Yashiro, đương nhiên rồi. Có lẽ là nó tới đây để chơi với em gái tôi.
Nhưng Tarumi không hề để sự xuất hiện của một đứa trẻ bí ẩn làm cậu ấy hoảng sợ. Nó khác là ấn tượng khi mà cậu ấy vẫn bĩnh tĩnh như vậy, thực ra — cậu ấy thậm chí còn đang không nhìn vào con bé. Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm ngạc nhiên, cậu ấy bật nói “hẹn gặp lại” và nhanh chóng rời khỏi đây. Trong khi cậu ấy biến mất vào trong con phố, tôi thấy bóng dáng của Adachi ở trong tư thế chạy trốn đó.
Hai người đó thực sự rất giống nhau — không phải ở ngoại hình, mà là hành vi của họ. Có lẽ đó là lý do vì sao cả hai người họ đều rất chủ động trong tình bạn của họ với tôi. Mỗi khi tôi dành thời gian với ai trong số họ, nó cảm giác như họ đang liên tục lắc vai tôi, kéo tôi đi khắp nơi vậy.
Trong khi tôi buông ra một tiếng thở dài, Yashiro nghiêng đầu trong khi bám vào chân của tôi. “Có chuyện gì vậy ?”
“À, không có gì. Chị chỉ là mệt thôi.”
Dù nó có là thành thật hay gượng ép, sự nhiệt huyết của Tarumi thực sự quá là mệt mỏi để có thể đi theo trong một khoảng thời gian dài. Hồi chúng tôi còn bé, thì tôi có thể theo được cậu ấy vẫn ổn… Có lẽ tôi mới là đứa kỳ quặc trong hoàn cảnh này.
“Thực sự thì tôi là ai ?”
Tôi đang chuẩn bị rơi và cái hố của thế giới nội quan…nhưng khi tôi trông thấy Yashiro nhảy lên nhảy xuống, mái tóc xanh của con bé khiến cho câu hỏi được ném trả ra ngoài ngay lập tức. Tôi có thực sự là một con người sâu sắc đến thế không ?
Khi so sánh với một đứa bí ẩn như Yashiro, câu trả lời rõ ràng là không. Và tôi đã thành công trong việc cứu bản thân khỏi một cuộc tự xem xét nông cạn.
“Thỉnh thoảng chị thực sự rất biết ơn nhóc đó, biết không ?”
“Đương nhiên là thế rồi !”
Tôi tóm lấy hông con bé, nâng nó lên, và xoay vòng vòng xung quanh. Con bé gần như không nặng gì cả, đây thậm chí còn chả tính là tập thể dục.
“Nhóc đến đây để gặp em gái chị hả ?”
“Đương nhiên là em đến để gặp cả hai rồi !”
“Aww, thật là ngọt ngào. Cảm ơn.”
Đây là tôi: người đang đứng ngay đây, đang sống, thở. Và với kết luận đó, tôi dừng lại vấn đề ở đó.
Sau đó, tôi nhận được ba email từ Tarumi, cảm ơn tôi vì đi chơi với cậu ấy. Cả điều này nữa, cũng gợi nhắc tôi về Adachi.
***
Vào học kỳ đầu tiên được hai tuần, thứ tự chỗ ngồi vẫn chưa được sắp xếp lại. Có vẻ như là phải đợi đến cuối tháng Tư.
Cố gắng theo kịp thói quen mới, tôi đi đến căn tin của trường, ăn trưa với Bộ ba. Tôi đang bắt đầu hòa nhập được với họ, và trong khi cuộc trò chuyện cứ trôi từ tai này qua tai kia, tôi cố giữ một nụ cười.
Giờ tôi đã là năm hai rồi, và đây là cuộc sống mới của tôi. Thực ra, tôi đang nghĩ là mình đã bắt nhịp được với nó nhanh hơn là tôi tưởng. Nhưng rồi một ai đó gọi tôi vào bữa trưa hôm đó.
“Shimamura.”
Đây là lời mời không lường trước được thứ ba mà tôi nhận được trong tháng Tư rồi, sau cái của Sancho và Taru-chan. Quá tam ba bận, như họ vẫn hay nói.
Tôi nhìn vào hướng của giọng nói… và lần này, nó thực sự là Adachi.