Trí nhớ lộn xộn của Haruyuki chỉ có thể nhớ lại được những thứ xảy ra sau đó với những hình ảnh của ba màu.
Hình ảnh một dáng người mảnh khảnh, đang co quắp trên vỉa hè – đen.
Hình ảnh vũng máu đang rỉ ra, lan rộng dưới cơ thể đó – đỏ.
Hình ảnh của đôi mắt nhắm nghiền và đôi má đã mất đi vẻ hồng hào vốn có – trắng.
Chiếc cà vạt mà Haruyuki đã dùng để cầm máu cùng tay cậu cũng đã nhanh chóng nhuộm màu đỏ máu.
Bộ đồ của Araya - người đã bò ra khỏi ghế lái của chiếc xe trắng đâm vào một cửa hàng khi đang cười một cách điên cuồng - cũng màu đỏ.
Một chiếc xe tuần tra phóng tới hiện trường và Araya bị nhồi vào ghế sau của nó.
Ngay sau đó, một chiếc xe cứu thương màu trắng cũng xuất hiện và người đàn ông trong bộ đồ trắng đặt Kuroyukihime vào chiếc cáng. Cùng sự thúc dục của ông ta, Haruyuki cũng lên xe với họ và chiếc xe nhanh chóng lái đi.
Và bây giờ thì Haruyuki đang nhìn lên chiếc đèn màu trắng trong góc của một đường cao tốc màu trắng.
Đến tận lúc này, Haruyuki vẫn không thể nghĩ về điều vừa xảy ra trước đó.
Điều duy nhất hiện hữu trong tâm trí cậu chỉ là những hình lặp đi lặp lại của bốn ngày trước khi cậu gặp Kuroyukihime.
Lúc đó – lúc đó, cả lúc đó nữa, Haruyuki đã có thể có sự lựa chọn khác.
Và nếu như cậu chọn khác đi thì, chuyện này đã không bao giờ xảy ra.
Tại sao cậu không chịu chấp nhận bàn tay Kuroyukihime vươn ra cố nắm giữ cậu, ngay cả cảm xúc của cô ấy nữa? Nếu như cậu ngoan ngoãn chấp nhận nó mà không ngoan cố bỏ ngoài tai, thì họ đã có thể chú ý đến chiếc xe đang lao tới và không có vụ tai nạn nào xảy ra.
...Giữa những lỗi mà tôi đã lặp lại nhiều lần trong cuộc đời đến giờ, tôi đã phạm phải một sai lầm chết người không thể cứu vãn được nữa.
Haruyuki lật lại từng mảnh trong trí nhớ lộn xộn của cậu và làm lại từng cái một, nhưng ngay cả Brain Burst cũng không thể thay đổi được quá khứ.
Cậu cứ làm đi làm lại rất lâu sau đó, cho đến khi ngẩng mặt lên nhìn đèn báo.
Chúng vẫn đang chạy, nhưng đột nhiên cửa mở và một y tá bước ra. Haruyuki nhìn về phía chiếc áo choàng trắng đến khi cô tiến gần đến cậu.
Đó là một ý tá trẻ, có vẻ như cô vừa tốt nghiệp khỏi trường y. Khi đối diện với cô – biểu hiện căng thẳng hiện tõ dưới mái tóc được uốn nếp đẹp đẽ - lời nói như tự tuôn ra theo miệng Haruyuki.
“Thế nào... rồi?”
“Bác sĩ và ê-kíp đang làm hết sức của họ.”
Giọng của cô có vẻ khàn và hơi gượng.
“Nhưng cô ấy có quá nhiều vết thương. Chúng tôi đã tiêm vào hạt sửa chữa siêu nhỏ và tình trạng nguy kịch đã phần nào được khống chế. À, về gia đình cô ấy, chúng tôi muốn liên lạc với họ nhưng lại không hề thấy một địa chỉ khẩn cấp nào trong Neuro Linker của cô ấy.
“Eh...”
Ngồi bên cạnh Haruyuki người đang bối rối lúc này, cô y tá nghiêng người về phía trước và tiếp tục.
“Tôi nghĩ cậu biết số nhà cô ấy. Cậu ...với cô ấy...là?”
Vẫn lắng nghe nhưng Haruyuki ngừng lại chưa trả lời.
