“Cô có liên quan gì đến cuộc xung đột giữa Lệ Thủy và Như Ý?”
“Tôi không biết gì hết.”
Cô ta vùng vằn. Nhưng nó đã giữ tay cô ta và siết chặt lại khiến cô gái nhăn mặt lại đau đớn.
“Đau quá! Mau thả ra đi. Tôi nói, tôi nói mà. Thật ra Lệ Thủy bị bắt là do giúp tôi. Tôi lỡ tay làm đổ nước vào người của Như ý nên cô ta có ý định đánh tôi và tôi đã cố gắng cầu cứu Lệ Thủy. Nhưng Như Ý làm sao chịu. Ả ta kêu rằng nếu cô ấy cùng lớp E biến khỏi trường thì ả sẽ tha. Lệ Thủy nghe thấy thế liền tức giận sau đó nhào lên đánh Như Ý. Nhưng Như Ý lấy tôi làm con tin, nếu Lệ Thủy xông lên thì ả sẽ kêu đồng bọn xô tôi xuống lầu. Lệ Thủy không muốn điều đó xảy ra nên mới để ả đánh ra như thế.”
“Tại sao em không nói giúp cho Lệ Thủy.”
“Cô nghĩ em có thể sao? Nếu em nói thì Như Ý sẽ kêu mọi người tẩy chay em, như thế chẳng khác nào bắt em chuyển trường.”
Cô gái gào lên rồi chạy đi. Nó thì men theo hành lang đến phòng y tế, tay thì mở bánh pocky ra ăn.
“Giờ em tính làm sao hả Băng, chẳng lẽ để cho em ấy chịu thiệt như thế?”
Nó vẫn im lặng vì nó biết mình sẽ làm gì, máy tính thì đã phân tích xong.
Xác suất thành công trong ý tưởng của ngài là %, ngài muốn thử chứ?
Tất nhiên! Nó đâu thể để cơ hội vụt mất được. Mở cánh cửa phòng ra, nó thấy cô đang nói chuyện với Lệ Thủy, vẻ mặt vô cùng buồn rầu.
“Xin lỗi vì không giúp được gì cô, Lệ Thủy.”
“Không sao. Mình ổn mà.”
Lệ Thủy cười đáp, nhưng điều đó chỉ khiến tâm trạng cô buồn thêm thôi. Nó đi tới, kéo Lệ Thủy nằm xuống.
“Ớ?”
“Mau nghỉ. Chưa lành đâu.”
“Đừng lo mà. Mình khỏe hơn rồi.”
Nhìn Lệ Thủy như thế cô chua xót, quay qua nhìn nó.
“Có cách nào không Băng?”
Nó gật đầu. Dĩ nhiên là có cách chứ, nhưng muốn làm hoàn hảo thì không dễ đâu. Nhưng nếu vào tay nó thì vẫn dễ như thường. Nó quay người bước đi.
“Nè. Cho tôi đi với Băng.”
Cô chạy theo.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên sân thượng.
Một cô gái đang nhẹ nhàng bước tới, những cơn gió cứ thế thoảng qua, đùa nghịch mái tóc mây màu gỗ mục của cô gái. Cô gái này tên là Kaya - người gián tiếp gây ra xung đột của Lệ Thủy và Như Ý. Cô ta đi lên đây bởi một tin nhắn lạ. Tên đó bảo cô (Kaya) lên sân thượng có việc cần nói gấp. Cô (Kaya) định không lên nhưng nào ngờ hắn ta gửi thêm cho cô ta một bức ảnh. Đó là ảnh cô (Kaya) đi bar với đám côn đồ a! Uy hiếp! Rõ uy hiếp! Không phải là muốn nói rằng nếu cô ta không lên thì bức ảnh này sẽ bị công khai ra ngoài sao? Kaya đành ngậm ngùi đắng cay mà lên sân thượng. Nhưng mà người cô thấy trên sân thượng lại là Như Ý và đồng bọn a! Nghe thấy tiếng động, Như Ý quay qua. Khi thấy Kaya, ả ta nhếch mép cười châm chọc.
“Thật không ngờ sau vụ đó mà cô còn dám hẹn gặp tụi tôi ngoài này. Tôi không nghĩ là lá gan của cô lại lớn như vậy đấy.”
Kaya tức giận. Rõ ràng là cô ta (Như Ý) uy hiếp cô (Kaya) mà lại nói như vậy nữa. Thật không thể chấp nhận mà.
“Mau đưa bức ảnh đây!”
“Ảnh? Ảnh gì?”
“Cô đừng có giả ngu nữa! Mau đưa đây!”
Kaya hét lớn khiến cho Như Ý vô cùng bực bội.
“Cái con nhỏ này. Mày đang cố ý chọc tức tao đó hả? Bộ lúc trước bị đánh chưa ăn nhằm gì với mày sao? Đồ chó chết!”
“Cô đừng tưởng tôi im lặng là tôi sợ cô. Đối với tôi, cô chẳng khác nào cục đá nhỏ bên đường hết. Tệ hại, vô giá trị, ngu ngốc, chỉ đáng bị người khác dẫm đạp mà thôi.”
Quá tức giận cộng với sự câm phẫn và ức chế vì suốt ngày bị Như Ý đánh đập, trêu chọc nên Kaya đã lỡ miệng nói hết suy nghĩ của bản thân mình. Điều đó làm cho Như Ý tức điên lên.
Bốp, bốp, bốp.
Ả ta chạy tới tát cho Kaya vài cái làm cho gương mặt của Kaya biến dạng, khuôn mặt trắng bệt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng làm cho người ta nhìn mà muốn che miệng lại mà chạy đi mất dạng. Giờ nhìn cô ta (Kaya) rất thê thảm. Uy lực từ bàn tay của Như Ý lớn hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều.
