-" Vậy vật phẩm đầu tiên của chúng tôi là mười lọ đan dược cấp , Dưỡng Nhan Đan. Khởi giá một viên là một trăm lượng hoàng kim, bắt đầu !"
Tiếng nói Liễu Nham vừa dứt, toàn bộ hội trường điên cuồng vang vọng đến đau đầu nhức tai. Mặc Nguyệt ngáp dài ngáp ngắn, chán nản nghe đám người dưới kia điên cuồng ra giá :
-" Hai trăm lượng...."
-" Ba trăm lượng !"
-" Năm trăm lượng !!!"
-" Bảy trăm năm mươi lượng !!!!"
........
Người đến đều là những người giàu có, thương buôn lớn và hoàng thất cho nên chi ra mấy trăm lượng hoàng kim vẫn không thành vấn đề, huống hồ mục đích của bọn họ là viên đan dược cấp ba kia, nhất định là có chuẩn bị mà đến.
Mười viên đan dược cấp một cứ thế hết trong nháy mắt, đương nhiên đan dược cấp hai là có, sau đó còn vài thảo dược trị thương, hay gì gì đó, Mặc Nguyệt căn bản chẳng thèm quan tâm, vẫn cứu ngáp ngắn ngáp dài nằm trên ghế Quý phi, mí mắt không thèm nâng.
Thiên Xích Viêm bên cạnh đưa cho nàng một chén trà hoa sen thơm ngát, ôn nhu nói :
-" Nếu chán thì nàng chơi với ta một ván cờ."
Thiên Xích Viêm vốn đã là nam nhân tuyệt phẩm, hoàn mỹ từ khuôn mặt đến ngoại hình, bây giờ cười ôn nhu như vậy quả thực là toả hào quang vạn trượng, thật muốn đâm mù con mắt của người khác.
-" Nguyệt nhi, muội mau mau kêu Viêm ca thu lại cái vẻ mặt muốn đâm mù mắt người này đi, quả thật là mắt huynh bị đâm đến chảy máu đây !"
-" Hửm ? Có liên quan đến muội sao ? Người mù cũng là huynh !"
-"........"
Nguyệt nhi, muội biết hay không cõi lòng người làm ca ca như ta tìm muốn vỡ nát ? Đau lòng chết đi được !
Mặc Nguyệt nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, nàng chỉ nói sự thật thô mà, người chịu ảnh hưởng cũng có phải nàng đâu chứ ?
Giá đan dược bây giờ đã nâng thành mấy trăm vạn lượng vàng, nhưng số tiền này hoàn toàn vào mắt nàng chẳng là gì cả, chỉ là nàng nhìn thấy Thiên Dạ thần sắc đen kịt, âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, mắt muốn phun ra lửa, chắc chắn là nãy giờ ý không đấu giá được bất kỳ viên đan dược nào cả. Suy cho cùng y cũng là thái tử, muốn gì thì sẽ có người dâng tặng lên tới trên miệng, nhưng đây là đan dược...đan dược đã biết mất ngàn năm, cầu còn không được !
Như vậy cho dù ngươi có là Thiên Hoàng lão tử xuất hiện cũng sẽ chẳng có ai cam nguyện dâng lên cửa cho ngươi !
Huống chi, Thiên Đạ chỉ là thái tử, trước mặt những kẻ điên cuồng vì đan dược, y chẳng là gì cả !!!
Thân phận thái tử không dùng được rồi.
Thiên Dạ cắn răng, tức muốn thổ huyết, y nào ngờ đan dược nãy giờ căn bản không đấu giá được một viên nào cả, hoàn toàn đều rơi vào tay của Vân Cảnh Tuyết và các công chúa thương buôn, bọn họ không ngại xuất ra trăm lượng hoàng kim chỉ để giành lấy đan dược, thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái !
Đúng là một lũ điên !
Vạn lượng hoàng kim hoàng thất Đế Nguyệt không phải là chi không được, thậm chí có thể còn dư dả, nhưng phụ hoàng chỉ giao y linh thạch để đấu giá viên đan dược Cấp , căn bản y muốn mua vài viên đan dược cấp một cấp hai, Thiên Huyết Tô lại không đồng ý, nói y chỉ cần đấu giá cho được viên đan dược đó, những thứ khác không cần bận tâm, cho nên toàn bộ ngân lượng đều được lấy từ phủ thái tử, nhưng không đủ.
Từ đầu đến cuối y chỉ đấu giá được vài gốc được thảo cấp bậc không cao lắm.
Mặc Liên thấy sắc mặt y không được tốt, nhẹ nhàng dựa người vào y, gương mặt xinh đẹp thoát tục, trên má nổi lên một mảnh hồng nhạt càng thên phần kiều diễm, nàng ta nói nhỏ bên tai Thiên Dạ :
-" Phu quân, chàng đừng giận kẻo tổn hại sức khỏe, thiếp thân có một ý này."
Mặc Liên nói làm Thiên Dạ ngẩn ra, không kiên nhẫn hỏi nhỏ :
-" Ý gì mau nói !"
-" Phu quân, không phải chàng đang khóng chế một cường giả Trúc Cơ cao kỳ, sao ? Thiếp biết tên đó hệ Thủy nguyên tố, trong tay còn nắm một bí pháp khống chế máu trong cơ thể con người, để tên đó chặn đường các thương nhân có được đan dược, sau đó thần không biết quỷ không hay giết đi, cướp lấy đan dược. Dù sao chỉ có Vân Trang Tông là có cường giả, không động vào là được, công chúa các nước nếu chết ở trong địa bàn Đế Nguyệt Quốc sẽ có chút phiền phức, như vậy cũng không thể động, vậy chỉ còn những thương buôn giàu có. Những thương buôn đó căn bản chẳng có cường giả gì."
Mặc Liên ánh mắt loé lên tia sáng độc ác. Mà Thiên Dạ vốn quen nàng ta ôn nhu dịu dàng liền trừng mắt, khó tin người có thể nghĩ ra được kế hoạch này là nàng ta.
Giết người cướp của ? Đây là hành động chỉ có tà tu ma đạo mới làm !!!
Y đường đường là thái tử tu chính đạo ! Là thái tử cao quý của một nước !
Y gầm nhẹ :
-" Mặc Liên !"
-" Thái tử, thiếp chỉ muốn tốt cho chàng mà thôi, dù gì đó cũng là đan dược !"
Lúc nói hai chữ " đan dược " Mặc Liên cố tình nhấn mạnh. Đan dược là mơ ước của những người tu luyện, cho nên.....Thiên Dạ động tâm.
Ha hả...đúng vậy, đan dược thất truyền đúng là có thể biến một kẻ tu sĩ chính đạo làm bất chấp mọi việc để đoạt được, kể cả giết người, phóng hoả diệt cả một gia tộc.
Đan dược tồn tại sẽ tạo tâm ma trong lòng tu sĩ chính đạo !
Mặc Nguyệt chống tay lên má, ngón tay khẽ xẹt qua đôi môi đỏ quyến rũ, mi mắt rũ xuống, hung tàn trong mắt không giảm mà còn tăng.