Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mệt quá! Tôi không muốn đi học nữa đâu Băng, tôi muốn ở nhà chơi game cơ. Hay bà đi một mình đi, tôi ở nhà canh nhà cho.”
Vừa bước đi trên đường, cô vừa than thở. Nó vẫn im lặng ăn kẹo kitkat. Đúng là mệt thật đó nhưng mà...
“Không được!”
“Tại sao a? Bà đi một mình cũng được mà, tôi đi cũng đâu giúp ích nhiều gì đâu.”
“Có. Làm thế thân.”
“Gì? Sao bà có thể nhẫn tâm đánh vào con tim nhỏ nhoi của tôi như vậy được chứ???”
Cô nắm lấy tay nó, nhìn bằng ánh mắt vô tội. Nó liếc khinh thường.
“Tim nhỏ...mà gan to.”
“Quạc quạc.”
Hai con quạ bay qua đầu của cô.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Chào mừng chủ nhân và tiểu thư Thiên Lam đã về.”
Shiro mỉm cười nhìn hai người, còn Kuro chỉ cúi đầu thay lời chào hỏi. Cô bỗng vụt tới trước mặt của Shiro, đặt hai tay lên đôi vai nhỏ của Shiro. Nghiêm túc hỏi.
“Shiro, em thấy ta là người như thế nào?”
Shiro ngơ ngác nhìn cô, nhưng sau đó lại cuời tươi nói với cô.
“Tiểu thư. Ngài là một cô gái rất xinh đẹp và giỏi giang. Không những thế lại rất thông minh, lanh lợi và can đảm.”
Cô đơ người, không nói không rằng chạy nhanh lên phòng.
“Chủ nhân, tiểu thư làm sao vậy. Tôi nói có gì sai sao ạ?”
“Không sai. Rất đúng là khác.”
“Vậy...vậy sao?”
Kuro im lặng nãy giờ cũng không nhịn được, lên tiếng.
“Chủ nhân, chúng tôi đã chuẩn bị nước tắm và bánh ngọt cho ngài với tiểu thư Thiên Lam rồi ạ.”
“Ta biết rồi.”“Còn bánh của tiểu thư thì...”“Đem lên cho cô ấy, nếu không ăn đưa cho ta.”
“Vâng.”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mười giờ tối tại căn biệt số , thư phòng lầu ba
Nó đang ngồi chăm chú đọc sách, tay kia cầm miếng bánh ăn, lâu lâu lại cầm ly trà lên uống, tư thế vô cùng nghiêm túc nhưng không kém phần tao nhã.
Cốc cốc
“Vào đi.”
Shiro và Kuro bước vào. Phục trang của cả hai đều đã được thay mới toanh. Nó nhìn hai người, gật đầu hài lòng. Đây là hai kiểu áo nó mới thiết kế cho cả hai, mặc bộ kia lỗi thời rồi, màu sắc lại cũ kĩ làm nó chướng mắt vô cùng, thà màu đen còn được nhưng bộ đồ của họ đã ngã sang xám rồi a. Nghĩ thế nên nó đã ngồi thiết kế, sau đó nhanh chóng đưa Sarah. Sarah là một thợ may tài ba, mọi đồ em ấy làm ra đều hoàn hảo đến từng sợi chỉ, khiến cho nhà phê bình giỏi nhất châu Á và châu Âu đều tìm không ra lỗi sai nào. Cô bé mới chỉ có mười ba tuổi mà đã nhận được hàng trăm giải thưởng và huy chương khác nhau. Những nhà thiết kế cứ đua nhau tới đưa sản phẩm của mình cho cô bé. Không ai biết được rằng trước kia thợ may tài ba này ở đâu và làm gì, trong FBI cùng lắm chỉ ghi rằng: Sarah sinh ngày //, nổi danh từ ngày // tại sự kiện May Vá Thế Giới. Thật ra Sarah là trẻ mồ côi, từng sống ở cô nhi viện thành phố từ khi sinh ra, không rõ cha mẹ như thế nào. Vốn từ nhỏ đã có niềm đam mê với công việc may vá, cô bé thường xin các sơ cho mình đi làm công việc bán thời gian ở một tiệm may nhỏ góc phố. Hôm đó nó tình cờ đi ngang qua tiệm may nhỏ đó và thấy cô bé Sarah nên nhận nuôi. Nó cho Sarah học, chăm sóc và mời những người tài giỏi đến để dạy cô gái về công việc may vá. Ba năm sau cô đoạt giải và sống tự lập cùng công việc của mình ở thành phố Z. Sarah đã may cho Shiro một cái đầm hầu gái màu trắng và tím, tay dài phình ra đôi giày dài ngang gối màu trắng. Còn Kuro thì mặc một bộ quản gia màu trắng, khoác cái áo quý tộc màu tím và một đôi giày bata tím. Theo như nó thấy màu tím rất phù hợp với màu tóc và mắt của hai chị em này nha.