Mình là gì của “người đó”? Một quân cờ, một thuộc hạ? Mình không muốn dùng những loại từ như thế nữa. Nhưng lúc này, mình cũng không muốn gọi quan hệ đó là bạn bè hay senpai và kouhai.
Ngừng một chút, Haruyuki nghe được những gì cô y tá nói sau quãng dừng, và vô thức nhìn lên.
“...bạn trai cô ấy, phải không?”
“Eh... T-Tại sao cô lại nói vậy?”
Nhìn vào vẻ đẹp của Kuroyukihime – kỳ diệu thay không bị hủy hoại bởi vụ tai nạn – và vẻ ngoài của Haruyuki, không có lý gì cô ấy lại nói vậy.
Theo phản xạ, Haruyuki cuộn tròn mình lại và nhận một cuốn sổ tay từ y tá.
Được đóng dấu với biểu tượng kim loại khắc trên tấm bìa da màu xanh, nó chính là cuốn sổ tay học sinh Trường THSC Umesato.
“Tôi thấy nó khi tôi đang tìm số điện thoại và thông tin cá nhân của cô ấy, xin thứ lỗi.”
Cố gượng cười, cô ta mở trang cuối quyển sổ.
Trong túi phía bên trái có một tấm ảnh thẻ của Kuroyukihime
Và ở phía bên phải, một khuôn mặt tròn quen thuộc...
Nhận lấy quyển sổ với đôi tay run rẩy, Haruyuki nhìn chằm chằm vào bức ảnh có vẻ mặt ngu ngốc của mình. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là bức ảnh cô chụp, khi cậu nghe thấy lời «Tỏ tình» đầu tiên của Kuroyukihime với cậu.
Với tiếng nhỏ giọt, một giọt nước rơi xuống bức ảnh.
Haruyuki không hề nhận ra rằng nước mắt đang rơi ra từ mắt cậu.
“Senpai... Kuroyukihime-senpai”
Giọng nói lầm bầm của cậu rung động mãnh liệt. Rất nhanh chóng, cậu khóc như một đứa trẻ.
“Uu...aa...Uaaaaa!!”
Giữ chặt quyển sổ vào ngực và ngả về phía trước, Haruyuki khóc.
Nước mắt giàn giụa, lăn trên gò má và rơi xuống sàn. Với lồng ngực đau như cắt, lần đầu tiên, vào lúc này, Haruyuki tìm được cảm xúc thật sự của mình.
Cuộc phẫu thuật tiếp tục trong khoảng năm tiếng sau đó.
Khi thời gian chuyển từ chiều tối sang đêm. Haruyuki gửi đi một tin nhắn “Bạn con dính tai nạn hôm nay, tối con sẽ về rất muộn hoặc cũng không về.” và quay lại ghế ngồi.
Gia đình Kuroyukihime có vẻ như đã được liên lạc thông qua nhà trường, nhưng ngạc nhiên thay, thay vì gia đình cô ấy, chỉ có luật sư riêng của gia đình xuất hiện.
Với chiếc Neuro Linker quá khổ, ông luật sư đứng tuổi nhanh chóng hoàn thành các thủ tục pháp lý và bỏ đi sau khoảng mười lăm phút mà không nhìn Haruyuki lấy một lần.
Qua khoản thời gian dài, rất lâu sau đó, đèn cấp cứu mới tắt vào khoảng 10 giờ tối.
Vị bác sĩ trẻ, xuất hiện trong trạng thái kiệt sức hoàn toàn, tỏ vẻ hơi bối rối khi thấy Haruyuki một mình bên ngoài, nhưng anh ta vẫn giải thích tình trạng của cô bằng một giọng rất lịch sự.
"Chúng tôi đã thành công trong việc cầm máu nhưng tổn thương gây ra cho nội tạng là rất lớn nên sẽ không là gì khi cô ấy rơi vào trạng thái sốc.Lô protein tổng hợp siêu nhỏ đang xây dựng lại mô và khôi phục lại sức mạnh, nhưng nó vẫn phụ thuộc vào sức khoẻ của bệnh nhân."
“...Tóm lại, tôi có thể nói rằng tình trạng của cô ấy hiện giờ rất nghiêm trọng. 12 giờ tới sẽ là khoảng thời gian khó khăn. Hãy chuẩn bị trước.”