“Mày giỏi lắm! Đáng lẽ ra tao phải giết mày từ lâu nhưng con nhỏ Lệ Thủy dám cản đường nên tao mới tạm tha cho mày. Hôm nay sẵn dịp mày ở đây nên có lẽ tao nên cho mày thăng luôn nhỉ? Trước giờ tao chẳng ưa gì nổi mày rồi. Lúc nào mày cũng dựng lên khuôn mặt giả tạo vô tội để kéo đám con trai về phía mày làm tao phát nôn. Không những vậy còn trưng khuôn mặt ngây thơ trước Hạo Thiên và Nhật Minh lớp tao. Nhiêu đó tội thôi là đủ để tao thủ tiêu mày rồi. Lần trước nhờ có Lệ Thủy ra tay cứu giúp nên mày mới lành lặn. Bây giờ cô ta nằm viện rồi thì đừng hòng cầu cứu ai.”
“Lệ Thủy? Hừ, cô ta chỉ làm tấm bia đỡ đạn cho tôi thôi. Với lại tôi cũng không cần nữa, hôm nay tôi phải thủ tiêu cô. Nếu cô chết thì bí mật của tôi sẽ không bị lộ ra, đồng thời vị trí hotgirl của cô sẽ được thay thế bằng tên của tôi - Kaya. Và Hạo Thiên và Nhật Minh sẽ là của tôi.”
Hai người cứ thế mà hăm dọa nhau. Nhưng tiếng bước chân lạ đang càng lúc càng tới gần làm họ giật mình, sau đó kiềm chế cơn giận bằng mọi cách. Cùng nhìn về phía đang có người đi tới, khẽ hoảng hốt nhưng dần bình tĩnh lại.
“Mấy cô đang làm gì ở đây vậy? Tụ tập bên ngoài vào giờ học là không tốt đâu đấy. May là hội trưởng có việc cần tìm hai cô, không thì hai cô phải làm kiểm điểm đấy.”
Bích Ngọc chạy tới nói.
“Tìm tụi tôi sao?”
Như Ý nghi ngờ hỏi. Lại có chuyện gì nữa sao?
“Đúng đấy. Cô ấy dặn tôi di tìm hai người, kêu hai người xuống phòng họp đấy!”
“Tại sao lại có tôi nữa? Tôi có làm gì mà liên quan đến kỉ luật đâu mà xuống phòng hợp chứ. Hội phó à, cô nhầm lẫn với ai phải không?”
Kaya bất mãn lên tiếng, nhìn Bích Ngọc với cặp mắt long lanh vô tội khiến cô (Bích Ngọc) xao động nhẹ. Bích Ngọc lên tiếng an ủi.
“Chuyện đó thì tôi không chắc lắm. Nhưng đừng lo, nếu cô không làm gì thì sẽ không bị sao đâu.”
Nói rồi, Bích Ngọc dẫn cả hai đi. Trong góc khuất ở sau bồn thủy lực, nó và cô đứng ở đó. Cô thì đang cầm cái máy quay phim, tay kia cầm máy ghi âm. Miệng cô khẽ nhếch lên. Không ngờ là bọn họ còn có lòng thù hận với nhau cao như vậy a! Càng tốt, nếu vậy chẵng phải là kế hoạch sẽ diễn ra thuận lợi hơn sao?
“Xong. Đi thôi Băng, xuống phòng họp nào!”
Cô kéo nó đi xuống cầu thang. Hazzz, nó đang ăn bánh ngon lành mà!!!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trở lại quãng thời gian khi nó và cô mới bước khỏi phòng y tế.
“Nè, bà tính làm gì.”
Cô lên tiếng hỏi nó. Nó thì huơ tay lấy cái iphone, tra một vài thông tin nào đó, nhanh đến nỗi cô nhìn muốn hoa mắt. Nó đang lên một trang web do Ruri tạo nên, dành cho riêng cho bang Phantom. Chỉ cần là có tồn tại thì thông tin gì trang web này cũng có hết. Nó tìm một lúc, rồi đưa bức ảnh mới thấy cho cô xem. Nhìn bức ảnh, cô khá giật mình, nhưng cũng hết sức binh tĩnh mà đọc.
“Ngày //, tại quán bar Lowar trong thành phố Phasic, đại tiểu thư Kaya của gia tộc Uiseitor lén ra ngoài ăn chơi với bạn bè vì bị gia đình cấm túc và Kaya đã ‘làm’ với tên côn đồ Gobal. Kaya đã cố giấu bí mật này hơn ba năm nay. Đây cũng chính là điểm yếu của cô. Thật không ngờ cô ta lại có bí mật động trời như vậy. Nhưng cô ta là ai?”
Cô ngơ ngác nhìn nó. Nó vỗ trán, đúng rồi, cô chưa biết gì mà. Nó đưa thêm một vài thông tin nữa cho cô.
“À, thì ra là như thế. Tôi biết phải làm gì rồi Băng.”
Nói rồi, cô lấy cái điện thoại ra và bắt đầu làm việc. Nó đã nhờ cô gửi bức ảnh này tới số của Kaya cùng lời hăm dọa. Sau đó cô cũng gửi một tin mời tới cho Như Ý rồi cô phá thẻ sim đi, lấy cái khác gắn vào.
“Xong rồi Băng. Chúng ta lên sân thượng thôi. Bà có máy quay phim với máy ghi âm chứ?”
Nó gật đầu, quăng cho cô một cái bịch lớn.
“Tốt lắm. Sắp có kịch hay để xem rồi. Đừng tưởng lớp E thì các người muốn làm gì thì làm, chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu đấy!”