Hạng Nhất, vị trí hoặc cấp bậc cao nhất. Hay nói cách khác, là danh hiệu cho người xuất sắc nhất trong nhóm. Dưới Hạng Nhất, chính là Hạng Nhì, người vượt lên trên tất cả những kẻ còn lại.
Nhưng mọi người chỉ luôn chú ý tới Hạng Nhất chứ không phải Hạng Nhì. Điều đó không có nghĩa là Hạng Nhì không xuất sắc, cũng không phải vì cuộc sống của họ nhàn rỗi, tận hưởng qua ngày. Họ phải cực kì nỗ lực, dành rất nhiều công sức rèn luyện mới có thể leo lên được vị trí ấy.
***
Đã được một tuần kể từ khi tôi đặt chân vào thế giới này. Lần đầu chuyển sinh, tôi đã ngây thơ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ. Tôi đã thử véo má mình và hét như thằng điên để được trở về nhà, nhưng chẳng có gì thay đổi cả. Cảm xúc ban đầu của tôi chính là tuyệt vọng. Bị đưa đến một thế giới mà bản thân không hề biết bất cứ thứ gì khiến tôi gặp khó khăn trong việc thích nghi.
Mặc dù vậy, loài người được cho là có khả năng thích nghi trong mọi hoàn cảnh, và tôi cũng đã sớm chấp nhận hiện thực này. Điều đầu tiên tôi làm chính là kiểm tra về thân phận mới của mình. Sau khi kiểm tra, tôi hiểu ra được một vài thứ. Là kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ phải theo học tại một học viện.
Học viện Liberion. Không ai là không biết tới cái tên này, học viện lớn nhất của Đế Quốc, là nơi giảng dạy phép thuật, kiếm thuật và giả kim thuật. Và tôi dường như đã chuyển sinh vào trò chơi có tên là ‘Pháp sư mạnh nhất của học viện’.
Rudy Astria, người luôn đứng thứ hai trong học viện, chỉ sau người con trai thứ hai của công tước Astria, được biết đến với danh hiệu ‘Hạng Nhất của học viện Liberion’.
Tuy nhiên, theo như chỉ dẫn của trò chơi, người chơi sẽ điều khiển nhân vật chính và chiếm lấy danh hiệu Hạng Nhất từ kỳ thi giữa kì trở đi, bỏ lại Rudy ở vị trí Hạng Hai mãi mãi.
Vì là con trai thứ cũng như danh hiệu Hạng Nhì, Rudy Astria được những người chơi khác đặt cho vô số biệt danh khác nhau như ‘Kẻ gác cổng Hạng Nhì ’, ‘Vua về Nhì’. Nhưng không ai biết được, có một lý do mà nhà phát triển tạo ra nhân vật này.
‘Phản diện’. Rudy nắm giữ một vai trò trái ngược hoàn toàn so với nhân vật chính. Nhân vật chính, là một thường dân, cố gắng rèn luyện để đạt được danh hiệu Hạng Nhất của học viện. Còn Rudy, Hạng Nhì nhưng mang trong mình thiên phú bẩm sinh, điều đó cho thấy sự tương phản của hai con người. Vì vậy, đó là lý do để người chơi cố gắng đạt được danh hiệu Hạng Nhất theo như nội dung của nhà phát triển.
“Nỗ lực để vượt qua kẻ nắm giữ tài năng bẩm sinh.”
Tuy nhiên, vì là một trong những người chơi kỳ cựu của trò chơi này, nên tôi biết tất cả những cái kết và cách đạt được chúng. Và ‘Rudy Astria’ là chìa khóa để đưa đến mọi kết thúc. Anh ta là nhân vật phản diện quan trọng từ đầu cho đến kết thúc của trò chơi.
‘Đối thủ của nhân vật chính’ cũng như ‘Kẻ bị hủy diệt bởi nhân vật chính’.
Và hiện tại, ‘Rudy Astria’ chính là thân phận mới của tôi.
***
‘Trời ơii….’
Tiếng thở dài chán nản của tôi phát từ trong xe ngựa. Đúng vậy, điểm đến của tôi chính là Học Viện Liberion. Vì lý do địa lý nên tôi đang phải ngồi lì trong xe ngựa hàng tiếng trời, nhưng tấm đệm khá êm có sẵn đã giúp tôi chỉ cảm thấy cơ thể có chút cứng lại.
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, thưa Thiếu chủ”.