“Chủ nhân, tiểu thư vẫn không chịu ăn.”
“Đã biết. Ngươi cứ để sẵn một gói mì, một cái, ấm nước ở trên bàn ăn là được.”
“Vâng.”
“Với lại... có vài ‘vị khách đặc biệt’ đang đợi ở ngoài. Phải tiếp đãi thật ‘chu đáo’ đó.”
“Chúng tôi đã rõ.”
Cả hai dồng loạt biến mất, còn nó vẫn ngồi nhâm nhi ly trà và quyển sách. Không biết Shiro có làm thêm bánh không ta? Nó tự nhủ. Sau đó đi đến phòng ăn lấy vài cái Tiramisu rồi lên phòng ngủ.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Thấy cái gì không mày.”
Trên cành cây ngoài cửa sổ thư phòng, có ba người đàn ông đang lấp ló. Tên cầm đầu có mái tóc đủ loại màu lên tiếng, gõ vào đầu của tên đầu trọc bên cạnh. Tên đầu trọc thì đang cầm ống nhòm ngó vào cửa.
“Có lẽ bọn chúng ngủ hết rồi đó đại ca.”
“Con nhỏ tiểu thư cũng ngủ luôn rồi à?”
“Vâng. Có lẽ vậy, tôi thấy nó đi rồi.”
“Tốt. Vậy chúng ta vào thôi.”
“Đi đường nào bây giờ? Chẳng lẽ đi cửa chính.
“Mày bị ngu à Cửa chính khóa thì sao đi?”
“Ủa. Tưởng đại ca sẽ nói là “đi cửa chính lỡ bị bắt rồi sao? Ta là trộm mà” chứ?”
Một tên khác trông có vẻ đô con lên tiếng ‘hỏi ngu’ làm tên đại ca giận tím mặt.
“Tao...tao định hỏi như vậy đó. Nhưng tao không thích được chưa?”
“Ờ...ờ được.”
Thế là đám trộm lẻn vào trong bằng đường cửa sổ ở phòng khách.
“Tối quá đại ca ơi, tôi không thấy gì hết.”
Tên ‘hỏi ngu’ lại lên tiếng. Tên đầu trọc nghe thấy thế nên lôi cái đèn pin ra, hớn hở nói.
“Đừng lo. Tao có mang theo đèn pin nè.”
“May quá. Tao sợ ma muốn chết.”
“Thằng chó, mày có biết đi đêm mang theo đèn pin mới dễ gặp ma không? Còn thằng trọc kia, nghĩ sao đi ăn trộm mang đèn pin hả?”
“Nếu không mang đèn thì mang gì? Không có đèn sao thấy đồ mà trộm chứ?”
“Đúng đó. Đại ca cũng đâu thấy đường đâu mà đi.”
“Tụi bây câm hết cho ta!”