Kết thúc với vẻ mặt nghiêm trọng, vị bác sĩ rời khỏi hành lang cùng ê-kíp của mình.
Người duy nhất ở lại là vị nữ y tá lúc trước.
Nhìn qua cuốn sổ vẫn nằm gọn trong tay Haruyuki, cô y tá nói với giọng nhẹ nhàng.
“Cậu cũng nên về nhà nghỉ ngơi. Có vẻ như người nhà cô bé sẽ đến vào ngày mai.’
“Ngày mai... sẽ là quá muộn”
Haruyuki cứng đầu trả lời cho thấy cậu không có ý định đi ngay cả một bước khỏi nơi này.
“Bác sĩ nói rằng 12 giờ tới sẽ là khoảng thời gian khó khăn. Mặc dù senpai đang cố gắng hết sức, nhưng không ai có thể ở bên chị ấy, thật... hết sức tàn nhẫn”
“.....Tôi hiểu... Đó là sự thật. Cậu đã liên lạc với gia đình chưa?”
“Vâng... Đằng nào thì cha mẹ tôi sẽ không về nhà đến khoảng một giờ”
“Tôi hiểu. Vậy tôi sẽ mang cho cậu một cái chăn, xin chờ một chút.”
Vào phòng y tá một cách nhanh chóng và quay trở lại gần như ngay lập tức, cô đưa Haruyuki một tấm chăn mỏng.
“Đừng lo lắng. Cô ấy sẽ ổn cả thôi. Cô ấy rất đẹp... và có một người bạn trai tốt bụng như cậu. Những điều thú vị đều bắt đầu từ đây.”
Thực sự - có nhiều thứ hơn là “tất cả đều bắt đầu từ đây” hơn chị nghĩ đấy. Đánh bại «Cyan Pile», đập tan đạo quân của các vị vua khác, và đến nơi “người đó” đang hướng tới. Tất nhiên, tôi cũng đi cùng cô ấy.
Nghĩ vậy, Haruyuki nói.
“Khi nào tôi có thể gặp senpai?”
“Hiện tại thì điều ấy là không thể vì phòng vi máy đã được niêm phong nhiệt độ. Nhưng cậu có thể thấy hình ảnh cô ấy qua hệ thống mạng bệnh viện. Chỉ lần này thôi, tôi sẽ cho phép cậu đặc quyền ấy.”
Vị nữ y tá cười và di chuyển ngón tay của mình trong không khí. Cùng lúc cô thực hiện xong tinh chỉnh, một cổng truy cập xuất hiện trong tầm nhìn của Haruyuki.
Haruyuki hơi ngạc nhiên vì cậu vẫn kết nối được với Neuro Linker của cô nhưng nhanh chóng nhận ra rằng họ đã kết nối với với mạng nội bộ của bệnh viện.
Khi cậu click vào biểu tượng, một cửa sổ video mở ra. Màn hình rất mờ nhưng nhờ căng mắt ra nhìn mà cậu đã nhận ra một chiếc giường có hình dáng kỳ lạ ở chính giữa căn phòng.
Nó như một khối trong suốt, có một chất lỏng bán trong suốt bên trong nó và cậu có thể nhìn thấy một cơ thể trắng muốt ngâm mình trong đó.
Những ống nối với tay và miệng trông có vẻ đau đớn và đôi mắt vẫn nhắm chặt không có lấy một rung động.
“Senpai...”
Ngay lúc này, bên trong cơ thể tinh tế đó, vô số máy móc siêu nhỏ cùng với khát vọng sống của cô đang chiến đấu chống lại những vết thương. Haruyuki không thể làm gì giúp cô trong trận chiến đó. Không có gì, ngoài việc cầu nguyện.
“Đừng lo lắng. Cô ấy sẽ được cứu.”
Vị nữ y tá lặp lại một lần nữa, và sau khi nhẹ nhàng vỗ vai Haruyuki, cô đứng dậy.
“Vì tình trạng cô ấy đang được theo dõi sát sao, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức nếu có điều gì xảy ra. Cậu nên nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng. À... Ừm, cảm ơn cô rất nhiều.”
Haruyuki cúi đầu cảm ơn khi cô chuẩn bị rời đi.
