Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Môi Lục Tâm Du bị Lâm Thâm gặm cắn, giữa răng môi có mùi bạc hà của thuốc lá quen thuộc.
Mới đầu Lục Tâm Du còn có thể theo anh, nhưng sau đó, Lâm Thâm đưa tay ấn đầu cô, hôn càng sâu hơn, môi lưỡi bị anh quấn quýt, cô gần như là không thở nổi.
Lục Tâm Du bị hôn đến mức gương mặt đỏ ửng, thiếu ôxy, không hô hấp được.
"Ưm...! buông ra..." Cô cố gắng đẩy Lâm Thâm, một lát sau, Lâm Thâm cảm giác được Lục Tâm Du không thở nổi, rốt cuộc cũng buông cô ra.
Lục Tâm Du há miệng hô hấp, mu bàn tay để bên miệng, "Anh phát điên gì đấy?!"
"Hôn em mà."
"Cái này mà gọi là hôn sao?" Lục Tâm Du không nhịn được mà trừng mắt với anh, "Sao anh không nuốt em luôn cho rồi!"
Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Lâm Thâm, Lục Tâm Du vừa dứt lời, anh đã không giữ được nữa, nhếch môi bật cười, cầm lấy bàn tay bên môi cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh nhìn cô nói, "Anh cũng muốn nuốt em lắm chứ, như vậy thì em sẽ chỉ thuộc về mình anh."
Lục Tâm Du sửng sốt hai giây, cảm thấy anh hơi kỳ lạ, cô ngẫm lại, hỏi anh: "Anh sao thế?"
Ánh mắt Lâm Thâm xoáy sâu vào cô, nói: "Người đàn ông vừa rồi là ai?"
"Ai?"
"Người đưa em về nhà."
"Ý anh là Giang Dịch à? Trước đây là đàn anh của em, giờ xem như là đồng nghiệp."
Lâm Thâm nghe vậy thì nhíu mày, "Không phải anh nói em chờ anh tới đón sao? Ngồi xe người khác làm gì?"
Lục Tâm Du không khỏi bật cười, nói: "Lâm Thâm, em hai mươi lăm tuổi rồi, không phải mười lăm, đâu cần anh phải đưa đón mỗi ngày, với lại, Giang Dịch ở ngay cạnh nhà em, em ngồi xe anh ấy là thuận đường mà thôi."
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du ngồi xe người đàn ông khác về nhà, vốn đã ghen, lúc này lại nghe đối phương ở ngay bên cạnh, trong lòng lập tức cảm thấy có nguy cơ, "Ở ngay cạnh nhà em? Sao lại ở ngay cạnh nhà em?!"
Trước đây nhà Giang Dịch và nhà Lục Tâm Du ở cùng một ngõ nhỏ, sau đó nhà cũ bị phá bỏ, người dân được chính phủ bồi thường nhà mới và tiền, có vài người không muốn lấy nhà thì lấy khoản tiền tương đương.
Mẹ Lục Tâm Du và mẹ Giang Dịch có quan hệ tốt, hai nhà bàn bạc với nhau, sau đó chọn hai căn nhà đối diện.
Lục Tâm Du nói chuyện này với Lâm Thâm, Lâm Thâm nhíu chặt mày, "Em và anh ta cùng nhau lớn lên? Thanh mai trúc mã?!"
Lục Tâm Du ừm một tiếng, "Cũng xem là vậy."
Tuy Giang Dịch không thích quan tâm đến cô, nhưng hồi nhỏ cô thường đến nhà Giang Dịch ăn nhờ cơm là sự thật.
Nếu nói vừa rồi Lâm Thâm cảm thấy có chút nguy cơ, thì bây giờ trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Nhất định phải khiến vợ cách xa anh ta!
Trò đùa gì đây? Đồng nghiệp, hàng xóm, mẹ nó, còn thanh mai trúc mã?!
Lục Tâm Du thấy sắc mặt Lâm Thâm không được tốt...!À không đúng, phải nói là vô cùng không tốt! Cô đưa tay lên, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng chọc vào má anh, "Anh bạn, sao thế? Ghen à?"
Lâm Thâm nắm chặt tay cô, không biết xấu hổ, "Ghen đấy, sao nào?!"
Lục Tâm Du phụt cười, "Anh đang ăn giấm bậy bạ đấy! Em và Giang Dịch không có gì."
