Giờ ăn trưa đã tới ngay khi vừa kết thúc buổi học, các học viên cùng hòa vào dòng người xô đẩy nhau để tới căng tin dùng bữa. Tuy nhiên thì lại không có bất cứ ai muốn đi ăn cùng tôi cả, họ thậm chí còn không cố gắng để tiếp cận tôi.
Trước khi đi ăn, có vài gã đã tới gặp tôi ngay khi lớp học vừa kết thúc, toàn mấy kẻ kỳ lạ với những cái đầu sặc sỡ với các màu đỏ, cam và xanh lá cùng đôi mắt xếch và thái độ lồi lõm như kẻ chuyên phá rối. Chúng không giống như các nhân vật phụ mà chỉ là những tội phạm vị thành niên A B C gì gì đó.
"Cậu chủ Rudy, màn tự giới thiệu của cậu thật hoành tráng và tuyệt vời."
"Cậu chủ đã toát lên sự kiêu hãnh và uy nghiêm của một quý tộc thực thụ!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Ba người họ tiến đến gần và bắt đầu tâng bốc tôi. Tôi nhìn họ với một nụ cười và nói,
"Biến đi."
"Sao cơ ạ?"
"Ta bảo là, biến đi"
Những tên mà bản thân tôi cần né nhất không phải là nhân vật chính hay các nhân vật phụ mà chính là những kẻ lưu manh này. Nhân tiện, chúng cũng đừng đầu trong danh sách trên luôn. Tôi cần phải chịu đựng được việc chỉ trích và hạ thấp người khác giống như mình đã làm trong lớp, nếu muốn theo đúng cốt truyện thì đó là hành động tất yếu. Mà để so với những kẻ phản diện xuất hiện về sau, mấy kẻ không đâu vào đâu này cũng khá khá là dễ thương đấy chứ, có thể dễ dàng bỏ qua.
Dù sao, chắc chắn tôi không thể làm bạn với mấy tên này được, chúng có thể sẽ nịnh hót trước mặt tôi nhưng tôi cũng không thể kiểm soát chúng được. Họ là những kẻ gây rối, phá phách và hành động như những tên côn đồ khi tôi không có ở đó. Và nều mấy tên đó không may chọc vào các nữ anh hùng hoặc gây ra một sự cố lớn thì sẽ không thể nào cứu vãn được.
Nếu tôi - Rudy chơi với họ, mọi người hẳn sẽ đổ lỗi cho tôi nhiều hơn là những anh chàng này, mặc cho tôi có tuyên bố "Tôi chẳng làm gì cả" thì chẳng có ai nghe. Nếu tôi ở chung với những người này, bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ tôi là thủ lĩnh, trong đó bao gồm cả tôi luôn…
Giả sử như trong số những kẻ côn đồ thì lại một anh chàng thành đạt. Nếu những tên ngáo ngơ đó gây rắc rối trong khi chàng ta lại không có mặt, mọi người sẽ nghĩ gì? Họ có lẽ sẽ cho rằng anh ta chính là người đã ra lệnh cho những tên du côn thực hiện hành động đó. Vì vậy, ta nhất thiết không nên dính líu vào mấy kẻ như vậy ngay từ đầu.
“Haizzz…”
Tôi cầm chiếc muỗng lên và miễn cưỡng nhét miếng cơm vào miệng. Ăn một mình cô đơn lắm luôn ấy, kể cả làm vậy chỉ để sinh tồn. Ở thế giới này thì việc ăn một mình không phổ biến như ở thời hiện đại, hầu hết mọi người đều tụ tập lại để ăn với nhau. Và vâng tôi Rudy đây hiện đang tận hưởng bữa ăn, một mình.
Những học viên năm nhất với chiếc khăn đỏ quàng quanh cổ liếc nhìn tôi và thì thầm bàn tán. Có vẻ như những hành động mà tôi làm trong lớp đã bắt đầu lan truyền, điều này càng làm cho sự đau khổ của tôi nhân lên. Tại sao trong cả đống học viên này lại không có một ai chịu chia sẻ bữa ăn với tôi cơ chứ. Tôi đang tự hỏi liệu bản thân có nên tìm bừa một nhân vật nền nào đó để ăn cùng không.
Sau khi vội vã ăn xong, tôi liền vọt lẹ ra ngoài, bỗng một bóng người đã lọt vào ánh mắt của tôi: một con gái đang uống nước phía đằng xa. Cô là một cô gái có mái tóc nâu bình thường, được tết thành hai bím. So với màu tóc rực rỡ của những học viên khác trong Học viện, màu tóc của cô không có gì nổi bật, nhưng vẻ ngoài trong sáng của cô lại thu hút sự chú ý.