Khi nhìn vào cửa sổ video, cậu chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Trực giác của cậu – được đánh bóng bởi đống kinh nghiệm ảo khổng lồ của mình – mách bảo rằng có thứ gì đó cậu cần phải thấy, thứ gì đó mà cậu phải suy nghĩ.
Cá-Mình đang nhìn cái gì thế này?
Cơ thể Kuroyukihime không có một mảnh vải nào trên vai nhưng, cô vẫn đeo thứ gì đó.
Cô chìm trong chất lỏng bán trong suốt nên cậu không thể nhìn thấy nó, nhưng – thứ màu đen sau cổ cô ấy là một Neuro Linker. Và nối trực tiếp với nó là một sợi cáp mỏng. Nó kéo dài đến máy ống Oxy và nối với một chiếc máy lớn bên cạnh.
“X-Xin vui lòng đợi một chút”
Dừng lại một cách nhanh chóng, vị y tá nghiêng đầu nhìn cậu.
“Có chuyện gì vây?”
“Không, Ừm... Kuro, à không, Neuro Linker của senpai vẫn bật chứ?”
“Đúng vậy. Vì chúng tôi đang theo dõi sóng não của cô ấy.”
“Vậy thì, Ừm... Chiếc máy nối với nó bằng dây cáp không độc lập...?”
-Cái gì?
Thấy Haruyuki có vẻ hốt hoảng, cô mỉm cười như để làm cậu nhẹ lòng.
“Chuyện gì vậy? Cậu lo lắng về an ninh ư? Đừng lo, tường lửa mạng điều trị của bệnh viện rất chắc chắn. Không có hacker nào có thể lọt vào hại cô ấy.”
Khi cậu nhìn lại thì cô đã vẫy tay với dấu “Hẹn gặp lại” và biến mất vào phòng y tá. Haruyuki trả lời trong tâm trí mình khi đang rên rỉ.
-Thông thường đó là sự thật nhưng, “nó” không phải là một thứ bình thường. “Nó”, là thứ có thể dễ dàng xâm nhập vào mạng lưới an ninh được trang bị tường lửa mạnh nhất trong nước và có thể ăn cắp hình ảnh thời gian thực...
Chỉ Brain Burst mới làm được.
Bây giờ, một mình trong hành lang, Haruyuki ngồi xuống với tiếng uỵch trong khi giữ chăn trong tay trái của mình. Neuro Linker của Kuroyukihime đã hoàn toàn bị cắt khỏi mạng toàn cầu. Tuy nhiên, do kết nối trực tiếp vị lợi ích của việc điều trị, cô đã được nối với mạng nội bộ của bệnh viện. Nói cách khác.
Haruyuki thì thầm với giọng run run.
“Brain Burst”
Ngay lập tức, tất cả âm thanh và thế giới bị đóng băng.
Trong mẫu avatar lợn của mình, Haruyuki nhấp vào dấu B rực cháy trong số các biểu tượng xếp hàng trên máy tính để bàn ảo bên trái của mình với những lời cầu nguyện.
Giao diện Brain Burst kích hoạt phù hợp với danh sách đang được mở.
Theo thanh tìm kiếm, cái tên «Silver Crow» xuất hiện ở phía trên cùng của danh sách.
Và, ngay bên dưới nó là cái tên «Black Lotus»
“Không... Không thể như thế...”
Haruyuki rên rỉ.
Nếu cậu chạy Neuro Linker của mình và ngắt kết nối với mạng bệnh viện, cậu có thể biến khỏi danh sách. Nhưng, Kuroyukihime, có sóng não bị giám sát, lại không thể làm được điều đó.
Tất nhiên họ không được kết nối với Net toàn cầu. Do đó, người ta không thể xâm nhập từ bên ngoài. Nhưng nếu có một Burst Linker trong bệnh viện và nếu, họ kích hoạt Brain Burst, nhìn thấy «Black Lotus» và thách đấu cô ấy.
Kuroyukihime trong tình trạng vô thức sẽ bị hạ.
Không, nó sẽ không thuận tiện như vậy, không có lý do gì cho một Burst Linker ở trong cùng một bệnh viện. Vào lúc này, không nên có bất cứ ai vào và ra khỏi bệnh viện nữa, và nếu có một Burst Linker ngoài Haruyuki và Kuroyukihime hiện đang nối với mạng bệnh viện, tên của họ cũng sẽ hiện lên danh sách.