Nghe người đánh xe nói vậy, tôi bèn mở cửa sổ để xác nhận. Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi chính là những dinh thự được xây dựng một cách hoành tráng trải dài cho đến học viện. Hình ảnh Học viện Liberion được phản chiếu dưới ánh bình minh đẹp đến nỗi khiến tôi không thể không cảm thán vì sự hùng vĩ của nó. Nhưng đồng thời khung cảnh này cũng gợi cho tôi cảm giác quen thuộc. Đúng vậy, đây chính là khung cảnh mở đầu của trò chơi ‘Những pháp sư hàng đầu của học viện’.
Mặc dù đã xem đi xem lại hàng nghìn lần qua màn hình, nhưng nhìn thấy nó một cách trực tiếp như lúc này không khỏi khiến tôi run lên vì phấn khích. Đây là lần duy nhất mà tôi thực sự hòa mình vào khung cảnh.
Quay trở lại trò chơi, sẽ có hai kết thúc mà ‘Rudy Astria’ phải chết. Chính vì vậy mà tôi cần phải cảnh giác cũng như tập trung hoàn toàn vào việc sống sót. Đầu tiên, có một kết thúc mà Rudy sẽ bị tha hóa và trở thành phản diện của cốt truyện. Có một số ý kiến người chơi cho rằng đó là điều bình thường vì vốn dĩ Rudy ban đầu đã có vai trò trở thành kẻ phản diện, cộng thêm cách tính cách cao ngạo của anh. Nhưng nếu anh ta đã là một nhân vật phản diện ngay từ ban đầu chỉ vì tính cách vốn có ở các quý tộc thì sẽ rất khó coi. Rudy sẽ thật sự sẽ được coi là phản diện về sau câu truyện, khi anh ta đã thức tỉnh thành một ‘ác ma’.
Với kết thúc thứ hai, kết thúc tồi tệ nhất của trò chơi, không chỉ là cái chết của Rudy, mà tất cả học viện sẽ mất mạng. Đó là khi nhân vật chính thua trong trận chiến cuối cùng. Nó được gọi với cái tên ‘ Kết thúc hủy diệt’, nhưng vấn đề thực sự chính là kết thúc này dễ xảy ra hơn người ta tưởng. Như tên của trò chơi, ta có thể đưa ra một số điều kiện để ‘Kết thúc hủy diệt’ xảy ra nếu nhân vật chính không đạt được danh hiệu Hạng Nhất ‘dù chỉ một lần’ trong bất cứ học kỳ nào ngoại trừ học kỳ đầu tiên. Mặc dù vì là dân thường, vấn đề kinh phí không đủ để chi trả học phí cũng là một lý do, nhưng có một sự thật quan trọng hơn. ‘Nếu không liên tục nắm giữ được vị trí Hạng Nhất, anh ta sẽ không nhận được đủ chỉ số cần thiết để đánh bại trùm cuối.’ Nhà phát triển đã không cho người chơi biết rằng, chìa khóa để đạt được các chỉ số của trò chơi là từ tôi, Rudy Astria. Để đưa thế giới này tới một kết thúc có hậu, tôi cần phải duy trì được vị trí thứ hai, một vị trí quan trọng nhất của trò chơi, là đòn bẩy cho sự phát triển của nhân vật chính trở nên mạnh mẽ hơn qua việc cạnh tranh giữa hai người.
Tuy không phải là Rudy Astria, một thiên tài ma thuật thực sự, nhưng với thân phận hiện tại tôi vẫn sẽ phải học tập chăm chỉ để duy trì được danh hiệu Hạng Nhì. Bản thân tôi cũng không nghĩ được viễn cảnh mình sẽ đánh bại được nhân vật chính và đạt được Hạng Nhất. Tôi phải giữ được vị trí thứ hai…Vị trí không hề dễ dàng kể cả ở một trường trung học bình thường, chưa nói đây còn là Học viện Liberion, nơi hội tụ những học viên ưu tú nhất của Đế Quốc.
Trong khi mải rơi vào trầm tư, xe ngựa đã tiến vào trong khuôn viên học viện lúc nào không hay. Bên trong học viện cũng có rất nhiều xe ngựa và người qua lại tấp nập, tạo nên một cảm giác nhộn nhịp. Vì ngày hôm nay là lễ khai giảng nên phụ huynh và người thân của các học viên đều có mặt để tham dự. Tất nhiên, trừ tôi ra khi chỉ mang theo đúng một hiệp sĩ.