Vì sức chịu đựng của tên này có giới hạn nên hắn ta la lên. Sau đó mới thấy mình bị hố nên bụm miệng lại, kéo theo hai thằng tay sai chạy đi. Nhưng...
Cộp cộp cộp
Tiếng bước chân vang vọng khắp căn phòng lạm bọn chúng lạnh gáy. Và đèn bắt đầu sáng dần. Lúc này bọn chúng mới thấy một cô gái có gương mặt vô cùng xinh đẹp. Mái tóc màu tím ngắn để xõa ngang vai, mặc một bộ đồ hầu gái được may vá vô cùng giản dị nhưng lại cho ta cảm giác tỉ mỉ vô vàn.
Shiro bước đến chỗ bọn họ, mỉm cười thật tươi, đưa tay ra giới thiệu.
“Chào mừng quý khách đã đến biệt thự số của chúng tôi. Chúng tôi vô cùng hoan nghênh.”
Giọng nói dịu nhẹ của Shiro đã đưa hồn bọn trộm từ trên mây trở về. Tên đại ca là người đầu tiênchú ý thấy điểm kì lạ nên vội vàng đề cao cảnh giác, rút con dao bên hông kề vào cổ của Shiro.
“Nói mau. Tiền các ngươi để ở đâu, không thì ta giết.”
Tên đại ca kề dao sát vào cổ của Shiro hơn khiến cho cái cổ trắng nõn chảy xuống một dòng máu đỏ tươi. Nhưng cô vẫn nở nụ cười.
“Vậy hãy để tôi đưa quý khách đi tham quan nhé.”
“Ngươi mà dám giở trò gì thì đừng trách ta.”
“Vâng vâng. Đây là phòng khách. Nơi này được trang trí theo phong cách nước Anh vào cuối thế kỉ mười chín.”
Shiro dẫn mọi người vào phòng ăn.
“Đây là nhà ăn. Nơi đây có đầy đủ những thiết bị tân tiến nhất. Rau củ ở đây được bảo quản rất tốt nên vô cùng tươi ngon. Và tôi cũng là đầu bếp đảm nhiệm công việc nấu nướng ở đây. Quý khách có muốn ăn thử vài món không? Tôi đã đặc biệt chế cho quý khách đấy.”
Cô ấy đưa cho bọn họ một dĩa thịt xiên với rau củ quả. Bọn trộm nhìn đồ ăn mà nước miếng tràn ra. Món ăn vô cùng bắt mắt nha!
“Có thật là chúng tôi có thể ăn không.”
“Tất nhiên rồi. Tôi đã bỏ công làm nên quý khách nhất định phải ăn cho hết đấy.”
“Vậy thì tôi ăn đây.”
Tên đầu trọc bỏ thức ăn vào miệng. Hai mắt hắn sáng ngời.
“Nhoàm nhoàm. Ngon quá! Công nhận tài nấu ăn của cô cao thật đấy.”
“Cảm ơn nhé. Còn hai người có muốn ăn không?”
Shiro chìa cái dĩa ra trước mặt hai tên còn lại. Bọn chúng do dự một chút nhưng vẫn quyết định ăn. Nhưng thức ăn chưa vào miệng thì đã nghe tiếng la của tên đầu trọc.
“Aaaaaa”
Bụng hắn bỗng bị cháy, những vết cháy dần lan ra khắp cơ thể, trông quỷ dị vô cùng. Hắn khốn khổ nằm đó, hai mắt trợn tròn. Vài phút sau, cả cơ thể hắn bị biến thành tro. Tên cầm đầu rút một cây súng chĩa vào Shiro, run run hỏi.
“Cô... Rốt cuộc cô đã làm gì hắn vậy hả?”
“Tôi chỉ cho hắn cảm nhận mùi vị hảo hạng đến chết cũng không thể quên được mà thôi.”