Vì vậy, không cần phải thiếu kiên nhẫn.
Haruyuki cố gắng tự nói với mình. Tuy nhiên, cái cảm giác mồ hôi đang chạy trên hai bàn tay của cậu vẫn không hề biến mất.
Không – Tôi vẫn tìm thứ gì đó.
Điều gì sẽ xảy ra nếu có một Burst Linker biết được «Black Lotus», con mồi lớn nhất trên thế giới, đã bị thương nặng và phải nhập viện, thậm chí biết được cả bệnh viện cô đang điều trị?
Sau khi cố gắng giữ vững suy nghĩ “không thể có chuyện như vậy xảy ra”, Haruyuki mở to mắt cùng với cơn ớn lạnh dọc sống lưng.
Có đấy. Có một kẻ rất nguy hiểm. «Cyan Pile».
Một kẻ bí ẩn chỉ có thể theo dấu nhờ những con virus hắn cài trong Neuro Linker của Chiyuri. Vào lúc này, chỉ có thể kết luận rằng hắn có thể là ai đó ở Trường THCS Umesato.
Và tai nạn của Kuroyukihime lại được thông báo cho nhà trường. Chuyện Araya lái xe không bằng lái và đâm vào cô ngay sau khi được bảo lãnh đã trở thành chủ đề lớn của cả trường. Và chủ đề này sẽ luôn được bàn tán trong các cuộc trò chuyện của học sinh trường Umesato.
Bệnh viện cô ở có thể không bị nêu tên nhưng nếu những fan của cô biết tên bệnh viện. Họ sẽ vội vã xông đến đây bất kỳ lúc nào.
Tuy nhiên – các giáo viên đã biết trước điều này và như thế, nó cũng chỉ là vấn đề về thời gian trước khi tin này lan rộng giữa các học sinh. Nếu các học sinh xuất hiện với số lượng lớn và tràn đến đây, sẽ rất khó để tóm được «Cyan Pile» đang trà trộn trong đó.
Đó là điều... không thể tránh được.
Haruyuki rũ vai xuống và ngồi bên cạnh cơ thể thật đông cứng màu xanh của mình. Cân nhắc kỹ càng, đó là thực tế khi cô chưa thể chiến đấu trong «Duel».
May thay, thách thức cùng một đối thủ chiến đấu chỉ được giới hạn một lần mỗi ngày. Nếu Kuroyukihime lành lặn trở lại, nó sẽ ổn nếu như cô chị bị đánh bại một đến hai lần và mất đi một chút điểm¬.
Không-Thật ngu ngốc!! Kuroyukihime đã nói gì trước đó!?
Haruyuki siết chặt nắm đấm và vội vã đứng dậy.
Lệnh cuối cùng mà cô đã dùng để cứu Haruyuki, «Physical Full Burst».
Cái giá phải trả khi dùng hiệu ứng khủng khiếp đó, là tăng tốc không chỉ ý thức mà còn là thân thể vật lý của họ, là sự mất đi đến 99% Burst Point của họ.
Nhiều khả năng, Kuroyukihime hiện tại, sở hữu số Burst Point cực kỳ ít ỏi, đã bị giảm xuống ít hơn cả tên «Cyan Pile» khi đang ở cấp thấp, sẽ là quá nhanh để Burst Point của cô về 0.
Và vào lúc đó, Brain Burst của Kuroyukihime sẽ bị gỡ cài đặt.
Với “người đó”, ước muốn duy nhất là tiếp tục chiến đấu chỉ để đạt cấp 10, nó gần như đồng nghĩa với cái chết.
Mình không thể để điều đó xảy ra, mình hoàn toàn không cho phép nó xảy ra. Mình không thể cho phép «Cyan Pile» đấu với cô ấy dù chỉ một lần.
Kuroyukihime mạo hiểm cả mạng sống của mình chỉ để cứu mình.
Đó là lý do vì sao, tại lúc này, mình sẽ bảo vệ nó. Ước mơ của cô ấy.
Từ lúc này, mình sẽ canh lối vào của bệnh viện và không ngủ nữa. Cho dù có phải sử dụng hết toàn bộ chỗ điểm này. Mình sẽ gia tốc mỗi khi có một học sinh trường Umesato xuất hiện, tìm «Cyan Pile» và thách thức hắn.