Cô là Luna Railer, con gái của một gia đình nam tước nghèo, và cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà. Cô đã khám phá ra được tài năng phép thuật của bản thân khi có một pháp sư đi ngang qua lãnh thổ. Tuy vậy thì so với các học viên khác, khả năng của cô chỉ là khá bình thường. Năng lực thực sự của cô nằm ở phần lý thuyết ma thuật, thứ sẽ được phát huy rõ khi cô tiếp tục học tập chăm chỉ.
Nhưng lúc đầu, tài năng của cô chưa được bộc lộ. Bởi số điểm thi thấp mà cô đã vào học viện mà không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ nào. Xuất thân từ một gia đình nghèo khó và không nhận được bất kỳ sự hỗ trợ tài chính nào từ học viện, việc đóng học phí đã trở thành một gánh nặng lớn đối với cô. Cơn nghèo khổ bám lấy cô đến nổi bản thân không mua nổi đồ ăn mà chỉ uống nước để đỡ cơn đói bụng.
Là người có nhiều tiền, tôi muốn đưa Luna đi và cho cô ấy ăn. Tôi cảm thấy thương hại cho cô ấy vì hiểu được hoàn cảnh của cô trong khi nhìn cô ôm cái bụng đói meo của mình. Tuy nhiên, tôi không thể làm điều đó được. Ít nhất là cho đến khi "sự cố đó" xảy ra.
Lý do mà Luna Railer là nhân vật khó chinh phục nhất thực ra không có gì đặc biệt cả, vấn đề chỉ là những sự kiện liên quan xảy ra quá sớm trong câu chuyện. Để chinh phục Luna, ngay từ đầu tôi sẽ phải chú ý đến cô ấy nhiều hơn là việc học của mình. Tôi cần phải quanh quẩn bên Luna, lấy được lòng tin của cô và đánh giá tình hình. Nếu tôi dành nhiều thời gian cho cô ấy như vậy, việc lấy hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ sẽ trở nên quá khó khăn.
Tất nhiên, câu chuyện khởi đầu liên quan đến Luna có thể dễ dàng bị bỏ qua. Ngay cả khi không có sự tham gia của nhân vật chính, cô vẫn có thể tự mình vượt qua được nghịch cảnh. Cốt truyện chính của Luna sẽ xuất hiện ở giữa trò chơi. Trong câu chuyện đó, tôi có thể xây dựng điểm tình cảm và chinh phục được Luna. Tuy nhiên, để chinh phục cô ấy một cách trọn vẹn, tôi không thể bỏ qua phần đầu của câu chuyện. Đó là một sự kiện ẩn xảy ra ở hậu cảnh không nhất thiết phải tham gia vào. Tôi dự định sẽ lợi dụng nó.
Luna cau mày và thở dài, có vẻ cô vẫn còn đói sau khi uống nước.
"..."
Thương tâm, tôi quay lại và hướng tới cửa hàng của trường.
"Đói quá đi…"
Trong lòng Luna tràn đầy sự hối tiếc. Cô tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm khi đã đăng ký học ở đây hay không. Tuy gia đình nghèo, nhưng cô chưa bao giờ trải qua cảnh đói khát như thế này.
"Dù vậy, mình cần phải mạnh mẽ lên! Vì mình đã nhập học rồi...!"
Cô đến nơi này để khôi phục lại vận mệnh cho gia đình mình. Đã lâu lắm rồi gia đình cô mới có một người thực sự tài năng. Gia đình Railer chỉ có thể tra lại dòng dõi đến cụ cố của Luna, khi mà hồ sơ lưu trữ của họ chỉ giới hạn trong một dòng dõi duy nhất. Hiện tại, gia đình của họ đang trên bờ vực của sự sụp đổ do khó khăn về tài chính, lãnh thổ của gia đình chỉ là một ngôi làng nhỏ ở vùng nông thôn nên họ không thể moi tiền từ các cư dân của mình. Tất nhiên, nếu họ đủ tàn nhẫn hy sinh người dân để vắt cực khô từng miếng ăn tấc đất của họ thì kinh tế sẽ khá khẩm hơn chút, nhưng người đứng đầu gia tộc Railer lại không phải con người độc ác như vậy.
