Thời tiết cuối thu.
Nhắc mới nhớ, bây giờ đã là tháng mấy rồi nhỉ?
Trong lúc suy nghĩ về điều đó, Haruyuki đi dọc theo con đường đến bệnh viện mà cậu hoàn toàn quen thuộc. Bước nhanh trên vỉa hè một cách vô thức, “Mình sẽ ướt đẫm mồ hôi khi mình đến đó", cậu nghĩ, nhưng cậu không hề chậm lại
Hôm nay là ngày Kuroyukihime cuối cùng cũng đã được chuyển từ ICU ra phòng bệnh thường.
Vì, ICU cấm việc tiếp xúc trực tiếp, cho nên lần cuối họ thực sự gặp nhau "mặt-đối-mặt" là vào ba tuần trước. Như vậy, cậu không thể tránh khỏi việc bước đi với tốc độ ánh sáng.
Cậu lao ra khỏi trường ngay khi lớp học kết thúc, nên mặt trời tháng 11 vẫn ở trên cao và toả ra những tia nắng ấm áp xuống lưng cậu. Người thu thập thông tin của CLB báo chí, đã biết được thông tin này ở đâu đó và chờ cậu trước cổng trường, nhưng cậu đã kích hoạt kỹ năng «chạy-trốn» đã "mai một" của bản thân và bằng cách nào đó thoát ra được khu vực mạng của trường.
Cậu cũng cảm thấy những tia nắng này vào Chủ Nhật hôm qua, khi họ đi chơi với nhau như ba người bạn thời thơ ấu, lần đầu tiên sau một thời gian dài.
Bỏ qua việc Haruyuki đã bất cẩn kết nối với mạng lưới du lịch trong khi đang leo lên "tháp Tokyo mới" và bị thách đấu một trận «duel» (mà cậu đã may mắn chiến thắng nhờ vào lợi thế về độ cao), thì đó là một ngày rất vui vẻ mà không có mấy rắc rối.
Vào cuối ngày xảy ra cuộc chiến quyết định ba tuần trước, Haruyuki và Takumu cùng đến nhà Chiyuri, và thú nhận tất cả mọi thứ, trong phòng Chiyuri.
Lý do tại sao Takumu tỏ tình với Chiyuri hai năm về trước, lý do tại sao Takumu đi dần vào ngõ cụt, và cả lý do tại sao Haruyuki và Takumu đã tiến đến một trận chiến mà họ bộc lộ hết cảm xúc từ tận đáy lòng của mình với người kia.
Lúc đầu Chiyuri không dễ dàng tin vào sự tồn tại của Brain Burst.
Cuối cùng, khi Haruyuki và Takumu «Gia tốc» và hoàn thành bài tập về nhà của hôm đó, cô mới chịu tin, nhưng lại có rắc rối lớn hơn đằng sau nó.
Khi Takumu thú nhận về virus Backdoor mà cậu nhân được từ «Parent» của mình, là một Burst Linker màu xanh, người từng là đội trưởng CLB Kendo của cậu và cài nó lên Chiyuri, Chiyuri đã bộc phát một cơn giận dữ, vượt qua nhiều lần sức tưởng tượng của Haruyuki, sau đó tống họ ra khỏi phòng trong khi hét lên rằng ghét cả hai người, và tuyên bố tình bạn giữa họ chấm dứt từ đây.
Sau đó, Chiyuri không thèm nói chuyện với họ trong suốt một tuần, nhưng cô lại dành thời gian xem xét lại tình cảm của Takumu theo cách riêng của mình và nghĩ rằng cô cũng là một phần lý do tại sao Takumu làm vậy, vì vậy cô đã tha thứ cho cả hai người với điều kiện họ phải đãi cô số Parfait (TN: một loại kem tráng miệng, hỏi Google-sama để biết thêm chi tiết ) cao cấp nhiều nhất mà cô có thể ăn.
Thật sự rằng, ngay cả bây giờ Chiyuri và Takumu vẫn còn bối rối với nhau.
Nhưng, Haruyuki tin rằng vấn đề đó sẽ được giải quyết theo thời gian.
Bởi vì Haruyuki và Takumu, sau mười năm, cũng đã tiến đến mối quan hệ mà Chiyuri mong muốn – những người bạn thực sự.
