Quả thật Vân Nhược Vũ vô cùng hoang mang. Rõ ràng đến để cầu thân, sao đùng một cái lại trở thành...nghĩa nữ ?
Vân Cảnh Tuyết lại không sửng sốt quá lâu, lập tức lấy lại tinh thần, tức giận đập mạnh tay vào ghế, bật dậy hùng hổ nói :
-" Hoàng thượng, Nhược Vũ tới đây để gả cho người làm phi, không phải làm nghĩa nữ !"
-" Vân đại tiểu thư, hình như thiệp mời Đan Y Tông ta còn chưa đồng ý đưa cho ngươi thì phải ?"
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp !
Lão giả phía sau Vân Cảnh Tuyết thiếu chút phun máu. Ông ta thật không biết rốt cuộc là từ khi nào tên cẩu hoàng đế này leo lên đầu Vân Trang Tông ngồi rồi, còn dám uy hiếp đại tiểu thư nữa chứ !
Chán sống !
-" Đế Nguyệt hoàng thượng, thỉnh người ăn nói với tiểu thư đàng hoàng một chút ! Nếu không....."
Ông ta ngập ngừng.
-" Nếu không thì sao ? Bây giờ Đan Y Tông là thế lực phía sau của hoàng thất chúng ta, một cẩu nô tài mà thôi, cút sang một bên !"
Thái hậu không cho lão giả chút mặt mũi, cũng không nhìn mặt đang tái mét của Vân Cảnh Tuyết, mắng không chút khách khí. Bà giận, vô cùng tức giận, đến cả nữ nhân của tiểu thiếu gia mà cũng dám dâng cho nhi tử của bà, muốn hại chết bà à ? Muốn bà gánh tội bất kính với chủ tử sao, như vậy làm sao bà dám đối mặt với tiểu thư ?
Gân xanh nổi lên trên trán lão giả, mặt ông ta đã chuyển sang màu đen kịt, so với mây đen trong cơn giông bão còn khủng khiếp hơn. Những kẻ này căn bản không xem trưởng lão ông ta ra gì cả, như vậy còn sỉ nhục ông ta, nỗi nhục nhã như vậy, bảo ông ta làm sao chịu được !
Đúng vậy, lão giả này chính là trưởng lão Vân Trang Tông, đức vọng cực cao, luôn theo Vân Cảnh Tuyết, lời nói trong hội trưởng lão vô cùng có hiệu quả. Ông ta cao ngạo đã quen, nay không những không được nói gì mà còn bị vũ nhục như thế, nếu không phải có Vân Cảnh Tuyết ngăn lại, ông ta nhất định sẽ bay tới nện một quyền thật mạnh lên mặt Thiên Huyết Tô.
-" Hy vọng hoàng thượng xem xét kỹ lưỡng, Nhược Vũ xinh đẹp đáng yêu, cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú đều là thượng thừa, đảm bảo sẽ khiến hoàng thượng hài lòng."
Vân Cảnh Tuyết cắn răng nói, cho dù phải dùng bất cứ giá nào cũng phải đưa Vân Nhược Vũ lên giường của hoàng thượng, đến lúc đó Phong ca sẽ chết tâm với nàng mà chấp nhận trở thành phu quân của nàng ta.
Vân Nhược Vũ, đừng có trách ta, có trách thì trách vì sao ngươi lại giành được trái tim của Kinh Phong ca ca. Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đến bên cạnh huynh ấy !
Đáy mắt Vân Cảnh Tuyết loé lên tia sáng độc ác, nếu không phải Đế Nguyệt là nước lớn nhất ở đây, và là nước nắm giữ thiệp mời của Đan Y Tông, thì nơi Vân Nhược Vũ tới sẽ là nơi khác, đâu cần ở đây dây dưa.
Tân hoàng hậu hừ một tiếng, phất tay nhân từ nhưng mang theo mười phần giả tạo nói :
-" Nếu hoàng thượng đã muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thần thiếp cũng không có ý kiến gì, cứ làm theo lời của hoàng thượng đi."
Thái giám hiểu ý dâng lên một miếng vải màu vàng thêu rồng tinh xảo xinh đẹp, sau đó dâng bút và mực lên. Thiên Huyết Tô múa bút, trên miếng vải vàng hiện lên những dòng chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực.
Ông viết xong thánh chỉ, đến cả liếc nữa con mắt đến Vân Cảnh Tuyết cũng không thèm, xem nàng ta và lão giả như không khí. Vân Cảnh Tuyết tức muốn nổ phổi, không ngờ đến mọi chuyện lại phát sinh theo hướng này, cũng không biết phía sau có Mặc Nguyệt giở trò. Người đã để thái giám truyền tin này tới Thiên Huyết Tô và thái hậu là Như Mộng. Cho dù Vân Cảnh Tuyết nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, chuyện nàng ta đem Vân Nhược Vũ cho Thiên Huyết Tô là một sai lầm nghiêm trọng, lại mang lợi đến cho huynh muội Mặc Nguyệt.
Thái giám tuyên chỉ, Vân Nhược Vũ vẫn đờ người ra đó, tim đập mạnh. Nàng vậy mà trở thành công chúa, trở thành nghĩa nữ của hoàng thượng, mà không phải nữ nhân của ông. Nàng vừa vui vừa lo, nếu vậy, sau này nàng phải đối mặt với hắn thế nào đây ? Nói với hắn nàng là công chúa, là nghĩa nữ của hoàng thượng rồi nói nàng và hắn có thể quay lại như trước kia được không ? Không được, nàng lừa dối hắn như thế, gạt hắn là nàng đã chết, bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, vậy không phải đả kích hắn rồi sao, nàng còn mặt mũi nào nữa ?
Lúc Vân Cảnh Tuyết tức điên và Vân Nhược Vũ rối rắm, một thanh âm lười biếng vang lên, đem mọi tầm mắt hấp dẫn đến cửa điện :
-" Ở đây xem chừng có chuyện gì vui lắm nhỉ, thần và muội muội có làm phiền người không hoàng thượng, thái hậu ?"
Mặc Kinh Phong và Mặc Nguyệt tiến vào. Mặc Kinh Phong một thân bạc y lười biếng tùy ý, tay vòng sau lưng, một bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái, thỉnh thoảng không thèm giữ hình tượng lập tức ngáp một cái. Mặc Nguyệt tử y khẽ bay, khuôn mặt không son phấn như những nữ tử khác, lại xinh đẹp như tiên nữ trên Cửu Trùng Thiên, không vướng bụi trần. Trên dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, không rõ ý tứ.
Hai người tiến tới hành lễ với Thiên Huyết Tô, thái hậu và hoàng hậu. Thái hậu cao hứng, vẫy vẫy tay ôn nhu nói :
-" Hài tử, tới tới, ngồi cạnh ta."