Bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, nhìn Omega đang nằm trên giường nghỉ ngơi, không khỏi thở dài.
Ông chăm sóc cho hai anh em Tạ gia từ nhỏ, chẳng ngờ được mọi chuyện lại đi tới bước đường này.
Tạ Khởi mất tích, Lệ Ngạn Thư sảy thai.
Lệ Ngạn Thư nằm trên giường đã tỉnh từ lâu, cảm giác đau đớn ở bụng dưới vẫn mạnh mẽ không thôi.
Y nhẹ nhàng đặt tay lên, rõ ràng đứa bé này chưa ra đời đã rời đi, y cũng chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của sinh linh bé nhỏ ấy.
Nhưng vì sao y vẫn cảm thấy trống trải, nặng nề, ép tới y không chịu nổi gánh nặng này.
Bác sĩ đến giường bệnh thay truyền dịch, rồi an ủi vài câu.
Vốn dĩ cha mẹ có cùng huyết thống nên việc giữ đứa bé lại là không hề dễ dàng, hơn nữa tình trạng cơ thể hiện giờ của Lệ Ngạn Thư cũng không thích hợp cho chuyện mang thai.
Ánh mắt Lệ Ngạn Thư dừng trên người bác sĩ, y biết bác sĩ đang đồng cảm cho mình.
Nhưng Lệ Ngạn Thư chưa bao giờ cần người khác đồng cảm, y đỡ eo chống gối, sắc mặt trông rất kém cỏi, nhưng vẫn nói: “Tôi không sao.”
Y không khóc lóc, không làm loạn, không suy sụp, cũng không hỏi bác sĩ có phải vì bản thân dùng thuốc quá liều nên mới dẫn tới sảy thai hay không.Chuyện đã thành, có nghi ngờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ thêm lãng phí thời gian.
Lệ Ngạn Thư không ngừng lặp lại điều này trong tâm trí, giống như đang thuyết phục bản thân trốn khỏi một suy nghĩ, đó là nếu ngày ấy ở trên du thuyền y không tấn công Tạ Khởi.
Hay là nói, nếu ở trong khoảnh khắc đó y dứt khoát nhảy xuống biển, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không.
Kẻ đáng chết là y, không phải Tạ Khởi.
Nhưng Lệ Ngạn Thư không xứng được lựa chọn cái chết, y còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Con gái, công ty của Tạ Khởi, bây giờ đều ở trong tay y.
Nếu Tạ Khởi không chết, y sẽ mang tất cả trả lại cho hắn.
Y sẽ không lấy của Tạ Khởi bất cứ thứ gì nữa, sẽ không khiến hắn khó xử, cố chấp trói buộc đối phương phải ở bên cạnh mình, cũng sẽ không giống như kẻ điên… Ngày đêm tra tấn Tạ Khởi.
Sau khi Lệ Ngạn Thư nghỉ ngơi trên giường một tuần, lại đi một chuyến tới ngôi chùa Tạ Khởi vẽ bích họa.
Y ở nơi ấy dâng một ngọn đèn cho sinh mạng đã mất của bọn họ.
Đứa bé thậm chí còn chưa thành hình, chưa đầy tháng tuổi, chỉ là một khối thịt nho nhỏ.
Y mang đứa bé chôn ở dưới đất cùng với một cái cây non.
Lệ Ngạn Thư bình tĩnh mà nghĩ, nếu thật sự không tìm thấy Tạ Khởi.
Y sẽ chờ đến khi con gái trưởng thành rồi lập gia đình, nhất định sẽ xuống đền tội với Tạ Khởi.
Một phần tro cốt của y có thể chôn dưới gốc cây này, để y ở cùng với đứa trẻ chưa từng được mở mắt nhìn thế giới.
Nếu không có con gái, Lệ Ngạn Thư đối với cuộc đời này chỉ còn mỗi chán ghét.
Y biết trạng thái của bản thân không đúng, nhưng Lệ Ngạn Thư không muốn quan tâm tới nó.
Tạ Khởi chìm trong biển lạnh như vậy.
Y dựa vào cái gì mà được ở trên nhân gian ấm áp.
Lệ Ngạn Thư đi đâu cũng sẽ mang con gái theo, vì con bé chưa đến tuổi nhập học, y lúc nào cũng cần phải làm bạn với con bé.
Thậm chí để đề phòng vạn nhất, y còn chuẩn bị sẵn người ủy thác cho con gái.
Để cho dù có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra đi chăng nữa, cho dù khi không có y, nửa đời sau của con bé cũng sẽ không phải lo thiếu thốn.
Bức ảnh y và con gái bị cánh truyền thông chụp lại đăng ở trên các bảng tin lớn, cũng là do y sắp xếp.
Nếu kỳ tích xảy ra, Tạ Khởi còn sống, nhìn thấy trên báo đài nhất định sẽ đi tìm con gái.
Đến hiện tại, mặc kệ quyết định của Tạ Khởi như thế nào, y cũng sẽ đồng ý tất cả.
Nhưng ngày qua ngày, hy vọng của y theo thời gian dần dần mai một.
Chỉ đến khi cấp dưới tìm tới, trên khuôn mặt mang cảm xúc khó nén được kích động.
Hắn nói với Lệ Ngạn Thư, đã tìm được thiết bị định vị lúc trước cấy vào cánh tay Tạ Khởi, ở rìa bãi biển.
Tin xấu là.
Chỉ tìm thấy định vị, nhưng đã hư hỏng gần hết.