"Không phải thanh mai trúc mã vô tư sao?" Giọng Lâm Thâm vô cùng chua, khiến Lục Tâm Du vừa thích vừa giận.
Cô khoanh tay trước ngực, hơi hất cằm, nhìn anh, "Em không so đo với anh, anh lại muốn tính sổ trước? Làm như anh không có cô em thanh mai trúc mã vậy."
Lâm Thâm hùng hồn nói: "Thì đâu có đâu!"
"Thật không? Vậy anh nói xem, Trình Hi Di kia là sao?"
Lâm Thâm ngẩn ra, "Trình Hi Di?"
"Chứ ai nữa, lần trước đến trường anh ăn cơm, tiểu thanh mai của anh chạy đến tự giới thiệu với em, nói nhà hai người có quan hệ nhiều đời, hai người là thanh mai trúc mã vô tư.
Em còn chưa hỏi gì đấy, giờ anh lại muốn đào lên?"
Lâm Thâm nghe thấy vậy, lập tức nghiêm trang nhấc tay tỏ vẻ trung thành, "Anh thề, anh không có chút gì mập mờ với Trình Hi Di! Cô ta là con của một người bạn bố anh, nhưng từ nhỏ anh đã không thích chơi với con gái, không thân với cô ta, thanh mai trúc mã đâu ra?"
"Em và Giang Dịch cũng đâu có gì, anh không biết gì đã ghen, có ấu trĩ không?"
"..."
Lục Tâm Du lắc đầu, vỗ mặt anh, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi, em cũng muốn về, bận rộn cả ngày, mệt mỏi quá."
Cô vừa nói vừa nghiêng người, chuẩn bị mở cửa xe.
"Chờ đã!" Lâm Thâm đột nhiên giữ chặt tay cô.
Lục Tâm Du quay đầu, nhìn anh hỏi: "Lại sao nữa?"
Lâm Thâm banh cằm, nói: "Anh chưa ăn cơm."
"Hả?" Lục Tâm Du nhìn xung quanh, "Phía trước có tiệm cơm, nếu không em đi ăn với anh."
"Không cần phiền vậy đâu, lên nhà em ăn đi."
"..."
"Sao thế? Anh không lên được à?"
"..."
Cuối cùng Lục Tâm Du vẫn đưa Lâm Thâm lên.
Dọc theo đường đi, Lâm Thâm căng chặt mặt, hiển nhiên là chưa bò ra khỏi bình dấm chua.
Thang máy chỉ có hai người họ.
Lục Tâm Du nhìn khuôn mặt căng cứng của Lâm Thâm, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, đưa tay chọc cánh tay anh, "Lâm Thâm, bình dấm chua nhà anh bị đổ à?"
Lâm Thâm liếc nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói "em còn hỏi nữa sao?".
Lục Tâm Du dịch đến trước mặt anh, huých vai một cái, "Đừng giận mà, cùng lắm thì sau này em không ngồi xe người khác nữa."
Đôi mắt Lâm Thâm nhìn phía trước, không để ý đến cô.
Lục Tâm Du thấy anh không để ý đến mình, lại đẩy nhẹ một cái, "Lâm Thâm..."
Vẫn không để ý tới cô như cũ.
Cô không còn cách nào, tay phải ôm cánh tay anh, kéo anh.
Rốt cuộc Lâm Thâm cũng nhìn xuống, Lục Tâm Du ngẩng đầu, cười tủm tỉm với anh, "Lâm Thâm, anh Lâm, đừng giận mà, được không?"
Lục Tâm Du hiếm khi mềm giọng làm nũng như vậy, hai tiếng Anh Lâm làm tim anh như sắp tan ra.
Giây tiếp theo, anh đè cô lên vách tường thang máy, một tay ôm eo cô, cúi đầu hôn.
Lục Tâm Du ưm một tiếng, vội vàng đẩy anh ra, "Đừng làm loạn, có camera."
Cô đưa tay chỉ góc tường đối diện.
Lâm Thâm không quan tâm, dùng thân mình che Lục Tâm Du lại, cúi đầu hôn tiếp.
Lục Tâm Du không đẩy được, dứt khoát mặc kệ.
Cô nhắm mắt, ngây ngô đáp lại anh.
Lâm Thâm cảm giác Lục Tâm Du đang đáp lại mình, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng lúc buông ra, còn cắn nhẹ lên môi cô một cái.
