Mặc Lệ nhìn ra trào phúng trong mắt nàng, nhất thời mặt có chút đỏ lên, bày ra một bộ dáng nhu nhược yếu ớt nói :
-" Đại tỷ, mau xin lỗi kẻo vương gia giận dữ."
Con mắt nào của ngươi thấy vương gia giận ta ?
Ý cười trong mắt nàng càng sâu, Mặc Kinh Phong đứng bên cạnh cũng không nhịn được thì thầm vào tai nàng :
-" Kỹ năng câu dẫn nam nhân của nữ nhi Mặc gia quả thật đúng là vô cùng giỏi."
Nghe hắn vui vẻ nói như vậy, Mặc Nguyệt tức giận trợn ngược mắt :
-" Muội cũng mang họ Mặc nhé !"
-" Là Phượng Thiên !"
Mặc Kinh Phong sửa lại. Nàng hừ hừ, không để ý đến hắn nữa. Mặc Lệ thấy nàng không để ý mình, lấy khăn tay chấm chấm chút nước mắt trên khoé mắt, đau lòng nói :
-" Muội biết muội không có tư cách nói tỷ, nhưng nếu vương gia tức giận giáng tội, Mặc gia sẽ bị liên luỵ mất !"
Nói rồi nàng ta muốn nắm lấy tay nàng, trong lòng âm thầm cười, Mặc Nguyệt từ khi thay đổi đã rất ghét bỏ những muội muội của mình, cũng rất ghét bị chạm vào y phục, nếu Mặc Nguyệt hất tay nàng ta ra, nàng ta nhất định sẽ thuận thế ngã vào lòng Thiên Xích Viêm ở phía sau, như thế nàng ta có thể dùng sự đáng thương cùng gương mặt xinh đẹp của mình để câu dẫn hắn.
Nhịn không được khoé môi nâng lên một nụ cười nhợt nhạt nhưng rất nhanh là biến mất, bất quá lại bị Mặc Nguyệt bắt được, ánh mắt không khỏi loé chút tán thưởng.
Diễn rất tốt, so với Mặc Liên có thể hơn một chút đấy, xem ra Mặc Lệ này mói là kẻ che giấu sâu nhất đấy, dã tâm không tồi.
Viêm Tần Vương thân phận so sánh với thái tử còn cao hơn một bậc, được hoàng thượng sủng ái, lập nhiều chiến công, đương nhiên là người trên vạn người. Mặc Liên sẽ trở thành thái tử phi, thân phận cao quý, nàng là thanh mai trúc mã với hắn, lại được thái hậu và hoàng thượng yêu thích, Mặc Tâm và Mặc Mai không được sủng ái, đương nhiên Mặc Lệ muốn đạp nàng và Mặc Liên xuống dưới chân, trở thành Viêm Tần Vương Phi, đến lúc đó thì kể cả quý phi cũng phải hành lễ với nàng ta.
Rất dễ dàng có thể đoán ra hành động của Mặc Lệ, nàng gật đầu, tay áo phất lên hất nàng ta ra.
Muốn sà vào lòng Thiên Xích Viêm ? Ta cho ngươi toại nguyện, nhưng tiền đề cho việc đó là hắn có chịu để ngươi chạm vào hắn hay không đã !
Quả nhiên thấy mỹ nhân ngã nhào đến trong ngực mình, Thiên Xích Viêm mặt còn đen hơn cục than, hàn khí quanh thân bắt đầu khởi động, trong lòng thầm đem tổ tiên cả gia tộc nàng ta ra mắng một lượt ' Không biết liêm sỉ ', đem từ trong nạp giới nhanh chóng rút ra một chiếc áo choàng.......
Hưu !
Mặc Lệ chỉ cảm thấy thân mình nhẹ bỗng bay lên trời, thành một đường vòng cung tuyệt đẹp rớt thẳng xuống cái hồ nước cách đó không xa.
-" Không biết thương hoa tiếc ngọc !"
-" Không biết thương hoa tiếc ngọc !"
Mặc Nguyệt và Mặc Kinh Phong đồng thanh nói, ánh mắt có chút đồng tình với Mặc Lệ trong nước, nha hoàn ở trên bờ thì la khản giọng :
-" Cứu tiểu thư, tiểu thư rơi xuống nước rồi, người đâu !!!"
-" Ta đi trước, mai gặp !"
Thiên Xích Viêm đến nửa con mắt cũng không thèm nhìn thiếu nữ đang vùng vẫy trong nước, với hắn nữ nhân như vậy có chết hắn cũng không thèm quan tâm, huống hồ còn muốn dùng cái bộ dáng đáng thương đó để nhào vào lòng Thiên Xích Viêm hắn, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu à ? Nếu là Nguyệt nhi thì hắn nhất định sẽ ôm nàng thật chặt.
Khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, hắn hoàn toàn không có chút hung dữ như lúc nãy, hàn khí quanh thân cũng biến mất không chút dấu vết, hắn dịu dàng nói :
-" Nàng về nghỉ ngơi đi."
Nói rồi, trước khi ly khai, hắn lập tức đem chiếc áo choàng vừa dùng để quẳng Mặc Lệ xuống nước đốt đi. Mặc Kinh Phong nhìn tấm áo choàng bị đốt, tiếc hận kêu lên :
-" Thật uổng phí, chiếc áo choàng đó mắc lắm đấy !"
Thiên Xích Viêm ly khai khỏi, Mặc Lệ cũng được gia nhân vớt lên, bụng nàng ta cũng to ra, chắc chắn uống phải rất nhiều nước.
Mặc Nguyệt không rảnh quan tâm đến Mặc Lệ, nói với Mặc Kinh Phong :
-" Bây giờ cũng không sai biệt lắm, ca, huynh có muốn cùng muội đi xem một thứ không ?"
-" Hử ?"
Liên Hồng viện, bên trong một căn phòng toả hương sen thơm mát, hàng loạt thanh âm ái muội vang vọng, tiếng rên rỉ của nữ nhân hoà cùng tiếng thở dốc hưng phấn của nam nhân làm người ta đỏ mặt tía tai.
Mặc Kinh Phong mặt không đổi sắc, nghe nàng kể về chuyện Thúc Tình Hương, chân mày không nhịn được nhíu chặt lại. Khi đến gần căn phòng, hắn nhận thấy âm thanh ái muội, mặt không đỏ tim không đập mạnh, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng giá.
Mặc Nguyệt bất động thanh sắc, đẩy cửa bước vào.
Mặc Liên trên giường đang ân ái cùng Lưu Hà bỗng nhiên sực tỉnh, mơ mơ màng màng không rõ chuyện gì sảy ra. Trước đó nàng ta đang thêu hoa mẫu đơn, chờ đợi ' tin tốt ' từ viện của Mặc Nguyệt. Nàng ta thật muốn nhìn gương mặt nhục nhã của nàng, nhưng bỗng nhiên nàng ta hít phải một hương thơm, làm cả người nóng ran, lại một đôi tay bất ngờ ôm lấy khiến nàng ta vô cùng thoải mái, sau đó sảy ra chuyện gì nàng ta cũng không biết.
Cố gắng mở đôi mắt, Mặc Liên thân thể khó chịu vặn vẹo. Bỗng một dị vật mạnh mẽ đâm vào thân nàng ta làm hạ thân nàng ta đau nhức, lúc này mới kịp phản ứng.
" Muội muội cảm thấy thế nào ? Thoải mái chứ ?"