Không, có lẽ nó là thứ gì đó còn nhiều hơn thế.
Ngay bây giờ, <> và <> đã trở thành một đội và đang kề vai chiến đấu trong quân đoàn của Kuroyukihime.
Sau khi đăng nhập vào mạng của bệnh viện và chào hỏi một nữ y tá mà cậu đã quá quen thuộc với một nụ cười thân thiện, Haruyuki hướng về phía dãy phòng bệnh ở tầng trên cùng với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cậu ra khỏi chiếc thang máy mà cậu đã dùng trong trận đấu đó, và theo chỉ dẫn tới thẳng số phòng cậu nhận được qua mail.
Bó hoa trên tay phải cậu có nụ của một loại hoa gần giống với màu đen, kèm theo những bông cẩm chướng hồng và hoa loa kèn nước nhiệt đới. Thực sự đây không phải mùa của loài hoa này, nên chúng đắt ngoài dự đoán và cậu đã phải chi toàn bộ khoản tiền cậu để dành để mua game mới, nhưng ý tưởng mua cái game đó đã biến mất từ lâu. Vì game nào hay hơn «Brain Burst» chưa xuất hiện trên thế giới này.
Sau khi đi bộ một vài phút, mũi tên chỉ đường nhanh chóng dừng lại trong tầm nhìn của cậu.
Trước mặt cậu, là cánh cửa trượt của phòng cá nhân trong góc đông nam của tầng trên cùng.
“Ựccc...”
Haruyuki nuốt nước bọt, và chuẩn bị những điều cần nói trong đầu.
‘Chúc mừng’ có được không? Không, chị ấy vẫn chưa được xuất viện, nên nó sẽ hơi lạ. ‘Làm tốt lắm’... đương nhiên là không hợp. ‘Lâu rồi không gặp’... cũng không được. Mình đều gặp chị ấy trên mạng mỗi ngày. Umm, aahhh, mình nên làm gì bây giờ?
XOẠT.
Cánh cửa đột ngột trượt ra trước mặt cậu, và sự bối rối của Haruyuki trở lại.
Và, một giọng hời dỗi vọng ra từ bên trong.
“Này, định để em chờ đến bao giờ! Hãy vào nhanh lên!”
“Vâ...Vâng!”
Trả lời với một giọng đáng thương , Haruyuki bước qua cửa với bước chân xiêu vẹo trong khi cố thu vai mình càng hẹp càng tốt.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa sau lưng mình, cậu thận trọng nhìn lên.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng bệnh rộng thênh thang đó, khung cảnh bên ngoài cửa sổ, và kể cả chiếc giường to lớn dường như biến khỏi tầm nhìn của cậu.
Thứ duy nhất mà Haruyuki nhìn thấy là người mà cậu lân đầu tiên ddwwocj gặp lại sau ba tuần, đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng dễ thương và chiếc áo len màu đen.
Cô ấy có vẻ gầy hơn. Làn da vốn đã trắng giờ nhợt nhạt gần như trong suốt, mái tóc dài mượt của cô đã được tết thành một bím tóc chặt, và toàn bộ chân trái được bao bọc bởi cái khuôn thạch anh lớn.
Nhưng.
Nhưng đôi mắt màu đen tuyền đó, như thể nó chứa cả một bầu trời đêm bên trong, chào đón Haruyuki với vẻ rạng rỡ vẫn không hề thay đổi.
Kuroyukihime nở nụ cười tươi như hoa, và nói với một giọng hơi khàn.
“Nè.... Lâu rồi không gặp, Haruyuki-kun, .”
“Vâ... Vâng.”
Tất cả những lời định nói đều bay biến mất, Haruyuki chỉ có thể gật đầu trong lúc chớp mắt liên tục.
Sau khi nhìn chằm chằm vào nhau như vậy chừng mười giây, Haruyuki cuối cùng cũng lấy lại được ý thức và bước vài bước về phía trước và đưa ra một bó hoa nhỏ.
“À... Ừmm, xin hãy nhận lấy, mặc dù nó hơi nhỏ.”
“Cảm ơn.”
Kuroyukihime nhận lấy bó hoa. Cô đưa nó tới gần mặt và đưa mũi ngửi.