Lục Tâm Du bị đau, vội đưa tay che miệng lại, "Sao anh lại cắn em!"
Lâm Thâm mỉm cười, nói: "Học em đấy, đóng dấu, để người ta biết em là hoa đã có chủ."
Lục Tâm Du không khỏi trợn trắng mắt, "Anh đổi tên thành Lâm Bình Dấm luôn đi cho rồi."
Lâm Thâm nhíu mày, nghiêm trang đáp lại, "Khó nghe muốn chết."
Lục Tâm Du phụt cười, "Mặc kệ anh đấy."
Rốt cuộc thang máy cũng lên tới tầng nhà Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du đi trước mở cửa.
Lúc chưa ở bên nhau, Lâm Thâm có tới đây tìm cô một lần, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên vào cửa.
Vào nhà, Lục Tâm Du lấy cho anh đôi dép lê, "Vào đi, hình như mẹ em chưa về."
Lâm Thâm ừ một tiếng, thay giày vào nhà.
"Anh ngồi một lát, em đi thay quần áo rồi làm đồ ăn cho anh." Lục Tâm Du nói xong liền đi về phía phòng ngủ, Lâm Thâm nắm lấy vai cô từ phía sau, cũng đi vào phòng ngủ theo.
Lục Tâm Du quay đầu nhìn anh, "Muốn làm gì đấy?"
Lâm Thâm nhướng mày cười, "Tham quan khuê phòng của vợ."
"Phòng em thì có gì mà tham quan." Lục Tâm Du bị Lâm Thâm đẩy vào phòng, mở cửa, bên trong sạch sẽ gọn gàng, trên giường là tấm chăn màu xanh trải phẳng, dưới ánh đèn, toàn bộ căn phòng nhìn vừa sạch sẽ vừa ấm áp.
Phòng không lớn, nhưng tủ quần áo, bàn trang điểm, bàn sách gì cũng có.
Trên bàn sách còn để mấy quyển sách thật dày, Lâm Thâm đi qua giở xem, tất cả đều là sách chuyên khoa giải phẫu thần kinh.
Lục Tâm Du dựa lưng vào tủ quần áo sát vách, hai tay khoanh trước ngực, lười biếng nhìn Lâm Thâm, "Anh bạn, tham quan đủ chưa?"
Lâm Thâm ừm một tiếng, "Sương sương rồi."
"Vậy có thể mời anh ra ngoài chút không, để em tắm rửa thay quần áo?" Trời nóng như vậy, quần áo đã sớm dính mồ hôi, mặc trên người không thoải mái.
Lâm Thâm quay đầu, tùy tiện nằm lên giường Lục Tâm Du.
Đầu ngả ra gối, đôi tay gối sau đầu, cười nhìn Lục Tâm Du, "Em đi tắm đi, anh chờ em."
Lục Tâm Du thấy anh nằm trên giường, dáng vẻ rất tùy ý, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Cô đi qua, kéo tay anh, "Ai cho anh tùy tiện nằm trên giường em, mau đứng lên."
Cô dùng chút lực, muốn kéo Lâm Thâm lên.
Ai ngờ người không kéo lên được, lại còn bị anh kéo xuống.
Cả người Lục Tâm Du lập tức nằm trên ngực Lâm Thâm, cô hô nhỏ một tiếng, muốn bò dậy theo bản năng, nào ngờ Lâm Thâm đưa tay ôm chặt eo cô, cô không cách nào nhúc nhích.
Lục Tâm Du nhìn anh, có hơi xấu hổ, "Anh mau thả em ra."
Lâm Thâm không chịu bỏ, nhìn cô nói, "Ôm một lát thôi."
Ánh mắt anh cực nóng, giống như ngọn lửa.
Lục Tâm Du chưa từng bị người đàn ông nào dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình, nhìn đến mức trái tim cô đập loạn thình thịch, ngượng ngùng vô cùng, đáy lòng lại có chút phấn khởi nói không nên lời.
Cơ thể hai người kề sát nhau, hô hấp phả vào gò má đối phương.
Khóe môi Lâm Thâm nhếch lên, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Tâm Du, sau đó dịu dàng ấn đầu cô vào hõm cổ mình.
Trong phòng im ắng, ngoại trừ tiếng hô hấp của nhau thì không nghe bất cứ tiếng vang gì nữa.