Và sau đó – mình sẽ đánh bại hắn. Mình sẽ đánh bại kẻ đang trên đà hết điểm của mình và đày hắn biến khỏi Accel World mãi mãi.
“Em sẽ bảo vệ chị. Em chắc chắn sẽ bảo vệ chị.”
Trong cái thế giới màu xanh chỉ có mình cậu, Haruyuki nói.
“Bởi vì... em... em một số thứ cần nói với chị. Khi chúng ta gặp lại. Đó là lý do lần này, em sẽ chiến đấu.”
Đảo mắt về phía Kuroyukihime, người đang nằm ở phía bên kia bức tường màu xanh trước mặt cậu, Haruyuki tuyên bố chắc nịch.
Trở về thực tại bằng cách đưa ra lệnh Burst Out, Haruyuki ôm lấy đầu gối và ngồi xuống băng ghế, quấn chăn quanh mình và nhìn chằm chằm vào lối vào bên trái trong hành lang.
Có nhiều lối vào bệnh viện nhưng người ta phải xác thực Neuro Linker của họ ở cổng vào nếu muốn kết nối với mạng bệnh viện. Vì vậy «Cyan Pile» chắc chắn sẽ xuất hiện ở đó.
Kim đồng hồ điểm 10 rưỡi đêm.
Cơ hội để chúng xuất hiện vào lúc này, khi mà giờ thăm bệnh đã kết thúc, là rất thấp, nhưng kẻ địch cũng đã bắt đầu tập hợp. Nếu chúng định tấn công cô khi cô đang trong trạng thái vô thức, thì chúng sẽ bắt đầu ngay sau khi biết tên bệnh viện.
Haruyuki mở Neuro Linker và đặt chuông báo thức ở mức cao nhất. Với điều đó, nếu cậu chuẩn bị ngủ, nó sẽ kêu to đến mức khủn khiếp và đánh thức cậu dậy.
Đây là lần đầu tiên Haruyuki thức khuya như vậy.
Tuy nhiên, không hề cảm thấy buồn chán, cậu tiếp tục nhìn vào khoảng ánh sáng mờ ảo ở lối vào và thỉnh thoảng liếc nhìn cửa sổ video của phòng Cấp cứu.
Nằm trong chiếc giường đặc biệt, cơ thể trắng muốt của Kuroyukihime không hề có lấy một cử động, nhưng Haruyuki cảm thấy rõ ràng cô đang trải qua một trận chiến tuyệt vọng giữa sự sống và cái chết.
Hãy cố gắng hết sức. Cố gắng hết sức.
Mỗi lần nhìn video, cậu đều cầu nguyện điều đó sâu trong tim mình. Cậu và “người đó” được kết nối thông qua Neuro Linker của họ, mạng bệnh viện và cả chương trình Brain Burst. Đó là lý do tại sao lời cầu nguyện của cậu chắc chắn sẽ được trả lời. Haruyuki tin chắc điều đó.
Khoảng 2 giờ sáng, cô y tá với vẻ mặt lo lắng mang ly cà phê đến xem xét tình trạng của cậu. Không đường và sữa, vị của ly cà phê đen mà cậu uống lần đầu tiên trong đời thật cay đắng.
5 giờ sáng, khi ánh sáng của bình minh chiếu qua cửa ra vào. Sau khi do dự một chút, Haruyuki lao vào nhà vệ sinh và quay trở lại trong khoảng thời gian ngắn nhất của đời mình.
6 giờ sáng, khi mật độ người tăng dần, Haruyuki lại càng tăng cường sự cảnh giác của mình.
7 giờ sáng, các nhân viên ca đêm hoàn thành công việc của mình và về nhà. Y tá đưa cậu một tách cà phê cùng với bánh sandwich, rồi bỏ đi sau khi nói những lời mang tính động viên với cậu.
8 giờ 30 phút sáng-
Sau khi các nhân viên trực đêm tại quầy tiếp tân đã đổi ca, cánh cửa tự động ở lối vào bệnh viện mở ra.
Như đã chờ sẵn, một số bệnh nhân, chủ yếu là người già, đi qua lối vào.