Trong khi lo lắng về tương lai của nhà mình, Luna đã bắt gặp một vị pháp sư đi ngang qua lãnh thổ của gia đình. Vị đó nói với Luna rằng cô bé có năng khiếu về phép thuật và tặng cô một cuốn sách phép thuật. Cuốn sách chứa mấy nội dung khó hiểu, thứ vượt quá trình độ mới bắt đầu của Luna. Nhưng, vì đó là món quà được tặng nên cô trân trọng nó như báu vật của mình. Cô hy vọng rằng một ngày nào đó, bản thân có thể sử dụng được cuốn sách này...
"Nhưng trước đó, có lẽ mình sẽ chết vì đói mất thôi..."
Luna ôm chặt cái bụng trống không của mình. Cô có một ít tiền từ gia đình, nhưng cô phải tiết kiệm bởi lẽ sẽ có những lúc nguy cấp khác cần dùng đến tiền hơn… Vậy nên Luna đã quyết định hôm nay sẽ chỉ ăn tối.
"Ít nhất thì nó cũng tốt cho việc ăn kiêng! Hehe!"
Luna cố gắng suy nghĩ tích cực nhưng điều đó không làm giảm cơn đói của cô nàng.
"Xin thứ lỗi...?"
Khi Luna quay lại, cô nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng phía sau mình.
"Hai người... là ai?"
Chiếc khăn quàng cổ của hai cô gái có màu xanh lá cây, cho thấy họ là học viên năm thứ hai.
"Một học viên năm nhất đã nhờ chúng tôi mang cái này cho bạn."
Đàn chị đưa cho Luna một túi bánh mì. Đó là loại bánh mì thông thường được bán ở cửa hàng. Mặc dù những người dân thường giàu có có thể khinh thường loại bánh mì này, nhưng đối với một Luna đang bị đói, nó giống như một chiếc phao cứu sinh vậy.
Luna tròn mắt nhìn qua nhìn lại giữa ổ bánh mì và hai chị gái.
"Là ai đã tặng cái này vậy...?"
Luna đột nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bạn bè cô đều đã đi ăn trưa, còn cô thì chuồn mất, nói rằng bản thân còn việc khác phải làm. Có thể là một người bạn đã nhìn thấy cô ấy như vậy và đưa cho cô ổ bánh mì chăng? Nhưng điều đó không được đúng lắm. Nếu đúng như thế thật, bạn của cô sẽ đích thân tới và đưa nó, chứ không cần nhờ những sinh viên năm hai vô danh làm như vậy chi cho lằng nhằng.
"Họ có nói rằng ai đã nhờ chị đưa nó cho em không ạ?"
"Ừm thì, đó là học viên ở phía đằng kia... Hả? Người đó đâu mất tiêu rồi?"
Khi Luna hỏi, chị ta chỉ về phía sau, nhưng không có ai ở đó.
"Ừm, người ta trông như thế nào vậy ạ?"
Cô cần phải tìm ra được ân nhân là ai. Dù sao việc lan truyền tin đồn rằng cô không có tiền cũng chẳng mang lại lợi ích gì cả.
"Đó là một cậu bé... Tóc vàng với đôi mắt hơi xếch? Đại loại thế."
"Một...một cậu bé?"
Luna đã kết bạn với một vài người bạn nữ ở học viện, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với một chàng trai nào. Cô lớn lên ở một vùng nông thôn và không có cảm giác dành con trai. Cha cô là người bao bọc quá mức và ở vùng nông thôn lại có rất ít trẻ con. Vì thế, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc nói chuyện với một cậu con trai nào. Điều đó có nghĩa là người đã đưa bánh mì cho cô không phải là người mà bản thân mình quen biết.
"Chúng tôi phải đi đây."
"Ồ, vâng cảm ơn hai chị!"
Luna tỉnh táo lại và chào tạm biệt hai đàn chị sắp ra về, sau đó cô nhìn vào ổ bánh mì trên tay mình, bánh do người lạ tặng.
"Có thể là ai được nhỉ?"
Luna lấy ổ bánh mì ra khỏi túi và cho vào miệng.
"Ngon quá."
Và với chiếc bánh mì trên má, cô mỉm cười một nụ cười hạnh phúc.
***
Hôm nay là một ngày vô cùng mệt mỏi ở phòng ký túc xá. Tôi thức khuya để chuẩn bị bài ngày mai và phải dậy sớm để đi học. Mặc dù vậy, tôi vẫn có đủ năng lượng về mặt thể chất. Tuy nhiên, việc tôi đã nói quá nhiều thứ đáng xấu hổ trước mặt nhiều người vẫn cứ ám ảnh suy nghĩ của mình, khiến tôi kiệt sức về mặt tinh thần ngay cả trong các lớp học khác.