“«Hoa sen đen», nhỉ. Em thực sự mong được xem chúng nở đấy. Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng có chiếc bình ở đằng kia, anh có thể đổ nước vào và cắm chúng được không?”
“À...Vâng!”
Haruyuki đổ nước từ bồn rửa trong góc phòng vào chiếc bình nhỏ trên tủ, cắm bó hoa vào và quay lại.
Hai người lại im lặng.
Người phá vỡ sự bối rối là Kuroyukihime. Vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc, và cô nói với một giọng cứng rắn hơn kèm theo một tiếng ho.
“Vậy... cho em nghe báo cáo về các vấn đề đã xảy ra trước đó đi nào. Hãy ngồi lên chiếc ghế đằng kia.”
“À... V-Vâng.”
Đúng vậy, đây không phải là lúc để vui vẻ và cười đùa.
Mặc dù nghĩ vậy, Haruyuki vẫn lặng lẽ ngồi xuống ghế mà trong lòng trống rỗng.
Cậu bật màn hình ảo của mình và chuyển những báo cáo mà mình đã thu thập được cho Kuroyukihime.
“Ừm... như đã đề cập trước đây, chương trình Backdoor được đưa cho một số cấp dưới một cách vô cùng bí mật bởi «Parent» của Taku ,để dùng thử nghiệm, nhưng nhờ vào bản vá trên máy chủ tuần trước, nó đã không thể sử dụng được nữa. Có vẻ như «Parent» đó đã bị «Xử lý» trong nội bộ quân đoàn Xanh Dương... Nói cách khác, hắn đã bị mất hết điểm. Nhưng hình như hắn không chịu khai ra ai là người tạo ra chương trình đó...”
“Hừm, chị hiểu.”
Kuroyukihime thở ra và đặt đầu lên 2 cánh tay vắt chéo ở đăng sau.
“Nhiều khả năng, nó đến từ phe Vàng, vốn nổi tiếng với nhiều âm mưu thủ đoạn. Thay vì sử dụng nó trên chính quân mình, thì chúng lại thử nghiệm nó trên một thành viên cấp cao của phe đối địch. Một ngày nào đó em xé tan cái sự đen tối đó bằng chính tay mình."
Lẩm bẩm những từ đáng sợ trong khi di chuyển các ngón tay phải của mình thành hình thanh kiếm (TN: chắc là chụm ngón tay vào như kiểu tay avatar Black Lotus), Kuroyukihime thay đổi thái độ và nhìn Haruyuki.
“Và, thế nào rồi, quân đoàn của chúng ta ấy?”
“Vâng... nó có thể coi là chấp nhận được, bằng cách nào đó chúng ta đã kiểm soát được «Quận chiến đấu số ba Suginami» và «Quận chiến đấu số 4».”
“Fu-fu-fu, đó là một lãnh thổ nhỏ. Tuy nhiên, nó lại rất hoàn hảo. Nó rất phù hợp với một legion chỉ có ba thành viên.”
Kuroyukihime hơi nhún vai và cười.
Quân đoàn Đen, «Nega Nebulas». Trong quá khứ, nó là một nhóm lớn ngang hàng với các quân đoàn của Lục Sắc Vương, nhưng đã tan vỡ trong sự kiện hai năm về trước và trên đà biến mất. Giờ đây nó đã hồi sinh rực rỡ sau lời tuyên bố vào hôm đó - đó là điều tốt, nhưng đến lúc này họ mới chỉ có ba người, bao gồm Kuroyukihime, Haruyuki và Takumu, và hơn thế, «Black Lotus» chưa tham gia một chiến trận thực sự trong một thời gian tới. Họ họ đã phải cố hết sức chỉ bảo vệ khu vực xung quanh trường trung học Umesato.
Như thể đoán được ý nghĩ của Haruyuki, Kuroyukihime nói trong khi mỉm cười.
“Đừng quá thất vọng. Không nên thiếu kiên nhẫn... cứ tiếp tục tăng quân số và mở rộng khu vực của chúng ta từng chút một là ổn rồi.”
“Vâ... Vâng.”