Cảm thấy tỉnh táo hơn, Haruyuki mở to hai mắt và đăm đăm nhìn vào dòng người.
Thậm chí nếu có người nói rằng nửa năm đã trôi qua kể từ khi họ vào học và đó chỉ là một trường học có quy mô nhỏ với ba lớp học cho mỗi lớp, họ cũng không thể nhớ hết khuôn mặt của toàn bộ học sinh trường Umesato. Khi cậu nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi mà cậu không chắc chắn, cậu không hề ngần ngại tăng tốc và kiểm tra danh sách.
Khi tăng cường sự tập trung của mình, thời gian trôi qua với một tốc độ khủng khiếp so với cậu. Ba mươi lăm phút. Bốn mươi phút.
Kuroyukihime chưa hề nhận ra tình trạng nghiêm trọng của mình. Trong mười hai tiếng mà bác sĩ đã nói, mười tiếng đã trôi qua.
Hãy nhanh chóng tỉnh lại và lấy lại ý thức.
Haruyuki cầu nguyện trong tuyệt vọng.
Chỉ một lần nữa – chỉ một lần thôi, tôi muốn “người đó” trong thế giới gia tốc, chỉ có hai chúng tôi.
Và tôi nói rằng bắt đầu từ lúc này. Cảm xúc của tôi. Tôi sẽ nói chuyện một cách trung thực tự tận đáy lòng mình.
8 giờ 45 phút sáng.
Cuối cùng, Haruyuki cũng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc lần đầu tiên kể từ lúc cậu bắt đầu nhiệm vụ cảnh giới.
Trong thoáng chốc, hơi thở của cậu bị ngắt quãng – và rồi trở lại mà không có lấy một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Khuôn mặt đó không chỉ là quen thuộc. Đó còn là một trong hai khuôn mặt cậu quen thuộc nhất trên thế giới này.
Thân hình cao và mảnh khảnh được bọ trong lớp áo khoác velour và quần chino. Tóc cậu ta, có vẻ hơi thưa, toả ra màu nâu bóng trong ánh nắng buổi sáng.
Do đó, cậu bước đến...
Haruyuki cố giũ bỏ sự căng thẳng và mỉm cười.
“Ê, Taku! Đằng này!”
Nhờ tiếng gọi của cậu, Mayuzumi Takumu dừng lại.
Có vẻ như cậu chưa hề nhận ra sự có mặt của Haruyuki. Mắt cậu đảo qua cửa ra vào và cuối cùng dừng lại ở hành lang nối với phòng cấp cứu.
Cậu nhìn thấy Haruyuki đang đứng khỏi ghế và vẫy tay, sau đó-
Takumu hơi nghiêng đầu, và chớp mắt vài lần.
Ngay sau đó, nụ cười vui vẻ hiện ra trên mặt Takumu.
Sau khi nhanh chóng đưa tay khỏi túi chiếc áo khoác, cậu chạm tay vào chiếc Neuro Linker màu xanh của mình.
“Chờ tớ lấy được xác nhận của bệnh viện đã” là những gì Haruyuki nghĩ. Đồng thời, Haruyuki mỉm cười nghĩ “Đúng là một anh chàng máy móc”.
Bất kể mục tiêu của việc đến bệnh viện là thăm bệnh nhân hoặc khám bệnh, nó là quy định quốc gia trong tất cả các bệnh viện khi một người phải xác nhận Neuro Linker với mạng bệnh viện khi bước qua cổng, và sau đó là kiểm tra ID tại bàn lễ tân và nhận một thẻ tên.
Tuy vậy, người đứng ở cửa cũng chỉ mất 30 giây đến khi việc kiểm tra hoàn thành, do đó cũng không có khác biệt nhiều lắm khi một người vừa chạy trong khi làm việc đó. Trên thực tế, khi Haruyuki đến đây vào đêm qua, cậu đã chạy không ngừng đến khi đứng trước ER, nên việc kiểm tra kết thúc lúc Kuroyukihime biến mất bên kia cánh cửa.
Nhưng dường như Takumu không hề có ý định phá vỡ ngay cả một quy định tầm thường như vậy. Kể cả khi thấy Haruyuki lộ rõ sự thất vọng, cậu cũng chỉ đứng giữa lối vào chờ thông báo hoàn thành. Sau đó, như nhận ra cái gì đó, Takumu chuyển mình qua một bên.