Bị cây súng chĩa vào trán mà Shiro vẫn cười tươi mà nói khiến cho hắn thật sự bị dọa sợ chết khiếp. Hắn bỏ chạy, để tên đô con lại. Còn tên đô con thì ngơ ngác đứng đó. Shiro cầm một kiếm lớn từ một góc ra, bổ xuống người hắn, khuôn mặt lạnh tanh nhìn những dòng máu chảy lênh láng.
“Con chuột còn lại đã chạy rồi sao?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Đói quá. Nhưng cuối cùng cũng được ăn rồi.”
Cô cầm tô mì, nhìn nó với ánh mắt triều mến. Thiên Lam từ lúc chạy lên phòng đến giờ vẫn ru rú trong phòng ngủ để coi phim, chơi game, đọc truyện, chưa ăn uống gì hết. Bây giờ cô rất đói a! Cô đã đợi đến khi mọi người ngủ rồi mới lén xuống bếp nấu mì. Tình cờ là có ai để gói mì, trứng, ấm nước ở đó nên cô đã lấy qua phòng dụng cụ. Bây giờ cô đem món mì đã hoàn thành lên phòng để thưởng thức. Nhưng bỗng có một bóng đen lao đến cô.
Choang.
Tô mì đổ hết lên đầu cái bóng đen, cái tô rơi xuống đất và vỡ toang.
“Guuuaaaaaa. Nóng quá!!!”
“Cái... là ai?”
Cô trừng kẻ đã phá hỏng món ăn quý báu của cô.
“Ngươi là trộm.”
“Đúng đấy. Ngoan ngoãn mà đưa tiền đây.”
Dù nóng đến phỏng như hắn ta vẫn cố gắng hoàn thành nghĩa vụ ‘trộm cắp’ của mình. Hắn ta nghĩ rằng lấy con bé tiểu thư này làm con tin thì sẽ không ai dám làm gì cả. Nhưng mọi việc nằm ngoài ý muốn.
“Ngươi to gan lắm. Dám làm hỏng ly mì của bà. Bà cho mày chết.”
Cô đá một cú vào mạn sườn tên đó, đấm một cú vào bụng, sau đó xoay một vòng đá cho hắn bay vòa góc tường. Bức tường bị vỡ một mảng lớn. Hắn đau đớn ôm lấy cơ thể mình. Cô vẫn chưa chịu tha cho tên đó. Đạp mạnh vào hạ bộ của tên trộm.
“Guuaaa!!!!!!”
“Tiểu thư. Để tôi xử lí hắn cho.”
“Shiro sao? Vậy thì nhờ cô nhé. Mà cô có gì ăn không, tên này làm đổ mì của ta rồi.”
“Tôi mới làm vài cái bánh kếp mật ong. Ngài có thể ăn nó.”
“Vậy thì cảm ơn cô trước nhé.”
Nói xong, cô chạy đi. Còn Shiro thì xách cái xác của tên đó đi.
“Mà Kuro đâu rồi nhỉ?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ở một nơi nào đó trong thành phố Z.
“Vậy thì nhờ ngươi, Kuro.”
Nó vỗ nhẹ lên vai Kuro thay cho lời động viên. Còn Kuro thì thất thần đứng ở đó. Nửa đêm nó bỗng kêu anh (Kuro) ra ngoài phố. Mục đích cuối cùng là đây. Nó muốn anh (Kuro) đứng trước cửa hàng bánh xếp hàng để mua bánh. Ở đây có bán một loại bánh phô mai vô cùng ngon. Nhưng chỉ làm một trăm cái vào ngày hằng tháng nên mọi người phải xếp hàng đợi. Hai giờ sáng là mở cửa nên nó nhờ Kuro xếp hàng đợi và mua cho nó một cái. Dĩ nhiên, anh (Kuro) không thể từ chối mệnh lệnh từ chủ nhân nên phải bỏ thời gian ngủ vàng bạc, còn nó đi về biệt thự.
Quạc quạc. Hôm nay thật là có nhiều quạ mà.