Không khí mập mờ trong phòng dần dần gia tăng.
Mặt Lục Tâm Du chôn ở cổ Lâm Thâm, mùi hương trên cơ thể đàn ông quanh quẩn nơi chóp mũi cô, mang theo sự mê hoặc nói không thành lời.
Mặt cô nóng như quả cầu lửa, sau một lúc lâu, cô nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lâm Thâm, anh thật thối, toàn là mồ hôi."
Lâm Thâm bật cười, đáp lại cô, "Còn em thì thật là thơm."
Lục Tâm Du vùi đầu ở cổ Lâm Thâm, lén nhếch khóe môi, sau đó chống tay trên ngực anh, ngồi dậy, "Không đùa với anh nữa, mẹ em sắp về rồi."
Cô lấy bàn tay Lâm Thâm trên eo mình ra, sau đó đứng dậy, đến tủ quần áo lấy đồ rồi cầm vào phòng tắm.
Cô khóa cửa phòng tắm, bên trong nhanh chóng vang lên tiếng nước ào ào.
Lâm Thâm vẫn nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, đôi mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, nghe tiếng nước trong phòng tắm, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi nhếch thật cao.
Lục Tâm Du tắm rửa xong, mặc một chiếc váy dài màu trắng rộng thùng thình, tóc còn nhỏ nước, cô đang nghiêng đầu, lấy khăn lau.
Lâm Thâm vẫn nằm trên giường, nhắm mắt lại, như là ngủ rồi.
Lục Tâm Du đoán là mẹ sắp về, dở khóc dở cười, cô đến mép giường, đưa tay lay nhẹ anh, "Lâm Thâm, anh đừng ngủ, mẹ em sắp về rồi."
Lâm Thâm ngủ gật, Lục Tâm Du đẩy một cái thì lập tức tỉnh lại.
Lục Tâm Du lấy máy sấy trên tủ đầu giường, sau đó ngồi bên cạnh Lâm Thâm sấy tóc.
Lâm Thâm ngồi dậy, cầm lấy máy sấy, "Anh sấy cho em."
Lục Tâm Du ngẩn ra, quay đầu nhìn anh.
Lâm Thâm đứng dậy khỏi giường, hơi cúi người, cầm máy sấy, nhẹ nhàng sấy tóc cho Lục Tâm Du, vừa sấy vừa hỏi: "Nóng không?"
Lục Tâm Du lắc đầu, "Không nóng."
Cô cúi đầu, cảm nhận được ngón tay Lâm Thâm giữa những lọn tóc, dịu dàng xoa tóc cô.
Trong lòng Lục Tâm Du ngọt ngào, bỗng nhiên ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn cô, khóe môi cũng nhếch lên, "Chậc, quyến rũ anh đấy à?"
Lục Tâm Du ngẩn ra, "Có sao?"
Lâm Thâm cúi người hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Đừng có cười với anh như vậy, đặc biệt là lúc vừa tắm xong."
"Vì sao?" Lục Tâm Du cảm giác kỳ lạ, cô thấy mình cười rất bình thường.
Ánh mắt Lâm Thâm sâu xa, môi dán ở tai cô, giọng khàn khàn, "Phụ nữ vừa tắm xong, là lúc gợi cảm nhất."
Anh nói, nhẹ nhàng hôn vành tai Lục Tâm Du.
Anh hôn thật sự nhẹ, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng cọ qua vành tai Lục Tâm Du, cả người Lục Tâm Du run lên, cơ thể như có một dòng điện chạy qua, toàn thân căng cứng.
Lâm Thâm cảm giác cơ thể Lục Tâm Du cứng đờ, ý cười trong mắt càng sâu, trêu cô, "Sao thế? Có cảm giác à?"
Lục Tâm Du bị một câu của Lâm Thâm làm hồi thần, phát hiện mình lại bị trêu, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận đạp chân Lâm Thâm, "Anh có sấy tóc không?!"
Lâm Thâm cười ha hả, "Sấy chứ, sao lại không sấy!"
Anh cầm máy sấy, tiếp tục sấy tóc cho Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du gục đầu xuống, ảo não nắm váy.
Sao cô lại dễ bị Lâm Thâm trêu đùa như vậy? Quả nhiên là không có kinh nghiệm yêu đương sao?