Mặc Nguyệt và Thiên Xích Viêm đứng sau bụi cây quan sát, một lúc sau nàng nói :
-" Huynh thấy chưa, hai người họ chết không được đâu mà...."
_" Ừm, nàng nói đúng."
Mặc Kinh Phong hừ hừ hai tiếng, nhanh chóng rút từ trong nạp giới ra một chiếc áo choàng lông thú rất dày, luống cuống khoác lên thân thể nhỏ bé đang run rẩy mãnh liệt của Vân Nhược Vũ. Hắn rất lo, nàng thân thể yếu ớt, còn bơi xuống sâu như vậy, giờ cả người không chút độ ấm, hắn có chút hối hận khi nhảy xuống hồ rồi.
Vốn đang hối hận, Mặc Kinh Phong không chú ý thân thể Vân Nhược Vũ đã dần dần ấm lên. Lập tức, nàng hung hãn trừng mắt nhìn hắn, tay ngọc mạnh mẽ vung lên, không chút do dự hạ xuống...
Bốp !!!!
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Mặc Nguyệt : "...."
Thiên Xích Viêm : "...."
Thật mạnh mẽ.
Thiên Xích Viêm khẽ xoa xoa gương mặt thần tiên của mình, chớp chớp mắt nhìn Mặc Nguyệt nói :
-" Nguyệt nhi, sau này nàng sẽ không tát ta như vậy chứ ?"
Vân Nhược Vũ không phải người tu luyện, nhưng một tát lại in nguyên bàn tay, Nguyệt nhi tu luyện, nếu nàng tát hắn, đảm bảo hắn cả đời này chỉ có thể ăn cháo mất !
Mặc Nguyệt : "...."
Ta giống người hung hãn như vậy sao ?
Trên má Mặc Kinh Phong in đỏ năm dấu tay vô cùng rõ ràng, chính là hắn ăn một cái tát đến đầu óc kêu ong ong, Đông Tây Nam Bắc đều không thể phân biệt nổi.
Mặc Kinh Phong ngơ ngẩn, nhìn người thiếu nữ xinh đẹp lệ rơi đầy mặt trước mắt, bàn tay nàng siết chặt tấm áo choàng :
-" Đầu óc huynh có vấn đề sao ? Sao lại hành động ngu ngốc như vậy chứ ?"
Có trời mới biết, lúc thấy hắn ngã xuống nước, tim nàng dường như đã ngừng đập, đau đớn thế nào ?
-" Nàng là tất cả của ta, nếu nàng không cần ta, ta sống còn có ích gì ?"
Mặc Kinh Phong bàn tay nhẹ đặt lên vị trí trái tim, thống khổ nói.
-" Đồ ngốc, muội có gì đáng giá để huynh từ bỏ cuộc sống chứ ?"
Vân Nhược Vũ lão vào lồng ngực hắn, hung hăng đấm liên tục như trút giận, nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Nàng vốn đã không xứng đáng có được tình yêu của hắn, cũng không đáng để hắn vì nàng mà buông bỏ sinh mệnh của mình như vậy !
Mặc Kinh Phong ăn đau, mày kiếm khẽ nhíu lại nhưng không ngăn cản nàng trút giận. Đáy mắt của hắn giờ đây một chút đau đớn hay thống khổ đều không có như lúc nãy, chỉ còn một mảng vui sướng không che dấu, môi cong lên, chỉ thiếu chút bật cười thành tiếng.
Tâm nàng, trái tim nàng, hắn lấy được rồi !
Hắn nhân cơ hội ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, giọng nói như sắp khóc :
-" Nàng quan trọng, rất quan trọng với ta, ta chỉ hy vọng nàng có thể chấp nhận ta, đừng lạnh nhạt với ta như thế."
-" Cho...cho dù muội....muội lừa dối huynh rằng muội... đã chết ?"
Lời nàng làm hắn ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ buồn, hắn ôn nhu nói :
-" Đã là quá khứ rồi."
Không kịp để Vân Nhược Vũ nói lời nào, hắn áp môi mình lên môi nàng, cũng không cho nàng phản kháng, hắn ôm chặt lấy nàng. Hắn muốn cảm nhận, cảm nhận thật rõ hương vị của nàng. Lần này, hắn nhất định sẽ không rời xa nàng nữa, nhất định !
Thiên Xích Viêm mỉm cười ôm eo Mặc Nguyệt, trêu đùa nói :
-" Kinh Phong đệ ấy diễn còn đạt hơn mấy nữ nhân tranh đấu trong hậu cung nữa."
-" Đúng vậy, chính ta cũng không thể nào ngờ được."
-" Đi thôi."
-" Khoan, bỏ cái trư trảo ( móng heo ) của huynh ra !"
-" Không thích..."
Lúc ôm nàng quay người bước đi, Thiên Xích Viêm ánh mắt khác hẳn lúc nhìn Mặc Nguyệt, sắc lạnh mang vài phần sát khí quét về phía núi giả cách đó không xa.
Phía sau núi giả, Vân Cảnh Tuyết cắn răng vào môi đến chảy máu, bàn tay cũng siết chặt, móng tay đâm vào da thịt.
Sao lại thành ra như vậy ? Nàng ta vừa mới thành toàn cho hai người bọn họ ? Đừng có mơ !
Vân Cảnh Tuyết đáy mắt loé lên tia sáng ngoan độc. Vân Nhược Vũ, tiện nhân, chờ chết đi !!!!
-" No quá, Nguyệt nhi, thức ăn nàng làm ngon thật đó...."
Thiên Xích Viêm chống cằm, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi nữ tử. Mặc Nguyệt buồn cười :
-" Như Mộng làm đó."
-" Hả !"
Thiên Xích Viêm kinh ngạt thốt lên, không thể nào, nàng hứa chính tay nàng làm cho hắn mà, sao bây giờ lại thành tiểu tỳ nữ đó làm rồi ?
Nhìn hắn mặt đen hơn mây trong cơn giông, nàng bật cười lớn :
-" Đùa đó, là chính tay ta làm mà."
Thiên Xích Viêm điểm nhẹ lên mũi nàng, sủng nịnh nói :
-" Không vui tí nào. Nàng nghịch ngợm quá."
Hai người cười đến vui vẻ, như một gia đình nhỏ.
Nhưng hai người cười không được bao lâu, một đoàn người liền đi tới. Trong đó có các hoàng tử công chúa và tiểu thư đại gia tộc, quan viên.
Dẫn đầu là bát hoàng tử Thiên Thiền, hắn nói :
-" Ngự Hoa viên có một lương đình nằm trên ao sen, tới đó đi..."
Thiên Lan Anh dường như đã được thả, không còn bị cấm túc nữa, nàng ta tinh nghịch kéo tay hai thiếu nữ gương mặt thanh tú đáng yêu.
-" Nhã Tịnh, Tiêu Tuyết hai người hôm nay nhất định phải biểu diễn tài gảy đàn cho chúng ta đó."
Đổng Nhã Tịnh che miệng cười duyên, nói :
-" Chút tài mọn của chúng ta sao có thể so sánh với Lan Anh công chúa được."
-" Đúng vậy, ai không biết Lan Anh công chúa là đệ nhất tài nữ chứ ?"
Kha Tiêu Tuyết nháy mắt với Thiên Lan Anh, ủng hộ nói. Thiên Lan Anh mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói :
-" Đâu có..."