Đôi mắt cậu hướng về phía cánh cửa tự động và đặt tay trái lên miệng như đang cố gọi ai đó.
“Chiyuri cũng đến?” – Haruyuki nghĩ, cậu cũng cố gắng nhìn qua phía bên kia lối vào.
Trước khi rời ánh mắt khỏi Takumu. Một nỗi lo lắng mơ hồ xâm chiếm lấy cậu.
Takumu, một người có hành vi đúng mực khác hẳn Haruyuki, đang hét lên trong bệnh viện?
Thay vì dùng tay mình như chiếc loa, nó lại giống như là cái miệng. Và những từ ngữ được phát ra từ đó.
Với Haruyuki, có vẻ như Takumu đang cố giấu điều gì đó.
Vào khoảnh khắc đó, rùng mình – cảm giác lạnh sống lưng chạy quanh người cậu.
Ngay cả khi đang mở to mắt và đứng như phỗng, vài suy nghĩ loé lên trong tâm trí cậu.
T-Tại sao mình lại kết luận rằng hắn - «Cyan Pile» - là một học sinh tại trường Umesato?
Tất nhiên, vì hắn đã cài virus vào Neuro Linker của Chiyuri. Vì hắn đã sử dụng Chiyuri như bước đệm và tấn công Kuroyukihime như một bóng ma từ nơi nào đó trong mạng nội bộ của trường.
Nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn tạo ra cửa sau chỉ vì lợi ích từ việc truy cập nó từ mạng toàn cầu? Trong trường hợp đó, các nghi phạm sẽ không bị giới hạn trong trường Umesato, mà sẽ mở rộng ra toàn quốc.
Cùng lúc đó, một ý nghĩ giúp thu hẹp phạm vi xuất hiện.
Tại sao lại là Chiyuri? Tất nhiên vì cô có thể liên lạc dễ dàng với hắn.
Một ai đó ở ngoài trường, là người gần gũi nhất với cô. Một ai đó rất gần cô, đủ để có thể kết nối trực tiếp với Neuro Linker của Chiyuri. Chỉ có một người có đủ các điều kiện này. Người đó, ngay lúc này, đang đứng trước mặt cậu chỉ 20 mét.
Những suy nghĩ đi đến kết luận của mình, và miệng Haruyuki tự bật ra. “Burst Link!!”
-người vừa là bạn thời bé và cũng là bạn trai của Chiyuri. Takumu.
Tách!
Cả thế giới bao trùm trong bầu không khí khô khốc và băng giá.
Trước mặt cậu, Takumu, với bàn tay trái đặt trước miệng mình, chuyển sang màu xanh.
Nhưng, điều đó không đúng. Trong lòng bàn tay đó, Takumu cũng ra lệnh cùng lúc với cậu. Và ý thức của hắn cũng được gia tốc trong không gian đông cứng khác với Haruyuki.
Ngươi? Chính ngươi? Không thể nào. Không thể thế được. Tại sao? Tại sao?
Ngay cả khi đang gào thét trong tâm trí, tay phải avatar của Haruyuki loé lên phia trên của chiếc máy tính ảo ở tốc độ lớn nhất có thể.
Ngay lúc này, Takumu cũng làm điều tương tự. Kích hoạt giao diện Brain Burst, và chờ đợi các cập nhật phù hợp. Và sau đó hắn sẽ nhấn vào »Black Lotus» và thách đấu cô ấy.
Trước khi điều đó xảy ra, Haruyuki phải thách đấu «Cyan Pile».
Cậu nghiến chặt răng, mở rộng đôi mắt của mình và nhìn chằm chằm vào danh sách tìm kiếm.
Với một tiếng “ping”, tên của cậu xuất hiện ở đầu trang. «Silver Crow».
Tiếp sau đó là người yêu quý mà cậu cần phải bảo vệ. «Black Lotus».
Và rồi cuối cùng, tên của kẻ địch mà cậu cần phải tiêu diệt xuất hiện thực sự lần đầu tiên trước mắt Haruyuki. «Cyan Pile».
Vừa kịp lúc-!!
Trong khi vừa hét lên với cả tâm hồn và thể xác, Haruyuki ngay lập tức nhấp vào tên hắn và thách đấu từ một cửa sổ bật ra.