Haruyuki gật đầu và đút tay vào trong túi áo đồng phục của mình để lau mồ hôi. Và, thay vì chiếc khăn tay, ngón tay cậu lại chạm phải một thứ khác.
Cậu rút ra khỏi túi áo thứ mà cậu đã hoàn toàn quên bẵng đi mất. Chiếc sổ học sinh với bìa màu xanh dương đã không còn được sử dụng cho mục đích ban đầu của nó trong hiện tại và cả tương lai. Đó là của Kuroyukihime.
“À... Đúng rồi, em đã giữ cái này. Bây giờ xin trả nó cho chị.”
Kuroyukihime nhìn vào quyển sổ mà cậu đưa ra trong khi nói mà không suy nghĩ kỹ, và–
Cô chớp chớp mắt, mở hé miệng, và đột nhiên hai má cô đỏ bừng.
XOẠT! Giật lấy quyển sổ, cô giữ chặt trước ngực và nhìn xuống.
“..........Anh đã đọc nó chưa?”
Câu hỏi bật ra với giọng yếu ớt.
Haruyuki cuối cùng cũng nhận ra lý do trước phản ứng của Kuroyukihime.
“Rồi ạ! À không, rồi, không, đó là, à ừmm... em.... em đã nhìn...”
SHIIN.
Đột nhiên, một cụm từ ngắn gọn xé tan bầu không khí vô cùng ngượng ngùng này.
“Quên nó đi.”
“.... Hả?”
“Xoá nó hoàn toàn khỏi trí nhớ của anh và không bao giờ nhớ về nó nữa. Từ bây giờ nếu anh còn nhắc lại chuyện này nữa, anh sẽ nếm thử tuyệt chiêu đặc biệt của cấp 9 của em với cơ thể của anh.”
Hiiii!?
Nuốt nước bọt, Haruyuki lắc đầu liên tục.
“Em sẽ không nói gì về nó, em sẽ không nhớ về nó! À, em đã quên, em đã hoàn toàn quên nó rồi!”
Nâng cằm lên, cô lườm xéo về phía Haruyuki, người lúc này đang toát mồ hôi.
Sau đó Kuroyukihime thở dài 'Ôi thật là...' và nở nụ một nụ cười.
“Geez... Kể cả khi anh là «Silver Crow» cực kỳ nổi tiếng trong thế giới gia tốc, anh vẫn luôn như vậy, Haruyuki-kun.”
Trong khi bớt căng thẳng, Haruyuki cũng trả lời lại.
“K-kể cả chị cũng thế, sự đáng sợ của chị cũng chẳng thay đổi chút nào... «Black Lotus»-san.”
“Thật thô lỗ. Em luôn tốt bụng mà... nhưng, thay vào đó, Haruyuki-kun.”
Sau tiếng ho, Kuroyukihime thay đổi thái độ và nói với một nụ cười dịu dàng.
“Đây chẳng phải lúc anh ngừng goi em bằng biệt danh và dùng tên của em sao?”
“À... Vâ... Vâng.”
Sau khi gật đầu.
Haruyuki-
Nhận ra sự thât phũ phàng làm cậu rùng mình.
“À... Ừmm.”
“Hử?”
“Em... em... không... biết... tên thật... của senpai...”
BISHI.
Cả thế giới như bị đóng băng giống như trước đó, không, còn hơn cả khi cậu «Gia Tốc».
Tuy nhiên, nó sớm tan ra bởi tiếng cười xen lẫn tiếng thở dài của Kuroyukihime.
“Em nói này, anh....Không phải anh đã đọc quyển sổ của em rồi sao?”
“À... ờ...thì... đó là, em chỉ nhìn lướt qua nó có một lần...”
“Fu-fu. Đúng là anh, Haruyuki-kun. Vậy, em sẽ giới thiệu bản thân một lần nữa. Mặc dù, ngay cả khi nói vậy, nó cũng không khác lắm so với biệt danh của em.”
Một cơn gió nhẹ nhàng luồn qua cửa sổ đang mở, và hương thơm của hoa sen đen nhẹ nhàng lan tỏa khắp phòng.
Thả lỏng cơ thể mảnh mai một chút và đặt cả hai tay lên trên ngực, Hắc Vương nói với giọng một rõ ràng.
“Tên em là...”