Trong phòng nhất thời yên tĩnh, so với Tạ Khởi, anh Ngô phản ứng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hắn kinh ngạc nhìn y: “Có phải bị thương chỗ nào không?”
Lệ Ngạn Thư miễn cưỡng mà cười cười: “Trẻ con thật dễ dàng phóng đại mọi chuyện, lúc ấy chỉ là bị thương nhẹ, chắc là đã khiến con bé sợ hãi.”
Tạ Khởi giống như không nghe thấy, hoặc là nghe được cũng không thèm để ý.
Lệ Ngạn Thư không có quá nhiều thất vọng, y sớm đã chuẩn bị tâm lý rất tốt.
Hơn nữa thái độ hiện tại của hắn vẫn còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những gì y tưởng tượng.
Ai còn muốn đi quan tâm một kẻ có ý định giết mình, là hung thủ hại bản thân ngã xuống biển chứ.
Nghĩ đến đây, Lệ Ngạn Thư lại nhớ tới hình ảnh Tạ Khởi rơi xuống từ trên du thuyền, toàn thân liền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt y dừng ở trên tay hắn, bỗng dưng rất muốn nắm lấy tay đối phương, cảm nhận độ ấm của cơ thể, mới có thể xác nhận Tạ Khởi là thật sự còn sống.
Ánh mắt của y quá mức rõ ràng, anh Ngô thành thạo xới cơm trong nồi ra bát, lại nói trong phòng hơi nóng, mang theo hai đứa nhỏ ra bên ngoài ăn.
Nói xong liền một ôm một dắt mang bọn trẻ đi, ra ngoài còn thuận tay khép cửa lại.Nhất thời, trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ.
Tạ Khởi im lặng ăn cơm, Lệ Ngạn Thư đã sớm dừng đũa.
Y nghĩ nghĩ, vẫn muốn giải thích: “Thật sự chỉ là vết thương nhỏ, đã dọa đến con bé.”
Tạ Khởi dừng đũa, lạnh nhạt nhìn y: “Không cần phải giải thích với tôi.”
Lệ Ngạn Thư hiểu, hắn không quan tâm.
Trong nháy mắt căn phòng cũng trở nên oi bức hơn rất nhiều, Lệ Ngạn Thư có chút không thở nổi.
Y rũ mắt, nghĩ nghĩ, đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống.
Y ngẩng đầu nhìn Tạ Khởi, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay hắn: “Trở về cùng anh được không?”
Tạ Khởi đột nhiên hất tay y ra, sắc mặt khó coi giống như bị lửa đốt.
Lệ Ngạn Thư có chút đầu váng mắt hoa, suýt nữa chống đỡ không nổi, nhưng vẫn kịp thời ổn định thân thể.
Có điều sắc mặt y trở nên khó coi, trong mắt Tạ Khởi lại thành hiểu lầm.
Hắn châm chọc nói: “Sao nào, không muốn làm bộ làm tịch nữa phải không?”
“Quả thực đây không phải là phong cách của anh.”
“Lệ Ngạn Thư, tôi không chết, có phải khiến anh rất thất vọng đúng không?”
Từng câu từng chữ, giống như đao nhọn tra tấn trái tim Lệ Ngạn Thư.
Ban đầu y không thấy đau, nhưng cuối cùng, trong khoảnh khắc y hiểu rõ tình cảm của bản thân đối với Tạ Khởi là cái gì, đã thống khổ vạn phần.
Lệ Ngạn Thư lắc lắc đầu, vô cùng gian nan khống chế cảm xúc sắp vỡ òa của bản thân.
“Anh xin lỗi.”
“Anh sẽ không ép em nữa.”
Y dùng ngữ khí gần như khẩn cầu: “Cho nên… xin em đừng đến nơi anh không thể tìm thấy.”
Tạ Khởi cẩn thận đánh giá Lệ Ngạn Thư, giống như muốn tìm ra một chút vẻ giả dối trên vẻ mặt của y: “Sợ rằng tôi lại trở thành mối đe dọa của anh sao? Anh yên tâm, hiện tại tôi sẽ không đi cướp đồ mà anh muốn nữa. Nói thật, tôi căn bản không quan tâm.”
Lệ Ngạn Thư: “Không phải.”
Hốc mắt y đỏ bừng.
Chờ khi y kịp nhận ra, nước mắt đã không thể kìm được mà rơi xuống.
Trong khoảng thời gian này y trước sau luôn kiên định không khóc, chỉ là khi nhìn thấy Tạ Khởi vẫn còn sống, rốt cuộc không thể kiềm chế được.
Thanh âm y khàn khàn, một lần nữa chạm vào bàn tay hắn, dưới lòng bàn tay là độ ấm cơ thể của đối phương, là chứng minh cho Tạ Khởi còn tồn tại.
“Anh yêu em.” Ba từ này tựa như cắt đi máu thịt trong ngực, đặt lên từng câu từng chữ.
Lệ Ngạn Thư biết hắn sẽ đáp lại như thế nào.
Tạ Khởi nhắm mắt: “Đủ rồi.”
Hắn đứng lên, vòng qua Lệ Ngạn Thư: “Nghe ba từ này của anh, khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm.”