-" Tốt, muội thật có tâm."
Mặc Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy túi hương. Không khỏi hít vào một hơi, nói :
-" Thật thơm.."
Mặc Liên thấy nàng hít phải Thúc Tình Hương, không khỏi che miệng cười độc, Mặc Nguyệt, hãy tận hưởng hạnh phúc mà ta ban cho ngươi đi !
Mặc Nguyệt không khỏi ho khan một tiếng, thanh âm lạnh nhạt vang lên, mặt đã dần ửng đỏ :
-" Ta có chút mệt, Như Mộng tiễn các muội muội."
Mặc Liên thấy hai gò má nàng đã ửng đỏ, biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, liền tức khắc mỉm cười dịu dàng rút đi với Như Mộng.
Như Mộng tiễn đoàn người Mặc Liên ra cửa viện, chỉ khẽ cúi chào rồi sau đó lập tức ly khai, thậm chí không thèm nhìn lấy cái gương mặt đang tức đỏ bừng của Mặc Lệ, Mặc Tâm, Mặc Mai. Mặc Mai chu chu miệng, bất mãn nói :
-" Liên tỷ sao lại dễ dàng tha cho tiện nhân đó như thế."
-" Mặc Mai, ngoan một chút, lát nữa sẽ có kịch vui."
Lời Mặc Liên vừa dứt, một nam nhân cẩm y hoa lệ đã bước tới, nam nhân đó gương mặt xấu xí đỏ bừng, nước bọt từ cái miệng hôi đã chảy ra, y nói :
-" Biểu muội của ta, mỹ nhân muội hứa đâu ?"
-" Lưu biểu ca !"
Ba người ngoại trừ Mặc Liên thì đều há hốc miệng ngạt nhiên. Thân thể không tự chủ lùi về phía sau, khuôn mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Lưu gia, một gia tộc giàu có nhất hoàng thành, cũng là một gia tộc phục tùng Mặc đại gia tộc. Lưu gia Lưu Hà, là đại thiếu gia nổi tiếng háo sắc, ngu xuẩn, không thể tu luyện. Nhưng bởi vì Lưu gia chỉ có đứa con trai này nên rất cưng chiều, cường đoạt dân nữ, cướp bóc người dân không việc xấu nào không làm.
Mặc Liên nhìn nam nhân háo sắc xấu xí, dạ dày một trận cuồn cuộn, muốn nôn toàn bộ những gì đã ăn của ngày hôm nay ra ngoài.
Thật kinh tởm !
Nhịn xuống xúc động muốn nôn, nàng ta cười cười dịu dàng :
-" Đang ở bên trong, muội hy vọng biểu ca nhẹ nhàng một chút."
-" Được được !"
Ánh mắt y không che dấu sắc dục, vội vàng vọt vào bên trong viện.
Nhìn hành động hấp tấp của y, Mặc Liên khinh thường cười một tiếng. Không thể trách ta, có trách thì trách ngươi không biết tự lượng sức, đấu với ta, Mặc Nguyệt, đó là hành động ngu xuẩn nhất !
Mặc Liên thật muốn cười lớn, nhưng vì giữ hình tượng trang nhã nên chỉ có thể nén xuống đáy lòng hướng viện của mình đi.
Lưu Hà thập phần hứng khởi đẩy cửa bước vào, miệng còn liên tục nói :
-" Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân, ta tới đây....."
Thanh âm ý mang theo mười phần sắc dục, khiến người ta cảm thấy ghê tởm không thôi.
Mặc Nguyệt bắt chéo chân ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức món bánh hoa quế do Như Mộng mang tới. Ánh mắt thập phần lạnh lẽo.
Lưu Hà vừa bước chân vào cửa, đối mặt với ánh mắt mắt lạnh lẽo đó làm y cảm thấy một trận lạnh buốt từ chân đến tận đầu, đến cả sắc dục trong mắt cũng biến mất không còn sót lại chút gì. Bỗng rất nhiều dây leo xuất hiện, đem y chưa kịp phản ứng quấn chặt như bánh chưng, miệng chỉ có thể kêu ưm.....ưm......
Như Mộng bước ra từ bóng tối, tức giận hung hăng nện xuống mặt Lưu Hà hai quyền làm mắt y thâm quần như gấu trúc, nàng phi một tiếng, hậm hực nói :
-" Một con cóc ghẻ như ngươi mà còn mơ tưởng chạm đến tiểu thư ta, không xem ngươi có bao nhiêu phân lượng ? Đúng không Liễu Nham ca ?"
Liễu Nham nghiêm chỉnh đứng bên cạnh Mặc Nguyệt gật gù mấy cái, sau đó hoàn toàn không thèm liếc nhìn đến y, cứ như y là thứ dơ bẩn, nhìn chính là làm bẩn mắt hắn.
Mặc Nguyệt mỉm cười, đưa một túi hương cho Liễu Nham :
-" Nhớ đừng có hít phải đấy."
Liễu Nham nhận lệnh, tiến lên kéo Lưu Hà ly khai khỏi viện nàng. Như Mộng nhìn hai người biến mất trong bóng tối, không khỏi nhìn qua nàng. Mặc Nguyệt lắc lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu nói :
-" Trò hay mới bắt đầu, ta bây giờ không có chút hứng thú đụng đến nàng ta, nhưng nếu đã dâng lên cửa, vậy đừng trách ta độc ác."
Biệt viện của Mặc Kinh Phong. Hai nam tử tuấn mỹ đang ngồi đối diện nhau, trên tay mỗi người là một quân cờ đen và trắng. Khuôn mặt hai người đều mang một vẻ lãnh đạm, điềm tĩnh như nhau.
Mặc Kinh Phong một thân bạch y như tuyết, hoàn toàn đối lập với Thiên Xích Viêm hắc bào huyền bí. Hai người vẫn giữ im lặng, từ từ thay phiên hạ xuống quân cờ. Đến cuối cùng vẫn là Mặc Kinh Phong chịu thua lên tiếng :
-" Vậy là Cổ Lạc Tư dám lẻn vào viện tử của Nguyệt nhi ?"
-" Ừ, tuy rằng chuyện không có gì to tát, nhưng dù sao ta vẫn nên báo cho đệ biết."
-" Đa tạ Viêm ca, tên đó ngay lúc trên đường nhìn chằm chằm Nguyệt nhi, ta thật sự đã ngứa mắt."
Mặc Kinh Phong càng nói mày kiếm càng cau chặt, hiển nhiên bất mãn với một nam nhân dám nhìn chằm chằm muội muội hắn. Bỗng nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay đầu hỏi Thiên Xích Viêm :
-" Viêm ca, huynh có biết người tên Hoàng Đế Tử không ?"
Hoàng Đế Tử...
Vừa nghe cái tên này, Thiên Xích Viêm lập tức giật mình, cau mày suy nghĩ.
Hoàng Đế Tử, không phải là người đó chứ ?
Nếu thật là người đó, sao lại xuất hiện ở đây, nghĩa phụ chắc chắn sẽ không để người đó chạy loạn khắp nơi như vậy, để bên kia biết được chẳng phải đã nguy hiểm lại càng nguy hiểm sao ?
Thiên Xích Viêm nhanh chóng thu lại toàn bộ biểu cảm, trở về vẻ mặt lãnh đạm, trên môi treo một nụ cười như có như không, lắc đầu đáp :
-" Không."