Không phải vì tôi đơn giản, hay gia đình tôi không thể tới, mà là vì tôi là kẻ bị ruồng bỏ trong chính gia đình của mình. Là người luôn cảm thấy bản thân yếu kém so với anh trai của mình để rồi sống một cách khốn khổ.
Mặc dù sở hữu một cơ thể lành lặn cùng thiên phú bẩm sinh nhưng khả năng của Rudy vẫn thua xa so với anh trai mình, người được ban cho một tài năng đặc biệt vì là con trai cả. Từ đó dẫn tới việc Rudy bị ruồng bỏ bởi chính cha mẹ cậu, họ không có lý do gì phải quan tâm tới một người con trai yếu kém nên mới không đến tham dự lễ khai giảng.
Tôi cũng đã cân nhắc tới việc mang một người hầu theo nhưng làm thế chỉ tổ mất công đưa cô ấy về sau khi tham dự buổi lễ. Có lẽ chỉ cần một hiệp sĩ là đủ để bảo vệ tôi.
“Thiếu chủ, chúng ta đã tới nơi.”
Người hiệp sĩ mở cửa cho tôi sau lời của người đánh xe. Tôi bước ra ngoài và quan sát xung quanh, nhận ra có rất nhiều người đang nhìn tôi một cách hiếu kỳ vì có lẽ họ nhận ra cỗ xe mang biểu tượng hoa huệ trắng của gia tộc Astria.
“...”
“Ồ, cậu chủ Rudy”
Ngay khi nhận nhận ra tôi là Rudy Astria, một người lạ mặt đã nhanh chóng tiếp cận tôi.
“Hân hạnh được gặp cậu, tôi là con trai cả của bá tước Viscount Corwell..”
“Không phải đây là Rudy Astria, học viên Hạng Nhất sao?..”
Những lời ngọt ngào, ca ngợi của họ vang lên trong đầu tôi, nhưng bản thân tôi biết rõ hơn ai hết, đó chỉ là những lời xảo trá. Mặc dù kết bạn với họ cũng không mang lại nguy hại gì cho tôi, kẻ bị ruồng bỏ bởi gia đình nhưng bởi vì tôi vẫn có trong mình một phần của gia tộc Astria danh tiếng. Mặt khác, tôi cũng không mong chờ sự giúp đỡ nào từ họ, có lẽ họ đang cố gắng để kết thân để lợi dụng tôi, nhưng tôi không có thời gian để làm những chuyện vô ích như vậy. Vấn đề quan trọng nhất của tôi hiện tại là học tập và xây dựng những mối quan hệ có ích sau này. Do đó tôi ra hiệu cho hiệp sĩ của mình và anh ta bắt đầu giải tán họ.
“Thiếu chủ của tôi có vẻ khá mệt mỏi sau chuyến đi dài. Xin hãy chào hỏi cậu ấy vào lần tiếp theo.”
Nói rồi hiệp sĩ chặn họ lại, những học viên đó đang tỏ ra bối rối.
“Ug, cậu Rudy??..”
Có lẽ họ đang bối rối thắc mắc rằng có phải mình đã lỡ phạm sai lầm nào khiến tôi khó chịu hay không. Mặc dù tôi có thể để lại họ và rời đi, nhưng có lẽ điều đó sẽ làm xấu đi hình ảnh của tôi với các học viên khác nên tôi nói thêm:
“Xin lỗi, tôi hiện tại đang cảm thấy mệt, chúng ta có thể nói chuyện sau đó.”
Sau khi nói xong, dường như biểu cảm của họ đã rạng rỡ trở lại vì cảm thấy tôi mệt chứ không tại vì họ đã phạm lỗi lầm nào đó.
“Hah, chúng tôi sẽ tới thăm cậu vào lần tới.”
“Xin cậu hãy giữ gìn sức khỏe.”
Để lại những học viên khác trò chuyện với nhau, người hiệp sĩ bắt đầu mang hành lý đi theo tôi về ký túc.
***
“Hmmm~?”
Ở một căn phòng ký túc sang trọng, có một cô gái đang thích thú quan sát bên ngoài cửa sổ.
“Cậu ấy không giống với những gì tôi được nghe…”
Cô gái nghiêng đầu quan sát Rudy. Có lẽ hành động và cách ứng xử của Rudy khác với những gì mà cô tưởng tượng.
“Cậu ấy mệt mỏi thật ư?”
Mặc dù ở một căn phòng khá cao nhưng cô dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới.
“Được rồi, tôi sẽ tìm cậu ấy sau.”
Một nụ cười tuyệt đẹp trên khóe môi cô.