"Mình không thể né tránh việc học."
Mệt mỏi là một chuyện, nhưng tôi không thể trì hoãn việc học của bản thân. Tôi liếc nhìn thời gian biểu mà học viện cung cấp, các lớp học ngày mai bao gồm Lịch sử Hoàng gia và Thực hành Phép thuật. Mặc dù lịch sử là một khóa học giáo dục tổng quát nhưng tôi vẫn nên chuẩn bị cho phần thực hành phép thuật trước.
Khả năng sử dụng phép thuật của tôi rất đặc biệt, nhưng bản thân lại chưa bao giờ học cách sử dụng chúng đúng cách, kiểu bạn có trong tay một cỗ máy cực kỳ hiện đại, nhưng bạn không biết cách dùng thì thôi, nó chỉ là một cục sắt. Tôi cũng cần phải luyện tập sử dụng phép thuật trước. Tôi mở một cuốn sách lý thuyết phép thuật và xem những phép thuật cơ bản, chúng gần giống hệt với trò chơi.
Trong 'Pháp sư mạnh nhất trong học viện ma thuật', phép thuật được chia thành ba cấp độ: cơ bản, trung cấp và nâng cao. Nếu chia nhỏ hơn nữa, phép thuật có thể được chia theo thuộc tính. Phép thuật sơ cấp có bốn thuộc tính: lửa, nước, gió và đất. Đây là những phép thuật nguyên tố cơ bản. Với phép thuật trung cấp, người ta có thể học những phép thuật chuyên biệt như phép không gian và các thuộc tính sâu sắc hơn như băng và thảo. Tuy nhiên, phép thuật cao cấp thì hơi khác một chút. Thay vì học các thuộc tính chuyên biệt mới, quy mô của phép thuật lại tăng lên đáng kể. Có những phép có thể điều khiển thiên nhiên, như triệu hồi một cơn bão hoặc tạo ra mưa, và những phép có thể nhấn chìm toàn bộ chiến trường trong biển lửa. Phép thuật cấp cao chẳng khác gì một thảm họa, một thảm họa có thể phá hủy toàn bộ ngôi làng mà không để lại dấu vết.
"Bây giờ, hãy bắt đầu với những vấn đề cơ bản nào..."
Tôi ngó qua những phép thuật cơ bản mà mình có thể sử dụng, như mấy loại phép có thể sử dụng mà không cần phải vẽ vòng tròn ma thuật hay sử dụng pháp lực. Ngoài ra còn có phương pháp sử dụng vòng tròn ma thuật, nhưng bản thân chưa thể sử dụng chúng vì chưa hiểu nhiều về phép thuật.
"Mình sẽ khởi đầu với phép này."
Một câu thần chú đã thu hút sự chú ý của tôi khi lướt qua cuốn sách.
"Bùng cháy." (Ignite)
Ngay khi lời nói vừa thốt ra, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong tay tôi. Đây là phép thuộc tính lửa cơ bản nhất. Vì trình độ phép thuật thuộc tính lửa của tôi là cao nhất nên tôi có thể sử dụng nó khá dễ dàng.
"Ồ..."
Tôi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ trong tay mình. Cảnh tượng ngọn lửa trong tay tôi không chỉ tuyệt vời, mà cảm giác tạo ra nó cũng rất hấp dẫn. Tôi cảm thấy như có thứ gì đó bên trong cơ thể đang chảy về lòng bàn tay để tạo ra ngọn lửa, tương tự như cảm giác khi uống nước. Ngay khi vừa nghĩ đến việc dừng phép thuật lại, dòng chảy mà tôi cảm thấy trong tay mình bị ngắt đoạn, và ngọn lửa tắt hẳn.
Tôi đã luyện tập sử dụng phép thuật thuộc tính lửa và gió để làm quen với việc sử dụng phép thuật. Sau khi hiểu ra được phần nào, tôi liền nằm xuống giường với một nụ cười mãn nguyện.
Tuy nhiên, tôi sẽ phải hối hận vào ngày hôm sau.
Tại sao tôi lại ngủ? Tôi đáng lẽ phải nhớ ra rằng giáo sư môn Thực hành Phép thuật là một kẻ siêu lập dị.
Tôi đáng lẽ nên thức trắng đêm để học.